Cho các vị quan viên lui, Hoàng Nhan Bất Phá ngồi trên ngự liễn, khởi giá hồi cung, còn Âu Dương Tuệ Như thì được thỉnh đến phượng liễn của Thái Hậu, cùng Thái Hậu quay về.
Ngự Liễn dừng lại trước cửa cung Càn Thanh , bên đường là năm vị phi tần ăn diện trang điểm tỉ mỉ đứng đón từ sớm, nhìn thấy Hoàn Nhan Bất Phá bước xuống, lập tức thi nhau đỏ hốc mắt, yểu điệu thướt tha tiến lên hành lễ, nũng nịu nghẹn ngào cất tiếng gọi Hoàng Thượng.
Âu Dương Tuệ Như ở bên cạnh Thái Hậu trong phượng liễn, nghe thấy những âm thanh quyến rũ uyển chuyển đó lập tức run rẩy cả người, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Những nữ nhân ấy kẻ trước người sau cố gắng tỏ ra nhu nhược yếu ớt sao cho đẹp nhất, đồng thời tranh nhau thể hiện sự nhớ nhung và lo lắng về bệnh tình của hắn, có người thì không tỏ ra tranh đoạt, chỉ đứng một bên yên lặng rơi lệ, tư thế điềm đạm đáng yêu, làm kẻ khác nhìn thấy phải đau lòng.
Âu Dương Tuệ Như nhìn thấynhững nữ nhân này sử dụng tất cả thủ đoạn, trong lòng vô cùng chua xót, nhưng cũng cảm thấy may mắn vô cùng: may mắn rằng nàng không nằm trong đám nữ nhân này, chỉ vì muốn được quý nhân liếc nhìn một cái mà phải tốn biết bao tâm tư, sử dụng biết bao thủ đoạn. Yêu thương như thế, thật hèn mọn biết bao, thật đê tiện biết bao? Không bằng nàng cứ một mình tự do tự tại, muốn yêu thì yêu, không muốn yêu thì dứt bỏ. Tình yêu, thật ra vẫn có thể là chuyện của một người.
Nghĩ đến đây, nàng cúi mắt, hơi lùi về sau vài bước, khom người hành lễ với Thái Hậu và Hoàn Nhan Bất Phá: “Phụ Hoàng, Hoàng Tổ Mẫu, đi đường một hồi nên Tuệ Như có hơi mệt mỏi, Tuệ Như có thể cáo lui trước được không ạ?”
Hoàn Nhan Bất Phá bình tĩnh nhìn nàng, cảm thấy từ nàng phát ra một sự xa cách vô cùng mãnh liệt, làm hắn có chút không quen, muốn mở miệng hỏi, nhưng hiện tại có nhiều người, nên không tiện nói ra, đành phải cứng ngắc gật đầu, “Nếu như vậy, thì ngươi trở về nghỉ ngơi đi. An Thuận, tiễn Thái Tử phi thay Trẫm.”
An Thuận tuân lệnh, dẫn Thái Tử Phi về hướng Dục Khánh Cung.
Hoàn Nhan Bất Phá nhìn theo bóng lưng Âu Dương Tuệ Như dần dần đi xa, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa mới quay đầu nhìn lại, thấy một đàn mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, ánh mắt ẩn tình phía sau hắn, thì đột nhiên hiểu ra — Nha Đầu đang ghen! Gương mặt nghiêm nghị nở nụ cười đầu tiên, nhưng sau đó sau đó lại nổi giận, phất tay tức giận nói: “Ai chuẩn cho các ngươi đến cung Càn Thanh? Mới mấy tháng đã quên mất cung quy mới rồi đúng không? Vả miệng mỗi người hai mươi cái, rồi cút ngay cho Trẫm!”
Nhìn thấy Hoàng Thượng nở nụ cười dịu dàng, chúng phi tần lập tức mừng rỡ, đang nghĩ hôm nay có hi vọng rồi, nhưng ngờ đâu ngay sau đó lại rớt xuống vực sâu, vội vàng đồng loạt quỳ xuống cầu xin tha thứ. Vả miệng hai mưới cái, các nàng bị hành hình xong thì ít nhất cũng phải nửa tháng không thể ra được hình người.
“Ồn ào cái gì? Kẻ nào làm náo loạn cung Càn Thanh, phạt thêm hai mươi trượng nữa!” Thái Hậu theo đến cung Càn Thanh vốn là có chuyện muốn bàn cùng Hoàn Nhan Bất Phá, lại bị mấy nữ nhân này làm náo loạn, trong lòng lập tức mất kiên nhẫn, mở miệng quát lớn.
Thái Hậu vừa xuất mã, thế giới lập tức thanh bình, chúng phi tần ngậm miệng lại, nơm nớp lo sợ quỳ rạp trên mặt đất.
“Ngạc Kỳ, kéo các nàng ta xuống vả miệng. Đừng tưởng hôm nay Hoàng Thượng hồi cung thì Ai gia sẽ làm như không thấy việc các ngươi vi phạm cung quy. Trước mặt Ai gia mà bày ra thủ đoạn gì đó, các ngươi vẫn còn kém lắm!” Nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của chúng phi tần, Thái Hậu chau mày, lại càng thêm chán ghét những nữ nhân mang tâm tư dối trá này hơn nữa.
