Ánh trăng tròn treo cao trên nền trời tối đen, dưới ánh trăng mặt đất mênh mông bát ngát.
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng vó ngựa của Hoa Bế Nguyệt, chậm chạp đạp xuống đất.
Hoa Bế Nguyệt giục ngựa chạy rất chậm, ánh mắt của nàng đảo qua con đường rộng mở phía trước, thần sắc ngưng trọng, nàng không biết mình nên đi con đường như thế nào.
Kiếp trước, mười lăm tuổi nàng đã gả cho Bắc Cung Khiếu, sau đó lập tức theo hắn tới phương Bắc, nhưng lúc ấy nàng chỉ là một tiểu thư không bước ra khỏi cửa nên cũng không mấy quen thuộc với phương Nam.
Bây giờ con đường tới kinh thành cực kì xa lạ với nàng, xem ra nàng xuất hành một mình cũng có vẻ bất tiện.
Mới đầu nàng cũng tạm coi là may mắn, ven đường còn có nhà trọ để nghỉ chân, nay một mình nàng ở vùng hoang vu dã ngoại này, gió đêm gào thét bên tai, cây cỏ bốn phía cọ vào nhau tạo nên tiếng xào xạc như quỷ khóc.
Trong lòng nàng rất lo lắng, thứ nhất là sợ lạc đường, thứ hai là lo khi mệt mỏi lại xuất hiện dã thú, vì thế nàng ở đây nghỉ tạm, chờ có người đi ngang qua.
Sắc trời sáng dần, xa xa truyền tới tiếng đinh đinh đang đang, lúc này một đội nhân mã đang đi dọc theo sơn đạo tiến về phía nàng.
Đoàn xe có tổng cộng bốn mươi chiếc, tám con tuấn mã kéo một chiếc xe, bên cạnh còn có phu xe, xung quanh là hơn năm mươi kị vệ đã qua huấn luyện kĩ càng.
Cái xe dẫn đầu rất lớn, thoạt nhìn vô cùng xa hoa, ba mặt có tòa vị, bên trên còn trải da gấu trắng, quanh xe tỏa ra hào quang ánh bạc, cực kì đẹp đẽ quý giá, giữa thùng xe còn có một cái bàn nhỏ bày biện đủ thứ thức ăn và rượu, một thiếu phụ mặc một bộ cẩm bào quý giá tay trái đeo vòng ngọc màu lam, tay phải là vong tay tử kim hiếm thấy, trên đầu cái đủ thứ trang sức phi phàm, nhưng trái với nhưng thứ xa hoa kia, khuôn mặt mĩ lệ của nàng ta lại tái nhợt, sợ hãi nhìn người đang ngồi trước bàn rượu.
Sau khi rót đầy ly rượu, nàng ta cực kì biết điều lui vào một góc, lén lút nhìn hai nam tử trong xe.
Nam tử bên trái ăn mặc rất đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt thanh tú ngũ quan tuấn dật, chỉ là da thịt có vẻ tái nhợt giống bị bệnh lâu năm.
Nam tử này không phải là người thường, hắn chính là An Dương vương gia của Đại Sở; còn vị mĩ nhân kia chính là đương kim An Dương vương sườn phi_ Hoa Mị Nhi.
Sau khi Hoa Mị Nhi mang theo trái tim thiếu nữ vô hạn khát khao gả cho An Dương vương thì mới phát hiện ra thì ra mình đã sai, nam nhân này không phải lang quân trong mơ của nàng!
Mấy ngày nay nàng bị hắn lạnh nhạt, tuy danh phận là sườn phi của An Dương vương nhưng hắn chưa từng chạm vào nàng, thậm chí ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập khinh thường.
Hoa Mị Nhi cũng từng tự ngẫm rốt cục thì nàng đã làm gì sai? Ví sao từ khi rời khỏi Hoa phủ thì hắn lại thay đổi thành một người khác? Sau đó nàng lại phát hiện ra chuyện kì quái, bên người của An Dương vương hình như chưa từng có nữ nhân, vì sao hắn chỉ cho nàng vị trí sườn phi? Lần xuất hành này, ngoại trừ một vài anh em bà con và vài biểu tỷ muội thì bên người hắn còn có hai thiếu niên thanh tú, ngoài ra không có thị tỳ nào.
