Hắc Ngưu là con lão trưởng thôn Đại Lâm, hắn là một đại hán nhìn có vẻ thô kệch nhưng cực kì nhanh nhạn, có cây mộc cung trong tay hắn, không 1 con dã thú nào có thể thoát được. Long vừa nhìn thấy đã muốn chiêu mộ hắn làm lính rồi.
- Hắc Ngưu, ngươi có muốn kiến công lập nghiệp không, dưới trướng bổn quan còn thiếu một tay thần xạ thủ, chỉ cần ngươi cố gắng, bổn quan sẽ không bạc đãi ngươi.
Lão trưởng thôn Đại Lâm ở bên cạnh vội vàng đánh mắt ra hiệu cho thằng con, thấy Hắc Ngưu vẫn chưa trả lời, lão đã tiến lên:
- Được đại nhân ưu ái, lão thay mặt cho thằng con cảm tạ người, tiểu Ngưu, còn chưa tiến lên tạ ơn.
Lúc này Hắc Ngưu mới gãi đầu:
- Ta đi lính rồi thì ai chăm sóc cho lão ba. Ta không đi đâu.
Lão trưởng thôn tức giận:
- Nghịch tử muốn làm ta tức chết phải không, lão già ta không cần người chiếu cố, ngươi còn trẻ, nếu không lăn lộn một phen kiếm chút công danh sự nghiệp thì sau này còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông.
Thấy vậy, Long tiến lên khuyên can:
- Hắc Ngưu, ngươi đi lính có thể lĩnh lương về nuôi cha ngươi, chỉ cần ngươi lập công, ngươi sẽ được thăng quan tiến chức. Lúc đó ngươi có thể mua một căn nhà lớn, thuê mười người hầu về hầu hạ cha ngươi.
- Được, nếu thế thì ta sẽ đi theo người.
Phải công nhận Hắc Ngưu khỏe thật, binh lính bình thường chỉ bắn được cung 2,3 thạch, riêng hắn phải dùng đến 1 cây thiết thai cung 5 thạch, đấy là trang bị bạch ngân Long thu được ở thành Liêm Châu, giờ chuyển cho Hắc Ngưu dùng.
Hôm sau, Long dẫn binh lính theo chỉ dẫn của Hắc Ngưu tấn công trại sơn tặc, nếu để nó lại, Long chỉ sợ mình vừa đi đã bị lũ sơn tặc này cắn trộm sau lưng rồi.
100 kị binh, 1000 bộ binh rầm rập tiến lên, 3 dặm chỉ trong nháy mắt là tới.
Nheo mắt đánh giá sơn trại trước mặt, Long lắc đầu, nó cũng không khác gì một tòa tiểu trấn, bên trong lộn nhộn những ngừoi, phụ nữ, trẻ em, cả người già cũng có.
Không có sự đảm bảo của Hắc Ngưu, Long thậm chí chỉ nghĩ đây là một trấn nhỏ bình thường mà thôi.
Binh lính vây quanh, gươm giáo rời vỏ, cung nỏ giương sẵn, chỉ chờ đợi lệnh tấn công nữa mà thôi.
Long vội bắc loa lên hô:
- Người trong trấn nghe đây,các ngươi đã bị bao vây. Bổn quan là mệnh quan triều đình, vâng mệnh dẫn đại quân đi tiễu trừ sơn tặc. Đi ngang qua vùng này, thấy các ngươi tác oai tác quái, mạo phạm thiên uy của triều đình. Nếu biết điều thì hãy mở cửa đầu hàng, nếu ngoan cố chống cự, giết không tha.
- Trấn trưởng, nguy to rồi, quan quân triều đình đã bao vây chúng ta - 1 tên lính canh cổng vội chạy vào báo.
- Hả ngươi nói cái gì, chẳng lẽ trời muốn tuyệt đường sống của Tiểu Hoa trấn chúng ta. – Đỗ Hà lão trấn trưởng Tiểu Hoa trấn, đầu lĩnh sơn tặc than dài.
- Mẹ kiếp, liều với lũ chó má đó. Chúng ta có mấy trăm huynh đệ, sợ gì bọn chúng. – kẻ lên tiếng là 1 tráng hán có vài phần giống Đỗ Hà.
