Tôi tắt điện thoại di động, từ khi xe đi qua trạm thu phí đường cao tốc thành phố S, ngày đã đen nhánh không thấy năm ngón tay, trong lòng dường như cũng mang theo tí ti mong đợi, có lẽ không có sau này, nhưng chỉ cần gặp được là đủ rồi.
Một mạch đi về phía trước, tôi kiên trì không mở máy, tôi rất lo lắng dù là một chữ của mẹ tôi, một câu hoặc là tiếng nói của Tần Tấn là tôi sẽ không nhịn được đi vòng trở về. Lúc đó nhất thời xúc động này sẽ không có kết quả.
Vẫn không gọi điện cho Hồi Đầu Vô Ngạn, tôi không muốn anh biết tôi là Mộc Tương Phi. Coi như là Y Nhiên đi, quen biết ngắn ngủi, gặp mặt một lần, sau đó từ nay về sau sẽ không đăng nhập vào Y Nhiên nữa, bất kể là kết quả thế nào.
Xe tiến vào trạm xe thành phố V, tôi đeo túi bước xuống, trong biển người đông nghịt, đủ kiểu quần áo, nhiều giọng nói các tỉnh. Tôi rất hiếm khi đến thành phố khác, theo lời các cô bạn nói tôi là trạch nữ. Dĩ nhiên nếu không có ở nhà thì thế nào cũng sẽ giữ vững việc vào game Thiên Hạ ba tiếng đồng hồ mỗi ngày.
Người rời khỏi trạm xe đông như biển, nhớ lúc thoát khỏi game anh nói rằng anh mặc trang phục màu xám tro, đứng trước cửa trạm xe đón tôi. Tôi không dám gọi điện thoại cho anh, ba năm qua vô số lần trò chuyện trên IS, có lẽ tôi vừa lên tiếng anh sẽ nhận ra tôi ngay.
Dõi mắt nhìn đi, tôi thấy được một người đàn ông đang dựa vào cột đèn bên cạnh ở ven đường, dáng vóc chừng 1m8, mặc chiếc áo caro màu xám nhạt. Nghiêm chỉnh mà nói anh cũng không đẹp trai, không phải kiểu tài năng hiển lộ như Tần Tấn, cũng không phải là anh tuấn không ai bằng như Uông Lỗi. Nếu như phải nhất định nói ra khí chất gì trên người anh… thì đó chính là chín chắn mang theo chút tang thương, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
Hồi Đầu Vô Ngạn trong ấn tượng chắc là rất lớn tuổi, không, rất già mới đúng. Trên đường đi thậm chí tôi đã nghĩ đến điều kinh khủng lỡ như anh là một lão béo bụng, hói đầu, răng vàng. Chẳng phải là Đông Phương Lạc sẽ căm uất đến chết sao?
Đi theo dòng người, đột nhiên trong đầu tôi hiện ra cảnh tượng anh mặc một bộ áo giáp, cầm tấm khiên lớn và đao dài xông pha chiến đầu. Khụ, hoặc là làm nhiệm vụ, cho nên không nhịn được mà bản thân bật cười.
Anh bước đến đây, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: “Y Nhiên?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng tôi đã nhìn thấy anh… Tương Phi, phải chăng mày cũng không hề có khuyết điểm sao?
“Là Y Nhiên sao?” Giọng nói của anh vẫn trong trẻo như trên IS, nghe bên ngoài dường như lại trầm ấm lôi cuốn, rất hấp dẫn.
Tôi gật đầu mỉm cười: “Vô Ngạn?”
Tay anh đưa qua dừng một chút, trên mặt có nét ngỡ ngàng, sau đó nghiêm túc, chân mày rậm nhíu chặt lại, giọng nói mất đi sự ôn hòa vừa rồi: “Phi Tử? Em đến đây làm cái gì?”
Tôi không biết phải nói thế nào, đừng nói là những người khác, cho dù mẹ tôi làm vẻ mặt vậy với tôi, tôi cũng sẽ giận dỗi bỏ đi không hề ngoảnh lại. Nhưng tôi chỉ đứng trước mặt anh, hơi cúi đầu, di di mũi chân. Dường như đứng trong đám người nhớ đến thế giới ảo quen thuộc kia, khuôn mặt của chiến sĩ khiên lớn đao dài, chỉ cần giọng nói nặng thêm là Mộc Tương Phi chỉ có giơ tay đầu hàng.
Bên ngoài gió thật to, tôi quấn khăn quàng cổ, chà chà hai tay, anh quay người đi về phía trước, tôi yên lặng đuổi theo.
Xe của anh dừng tại bãi đậu xe của một công ty bách hóa. Tôi ngồi vào trong, anh quay vào trong trung tâm, chốc lát đã đi ra ngoài, ném trà sữa nóng đến, tôi nếm một miếng. Lúc ấy hoàn toàn không nghĩ đến anh đối với tôi thật ra chỉ là một người xa lạ.
