Xe của anh đến dưới lầu chỉ cách lúc gọi điện cho tôi có nửa tiếng, tôi cảnh giác ra phòng khách nhìn mẹ già, rón rén chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài. Khi tiếng của bà vang lên tôi chỉ hận tôi không thề tàng hình như thích khách.
“Đứng lại, trời đã tối rồi còn muốn đi hoang ở đâu?”
“Ặc, mẹ, bạn học cũ, bảo con ra ngoài dùng một bữa cơm.”
“Bạn học cũ là ai, không cho phép.” Giọng điệu của bà không hề cho một chút thương lượng, tôi khó khăn nhìn đồng hồ treo tường: “Mẹ…..”
“Nhõng nhẽo cũng vô ích, nói cho con biết, một ngày còn chưa rõ ràng lai lịch của kimono thì đừng mong được đi ra ngoài một mình.”
“…”
Cuối cùng sau nửa tiếng nhìn nhau, Tần lão đại không nhịn được đã gọi điện lên…
Bài hát Tiếng Gió vang lên trong phòng khách hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi cũng phải nghe, không đợi anh nói chuyện tôi đã cất lời: “Ặc, nhà em có chút việc, có thể không đến được.”
Mẹ già nheo mắt lại, hận không thể đến nghe lén.
“Chuyện gì?”
“Ờ thì… thật ra cũng không có gì?”
“Vậy sao em không xuống?” Tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh khẽ nhướng mày.
“Chậc…”
Tần Tấn: “Nói”
“Mẹ em không cho phép đi ra ngoài.”
Tần Tấn: “…..”
Năm phút sau, anh gõ cửa, tôi rất tự giác để mẹ già đi mở, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi lâu, cuối cùng mẹ già cho anh đi vào, nhưng trên mặt đã không còn có nhiệt tình như lúc đầu mà là rất khách sáo…. khách sáo đến mức xa cách: “Tần tổng, đã lâu không gặp.”
Làm sao lão đại không cảm nhận được biến hóa này, cho nên anh rất nghiêm túc: “Bác gái, cháu muốn nói chuyện với bác một chút.”
“Tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói nữa Tần tổng. Chuyện lần trước đương nhiên là không đúng, Tần gia xử lý như vậy cũng rất hợp lẽ. Đông Phương Ức không biết dạy con, cũng thật ngượng ăn nói. Nhưng xin Tần tổng hiểu, hiện tại Đông Phương Lạc đã không còn bất cứ quan hệ gì với cậu, cũng xin Tần tổng đừng nên tìm nó nữa.” Lần đầu tiên tôi thấy mẹ già cương quyết như vậy. Bà là ngọn núi của tôi, tôi từng thường xuyên oán trách ngọn núi này che mất ánh mặt trời của tôi, cũng rất ít khi nghĩ đến cũng là bà đã chặn rất nhiều mưa tuyết gió sương cho tôi.
“Bác gái, cho cháu thêm một lần cơ hội đi. Xin, cho cháu thêm một lần cơ hội.” Thái độ Tần Tấn thành khẩn trước nay chưa từng có, tôi chưa từng nghĩ đến ngày nào đó anh vẫn ngồi tít trên cao cũng sẽ khom lưng cúi đầu đến tận bụi đất.
“Không, Tiểu Tần.” Có lẽ vì anh thay đổi, nên giọng nói của mẹ già cũng thêm vài phần chân thành: “Quan niệm môn đăng hộ đối của người Trung Quốc xưa nay rất đúng. Giữa cháu và Lạc Lạc cách xa nhau quá nhiều. Khi đó bác đồng ý chỉ vì bác nghĩ đến các cháu đã có tình cảm nhiều năm sớm chiều chung đụng, bác nghĩ rằng các cháu thật sự muốn ở bên nhau. Nhưng bác đã sai rồi, các cháu cũng không đủ kiên trì. Nếu như hai người yêu nhau dễ dàng bị chia rẽ, đương nhiên tương lai ở Tần gia sẽ không hạnh phúc. Tiểu Tần hãy tha thứ cho bác, tuy là nó không đúng, nhưng là một người mẹ, bác quyết sẽ không để cho con gái của bác chịu một chút tủi thân.”
