Thiển Hạ Vi Lương

Chương 72 - Chương 69

/80


Không tới mấy ngày nữa, rốt cục Lâm Thiển Hạ cũng đón năm mới đầu tiên từ khi cô và Tập Vi Lương bên nhau.

Chỉ tiếc là không có Tập Vi Lương làm bạn.

Buổi tối ba mươi tết, đám trẻ con vui sướng đắm chìm trong thức ăn ngon và tiền lì xì, nơi nơi đều tràn ngập tiếng hoan hô và tiếng pháo trúc hân hoan.

Lâm Thiển Hạ đã trải qua hai mươi mốt cái năm mới, từ vài năm trước cô bắt đầu, không có nhiều cảm giác đối với năm mới đến lắm.

Còn gala lễ hội mùa xuân*, cho tới bây giờ cô vốn không có thói quen xem.

(*lễ hội mùa xuân: một chương trình đón năm mới hàng năm của Trung Quốc, kéo dài 5 tiếng, trực tiếp vào đêm giao thừa từ 19:00 đến qua 0h.)

Đối với đôi vợ chồng gìa Lâm Đông Quan Hòa Trần Cố Cần, thì đang trốn trong ổ chăn ấm áp xem biểu diễn tiểu phẩm, thường vang đến tiếng cười vui vẻ hớn hở.

Lâm Thiển Hạ nhìn hình ảnh cha mẹ ân ái, trong lòng rất vui mừng, nhưng có phần cũng cảm thấy cô đơn rất nhiều.

Mấy ngày trước, cô còn tưởng tượng thật tốt đẹp, có thể cùng Tập Vi Lương còn có cha mẹ một nhà bốn người ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tiết mục cuối năm.

Nhưng trong đơn vị có chuyện, Tập Vi Lương không có cách nào đến.

Lần đầu tiên Lâm Thiển Hạ sinh ra một ít cảm xúc mâu thuẫn với quân đội, lần đầu tiên hi vọng Tập Vi Lương không phải một quân nhân.

Dù sao phần lớn vị trí công tác, lại bóc lột cấp dưới như thế, ba mươi tết cũng không tha không thể nghỉ.

Trong lòng Lâm Thiển Hạ khó chịu, muốn đi ra ngoài một chút.

Mới trước đây buổi tối ba mươi tết, Trần Cố Cần không cho phép Lâm Thiển Hạ ra ngoài, nói như vậy sẽ gặp điềm xấu. Sau khi lớn lên Trần Cố Cần không quản nhiều lắm, vì Lâm Thiển Hạ cũng đi.

Lâm Thiển Hạ vừa mở cửa, vừa đúng lúc gặp được Thiệu Hoa Trạch đang đứng trước cửa nhà mình, mặt đối mặt nhìn cô.

Thiệu Hoa Trạch nhìn Lâm Thiển Hạ, đôi mắt lấp lánh lưu chuyển. Thiển Hạ, chúng ta cùng đi ra một chút đi.

Lâm Thiển Hạ không cự tuyệt. Theo trực giác của cô đêm nay Thiệu Hoa Trạch có chuyện nói với cô, cô cảm thấy có một số điểm vẫn nên nói rõ ràng, như vậy đều tốt cho tất cả.

Hai người đi dọc đường vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.

Đi đến công viên mới xây dựng phía sau thôn, Thiệu Hoa Trạch chọn một chiếc ghế sạch sẽ ngồi xuống.

Lâm Thiển Hạ không có biện pháp, đành phải ngồi xuống theo anh ta.

Thiệu Hoa Trạch trầm mặc đã lâu, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiển trong bóng đêm sâu thẳm, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.

Lâm Thiển Hạ cũng không nói nói.

Không khí áp lực, hoàn toàn trái ngược với không khí vui mừng xung quanh.

Thật lâu sau, dường như qua một thế kỷ giống như, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thiệu Hoa Trạch, rốt cục phá tan bầu trời đêm lạnh như băng.

