Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 142: chương 117.2

/222


Nhưng Tô Mặc trằn trọc, nghe tiếng bước chân trên sàn tàu, còn có tiếng sóng biển và tiếng gió, không thể ngủ yên ổn. Nàng tìm đá Tam Sinh bên trong Thiên Thư, vuốt nhẹ lên đá.

Lúc đầu cũng không có cảm giác gì đặc biệt, sau đó trong đầu có một chút hỗn loạn, tràn vào đều là những chuyện lộn xộn, lung tung.

Nàng hoảng hốt giống như lại thấy những cảnh trong mộng, toàn bộ ý nghĩ của nàng đều chia thành hai phần, một phần gần như tỉnh táo, có thể cảm nhận được toàn bộ mọi việc trước mắt, mang ý thức mơ hồ. Nhưng một phần khác lại đang nặng nề ngủ, nàng ngủ ngon như rơi vào mộng cảnh quỷ dị, trong mơ, làn khói đang lượn lờ như thật như không.

Trong lòng Tô Mặc có chút hỗn loạn, căn bản không biết mình đang chứng kiến những việc đã xảy ra từ lúc nào. Nàng nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của bản thân, dung nhan mỹ lệ như hoa kiếp trước dường như đã biến mất, mà lòng của nàng cũng khô héo, im lặng tàn rụng.

Nàng cảm giác được một quyết định sát phạt trong mơ, thấy màn kịch ngươi lừa ta gạt trong cung đình, thấy một đôi mắt cơ mưu.

Thậm chí thấy bên cạnh đế vương, nàng mặc quần áo của nữ tử quý tộc, cảm nhận được đế vương say mê nuông chiều, cảm nhận được cung đình lục đục, thiếu nữ hồ đồ ngây thơ lúc trước dần dần tạ thế.

Thấy nàng xinh đẹp phong tình, muôn phần tao nhã, dung mạo tuyệt thế, cũng không thể ở cùng với người trong lòng cả đời.

Dường như lại thấy một nam tử đầu bạc nhìn nàng từ xa, ánh mắt tràn ngập thương xót và bi ai.

Sau đó thời gian nhanh chóng lưu chuyển, Tô Mặc lại nhìn thấy vô số thi thể, giống như lần trước Yêu giới đại loạn, khắp nơi đều là người chết. Xung quanh mặt đất dày đặc mùi máu tanh, chiến tranh loạn lạc lan tràn, giết người như tàn sát heo chó. Rất nhiều tu sĩ chết đi, sinh mạng tan biến, làm cho Tô Mặc cảm nhận được sâu sắc sự yếu ớt của sinh mệnh, nhận thức được mỗi người trên thế gian có ai không sống vì bản thân, nhưng rồi cuối cùng cũng phải buông tay nhân gian.

Trời đất nhẫn tâm, xem vạn vật như cỏ rác.

Nàng nhìn thấy kiếp trước Sư Anh rời khỏi nàng, sau đó bị giam cầm ở Thiên Không thành, toàn bộ mỗi đoạn đều đứt quãng, không thể nối lại cùng nhau.

Cuộc đời thật đau khổ, nàng thấy tủi thân, như bị đau đớn dày vò trong lò than, cho nên mới có người bằng lòng tu tiên để thoát khỏi biển khổ!

Nàng ngủ trăn trở, đá Tam Sinh đem lại cảm thụ kì dị cho nàng, những cảnh tượng liên tục hiện ra. Nàng muốn mở mắt ra nhưng lại không thể tỉnh, bên tai truyền đến thanh âm của sóng biển. Cả đầu nàng đều là mồ hôi, sắc mặt có chút khó coi, ngón tay gắng sức cào trên chiếu.

“Mặc Nhi, Mặc Nhi.” Bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của Sư Anh, như gió xuân, như suối nước trong, “Nàng sao thế? Nàng không sao chứ?”

Nàng hoảng hồn chưa kịp ổn định, mạnh mẽ hồi phục lại tinh thần, bỗng nhiên mở mắt ra, lúc này mới phát hiện cả người nàng đều tựa vào người Sư Anh, mà đầu nàng cũng chôn sâu trong ngực hắn.

