Thiển Hạ Vi Lương

Chương 77 - Chương 74

/80


Tập Vi Lương phát hiện ra rõ ràng mình có ngàn vạn lời, lại giống như mất tiếng, như thế nào cũng không mở miệng được.

Ánh mắt anh rưng rưng nhìn hình bóng làm anh ngày đêm mong nhớ. Đã bao lâu rồi, đã bao lâu anh không gặp cô? Đã bao lâu anh không nghe thấy giọng nói của cô?

Nhiều ngày lẫn đêm gian nan dài dằng dặc như vậy, anh le quy don rất muốn gọi điện thoại cho cô nghe giọng nói của cô một chút, nghe cô gọi tên của mình một chút, hỏi cô mặc quần áo đủ ấm không một chút, hỏi cô có chăm sóc tốt cho mình hay không một chút. . . . . .

Nhưng anh không thể.

Anh thậm chí ngay cả số điện thoại kia cũng không thể sử dụng.

Bởi vì sự an toàn của anh, và sinh mệnh của chiến hữu của anh, tất cả đều nằm trong tay anh. Tại đây tràn ngập nguy hiểm, từng bước đi đều phải đấu tranh cân nhắc thật lâu, anh phải ẩn mình, đấu trí so dũng khí với kẻ bắt cóc giảo hoạt, không ngừng đọ sức.

Vốn dĩ buổi tối Tập Vi Lương thấy Lâm Thiển Hạ và Thiệu Hoa Trạch đang tâm sự đó, anh đột nhiên vội vàng chạy tới thôn tìm cô, là muốn tự mình cáo biệt cô, muốn nói cho chính cô phải đi xa nhà một chuyến.

Lãnh đạo bộ đội đặc chủng của Tập Vi Lương, trước Tết một tuần, đã đặc biệt đến thành phố K tìm anh.

Khi đó Tập Vi Lương mới biết được, ba đồng đội thường xuyên kề vai chiến đấu cùng anh trước kia, trong một lần lần theo dấu vết của trùm ma lê quy đôn túy lớn vùng Vân Nam và Miến Điện thì thậm chí cả hai người đều cùng mất liên lạc với quân đồn trú, đến nay không rõ sống chết.

Ba binh sĩ thực lực đều rất mạnh, hơn nữa Tập Vi Lương, từng là một trong bốn trụ cột của bộ đội đặc chủng.

Nhiệm vụ truy bắt lúc này, đơn vị phái tất cả bọn họ đi, có thể thấy được nhiệm vụ lần này quốc gia coi trọng bao nhiêu, nguy hiểm cùng với nó bao nhiêu.

Đối với phương diện truy bắt này, Tập Vi Lương rất có kinh nghiệm. Cho nên lãnh đạo đề nghị Tập Vi Lương cùng một binh sĩ có thể an toàn trở về kia cùng đi biên giới Vân Nam, không mong có thể tiêu diệt hang ổ của trùm ma túy lớn, nhưng ít nhất phải tìm được hai chiến hữu đã mất tích hơn một tháng.

Trong lòng Tập Vi Lương cũng rất do dự. Bởi vì sự thật hiển nhiên, nhiệm vụ lần này nhiều nguy hiểm, không ai chắc chắn anh có thể không tổn hao một chút nào trở về. Anh không muốn Lâm Thiển Hạ rời xa, lê quy đôn anh từng thề cho cô một gia đình đầy đủ, anh còn muốn cùng cô sinh đứa nhỏ, anh không muốn đi mạo hiểm lần này.

Nhưng lãnh đạo còn thiếu phải lạy xuống dưới cầu xin anh, mà tên đồng đội kia anh ta đã sớm quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên. Đàn ông kiên cường đều không dễ khóc, hiện tại gương mặt lại đầy lệ nóng. . . . . .

Tuy rằng tính tình Tập Vi Lương lạnh lúng, nhưng đối với bộ đội đặc chủng mình sống nhiều năm như vậy, cùng mình sớm chiều chung sống nhiều năm, cùng đồng đội chạy trốn cái chết quay về không biết bao nhiêu lần, nói anh không có cảm tình là không thể nào.

Tập Vi Lương lo lắng thật lâu sau, cuối cùng là không lay chuyển được lãnh đạo cùng chiến hữu cầu xin, đáp ứng rồi. Chính là anh thật không ngờ, đã biết phải đi, thế nhưng rồi đi chín tháng!

Anh thật sự hối hận không thôi!! Anh không có cách nào tưởng tượng mình biến mất không tin tức tháng nhiều như vậy, đến tột cùng Lâm Thiển Hạ vượt qua như thế nào, cô một mình mang theo đứa nhỏ đối mặt cuộc sống như thế nào. . . . . .

Nếu biết sẽ đi lâu như vậy, lúc ấy cho dù anh giận đến không kềm được, lại không thể khống chế mình, cũng nhất định phải nói một tiếng với cô vợ bảo bối của anh, nói lê quy đôn anh phải đi xa một chuyến, để cô an tâm, để cô ở nhà chờ anh trở về.

Lãnh đạo muốn Tập Vi Lương lên máy bay trực thăng bay tới biên giới Vân Nam vào lúc ban đêm. Bởi vì dù anh chỉ kéo dài một giây, an toàn của hai đồng đội của anh, cũng rất khả năng càng thêm nguy hiểm. Cho nên anh mới tính chạy nhanh tới thôn gặp mặt Lâm Thiển Hạ.

Lúc anh chưa đi ra ngoài doanh trại thì nhận được điện thoại của Ngụy Lễ Quần, nói bởi vì chuyện mình không xem mắt ầm ỹ với cha mẹ một trận, ngay cả đêm giao thừa cũng bị đuổi ra khỏi nhà. Này, muốn tới chỗ anh hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau đón Tết.

Tập Vi Lương lê quy đôn đã kêu anh nhanh lái xe tới đây, nói mình muốn về quê Lâm Thiển Hạ một chuyến. Anh mệt muốn chết, trên đường vừa vặn có thể ở trên xe ngủ một giấc.

Kết quả ai biết, đến chỉ nghe Lâm Thiển Hạ và Thiệu Hoa Trạch nói những lời này.

/80

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status