Lưu Ninh khi thấy trại Thổ Cương vẫn chưa bị đánh hạ thì thở phào một hơi, hắn sợ kẻ địch chỉ đến cướp phá, khi thành công thì lại chạy mất hút thì hắn không thể làm gì được, chỉ cần bọn chúng chịu cứng đối cứng thì dễ hơn rồi.
Phất phất tay, lập tức tiếng trống trận ngừng lại, đội quân đang di chuyển cũng từ từ dừng lại.
- Tướng giặc là ai, sao dám mạo phạm thiên uy của Đại Hán, biết điều thì mau mau đầu hàng thỉnh tội, bản tướng sẽ tha cho nhà ngươi, bằng không đừng trách đao kiếm vô tình. – Lưu Ninh hét lớn.
Hừ, bổn tướng là Phi Long, là tả quân tiên phong của Đại quân Đại Việt, nghe rằng nhân dân Ích Châu bị hà hiếp bóc lột thậm tệ, dân chúng phải bán vợ đợ con tha hương cầu thực, kẻ thì chết đói, kẻ thì bị lao động khổ sai bỏ xác nơi đất khách quê người. Vương ta quyết định xuất 3 vạn kị binh, 5 vạn bộ binh sang cứu giúp dân chúng, kẻ nào biết điều thì mau hạ vũ khí đầu hàng, bản tướng niệm tình thương xót mà tha cho một mạng.
Toàn thể quân Đại Hán nhốn nháo hết cả lên, 3 vạn kị binh, 5 vạn bộ binh đó là khái niệm gì, chỉ cần mỗi tên nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết bọn chúng rồi. Vào thời kì toàn thịnh, Ích Châu dư sức có cả trăm vạn đại quân, kị binh chục vạn không thành vấn đề. Nhưng bây giờ nó đã chia năm xẻ bảy, nơi thì giặc khăn vàng cát cứ, nơi thì các thế lực quý tộc cường hào gia sức mộ quân, chiến tranh chinh phạt khắp nơi, người chết vô số, bây giờ nếu nói về quân đội chính quy thì cùng lắm chỉ được hơn 30 vạn người cùng 2,3 vạn kị binh. Nhưng vấn đề là bọn chúng phải thủ khắp một vùng Ích Châu rộng lớn, chỉ cần điều động đám quân đội ấy, lập tức phòng thủ trống rỗng, quân khăn vàng lại thừa cơ làm loạn thì Ích Châu nguy mất
Lưu Ninh lập tức hét lớn:
- Toàn thể binh lính đừng nghe hắn yêu ngôn hoặc chúng, cả cái đất Đại Việt bé tí teo làm sao có được lực lượng quân sự bằng ấy, mà có đi nữa thì cũng toàn lũ gà đất chó ngói, làm sao sánh nổi với quân đội Đại Hán hùng mạnh của chúng ta, chỉ cần đánh tan bọn chúng, bổn tướng sẽ bẩm công lên đại tướng quân, đảm bảo phong thưởng hậu hĩnh cho các ngươi
Víu, Lưu Ninh chợt nghe tiếng gió rít, giật mình vội lắc đầu, một mũi tên như xé gió lướt qua mặt hắn mát lạnh, đứng đối diện Phi Long thầm kêu đáng tiếc, suýt chút nữa thì bắn hạ được tướng giặc rồi. Hắc Ngưu lại giương cung chuẩn bị bắn thêm một nhát nữa thì Lưu Ninh đã trốn vào sau đám thuẫn binh không dám thò mặt ra nữa.
Trốn sau đám thuẫn binh, tim Lưu Ninh vẫn đập thình thịch, hắn sờ sờ lên mặt, trên đó vẫn có vết thương đang rỉ máu, chỉ cần mũi tên đó bắn trúng vào đầu, hắn dễ dàng bị headshot bạo kích chết ngay lập tức.
- Toàn thể binh sĩ xông lên, tiêu diệt sạch đám quân Đại Việt cho ta – Lưu Ninh rít gào.