Lúc Ngạc Kỳ cho người kéo chúng phi tần đi, thì Thái Hậu và Hoàn Nhan Bất Phá đã an vị ở chỗ của mình, nhàn nhã uống trà.
“Sắc mặt Hoàng Thượng không tồi, thân thể cũng không thấy gầy yếu, xem ra Tiểu Như đã chăm sóc ngươi tốt lắm!” Thái Hậu buông ly trà xuống, cười híp mắt nói.
“Không có Nha Đầu, thì sẽ không có Trẫm hôm nay.” Hoàn Nhan Bất Phá cảm thán, trong đôi mắt thăm thẳm tràn ngập tình yêu.
Qủa nhiên Tiểu Như là hóa kỵ tinh, thật sự là quý nhân của chúng ta! Chuyện ở hành cung Ly Sơn Thái Hậu biết rất rõ ràng, trong lòng mừng thầm, trãi qua lần kinh hoàng này, đã khiến bà càng thêm tin tưởng lời nói của Gia Tát, càng hạ quyết tâm giúp hai người đến bên nhau.
Bà mỉm cười gật đầu, trầm ngâm một chút rồi bỗng dưng chuyển đề tài: “Hoàng Thượng, Nguyên Phi bị đày vào lãnh cung, Nhu Phi bị phế, hiện giờ trong cung đang cần một phi tần có địa vị cao làm chủ quản, Hoàng Thượng có định thăng phân vị cho phi tần nào không?” Mà thăng phân vị lên, bà lại sợ thăng phải tham lang tinh.
Bảo sao hôm nay đám nữ nhân kia nhiệt tình đến thế! Hoàng Nhan Bất Phá lập tức hiểu ra, cười lạnh nói: “Thăng phân vị sao? Trẫm bệnh nặng, các nàng ta có ai chủ động yêu cầu đi hành cung Ly Sơn chăm sóc Trẫm không? Có ngày ngày viết thư thăm hỏi quan tâm bệnh tình của Trẫm không? Có ngày ngày tẫn hiếu với Mẫu Hậu không chứ?”
Từng vấn đề hỏi ra, giọng điệu của hắn lại lạnh đi vài phần. Thái Hậu liên tục lắc đầu với từng câu hỏi của hắn, vẻ mặt lại vô cùng bất ngờ. Có thê tiếp như vậy, quả thật khiến cho người khác thất vọng vô cùng.
(Càfé: nói thật chứ chỗ này mình thấy ông Bất Phá và bà Thái Hậu vô lý quá. Tình cảm phải cho đi mới nhận được, sao không tự ngẫm lại xem mình đối xử với thê thiếp thế nào? Đã không cho tình cảm thì cũng đừng đòi nhận tình cảm, chưa nói đến việc nếu mấy bà phi tần của ổng quan tâm như lời ổng nói thì ổng sẽ nghĩ thế nào nữa ấy chứ, không chừng sẽ cho rằng mấy bà đó giả tạo thế này thế kia. Còn Thái Hậu, tẫn hiếu quái gì được, bả toàn đuổi người ta đi không mà. Biết là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng ích kỷ cỡ này ta vẫn thấy quá đáng, mấy bà phi tần của ổng ngoài ăn sung mặc sướng thì chả được cái mốc gì hết, hở cái bị phạt hở cái bị đánh, làm như sung sướng lắm không bằng. Bức xúc ghê ><)
“Hừ, hai tháng nay nói không chừng thứ các nàng ta nghĩ đến nhiều nhất là nếu Trẫm chết rồi, ai sẽ ngồi vao Ngai vị thì có. Có phải các nàng ta đều có hành động rồi đúng không, đều đã chuẩn bị xếp hàng sẵn rồi chứ gì?” giọng điệu Hoàn Nhan Bất Phá lạnh băng, nhìn về Thái Hậu, nói với vẻ chắc chắn.
Thái Hậu im lặng, nhìn ly trà đang cầm trên tay, ánh mắt lạnh lẽo. Một lúc sau, bà thu lại vẻ lạnh lẽo đó, ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Qủa thật các nàng không xứng được thăng phân vị. Trên thực tế, nếu ai gia không đàn áp được những hành động của các nàng, thì ai gia cũng không ngại phế bỏ các nàng ta đâu! Hừ!”
Thái Hậu vỗ bàn, vẻ mặt vô cùng tức giận, có thể thấy được là trong hai tháng nay chuyện trong cung đã khiến bà khó chịu đến mức nào. Trút giận xong, giọng điệu Thái Hậu lập tức bình thường trở lại nói: “Nhưng mà, ai gia cũng đã già rồi, một mình quản lý hậu cung to lớn thế này, cũng chẳng có hơi sức, vẫn cần có người giúp đỡ.”
Hoàn Nhan Bất Phá trầm ngâm một lúc lâu, rồi mím môi nói: “Vậy bảo Tiểu Nha Đầu giúp người đi. Mọi việc trong lục cung, sớm muộn gì nàng ấy cũng phải quen thuộc.”
Thái Hậu mỉm cười gật đầu, lập tức tỏ ra đồng ý với quyết định của Hoàng Thượng.
Hai người đều là người mạnh mẽ quyết đoán, lập tức cho người lấy cẩm bạch ra (vải ghi chiếu chỉ), đều tự tay viết một phần ý chỉ. Sau đó cầm hai phần chiếu chỉ tối cao nhất trong cung ra kiểm tra lại lần nữa, xác định là không có vấn đề gì, hai người đều đồng loại nở nụ cười hài lòng.