Sư Anh nhìn nàng cười cười, ôn nhu như gió xuân, đây không phải là mơ.

“A Anh, chàng đã tỉnh?” Tô Mặc vui vẻ, môi lập tức cong lên, lên tiếng hỏi, đưa tay sờ thân thể hắn.

“Mặc Nhi, đừng chạm vào, trên người ta rất nóng, chạm vào sẽ không thoải mái, ngộ nhỡ không cẩn thận khiến nàng gặp ác mộng nữa thì phải làm sao?” Lúc này hắn dường như vẫn không thể động đậy, dung nhan tuấn mỹ mang ý cười mềm mại nhẹ nhàng.

Tô Mặc lúc này mới nhớ ra hôm nay chưa lau người cho hắn, nàng buông mắt xuống cười khẽ, cố gắng cọ cọ trên người hắn, “Chàng có thể tỉnh lại thật tốt, nhưng Cơ Bạch còn chưa tỉnh lại đâu.”

Môi Sư Anh nâng lên một độ cong tao nhã, ôn nhu nói: “Bởi vì thực lực của ta là Nguyên Anh kỳ, đương nhiên tỉnh lại sẽ nhanh hơn một chút. Ta đã không sao rồi, nhưng hiện tại vẫn không thể động đậy được! Mấy ngày nay nhất định đã khiến nàng phiền lòng chăm sóc cho vi phu rồi.”

“Chỉ cần chàng có thể tỉnh lại đã rất tốt rồi, chăm sóc chàng là công việc của ta mà.” Tô Mặc sờ hai gò má của hắn, vui vẻ hôn bờ môi của hắn.

“Mặc Nhi, nương tử.” Sư Anh mặc dù không thể động đậy nhưng trong mắt cũng tràn đầy tình cảm cưng chiều với nàng.

“A Anh! A Anh.” Nàng nhẹ nhàng cọ hắn, thanh âm làm nũng không ngừng vang lên.

“Mặc Nhi, nương tử, nơi này là sao đây?” Sư Anh nhìn xung quanh, khi hắn phát hiện bên cạnh có người thì giật mình.

“Người bên cạnh là Cơ Bạch, hiện tại chúng ta đang gặp nạn, chỉ có thể chịu đựng một chút thôi.” Tô Mặc tiến đến bên tai hắn, cúi đầu chậm rãi kể hết một mạch mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, Sư Anh nghiêm túc nghe, vẻ mặt đăm chiêu.

“Thì ra là thế, chúng ta không ở đảo số năm, xem ra có chút phiền phức rồi.” Sư Anh than nhẹ một tiếng.

“Lời này là thế nào?” Tô Mặc tinh nghịch đưa tay vuốt ve lông mi của hắn, bắt nạt hắn không thể nhúc nhích, cố ý trêu chọc da thịt trên cổ của hắn.

“Mặc Nhi, dù sao ta cũng chỉ là cái bóng, đợi trở lại đảo số năm Tề quốc liền hợp nhất với bản thể, vậy mới hoàn toàn khôi phục lại thực lực, hình dạng hiện tại này rất phiền phức.” Sư Anh như cười như không nói, ngày thường quần áo của hắn đều sạch sẽ trắng sáng, như tiên giáng trần, lúc này nhìn hắn mặc khố màu trắng, dáng người cường tráng, tám khối cơ bụng, lại có vài phần khí chất dòng dõi quý tộc giang hồ, thậm chí còn có phong thái trầm tĩnh mê hoặc người, Tô Mặc không nhịn được nhẹ nhàng mỉm cười.

“Nàng cười cái gì?” Giọng nói của Sư Anh có chút kinh ngạc.

“Cái đó có liên quan gì? A Anh thật là nói vớ vẩn.” Tô Mặc nghiêm mặt, đương nhiên nói.

“Cửu bệnh sang tiền vô hiếu tử (nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu). Chẳng lẽ ta không phải liên lụy nàng sao?” Sư Anh chậm rãi nói.