Lão trấn trưởng quắc mắt:
- Ngươi im miệng, ngươi muốn hại chết cả trấn ta phải không. Ngươi lấy cái gì mà đấu lại triều đình. Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất, ta sẽ mở cửa ra hàng, nhận hết tội lỗi về mình, hi vọng triều đình sẽ để cho trấn ta một con đường sống.
- Cha, người làm vậy sao được, để con nhận tội, con không thể để cha đi vào chỗ chết được.
- Không được, ngươi còn phải duy trì huyết mạch Đỗ gia chúng ta, ý ta đã quyết, người đâu, mau mở cửa thành.
Nói thật, sau khi thấy trong trấn chủ yếu là phụ nữ và trẻ em, Long đã không muốn tấn công nó rồi. Chứ không Long việc gì phải bắc loa kêu hàng, chỉ cần mấy trăm cung binh bắn ra 1 loạt mưa tên là xong chuyện. Cái bức tường cao chưa tới 3m thế kia thì dẫu không có phương tiện công thành thì cũng chỉ cần 1 khắc là hạ được.
Hi vọng người trong trấn biết điều một chút, nếu không Long cũng không ngại ngần gì cho bọn chúng nếm mùi đau khổ đâu.
Đúng lúc này, kẽo kẹt, cánh cổng thành từ từ mở ra, bước ra từ bên trong là một lão già đang tự trói mình, đang quỳ từng bước tới.
Long thấy cảnh vậy, cũng không nhẫn tâm, lập tức quát:
- Kẻ đến không cần quỳ, mau tiến lại đây để bổn quan hỏi chuyện.
Lúc này, lão già mới từ từ đứng lên, tiến từng bước lại gần Long. Gần đến nơi, lão lập tức quỳ xuống dập đầu:
- Tội dân Đỗ Hà tham kiến đại nhân.
- Bổn quan nghe nói ngươi tụ tập lực lượng cướp bóc quanh vùng phải không, muốn làm loạn chăng.
Lão vội vàng dập đầu như giã tỏi:
- Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân nguyện gánh chịu tội lỗi về mình, chỉ mong đại nhân tha cho Tiểu Hoa trấn 1 con đường sống
Rồi lão vội vàng kể lể:
- Tiểu Hoa trấn nguyên đầu nằm ở bên Đại Việt, phần bị Đại Hán cướp bóc mà Đại Việt lại áp sưu cao thuế nặng. Nạn đói xảy ra, cả trấn dắt díu nhau đến đây làm ăn. Mới ban đầu cũng tạm ổn, nhưng từ khi man binh phát hiện ra nơi này đã lập tức thiết lập ách thống trị, liên tục thu thuế, bắt nam đinh, dần dần, trấn cũng lâm vào tình trạng khánh kiệt.
Lão sụt sùi:
- Vạn bất đắc dĩ, chúng tôi mới phải làm cường đạo, nhưng chúng tôi chưa bao giờ giết người vô cớ, cũng như mỗi lần cướp bóc lúc nào cũng để lại một chút vật tư, đảm bảo cho thôn họ vẫn sống sót. Xin đại nhân thương tình, mở cho Tiểu Hoa trấn 1 con đường sống, Tiểu Hoa trấn mang ơn đại nhân suốt đời.
Haiz, cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua là quy tắc bất hủ, nó lại càng rõ nét hơn trong thời kì loạn thế Long cũng lắc đầu, quay sang hỏi Hắc Ngưu:
- Mọi chuyện hắn nói đúng chứ,.
Tiểu Ngưu thật thà gật đầu, Long thấy vậy cũng không quá làm căng:
- Bổn quan biết, mặc dù các ngươi đã phạm tội tày đình nhưng chưa đến mức chết, tuy nhiên, không thể không bị trách phạt, người đâu, tiến vào tiếp quản Tiểu Hoa trấn, tịch thu vũ khí trang bị của người trong trấn.