Cuối cùng Tần Tấn không thể nhận được sự cho phép của mẹ tôi… Lúc gần đi mẹ già trả lại kimono cho anh, nói không có công không dám hưởng lộc, món quà quý giá như vậy không thể nhận được. Tần Tấn quay đầu lại nhìn tôi nhiều lần, nhìn anh bước đi vài bước lại quay đầu lại, lần đầu tiên tôi cảm thấy quyến luyến vô cùng.
Nhoài trên ban công nhìn theo anh xuống lầu, anh quay người lại yên lặng nhìn nhau với tôi. Thật lâu, thật lâu sau, rõ ràng đưa tay ra dấu, cuối cùng đã đi theo anh hơn một năm, tôi dễ dàng nhìn hiểu được: Đông Phương Lạc, bằng lòng ở bên anh không?
Tôi gật đầu liên tục, Tần Tấn, em bằng lòng. Đèn đường rất mờ, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng một lúc lâu sau anh kiên quyết đưa tay ra dấu: Ngủ trước đi, anh sẽ nghĩ cách.
Mẹ già cũng không để ý đến tôi nữa, điềm nhiên xem tivi. Tôi trở về phòng vào trò chơi, một mình buồn chán treo máy trên núi Tiên Âm. Hơn nửa tiếng sau hệ thống nhắc nhở: Bạn tốt Thầy Con Rối đã đăng nhập.
Ngay sau đó là tin tức của hệ thống: Thầy Con Rối gửi lời mời bạn vào tổ đội, đồng ý/từ chối?
Tôi bấm đồng ý, đạo sĩ mặc bộ Quyết Tuyết cưỡi chim Phượng nhanh chóng đến đây.
Cũng không nói lời nào, chúng tôi lẳng lặng đứng trên núi Tiên Âm, gió thổi qua rừng trúng vang lên tiếng hư ảo.
Hệ thống: Thầy Con Rối dịu dàng ôm lấy bạn.
Khi đó tôi còn mở nick Vô Ngạn, một đội trưởng máu trâu khiên lớn đao dài, áo giáp cứng rắn, ánh mắt u buồn, râu ria lún phún, mang theo vài phần tang tương chán chường. Người thì tóc bạc quá vai, áo trắng hơn tuyết, trường kiếm nhẹ tênh, dẫn theo thú cưng phong cách… Tôi càng nhìn càng thấy cảnh tiểu công tiểu thụ mà.
Mấy ngày qua cứ nhốn nháo với Bá Tuyệt Thiên Nhai, mấy nick nhỏ loạn hết cả lên. Lúc bọn họ đi đều hai mắt rưng rưng, nói cho tôi biết thật sự là quá khó, chờ một khi mãn cấp nhất định sẽ trở về. Tuy đúng là tôi có vài phần khổ sở, nhưng thời gian này cũng thật trống trải.
Có đôi khi một tiếng đồng hồ cũng không làm xong một phó bản, thật sự là rất tốn thời gian.
Cho nên cả buổi tối ở trên núi Tiên Âm với Con Rối, cũng không có ai quấy rầy. Anh từ từ đề ra kế hoạch thế lực chiến, nhưng ngay cả tôi cũng nhìn ra…. Đây là phương pháp rất tổn hại, thuần túy là tránh khỏi bi kịch đến lúc đó Ẩm Huyết Minh không giành được một đài nào.
Cuối cùng anh hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi mím môi nói tùy anh. Cho nên anh mời tất cả quản lý Ẩm Huyết Minh vào trong đội, tỉ mỉ nói ra kế hoạch này. Mọi người cười trộm, đều nói Con Rối quá đê tiện rồi. Dĩ nhiên là không có ý kiến khác, coi như là bàn bạc thông qua.
Trước khi sắp đi ngủ lại PK với anh hai lần, một lần thua một lần hòa, sau đó anh bảo tôi thoát đi, gửi đến một biểu tượng nụ hôn.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Đừng lo, anh sẽ giải quyết.
Tâm trạng vui lên kỳ lạ khó hiểu, ừ, em không lo.
Ngày hôm sau mẹ già đi đến nhà xuất bản, chỉ mình tôi ở nhà, đương nấu cơm thì Tần Tấn gọi điện thoại đến. Tôi nói cho anh biết mẹ tôi không có ở nhà, anh yên lặng hồi lâu rồi nói: “A Lạc, anh đến tìm em nhe?”
