Thế nào là cầm thú?
Cầm thú chính là không phải người.
Thế nào là người?
Thực ra người có gì khác với cầm thú?
Nói không chừng người mới là sinh vật cầm thú nhất.
Đến giờ phút này, Phương cự hiệp tuy đã trúng độc, trúng phải mê hương, còn kích phát kịch độc, nhưng y vẫn không ngã xuống, vẫn không ngừng chiến đấu.
Nhưng trong một thoáng này, có hai người đột nhiên chụp, nắm lấy y.
Một người chụp vào sáu tử huyệt của y, còn một người nắm lấy mười một chỗ hiểm trên người y.
Một người dùng mỏ hạc, còn một người dùng vuốt hổ.
Một người là “Hổ hành tuyết địa mai hoa ngũ” Nhậm Lao, còn một người là “Hạc lập sương điền trúc diệp tam” Nhậm Oán.
Hai người đột nhiên trở giáo đánh ngược, với sự tàn nhẫn như cầm thú, chụp lấy yếu huyệt trên người cự hiệp giống như bắt dã thú, đột nhiên tấn công giống như thủ thế đã lâu, làm nhiều thành quen, cực kỳ thông thạo.
Nhậm Lao, Nhậm Oán đánh lén thành công.
Bọn họ bất ngờ nổi loạn, đã thành công nắm giữ đại huyệt trên người Phương cự hiệp.
Nhưng Nhậm Oán, Nhậm Lao cũng tập kích thất bại.
Bọn họ đột nhiên ám toán, tuy đã nắm được yếu huyệt của Phương cự hiệp, nhưng khi vận kình chụp vào, liên tục thúc đẩy nội lực, lại giống như trâu đất xuống biển, hoàn toàn không có hiệu quả.
Giữ yếu huyệt giống như không giữ, nắm chỗ hiểm giống như không nắm.
Đây là vì sao?
Bọn họ lại không biết, Phương cự hiệp dùng kỳ công dị pháp của Khổ Hải Kiếp Dư môn, có thể đồng loạt thay đổi dịch chuyển sáu yếu huyệt toàn thân. Trong nhất thời, Nhậm Lao, Nhậm Oán tuy nắm được tử huyệt của y, nhưng vẫn không chế ngự được y.
Bọn họ không chế ngự được cự hiệp, nhưng “thiếu hiệp” lại chế ngự được.
“Thiếu hiệp” diệt cự hiệp.
Phương Ứng Khán khẽ quát một tiếng, giơ kiếm đâm thẳng đến Đường Phi Ngư.
Sắc mặt của hắn tím đỏ như ráng chiều, vừa ra tay đã rối loạn cách thức. Phương cự hiệp đang nguy ngập vẫn đưa mắt nhìn, không nhịn được thầm kêu một tiếng không ổn.
Đã trúng phải độc Ngũ Lý Vụ, công lực toàn thân tan rã, sao lại còn chọi cứng với kình địch như vậy, dùng chiêu thức nguy hiểm này.
Y biết tình hình không ổn.
Bởi vì một chiêu này của Phương Ứng Khán ngự kiếm theo địch, đã có sơ hở.
Nếu Đường Phi Ngư có thể nắm bắt sơ hở này, Tiểu Khán sẽ lâm nguy.
Phương cự hiệp đã lâm vào hiểm cảnh, vẫn quan tâm chú ý đến Tiểu Khán, nhưng y lại không ngờ được một chuyện.
Một chiêu này của Phương Ứng Khán vốn có sơ hở lớn, nhưng đột nhiên biến thành không có nữa.
Hoàn toàn không có sơ hở.
Bởi vì một kiếm kia đã quay sang tấn công y.
Nếu một chiêu này tấn công Đường tam thiếu gia, đúng là có chỗ sơ hở, nhưng nếu dùng để tấn công Phương cự hiệp, sơ hở lại không tồn tại nữa, còn biến thành ưu điểm, phục chiêu, sát chiêu.
Phương Ứng Khán dùng một kiếm tấn công Phương cự hiệp.
Lúc biết thì đã trễ.
Không phải Đường Phi Ngư bất ngờ ám toán Phương Ứng Khán sao?
Không phải Phương cự hiệp vẫn luôn giúp Phương Ứng Khán đối phó với Đường tam thiếu gia sao?
Không phải Phương Ứng Khán vẫn luôn chờ cơ hội đánh trả Đường Phi Ngư sao?
Tại sao lại như vậy?
Lại là như vậy!
Một kiếm này tới rất nhanh, tới rất độc, tới rất tuyệt, tới rất đột ngột, tới rất không lưu tình, không lưu nghĩa, không để đường lui, không chừa tính mạng.
Phương cự hiệp hét lên, trong tiếng hét tràn đầy bi phẫn khó tả.
Đột nhiên, một kiếm một tên mà y vừa tiếp được đã phát ra.
