Tô Mặc lẳng lặng nằm ở trên giường, không biết Văn Nhân Dịch cho nàng dùng loại thuốc nào mà thân thể nhanh chóng khôi phục như vậy.
Dần dần, nàng tự giải huyệt đạo của mình, sau đó lập tức nhảy lên khỏi giường, mũi chân nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Vẻ mặt thiếu nữ lạnh lùng, đôi mắt tựa như chìm trong làn nước đen, lạnh mà trong trẻo.
Nàng biết, trên đời này luôn có một ít chuyện mình không thể nắm trong tay. Nhưng nàng không ngờ sau khi trọng sinh mình lại rơi vào hàn đàm, bị rắn nước đánh cho y phục tả tơi, thân trúng hàn độc, đầu óc mê man, tay chân vô lực, lại được một nam nhân làm "anh hùng cứu mỹ nhân", rồi sau đó bị "chiếm hết tiện nghi". Lúc này, trong lòng Tô mặc có một loại tư vị buồn bực nói không nên lời, phóng đại vô số lần trong lòng.
Càng khiến nàng thêm áp lực chính là, lúc nàng hôn mê bất tỉnh, nàng cũng không hoàn toàn bài xích hành động thân mật của đối phương.
Khóe miệng hơi run rẩy một chút, Tô mặc nhăn nhăn mày đẹp lại, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng mơn trớn viên ngọc trên rốn.
Hiện giờ, nàng trong lòng chỉ có tình cảm chân thành với một người, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy.
Dù sao, nàng cũng giống như tuyệt đại đa số nữ nhân, không thể tiếp nhận hành động thân mật của nam nhân khác. Tuy rằng nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng nàng cũng không phải thủy tính dương hoa*.
(*) Thủy tính dương hoa: Tính lăng nhăng, không thật lòng.
Nhưng mà, sâu trong lòng nàng nàng vẫn ẩn giấu một ác mộng, mỗi khi nghĩ đến nam nhân từng có da thịt chi thân với mình kiếp trước, nàng luôn uể oải, nhưng may mà chỉ trong một thoáng thôi.
Vì thế, Tô mặc trầm tĩnh, nhẹ nhàng đỡ trán~ Toàn bộ chuyện đêm nay cứ cho là bị một con hồ ly cắn đi!
Chẳng qua, gã "hồ ly" kia kiếp trước là một sát thần tiếng tăm lừng lẫy, đại danh đỉnh đỉnh, một đường đạp bằng mọi chông gai, dùng máu tươi tạo thành con đường đi đến quyền thế chí cao vô thượng.
Loại nam nhân này làm nàng e sợ tránh còn không kịp. Nàng thậm chí nhớ rõ từng có người đồn đãi, Văn Nhân Dịch thủ đoạn tàn nhẫn, chính tay đâm vô số huynh đệ hoàng tộc, lệnh bắt một nhóm con nói dòng hoàng tộc hiển hách, lại chiến đấu đẫm máu cùng vô số người cầm quyền, hắn thẳng bức Đông cung, dẫn đầu Đông Lăng Vệ tạo phản, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*, lưu đày một đám quyền quý, lại tàn sát vô số nịnh thần.
(*) Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: Lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu, đây là mưu kế của Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Một nam nhân thị huyết vô tình, tàn nhẫn không từ thủ đoạn như vậy, tối hôm qua lại làm loại hành động đăng đồ tử* với nàng.
(*) Đăng đồ tử: Vốn là tên 1 sĩ phu sống cùng thời với Tống Ngọc (1 trong 4 đại mĩ nam của TQ hồi xưa), ám chỉ kẻ háo sắc, xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.
Trong ấn tượng của nàng, nam nhân băng sơn khiến người khác sợ hãi này vốn nên đi tranh thiên hạ, tuyệt đối sẽ không thích nữ tử thân thuần âm.
Nhưng kiếp này, nàng chẳng biết tại sao lại thành vị hôn thê của hắn?
