Khi Lâm Thiển Hạ trở lại túc xá, đúng lúc nhìn thấy Vương Mộng Khuê đang đứng ở cửa thì nụ cười bất chợt cứng lại.
Vương Mộng Khuê nhìn cô với gương mặt áy náy: "Tiểu Hạ, thật sự rất xin lỗi, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tớ...sau này tớ sẽ chú ý hơn."
Lâm Thiển Hạ biết mình không nên tức giận như vậy, cô hiểu Vương Mộng Khuê thật sự thấy mình vẽ đẹp. Hơn nữa bình thường hai người bọn họ cũng rất thoải mái với nhau, đôi lúc cầm đồ của nhau cũng không để ý.
Nhưng dù cô có cố gắng như thế nào thì vẫn không thể nở một nụ cười, cũng không nói nên câu "Không sao đâu". Cô thật sự không thể khống chế được tâm tình của bản thân, cứ im lặng như vậy mà lướt qua người Vương Mộng Khuê.
Lâm Thiển Hạ không phải là một người quá cảm tính, nhưng đôi lúc cũng không thể tránh khỏi việc xử lý theo tình cảm. Cho nên dù biết mình đối với Vương Mộng Khuê như vậy có chút quá đáng nhưng cô cũng không thể bày ra gương mặt vui vẻ hơn với Vương Mộng Khuê được.
Thật ra trong lòng cô đã không còn giận nữa, tuy nhiên trong lòng vẫn còn chút buồn phiền và tiếc nuối. Dù một người có thiên phú như thế nào đi chăng nữa thì cũng cần cảm hứng. Dù sao thì tình cảm mà Lâm Thiển Hạ dành cho âm nhạc và hội họa cũng rất đặc biệt.
Lâm Thiển càng nghĩ tới thì càng khó chịu.
Cái này rất giống với việc một người mua vé số, nếu như mỗi lần họ đều sai rất nhiều số thì dù thế nào cũng sẽ tặc lưỡi cho qua; nhưng nếu chỉ cần sai có hai số mà không lấy được giải thưởng thì dù chỉ một lần, họ cũng sẽ tiếc nuối cả đời.
Buổi tối Lâm Thiển Hạ ăn rất no, thịt trong bụng chắc cũng mới chỉ tiêu hóa được một phần ba. Vì vậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong, mặc dù cô bò thẳng lên giường nhưng cũng không ngủ liền, mà lấy điện thoại di động ra xem tin tức.
Lúc này, sớm thì cũng đã hơn mười một giờ rưỡi rồi. Nếu là lúc trước thì Vương Mộng Khuê sớm đã tiến vào mộng đẹp rồi. Nhưng mà hiện tại, bởi vì Lâm Thiển Hạ nên làm thế nào cô cũng không ngủ được.
Cô thử nghe anh văn, học từ đơn, đếm cừu, làm thế nào cũng không thể tĩnh tâm được, ở trên giường không ngừng lăn qua lăn lại.
Cuối cùng, cô quay lưng nhìn sang giường của Lâm Thiển Hạ ở đối diện thì thấy ánh sáng màn hình điện thoại hắt sang.
Vương Mộng Khuê cũng lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Lâm Thiển Hạ một tin nhắn: Tiểu Hạ, nếu cậu còn coi tớ là bạn, chúng ta lên sân thượng nói chuyện một chút được không???
Trong kí túc xá tín hiệu không được tốt lắm.
Khi Lâm Thiển Hạ nhận được tin nhắn, vừa đúng lúc vang lên tiếng đóng cửa. Cô biết, là Vương Mộng Khuê đi ra ngoài.
Lâm Thiển Hạ bò xuống giường định đi lên sân thượng nhưng bất chợt rùng mình cảm thấy lạnh nên phải quay lại mở ngăn tủ lấy áo khoác trùm lên rồi mới đi ra.
Bóng đêm huyền ảo.
Vương Mộng Khuê đứng ở giữa sân thương. Gió thổi làm tóc cô bay toán loạn, lại giống như suy nghĩ hiện tại của cô.
Kể từ sau cái đêm Lâm Thiển Hạ say mèm trở về, cô ấy có rất nhiều chuyện lừa dối cô. Ví dụ như, cô ấy không nói vì sao lại quen Tập Vi Lương, cô ấy cũng không nói vì sao hôm trước lại nghỉ liên tiếp năm ngày.