500 kị binh, 3000 bộ binh ào ạt xông lên, Lưu Ninh cười cực kì đắc ý, trong mắt hắn, đám binh lính Đại Việt đã biến thành chiến tích và tiền thưởng hắn nhận được rồi.
Quân Đại Việt lạnh lẽo nhìn đội quân đang xông đến trước mặt, mặc dù kẻ địch đông gần gấp 4 nhưng họ không có chút gì căng thẳng, đội quân đối diện khuyết thiếu trang bị tinh lương, thậm chí đến cả đội hình đội ngũ cũng tán loạn như một nắm cát rời, mệnh ai nấy đánh. Kị binh vọt lên trước cách bộ binh một khoảng xa, bộ binh thì vừa đi vừa thở, hành quân suốt một đoạn đường dài không nghỉ ngơi đã vắt kiệt thể lực của bọn chúng.
- Tấn công – Long nhẹ nhàng hạ lệnh.
Tiếng tù và vang lên thê lương, toàn bộ kị binh Đại Việt lập tức giục ngựa xông lên, khoảng cách 100m, toàn bộ kị binh Đại Việt lập tức nâng nỏ, kị binh Đại Hán cũng giương cung.
Vun vút, hai bên lập tức đối xạ, lúc này chênh lệch về trang bị hai bên lập tức lộ ra, quân Đại Hán trang bị phần lớn là mộc cung để săn thú, không thể đâm thủng được giáp sắt (kiểu dạng lưới vừa nhẹ nhàng lại vừa phòng thủ cao), chỉ gây ra sát thương hữu hạn cho quân Đại Việt.
Ngược lại, tên nỏ sắc bén của quân Đại Việt dễ dàng đâm thủng giáp da của quân Đại Hán, thậm chí phía quân Đại Hán vẫn có kẻ mặc áo vải, nỏ liên châu, bắn liền 5 mũi tên, 1000 người là 5000 mũi tên, 500 kị binh lập tức rơi rụng quá nửa.
Bắn xong một loạt nỏ liên châu, toàn bộ kị binh Đại Việt lập tức cất cung nỏ, vung trảm mã đao sắc bén lao thẳng vào đội hình địch.
Chỉ một loạt giao chiến, toàn bộ kị binh Đại Hán đã ngã ngựa, chiến trường một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ngựa hí bi thương, bộ binh Đại Hán đang xông lên cũng lập tức chững lại. Lưu Ninh dụi dụi mắt, hắn không tin vào những điều mới xảy ra, 500 kị binh chỉ trong chưa đầy một chén trà đã bị toàn diệt, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau lưng hắn, dự tính của hắn là dùng kị binh của mình quấn lấy kị binh Đại Việt, sau đó dùng chiến thuật biển người bao vây tiêu diệt kị binh
Đại Việt, kị binh một khi mất đi tốc độ thì chẳng khác gì lão hổ mất đi răng nanh.
Thiên tính vạn tính hắn cũng không ngờ đội kị binh hừng mạnh của mình lại bị toàn diệt nhanh đến vậy.
Người trong trại Thổ Cương đang định mở cửa trại xông ra tiếp ứng, thấy tình cảnh như vậy lập tức len lén khép cửa lại, bọn chúng thở phào một hơi, may mắn mình chưa xông ra, bằng không khó tránh khỏi vận mệnh bị giết.
Lúc này, kị binh Đại Việt lập tức xếp lại đội hình, thay hộp tên mới, chuẩn bị phát động xung phong tiếp.
Lưu Ninh chợt tỉnh ngộ, lập tức gào thét:
- Bộ binh lập tức lập đội hình hình tròn, thuẫn binh ngoài cùng, trường thương binh phía sau, đao binh và cung thủ đứng chính giữa, cung thủ sẵn sàng tấn công kẻ địch. – hắn biết quân Đại Việt đều là quân tinh nhuệ, 3000 binh lính còn lại của hắn không đủ cho bọn chúng nhét kẽ răng. Chỉ có cách tử thủ thì còn một đường sống.