Đỗ Lan (con của Đỗ Hà) biến sắc, định cho người phản kháng nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Đỗ Hà liền đứng im, không dám nhúc nhích. Đành chịu, người là dao thớt, ta là thịt cá. Cuộc đời là vậy mà, bị hiếp dâm mà không chống cự được tốt nhất cứ nằm yên mà hưởng thụ.
- Đinh, chúc mừng người chơi Phi Long chiếm lĩnh thành công Tiểu Hoa trấn, đây là 1 thế lực dưới sự quản hạt của Man tộc, tướng Man tộc nhận tin, 1 ngày nữa sẽ đem binh sĩ đến phản công. Người chơi hãy thận trọng phòng thủ.
Lại còn có trò này nữa, trước đây Long chiếm không ít thành trấn nhưng có gặp thông báo này đâu (thành Liêm Châu lúc bị chiếm dưới sự chiếm đóng của khăn vàng nhưng lại thuộc địa phận Đại Việt nên không có thông báo )
Xem thông tin Tiểu Hoa trấn:
Tên trấn: Tiểu Hoa trấn
Cấp: 2
Dân số: 830
Số công trình: 140
Kinh tế: 1350 đơn vị lương thực; 5000(đơn vị) gỗ; 2000 đá; 100 sắt
Chỉ số hài lòng:(Văn hóa-xã hội) 56 (nếu thấp dưới 50 dân chúng sẽ tự bỏ đi)
Điều kiện lên cấp: tối thiểu 2000 dân
Npc đặc thù: Đỗ Lan: võ tướng (võ lực), Đỗ Hà: văn sĩ
Đây là trấn có địa hình đặc thù, sản lượng khai thác gỗ tăng 50%, sản lượng lương thực giảm 20%.
Nghe thông báo của hệ thống, đồng thời xem xét các thuộc tính của Tiểu Hoa trấn, Long quyết định dồn tất cả người của 4 thôn về đây. Xung quanh bốn phái Tiểu Hoa trấn đều là rừng, số lượng thợ mộc cũng cực kì đông đảo, Long tính sau khi đập tan cuộc phản công của Man tộc sẽ phát triển đây thành một khu khai thác gỗ, tuyệt đối sẽ là làm ít công to, gỗ khai thác được chỉ cần thả xuôi theo dòng Như Nguyệt, sẽ đỡ được khá nhiều công vận chuyển.
- Hắc Ngưu, ngươi có muốn kiến công lập nghiệp không, dưới trướng bổn quan còn thiếu một tay thần xạ thủ, chỉ cần ngươi cố gắng, bổn quan sẽ không bạc đãi ngươi.
Lão trưởng thôn Đại Lâm ở bên cạnh vội vàng đánh mắt ra hiệu cho thằng con, thấy Hắc Ngưu vẫn chưa trả lời, lão đã tiến lên:
- Được đại nhân ưu ái, lão thay mặt cho thằng con cảm tạ người, tiểu Ngưu, còn chưa tiến lên tạ ơn.
Lúc này Hắc Ngưu mới gãi đầu:
- Ta đi lính rồi thì ai chăm sóc cho lão ba. Ta không đi đâu.
Lão trưởng thôn tức giận:
- Nghịch tử muốn làm ta tức chết phải không, lão già ta không cần người chiếu cố, ngươi còn trẻ, nếu không lăn lộn một phen kiếm chút công danh sự nghiệp thì sau này còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông.
Thấy vậy, Long tiến lên khuyên can:
- Hắc Ngưu, ngươi đi lính có thể lĩnh lương về nuôi cha ngươi, chỉ cần ngươi lập công, ngươi sẽ được thăng quan tiến chức. Lúc đó ngươi có thể mua một căn nhà lớn, thuê mười người hầu về hầu hạ cha ngươi.
- Được, nếu thế thì ta sẽ đi theo người.
Phải công nhận Hắc Ngưu khỏe thật, binh lính bình thường chỉ bắn được cung 2,3 thạch, riêng hắn phải dùng đến 1 cây thiết thai cung 5 thạch, đấy là trang bị bạch ngân Long thu được ở thành Liêm Châu, giờ chuyển cho Hắc Ngưu dùng.