“Như vậy, hôm nay ai gia cũng không còn việc gì nữa. Hoàng Thượng đi đường mệt nhọc, cũng nên nghỉ ngơi sớm.” Thái Hậu nhẹ nhàng căn dặn, bước ra ngoài được hai bước, bỗng dưng nghĩ đến điều gì, rồi đột nhiên quay đầu lại, nhíu mày nhắc nhở: “Ả cung nữ làm chậm trễ bệnh tình của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng đừng vội xử lý. Cứ để nàng ta bên cạnh Thái Tử cũng tốt. Ai gia nghi ngờ thân phận nàng ta không đơn giản, còn phải tra xét cẩn thận hơn.”
Nghĩ đến phong thái cao quý có thể so với Hoàng Tử Hoàng Nữ của Giang Ánh Nguyệt, Thái Hậu chắc chắn, nàng ta không thể là một cung nữ xuất thân ti tiện được. Che giấu thân phận vào cung, hiển nhiên là tâm tư khôn lường, mưu đồ bất chính! Tham lang mà Gia Tát nói, cuối cùng đã có một mục tiêu khiến bà hoài nghi. Nhưng nếu đây thực sự là thiên mệnh, thì bà cũng chỉ có thể nhắc nhở Hoàng Thượng phòng bị mà thôi, không thể tùy tiện nhúng tay vào được.
Mẫu hậu vẫn nhạy cảm sâu sắc như thế, chỉ cần liếc mắt qua đã thấy Giang Ánh Nguyệt có vấn đề rồi, tại sao tuổi già, mà khả năng lại không hề giảm đi vậy nhỉ? Lần này là cố ý đến thăm dò Trẫm, sẵn đó lấy Thánh chỉ để Tiểu Nha Đầu chấp chưởng lục cung luôn đúng không? Hoàn Nhan Bất Phá Hiểu ra, mỉm cười rồi nói với giọng cam đoan: “Mẫu Hậu yên tâm, Trẫm đã phái người thăm dò rồi.”
Thái Hậu vuốt cằm, lúc này mới yên tâm rời đi.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Trở lại tẩm điện của mình ở Dục Khánh cung, Âu Dương Tuệ Như lập tức xụi lơ nằm trên sạp, chau mày, như đang suy nghĩ điều gì.
“Mama, sao lúc nãy không thấy Nhu Phi nương nương nhỉ?” Nguyên Phi bị đày vào lãnh cung, bây giờ vẫn chưa được ra ngoài, việc này thì Âu Dương Tuệ Như biết, nhưng việc Nhu Phi bị cắt lưỡi rồi phế đi, thì lúc đó nàng đang trên đường quay lại hành cung, nên không biết.
“Hồi bẩm tiểu thư, trong cung đã không còn Nhu Phi nữa rồi.” Tần mama bước lên vài bước rồi ngồi xuống bóp chân cho nàng, đem tin tức mà Tiểu Vũ nghe ngóng được hồi báo lại.
“Không ngờ Nhu Phi lại không biết chừng mực như vậy!” Âu Dương Tuệ Như cảm thán, đôi mắt chuyển động, rồi cười nhạo: “Mẫu phi của Vệ Vương bị phế, vậy mà hắn vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, vẻ mặt chẳng thể hiện điều gì. Lúc tiếp giá, thật sự ta chẳng thể nhìn ra được hắn đã trãi qua biến cố lớn đến thế, quả là tâm tính cứng cỏi mà!”
Đột nhiên nàng ngồi thẳng dậy, nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc nói: “Ngay cả Vệ Vương mà Thái Tử cũng không bằng, bị đạp xuống ngựa là chuyện sớm muộn mà thôi! Mama, chúng ta phải tính sớm một chút, nhất định không thể chết chung với Thái Tử được. Ta thì không sao, chỉ sợ phiền hà cha ta thôi.”
Tần mama gật đầu, “Tiểu Thư nói đúng! Quả thật, sẽ không dễ gì hòa ly với Thái Tử được.”
“Ta đã tính toán cả rồi.” Âu Dương Tuệ Như cầm một bức thư mỏng đưa cho Tần mama, “Ngươi tìm cách đưa cho cha ta, phải thật cẩn thận đấy.”
Trong thư là thân thế của tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt, Âu Dương Tuệ Như suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định báo cho Âu Dương Thừa Tướng, bảo ông ấy giám thị Lưu Văn Thanh, còn tập tranh thì đợi khi nàng xin được ý chỉ, cho ông ấy tiến cung thì sẽ để ông nhìn thấy.
Tần mama vội vàng gật đầu đồng ý, nhận thư rồi cẩn thận bỏ vào trong ngực, lúc này Tiểu Vũ mang vẻ mặt buồn thiu đi vào, vội vàng hành lễ rồi nói với tốc cộ cực nhanh: “Tiểu thư, lúc nãy nô tỳ an bày cho Giang Ánh Nguyệt ở phòng của Hình Phương Lan thì Thái Tử đến, sau đó ngài ấy nổi giận khiển trách rằng nô tỳ phạm thượng, thất lễ với Giang Ánh Nguyệt, rồi muốn mang Giang Ánh Nguyệt đến điện dành cho Trắc Phi. Nô tỳ ngăn cản, bảo với Thái Tử rằng như vậy không hợp với cung quy, thì bị ngài ấy cho người vả miệng nô tỳ.”