Nghe Lưu Ninh ra lệnh, đám bộ binh bối rối tập hợp, cung binh thì giương cung căng thành hình tròn, chỉ cần quân Đại Việt xung phong lập tức hung hăng cắn cho quân Đại Việt một vố đau. 1000 cung binh cũng không phải là con số nhỏ, kiến nhiều cắn chết voi mà, nên biết tầm bắn của cung luôn xa hơn tầm bắn của nỏ, quân Đại Hán có thể chiếm trước tiên cơ
ấy vậy mà quân Đại Việt lại chỉ tụ tập chứ không hề tấn công, Lưu Ninh lại không dám thả lỏng, hắn không biết được khi nào thì kẻ địch xung phong.
Tích tắc, tích tắc, đám cung binh bắt đầu mỏi mệt, giương cung rất hao tốn thể lực.
Thấy vậy, Lưu Ninh đánh phải cho phép cung binh nghỉ ngơi.
Thấy đám cung binh đã kiệt sức, Long nhếch mép cười lạnh, lúc này kị binh lại lập tức phi nước đại, vút vút, ngay khi tiến vào tầm bắn kị binh lập tức giương nỏ. Đám thuẫn binh giương thuẫn, nhưng thỉnh thoảng lại có vài tên khăn vàng ngã gục.
Lưu Ninh tức muốn nổ phổi, lập tức quát đám cung binh:
- Nhanh, lập tức bắn chết bọn chúng cho ta.
Đám cung binh khó nhọc kéo cung, ấy vậy mà quân Đại Việt lại lập tức rút lui, cung tên chưa kịp kéo căng đã vội bắn, phần lớn đều không bay được tới đích, nếu có bắn trúng cũng chẳng gây ra được sát thương bao nhiêu.
Tình hình cứ giằng co đến chiều, quân Đại Hán vừa đói vừa mệt, nhưng hễ buông lỏng là quân Đại Việt lập tức nhào tới, quân Đại Việt như con sói giảo hoạt đây cắn một miếng kia cắn một miếng khiến con mồi kiệt sức, Lưu Ninh mấy lần tổ chức phản công nhưng không thành, lúc này, thấy binh sĩ đã mỏi mệt, lập tức hạ lệnh:
- Toàn thể sĩ binh lập tức rút vào trại Thổ Cương, chú ý địch tập kích.
Nghe được tướng quân ra lệnh, quân Đại Hán mừng chảy nước mắt, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi, toàn bộ lập tức lùi về trại Thổ Cương.
Cơ hội tới, Long lập tức phát lệnh tổng tấn công.
Toàn bộ kị binh lập tức phi nước đại, nhằm thẳng đội hình đang rút lui của quân Đại Hán.
Lưu Ninh đắc ý, hắn biết ngay là đám quân Đại Việt này sẽ như thế mà, hắn biết, chỉ cần 3000 binh sĩ này vào được trại Thổ Cương thì với thành cao hào sâu, quân Đại Việt cũng chẳng làm gì được.
- Cung binh, lập tức bắn bọn Đại Việt này thành con nhím cho ta. – Lưu Ninh đắc ý.
Đám cung binh mệt nhọc giương cung, thế nhưng trải qua một thời gian dài hành hạ thể lực, phần lớn trong số đó đã kiệt sức.
- Bẩm tướng quân, cung binh đã kiệt sức, không thể nào kéo nổi cung nữa – gã thiên phu trưởng thống lĩnh cung binh tiến lên báo cáo.
- Ăn hại, một lũ ăn hại, lúc cầm tiền lương, lúc đi cướp bóc sao không thấy thằng nào kêu mệt, về phen này ông cắt lương cả lũ, trường thương binh lập trận.
Hàng loạt mũi giáo thò ra từ trong tấm thuẫn, nhìn từ xa chẳng khác gì con nhím đang xù lông. Chỉ cần đám kị binh dám xông tới lập tức chọc bọn chúng thành cái sàng.
Đám kị binh phi tới gần lập tức lấy ra từng bó lao được đặt một bên ngựa chiến.