Kì quái! Thật sự rất kì quái! Mãi tới khi nàng dùng ngân lượng hối lộ một người hầu thì mới biệt một bí mật lớn: An Dương vương cực kì ghét phụ nữ!
Ngày xưa không ai biết chuyện thì còn có người đưa cơ thiếp tới cho hắn, nhưng toàn bộ đều bị làm nhục mà chết!
May mà nàng rất thông minh, tuyệt đối không đi trêu chọc hắn! Dù sao nàng vẫn còn giá trị lợi dụng.
Trên đường đi đều là nam tùy tùng, nàng cũng từng hoài nghi hắn bị đồng tính nên nhịn không được liếc mắt nhìn một nam tử khác, trong lòng không khỏi miên man. Nam tử trước mắt bạch y xuất trần, cao to như ngọc thụ, làn da trắng nõn như tuyết, khí chất như phù vân, môi anh đào không tô mà đỏ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đầu như gió xuân, đôi mắt hoa đào sáng rực, ý thái phong lưu làm người ta cảm thấy khoang khoái như dòng nước, lại khiến người ta cảm thấy thần bí, làm người ta sinh ra cảm giác vĩnh viễn sờ không tới.
Người nọ giống như có ma lực, Hoa Mị Nhi chỉ liếc nhìn một cái nhưng đôi mắt lại không tài nào dời khỏi khuôn mặt kia, thậm chí quên luôn mình đang ở nơi nào. (bà này mê trai ghê, có chồng rồi mà còn...)
Thậm chí nàng còn nghĩ nếu có thể gả cho nam tử này, bảo nàng giảm thọ mười năm nàng cũng chịu!
Ngay khi Hoa Mị Nhi đưa ánh mắt si mê nhìn, khuôn mặt ảo tưởng cực kì, nam tử áo trắng chỉ cười nhẹ như gió xuân, "An Dương vương gia, ta không thích bị thê tử người khác nhìn chằm chằm như thế, ngươi có thể giúp mọt chút không?"
"Người đâu! Đưa phu nhân xuống xe ngựa cuối nghỉ ngơi!" An Dương vương dường như đã sớm phát hiện, mặt trầm xuống ra lệnh.
Trong lòng Hoa Mị Nhi cả kinh, biết là mình sắp bị giam, nhất thời trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu đi theo thị vệ.
"Nội tử chưa trải việc đời! Mong Mẫn tiên sinh đừng trách móc!" An Dương vương mỉm cười nhân ly rượu vừa được rót đầy, một bên cung kính nói chuyện với nam tử nọ, ngữ điểu cực kì kính sợ.
"Vương gia, ta cũng không thích nữ nhân cho lắm, sau này đừng mang nội tử tới đây nữa." nam tử áo trắng cười nhẹ, nụ cười như hoa trong nước, đẹp say lòng người.
"Vâng! Vâng! Mẫn tiên sinh nói rất đúng! Là do ta đường đột!" An Dương vương vội vàng cười làm lành, giơ ly rượu trong tay đối ẩm với hắn.
An Dương vương vốn nghĩ Mẫn tiên sinh từng khen ngợi nữ nhân này có kĩ thuật đàn cao siêu, hắn vốn định mượn nữ nhân này lấy lòng Mẫn tiên sinh, không ngờ tiên sinh lại không để ý tới nàng ta, xem ra lần này hắn làm chuyện thừa rồi! Nhưng mà không sao! Dù sao hắn đường đường là một vương gia, lý nào bên cảnh không có phu nhân!? Xem ra lần này cưới nàng ta cũng không phải là không có tác dụng.
Đoàn xe của An Dương vương đi nửa canh giờ. Đi tới một nơi rất hoang dã, đường xá xóc nảy, tốc độ của xe ngựa cũng dần chậm lại.
Nam tử áo trắng trong xe lười biếng tựa vào thành xe, ngắm cảnh đêm, ngay cả tư thế cầm ly rượu của hắn cũng vô cùng tao nhã, ánh mắt của hắn xuyên qua màn xe nhìn vào bóng lưng của một thiếu niên trên lưng ngựa.