Tiểu Vũ cau mày, hai mắt ngập nước, gò má vừa đỏ vừa sưng, nhìn vô cùng đáng thương.
“Tên ngu xuẩn chết tiệt đó! Lại như vậy nữa rồi!” Âu Dương Tuệ Như thấy bộ dạng Tiểu Vũ như vậy lập tức nổi điên lên, hùng hùng hổ hổ đi về phía nhĩ phòng của Giang Ánh Nguyệt.
“Một thị thiếp không danh không phận mà cũng dám cho ở điện của Trắc Phi? Muốn chết rồi sao?” Âu Dương Tuệ Như bước vào nhĩ phòng, liếc nhìn Thái Tử đang ôm Giang Ánh Nguyệt an ủi và Hình thị đang nơm nớp lo sợ quỳ gối dưới sàn, nở nụ cười châm biếm, chậm rãi hỏi. Hỏi xong, lại đi tới đi lui, liên tục nhìn những cung nhân đang giúp Giang Ánh Nguyệt thu dọn quần áo, lạnh lùng ra lệnh, “Đem đám đồ này….dọn đi cho bản cung!”
Nhóm cung nhân vội vàng tuân lệnh, nhanh chóng thu dọn.
“Thái Tử Phi thứ tội, nô tỳ không dám vượt qua bổn phận, hết thảy đều là do Thái Tử an bày ạ.” Giang Ánh Nguyệt thấy tình thế thay đổi, nên vô cùng vâng lời quỳ xuống, dịu dàng giải thích, còn chưa dứt lời đã được Thái Tử vươn tay kéo dậy, ôm vào trong lòng.
“Dục Khánh cung này là Đông cung của cô, cô mới là người đứng đầu ở đây, chứ không phải là đồ vô dụng Thái Tử Phi gì đó! Cô muốn làm chuyện gì, ai dám không nghe? Âu Dương Tuệ Như, ngươi cứ năm lần bảy lượt nghịch ý cô, cô thật sự không thể nhịn ngươi được nữa, nếu ngươi không muốn làm Thái Tử Phi nữa, thì cô sẽ thành toàn cho ngươi!” Thái Tử dịu dàng nhìn giai nhân yếu đuối trong lòng, rồi ngẩng đầu nhìn Âu Dương Tuệ Như với vẻ mặt ngập tràn sát khí, cất giọng cương quyết trước nay chưa từng có.
Ngươi không nhịn ta được nữa? Thật buồn cười! Âu Dương Tuệ Như che miệng cười khẽ, tiếng cười thoải mái, trong trẻo như ngân châu rơi xuống ngọc bàn, đinh đinh đang đang, vô cùng êm tai. Nhưng đáng tiếc, những người ở đây lại không có tâm trạng thưởng thức, ngược lại lại thấy tiếng cười của nàng lạnh lẽo vô cùng.
Thái Tử hơi buông lỏng Giang Ánh Nguyệt ra, trong lòng có chút bất an.
“Hừ! Ngươi thành toàn cho ta? Hoàn Nhan Cảnh, ngươi có biết như vậy buồn cười lắm không hả? Cái vị trí Thái Tử này ngươi không muốn ngồi nữa rồi sao? Không muốn ngồi nữa, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi! Để xem không có Âu Dương gia ta, Hoàn Nhan Cảnh ngươi sẽ thế nào!” Âu Dương Tuệ Như cười xong, thì dùng sức đập mạnh xuống bàn một cái, giọng điệu đột ngột đằng đằng sát khí.
Chiếc bàn lâu năm chưa được tu sửa, nên đã có chút lung lay, bị nàng mạnh mẽ đập xuống như vậy, lập tức “rầm” một cái sập ngay xuống đất.
Một màn này, lập tức khiến cho Giang Ánh Nguyệt choáng váng. Nàng cúi mắt, trong lòng âm thầm lạnh run, thật sự có cảm giác sợ hãi với Âu Dương Tuệ Như.
Thái Tử cũng bị khí thế mạnh mẽ hung hăng của nàng làm sợ hãi, trừng lớn hai mắt nhìn chiếc bàn trên mặt đất, một lúc lâu sau mới hết sững sờ. Đến khi hắn ý thức được lời lẽ uy hiếp của Âu Dương Tuệ Như, lập tức nổi giận, buông Giang Ánh Nguyệt trong lòng ra, không chút suy nghĩ vươn tay muốn bóp cổ Âu Dương Tuệ Như.
Nhìn thấy hành vi muốn hành hung của Hoàn Nhan Cảnh, Âu Dương Tuệ Như bình tĩnh lùi về sau vài bước, nhanh chóng bước đến đứng cùng với nhóm cấm vệ của nàng đang đứng ngoài cửa phòng, vẻ mặt trấn tĩnh nhàn nhã. Đúng lúc này, An Thuận vội vàng đi tới, trong tay cầm một cuộn cẩm bạch màu vàng, cất cao giọng nói: “Thánh Chỉ đến, Thái Tử Phi tiếp chỉ.”
Âu Dương Tuệ Như nhướng mày, cười khẽ.
Trong nhĩ phòng, Thái Tử vẫn đang vươn tay hung ác, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ, sát khí tỏa ra xung quanh, đã bị An Thuận và Ngạc Kỳ mama nhìn thấy rõ ràng. Cả hai người đều giật mình, Thái Tử lập tức tỉnh táo lại, vội vàng thu tay, điều chỉnh vẻ mặt, gương mặt bối rối không biết làm sao.