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, chỉ có một phía hắn bằng lòng mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc tiêu sái xoay người, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nhưng nghĩ đến ngón tay mềm mại mát rượi mơn trớn thân thể nàng đêm đó, nghĩ đến ánh mắt sáng quắc thâm thúy kia, đôi môi hôn nàng, Tô Mặc không khỏi rùng mình trong lòng. Từ sau khi bị nam tử kia đụng chạm, nàng lại có loại cảm giác âm thầm vui mừng khó kìm lòng nổi. Nàng khẽ vuốt ngực, không phải là nàng bị bệnh rồi chứ? Hình như còn là chứng bệnh cổ quái khó hình dung nữa? Nghĩ vậy, gương mặt tuyệt mĩ diễm lệ của nàng hiện vẻ tự giễu khôi hài.
Lúc này, nàng không còn muốn ở đây nữa, vừa mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên dưới chân cảm thấy chút khác thường.
Dần dần, nàng giống như lâm vào ảo cảnh kỳ quái, lát sau, cảnh tượng xung quanh đã biến đổi lớn.
Thế giới trước mắt dần hiện lên hoa quang ngũ sắc như ngọc lưu ly, chớp sáng rực rỡ kì dị.
Sương trắng mông lung, tiên hạc giương cánh, đài sen kim quang sáng rọi, hoa tuyết bay trên lầu ngọc.
Hơi hơi trầm ngâm, Tô Mặc chớp mắt do dự, sóng mắt lưu chuyển, chậm rãi đảo mắt nhìn qua cảnh tượng trước mắt, trong lòng có loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Ngầm phỏng đoán nơi này là trong động phủ nào đó ở Thiên giới, hơn nữa là nơi nàng vô cùng quen thuộc.
Nàng rõ ràng đã bị Thiên giới phong ấn phần lớn trí nhớ, vì sao lại xuất hiện cảnh tượng này trước mắt?
Là mộng sao? Không phải mộng.
Ánh sáng xoay tròn, hương vị kì diệu dần dần quấn quanh khắp động.
Tô Mặc chậm rãi nheo mắt lại, thầm đoán là tiên giới có người đến tìm nàng.
Nếu nàng bị Thiên giới phạt xuống phàm trần, bên trên không thể thật sự không quan tâm đến nàng, mặc nàng tự sinh tự diệt được.
Ý niệm trong đầu còn chưa có nghĩ xong thì đối diện đã truyền đến giọng nói không giận mà uy của nữ tử: “Tô Mặc, thời gian ta xuất hiện có hạn, ngươi phải cẩn thận nghe kỹ lời ta nói sau đây.”
“Các hạ là ai?” Tô Mặc vẫn híp híp hai mắt, nàng cảm thấy giọng nói này vô cùng quen tai, hơn nữa lời nói còn rất có khí phách.
Đáng tiếc trước mắt chỉ nghe thấy âm thanh, không nhìn thấy một ai, nữ tử kia vẫn chưa hiện thân, chỉ âm thầm nói: “Ta là sư phụ của ngươi, ngươi lần này mặt ngoài là bị phạt vào đài luân hồi, trở lại kiếp trước, nhưng kì thực là để ngươi hoàn thành một ít nhiệm vụ. Tuy rằng vận mệnh của kiếp này vô cùng nhấp nhô, hơn nữa trí nhớ của ngươi về Thiên giới đã bị phong ấn, hết thảy đều phải tiến hành như người phàm, cho nên ta chỉ có thể âm thầm tới tìm ngươi dặn dò một việc cần làm.”
Con ngươi Tô Mặc xoay vòng, ánh mắt có vẻ điềm tĩnh không hợp tuổi, trong lòng đại khái cũng hiểu được một ít ý nghĩa.
Về phần sư phụ này, nàng hình như có một chút ấn tượng, nhưng trong lòng nàng cũng không e ngại và kính trọng bao nhiêu.