Hôm sau, Long dẫn binh lính theo chỉ dẫn của Hắc Ngưu tấn công trại sơn tặc, nếu để nó lại, Long chỉ sợ mình vừa đi đã bị lũ sơn tặc này cắn trộm sau lưng rồi.
100 kị binh, 1000 bộ binh rầm rập tiến lên, 3 dặm chỉ trong nháy mắt là tới.
Nheo mắt đánh giá sơn trại trước mặt, Long lắc đầu, nó cũng không khác gì một tòa tiểu trấn, bên trong lộn nhộn những ngừoi, phụ nữ, trẻ em, cả người già cũng có.
Không có sự đảm bảo của Hắc Ngưu, Long thậm chí chỉ nghĩ đây là một trấn nhỏ bình thường mà thôi.
Binh lính vây quanh, gươm giáo rời vỏ, cung nỏ giương sẵn, chỉ chờ đợi lệnh tấn công nữa mà thôi.
Long vội bắc loa lên hô:
- Người trong trấn nghe đây,các ngươi đã bị bao vây. Bổn quan là mệnh quan triều đình, vâng mệnh dẫn đại quân đi tiễu trừ sơn tặc. Đi ngang qua vùng này, thấy các ngươi tác oai tác quái, mạo phạm thiên uy của triều đình. Nếu biết điều thì hãy mở cửa đầu hàng, nếu ngoan cố chống cự, giết không tha.
- Trấn trưởng, nguy to rồi, quan quân triều đình đã bao vây chúng ta - 1 tên lính canh cổng vội chạy vào báo.
- Hả ngươi nói cái gì, chẳng lẽ trời muốn tuyệt đường sống của Tiểu Hoa trấn chúng ta. – Đỗ Hà lão trấn trưởng Tiểu Hoa trấn, đầu lĩnh sơn tặc than dài.
- Mẹ kiếp, liều với lũ chó má đó. Chúng ta có mấy trăm huynh đệ, sợ gì bọn chúng. – kẻ lên tiếng là 1 tráng hán có vài phần giống Đỗ Hà.
Lão trấn trưởng quắc mắt:
- Ngươi im miệng, ngươi muốn hại chết cả trấn ta phải không. Ngươi lấy cái gì mà đấu lại triều đình. Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất, ta sẽ mở cửa ra hàng, nhận hết tội lỗi về mình, hi vọng triều đình sẽ để cho trấn ta một con đường sống.
- Cha, người làm vậy sao được, để con nhận tội, con không thể để cha đi vào chỗ chết được.
- Không được, ngươi còn phải duy trì huyết mạch Đỗ gia chúng ta, ý ta đã quyết, người đâu, mau mở cửa thành.
Nói thật, sau khi thấy trong trấn chủ yếu là phụ nữ và trẻ em, Long đã không muốn tấn công nó rồi. Chứ không Long việc gì phải bắc loa kêu hàng, chỉ cần mấy trăm cung binh bắn ra 1 loạt mưa tên là xong chuyện. Cái bức tường cao chưa tới 3m thế kia thì dẫu không có phương tiện công thành thì cũng chỉ cần 1 khắc là hạ được.
Hi vọng người trong trấn biết điều một chút, nếu không Long cũng không ngại ngần gì cho bọn chúng nếm mùi đau khổ đâu.
Đúng lúc này, kẽo kẹt, cánh cổng thành từ từ mở ra, bước ra từ bên trong là một lão già đang tự trói mình, đang quỳ từng bước tới.
Long thấy cảnh vậy, cũng không nhẫn tâm, lập tức quát:
- Kẻ đến không cần quỳ, mau tiến lại đây để bổn quan hỏi chuyện.
Lúc này, lão già mới từ từ đứng lên, tiến từng bước lại gần Long. Gần đến nơi, lão lập tức quỳ xuống dập đầu:
- Tội dân Đỗ Hà tham kiến đại nhân.
- Bổn quan nghe nói ngươi tụ tập lực lượng cướp bóc quanh vùng phải không, muốn làm loạn chăng.