Ngự Liễn dừng lại trước cửa cung Càn Thanh , bên đường là năm vị phi tần ăn diện trang điểm tỉ mỉ đứng đón từ sớm, nhìn thấy Hoàn Nhan Bất Phá bước xuống, lập tức thi nhau đỏ hốc mắt, yểu điệu thướt tha tiến lên hành lễ, nũng nịu nghẹn ngào cất tiếng gọi Hoàng Thượng.
Âu Dương Tuệ Như ở bên cạnh Thái Hậu trong phượng liễn, nghe thấy những âm thanh quyến rũ uyển chuyển đó lập tức run rẩy cả người, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Những nữ nhân ấy kẻ trước người sau cố gắng tỏ ra nhu nhược yếu ớt sao cho đẹp nhất, đồng thời tranh nhau thể hiện sự nhớ nhung và lo lắng về bệnh tình của hắn, có người thì không tỏ ra tranh đoạt, chỉ đứng một bên yên lặng rơi lệ, tư thế điềm đạm đáng yêu, làm kẻ khác nhìn thấy phải đau lòng.
Âu Dương Tuệ Như nhìn thấynhững nữ nhân này sử dụng tất cả thủ đoạn, trong lòng vô cùng chua xót, nhưng cũng cảm thấy may mắn vô cùng: may mắn rằng nàng không nằm trong đám nữ nhân này, chỉ vì muốn được quý nhân liếc nhìn một cái mà phải tốn biết bao tâm tư, sử dụng biết bao thủ đoạn. Yêu thương như thế, thật hèn mọn biết bao, thật đê tiện biết bao? Không bằng nàng cứ một mình tự do tự tại, muốn yêu thì yêu, không muốn yêu thì dứt bỏ. Tình yêu, thật ra vẫn có thể là chuyện của một người.
Nghĩ đến đây, nàng cúi mắt, hơi lùi về sau vài bước, khom người hành lễ với Thái Hậu và Hoàn Nhan Bất Phá: “Phụ Hoàng, Hoàng Tổ Mẫu, đi đường một hồi nên Tuệ Như có hơi mệt mỏi, Tuệ Như có thể cáo lui trước được không ạ?”
Hoàn Nhan Bất Phá bình tĩnh nhìn nàng, cảm thấy từ nàng phát ra một sự xa cách vô cùng mãnh liệt, làm hắn có chút không quen, muốn mở miệng hỏi, nhưng hiện tại có nhiều người, nên không tiện nói ra, đành phải cứng ngắc gật đầu, “Nếu như vậy, thì ngươi trở về nghỉ ngơi đi. An Thuận, tiễn Thái Tử phi thay Trẫm.”
An Thuận tuân lệnh, dẫn Thái Tử Phi về hướng Dục Khánh Cung.
Hoàn Nhan Bất Phá nhìn theo bóng lưng Âu Dương Tuệ Như dần dần đi xa, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa mới quay đầu nhìn lại, thấy một đàn mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, ánh mắt ẩn tình phía sau hắn, thì đột nhiên hiểu ra — Nha Đầu đang ghen! Gương mặt nghiêm nghị nở nụ cười đầu tiên, nhưng sau đó sau đó lại nổi giận, phất tay tức giận nói: “Ai chuẩn cho các ngươi đến cung Càn Thanh? Mới mấy tháng đã quên mất cung quy mới rồi đúng không? Vả miệng mỗi người hai mươi cái, rồi cút ngay cho Trẫm!”
Nhìn thấy Hoàng Thượng nở nụ cười dịu dàng, chúng phi tần lập tức mừng rỡ, đang nghĩ hôm nay có hi vọng rồi, nhưng ngờ đâu ngay sau đó lại rớt xuống vực sâu, vội vàng đồng loạt quỳ xuống cầu xin tha thứ. Vả miệng hai mưới cái, các nàng bị hành hình xong thì ít nhất cũng phải nửa tháng không thể ra được hình người.
“Ồn ào cái gì? Kẻ nào làm náo loạn cung Càn Thanh, phạt thêm hai mươi trượng nữa!” Thái Hậu theo đến cung Càn Thanh vốn là có chuyện muốn bàn cùng Hoàn Nhan Bất Phá, lại bị mấy nữ nhân này làm náo loạn, trong lòng lập tức mất kiên nhẫn, mở miệng quát lớn.
Thái Hậu vừa xuất mã, thế giới lập tức thanh bình, chúng phi tần ngậm miệng lại, nơm nớp lo sợ quỳ rạp trên mặt đất.
“Ngạc Kỳ, kéo các nàng ta xuống vả miệng. Đừng tưởng hôm nay Hoàng Thượng hồi cung thì Ai gia sẽ làm như không thấy việc các ngươi vi phạm cung quy. Trước mặt Ai gia mà bày ra thủ đoạn gì đó, các ngươi vẫn còn kém lắm!” Nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của chúng phi tần, Thái Hậu chau mày, lại càng thêm chán ghét những nữ nhân mang tâm tư dối trá này hơn nữa.
Lúc Ngạc Kỳ cho người kéo chúng phi tần đi, thì Thái Hậu và Hoàn Nhan Bất Phá đã an vị ở chỗ của mình, nhàn nhã uống trà.