Vút, phập, tiếng lao xuyên thủng các tấm mộc thuẫn, dư lực vẫn còn đủ đâm thủng kẻ đứng đằng sau nó. Thậm chí có mũi lao còn xuyên thủng cả 2 tên binh sĩ Đại Hán. Lực quán tính của ngựa đang xông tới cộng thêm lực ném của kị binh không phải là chuyện đùa đâu.
Tên nào xui xẻo dính đòn vào chỗ hiểm hay trúng nhát bạo kích thì chết không kịp ngáp, kẻ nào bị ném lao trúng tay chân thì cũng gần như là mất sức chiến đấu (trong trận chiến đấu, npc sẽ xuất hiện các vết thương, chỉ khi nào nghỉ ngơi bổ sung Hp thì vết thương mới lành).
Sau loạt lao ném đầu tiên đội thuẫn binh đã vơi đi hẳn, tất cả binh lính Đại Hán thở phào nhẹ nhõm, bọn hắn thà đối mặt đao thật thương thật chém nhau, có thua cũng cam lòng chứ không phải cái thể loại rình rình móc lốp này. Đám trường thương binh lập tức giữ chắc vũ khí trong tay để cản lực xung kích của kị binh.
Ngay khi chuẩn bị lao tới đội hình quân Đại Hán, kị binh Đại Việt lập tức vắt chéo thành 2 đường cắt ngang qua đội hình rồi tản sang 2 cánh. Sau đó, lại cầm tỏng tay một mũi lao, chuẩn bị xung kích tiếp.
2 lượt, rồi 3 lượt, quân khăn vàng chết chỉ mấy trăm người nhưng khủng hoảng tâm lí thì đang lan rộng. Ai mà biết bọn chúng có bao nhiêu lao để ném. Đúng lúc này, cửa trại Thổ Cương từ từ mở ra, lập tức tất cả ùa chạy vào bên trong trại, tuy hai chân người không thể nào nhanh hơn 4 chân ngựa nhưng chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bạn là đủ rồi.
Binh bại như núi đổ, có một kẻ đầu tiên chạy sẽ xuất hiện kẻ thứ hai, cuối cùng là tất cả cùng vắt hai chân lên cổ, hận cha mẹ không cho mình thêm đôi chân nữa.
Mặc dù Lưu Ninh đã chém vài tên để làm gương nhưng cũng không thể nào ngăn được bại cục, cuối cùng hắn cũng phải vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.
Nhân tính con người được thể hiện rõ, không ít kẻ vung đao chém đồng đội đang cản đường để được chạy nhanh hơn.
Quân Đại Việt như hổ lạc bầy dê, mặc sức chém giết đám quân Đại Hán rớt lại đằng sau.
Ngay khi vừa trốn được vào trại Lưu Ninh đã ra lệnh đóng cửa trại.
- Tướng quân, bên ngoài vẫn còn hơn 1000 huynh đệ chưa kịp vào. – tên canh cổng thành vội nói.
- Mẹ kiếp thằng ngu, mày không thấy quân Đại Việt đang áp sát rồi đấy à, để bọn chúng vào được trại thì chết cả lũ. Mau mau đóng cửa trai.
Thế là toán lính Đại Hán lại xúm xít đóng sập cửa trại.
Những tên đen đủi chưa kịp vào trại lập tức bị nhốt lại bên ngoài, bọn chúng hoảng loạn đập cửa gào thét:
- Mở cửa, mau mở cửa, chúng ta vẫn còn ở bên ngoài.
Tiếng gào thét, khóc lóc ầm ĩ cả một góc trời, thế nhưng cánh cổng vẫn trơ trơ, không hề nhúc nhích.
- Kẻ nào đầu hàng sẽ được tha chết
Đúng lúc này, bọn chúng nghe được âm thanh không khác gì tiên âm.
Không hẹn mà hợp, tất cả những tên còn ở bên ngoài lập tức buông vũ khí đầu hàng, đến ngay cả tướng quân cũng đã bỏ bọn chúng. Chống cự chỉ có con đường chết, đầu hàng thì may ra còn 1 đường sinh cơ.
