Chương 21: Sự trêu chọc của ác ma
Cửa phòng thay quần áo đã đóng lại, không gian bên trong cũng không rộng lắm, anh dựa vào khung cửa, hơi nhón chân lên, một đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào cơ thể cô.
Váy trên người Lục Mộng Tiêu đã được cởi một nửa...
Đứng đối mặt như vậy.
Cô như chết lặng, ngơ ngác nhìn chằm chằm người đứng đối diện mình: "Anh, sao anh lại vào đây?"
"Tôi đến thăm hỏi nhân viên gặp vấn đề sức khỏe của công ty." Môi Diệp Phong mang theo nụ cười đầy thâm ý, ánh mắt nhìn thân thể của cô ngày càng nóng bỏng...
Ánh mắt anh phát ra sự nhiệt tình, Mọng Tiêu phản ứng không kịp đem váy đã cởi ra một nửa kéo lên, làm ra động tác che chắn.
Thăm hỏi nhân viên gì chứ, anh ta chỉ đơn giản là một kẻ lưu manh tỏ ra đàng hoàng để trêu chọc cô thôi!
"Tôi muốn thay quần áo, mời anh lập tức đi ra ngoài!"
"Thay quần áo? Cô chắc là cô có quần áo để thay sao?" Anh chậm rãi đến gần Lục Mộng Tiêu...
Thân thể của cô nhỏ nhắn, bây giờ ở trước mặt anh lại càng mong manh.
"Anh nói như vậy là... có ý gì?!" Nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, một cảm giác xấu dâng lên trong lòng cô.
"Ý là để cô ở lại, đừng nghĩ đến việc lén lút tiếp nhận công việc." Anh bình thản nói, cầm lấy váy trong tay cô, từ từ giúp cô mặc lại...
Mộng Tiêu đần độn đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, giống như một con búp bê rách để anh tùy tiện chơi đùa, câu nói kia đã thể hiện tất cả.
Anh hủy bỏ tất cả thông báo của cô, thậm chí công việc riêng tư này cũng bị bóp chết!
"Tại sao!" Giống như là núi lửa phun trào, sự đau khổ trong đáy mắt cô ngày càng dâng lên, cô nắm lấy cổ áo Diệp Phong.
"Tiêu Tiêu, cô có tư cách nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của ông chủ sao?" Giọng nói của anh rất hời hợt, cúi người nhẹ nhàng kéo dây khóa kéo bên hông quần cô...
Vốn dĩ váy đang xốc xếch bây giờ lại được mặc lại hoàn chỉnh.
Mộng Tiêu giống như một khúc gỗ đứng im tại chỗ, sự tức giận làm nhòe mắt cô...
"Sao anh có thể trắng trợn chà đạp tâm huyết của người khác như vậy?! Nhìn người khác đau khổ không biết phải làm gì, anh rất vui vẻ sao? Anh cố ý hành hạ tôi sao?!" Đầu óc của cô đã sớm bị tức giận làm cho mê muội. Hai năm qua, cô vì gia đình mà đi khắp nơi trong giới giải trí, mặc dù không vừa ý cũng chưa từng nghĩ tới sẽ buông bỏ.
Có lẽ diễn xuất của cô chưa giỏi, có lẽ cô chỉ là một nghệ sĩ bên lề, nhưng mỗi một việc làm cô đều nghiêm túc thực hiện nó, vậy mà bây giờ... Sự nghiêm túc của cô cứ như vậy bị người ta chà đạp...
"Đúng!" Một chữ nhàn nhạt vang lên, đáy mắt anh tràn đầy hơi thở của ác ma. Buông cả người cô ra, Diệp Phong xoay người mở cửa phòng thay đồ.
"Diệp Phong!"
Anh dừng động tác, nhìn lại.
Mộng Tiêu nhíu chặt chân mày, thu lại tầng nước trong đôi mắt, nở một nụ cười châm chọc: "Tổng giám đốc Diệp... Ngài đúng thật là một ông chủ tốt của công ty! Vì ham muốn cá nhân mà hủy hoại nhân viên dưới tay mình!"
"Ha... Đối với công ty mà nói, cô chỉ là một ngôi sao bên lề không có giá trị mà thôi! Giống như cô vậy, tùy thời đều có thể bị vứt đi, cho dù là bị hủy hoại cũng không đáng tiếc." Anh nhẹ nhàng nói.
"Vâng! Tôi chỉ là một ngôi sao bên lề mà thôi! Nhưng tôi không hiểu, một ngôi sao bên lề như tôi sao có thể làm phiền tổng giám đốc Diệp nhắm vào, không nghe theo không buông tha!"
"Xem ra, chuyện hai năm trước... cô đã quên sạch không còn nhớ gì, hừ..." Cười lạnh một tiếng, Diệp Phong mở cửa đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Chỉ để lại sự lạnh lùng vô tận...
