Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 40: Dân tự do (Hạ).

/113


Sau khi có được thân phận tự do, trước khi hắn trở về, tin tức đó nhanh chóng lan khắp toàn bộ trấn Lý Tạp.

Một thiếu niên tuổi còn nhỏ mà đã trở thành Đức Lỗ Y cấp hai thì việc hắn có được thân phận tự do cũng không làm cho mọi người quá quan tâm lắm.

Bởi vì trong suy nghĩ của mọi người, chuyện La Mông có được thân phận tự do là điều hoàn toàn hợp tình hợp lý. Điều thực sự khiến cho mọi người hứng thú đó là tin tức La Mông sắp mở cửa hàng bán dược phẩm. Tin tức này giống như có cánh nhanh chóng bay khắp trong người dân của trấn và những kẻ mạo hiểm ở trấn Lý Tạp.

Khi La Mông trở lại nhà trọ Mặc Đặc, có rất nhiều người quen biết hắn đã chờ ở đó. Có kẻ mạo hiểm được hắn chữa trị, cũng có thành viên của thương đội, thậm chí còn có một số người vẫn giữ quan hệ tốt với hắn sau khi chuyện kia xảy ra.

- La Mông! Chúc mừng người. - Thấy hắn đi vào, thương nhân Ba Ân Nhĩ chủ động nói trước, khuôn mặt phương phi điểm nụ cười:

- Nghe nói ngươi định mở một cửa hàng bán dược phẩm. Điều này có đúng không?

Thấy khuôn mặt những người khác cũng đang háo hức nhìn mình, La Mông khẽ cười nói:

- Đúng vậy! Ta đã có được giấy phép mở cửa hàng.

Nói xong, hắn lấy giấy chứng nhận ra giơ cho mọi người xem.

Trong nhà trọ liền vang lên tiếng hoan hô. Đối với cư dân ở trấn thì dược phẩm của thần điện phần lớn được mục sư Đặc Ni Tư vận chuyển tới thành để bán thu lợi nhuận.

Điều này thì dược sư An Sâm cũng chẳng có cách nào khác vì dù sao y cũng phụ thuộc vào thần điện.

Còn về phần Kiệt Pháp thì chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

Nỗi khổ không có cửa hàng dược phẩm đúng là quá lớn. Cho dù dân trong trấn không phải đi mạo hiểm nhưng bình thường ai cũng có lúc bị đau đầu. Nếu chỉ với một chút bệnh đó mà phải đi tìm mục sư để chữa với cái giá quá cao thì đám dân chúng bình thường đúng là không chịu nổi. Mà không chữa thì thật sự rất khó chịu. Còn đi tới thành để mua thuốc thì đường xá lại quá xa.

Có một cửa hàng dược phẩm của Đức Lỗ Y ở đây việc mua bán dược phẩm cũng yên tâm. Mà từ trước đến nay, La Mông luôn bán cái gì cũng với giá vừa phải, không bòn rút tiền của mọi người. Vì vậy mà sau khi nghe thấy tin đó, tất cả đều vui vẻ.

Không khí trong nhà trọ Mặc Đặc trở nên sôi động. Ngay cả những kẻ mạo hiểm bình thường không nói với La Mông một câu cũng hỏi thăm về chuyện cửa hàng dược phẩm.

Đối với người dân bình thường thì nhu cầu dùng dược phẩm cũng không cần nhiều lắm nhưng bọn họ thì ngày nào cũng sống trên đầu sóng ngọn gió nên ngày nào cũng bị thương. Mặc dù lần nào tới trấn Lý Tạp cũng mang theo rất nhiều dược phẩm nhưng cũng không thể mang quá nhiều. Hai là do dùng thường xuyên cho nên có rất nhiều người dự định quay trở về thành để mua. Nếu như La Mông có thể mở được cửa hàng dược phẩm ở đây thì người đầu tiên chịu ơn chính là bọn họ. Vì vậy mà bọn họ còn vui hơn những người dân trong trấn nhiều.

- La Mông! Ngươi có biết rằng trong một thành thị thì dược phẩm quý tới mức nào không? - Một kẻ mạo hiểm lên tiếng:

- Hơn nữa mỗi lần mua thuốc lại phải đi xa như vậy, nếu là mùa đông thì đúng là không xong.

- Đúng thế! - Một kẻ mạo hiểm khác cũng phụ họa.

La Mông lập tức theo lời bọn họ mà nói:

- Dược phẩm của ta ở đây đều từ điều chế, nên chỉ dự định kiếm một chút tiền. Các ngươi yên tâm, dược phẩm của ta ở đây so với trong thành thị lợi hơn nhiều.