Kiếm đâm Nhậm Oán, tên bắn Nhậm Lao.
Nhậm Lao buông tay, lui nhanh, tên đâm thủng sườn.
Nhậm Oán hai tay vỗ vào kiếm, đôi tay nhuốm máu.
Ánh máu chợt hiện, Phương Ứng Khán một chiêu đắc thủ, Huyết Hà thần kiếm đã đâm vào người Phương cự hiệp.
Kiếm đâm vào trong cơ thể, nhưng lại không rút ra được, hơn nữa mặc dù rõ ràng đã đâm trúng, nhưng lại không biết đâm ở nơi nào.
Cự hiệp trừng mắt như muốn nứt ra, khàn giọng nói:
- Tiểu Khán, ngươi lại…
Phương Ứng Khán rút kiếm không ra, nhìn thấy dáng vẻ này của nghĩa phụ, chân bỗng mềm đi, tay cũng run lên. Đôi tay cự hiệp lại đỡ lấy hai cánh tay Phương Ứng Khán.
Cũng không biết y muốn đỡ lấy con nuôi, hay là hai cánh tay vận kình giết chết đứa con nuôi bất hiếu này?
Con giết cha, không bằng cầm thú.
Phương Ứng Khán kêu lên một tiếng quái dị, bước chân trượt đi, bay ngược về phía sau. Cự hiệp hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, một bóng roi nhanh chóng đuổi theo, đã quấn lấy cổ Phương tiểu hầu gia, trói hắn dừng lại. Nhất thời Phương Ứng Khán không thể động đậy, còn cảm thấy hô hấp khó khăn.
Đó là Vi Đà tiên, một trong tam bảo của Kim Tự Chiêu Bài.
Phương cự hiệp đã ra tay, y không còn chịu đựng mà không đánh trả nữa.
Vi Đà tiên luôn không chừa đường lui, càng không để đường sống.
Nhưng tình thì sao?
Y có thể hoàn toàn không lưu tình sao?
Huống hồ là thân tình.
Cự hiệp đã bị ép đến bên vách núi, nếu còn lui nữa sẽ rơi xuống dốc.
Tập kích liên miên, sát thủ liên tục xuất hiện, biến hóa kinh người kia giống như cảnh sắc khi rơi xuống vực sâu, giống như một cơn gió ập thẳng vào mắt, đánh vào thần kinh của y, bóp ngẹt trái tim của y.
Cầm thú chính là không phải người.
Thế nào là người?
Thực ra người có gì khác với cầm thú?
Nói không chừng người mới là sinh vật cầm thú nhất.
Đến giờ phút này, Phương cự hiệp tuy đã trúng độc, trúng phải mê hương, còn kích phát kịch độc, nhưng y vẫn không ngã xuống, vẫn không ngừng chiến đấu.
Nhưng trong một thoáng này, có hai người đột nhiên chụp, nắm lấy y.
Một người chụp vào sáu tử huyệt của y, còn một người nắm lấy mười một chỗ hiểm trên người y.
Một người dùng mỏ hạc, còn một người dùng vuốt hổ.
Một người là “Hổ hành tuyết địa mai hoa ngũ” Nhậm Lao, còn một người là “Hạc lập sương điền trúc diệp tam” Nhậm Oán.
Hai người đột nhiên trở giáo đánh ngược, với sự tàn nhẫn như cầm thú, chụp lấy yếu huyệt trên người cự hiệp giống như bắt dã thú, đột nhiên tấn công giống như thủ thế đã lâu, làm nhiều thành quen, cực kỳ thông thạo.
Nhậm Lao, Nhậm Oán đánh lén thành công.
Bọn họ bất ngờ nổi loạn, đã thành công nắm giữ đại huyệt trên người Phương cự hiệp.
Nhưng Nhậm Oán, Nhậm Lao cũng tập kích thất bại.
Bọn họ đột nhiên ám toán, tuy đã nắm được yếu huyệt của Phương cự hiệp, nhưng khi vận kình chụp vào, liên tục thúc đẩy nội lực, lại giống như trâu đất xuống biển, hoàn toàn không có hiệu quả.
Giữ yếu huyệt giống như không giữ, nắm chỗ hiểm giống như không nắm.
Đây là vì sao?
Bọn họ lại không biết, Phương cự hiệp dùng kỳ công dị pháp của Khổ Hải Kiếp Dư môn, có thể đồng loạt thay đổi dịch chuyển sáu yếu huyệt toàn thân. Trong nhất thời, Nhậm Lao, Nhậm Oán tuy nắm được tử huyệt của y, nhưng vẫn không chế ngự được y.
Bọn họ không chế ngự được cự hiệp, nhưng “thiếu hiệp” lại chế ngự được.
“Thiếu hiệp” diệt cự hiệp.