Xe đi qua góc phố, trạm xe thành phố V từ từ biến mất ở phía sau. Người bên cạnh rất chú tâm lái xe, không nói câu nào.
Một mạch đi về phía trước, tôi kiên trì không mở máy, tôi rất lo lắng dù là một chữ của mẹ tôi, một câu hoặc là tiếng nói của Tần Tấn là tôi sẽ không nhịn được đi vòng trở về. Lúc đó nhất thời xúc động này sẽ không có kết quả.
Vẫn không gọi điện cho Hồi Đầu Vô Ngạn, tôi không muốn anh biết tôi là Mộc Tương Phi. Coi như là Y Nhiên đi, quen biết ngắn ngủi, gặp mặt một lần, sau đó từ nay về sau sẽ không đăng nhập vào Y Nhiên nữa, bất kể là kết quả thế nào.
Xe tiến vào trạm xe thành phố V, tôi đeo túi bước xuống, trong biển người đông nghịt, đủ kiểu quần áo, nhiều giọng nói các tỉnh. Tôi rất hiếm khi đến thành phố khác, theo lời các cô bạn nói tôi là trạch nữ. Dĩ nhiên nếu không có ở nhà thì thế nào cũng sẽ giữ vững việc vào game Thiên Hạ ba tiếng đồng hồ mỗi ngày.
Người rời khỏi trạm xe đông như biển, nhớ lúc thoát khỏi game anh nói rằng anh mặc trang phục màu xám tro, đứng trước cửa trạm xe đón tôi. Tôi không dám gọi điện thoại cho anh, ba năm qua vô số lần trò chuyện trên IS, có lẽ tôi vừa lên tiếng anh sẽ nhận ra tôi ngay.
Dõi mắt nhìn đi, tôi thấy được một người đàn ông đang dựa vào cột đèn bên cạnh ở ven đường, dáng vóc chừng 1m8, mặc chiếc áo caro màu xám nhạt. Nghiêm chỉnh mà nói anh cũng không đẹp trai, không phải kiểu tài năng hiển lộ như Tần Tấn, cũng không phải là anh tuấn không ai bằng như Uông Lỗi. Nếu như phải nhất định nói ra khí chất gì trên người anh… thì đó chính là chín chắn mang theo chút tang thương, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
Hồi Đầu Vô Ngạn trong ấn tượng chắc là rất lớn tuổi, không, rất già mới đúng. Trên đường đi thậm chí tôi đã nghĩ đến điều kinh khủng lỡ như anh là một lão béo bụng, hói đầu, răng vàng. Chẳng phải là Đông Phương Lạc sẽ căm uất đến chết sao?
Đi theo dòng người, đột nhiên trong đầu tôi hiện ra cảnh tượng anh mặc một bộ áo giáp, cầm tấm khiên lớn và đao dài xông pha chiến đầu. Khụ, hoặc là làm nhiệm vụ, cho nên không nhịn được mà bản thân bật cười.
Anh bước đến đây, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: “Y Nhiên?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng tôi đã nhìn thấy anh… Tương Phi, phải chăng mày cũng không hề có khuyết điểm sao?
“Là Y Nhiên sao?” Giọng nói của anh vẫn trong trẻo như trên IS, nghe bên ngoài dường như lại trầm ấm lôi cuốn, rất hấp dẫn.
Tôi gật đầu mỉm cười: “Vô Ngạn?”
Tay anh đưa qua dừng một chút, trên mặt có nét ngỡ ngàng, sau đó nghiêm túc, chân mày rậm nhíu chặt lại, giọng nói mất đi sự ôn hòa vừa rồi: “Phi Tử? Em đến đây làm cái gì?”
Tôi không biết phải nói thế nào, đừng nói là những người khác, cho dù mẹ tôi làm vẻ mặt vậy với tôi, tôi cũng sẽ giận dỗi bỏ đi không hề ngoảnh lại. Nhưng tôi chỉ đứng trước mặt anh, hơi cúi đầu, di di mũi chân. Dường như đứng trong đám người nhớ đến thế giới ảo quen thuộc kia, khuôn mặt của chiến sĩ khiên lớn đao dài, chỉ cần giọng nói nặng thêm là Mộc Tương Phi chỉ có giơ tay đầu hàng.
Bên ngoài gió thật to, tôi quấn khăn quàng cổ, chà chà hai tay, anh quay người đi về phía trước, tôi yên lặng đuổi theo.
Xe của anh dừng tại bãi đậu xe của một công ty bách hóa. Tôi ngồi vào trong, anh quay vào trong trung tâm, chốc lát đã đi ra ngoài, ném trà sữa nóng đến, tôi nếm một miếng. Lúc ấy hoàn toàn không nghĩ đến anh đối với tôi thật ra chỉ là một người xa lạ.
Xe đi qua góc phố, trạm xe thành phố V từ từ biến mất ở phía sau. Người bên cạnh rất chú tâm lái xe, không nói câu nào.
/108
|