Tuy rằng trí nhớ bị phong ấn, lại cách một đời, nhưng chỉ cần có người nhắc tới, nàng liền có thể loáng thoáng nhớ lại một ít.
Vì thế, Tô Mặc bình tĩnh, mắt đẹp lưu chuyển, môi đỏ mọng khẽ mở, ngân nga hỏi: “Không biết tiên sư có gì phân phó”.
“Hãy nghe kỹ, kiếp luân hồi này là ta cố ý an bày cho ngươi, bởi vì kiếp này của ngươi rất đặc biệt.”
“Sao? Lời này giải thích như thế nào?” Tô Mặc nhíu mày.
“Thiên cơ bất khả lộ, ta không thể nói quá nhiều.” Nàng kia âm thanh lạnh lùng, dần dần xuất hiện một bóng người, nhưng vẫn hư vô mờ mịt, có khi rõ ràng, có khi mông lung, đáng tiếc không thể nhìn rõ hình dáng.
Nàng kia trầm giọng nói: “Tô Mặc, ngươi có bảy vị chân mệnh thiên tử, kiếp này ngươi cũng vừa lúc xuất hiện cùng nhóm chân mệnh thiên tử đó, cho nên mục đích chuyến này của ngươi là phải tìm được bảy bọn họ, sau đó các ngươi phải cùng nhau trở lại Thiên giới, chuyện này với ngươi mà nói rất có lợi.”
“Chân mệnh thiện tử? Giải thích ra sao?” Khuôn mặt của nàng hiện chút biến hóa, nàng xác thực không biết ý của người kia là gì.
“Chân mệnh thiện tử chính là phu quân đã được định sẵn của ngươi.” Nàng kia than thở một tiếng, nói tiếp: “Kiếp luân hồi này, vừa lúc để ngươi và bảy nam tử có duyên gặp nhau, cho nên ngươi nhớ rõ phải tìm cho ra bọn họ, nhất định phải kết khế ước, việc này rất quan trọng, liên quan chặt chẽ đến lợi ích của ngươi, nhớ lấy!”
Bảy vị chân mệnh thiên tử? Kết khế ước nhân duyên?
Tô Mặc cong cong khóe miệng, đôi mắt chớp lên như ngọc lưu ly, khóe miệng cũng thoáng hiện chút khinh thường.
Đúng vậy, trong lòng nàng khó hiểu, cũng rất khinh thường.
Đây là để nàng một mình gả cho bảy nam nhân sao? Chuyện này còn ra thể thống gì nữa?
“Đúng rồi ta nên tìm bọn họ như thế nào?” Tô Mặc tà nghễ hơi hơi nghiêng đầu, cảm thấy bất luận là gả hay không gả, nàng vẫn hiểu rõ bảy người này rất quan trọng.
Nàng kia hơi do dự một lát, nói tiếp: “Nếu đã là chân mệnh thiên tử của ngươi, các ngươi tự nhiên sẽ cảm thấy đối phương có chút khác biệt, càng thân mật càng cảm thấy bất đồng.”
Tô Mặc trong lòng nghi hoặc một lát, đang muốn hỏi tiếp thì không gian đã xảy ra biến ảo, quang hoa ngũ sắc chớp lóe, trước mắt cảnh tượng lập tức biến mất, giống như đối phương vội vàng rời đi, vô cùng quỷ dị, nàng nở nụ cười khinh thường với sự biến mất của đối phương.
Nàng biết đối với người phàm, lời nói của Thiên giới đều được xem như chân lý, nhưng để trở lại Thiên giới thì có bao nhiêu loại phương thức, Tô Mặc từ trước đến nay đều có chủ ý của riêng mình, không thích bị người bên ngoài vung tay múa chân, hơn nữa lại càng không thích phương thức kết làm phu thê với bảy nam nhân. Làm như vậy, thật sự quá mức không thể tưởng tượng được!
Cất bước rời đi, Tô Mặc vào trong viện, vẻ mặt hờ hững, như có điều suy nghĩ.
Bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao, sáng sớm sảng khoái, gió xuân thổi nhẹ.
