Trong đại sảnh của Kế gia ở đảo Thái Nguyệt, ngoài chủ nhân Kế Bách Thiện ra còn có sáu người ngồi ở đây.
Sắc mặt Kế Bách Thiện có vẻ nghiêm trọng, lông mày nhăn lại.
Một lúc lâu sau ông ta mới lên tiếng:
- Tìm hơn một tháng vẫn không thấy tin tức gì của Địch thần y cả. Cháu tôi Kế Hiểu Đinh đã phải chờ một thời gian quá dài rồi, nếu như tầm hai ba tháng nữa vẫn không tìm thấy cậu ta… Ôi, vậy chắc là nhà họ Kế chúng tôi phải tuyệt hậu rồi
Du Kiến Phu cũng rất lo lắng, chính ông ta đề cử Địch Cửu cho Kế gia. Kế gia cũng đã bánh ít mang đi, bánh quy đưa lại, để cho ông ta làm viện trưởng ở bệnh viện Kế gia. Bây giờ tìm không thấy người đâu cả, vậy làm sao khám bệnh cho Kế Hiểu Đinh đây?
- Bác sĩ Lâm, Địch thần y đã từng chữa bệnh trước mặt cậu hai lần, cậu có học được từ anh ta chút gì không? Có thể cứu Hiểu Đinh nhà chúng tôi được không?
Ngồi bên cạnh Kế Bách Thiện là một phụ nữ trung niên, bà ta là Lý Tuyết Hoa mẹ của Kế Hiểu Đinh. Bây giờ chồng của bà thì mất tích trên Tiên Nữ Tinh, con trai thì trúng độc hôn mê bất tỉnh, trên thái dương của bà đã bắt đầu mọc tóc bạc.
Dù biết rõ Lâm Ba không thể học được y thuật của Địch thần y, nàng vẫn không nhịn được cầu khẩn thử một lần. Đối với Lý Tuyết Hoa, đừng nói là một tấm ván gỗ, cho dù là một cọng rơm bà cũng phải ráng bám vào.
Lâm Ba đỏ mặt, nếu như anh ta có năng lực chữa được cho Kế Hiểu Đinh, lúc Kế gia mời anh ta đã sớm ra tay rồi.
- Tuyết Hoa, Hiểu Đinh trúng phải loại độc rất kỳ lạ, dù Địch thần y đến cũng không chắc chắn có thể chữa khỏi. Còn hơn một tháng là đến buổi đấu giá những bảo vật lấy được trên Tiên Nữ Tinh, lúc đó chúng ta đến xem thử có thuốc giải độc hay không.
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Kế Bách Thiện an ủi bà ta một câu, đồng thời giúp cho Lâm Ba bớt xấu hổ.
Ông ta là bác cả của Kế Hiểu Đinh, Kế Thang Phí, là người duy nhất bên chi chính của Kế gia xuất hiện ở đây.
Nghe Kế Thang Phí nói, Hồ Thiên Lý nhíu mày. Nếu không phải vì Kế Hiểu Đinh trúng độc tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, không chừng hắn đã đứng lên phản bác.
Du Kiến Phu đề cử Địch Cửu cho Kế gia, còn hắn đề cử Kế gia cho Địch Cửu, tất nhiên đều có đạo lý giống nhau. Bản thân hắn cũng được Kế gia mời đến đây hỏi thăm tin tức về Địch Cửu. Chỉ là hắn cũng không biết vì sao Địch Cửu lại không đến Kế gia.
Kế Bách Thiện là loại người dày dạn kinh nghiệm, chỉ một ánh mắt đã nhận ra Hồ Thiên Lý không hài lòng.
Ông ta mỉm cười nói với Hồ Thiên Lý:
- Thiên Lý, cậu giống hệt như tên của cậu vậy, Kế gia chúng tôi đã phải đi ngàn dặm đường để mời cậu về đây, đã làm chậm trễ công việc của cậu mong cậu thứ lỗi. Tôi cũng cảm ơn cậu đã đề cử Địch thần y cho tôi, xin hỏi lúc Địch thần y tạm biệt cậu có nói sẽ đi đâu không?
Hồ Thiên Lý tranh thủ khách sáo vài tiếng, sau đó suy nghĩ kỹ rồi trả lời:
- Không có, cậu ta nói mình muốn đến buổi đấu giá, nghe giọng cậu ta có vẻ như muốn tới Tiên Nữ Tinh.