Phương Ứng Khán khẽ quát một tiếng, giơ kiếm đâm thẳng đến Đường Phi Ngư.
Sắc mặt của hắn tím đỏ như ráng chiều, vừa ra tay đã rối loạn cách thức. Phương cự hiệp đang nguy ngập vẫn đưa mắt nhìn, không nhịn được thầm kêu một tiếng không ổn.
Đã trúng phải độc Ngũ Lý Vụ, công lực toàn thân tan rã, sao lại còn chọi cứng với kình địch như vậy, dùng chiêu thức nguy hiểm này.
Y biết tình hình không ổn.
Bởi vì một chiêu này của Phương Ứng Khán ngự kiếm theo địch, đã có sơ hở.
Nếu Đường Phi Ngư có thể nắm bắt sơ hở này, Tiểu Khán sẽ lâm nguy.
Phương cự hiệp đã lâm vào hiểm cảnh, vẫn quan tâm chú ý đến Tiểu Khán, nhưng y lại không ngờ được một chuyện.
Một chiêu này của Phương Ứng Khán vốn có sơ hở lớn, nhưng đột nhiên biến thành không có nữa.
Hoàn toàn không có sơ hở.
Bởi vì một kiếm kia đã quay sang tấn công y.
Nếu một chiêu này tấn công Đường tam thiếu gia, đúng là có chỗ sơ hở, nhưng nếu dùng để tấn công Phương cự hiệp, sơ hở lại không tồn tại nữa, còn biến thành ưu điểm, phục chiêu, sát chiêu.
Phương Ứng Khán dùng một kiếm tấn công Phương cự hiệp.
Lúc biết thì đã trễ.
Không phải Đường Phi Ngư bất ngờ ám toán Phương Ứng Khán sao?
Không phải Phương cự hiệp vẫn luôn giúp Phương Ứng Khán đối phó với Đường tam thiếu gia sao?
Không phải Phương Ứng Khán vẫn luôn chờ cơ hội đánh trả Đường Phi Ngư sao?
Tại sao lại như vậy?
Lại là như vậy!
Một kiếm này tới rất nhanh, tới rất độc, tới rất tuyệt, tới rất đột ngột, tới rất không lưu tình, không lưu nghĩa, không để đường lui, không chừa tính mạng.
Phương cự hiệp hét lên, trong tiếng hét tràn đầy bi phẫn khó tả.
Đột nhiên, một kiếm một tên mà y vừa tiếp được đã phát ra.
Kiếm đâm Nhậm Oán, tên bắn Nhậm Lao.
Nhậm Lao buông tay, lui nhanh, tên đâm thủng sườn.
Nhậm Oán hai tay vỗ vào kiếm, đôi tay nhuốm máu.
Ánh máu chợt hiện, Phương Ứng Khán một chiêu đắc thủ, Huyết Hà thần kiếm đã đâm vào người Phương cự hiệp.
Kiếm đâm vào trong cơ thể, nhưng lại không rút ra được, hơn nữa mặc dù rõ ràng đã đâm trúng, nhưng lại không biết đâm ở nơi nào.
Cự hiệp trừng mắt như muốn nứt ra, khàn giọng nói:
- Tiểu Khán, ngươi lại…
Phương Ứng Khán rút kiếm không ra, nhìn thấy dáng vẻ này của nghĩa phụ, chân bỗng mềm đi, tay cũng run lên. Đôi tay cự hiệp lại đỡ lấy hai cánh tay Phương Ứng Khán.
Cũng không biết y muốn đỡ lấy con nuôi, hay là hai cánh tay vận kình giết chết đứa con nuôi bất hiếu này?
Con giết cha, không bằng cầm thú.
Phương Ứng Khán kêu lên một tiếng quái dị, bước chân trượt đi, bay ngược về phía sau. Cự hiệp hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, một bóng roi nhanh chóng đuổi theo, đã quấn lấy cổ Phương tiểu hầu gia, trói hắn dừng lại. Nhất thời Phương Ứng Khán không thể động đậy, còn cảm thấy hô hấp khó khăn.
Đó là Vi Đà tiên, một trong tam bảo của Kim Tự Chiêu Bài.
Phương cự hiệp đã ra tay, y không còn chịu đựng mà không đánh trả nữa.
Vi Đà tiên luôn không chừa đường lui, càng không để đường sống.
Nhưng tình thì sao?
Y có thể hoàn toàn không lưu tình sao?
Huống hồ là thân tình.
Cự hiệp đã bị ép đến bên vách núi, nếu còn lui nữa sẽ rơi xuống dốc.
Tập kích liên miên, sát thủ liên tục xuất hiện, biến hóa kinh người kia giống như cảnh sắc khi rơi xuống vực sâu, giống như một cơn gió ập thẳng vào mắt, đánh vào thần kinh của y, bóp ngẹt trái tim của y.
/50
|