Nàng rảnh rỗi không có gì làm nên cầm viên đá ném vào trong hồ, mặt hồ tựa như tâm tình nàng, lan ra tầng tầng làn sóng.
Tóc đen tung bay, mặt nàng không chút thay đổi, lạnh lùng mang theo một chút yêu mị, người hầu qua lại xung quanh ánh mắt nóng rực nhìn về phía Tô Mặc ở bên kia hồ, trong đôi mắt biểu lộ si mê.
Ngu Nhiễm mặc y phục màu lam, lười biếng tựa người vào thân cây, tư thái tao nhã mang theo một loại phong lưu bất kham, trong tay cầm một chiếc quạt Linh Lung tinh xảo.
Hắn nhìn nữ tử ở xa kia, ánh mắt thật sâu, lẩm bẩm: “Tiểu yêu tinh.”
Chu tiên sinh nhìn thoáng qua, cảm thấy thực sự là yêu rồi, nhưng mà cũng chỉ có thể im lặng.
“Nàng có chút khác thường, không phải tối qua bị tên cầm thú Văn Nhân kia khi dễ chứ?” Ngu Nhiễm ánh mắt mang theo một tia sắc lạnh.
“Nhiễm công tử, Tô cô nương tối qua bị phong hàn, Văn Nhân Dịch ở phòng nàng đến hơn nửa đêm, nhưng hẳn là sẽ không có ý đồ gì với một nữ tử sinh bệnh đâu.” Chu tiên sinh chậm rãi cười, thấp giọng nói: “Sau đó Văn Nhân công tử áo mũ chỉnh tề đi ra, vẫn rất có phong thái quân tử.”
“Sao? Quân tử sao?” Ngu Nhiễm khép quạt lại, nhẹ nhàng đặt trước môi, mặt mày lưu chuyển, không khách khí nói: “Nam nhân loại nào cũng giống nhau, nếu không có được thứ mình hứng thú thì đều cực kì đê tiện.”
“Nếu sau khi có được rồi thì sao?” Chu tiên sinh nhìn hắn, cúi đầu nói.
“Sau khi đạt được rồi, vậy càng đê tiện hơn!” Hắn nhẹ nhàng cất cây quạt vào tay áo.
Chu tiên sinh lập tức ho khan, cảm thấy đối phương chữ chữ như châu ngọc, Ngu Nhiễm thản nhiên nói tiếp: “Đúng rồi, lấy bản thảo ta đã viết xong trước in một trăm bản, phát ra đi.”
“Cái kia, nội dung vở kịch băng sơn mĩ nam có cần sửa nữa hay không?” Chu tiên sinh lập tức cẩn thận nhắc nhở.
“Không cần, loại hình tượng hái hoa tặc của Phong Trần Tuyệt này, ra vẻ đạo mạo, làm người ta giận sôi, rất không tệ, mấy bức tranh minh họa kia cũng phối lên đi.”
Chu tiên sinh không khỏi lau mồ hôi, chính gọi là tam nhân thành hổ*, tích hủy tiêu cốt, người trong thiên hạ thích thoại bản của Nhiễm công tử nhiều đếm không hết, đây là làm cho Vân Nhân công tử bị nghìn người đem ra nghị luận hay sao? Xem ra trên đời này đắc tội với người nào cũng có thể, nhưng không được đắc tội Nhiễm công tử, nếu không sau này chết thế nào cũng không biết. Bất quá Vân Nhân công tử cũng không phải hạng người bình thường, nếu hai người này đấu với nhau, không biết cảnh tượng sẽ long trời lở đất như thế nào?
(*) Tam nhân thành hổ: Dựa trên câu chuyện trong tập Ngụy sách của bộ Chiến Quốc Sách, nghĩa là một người nói có cọp, không ai tin, nhưng hai người, ba người nói thì mọi người sẽ tin. Câu này ý nói sự việc cho dù có sai lầm đến đâu, nhưng nhiều người cùng nói thì sẽ dễ khiến người ta nghi hoặc rồi tin là thật.