- Bên phía sân bay liên minh Không Thiên ở Yên Kinh tôi đã phái người chờ sẵn, chỉ cần Địch thần y xuất hiện chắc chắn sẽ có tin tức. Điều tôi lo là Địch thần y đã tới nhưng bị bảo vệ ngoài cửa cản lại.
Kế Bách Thiện thở dài, ông ta từng hạ mệnh lệnh, bất cứ ai nếu không được Kế gia mời đến đều không cho phép lấy lý do hành nghề y để vào Kế gia.
- Cha, hay là chúng ta triệu tập toàn bộ bảo vệ đến hỏi sơ qua xem thế nào?
Nghe Kế Thang Phí nói, Kế Bách Thiện lắc đầu:
- Vô dụng thôi, ta hỏi rồi, trong khoảng thời gian này những kẻ xưng là danh y thần y tới Kế gia kiếm ta không một trăm cũng có hơn tám chục. Những bảo vệ ngoài cửa làm sao nhớ được nhiều như vậy.
Nói đến đây, Kế Bách Thiện chợt nhớ tới một chuyện, nói với Lâm Ba:
- Bác sĩ Lâm, có thể phiền cậu đưa hình chụp của Địch thần y cho tôi được không, tôi sẽ để cho bọn họ đối chiếu thử với màn hình giám sát?
Lâm Ba xấu hổ nói:
- Xin lỗi tôi không có ảnh chụp của Địch tiền bối, phòng nhân sự bệnh viện Ái Bác có lẽ còn bản sao chứng minh thư của anh ta.
- Vậy cũng được.
Kế Bách Thiện vừa mới nói được ba chữ, một cô gái có làn da hơi đen chống quải trượng đi tới. Cô nàng cầm một cây gậy, thậm chí tay cũng quấn lại bằng vải trắng.
- Hiểu Dung, con đừng đi đến viện Võ Thuật nữa.
Trông thấy cô gái da ngăm đen đi đến, Lý Tuyết Hoa tranh thủ thời gian bước tới đỡ lấy nàng. Người đi vào là Kế Hiểu Dung em gái của Kế Hiểu Đinh, cũng là con gái của nàng. Sau khi Kế Hiểu Đinh trúng độc, chồng nàng Kế Thang Hồng chạy tới Tiên Nữ Tinh sau đó mất tích không rõ tin tức. Con gái Kế Hiểu Dung vì cứu anh trai và tìm cha nên cố gắng đi học ở viện Võ Thuật đại học Yến Kinh. Đáng tiếc chính là, Kế Hiểu Dung không có thiên phú học võ, bỏ ra thời gian nửa năm ở đại học Yến Kinh vẫn y nguyên không cách nào gia nhập lớp tiến giai chứ đừng nói là đi Tiên Nữ Tinh.
Lần này Kế Hiểu Dung điên cuồng luyện lực, kết quả luyện tới mức làm mình bị thương, không còn cách nào khác mới trờ về nhà dưỡng thương.
- Vâng thưa Mẹ, con biết rồi.
Đôi mắt Kế Hiểu Dung có chút ảm đạm, nàng hiểu rất rõ con đường luyện võ của mình ở học viện đã chấm dứt. Thật sự nàng không giỏi việc này, mới đây thôi lực lượng của nàng còn không đột phá được một trăm mười kg.
- Con lên nghỉ ngơi đi.
Lý Tuyết Hoa không muốn con gái của mình xảy ra chuyện chuyện gì nữa, nếu như vậy thì nàng lẻ loi trơ trọi lại một mình sống còn ý nghĩa gì nữa?
Kế Hiểu Dung lắc đầu:
- Không được, con còn có thể giúp mọi người làm chút chuyện. Ông và các người không phải đang tìm kiếm một gã thần y sao? Con đem tài liệu của thần y đó đăng lên trên mạng, thế nào cũng có người có thể tìm thấy hắn.
- Ngàn vạn lần không nên, khoe khoang là điều Địch tiền bối ghét nhất. Nếu như đem tin tức Địch tiền bối để trên mạng, hắn càng không tới nơi này.
Lâm Ba vội vàng đứng lên ngăn cản ý tưởng điên cuồng của Hiểu Dung. Hiểu Dung chợt nhớ tới tên thần côn đến tìm nàng lúc trước ở đại học Yến Kinh.