Tôi nói ừ, sau đó anh hớn hở nhanh cúp điện thoại. Tôi ở nhà đứng ngồi không yên chờ anh, tại sao loại mong đợi bí ẩn này…. giống như vụng trộm vậy.
“Đứng lại, trời đã tối rồi còn muốn đi hoang ở đâu?”
“Ặc, mẹ, bạn học cũ, bảo con ra ngoài dùng một bữa cơm.”
“Bạn học cũ là ai, không cho phép.” Giọng điệu của bà không hề cho một chút thương lượng, tôi khó khăn nhìn đồng hồ treo tường: “Mẹ…..”
“Nhõng nhẽo cũng vô ích, nói cho con biết, một ngày còn chưa rõ ràng lai lịch của kimono thì đừng mong được đi ra ngoài một mình.”
“…”
Cuối cùng sau nửa tiếng nhìn nhau, Tần lão đại không nhịn được đã gọi điện lên…
Bài hát Tiếng Gió vang lên trong phòng khách hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi cũng phải nghe, không đợi anh nói chuyện tôi đã cất lời: “Ặc, nhà em có chút việc, có thể không đến được.”
Mẹ già nheo mắt lại, hận không thể đến nghe lén.
“Chuyện gì?”
“Ờ thì… thật ra cũng không có gì?”
“Vậy sao em không xuống?” Tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh khẽ nhướng mày.
“Chậc…”
Tần Tấn: “Nói”
“Mẹ em không cho phép đi ra ngoài.”
Tần Tấn: “…..”
Năm phút sau, anh gõ cửa, tôi rất tự giác để mẹ già đi mở, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi lâu, cuối cùng mẹ già cho anh đi vào, nhưng trên mặt đã không còn có nhiệt tình như lúc đầu mà là rất khách sáo…. khách sáo đến mức xa cách: “Tần tổng, đã lâu không gặp.”
Làm sao lão đại không cảm nhận được biến hóa này, cho nên anh rất nghiêm túc: “Bác gái, cháu muốn nói chuyện với bác một chút.”
“Tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói nữa Tần tổng. Chuyện lần trước đương nhiên là không đúng, Tần gia xử lý như vậy cũng rất hợp lẽ. Đông Phương Ức không biết dạy con, cũng thật ngượng ăn nói. Nhưng xin Tần tổng hiểu, hiện tại Đông Phương Lạc đã không còn bất cứ quan hệ gì với cậu, cũng xin Tần tổng đừng nên tìm nó nữa.” Lần đầu tiên tôi thấy mẹ già cương quyết như vậy. Bà là ngọn núi của tôi, tôi từng thường xuyên oán trách ngọn núi này che mất ánh mặt trời của tôi, cũng rất ít khi nghĩ đến cũng là bà đã chặn rất nhiều mưa tuyết gió sương cho tôi.
“Bác gái, cho cháu thêm một lần cơ hội đi. Xin, cho cháu thêm một lần cơ hội.” Thái độ Tần Tấn thành khẩn trước nay chưa từng có, tôi chưa từng nghĩ đến ngày nào đó anh vẫn ngồi tít trên cao cũng sẽ khom lưng cúi đầu đến tận bụi đất.
“Không, Tiểu Tần.” Có lẽ vì anh thay đổi, nên giọng nói của mẹ già cũng thêm vài phần chân thành: “Quan niệm môn đăng hộ đối của người Trung Quốc xưa nay rất đúng. Giữa cháu và Lạc Lạc cách xa nhau quá nhiều. Khi đó bác đồng ý chỉ vì bác nghĩ đến các cháu đã có tình cảm nhiều năm sớm chiều chung đụng, bác nghĩ rằng các cháu thật sự muốn ở bên nhau. Nhưng bác đã sai rồi, các cháu cũng không đủ kiên trì. Nếu như hai người yêu nhau dễ dàng bị chia rẽ, đương nhiên tương lai ở Tần gia sẽ không hạnh phúc. Tiểu Tần hãy tha thứ cho bác, tuy là nó không đúng, nhưng là một người mẹ, bác quyết sẽ không để cho con gái của bác chịu một chút tủi thân.”
Cuối cùng Tần Tấn không thể nhận được sự cho phép của mẹ tôi… Lúc gần đi mẹ già trả lại kimono cho anh, nói không có công không dám hưởng lộc, món quà quý giá như vậy không thể nhận được. Tần Tấn quay đầu lại nhìn tôi nhiều lần, nhìn anh bước đi vài bước lại quay đầu lại, lần đầu tiên tôi cảm thấy quyến luyến vô cùng.