Dần dần, nàng tự giải huyệt đạo của mình, sau đó lập tức nhảy lên khỏi giường, mũi chân nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Vẻ mặt thiếu nữ lạnh lùng, đôi mắt tựa như chìm trong làn nước đen, lạnh mà trong trẻo.
Nàng biết, trên đời này luôn có một ít chuyện mình không thể nắm trong tay. Nhưng nàng không ngờ sau khi trọng sinh mình lại rơi vào hàn đàm, bị rắn nước đánh cho y phục tả tơi, thân trúng hàn độc, đầu óc mê man, tay chân vô lực, lại được một nam nhân làm "anh hùng cứu mỹ nhân", rồi sau đó bị "chiếm hết tiện nghi". Lúc này, trong lòng Tô mặc có một loại tư vị buồn bực nói không nên lời, phóng đại vô số lần trong lòng.
Càng khiến nàng thêm áp lực chính là, lúc nàng hôn mê bất tỉnh, nàng cũng không hoàn toàn bài xích hành động thân mật của đối phương.
Khóe miệng hơi run rẩy một chút, Tô mặc nhăn nhăn mày đẹp lại, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng mơn trớn viên ngọc trên rốn.
Hiện giờ, nàng trong lòng chỉ có tình cảm chân thành với một người, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy.
Dù sao, nàng cũng giống như tuyệt đại đa số nữ nhân, không thể tiếp nhận hành động thân mật của nam nhân khác. Tuy rằng nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng nàng cũng không phải thủy tính dương hoa*.
(*) Thủy tính dương hoa: Tính lăng nhăng, không thật lòng.
Nhưng mà, sâu trong lòng nàng nàng vẫn ẩn giấu một ác mộng, mỗi khi nghĩ đến nam nhân từng có da thịt chi thân với mình kiếp trước, nàng luôn uể oải, nhưng may mà chỉ trong một thoáng thôi.
Vì thế, Tô mặc trầm tĩnh, nhẹ nhàng đỡ trán~ Toàn bộ chuyện đêm nay cứ cho là bị một con hồ ly cắn đi!
Chẳng qua, gã "hồ ly" kia kiếp trước là một sát thần tiếng tăm lừng lẫy, đại danh đỉnh đỉnh, một đường đạp bằng mọi chông gai, dùng máu tươi tạo thành con đường đi đến quyền thế chí cao vô thượng.
Loại nam nhân này làm nàng e sợ tránh còn không kịp. Nàng thậm chí nhớ rõ từng có người đồn đãi, Văn Nhân Dịch thủ đoạn tàn nhẫn, chính tay đâm vô số huynh đệ hoàng tộc, lệnh bắt một nhóm con nói dòng hoàng tộc hiển hách, lại chiến đấu đẫm máu cùng vô số người cầm quyền, hắn thẳng bức Đông cung, dẫn đầu Đông Lăng Vệ tạo phản, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*, lưu đày một đám quyền quý, lại tàn sát vô số nịnh thần.
(*) Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: Lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu, đây là mưu kế của Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Một nam nhân thị huyết vô tình, tàn nhẫn không từ thủ đoạn như vậy, tối hôm qua lại làm loại hành động đăng đồ tử* với nàng.
(*) Đăng đồ tử: Vốn là tên 1 sĩ phu sống cùng thời với Tống Ngọc (1 trong 4 đại mĩ nam của TQ hồi xưa), ám chỉ kẻ háo sắc, xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.
Trong ấn tượng của nàng, nam nhân băng sơn khiến người khác sợ hãi này vốn nên đi tranh thiên hạ, tuyệt đối sẽ không thích nữ tử thân thuần âm.
Nhưng kiếp này, nàng chẳng biết tại sao lại thành vị hôn thê của hắn?