Khí nhìn thấy gương mặt của thiếu niên kia, ánh mắt hắn nháy mắt sáng ngời.
An Dương vương không dám lỗ mãn trước mặt nam tử áo trắng, thấy ánh mắt của người nọ nhìn ra ngoài, sáng rực lên, bạn vương gai không nhịn được mà nhìn theo, nhất thời mắt cũng sáng ngời.
Thiếu niên trên lưng ngựa kia anh khí như ngọc, tóc dài như mực tùy ý dùng một sợi dây màu lục buộc lên, ánh mắt mệnh mông như say rượu, tư thế oai hùng đĩnh bạt, dáng người hân trường không giống phong độ tràn ngập tri thức của nam tử Giang Nam, trong nét thanh tú có nét tiêu sái không kiềm chế được! Thiếu niên này chính là Hoa Bế Nguyệt phẫn nam trang, nàng vốn tính nghỉ ngơi ở chỗ này một chút nhưng lại nhìn thấy đoàn xe này nên mừng như điên.
Song khi nhìn thấy dấu hiệu trên xe, nàng mới phát hiện mình xui xẻo đụng trúng xe An Dương vương.
Hoa Bế Nguyệt tất nhiên biết đoàn xe này đi tới kinh thành, nhưng nàng lại không rõ rốt cục thì Hoa Mị Nhi ở trong chiếc xe nào? Nàng không muốn đối mặt với nàng ta chút nào!
Tuy Hoa Bế Nguyệt không hề e ngại bị Hoa Mị Nhi nhận ra nhưng nàng quyết tâm dùng thân phận nam tử để ngao du thiên hạ.
Vì thế ngay cả chớp mắt cũng không có, nàng quyết tâm thúc ngựa ra đi.
Bên trong xe ngựa truyền tới giọng nói lười biếng của nam tử, "Đúng là một thiếu niên suất sắc!"
Người còn lại nịnh nọt hùa theo, "Thiếu niên này thật tuấn mĩ! Nhìn có vẻ không phải nhân vật tầm thường!"
Hoa Bế Nguyệt liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy hai người trong xe, một người không thấy rõ dung mạo, nhìn gần lại thấy đôi mắt hoa đào phong lưu câu hồn, ý cười tràn đầy, một người khác lại mặc một thân quần áo đẹp đẽ quý giá, trong thanh tú còn mang vài phần lệ khí, nàng suy đoán người này chắc là An Dương vương, là muội phu trên dang nghĩa của nàng, song nàng lại cực kì căm ghét thể loại nam nhân thích ngược đãi người khác này, vì thế Hoa Bế Nguyệt chỉ lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái.
Bọ dạng không phận sự đừng làm phiền hỏa Hoa Bế Nguyệt không hề khiến An Dương vương lùi bước, một nam tử xuất sắc được Mẫn tiên sinh ghé mắt như thế, tất nhiên hắn ta rất để bụng.
Đôi mắt chim ưng của hắn nhìn Hoa Bế Nguyệt chằm chằm, "Vị tiểu huynh đệ này muốn đi nơi nào?"
Hoa Bế Nguyệt thản nhiên trả lời, "Ta muốn đi dọc theo đường nhỏ này tới kinh thành."
"Chúng ta cũng tới kình thành, tuy rằng bây giờ không phải thời loạn lạc nhưng xung quanh cũng có nhiều kẻ xấu, tiểu huynh đệ nên cẩn thận một chút!"
Trên mặt Hoa Bế Nguyệt cũng không có quá nhiều cảm xúc, "Ta cũng chỉ lo thân thôi, không có gì đáng ngại!"
"Tiểu huynh đệ cũng chỉ là một thiếu niên chưa rành thế sự, ta là quý tộc kình thành, có rất nhiều của cải, dọc đường không lo chi phí ăn ở, không bằng tiểu huynh đệ cùng đi với ta làm bạn dọc đường."
"Chẳng lẽ các hạ không sợ ta là kẻ xấu?" Hoa Bế Nguyệt cười nhẹ.