- Địch tiền bối? Hắn tên gì?
- Địch tiền bối tên Địch Cửu….
Kế Hiểu Dung nghe được hai chữ này, không nhịn được kinh ngạc lên tiếng ngắt lời Lâm Ba
- Địch Cửu?
Kế Bách Thiện nghe giọng điệu cháu gái mình, cũng biết chắc chắc nó đã gặp Địch Cửu qua, lập tức hỏi
- Hiểu Dung, con từng gặp Địch Cửu sao?
Kế Hiểu Dung đột nhiên có cảm giác không tốt:
- Dạ đúng ạ, con từng gặp tên Địch Cửu đó, hắn đến viện Võ Thuật đại học Yến Kinh tìm con, còn nói với con hắn có thể trị bệnh của anh hai, con nghĩ hắn là một tên lường gạt.
- Hiểu Dung, hắn ở đâu?
Kế Bách Thiện đứng lên, giọng nói có chút run rẩy.
Ông biết tại sao Kế Hiểu Dung nói Địch Cửu là tên lường gạt, bởi vì Lâm Ba cùng Hồ Thiên Lý đã nói rất rõ khi nhìn sơ qua Địch Cửu không hề giống thần y. Quả thực bởi vì tuổi tác của Địch Cửu quá nhỏ.
Hồ Thiên Lý cũng đứng lên, sắc mặt khó coi:
- Địch thần y là người có y thuật lợi hại nhất tôi từng thấy, nếu không phải nhờ hắn, con của tôi bây giờ còn đang bị bệnh tật hành hạ, thậm chí phải chết. Cô nói chuyện khác tôi không biết cũng không đánh giá, nhưng cô nói Địch thần y là kẻ lường gạt thì tôi rất tức giận.
Lý Tuyết Hoa rất xúc động, nàng vội vàng xin lỗi:
- Thật xin lỗi cậu, Hiểu Dung không có ý đó. Hiểu Dung, con nói nhanh đi Địch thần y ở chỗ nào?
Kế Hiểu Dung cũng cảm thấy không phải, nàng giải thích:
- Ngày đó Địch Cửu đến luyện võ đường tìm con, hắn dứt khoát nói có thể trị bệnh của anh. Tuổi của hắn nhìn rất nhỏ, con thật sự có dừng lại nghe hắn nói. Sau đó con hỏi hắn tác dụng của Tô Hợp Hương là gì, vậy mà hắn không biết, cho nên con mới cho là hắn lường gạt.
Lần này Lâm Ba cũng cau mày, Tô Hợp Hương tuy rằng hơi lạ nhưng cũng không phải vật kì lạ gì, hắn biết Tô hợp Hươngcó thể dùng hạ sốt cao, thông khiếu, giải trừ phiền não, xua đuổi tà khí, còn có thể giải một chút độc.
Kế Hiểu Dung biết rõ Tô Hợp Hương cũng rất bình thường, suy cho cùng tính cách Kế Hiểu Đinh cũng khá ma quái. Nhưng Địch Cửu không thể ngay cả Tô Hợp Hương cũng không biết, chẳng lẽ đúng như Kế Hiểu Dung nói Địch Cửu không phải là Địch thần y?
Nghĩ tới đây, Lâm Ba vội vàng dò hỏi:
- Hiểu Dung, cậu bạn cùng lớp tên Địch Cửu nói hắn từ nơi nào tới?
Kế Hiểu Dung suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hắn nói hắn đã cứu một nữ sinh bị trúng độc rắn trên Vong Xuyên sơn mạch tên Du Mộc, hắn còn nói đã từng cứu người tại nhà xác bệnh viện Ái Bác...
Kế Hiểu Dung không nói tiếp, nàng cảm thấy không đúng, tất cả mọi người đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt có chút kì lạ. Kế Bách Thiện ngưng trọng nói:
- Hiểu Dung, người tên Địch Cửu mà con nói, chính là Địch thần y chúng ta muốn tìm. Hắn bây giờ đang ở chỗ nào? Chúng ta lập tức mời hắn tới.
- Hả?
Tay Kế Hiểu Dung run lên, cây gậy rớt trên mặt đất. Nàng lúc này mới hiểu được, kẻ mà trước đây bản thân mình kêu cút đi chính là Địch thần y mà cả nhà nàng khổ công tìm kiếm.