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, chỉ có một phía hắn bằng lòng mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc tiêu sái xoay người, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nhưng nghĩ đến ngón tay mềm mại mát rượi mơn trớn thân thể nàng đêm đó, nghĩ đến ánh mắt sáng quắc thâm thúy kia, đôi môi hôn nàng, Tô Mặc không khỏi rùng mình trong lòng. Từ sau khi bị nam tử kia đụng chạm, nàng lại có loại cảm giác âm thầm vui mừng khó kìm lòng nổi. Nàng khẽ vuốt ngực, không phải là nàng bị bệnh rồi chứ? Hình như còn là chứng bệnh cổ quái khó hình dung nữa? Nghĩ vậy, gương mặt tuyệt mĩ diễm lệ của nàng hiện vẻ tự giễu khôi hài.
Lúc này, nàng không còn muốn ở đây nữa, vừa mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên dưới chân cảm thấy chút khác thường.
Dần dần, nàng giống như lâm vào ảo cảnh kỳ quái, lát sau, cảnh tượng xung quanh đã biến đổi lớn.
Thế giới trước mắt dần hiện lên hoa quang ngũ sắc như ngọc lưu ly, chớp sáng rực rỡ kì dị.
Sương trắng mông lung, tiên hạc giương cánh, đài sen kim quang sáng rọi, hoa tuyết bay trên lầu ngọc.
Hơi hơi trầm ngâm, Tô Mặc chớp mắt do dự, sóng mắt lưu chuyển, chậm rãi đảo mắt nhìn qua cảnh tượng trước mắt, trong lòng có loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Ngầm phỏng đoán nơi này là trong động phủ nào đó ở Thiên giới, hơn nữa là nơi nàng vô cùng quen thuộc.
Nàng rõ ràng đã bị Thiên giới phong ấn phần lớn trí nhớ, vì sao lại xuất hiện cảnh tượng này trước mắt?
Là mộng sao? Không phải mộng.
Ánh sáng xoay tròn, hương vị kì diệu dần dần quấn quanh khắp động.
Tô Mặc chậm rãi nheo mắt lại, thầm đoán là tiên giới có người đến tìm nàng.
Nếu nàng bị Thiên giới phạt xuống phàm trần, bên trên không thể thật sự không quan tâm đến nàng, mặc nàng tự sinh tự diệt được.
Ý niệm trong đầu còn chưa có nghĩ xong thì đối diện đã truyền đến giọng nói không giận mà uy của nữ tử: “Tô Mặc, thời gian ta xuất hiện có hạn, ngươi phải cẩn thận nghe kỹ lời ta nói sau đây.”
“Các hạ là ai?” Tô Mặc vẫn híp híp hai mắt, nàng cảm thấy giọng nói này vô cùng quen tai, hơn nữa lời nói còn rất có khí phách.
Đáng tiếc trước mắt chỉ nghe thấy âm thanh, không nhìn thấy một ai, nữ tử kia vẫn chưa hiện thân, chỉ âm thầm nói: “Ta là sư phụ của ngươi, ngươi lần này mặt ngoài là bị phạt vào đài luân hồi, trở lại kiếp trước, nhưng kì thực là để ngươi hoàn thành một ít nhiệm vụ. Tuy rằng vận mệnh của kiếp này vô cùng nhấp nhô, hơn nữa trí nhớ của ngươi về Thiên giới đã bị phong ấn, hết thảy đều phải tiến hành như người phàm, cho nên ta chỉ có thể âm thầm tới tìm ngươi dặn dò một việc cần làm.”
Con ngươi Tô Mặc xoay vòng, ánh mắt có vẻ điềm tĩnh không hợp tuổi, trong lòng đại khái cũng hiểu được một ít ý nghĩa.
Về phần sư phụ này, nàng hình như có một chút ấn tượng, nhưng trong lòng nàng cũng không e ngại và kính trọng bao nhiêu.
Tuy rằng trí nhớ bị phong ấn, lại cách một đời, nhưng chỉ cần có người nhắc tới, nàng liền có thể loáng thoáng nhớ lại một ít.