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng vó ngựa của Hoa Bế Nguyệt, chậm chạp đạp xuống đất.
Hoa Bế Nguyệt giục ngựa chạy rất chậm, ánh mắt của nàng đảo qua con đường rộng mở phía trước, thần sắc ngưng trọng, nàng không biết mình nên đi con đường như thế nào.
Kiếp trước, mười lăm tuổi nàng đã gả cho Bắc Cung Khiếu, sau đó lập tức theo hắn tới phương Bắc, nhưng lúc ấy nàng chỉ là một tiểu thư không bước ra khỏi cửa nên cũng không mấy quen thuộc với phương Nam.
Bây giờ con đường tới kinh thành cực kì xa lạ với nàng, xem ra nàng xuất hành một mình cũng có vẻ bất tiện.
Mới đầu nàng cũng tạm coi là may mắn, ven đường còn có nhà trọ để nghỉ chân, nay một mình nàng ở vùng hoang vu dã ngoại này, gió đêm gào thét bên tai, cây cỏ bốn phía cọ vào nhau tạo nên tiếng xào xạc như quỷ khóc.
Trong lòng nàng rất lo lắng, thứ nhất là sợ lạc đường, thứ hai là lo khi mệt mỏi lại xuất hiện dã thú, vì thế nàng ở đây nghỉ tạm, chờ có người đi ngang qua.
Sắc trời sáng dần, xa xa truyền tới tiếng đinh đinh đang đang, lúc này một đội nhân mã đang đi dọc theo sơn đạo tiến về phía nàng.
Đoàn xe có tổng cộng bốn mươi chiếc, tám con tuấn mã kéo một chiếc xe, bên cạnh còn có phu xe, xung quanh là hơn năm mươi kị vệ đã qua huấn luyện kĩ càng.
Cái xe dẫn đầu rất lớn, thoạt nhìn vô cùng xa hoa, ba mặt có tòa vị, bên trên còn trải da gấu trắng, quanh xe tỏa ra hào quang ánh bạc, cực kì đẹp đẽ quý giá, giữa thùng xe còn có một cái bàn nhỏ bày biện đủ thứ thức ăn và rượu, một thiếu phụ mặc một bộ cẩm bào quý giá tay trái đeo vòng ngọc màu lam, tay phải là vong tay tử kim hiếm thấy, trên đầu cái đủ thứ trang sức phi phàm, nhưng trái với nhưng thứ xa hoa kia, khuôn mặt mĩ lệ của nàng ta lại tái nhợt, sợ hãi nhìn người đang ngồi trước bàn rượu.
Sau khi rót đầy ly rượu, nàng ta cực kì biết điều lui vào một góc, lén lút nhìn hai nam tử trong xe.
Nam tử bên trái ăn mặc rất đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt thanh tú ngũ quan tuấn dật, chỉ là da thịt có vẻ tái nhợt giống bị bệnh lâu năm.
Nam tử này không phải là người thường, hắn chính là An Dương vương gia của Đại Sở; còn vị mĩ nhân kia chính là đương kim An Dương vương sườn phi_ Hoa Mị Nhi.
Sau khi Hoa Mị Nhi mang theo trái tim thiếu nữ vô hạn khát khao gả cho An Dương vương thì mới phát hiện ra thì ra mình đã sai, nam nhân này không phải lang quân trong mơ của nàng!
Mấy ngày nay nàng bị hắn lạnh nhạt, tuy danh phận là sườn phi của An Dương vương nhưng hắn chưa từng chạm vào nàng, thậm chí ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập khinh thường.
Hoa Mị Nhi cũng từng tự ngẫm rốt cục thì nàng đã làm gì sai? Ví sao từ khi rời khỏi Hoa phủ thì hắn lại thay đổi thành một người khác? Sau đó nàng lại phát hiện ra chuyện kì quái, bên người của An Dương vương hình như chưa từng có nữ nhân, vì sao hắn chỉ cho nàng vị trí sườn phi? Lần xuất hành này, ngoại trừ một vài anh em bà con và vài biểu tỷ muội thì bên người hắn còn có hai thiếu niên thanh tú, ngoài ra không có thị tỳ nào.