“Sắc mặt Hoàng Thượng không tồi, thân thể cũng không thấy gầy yếu, xem ra Tiểu Như đã chăm sóc ngươi tốt lắm!” Thái Hậu buông ly trà xuống, cười híp mắt nói.
“Không có Nha Đầu, thì sẽ không có Trẫm hôm nay.” Hoàn Nhan Bất Phá cảm thán, trong đôi mắt thăm thẳm tràn ngập tình yêu.
Qủa nhiên Tiểu Như là hóa kỵ tinh, thật sự là quý nhân của chúng ta! Chuyện ở hành cung Ly Sơn Thái Hậu biết rất rõ ràng, trong lòng mừng thầm, trãi qua lần kinh hoàng này, đã khiến bà càng thêm tin tưởng lời nói của Gia Tát, càng hạ quyết tâm giúp hai người đến bên nhau.
Bà mỉm cười gật đầu, trầm ngâm một chút rồi bỗng dưng chuyển đề tài: “Hoàng Thượng, Nguyên Phi bị đày vào lãnh cung, Nhu Phi bị phế, hiện giờ trong cung đang cần một phi tần có địa vị cao làm chủ quản, Hoàng Thượng có định thăng phân vị cho phi tần nào không?” Mà thăng phân vị lên, bà lại sợ thăng phải tham lang tinh.
Bảo sao hôm nay đám nữ nhân kia nhiệt tình đến thế! Hoàng Nhan Bất Phá lập tức hiểu ra, cười lạnh nói: “Thăng phân vị sao? Trẫm bệnh nặng, các nàng ta có ai chủ động yêu cầu đi hành cung Ly Sơn chăm sóc Trẫm không? Có ngày ngày viết thư thăm hỏi quan tâm bệnh tình của Trẫm không? Có ngày ngày tẫn hiếu với Mẫu Hậu không chứ?”
Từng vấn đề hỏi ra, giọng điệu của hắn lại lạnh đi vài phần. Thái Hậu liên tục lắc đầu với từng câu hỏi của hắn, vẻ mặt lại vô cùng bất ngờ. Có thê tiếp như vậy, quả thật khiến cho người khác thất vọng vô cùng.
(Càfé: nói thật chứ chỗ này mình thấy ông Bất Phá và bà Thái Hậu vô lý quá. Tình cảm phải cho đi mới nhận được, sao không tự ngẫm lại xem mình đối xử với thê thiếp thế nào? Đã không cho tình cảm thì cũng đừng đòi nhận tình cảm, chưa nói đến việc nếu mấy bà phi tần của ổng quan tâm như lời ổng nói thì ổng sẽ nghĩ thế nào nữa ấy chứ, không chừng sẽ cho rằng mấy bà đó giả tạo thế này thế kia. Còn Thái Hậu, tẫn hiếu quái gì được, bả toàn đuổi người ta đi không mà. Biết là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng ích kỷ cỡ này ta vẫn thấy quá đáng, mấy bà phi tần của ổng ngoài ăn sung mặc sướng thì chả được cái mốc gì hết, hở cái bị phạt hở cái bị đánh, làm như sung sướng lắm không bằng. Bức xúc ghê ><)
“Hừ, hai tháng nay nói không chừng thứ các nàng ta nghĩ đến nhiều nhất là nếu Trẫm chết rồi, ai sẽ ngồi vao Ngai vị thì có. Có phải các nàng ta đều có hành động rồi đúng không, đều đã chuẩn bị xếp hàng sẵn rồi chứ gì?” giọng điệu Hoàn Nhan Bất Phá lạnh băng, nhìn về Thái Hậu, nói với vẻ chắc chắn.
Thái Hậu im lặng, nhìn ly trà đang cầm trên tay, ánh mắt lạnh lẽo. Một lúc sau, bà thu lại vẻ lạnh lẽo đó, ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Qủa thật các nàng không xứng được thăng phân vị. Trên thực tế, nếu ai gia không đàn áp được những hành động của các nàng, thì ai gia cũng không ngại phế bỏ các nàng ta đâu! Hừ!”
Thái Hậu vỗ bàn, vẻ mặt vô cùng tức giận, có thể thấy được là trong hai tháng nay chuyện trong cung đã khiến bà khó chịu đến mức nào. Trút giận xong, giọng điệu Thái Hậu lập tức bình thường trở lại nói: “Nhưng mà, ai gia cũng đã già rồi, một mình quản lý hậu cung to lớn thế này, cũng chẳng có hơi sức, vẫn cần có người giúp đỡ.”
Hoàn Nhan Bất Phá trầm ngâm một lúc lâu, rồi mím môi nói: “Vậy bảo Tiểu Nha Đầu giúp người đi. Mọi việc trong lục cung, sớm muộn gì nàng ấy cũng phải quen thuộc.”
Thái Hậu mỉm cười gật đầu, lập tức tỏ ra đồng ý với quyết định của Hoàng Thượng.
Hai người đều là người mạnh mẽ quyết đoán, lập tức cho người lấy cẩm bạch ra (vải ghi chiếu chỉ), đều tự tay viết một phần ý chỉ. Sau đó cầm hai phần chiếu chỉ tối cao nhất trong cung ra kiểm tra lại lần nữa, xác định là không có vấn đề gì, hai người đều đồng loại nở nụ cười hài lòng.