Sau khi có được đáp án cần thiết, đám kẻ mạo hiểm vô cùng vui sướng. Nói chuyện với mọi người một lúc, La Mông lấy cớ phải chuẩn bị mở cửa hàng mà lên lầu hai.

Quay trở về phòng mình, hắn đóng kỹ cửa phòng rồi quẳng người lên giường. Cho tới lúc này, tảng đá trong lòng hắn mới biến mất.

- Cuối cùng thì cũng được tự do. - Mặc dù biết rằng có được cái chứng minh đó vẫn không thể làm cho mình mạnh lên, hay nhiều tác dụng thực tế.

Nhưng không còn lo lắng về chuyện thân phận nữa, tiếp theo hắn chỉ cần cố gắng kiếm tiền, làm cho thực lực của bản thân tăng lên. Tương lai đối với hắn có thể là khó khăn nhưng sẽ càng lúc càng sáng.

Nhưng hai người kia có để cho hắn được như ý không? Trong đầu La Mông xuất hiện hai gương mặt. Cảm giác vui vẻ trong lòng biến mất một nửa.

- Hiện tại chưa phải lúc ta thả lòng. Sự uy hiếp vẫn còn. - Hắn nhỏ giọng nói với bản thân. La Mông nằm giang tay giang chân trên giường mà nhìn lên trần nhà, nét mặt không thể biết là đang giận hay hận chỉ thấy một sự lạnh lùng mà thôi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã đến trưa ngày hôm sau. Nhớ tới lời dặn của tiểu thư Ngả Lỵ Ny, La Mông lập tức bật khỏi giường.

Do thân thể liên tục được cải thiện nên sức bật và mức độ nhanh nhẹn của hắn đều tăng lên rất nhiều. Hắn hơi đắc y giơ cánh tay lên trước mặt sau đó vội vàng mặc quần áo, rửa mặt rồi đi xuống lầu.

- La Mông! Đi ra ngoài à? - Phu nhân Mặc Đặc đang quét dọn quay đầu lại cười vào hỏi hắn.

- Vâng! Chảo buổi trưa phu nhân Mặc Đặc. - La Mông cũng cười đáp lại.

- Thằng nhóc này càng ngày càng có tương lai. - Phu nhân Mặc Đặc nhìn theo bóng lưng La Mông mà thầm nói với Mặc Đặc.

Mặc Đặc cười dài:

- Đúng thế! Ta chỉ cần nhìn qua là biết nó có tương lai. Vừa mới mười mấy tuổi đã là Đức Lỗ Y cấp hai đúng là lợi hại.

- Nhưng hình như thằng nhóc gây tội với quan thuế vụ. Cái cửa hàng dược phẩm kia... - Nghĩ đến quan thuế vụ, phu nhân Mặc Đặc cảm thấy lo lắng về chuyện La Mông chuẩn bị mở cửa hàng.

- Bà biết cái gì? Hiện giờ, La Mông đã là người dân tự do, lại có thân phận Đức Lỗ Y cấp hai. Quan thuế vụ muốn gây khó dễ cho hắn thì cũng phải nghĩ kỹ. Sau này, khi cửa hàng thuốc khai trương có rất nhiều người đang chờ đợi. Gây khó dễ cho hắn có khác nào đối địch với nhiều người. Quan thuế vụ chắc cũng không ngu tới mức đó...

- Ngài Ba Tạp Nhĩ tới sớm thế. - Đột nhiên phu nhân Mặc Đặc lên giọng tiếp đón một người đang đi đường.

Mặc Đặc cũng vội vàng dừng câu chuyện. Trước cửa nhà trọ của y là quan thuế vụ đang âm trầm đứng đó.

- Sớm? Giữa trưa còn sớm cái gì? - Ba Tạp Ti nói với giọng ôn hòa rồi đi tiếp.

- Thần ơi! Đúng là không được nhiều lời a... - Chủ quán Mặc Đặc giật mình nhìn theo bóng lưng của đối phương mà thầm nói.

- Được rồi! Bảo ông nói ít đi thì không nghe. Bây giờ bị nghe thấy rồi phải không? Đi vào đi. - Phu nhân Mặc Đặc nhanh chóng đẩy chồng vào bên trong.

- Ha ha... Chắc là gã không nghe thấy. - Đi vào bên trong, Mặc Đặc cũng hơi chột dạ mà thầm nói.

Còn quan thuế vụ đi qua trước cửa quán Mặc Đặc đúng là không nghe thấy Mặc Đặc nói gì. Nhưng lúc này, trong lòng Ba Tạp Ti đúng là như một thùng thuốc súng.

- Thằng La Mông chết tiết. - Gương mặt Ba Tạp Ti càng lúc càng trở nên u ám.