Kì quái! Thật sự rất kì quái! Mãi tới khi nàng dùng ngân lượng hối lộ một người hầu thì mới biệt một bí mật lớn: An Dương vương cực kì ghét phụ nữ!
Ngày xưa không ai biết chuyện thì còn có người đưa cơ thiếp tới cho hắn, nhưng toàn bộ đều bị làm nhục mà chết!
May mà nàng rất thông minh, tuyệt đối không đi trêu chọc hắn! Dù sao nàng vẫn còn giá trị lợi dụng.
Trên đường đi đều là nam tùy tùng, nàng cũng từng hoài nghi hắn bị đồng tính nên nhịn không được liếc mắt nhìn một nam tử khác, trong lòng không khỏi miên man. Nam tử trước mắt bạch y xuất trần, cao to như ngọc thụ, làn da trắng nõn như tuyết, khí chất như phù vân, môi anh đào không tô mà đỏ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đầu như gió xuân, đôi mắt hoa đào sáng rực, ý thái phong lưu làm người ta cảm thấy khoang khoái như dòng nước, lại khiến người ta cảm thấy thần bí, làm người ta sinh ra cảm giác vĩnh viễn sờ không tới.
Người nọ giống như có ma lực, Hoa Mị Nhi chỉ liếc nhìn một cái nhưng đôi mắt lại không tài nào dời khỏi khuôn mặt kia, thậm chí quên luôn mình đang ở nơi nào. (bà này mê trai ghê, có chồng rồi mà còn...)
Thậm chí nàng còn nghĩ nếu có thể gả cho nam tử này, bảo nàng giảm thọ mười năm nàng cũng chịu!
Ngay khi Hoa Mị Nhi đưa ánh mắt si mê nhìn, khuôn mặt ảo tưởng cực kì, nam tử áo trắng chỉ cười nhẹ như gió xuân, "An Dương vương gia, ta không thích bị thê tử người khác nhìn chằm chằm như thế, ngươi có thể giúp mọt chút không?"
"Người đâu! Đưa phu nhân xuống xe ngựa cuối nghỉ ngơi!" An Dương vương dường như đã sớm phát hiện, mặt trầm xuống ra lệnh.
Trong lòng Hoa Mị Nhi cả kinh, biết là mình sắp bị giam, nhất thời trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu đi theo thị vệ.
"Nội tử chưa trải việc đời! Mong Mẫn tiên sinh đừng trách móc!" An Dương vương mỉm cười nhân ly rượu vừa được rót đầy, một bên cung kính nói chuyện với nam tử nọ, ngữ điểu cực kì kính sợ.
"Vương gia, ta cũng không thích nữ nhân cho lắm, sau này đừng mang nội tử tới đây nữa." nam tử áo trắng cười nhẹ, nụ cười như hoa trong nước, đẹp say lòng người.
"Vâng! Vâng! Mẫn tiên sinh nói rất đúng! Là do ta đường đột!" An Dương vương vội vàng cười làm lành, giơ ly rượu trong tay đối ẩm với hắn.
An Dương vương vốn nghĩ Mẫn tiên sinh từng khen ngợi nữ nhân này có kĩ thuật đàn cao siêu, hắn vốn định mượn nữ nhân này lấy lòng Mẫn tiên sinh, không ngờ tiên sinh lại không để ý tới nàng ta, xem ra lần này hắn làm chuyện thừa rồi! Nhưng mà không sao! Dù sao hắn đường đường là một vương gia, lý nào bên cảnh không có phu nhân!? Xem ra lần này cưới nàng ta cũng không phải là không có tác dụng.
Đoàn xe của An Dương vương đi nửa canh giờ. Đi tới một nơi rất hoang dã, đường xá xóc nảy, tốc độ của xe ngựa cũng dần chậm lại.
Nam tử áo trắng trong xe lười biếng tựa vào thành xe, ngắm cảnh đêm, ngay cả tư thế cầm ly rượu của hắn cũng vô cùng tao nhã, ánh mắt của hắn xuyên qua màn xe nhìn vào bóng lưng của một thiếu niên trên lưng ngựa.