Hạ lệnh binh sĩ quét dọn chiến trường, áp tải tù binh. Long lại lập tức cho quân hạ trại nghỉ ngơi.
Phất phất tay, lập tức tiếng trống trận ngừng lại, đội quân đang di chuyển cũng từ từ dừng lại.
- Tướng giặc là ai, sao dám mạo phạm thiên uy của Đại Hán, biết điều thì mau mau đầu hàng thỉnh tội, bản tướng sẽ tha cho nhà ngươi, bằng không đừng trách đao kiếm vô tình. – Lưu Ninh hét lớn.
Hừ, bổn tướng là Phi Long, là tả quân tiên phong của Đại quân Đại Việt, nghe rằng nhân dân Ích Châu bị hà hiếp bóc lột thậm tệ, dân chúng phải bán vợ đợ con tha hương cầu thực, kẻ thì chết đói, kẻ thì bị lao động khổ sai bỏ xác nơi đất khách quê người. Vương ta quyết định xuất 3 vạn kị binh, 5 vạn bộ binh sang cứu giúp dân chúng, kẻ nào biết điều thì mau hạ vũ khí đầu hàng, bản tướng niệm tình thương xót mà tha cho một mạng.
Toàn thể quân Đại Hán nhốn nháo hết cả lên, 3 vạn kị binh, 5 vạn bộ binh đó là khái niệm gì, chỉ cần mỗi tên nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết bọn chúng rồi. Vào thời kì toàn thịnh, Ích Châu dư sức có cả trăm vạn đại quân, kị binh chục vạn không thành vấn đề. Nhưng bây giờ nó đã chia năm xẻ bảy, nơi thì giặc khăn vàng cát cứ, nơi thì các thế lực quý tộc cường hào gia sức mộ quân, chiến tranh chinh phạt khắp nơi, người chết vô số, bây giờ nếu nói về quân đội chính quy thì cùng lắm chỉ được hơn 30 vạn người cùng 2,3 vạn kị binh. Nhưng vấn đề là bọn chúng phải thủ khắp một vùng Ích Châu rộng lớn, chỉ cần điều động đám quân đội ấy, lập tức phòng thủ trống rỗng, quân khăn vàng lại thừa cơ làm loạn thì Ích Châu nguy mất
Lưu Ninh lập tức hét lớn:
- Toàn thể binh lính đừng nghe hắn yêu ngôn hoặc chúng, cả cái đất Đại Việt bé tí teo làm sao có được lực lượng quân sự bằng ấy, mà có đi nữa thì cũng toàn lũ gà đất chó ngói, làm sao sánh nổi với quân đội Đại Hán hùng mạnh của chúng ta, chỉ cần đánh tan bọn chúng, bổn tướng sẽ bẩm công lên đại tướng quân, đảm bảo phong thưởng hậu hĩnh cho các ngươi
Víu, Lưu Ninh chợt nghe tiếng gió rít, giật mình vội lắc đầu, một mũi tên như xé gió lướt qua mặt hắn mát lạnh, đứng đối diện Phi Long thầm kêu đáng tiếc, suýt chút nữa thì bắn hạ được tướng giặc rồi. Hắc Ngưu lại giương cung chuẩn bị bắn thêm một nhát nữa thì Lưu Ninh đã trốn vào sau đám thuẫn binh không dám thò mặt ra nữa.
Trốn sau đám thuẫn binh, tim Lưu Ninh vẫn đập thình thịch, hắn sờ sờ lên mặt, trên đó vẫn có vết thương đang rỉ máu, chỉ cần mũi tên đó bắn trúng vào đầu, hắn dễ dàng bị headshot bạo kích chết ngay lập tức.
- Toàn thể binh sĩ xông lên, tiêu diệt sạch đám quân Đại Việt cho ta – Lưu Ninh rít gào.
500 kị binh, 3000 bộ binh ào ạt xông lên, Lưu Ninh cười cực kì đắc ý, trong mắt hắn, đám binh lính Đại Việt đã biến thành chiến tích và tiền thưởng hắn nhận được rồi.