Sắc mặt Kế Bách Thiện có vẻ nghiêm trọng, lông mày nhăn lại.
Một lúc lâu sau ông ta mới lên tiếng:
- Tìm hơn một tháng vẫn không thấy tin tức gì của Địch thần y cả. Cháu tôi Kế Hiểu Đinh đã phải chờ một thời gian quá dài rồi, nếu như tầm hai ba tháng nữa vẫn không tìm thấy cậu ta… Ôi, vậy chắc là nhà họ Kế chúng tôi phải tuyệt hậu rồi
Du Kiến Phu cũng rất lo lắng, chính ông ta đề cử Địch Cửu cho Kế gia. Kế gia cũng đã bánh ít mang đi, bánh quy đưa lại, để cho ông ta làm viện trưởng ở bệnh viện Kế gia. Bây giờ tìm không thấy người đâu cả, vậy làm sao khám bệnh cho Kế Hiểu Đinh đây?
- Bác sĩ Lâm, Địch thần y đã từng chữa bệnh trước mặt cậu hai lần, cậu có học được từ anh ta chút gì không? Có thể cứu Hiểu Đinh nhà chúng tôi được không?
Ngồi bên cạnh Kế Bách Thiện là một phụ nữ trung niên, bà ta là Lý Tuyết Hoa mẹ của Kế Hiểu Đinh. Bây giờ chồng của bà thì mất tích trên Tiên Nữ Tinh, con trai thì trúng độc hôn mê bất tỉnh, trên thái dương của bà đã bắt đầu mọc tóc bạc.
Dù biết rõ Lâm Ba không thể học được y thuật của Địch thần y, nàng vẫn không nhịn được cầu khẩn thử một lần. Đối với Lý Tuyết Hoa, đừng nói là một tấm ván gỗ, cho dù là một cọng rơm bà cũng phải ráng bám vào.
Lâm Ba đỏ mặt, nếu như anh ta có năng lực chữa được cho Kế Hiểu Đinh, lúc Kế gia mời anh ta đã sớm ra tay rồi.
- Tuyết Hoa, Hiểu Đinh trúng phải loại độc rất kỳ lạ, dù Địch thần y đến cũng không chắc chắn có thể chữa khỏi. Còn hơn một tháng là đến buổi đấu giá những bảo vật lấy được trên Tiên Nữ Tinh, lúc đó chúng ta đến xem thử có thuốc giải độc hay không.
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Kế Bách Thiện an ủi bà ta một câu, đồng thời giúp cho Lâm Ba bớt xấu hổ.
Ông ta là bác cả của Kế Hiểu Đinh, Kế Thang Phí, là người duy nhất bên chi chính của Kế gia xuất hiện ở đây.
Nghe Kế Thang Phí nói, Hồ Thiên Lý nhíu mày. Nếu không phải vì Kế Hiểu Đinh trúng độc tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, không chừng hắn đã đứng lên phản bác.
Du Kiến Phu đề cử Địch Cửu cho Kế gia, còn hắn đề cử Kế gia cho Địch Cửu, tất nhiên đều có đạo lý giống nhau. Bản thân hắn cũng được Kế gia mời đến đây hỏi thăm tin tức về Địch Cửu. Chỉ là hắn cũng không biết vì sao Địch Cửu lại không đến Kế gia.
Kế Bách Thiện là loại người dày dạn kinh nghiệm, chỉ một ánh mắt đã nhận ra Hồ Thiên Lý không hài lòng.
Ông ta mỉm cười nói với Hồ Thiên Lý:
- Thiên Lý, cậu giống hệt như tên của cậu vậy, Kế gia chúng tôi đã phải đi ngàn dặm đường để mời cậu về đây, đã làm chậm trễ công việc của cậu mong cậu thứ lỗi. Tôi cũng cảm ơn cậu đã đề cử Địch thần y cho tôi, xin hỏi lúc Địch thần y tạm biệt cậu có nói sẽ đi đâu không?
Hồ Thiên Lý tranh thủ khách sáo vài tiếng, sau đó suy nghĩ kỹ rồi trả lời:
- Không có, cậu ta nói mình muốn đến buổi đấu giá, nghe giọng cậu ta có vẻ như muốn tới Tiên Nữ Tinh.