Lão vội vàng dập đầu như giã tỏi:
- Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân nguyện gánh chịu tội lỗi về mình, chỉ mong đại nhân tha cho Tiểu Hoa trấn 1 con đường sống
Rồi lão vội vàng kể lể:
- Tiểu Hoa trấn nguyên đầu nằm ở bên Đại Việt, phần bị Đại Hán cướp bóc mà Đại Việt lại áp sưu cao thuế nặng. Nạn đói xảy ra, cả trấn dắt díu nhau đến đây làm ăn. Mới ban đầu cũng tạm ổn, nhưng từ khi man binh phát hiện ra nơi này đã lập tức thiết lập ách thống trị, liên tục thu thuế, bắt nam đinh, dần dần, trấn cũng lâm vào tình trạng khánh kiệt.
Lão sụt sùi:
- Vạn bất đắc dĩ, chúng tôi mới phải làm cường đạo, nhưng chúng tôi chưa bao giờ giết người vô cớ, cũng như mỗi lần cướp bóc lúc nào cũng để lại một chút vật tư, đảm bảo cho thôn họ vẫn sống sót. Xin đại nhân thương tình, mở cho Tiểu Hoa trấn 1 con đường sống, Tiểu Hoa trấn mang ơn đại nhân suốt đời.
Haiz, cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua là quy tắc bất hủ, nó lại càng rõ nét hơn trong thời kì loạn thế Long cũng lắc đầu, quay sang hỏi Hắc Ngưu:
- Mọi chuyện hắn nói đúng chứ,.
Tiểu Ngưu thật thà gật đầu, Long thấy vậy cũng không quá làm căng:
- Bổn quan biết, mặc dù các ngươi đã phạm tội tày đình nhưng chưa đến mức chết, tuy nhiên, không thể không bị trách phạt, người đâu, tiến vào tiếp quản Tiểu Hoa trấn, tịch thu vũ khí trang bị của người trong trấn.
Đỗ Lan (con của Đỗ Hà) biến sắc, định cho người phản kháng nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Đỗ Hà liền đứng im, không dám nhúc nhích. Đành chịu, người là dao thớt, ta là thịt cá. Cuộc đời là vậy mà, bị hiếp dâm mà không chống cự được tốt nhất cứ nằm yên mà hưởng thụ.
- Đinh, chúc mừng người chơi Phi Long chiếm lĩnh thành công Tiểu Hoa trấn, đây là 1 thế lực dưới sự quản hạt của Man tộc, tướng Man tộc nhận tin, 1 ngày nữa sẽ đem binh sĩ đến phản công. Người chơi hãy thận trọng phòng thủ.
Lại còn có trò này nữa, trước đây Long chiếm không ít thành trấn nhưng có gặp thông báo này đâu (thành Liêm Châu lúc bị chiếm dưới sự chiếm đóng của khăn vàng nhưng lại thuộc địa phận Đại Việt nên không có thông báo )
Xem thông tin Tiểu Hoa trấn:
Tên trấn: Tiểu Hoa trấn
Cấp: 2
Dân số: 830
Số công trình: 140
Kinh tế: 1350 đơn vị lương thực; 5000(đơn vị) gỗ; 2000 đá; 100 sắt
Chỉ số hài lòng:(Văn hóa-xã hội) 56 (nếu thấp dưới 50 dân chúng sẽ tự bỏ đi)
Điều kiện lên cấp: tối thiểu 2000 dân
Npc đặc thù: Đỗ Lan: võ tướng (võ lực), Đỗ Hà: văn sĩ
Đây là trấn có địa hình đặc thù, sản lượng khai thác gỗ tăng 50%, sản lượng lương thực giảm 20%.
Nghe thông báo của hệ thống, đồng thời xem xét các thuộc tính của Tiểu Hoa trấn, Long quyết định dồn tất cả người của 4 thôn về đây. Xung quanh bốn phái Tiểu Hoa trấn đều là rừng, số lượng thợ mộc cũng cực kì đông đảo, Long tính sau khi đập tan cuộc phản công của Man tộc sẽ phát triển đây thành một khu khai thác gỗ, tuyệt đối sẽ là làm ít công to, gỗ khai thác được chỉ cần thả xuôi theo dòng Như Nguyệt, sẽ đỡ được khá nhiều công vận chuyển.
/60
|