Vì thế, Tô Mặc bình tĩnh, mắt đẹp lưu chuyển, môi đỏ mọng khẽ mở, ngân nga hỏi: “Không biết tiên sư có gì phân phó”.
“Hãy nghe kỹ, kiếp luân hồi này là ta cố ý an bày cho ngươi, bởi vì kiếp này của ngươi rất đặc biệt.”
“Sao? Lời này giải thích như thế nào?” Tô Mặc nhíu mày.
“Thiên cơ bất khả lộ, ta không thể nói quá nhiều.” Nàng kia âm thanh lạnh lùng, dần dần xuất hiện một bóng người, nhưng vẫn hư vô mờ mịt, có khi rõ ràng, có khi mông lung, đáng tiếc không thể nhìn rõ hình dáng.
Nàng kia trầm giọng nói: “Tô Mặc, ngươi có bảy vị chân mệnh thiên tử, kiếp này ngươi cũng vừa lúc xuất hiện cùng nhóm chân mệnh thiên tử đó, cho nên mục đích chuyến này của ngươi là phải tìm được bảy bọn họ, sau đó các ngươi phải cùng nhau trở lại Thiên giới, chuyện này với ngươi mà nói rất có lợi.”
“Chân mệnh thiện tử? Giải thích ra sao?” Khuôn mặt của nàng hiện chút biến hóa, nàng xác thực không biết ý của người kia là gì.
“Chân mệnh thiện tử chính là phu quân đã được định sẵn của ngươi.” Nàng kia than thở một tiếng, nói tiếp: “Kiếp luân hồi này, vừa lúc để ngươi và bảy nam tử có duyên gặp nhau, cho nên ngươi nhớ rõ phải tìm cho ra bọn họ, nhất định phải kết khế ước, việc này rất quan trọng, liên quan chặt chẽ đến lợi ích của ngươi, nhớ lấy!”
Bảy vị chân mệnh thiên tử? Kết khế ước nhân duyên?
Tô Mặc cong cong khóe miệng, đôi mắt chớp lên như ngọc lưu ly, khóe miệng cũng thoáng hiện chút khinh thường.
Đúng vậy, trong lòng nàng khó hiểu, cũng rất khinh thường.
Đây là để nàng một mình gả cho bảy nam nhân sao? Chuyện này còn ra thể thống gì nữa?
“Đúng rồi ta nên tìm bọn họ như thế nào?” Tô Mặc tà nghễ hơi hơi nghiêng đầu, cảm thấy bất luận là gả hay không gả, nàng vẫn hiểu rõ bảy người này rất quan trọng.
Nàng kia hơi do dự một lát, nói tiếp: “Nếu đã là chân mệnh thiên tử của ngươi, các ngươi tự nhiên sẽ cảm thấy đối phương có chút khác biệt, càng thân mật càng cảm thấy bất đồng.”
Tô Mặc trong lòng nghi hoặc một lát, đang muốn hỏi tiếp thì không gian đã xảy ra biến ảo, quang hoa ngũ sắc chớp lóe, trước mắt cảnh tượng lập tức biến mất, giống như đối phương vội vàng rời đi, vô cùng quỷ dị, nàng nở nụ cười khinh thường với sự biến mất của đối phương.
Nàng biết đối với người phàm, lời nói của Thiên giới đều được xem như chân lý, nhưng để trở lại Thiên giới thì có bao nhiêu loại phương thức, Tô Mặc từ trước đến nay đều có chủ ý của riêng mình, không thích bị người bên ngoài vung tay múa chân, hơn nữa lại càng không thích phương thức kết làm phu thê với bảy nam nhân. Làm như vậy, thật sự quá mức không thể tưởng tượng được!
Cất bước rời đi, Tô Mặc vào trong viện, vẻ mặt hờ hững, như có điều suy nghĩ.
Bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao, sáng sớm sảng khoái, gió xuân thổi nhẹ.