Mặc dù Ba Tạp Ti không nghe hai vợ chồng Mặc Đặc nói gì nhưng những người dân có cùng ý với họ trong trấn cũng rất nhiều. Vì vậy mà đi trên đường, Ba Tạp Ti có thể nghe thấy những điều đó.

Những lời nói đập vào tai khiến cho Ba Tạp Ti vô cùng căm tức, càng thêm hận La Mông.

- Nếu không có hắn thì làm sao ta lại bị mọi người cười nhạo như vậy? - Lão thầm nghĩ. Lúc này, ngẩng đầu thấy thần điện ngay trước mặt, y liền đi vào.

Đây là một bữa tiệc nhỏ...

Nói nhỏ bởi vì người tham dự chỉ là một số quan lại ở trên trấn cùng với những người quản lý của thần điện. Tổng cộng cũng chỉ mười mấy người mà thôi.

Nhân vật chính của bữa tiệc cũng là người nổi bật nhất trong trấn Lý Tạp vào lúc này - La Mông. Năm nay hắn mới mười sáu tuổi nhưng đã trở thành Đức Lỗ Y cấp hai.

Tiểu thư Ngả Lỵ Ny đã trở thành mục sư cấp hai, đại diện cho lĩnh chủ chủ trì bữa tiệc nhỏ này.

Đồ ăn của bữa tiệc cũng không nhiều lắm chỉ hơn bữa ăn thường một chút mà thôi.

Huống chi, mục đích của bữa tiệc hôm nay đó là để cho La Mông có thể chính thức ra mắt đám tai to mặt lớn trong trấn, công khai thân phận tự do cùng với việc sắp mở cửa hàng.

Cho dù thế nào thì hành động lần này của tiểu thư Ngả Lỵ Ny cũng không làm cho người ta nhận ra được khuyết điểm.

Tất cả những người ở đây thông qua nhiều tin tức cũng đã biết tới điều đó có điều họ vẫn làm như không biết. Sau khi tiểu thư Ngả Lỵ Ny tuyên bố quyết định của lĩnh chủ, bọn họ liền chúc mừng cho La Mông.

Còn mục sư Đặc Ni Tư và quan thuế vụ sau khi chúc mừng, nét mặt có chút quái dị.

Mặc dù không biết trước đây bọn họ và La Mông có mâu thuẫn, nhưng sự tranh cãi trong khoảng thời gian đó khiến cho mọi người cũng biết được một số chuyện.

Vì vậy mà nhìn nét mặt u ám của họ, rồi làm như không có việc gì mọi người đều cảm thấy quái dị.

Có điều, mặc dù nét mặt của họ tối sầm nhưng cũng không gây chuyện khó dễ nên mọi người cũng không biết nói gì, chỉ làm như không biết mà cười cười nói nói.

Còn trong bữa tiệc tiếp theo, hai người đó cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn. Thi thoảng ánh mắt gặp nhau lại lóe lên một chút gì đó bất thường khiến cho người ta không hiểu được.

Mặc dù mọi người không chú ý. Còn La Mông cho dù vẫn nói chuyện, ăn uống với mọi người nhưng vẫn luôn chú ý tới hai người đó.

Hai cái tên này đúng là không thể lơ là được.

- Chúc mừng La Mông! - Khi bữa tiệc chấm dứt, tiểu thư Ngả Lỵ Ny liền mỉm cười nói với hắn. Nếu như nói, lời chúc mừng ngày hôm qua là góc độ cá nhân thì hôm nay hoàn toàn tượng trưng cho chính quyền.

La Mông cũng lễ phép đáp lại. Sau khi bữa tiệc xong, mọi người quay về. La Mông nhìn sắc mặt quan thuế vụ và mục sư Đặc Ni Tư âm trầm đi qua mình, sắc mặt của La Mông cũng sầm xuống.

- La Mông... - Phía sau hắn chợt có tiếng gọi.

La Mông vội vàng thay vào bằng một nụ cười rồi quay người lại:

- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny...

- La Mông! Sau này ngươi nên cẩn thận một chút. - Nói ra câu đó, người thiếu nữ bề ngoài vẫn hiền hòa từ từ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi rời đi.

Khi nàng đi rồi, khuôn mặt La Mông trở nên âm trầm.

- Xem ra chúng cũng không có ý định hỏa giải. Đã như vậy thì đừng có trách ta ác. - Tới lúc này, trong lòng La Mông có chút sát khí.

Trước kia hắn vẫn còn do dự nhưng hiện tại thì thực sự đã có sát khí.

Hai người này không thể để được. Cho dù sau này có gây rối cho hắn hay không nhưng nếu có cơ hội thì hắn phải xử lý, không thể để chuyện dưỡng hổ gây họa được...


/113

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status