Quân Đại Việt lạnh lẽo nhìn đội quân đang xông đến trước mặt, mặc dù kẻ địch đông gần gấp 4 nhưng họ không có chút gì căng thẳng, đội quân đối diện khuyết thiếu trang bị tinh lương, thậm chí đến cả đội hình đội ngũ cũng tán loạn như một nắm cát rời, mệnh ai nấy đánh. Kị binh vọt lên trước cách bộ binh một khoảng xa, bộ binh thì vừa đi vừa thở, hành quân suốt một đoạn đường dài không nghỉ ngơi đã vắt kiệt thể lực của bọn chúng.
- Tấn công – Long nhẹ nhàng hạ lệnh.
Tiếng tù và vang lên thê lương, toàn bộ kị binh Đại Việt lập tức giục ngựa xông lên, khoảng cách 100m, toàn bộ kị binh Đại Việt lập tức nâng nỏ, kị binh Đại Hán cũng giương cung.
Vun vút, hai bên lập tức đối xạ, lúc này chênh lệch về trang bị hai bên lập tức lộ ra, quân Đại Hán trang bị phần lớn là mộc cung để săn thú, không thể đâm thủng được giáp sắt (kiểu dạng lưới vừa nhẹ nhàng lại vừa phòng thủ cao), chỉ gây ra sát thương hữu hạn cho quân Đại Việt.
Ngược lại, tên nỏ sắc bén của quân Đại Việt dễ dàng đâm thủng giáp da của quân Đại Hán, thậm chí phía quân Đại Hán vẫn có kẻ mặc áo vải, nỏ liên châu, bắn liền 5 mũi tên, 1000 người là 5000 mũi tên, 500 kị binh lập tức rơi rụng quá nửa.
Bắn xong một loạt nỏ liên châu, toàn bộ kị binh Đại Việt lập tức cất cung nỏ, vung trảm mã đao sắc bén lao thẳng vào đội hình địch.
Chỉ một loạt giao chiến, toàn bộ kị binh Đại Hán đã ngã ngựa, chiến trường một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ngựa hí bi thương, bộ binh Đại Hán đang xông lên cũng lập tức chững lại. Lưu Ninh dụi dụi mắt, hắn không tin vào những điều mới xảy ra, 500 kị binh chỉ trong chưa đầy một chén trà đã bị toàn diệt, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau lưng hắn, dự tính của hắn là dùng kị binh của mình quấn lấy kị binh Đại Việt, sau đó dùng chiến thuật biển người bao vây tiêu diệt kị binh
Đại Việt, kị binh một khi mất đi tốc độ thì chẳng khác gì lão hổ mất đi răng nanh.
Thiên tính vạn tính hắn cũng không ngờ đội kị binh hừng mạnh của mình lại bị toàn diệt nhanh đến vậy.
Người trong trại Thổ Cương đang định mở cửa trại xông ra tiếp ứng, thấy tình cảnh như vậy lập tức len lén khép cửa lại, bọn chúng thở phào một hơi, may mắn mình chưa xông ra, bằng không khó tránh khỏi vận mệnh bị giết.
Lúc này, kị binh Đại Việt lập tức xếp lại đội hình, thay hộp tên mới, chuẩn bị phát động xung phong tiếp.
Lưu Ninh chợt tỉnh ngộ, lập tức gào thét:
- Bộ binh lập tức lập đội hình hình tròn, thuẫn binh ngoài cùng, trường thương binh phía sau, đao binh và cung thủ đứng chính giữa, cung thủ sẵn sàng tấn công kẻ địch. – hắn biết quân Đại Việt đều là quân tinh nhuệ, 3000 binh lính còn lại của hắn không đủ cho bọn chúng nhét kẽ răng. Chỉ có cách tử thủ thì còn một đường sống.
