Thiên Hậu Danh Môn Của Chủ Tịch

Chương 25.2: Bỏ nhà đi trốn

/1667


Chương 25.2: Bỏ nhà đi trốn

Tẩy trang, thay đổi quần áo đơn giản bình thường, đeo mắt kính vào, trở về nơi cao cấp này, cô lại biến thành cô gái 19 tuổi hết sức bình thường kia.

Cửa thang máy.

Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Mộng Tiêu nhanh chóng chạy qua, giữ thang máy lại. Ngay lúc cửa mở rộng ra, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt người bên trong.

“Đồ nhà quê…… Sao cô lại về rồi!” Mộc Lăng Phi đứng trong thang máy, nhìn chằm chằm cô gái bên ngoài, mày càng nhăn chặt hơn.

Mộng Tiêu cũng sửng sốt vài giây, lúc này mới như không việc gì đi vào thang máy, không ngờ lại trùng hợp như vậy, vậy mà cô lại về cùng lúc với anh: “Bây giờ tôi được ở đây, quay về không phải rất bình thường sao?”

“Không phải hôm qua cô không về sao? Sao hôm nay không tiếp tục ở bên ngoài trốn đi?” Đáng chết, anh còn nghĩ tốt nhất hôm nay cô đừng có về, không ngờ, cô vẫn về làm cụt hứng rồi.

Phải nghĩ cách gì đó, đuổi cô ta đi, không thể để cô ta làm ảnh hưởng đến chuyện đêm nay được!

‘ Đinh ’

Đến lầu sáu, cửa thang máy mở ra.

Mộc Lăng Phi đi ra ngoài trước: “Này, đồ nhà quê, tôi nói rồi không tìm được album chân dung……”

Lời vừa nói đến đây, một quyển album được khảm bạc đã bất ngờ chìa ra trước mặt Mộc Lăng Phi.

“Bản đắt tiền quý giá đấy! Cho anh.” Cô tiện tay ném bản đắt tiền này vào ngực Mộc Lăng Phi, đây chính là bản mà cô phải mất rất lâu mới lấy được từ chỗ Tống Kỳ Kỳ.

“Cô…… từ đâu mà cô có?” Cầm tập chân dung, Mộc Lăng Phi nhìn chằm chằm Mộng Tiêu đã đi về phía trước, vội vàng đuổi theo.

“Tóm lại có được là được rồi không phải à?” Vừa nói cô vừa lấy chìa khóa định mở cửa.

Cửa còn chưa mở ra, Mộc Lăng Phi nắm sau cổ áo cô, dùng một tay xách cô lên, sau đó một tay khác móc chìa khóa trong túi ra, trực tiếp mở cửa phòng 601.

“Này…… Mộc Lăng Phi, anh làm gì đấy hả?”

“Hôm nay tôi có bạn muốn đến ở, không tiện để cô xuất hiện.” Vừa nói anh ấy vừa kéo cửa nhà Diệp Phong ra, trực tiếp đẩy cô vào trong cửa.

Lúc này, Diệp Phong đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, nghe thấy cửa có tiếng động liền nhìn qua, nhìn thấy thấy hai người mắt nhỏ mắt nhỏ trừng nhau liền nhíu mày.

Hai người kia lại ầm ĩ gì không biết?

“Chú hai, con nhóc này không ngoan, ầm ĩ muốn bỏ nhà đi trốn, con thực sự hết cách rồi. Phiền chú đêm nay dạy dỗ cô ta giúp con nhé.” Nói xong, ầm một cái đóng cửa lại.

Mộng Tiêu đứng ngay cửa ra vào, khuôn mặt nhỏ bỗng trắng bệnh, cái tên này sao lại ném thẳng cô vào đây vậy chứ?

Không được!

Cô không thể một mình ở chung với Diệp Phong được!

Xoay người muốn kéo cửa đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Một tiếng quát lạnh băng truyền đến, hoàn toàn làm động tác của cô hóa đá.

Đầu Lục Mộng Tiêu hơi ngoảnh lại, cách tấm kính buồn bực nhìn Diệp Phong hỏi: “Chuyện gì?”

“Cô định đi đâu?”

“Đi về.”

“Đi về? Hay là lại muốn bỏ nhà đi trốn, đêm không về ngủ?” Diệp Phong trầm giọng nói, đứng lên đi về phía cửa, hai người này thật không để anh bớt lo được mà!

“Tôi đâu có bỏ nhà đi trốn, đêm không về ngủ!” Nếu không phải có thấu kính ngăn cách thần thái đôi mắt thì chắc chắn có thể nhìn thấy được lửa giận trong mắt cô.

Vừa thấy Diệp Phong, cô liền nghĩ đến tương lại bị giẫm nát một cách tàn nhẫn của mình.

“Vậy hôm qua cô đã đi đâu?” Anh lạnh giọng truy hỏi, mặt cũng không có cảm xúc gì.

“Hôm qua? Hôm qua không phải tôi ở……” Lời nói đến miệng, cô vội vàng nuốt ngược trở vào, ôi…… Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, suýt chút nữa cô đã nói ở nhà anh ta rồi!


/1667

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status