Vương Mộng Khuê thật sự không nghĩ ra, hai người bọn họ đang yên đang lành như vậy, là chị em thân thiết không có gì dấu nhau, dính nhau như hình với bóng. Cô có bí mật hay tâm sự gì cũng nói hết cho Lâm Thiển Hạ nghe, kể cả việc cô yêu đơn phương Lãnh Thế Hiên cô ấy cũng biết.
Như vậy thì sao?
Cô ấy luôn nói cậu cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cô ấy cũng không muốn nói.
Mặc dù không phải cô cố ý tò mò chuyện riêng tư của người khác nhưng cô ấy thực sự đã dấu cô rất nhiều chuyện.
Thái độ hôm nay của cô ấy cũng rất lạ, cũng có phần quá đáng.
Mặc dù cô là người có lỗi trước.
Vương Mộng Khuê trong lòng rất mâu thuẫn, thậm chí cô sốt ruột tới mức muốn chạy thẳng đến trước mặt Lâm Thiển Hạ hỏi xem rốt cuộc cô ấy có xem cô là bạn bè hay không...
"Tiểu Hạ, cậu bị cảm à? Sao lại mặc nhiều như vậy?!" Lúc Lâm Thiển Hạ đi lên, Vương Mộng Khuê nhìn thấy cô bao chặt mình như một cái bánh tét, giống như nơi cô đến không phải là sân thượng mà là Nam cực. Không biết bây giờ trời rất nóng hay sao.
Bình thường thành phố K có nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, nhưng tối nay lại khác, nhiệt độ vẫn còn rất cao: 41 độ C.
"Không biết nữa." Lâm Thiển Hạ đưa hai bàn tay vào trong túi ủ ấm. Mấy ngày nay không biết là chuyện gì xảy ra, cơ thể của cô hình như so với trước kia yếu đi, rất dễ bị mệt, thích ngủ, lại còn rất sợ lạnh."Có thể hôm trước thức khuya nên bị cảm thôi." Cô khịt mũi một cái rồi đáp.
"Vậy thì cậu phải uống nhiều nước vào. Nếu như không quá nghiêm trọng thì đưng uống thuốc, sẽ bị đau dạ dày." Vương Mộng Khuê thấy sắc mặt cô có chút tiều tụy nên không cho cô đứng trên sân thương nữa mà vội vàng thúc giục cô quay về."Thôi, chúng ta trở về túc xá ngủ đi. Có chuyện gì sau này hãy nói."
"Sau này à. Tớ biết cậu muốn nói gì." Lâm Thiển Hạ dựa lựng vào tường ở bậc cầu thang, nhìn Vương Mộng Khuê mỉm cười nói: "Mộng Khuê, xin lỗi cậu, mấy ngày nay tớ có chút nhạy cảm nên thái độ rất khó chịu."
"Không sao đâu." Vương Mộng Khuê cảm thấy tốt hơn rất nhiều, thờ ơ khoát tay tươi cười nói: "Tớ còn đang định nói xin lỗi cậu đây. Sau này tớ sẽ không vô ý như vậy nữa."
"Haha. Vậy là cậu có chuyện khác muốn hỏi tớ?" Lâm Thiển Hạ điều chỉnh lại tâm tình của mình, cũng biết dạo này mình lạnh nhạt với Vương Mộng Khuê.
Cô thật sự xem Vương Mộng Khuê là chị em tốt của mình, cho nên cô sẽ cố hết sức quý trọng nó.
Thật ra tình cảm giữa người với người đều rất mỏng manh, dù là bạn thân cũng không phải ngoại lệ. Bình thường ai cũng cho rằng một chút hiềm khích nhỏ sẽ không đáng vào đâu, thật ra thì những chuyện này chính là nguyên nhân tạo ra vết nứt.
Cho nên Lâm Thiển Hạ nghĩ chính mình phải chủ động, nếu không theo thời gian mọi chuyện có lẽ sẽ rất khó cứu vãn.
Vương Mộng Khuê thấy Lâm Thiển Hạ nói như vậy, cũng không từ chối, liền hỏi thẳng: “Cậu và Tập Vi Lương sao lại quen nhau? Tớ cảm thấy… thực sự… rất khó hiểu."
Lâm Thiển Hạ cũng biết cô ấy sẽ hỏi cái này. Nhưng là bây giờ không biết nói thế nào, thậm chí chính cô đối với việc say rượu làm bậy kia cũng khó tin.