Nghe Lưu Ninh ra lệnh, đám bộ binh bối rối tập hợp, cung binh thì giương cung căng thành hình tròn, chỉ cần quân Đại Việt xung phong lập tức hung hăng cắn cho quân Đại Việt một vố đau. 1000 cung binh cũng không phải là con số nhỏ, kiến nhiều cắn chết voi mà, nên biết tầm bắn của cung luôn xa hơn tầm bắn của nỏ, quân Đại Hán có thể chiếm trước tiên cơ
ấy vậy mà quân Đại Việt lại chỉ tụ tập chứ không hề tấn công, Lưu Ninh lại không dám thả lỏng, hắn không biết được khi nào thì kẻ địch xung phong.
Tích tắc, tích tắc, đám cung binh bắt đầu mỏi mệt, giương cung rất hao tốn thể lực.
Thấy vậy, Lưu Ninh đánh phải cho phép cung binh nghỉ ngơi.
Thấy đám cung binh đã kiệt sức, Long nhếch mép cười lạnh, lúc này kị binh lại lập tức phi nước đại, vút vút, ngay khi tiến vào tầm bắn kị binh lập tức giương nỏ. Đám thuẫn binh giương thuẫn, nhưng thỉnh thoảng lại có vài tên khăn vàng ngã gục.
Lưu Ninh tức muốn nổ phổi, lập tức quát đám cung binh:
- Nhanh, lập tức bắn chết bọn chúng cho ta.
Đám cung binh khó nhọc kéo cung, ấy vậy mà quân Đại Việt lại lập tức rút lui, cung tên chưa kịp kéo căng đã vội bắn, phần lớn đều không bay được tới đích, nếu có bắn trúng cũng chẳng gây ra được sát thương bao nhiêu.
Tình hình cứ giằng co đến chiều, quân Đại Hán vừa đói vừa mệt, nhưng hễ buông lỏng là quân Đại Việt lập tức nhào tới, quân Đại Việt như con sói giảo hoạt đây cắn một miếng kia cắn một miếng khiến con mồi kiệt sức, Lưu Ninh mấy lần tổ chức phản công nhưng không thành, lúc này, thấy binh sĩ đã mỏi mệt, lập tức hạ lệnh:
- Toàn thể sĩ binh lập tức rút vào trại Thổ Cương, chú ý địch tập kích.
Nghe được tướng quân ra lệnh, quân Đại Hán mừng chảy nước mắt, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi, toàn bộ lập tức lùi về trại Thổ Cương.
Cơ hội tới, Long lập tức phát lệnh tổng tấn công.
Toàn bộ kị binh lập tức phi nước đại, nhằm thẳng đội hình đang rút lui của quân Đại Hán.
Lưu Ninh đắc ý, hắn biết ngay là đám quân Đại Việt này sẽ như thế mà, hắn biết, chỉ cần 3000 binh sĩ này vào được trại Thổ Cương thì với thành cao hào sâu, quân Đại Việt cũng chẳng làm gì được.
- Cung binh, lập tức bắn bọn Đại Việt này thành con nhím cho ta. – Lưu Ninh đắc ý.
Đám cung binh mệt nhọc giương cung, thế nhưng trải qua một thời gian dài hành hạ thể lực, phần lớn trong số đó đã kiệt sức.
- Bẩm tướng quân, cung binh đã kiệt sức, không thể nào kéo nổi cung nữa – gã thiên phu trưởng thống lĩnh cung binh tiến lên báo cáo.
- Ăn hại, một lũ ăn hại, lúc cầm tiền lương, lúc đi cướp bóc sao không thấy thằng nào kêu mệt, về phen này ông cắt lương cả lũ, trường thương binh lập trận.
Hàng loạt mũi giáo thò ra từ trong tấm thuẫn, nhìn từ xa chẳng khác gì con nhím đang xù lông. Chỉ cần đám kị binh dám xông tới lập tức chọc bọn chúng thành cái sàng.
Đám kị binh phi tới gần lập tức lấy ra từng bó lao được đặt một bên ngựa chiến.
Vút, phập, tiếng lao xuyên thủng các tấm mộc thuẫn, dư lực vẫn còn đủ đâm thủng kẻ đứng đằng sau nó. Thậm chí có mũi lao còn xuyên thủng cả 2 tên binh sĩ Đại Hán. Lực quán tính của ngựa đang xông tới cộng thêm lực ném của kị binh không phải là chuyện đùa đâu.