Nghiêu Nhi thật sự rất giống anh. . . . . .

Ừ? Đúng vậy, ha ha. . . . . . Lâm Thiển Hạ sửng sốt, cô hoàn toàn không ngờ rằng Thiệu Hoa Trạch vừa mở miệng lại nói với cô chuyện râu ria như vậy.

Nó và anh giống nhau, đều thích em như vậy. . . . . . Giọng nói của Thiệu Hoa Trạch rất nhỏ, nhỏ đến mức như chỉ cần có một trận gió thổi qua, dường như sẽ bị thổi tan.

Nhưng những lời này của anh, vẫn rành mạch như cũ rơi vào tai Lâm Thiển Hạ.

Cả người Lâm Thiển Hạ run lên, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh.

Vì sao? Vì sao khi chúng ta đã không có khả năng lại để cho em biết điều này?!

Ánh mắt Thiệu Hoa Trạch đau thương, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng càng ngày càng phiền muộn. Có lẽ em đã sớm không nhớ rõ. . . Khi đó, anh vừa đánh bóng về, còn em có vẻ là vì làm trực nhật hay là làm sao, vừa vặn gặp anh. . . Anh vĩnh viễn sẽ không quên cảnh tượng đó, em dùng đôi mắt tròn xoe trong suốt nhìn chằm chằm anh, là khi đó, anh đã thích em. . . . . .

Thiệu Hoa Trạch cũng không biết đêm nay mình bị làm sao, vì sao nhắc tới nhiều vậy, vì sao phải nói ra những bí mật vốn tính giấu diếm cả đời.

Có lẽ, anh ta muốn một cái kết thúc, hay là, anh ta chỉ muốn cố gắng lần cuối cùng.

Ngày tết, sẽ làm rất nhiều người tạm thời quên đi phiền não và áp lực, nhưng sẽ làm con người cô đơn, càng yếu ớt hơn.

Cuối cùng Lâm Thiển Hạ khóc. Từng giọt nước mắt to tựa như chuỗi trân châu bị chặt đứt rơi xuống, cho dù ánh trăng mờ mịt, lại vẫn trong suốt sáng long lanh như vậy.

Cô chưa bao giờ biết, cô yêu anh cùng lúc đó, Thiệu Hoa Trạch cũng yêu mình.

Khi đó anh hai mươi ba tuổi, em mới mười ba tuổi. Anh chưa từng thích một người như vậy, mỗi ngày làm chuyện gì đều nhớ em. Sau đó anh thử thông qua em trai của anh thăm dò địa vị của mình ở trong lòng em, nhưng anh không nghĩ tới. . . . . . Thiệu Hoa Trạch càng nói, giọng nói càng nghẹn ngào, giống như cổ họng bị cái gì chặn. Em nói anh cái gì cũng tệ, tuy rằng em trai của anh không nói lại cho anh biết, nhưng nó không biết, em cũng không biết, khi đó anh đang im lặng trốn ở ngoài cửa nghe lén. . . . . . Em nói anh không học vấn không nghề nghiệp, là cái thùng cơm trong nhà, ba mẹ nuôi anh quả thực là sỉ nhục. . . . . .

Lúc này Lâm Thiển Hạ cũng đã khóc không thành tiếng, cô dùng giọng nói run rẩy không ngừng nói: Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . Là lỗi của em, là lỗi của em. . . . . . Vì sao, vì sao lúc trước cô lại dối trá như vậy? Tại sao lúc trước cô có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?!

Em trai nói đúng, là anh cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Giọng nói Thiệu Hoa Trạch khàn khàn, nước mắt cũng sớm đã ướt đẫm mặt anh ta. Thành tích của em tốt như vậy, lại nhỏ hơn anh mười tuổi, vậy mà anh lại không biết tự lượng sức mình. . . .

Không phải, không phải. . . . . . Căn bản không phải như vậy . . . . . . Trong lòng Lâm Thiển Hạ vô cùng kích động, cô có một sự kích động giải thích hết, nhưng lại cố


/80

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status