Nàng rảnh rỗi không có gì làm nên cầm viên đá ném vào trong hồ, mặt hồ tựa như tâm tình nàng, lan ra tầng tầng làn sóng.
Tóc đen tung bay, mặt nàng không chút thay đổi, lạnh lùng mang theo một chút yêu mị, người hầu qua lại xung quanh ánh mắt nóng rực nhìn về phía Tô Mặc ở bên kia hồ, trong đôi mắt biểu lộ si mê.
Ngu Nhiễm mặc y phục màu lam, lười biếng tựa người vào thân cây, tư thái tao nhã mang theo một loại phong lưu bất kham, trong tay cầm một chiếc quạt Linh Lung tinh xảo.
Hắn nhìn nữ tử ở xa kia, ánh mắt thật sâu, lẩm bẩm: “Tiểu yêu tinh.”
Chu tiên sinh nhìn thoáng qua, cảm thấy thực sự là yêu rồi, nhưng mà cũng chỉ có thể im lặng.
“Nàng có chút khác thường, không phải tối qua bị tên cầm thú Văn Nhân kia khi dễ chứ?” Ngu Nhiễm ánh mắt mang theo một tia sắc lạnh.
“Nhiễm công tử, Tô cô nương tối qua bị phong hàn, Văn Nhân Dịch ở phòng nàng đến hơn nửa đêm, nhưng hẳn là sẽ không có ý đồ gì với một nữ tử sinh bệnh đâu.” Chu tiên sinh chậm rãi cười, thấp giọng nói: “Sau đó Văn Nhân công tử áo mũ chỉnh tề đi ra, vẫn rất có phong thái quân tử.”
“Sao? Quân tử sao?” Ngu Nhiễm khép quạt lại, nhẹ nhàng đặt trước môi, mặt mày lưu chuyển, không khách khí nói: “Nam nhân loại nào cũng giống nhau, nếu không có được thứ mình hứng thú thì đều cực kì đê tiện.”
“Nếu sau khi có được rồi thì sao?” Chu tiên sinh nhìn hắn, cúi đầu nói.
“Sau khi đạt được rồi, vậy càng đê tiện hơn!” Hắn nhẹ nhàng cất cây quạt vào tay áo.
Chu tiên sinh lập tức ho khan, cảm thấy đối phương chữ chữ như châu ngọc, Ngu Nhiễm thản nhiên nói tiếp: “Đúng rồi, lấy bản thảo ta đã viết xong trước in một trăm bản, phát ra đi.”
“Cái kia, nội dung vở kịch băng sơn mĩ nam có cần sửa nữa hay không?” Chu tiên sinh lập tức cẩn thận nhắc nhở.
“Không cần, loại hình tượng hái hoa tặc của Phong Trần Tuyệt này, ra vẻ đạo mạo, làm người ta giận sôi, rất không tệ, mấy bức tranh minh họa kia cũng phối lên đi.”
Chu tiên sinh không khỏi lau mồ hôi, chính gọi là tam nhân thành hổ*, tích hủy tiêu cốt, người trong thiên hạ thích thoại bản của Nhiễm công tử nhiều đếm không hết, đây là làm cho Vân Nhân công tử bị nghìn người đem ra nghị luận hay sao? Xem ra trên đời này đắc tội với người nào cũng có thể, nhưng không được đắc tội Nhiễm công tử, nếu không sau này chết thế nào cũng không biết. Bất quá Vân Nhân công tử cũng không phải hạng người bình thường, nếu hai người này đấu với nhau, không biết cảnh tượng sẽ long trời lở đất như thế nào?
(*) Tam nhân thành hổ: Dựa trên câu chuyện trong tập Ngụy sách của bộ Chiến Quốc Sách, nghĩa là một người nói có cọp, không ai tin, nhưng hai người, ba người nói thì mọi người sẽ tin. Câu này ý nói sự việc cho dù có sai lầm đến đâu, nhưng nhiều người cùng nói thì sẽ dễ khiến người ta nghi hoặc rồi tin là thật.
/222
|