Tên nào xui xẻo dính đòn vào chỗ hiểm hay trúng nhát bạo kích thì chết không kịp ngáp, kẻ nào bị ném lao trúng tay chân thì cũng gần như là mất sức chiến đấu (trong trận chiến đấu, npc sẽ xuất hiện các vết thương, chỉ khi nào nghỉ ngơi bổ sung Hp thì vết thương mới lành).
Sau loạt lao ném đầu tiên đội thuẫn binh đã vơi đi hẳn, tất cả binh lính Đại Hán thở phào nhẹ nhõm, bọn hắn thà đối mặt đao thật thương thật chém nhau, có thua cũng cam lòng chứ không phải cái thể loại rình rình móc lốp này. Đám trường thương binh lập tức giữ chắc vũ khí trong tay để cản lực xung kích của kị binh.
Ngay khi chuẩn bị lao tới đội hình quân Đại Hán, kị binh Đại Việt lập tức vắt chéo thành 2 đường cắt ngang qua đội hình rồi tản sang 2 cánh. Sau đó, lại cầm tỏng tay một mũi lao, chuẩn bị xung kích tiếp.
2 lượt, rồi 3 lượt, quân khăn vàng chết chỉ mấy trăm người nhưng khủng hoảng tâm lí thì đang lan rộng. Ai mà biết bọn chúng có bao nhiêu lao để ném. Đúng lúc này, cửa trại Thổ Cương từ từ mở ra, lập tức tất cả ùa chạy vào bên trong trại, tuy hai chân người không thể nào nhanh hơn 4 chân ngựa nhưng chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bạn là đủ rồi.
Binh bại như núi đổ, có một kẻ đầu tiên chạy sẽ xuất hiện kẻ thứ hai, cuối cùng là tất cả cùng vắt hai chân lên cổ, hận cha mẹ không cho mình thêm đôi chân nữa.
Mặc dù Lưu Ninh đã chém vài tên để làm gương nhưng cũng không thể nào ngăn được bại cục, cuối cùng hắn cũng phải vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.
Nhân tính con người được thể hiện rõ, không ít kẻ vung đao chém đồng đội đang cản đường để được chạy nhanh hơn.
Quân Đại Việt như hổ lạc bầy dê, mặc sức chém giết đám quân Đại Hán rớt lại đằng sau.
Ngay khi vừa trốn được vào trại Lưu Ninh đã ra lệnh đóng cửa trại.
- Tướng quân, bên ngoài vẫn còn hơn 1000 huynh đệ chưa kịp vào. – tên canh cổng thành vội nói.
- Mẹ kiếp thằng ngu, mày không thấy quân Đại Việt đang áp sát rồi đấy à, để bọn chúng vào được trại thì chết cả lũ. Mau mau đóng cửa trai.
Thế là toán lính Đại Hán lại xúm xít đóng sập cửa trại.
Những tên đen đủi chưa kịp vào trại lập tức bị nhốt lại bên ngoài, bọn chúng hoảng loạn đập cửa gào thét:
- Mở cửa, mau mở cửa, chúng ta vẫn còn ở bên ngoài.
Tiếng gào thét, khóc lóc ầm ĩ cả một góc trời, thế nhưng cánh cổng vẫn trơ trơ, không hề nhúc nhích.
- Kẻ nào đầu hàng sẽ được tha chết
Đúng lúc này, bọn chúng nghe được âm thanh không khác gì tiên âm.
Không hẹn mà hợp, tất cả những tên còn ở bên ngoài lập tức buông vũ khí đầu hàng, đến ngay cả tướng quân cũng đã bỏ bọn chúng. Chống cự chỉ có con đường chết, đầu hàng thì may ra còn 1 đường sinh cơ.
Hạ lệnh binh sĩ quét dọn chiến trường, áp tải tù binh. Long lại lập tức cho quân hạ trại nghỉ ngơi.
/60
|