"Là tình một đêm…"
Cuối cùng, cô quyết định kể toàn bộ câu chuyện cho Vương Mộng Khuê.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Thiển Hạ cảm thấy cả người đều đã mệt mỏi. Hiện tại, cô rất cần một người có thể lắng nghe…
Vương Mộng Khuê nhìn cô với gương mặt áy náy: "Tiểu Hạ, thật sự rất xin lỗi, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tớ...sau này tớ sẽ chú ý hơn."
Lâm Thiển Hạ biết mình không nên tức giận như vậy, cô hiểu Vương Mộng Khuê thật sự thấy mình vẽ đẹp. Hơn nữa bình thường hai người bọn họ cũng rất thoải mái với nhau, đôi lúc cầm đồ của nhau cũng không để ý.
Nhưng dù cô có cố gắng như thế nào thì vẫn không thể nở một nụ cười, cũng không nói nên câu "Không sao đâu". Cô thật sự không thể khống chế được tâm tình của bản thân, cứ im lặng như vậy mà lướt qua người Vương Mộng Khuê.
Lâm Thiển Hạ không phải là một người quá cảm tính, nhưng đôi lúc cũng không thể tránh khỏi việc xử lý theo tình cảm. Cho nên dù biết mình đối với Vương Mộng Khuê như vậy có chút quá đáng nhưng cô cũng không thể bày ra gương mặt vui vẻ hơn với Vương Mộng Khuê được.
Thật ra trong lòng cô đã không còn giận nữa, tuy nhiên trong lòng vẫn còn chút buồn phiền và tiếc nuối. Dù một người có thiên phú như thế nào đi chăng nữa thì cũng cần cảm hứng. Dù sao thì tình cảm mà Lâm Thiển Hạ dành cho âm nhạc và hội họa cũng rất đặc biệt.
Lâm Thiển càng nghĩ tới thì càng khó chịu.
Cái này rất giống với việc một người mua vé số, nếu như mỗi lần họ đều sai rất nhiều số thì dù thế nào cũng sẽ tặc lưỡi cho qua; nhưng nếu chỉ cần sai có hai số mà không lấy được giải thưởng thì dù chỉ một lần, họ cũng sẽ tiếc nuối cả đời.
Buổi tối Lâm Thiển Hạ ăn rất no, thịt trong bụng chắc cũng mới chỉ tiêu hóa được một phần ba. Vì vậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong, mặc dù cô bò thẳng lên giường nhưng cũng không ngủ liền, mà lấy điện thoại di động ra xem tin tức.
Lúc này, sớm thì cũng đã hơn mười một giờ rưỡi rồi. Nếu là lúc trước thì Vương Mộng Khuê sớm đã tiến vào mộng đẹp rồi. Nhưng mà hiện tại, bởi vì Lâm Thiển Hạ nên làm thế nào cô cũng không ngủ được.
Cô thử nghe anh văn, học từ đơn, đếm cừu, làm thế nào cũng không thể tĩnh tâm được, ở trên giường không ngừng lăn qua lăn lại.
Cuối cùng, cô quay lưng nhìn sang giường của Lâm Thiển Hạ ở đối diện thì thấy ánh sáng màn hình điện thoại hắt sang.
Vương Mộng Khuê cũng lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Lâm Thiển Hạ một tin nhắn: Tiểu Hạ, nếu cậu còn coi tớ là bạn, chúng ta lên sân thượng nói chuyện một chút được không???
Trong kí túc xá tín hiệu không được tốt lắm.
Khi Lâm Thiển Hạ nhận được tin nhắn, vừa đúng lúc vang lên tiếng đóng cửa. Cô biết, là Vương Mộng Khuê đi ra ngoài.
Lâm Thiển Hạ bò xuống giường định đi lên sân thượng nhưng bất chợt rùng mình cảm thấy lạnh nên phải quay lại mở ngăn tủ lấy áo khoác trùm lên rồi mới đi ra.
Bóng đêm huyền ảo.
Vương Mộng Khuê đứng ở giữa sân thương. Gió thổi làm tóc cô bay toán loạn, lại giống như suy nghĩ hiện tại của cô.
Kể từ sau cái đêm Lâm Thiển Hạ say mèm trở về, cô ấy có rất nhiều chuyện lừa dối cô. Ví dụ như, cô ấy không nói vì sao lại quen Tập Vi Lương, cô ấy cũng không nói vì sao hôm trước lại nghỉ liên tiếp năm ngày.
Vương Mộng Khuê thật sự không nghĩ ra, hai người bọn họ đang yên đang lành như vậy, là chị em thân thiết không có gì dấu nhau, dính nhau như hình với bóng. Cô có bí mật hay tâm sự gì cũng nói hết cho Lâm Thiển Hạ nghe, kể cả việc cô yêu đơn phương Lãnh Thế Hiên cô ấy cũng biết.