Khí nhìn thấy gương mặt của thiếu niên kia, ánh mắt hắn nháy mắt sáng ngời.
An Dương vương không dám lỗ mãn trước mặt nam tử áo trắng, thấy ánh mắt của người nọ nhìn ra ngoài, sáng rực lên, bạn vương gai không nhịn được mà nhìn theo, nhất thời mắt cũng sáng ngời.
Thiếu niên trên lưng ngựa kia anh khí như ngọc, tóc dài như mực tùy ý dùng một sợi dây màu lục buộc lên, ánh mắt mệnh mông như say rượu, tư thế oai hùng đĩnh bạt, dáng người hân trường không giống phong độ tràn ngập tri thức của nam tử Giang Nam, trong nét thanh tú có nét tiêu sái không kiềm chế được! Thiếu niên này chính là Hoa Bế Nguyệt phẫn nam trang, nàng vốn tính nghỉ ngơi ở chỗ này một chút nhưng lại nhìn thấy đoàn xe này nên mừng như điên.
Song khi nhìn thấy dấu hiệu trên xe, nàng mới phát hiện mình xui xẻo đụng trúng xe An Dương vương.
Hoa Bế Nguyệt tất nhiên biết đoàn xe này đi tới kinh thành, nhưng nàng lại không rõ rốt cục thì Hoa Mị Nhi ở trong chiếc xe nào? Nàng không muốn đối mặt với nàng ta chút nào!
Tuy Hoa Bế Nguyệt không hề e ngại bị Hoa Mị Nhi nhận ra nhưng nàng quyết tâm dùng thân phận nam tử để ngao du thiên hạ.
Vì thế ngay cả chớp mắt cũng không có, nàng quyết tâm thúc ngựa ra đi.
Bên trong xe ngựa truyền tới giọng nói lười biếng của nam tử, "Đúng là một thiếu niên suất sắc!"
Người còn lại nịnh nọt hùa theo, "Thiếu niên này thật tuấn mĩ! Nhìn có vẻ không phải nhân vật tầm thường!"
Hoa Bế Nguyệt liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy hai người trong xe, một người không thấy rõ dung mạo, nhìn gần lại thấy đôi mắt hoa đào phong lưu câu hồn, ý cười tràn đầy, một người khác lại mặc một thân quần áo đẹp đẽ quý giá, trong thanh tú còn mang vài phần lệ khí, nàng suy đoán người này chắc là An Dương vương, là muội phu trên dang nghĩa của nàng, song nàng lại cực kì căm ghét thể loại nam nhân thích ngược đãi người khác này, vì thế Hoa Bế Nguyệt chỉ lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái.
Bọ dạng không phận sự đừng làm phiền hỏa Hoa Bế Nguyệt không hề khiến An Dương vương lùi bước, một nam tử xuất sắc được Mẫn tiên sinh ghé mắt như thế, tất nhiên hắn ta rất để bụng.
Đôi mắt chim ưng của hắn nhìn Hoa Bế Nguyệt chằm chằm, "Vị tiểu huynh đệ này muốn đi nơi nào?"
Hoa Bế Nguyệt thản nhiên trả lời, "Ta muốn đi dọc theo đường nhỏ này tới kinh thành."
"Chúng ta cũng tới kình thành, tuy rằng bây giờ không phải thời loạn lạc nhưng xung quanh cũng có nhiều kẻ xấu, tiểu huynh đệ nên cẩn thận một chút!"
Trên mặt Hoa Bế Nguyệt cũng không có quá nhiều cảm xúc, "Ta cũng chỉ lo thân thôi, không có gì đáng ngại!"
"Tiểu huynh đệ cũng chỉ là một thiếu niên chưa rành thế sự, ta là quý tộc kình thành, có rất nhiều của cải, dọc đường không lo chi phí ăn ở, không bằng tiểu huynh đệ cùng đi với ta làm bạn dọc đường."
"Chẳng lẽ các hạ không sợ ta là kẻ xấu?" Hoa Bế Nguyệt cười nhẹ.
/20
|