“Như vậy, hôm nay ai gia cũng không còn việc gì nữa. Hoàng Thượng đi đường mệt nhọc, cũng nên nghỉ ngơi sớm.” Thái Hậu nhẹ nhàng căn dặn, bước ra ngoài được hai bước, bỗng dưng nghĩ đến điều gì, rồi đột nhiên quay đầu lại, nhíu mày nhắc nhở: “Ả cung nữ làm chậm trễ bệnh tình của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng đừng vội xử lý. Cứ để nàng ta bên cạnh Thái Tử cũng tốt. Ai gia nghi ngờ thân phận nàng ta không đơn giản, còn phải tra xét cẩn thận hơn.”
Nghĩ đến phong thái cao quý có thể so với Hoàng Tử Hoàng Nữ của Giang Ánh Nguyệt, Thái Hậu chắc chắn, nàng ta không thể là một cung nữ xuất thân ti tiện được. Che giấu thân phận vào cung, hiển nhiên là tâm tư khôn lường, mưu đồ bất chính! Tham lang mà Gia Tát nói, cuối cùng đã có một mục tiêu khiến bà hoài nghi. Nhưng nếu đây thực sự là thiên mệnh, thì bà cũng chỉ có thể nhắc nhở Hoàng Thượng phòng bị mà thôi, không thể tùy tiện nhúng tay vào được.
Mẫu hậu vẫn nhạy cảm sâu sắc như thế, chỉ cần liếc mắt qua đã thấy Giang Ánh Nguyệt có vấn đề rồi, tại sao tuổi già, mà khả năng lại không hề giảm đi vậy nhỉ? Lần này là cố ý đến thăm dò Trẫm, sẵn đó lấy Thánh chỉ để Tiểu Nha Đầu chấp chưởng lục cung luôn đúng không? Hoàn Nhan Bất Phá Hiểu ra, mỉm cười rồi nói với giọng cam đoan: “Mẫu Hậu yên tâm, Trẫm đã phái người thăm dò rồi.”
Thái Hậu vuốt cằm, lúc này mới yên tâm rời đi.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Trở lại tẩm điện của mình ở Dục Khánh cung, Âu Dương Tuệ Như lập tức xụi lơ nằm trên sạp, chau mày, như đang suy nghĩ điều gì.
“Mama, sao lúc nãy không thấy Nhu Phi nương nương nhỉ?” Nguyên Phi bị đày vào lãnh cung, bây giờ vẫn chưa được ra ngoài, việc này thì Âu Dương Tuệ Như biết, nhưng việc Nhu Phi bị cắt lưỡi rồi phế đi, thì lúc đó nàng đang trên đường quay lại hành cung, nên không biết.
“Hồi bẩm tiểu thư, trong cung đã không còn Nhu Phi nữa rồi.” Tần mama bước lên vài bước rồi ngồi xuống bóp chân cho nàng, đem tin tức mà Tiểu Vũ nghe ngóng được hồi báo lại.
“Không ngờ Nhu Phi lại không biết chừng mực như vậy!” Âu Dương Tuệ Như cảm thán, đôi mắt chuyển động, rồi cười nhạo: “Mẫu phi của Vệ Vương bị phế, vậy mà hắn vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, vẻ mặt chẳng thể hiện điều gì. Lúc tiếp giá, thật sự ta chẳng thể nhìn ra được hắn đã trãi qua biến cố lớn đến thế, quả là tâm tính cứng cỏi mà!”
Đột nhiên nàng ngồi thẳng dậy, nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc nói: “Ngay cả Vệ Vương mà Thái Tử cũng không bằng, bị đạp xuống ngựa là chuyện sớm muộn mà thôi! Mama, chúng ta phải tính sớm một chút, nhất định không thể chết chung với Thái Tử được. Ta thì không sao, chỉ sợ phiền hà cha ta thôi.”
Tần mama gật đầu, “Tiểu Thư nói đúng! Quả thật, sẽ không dễ gì hòa ly với Thái Tử được.”
“Ta đã tính toán cả rồi.” Âu Dương Tuệ Như cầm một bức thư mỏng đưa cho Tần mama, “Ngươi tìm cách đưa cho cha ta, phải thật cẩn thận đấy.”
Trong thư là thân thế của tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt, Âu Dương Tuệ Như suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định báo cho Âu Dương Thừa Tướng, bảo ông ấy giám thị Lưu Văn Thanh, còn tập tranh thì đợi khi nàng xin được ý chỉ, cho ông ấy tiến cung thì sẽ để ông nhìn thấy.
Tần mama vội vàng gật đầu đồng ý, nhận thư rồi cẩn thận bỏ vào trong ngực, lúc này Tiểu Vũ mang vẻ mặt buồn thiu đi vào, vội vàng hành lễ rồi nói với tốc cộ cực nhanh: “Tiểu thư, lúc nãy nô tỳ an bày cho Giang Ánh Nguyệt ở phòng của Hình Phương Lan thì Thái Tử đến, sau đó ngài ấy nổi giận khiển trách rằng nô tỳ phạm thượng, thất lễ với Giang Ánh Nguyệt, rồi muốn mang Giang Ánh Nguyệt đến điện dành cho Trắc Phi. Nô tỳ ngăn cản, bảo với Thái Tử rằng như vậy không hợp với cung quy, thì bị ngài ấy cho người vả miệng nô tỳ.”
Tiểu Vũ cau mày, hai mắt ngập nước, gò má vừa đỏ vừa sưng, nhìn vô cùng đáng thương.