“Nhưng ta là nương tử của chàng, cũng không phải hiếu tử gì đó.” Tô Mặc cố ý nhăn mũi, lại có chút đáng yêu.

“Chúng ta nghĩ biện pháp sinh một đứa đi, vậy là có hiếu tử rồi.” Khóe miệng Sư Anh cười dịu dàng, vẫn không quên chiếm chút tiện nghi ngoài miệng.

“Loại thời điểm như thế này đừng nói lung tung nữa, thân thể của chàng còn phải khôi phục lại khí huyết, A Anh, ta nhất định sẽ đưa chàng trở về nhanh thôi.” Lúc này đôi mắt mĩ lệ của Tô Mặc bỗng nhiên buông xuống, ánh nắng ngoài cửa sổ quá sáng khiến mắt nàng cay cay, kiếp trước nhất định là bóng của Sư Anh tan biến, đồng thời bị người khác giam cầm, nếu không mình đã tìm được hắn rồi.

“Mặc Nhi, nàng sao lại không nói gì?” Sư Anh thấy nàng yên lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi, “Là ngại vi phu không thể thỏa mãn được nàng sao?”

“Chàng nói bậy bạ gì đấy?” Tô Mặc nhất thời chán nản.

“Ta có thể! Chỉ là ta nằm, nàng phải tự mình giải quyết thôi.” Sư Anh ra vẻ chính nhân quân tử, lời nói ra lại cực kì không quân tử.

Tô Mặc nhịn không được nhéo hắn một cái, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, hờn dỗi nói: “Đúng rồi, A Anh, ngày đó chàng vì cứu Cơ Bạch mà túi càn khôn trên người chàng cũng bị hủy, bên trong không còn thứ gì.” Tô Mặc tiếc hận nhìn hắn.

“Ta biết, thật sự rất đáng tiếc!” Sư Anh không để ý lắm, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Bên trong nhất định có rất nhiều thứ tốt lắm.” Vẻ mặt Tô Mặc có chút nhức nhối, cảm thấy chính mình ngày càng hám lợi.

“Đúng vậy! Ít ra chiếc thuyền bên trong túi càn khôn so với nơi này tốt hơn gấp trăm lần, lại còn có Anh Mặc tiểu trúc, còn có rất nhiều cơ quan nữa. Mặc Nhi nàng phải biết rằng, tuy bản thể của ta đã trốn thoát nhưng lúc bị giam cầm ta không mang theo thứ gì trên người, lúc này ta chính là kẻ tu hành nghèo nàn không xu dính túi, quần áo mà ta đang mặc chỉ sợ cũng không phải của ta, đúng không? Mặc Nhi gả cho ta thật sự rất tủi thân, nàng có hối hận không?” Sư Anh cố ý cười khẽ, giễu cợt nói.

“A Anh, không sao, đời này ta sẽ nuôi chàng!” Tô Mặc cười nhẹ nhàng.

“Được, đời này nàng nuôi ta.”

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau thật sâu, Tô Mặc bỗng nhiên cười nói: “A Anh ăn cơm nhão mấy ngày thì tốt hơn.”

Sư Anh thở dài: “Mặc Nhi, ở cùng với nàng thật tốt! Cuối cùng sẽ có ngày chúng ta sinh rất nhiều con, con cháu chúng ta sẽ quấn quanh đầu gối, bù đắp cho toàn bộ tiếc nuối của chúng ta kiếp trước.”

Tô Mặc cũng thâm tình nồng đậm nhìn hắn, “Đúng rồi, khối đá Tam Sinh kia ta vừa mới chạm qua, nhưng sau khi ta tiếp xúc dường như không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hiện ra một ít đoạn ngắn mà thôi, dường như không có tác dụng lắm!” Tô Mặc thở dài.

“Mặc Nhi ngốc, đá Tam Sinh thật ra không phải chỉ có một khối như vậy, đây là vật của Thiên giới, lớn như cả ngọn núi Tu Di. Một

/222

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status