Đèn flash chiếu lên sân khấu hình chữ T, chương trình đêm chung kết tuyệt đẹp. Người con gái xinh đẹp mặc lễ phục màu xanh tiếp nhận ánh đèn flash của lễ rửa tội.
Chiếc váy bay bay, giống như từng làn sóng dạt dào dạt dào vậy.
Nhưng mà màn trình diễn rực rỡ này không thuộc về Lục Mộng Tiêu...
Cuối cùng trong bữa tiệc ăn mừng, có rất nhiều người vây quanh cô gái mặc bộ váy do cô thiết kế, còn cô chỉ có thể đứng yên lặng trong một góc.
"Tiêu Tiêu, chị biết... mất đi cơ hội lần này em rất đau lòng, nhưng mà sau này nhất định sẽ có nhiều cơ hội hơn. Em đừng ủ rũ, nơi này là tiệc ăn mừng, hôm nay xuất hiện rất nhiều nhân vật có mặt mũi, em đi làm quen một chút đi, vậy có thể sẽ giúp được cho chúng ta." Người đại diện khuyên cô.
Mà một chút phản ứng Mộng Tiêu cũng không có, hình ảnh trong đầu cô từ đầu đến cuối đều dừng lại ở trong phòng thay quần áo. Những lời Diệp Phong nói giống như nhịp trống xao động trong tim cô.
Hai năm trước...
Hai năm trước gì chứ!
Đây chẳng phải là do Diệp Phong thuận miệng đặt chuyện sao? Hai năm trước cô vốn dĩ không quen biết anh! Anh đang chơi trò chơi sao? Hay là nhớ lầm người?
Chúa ơi!
Tại sao cô lại rơi vào chuyện xui xẻo như vậy?
"Tiêu Tiêu! Vị này là Phó tổng giám đốc công ty Hoa Hưng!" Giọng nói người đại diện đột nhiên tăng cao mấy phần.
Đem hồn Lục Mộng Tiêu còn đang ở trong thế giới của riêng mình kéo ra ngoài. Cô hoàn hồn nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi về phía mình, lập tức dẹp sạch khuôn mặt như đưa đám lúc nãy: "Phó tổng Lý, thì ra ngài cũng ở đây."
Hoa Hưng là một công ty quảng cáo không lớn, trước đây Mộng Tiêu cũng đã nhiều lần qua lại với Phó tổng Lý này.
"Ai da... Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp. Cô đúng là ngày càng đẹp ra." Phó tổng Lý cười híp mắt nói.
"Phó tổng Lý thật biết nói đùa."
"Tôi nói thật mà. Đúng rồi, gần đây công ty có một cái quảng cáo tuyên truyền, tôi định để cô tới quay, không biết thời gian của cô như thế nào?"
"Phó tổng Lý đã lên tiếng, cho dù tôi có bận bịu cũng phải tới quay quảng cáo của ngài trước." Mộng Tiêu mỉm cười, cho dù Diệp Phong ngăn cản thì cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội nào.
"Tôi đã nói Tiêu Tiêu là người rất sảng khoái mà, lại đây, chúng ta uống mấy ly, coi như là ăn mừng trước thời hạn." Phó tổng Lý tiện tay cầm lấy một chai XO rót ra hai ly, đưa cho Lục Mộng Tiêu.
Uống một hồi, bình rượu vốn đang đầy bây giờ cũng sắp thấy đáy.
Mơ màng nhíu mày một cái, bình thường một chút rượu này đối với cô mà nói rất bình thường, nhưng hôm nay vừa uống một chút trong ngực hơi có chút khó chịu, buông ly rượu xuống, cô che môi một cái.
Thấy cô làm động tác này, người đại diễn lập tức hiểu ý, vội vàng ra mặt: "Ai da, Phó tổng Lý, cảm ơn ông đã nhớ tới Tiêu Tiêu của chúng tôi, tôi mời ngài mấy ly."
"Tôi và Tiêu Tiêu đang uống vui vẻ, một chút nữa sẽ uống với cô! Nào, Tiêu Tiêu, chúng ta uống tiếp." Vừa nói Phó tổng Lý lại dứt khoát đổi một chai rượu mới, rót đầy hai ly.
"Cái này... Phó tổng Lý, hôm nay Tiêu Tiêu không thoải mái, không thể uống nữa." Người đại diện vội vàng ngăn lại.
"Tôi thấy thần sắc Tiêu Tiêu rất tốt, không thoải mái chỗ nào chứ? Cô tránh ra tránh ra, Tiêu Tiêu, uống! Không uống là không cho tôi mặt mũi!"
Sắc mặt Mộng Tiêu đã bắt đầu hơi trắng bệch, cô rất rõ ý nghĩa của việc uống rượu với Phó tổng Lý hôm nay, nếu như cô không uống, đoán chừng cơ hội này sẽ mất đi...
/1667
|