- Bên phía sân bay liên minh Không Thiên ở Yên Kinh tôi đã phái người chờ sẵn, chỉ cần Địch thần y xuất hiện chắc chắn sẽ có tin tức. Điều tôi lo là Địch thần y đã tới nhưng bị bảo vệ ngoài cửa cản lại.
Kế Bách Thiện thở dài, ông ta từng hạ mệnh lệnh, bất cứ ai nếu không được Kế gia mời đến đều không cho phép lấy lý do hành nghề y để vào Kế gia.
- Cha, hay là chúng ta triệu tập toàn bộ bảo vệ đến hỏi sơ qua xem thế nào?
Nghe Kế Thang Phí nói, Kế Bách Thiện lắc đầu:
- Vô dụng thôi, ta hỏi rồi, trong khoảng thời gian này những kẻ xưng là danh y thần y tới Kế gia kiếm ta không một trăm cũng có hơn tám chục. Những bảo vệ ngoài cửa làm sao nhớ được nhiều như vậy.
Nói đến đây, Kế Bách Thiện chợt nhớ tới một chuyện, nói với Lâm Ba:
- Bác sĩ Lâm, có thể phiền cậu đưa hình chụp của Địch thần y cho tôi được không, tôi sẽ để cho bọn họ đối chiếu thử với màn hình giám sát?
Lâm Ba xấu hổ nói:
- Xin lỗi tôi không có ảnh chụp của Địch tiền bối, phòng nhân sự bệnh viện Ái Bác có lẽ còn bản sao chứng minh thư của anh ta.
- Vậy cũng được.
Kế Bách Thiện vừa mới nói được ba chữ, một cô gái có làn da hơi đen chống quải trượng đi tới. Cô nàng cầm một cây gậy, thậm chí tay cũng quấn lại bằng vải trắng.
- Hiểu Dung, con đừng đi đến viện Võ Thuật nữa.
Trông thấy cô gái da ngăm đen đi đến, Lý Tuyết Hoa tranh thủ thời gian bước tới đỡ lấy nàng. Người đi vào là Kế Hiểu Dung em gái của Kế Hiểu Đinh, cũng là con gái của nàng. Sau khi Kế Hiểu Đinh trúng độc, chồng nàng Kế Thang Hồng chạy tới Tiên Nữ Tinh sau đó mất tích không rõ tin tức. Con gái Kế Hiểu Dung vì cứu anh trai và tìm cha nên cố gắng đi học ở viện Võ Thuật đại học Yến Kinh. Đáng tiếc chính là, Kế Hiểu Dung không có thiên phú học võ, bỏ ra thời gian nửa năm ở đại học Yến Kinh vẫn y nguyên không cách nào gia nhập lớp tiến giai chứ đừng nói là đi Tiên Nữ Tinh.
Lần này Kế Hiểu Dung điên cuồng luyện lực, kết quả luyện tới mức làm mình bị thương, không còn cách nào khác mới trờ về nhà dưỡng thương.
- Vâng thưa Mẹ, con biết rồi.
Đôi mắt Kế Hiểu Dung có chút ảm đạm, nàng hiểu rất rõ con đường luyện võ của mình ở học viện đã chấm dứt. Thật sự nàng không giỏi việc này, mới đây thôi lực lượng của nàng còn không đột phá được một trăm mười kg.
- Con lên nghỉ ngơi đi.
Lý Tuyết Hoa không muốn con gái của mình xảy ra chuyện chuyện gì nữa, nếu như vậy thì nàng lẻ loi trơ trọi lại một mình sống còn ý nghĩa gì nữa?
Kế Hiểu Dung lắc đầu:
- Không được, con còn có thể giúp mọi người làm chút chuyện. Ông và các người không phải đang tìm kiếm một gã thần y sao? Con đem tài liệu của thần y đó đăng lên trên mạng, thế nào cũng có người có thể tìm thấy hắn.
- Ngàn vạn lần không nên, khoe khoang là điều Địch tiền bối ghét nhất. Nếu như đem tin tức Địch tiền bối để trên mạng, hắn càng không tới nơi này.
Lâm Ba vội vàng đứng lên ngăn cản ý tưởng điên cuồng của Hiểu Dung. Hiểu Dung chợt nhớ tới tên thần côn đến tìm nàng lúc trước ở đại học Yến Kinh.