Nhoài trên ban công nhìn theo anh xuống lầu, anh quay người lại yên lặng nhìn nhau với tôi. Thật lâu, thật lâu sau, rõ ràng đưa tay ra dấu, cuối cùng đã đi theo anh hơn một năm, tôi dễ dàng nhìn hiểu được: Đông Phương Lạc, bằng lòng ở bên anh không?
Tôi gật đầu liên tục, Tần Tấn, em bằng lòng. Đèn đường rất mờ, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng một lúc lâu sau anh kiên quyết đưa tay ra dấu: Ngủ trước đi, anh sẽ nghĩ cách.
Mẹ già cũng không để ý đến tôi nữa, điềm nhiên xem tivi. Tôi trở về phòng vào trò chơi, một mình buồn chán treo máy trên núi Tiên Âm. Hơn nửa tiếng sau hệ thống nhắc nhở: Bạn tốt Thầy Con Rối đã đăng nhập.
Ngay sau đó là tin tức của hệ thống: Thầy Con Rối gửi lời mời bạn vào tổ đội, đồng ý/từ chối?
Tôi bấm đồng ý, đạo sĩ mặc bộ Quyết Tuyết cưỡi chim Phượng nhanh chóng đến đây.
Cũng không nói lời nào, chúng tôi lẳng lặng đứng trên núi Tiên Âm, gió thổi qua rừng trúng vang lên tiếng hư ảo.
Hệ thống: Thầy Con Rối dịu dàng ôm lấy bạn.
Khi đó tôi còn mở nick Vô Ngạn, một đội trưởng máu trâu khiên lớn đao dài, áo giáp cứng rắn, ánh mắt u buồn, râu ria lún phún, mang theo vài phần tang tương chán chường. Người thì tóc bạc quá vai, áo trắng hơn tuyết, trường kiếm nhẹ tênh, dẫn theo thú cưng phong cách… Tôi càng nhìn càng thấy cảnh tiểu công tiểu thụ mà.
Mấy ngày qua cứ nhốn nháo với Bá Tuyệt Thiên Nhai, mấy nick nhỏ loạn hết cả lên. Lúc bọn họ đi đều hai mắt rưng rưng, nói cho tôi biết thật sự là quá khó, chờ một khi mãn cấp nhất định sẽ trở về. Tuy đúng là tôi có vài phần khổ sở, nhưng thời gian này cũng thật trống trải.
Có đôi khi một tiếng đồng hồ cũng không làm xong một phó bản, thật sự là rất tốn thời gian.
Cho nên cả buổi tối ở trên núi Tiên Âm với Con Rối, cũng không có ai quấy rầy. Anh từ từ đề ra kế hoạch thế lực chiến, nhưng ngay cả tôi cũng nhìn ra…. Đây là phương pháp rất tổn hại, thuần túy là tránh khỏi bi kịch đến lúc đó Ẩm Huyết Minh không giành được một đài nào.
Cuối cùng anh hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi mím môi nói tùy anh. Cho nên anh mời tất cả quản lý Ẩm Huyết Minh vào trong đội, tỉ mỉ nói ra kế hoạch này. Mọi người cười trộm, đều nói Con Rối quá đê tiện rồi. Dĩ nhiên là không có ý kiến khác, coi như là bàn bạc thông qua.
Trước khi sắp đi ngủ lại PK với anh hai lần, một lần thua một lần hòa, sau đó anh bảo tôi thoát đi, gửi đến một biểu tượng nụ hôn.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Đừng lo, anh sẽ giải quyết.
Tâm trạng vui lên kỳ lạ khó hiểu, ừ, em không lo.
Ngày hôm sau mẹ già đi đến nhà xuất bản, chỉ mình tôi ở nhà, đương nấu cơm thì Tần Tấn gọi điện thoại đến. Tôi nói cho anh biết mẹ tôi không có ở nhà, anh yên lặng hồi lâu rồi nói: “A Lạc, anh đến tìm em nhe?”
Tôi nói ừ, sau đó anh hớn hở nhanh cúp điện thoại. Tôi ở nhà đứng ngồi không yên chờ anh, tại sao loại mong đợi bí ẩn này…. giống như vụng trộm vậy.
/108
|