Như vậy thì sao?
Cô ấy luôn nói cậu cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cô ấy cũng không muốn nói.
Mặc dù không phải cô cố ý tò mò chuyện riêng tư của người khác nhưng cô ấy thực sự đã dấu cô rất nhiều chuyện.
Thái độ hôm nay của cô ấy cũng rất lạ, cũng có phần quá đáng.
Mặc dù cô là người có lỗi trước.
Vương Mộng Khuê trong lòng rất mâu thuẫn, thậm chí cô sốt ruột tới mức muốn chạy thẳng đến trước mặt Lâm Thiển Hạ hỏi xem rốt cuộc cô ấy có xem cô là bạn bè hay không...
"Tiểu Hạ, cậu bị cảm à? Sao lại mặc nhiều như vậy?!" Lúc Lâm Thiển Hạ đi lên, Vương Mộng Khuê nhìn thấy cô bao chặt mình như một cái bánh tét, giống như nơi cô đến không phải là sân thượng mà là Nam cực. Không biết bây giờ trời rất nóng hay sao.
Bình thường thành phố K có nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, nhưng tối nay lại khác, nhiệt độ vẫn còn rất cao: 41 độ C.
"Không biết nữa." Lâm Thiển Hạ đưa hai bàn tay vào trong túi ủ ấm. Mấy ngày nay không biết là chuyện gì xảy ra, cơ thể của cô hình như so với trước kia yếu đi, rất dễ bị mệt, thích ngủ, lại còn rất sợ lạnh."Có thể hôm trước thức khuya nên bị cảm thôi." Cô khịt mũi một cái rồi đáp.
"Vậy thì cậu phải uống nhiều nước vào. Nếu như không quá nghiêm trọng thì đưng uống thuốc, sẽ bị đau dạ dày." Vương Mộng Khuê thấy sắc mặt cô có chút tiều tụy nên không cho cô đứng trên sân thương nữa mà vội vàng thúc giục cô quay về."Thôi, chúng ta trở về túc xá ngủ đi. Có chuyện gì sau này hãy nói."
"Sau này à. Tớ biết cậu muốn nói gì." Lâm Thiển Hạ dựa lựng vào tường ở bậc cầu thang, nhìn Vương Mộng Khuê mỉm cười nói: "Mộng Khuê, xin lỗi cậu, mấy ngày nay tớ có chút nhạy cảm nên thái độ rất khó chịu."
"Không sao đâu." Vương Mộng Khuê cảm thấy tốt hơn rất nhiều, thờ ơ khoát tay tươi cười nói: "Tớ còn đang định nói xin lỗi cậu đây. Sau này tớ sẽ không vô ý như vậy nữa."
"Haha. Vậy là cậu có chuyện khác muốn hỏi tớ?" Lâm Thiển Hạ điều chỉnh lại tâm tình của mình, cũng biết dạo này mình lạnh nhạt với Vương Mộng Khuê.
Cô thật sự xem Vương Mộng Khuê là chị em tốt của mình, cho nên cô sẽ cố hết sức quý trọng nó.
Thật ra tình cảm giữa người với người đều rất mỏng manh, dù là bạn thân cũng không phải ngoại lệ. Bình thường ai cũng cho rằng một chút hiềm khích nhỏ sẽ không đáng vào đâu, thật ra thì những chuyện này chính là nguyên nhân tạo ra vết nứt.
Cho nên Lâm Thiển Hạ nghĩ chính mình phải chủ động, nếu không theo thời gian mọi chuyện có lẽ sẽ rất khó cứu vãn.
Vương Mộng Khuê thấy Lâm Thiển Hạ nói như vậy, cũng không từ chối, liền hỏi thẳng: “Cậu và Tập Vi Lương sao lại quen nhau? Tớ cảm thấy… thực sự… rất khó hiểu."
Lâm Thiển Hạ cũng biết cô ấy sẽ hỏi cái này. Nhưng là bây giờ không biết nói thế nào, thậm chí chính cô đối với việc say rượu làm bậy kia cũng khó tin.
"Là tình một đêm…"
Cuối cùng, cô quyết định kể toàn bộ câu chuyện cho Vương Mộng Khuê.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Thiển Hạ cảm thấy cả người đều đã mệt mỏi. Hiện tại, cô rất cần một người có thể lắng nghe…
/80
|