“Tên ngu xuẩn chết tiệt đó! Lại như vậy nữa rồi!” Âu Dương Tuệ Như thấy bộ dạng Tiểu Vũ như vậy lập tức nổi điên lên, hùng hùng hổ hổ đi về phía nhĩ phòng của Giang Ánh Nguyệt.
“Một thị thiếp không danh không phận mà cũng dám cho ở điện của Trắc Phi? Muốn chết rồi sao?” Âu Dương Tuệ Như bước vào nhĩ phòng, liếc nhìn Thái Tử đang ôm Giang Ánh Nguyệt an ủi và Hình thị đang nơm nớp lo sợ quỳ gối dưới sàn, nở nụ cười châm biếm, chậm rãi hỏi. Hỏi xong, lại đi tới đi lui, liên tục nhìn những cung nhân đang giúp Giang Ánh Nguyệt thu dọn quần áo, lạnh lùng ra lệnh, “Đem đám đồ này….dọn đi cho bản cung!”
Nhóm cung nhân vội vàng tuân lệnh, nhanh chóng thu dọn.
“Thái Tử Phi thứ tội, nô tỳ không dám vượt qua bổn phận, hết thảy đều là do Thái Tử an bày ạ.” Giang Ánh Nguyệt thấy tình thế thay đổi, nên vô cùng vâng lời quỳ xuống, dịu dàng giải thích, còn chưa dứt lời đã được Thái Tử vươn tay kéo dậy, ôm vào trong lòng.
“Dục Khánh cung này là Đông cung của cô, cô mới là người đứng đầu ở đây, chứ không phải là đồ vô dụng Thái Tử Phi gì đó! Cô muốn làm chuyện gì, ai dám không nghe? Âu Dương Tuệ Như, ngươi cứ năm lần bảy lượt nghịch ý cô, cô thật sự không thể nhịn ngươi được nữa, nếu ngươi không muốn làm Thái Tử Phi nữa, thì cô sẽ thành toàn cho ngươi!” Thái Tử dịu dàng nhìn giai nhân yếu đuối trong lòng, rồi ngẩng đầu nhìn Âu Dương Tuệ Như với vẻ mặt ngập tràn sát khí, cất giọng cương quyết trước nay chưa từng có.
Ngươi không nhịn ta được nữa? Thật buồn cười! Âu Dương Tuệ Như che miệng cười khẽ, tiếng cười thoải mái, trong trẻo như ngân châu rơi xuống ngọc bàn, đinh đinh đang đang, vô cùng êm tai. Nhưng đáng tiếc, những người ở đây lại không có tâm trạng thưởng thức, ngược lại lại thấy tiếng cười của nàng lạnh lẽo vô cùng.
Thái Tử hơi buông lỏng Giang Ánh Nguyệt ra, trong lòng có chút bất an.
“Hừ! Ngươi thành toàn cho ta? Hoàn Nhan Cảnh, ngươi có biết như vậy buồn cười lắm không hả? Cái vị trí Thái Tử này ngươi không muốn ngồi nữa rồi sao? Không muốn ngồi nữa, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi! Để xem không có Âu Dương gia ta, Hoàn Nhan Cảnh ngươi sẽ thế nào!” Âu Dương Tuệ Như cười xong, thì dùng sức đập mạnh xuống bàn một cái, giọng điệu đột ngột đằng đằng sát khí.
Chiếc bàn lâu năm chưa được tu sửa, nên đã có chút lung lay, bị nàng mạnh mẽ đập xuống như vậy, lập tức “rầm” một cái sập ngay xuống đất.
Một màn này, lập tức khiến cho Giang Ánh Nguyệt choáng váng. Nàng cúi mắt, trong lòng âm thầm lạnh run, thật sự có cảm giác sợ hãi với Âu Dương Tuệ Như.
Thái Tử cũng bị khí thế mạnh mẽ hung hăng của nàng làm sợ hãi, trừng lớn hai mắt nhìn chiếc bàn trên mặt đất, một lúc lâu sau mới hết sững sờ. Đến khi hắn ý thức được lời lẽ uy hiếp của Âu Dương Tuệ Như, lập tức nổi giận, buông Giang Ánh Nguyệt trong lòng ra, không chút suy nghĩ vươn tay muốn bóp cổ Âu Dương Tuệ Như.
Nhìn thấy hành vi muốn hành hung của Hoàn Nhan Cảnh, Âu Dương Tuệ Như bình tĩnh lùi về sau vài bước, nhanh chóng bước đến đứng cùng với nhóm cấm vệ của nàng đang đứng ngoài cửa phòng, vẻ mặt trấn tĩnh nhàn nhã. Đúng lúc này, An Thuận vội vàng đi tới, trong tay cầm một cuộn cẩm bạch màu vàng, cất cao giọng nói: “Thánh Chỉ đến, Thái Tử Phi tiếp chỉ.”
Âu Dương Tuệ Như nhướng mày, cười khẽ.
Trong nhĩ phòng, Thái Tử vẫn đang vươn tay hung ác, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ, sát khí tỏa ra xung quanh, đã bị An Thuận và Ngạc Kỳ mama nhìn thấy rõ ràng. Cả hai người đều giật mình, Thái Tử lập tức tỉnh táo lại, vội vàng thu tay, điều chỉnh vẻ mặt, gương mặt bối rối không biết làm sao.
/83
|