- Địch tiền bối? Hắn tên gì?
- Địch tiền bối tên Địch Cửu….
Kế Hiểu Dung nghe được hai chữ này, không nhịn được kinh ngạc lên tiếng ngắt lời Lâm Ba
- Địch Cửu?
Kế Bách Thiện nghe giọng điệu cháu gái mình, cũng biết chắc chắc nó đã gặp Địch Cửu qua, lập tức hỏi
- Hiểu Dung, con từng gặp Địch Cửu sao?
Kế Hiểu Dung đột nhiên có cảm giác không tốt:
- Dạ đúng ạ, con từng gặp tên Địch Cửu đó, hắn đến viện Võ Thuật đại học Yến Kinh tìm con, còn nói với con hắn có thể trị bệnh của anh hai, con nghĩ hắn là một tên lường gạt.
- Hiểu Dung, hắn ở đâu?
Kế Bách Thiện đứng lên, giọng nói có chút run rẩy.
Ông biết tại sao Kế Hiểu Dung nói Địch Cửu là tên lường gạt, bởi vì Lâm Ba cùng Hồ Thiên Lý đã nói rất rõ khi nhìn sơ qua Địch Cửu không hề giống thần y. Quả thực bởi vì tuổi tác của Địch Cửu quá nhỏ.
Hồ Thiên Lý cũng đứng lên, sắc mặt khó coi:
- Địch thần y là người có y thuật lợi hại nhất tôi từng thấy, nếu không phải nhờ hắn, con của tôi bây giờ còn đang bị bệnh tật hành hạ, thậm chí phải chết. Cô nói chuyện khác tôi không biết cũng không đánh giá, nhưng cô nói Địch thần y là kẻ lường gạt thì tôi rất tức giận.
Lý Tuyết Hoa rất xúc động, nàng vội vàng xin lỗi:
- Thật xin lỗi cậu, Hiểu Dung không có ý đó. Hiểu Dung, con nói nhanh đi Địch thần y ở chỗ nào?
Kế Hiểu Dung cũng cảm thấy không phải, nàng giải thích:
- Ngày đó Địch Cửu đến luyện võ đường tìm con, hắn dứt khoát nói có thể trị bệnh của anh. Tuổi của hắn nhìn rất nhỏ, con thật sự có dừng lại nghe hắn nói. Sau đó con hỏi hắn tác dụng của Tô Hợp Hương là gì, vậy mà hắn không biết, cho nên con mới cho là hắn lường gạt.
Lần này Lâm Ba cũng cau mày, Tô Hợp Hương tuy rằng hơi lạ nhưng cũng không phải vật kì lạ gì, hắn biết Tô hợp Hươngcó thể dùng hạ sốt cao, thông khiếu, giải trừ phiền não, xua đuổi tà khí, còn có thể giải một chút độc.
Kế Hiểu Dung biết rõ Tô Hợp Hương cũng rất bình thường, suy cho cùng tính cách Kế Hiểu Đinh cũng khá ma quái. Nhưng Địch Cửu không thể ngay cả Tô Hợp Hương cũng không biết, chẳng lẽ đúng như Kế Hiểu Dung nói Địch Cửu không phải là Địch thần y?
Nghĩ tới đây, Lâm Ba vội vàng dò hỏi:
- Hiểu Dung, cậu bạn cùng lớp tên Địch Cửu nói hắn từ nơi nào tới?
Kế Hiểu Dung suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hắn nói hắn đã cứu một nữ sinh bị trúng độc rắn trên Vong Xuyên sơn mạch tên Du Mộc, hắn còn nói đã từng cứu người tại nhà xác bệnh viện Ái Bác...
Kế Hiểu Dung không nói tiếp, nàng cảm thấy không đúng, tất cả mọi người đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt có chút kì lạ. Kế Bách Thiện ngưng trọng nói:
- Hiểu Dung, người tên Địch Cửu mà con nói, chính là Địch thần y chúng ta muốn tìm. Hắn bây giờ đang ở chỗ nào? Chúng ta lập tức mời hắn tới.
- Hả?
Tay Kế Hiểu Dung run lên, cây gậy rớt trên mặt đất. Nàng lúc này mới hiểu được, kẻ mà trước đây bản thân mình kêu cút đi chính là Địch thần y mà cả nhà nàng khổ công tìm kiếm.
/162
|