THIÊN KIM HẠ PHỦ

Chương 17 - Chương 17

/100


“Muội muội đã về, muội muội đã về!” Tiểu Cảm Lãm từ học đường về, vào cửa nhìn thấy công chúa sai người đưa Hạ Viên trở về, vui mừng phấn khởi nói: “Con thực sợ cái công chúa kia mượn muội muội không chịu trả về.”

“Ha ha, công chúa là nhận muội muội con làm nghĩa nữ, không giống lần trước An Bình Hầu phu nhân mượn đến ở mấy ngày đâu.” Quý Thư giải thích đôi câu, lại vội vàng bảo người nấu nước cho Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên tắm rửa, lại nói với Hạ Niên: “Quản gia bà tử ôm Tiểu Viên Cầu ngồi xe ngựa, tất cả đồ đạc đằng sau xe ngựa đều chứa vật dụng cùng thực phẩm bổ dưỡng công chúa ban cho. Còn có vài thất lụa thượng đẳng trong cung, nói là cấp cho Lão thái thái và các phu nhân. Toàn bộ đồ đạc đều đưa đến chỗ Lão thái thái, chờ Lão thái thái an bài. Đồ đạc thưởng Tiểu Viên Cầu, thật ra Lão thái thái đã sai người đưa đến đây trước rồi, nói đều là đồ công chúa cấp Tiểu Viên Cầu, cứ thoải mái nhận lấy.”

Tiểu Cảm Lãm đã mấy ngày không gặp Hạ Viên, lúc này đã sớm ôm ở một bên nói chuyện, thì thầm: “Muội muội, nương cho chúng ta thêm một tiểu đệ đệ.”

“Hai đứa đang thì thầm to nhỏ gì đó? Mau đến đây ăn điểm tâm!” Quý Thư nghe được lời xì xào bàn tán của Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên, cười nói: “Cũng chỉ có mấy ngày không gặp, lại có nhiều lời muốn nói vậy sao.”

“Nương, con và muội muội đang nói trong bụng người có một tiểu bảo bảo, sau này không thể ngồi lên người người được nữa!” Tiểu Cảm Lãm ngẩng đầu, chốc lát lại nói: “Nương, tiểu bảo bảo đi vào bụng người thế nào vậy?”

“Đúng ạ, đi vào thế nào vậy ạ?” Hạ Viên nghe được Tiểu Cảm Lãm đặt câu hỏi những đứa trẻ thường hay hỏi, vì tỏ ra mình và Tiểu Cảm Lãm tò mò giống nhau, làm dáng vẻ thiên chân nói: “Đi vào sau này đi ra như thế nào?”

“Khụ, tốt nhất hỏi phụ thân các con!” Mặt Quý Thư đỏ lên, mượn cớ uống nước không trả lời.

Hạ Niên thấy đôi bảo bảo tò mò đồng loạt quay đầu đợi hắn trả lời, cũng “Khụ” một tiếng nói: “Vấn đề này chờ các con trưởng thành sẽ biết! Ừm, cha ra sảnh trước!” Nói xong chạy trối chết.

Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên quay mặt nhìn nhau nói: “Sao phụ thân chạy vậy?”

Hạ Viên xoắn góc áo nhịn cười nói: “Phụ thân cũng không biết tiểu bảo bảo đi vào bụng nương thế nào, sợ chúng ta lại hỏi, bỏ chạy rồi!”

“Thì ra cũng có chuyện phụ thân không biết.” Tiểu Cảm Lãm tiếc than, lắc đầu nói: “Bảo bảo thật đáng thương, vậy mà chẳng ai biết được lai lịch của nó!”

“Khụ!” Hạ Viên đang ngậm một họng điểm tâm trong miệng, bị nghẹn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi chân nhỏ quẫy đạp lung tung.

“Ôi trời, nhanh uống nước vào!” Quý Thư sớm nghe thấy lời hai hài tử nói, không nhịn được cười, lại thấy Hạ Viên bị mắc nghẹn, vội đi qua vỗ lưng nàng, lại đưa nước cho nàng uống, dặn dò: “Viên bánh gạo nếp hay dính yết hầu, ăn chầm chậm mới không nghẹn.”

Lại có Xuân Oanh đi vào bẩm báo, nói những đồ vật công chúa đưa tới Lão thái thái đã để Lý Thiện thiếu phu nhân an bải thỏa đáng, mang những thuốc bổ cấp riêng cho Quý Thư, dặn bảo đã có tin vui, nên cần an ổn dưỡng thai.

Vì sắp đến cuối năm, mọi chuyện bận rộn, vừa muốn làm mấy bộ đồ mới chuẩn bị ăn mừng lễ tết, Quý Thư cũng chẳng có tâm trí gì nữa, đành để Thu Đường và Thu Bình giúp đỡ thêu thùa may vá y phục, bản thân chỉ có thể làm bốn đôi giày chuẩn bị đến Tết tặng cho vài vị trưởng bối Hạ gia, vì thấy Hạ Viên có hứng thú với thêu thùa, cũng dạy nàng đánh vài cái túi lưới.

Trôi qua mấy ngày, phủ Trưởng công chúa lại phái người tới đón Hạ Viên đi qua phủ, Hạ Viên vừa đến phủ công chúa, đã có Nội thị Thường công công trong cung đến truyền lời, nói Hoàng Hậu nương nương nghe nói Trưởng công chúa nhận một nghĩa nữ, rất muốn gặp mặt. Nội thị Thường công công tuy là tâm phúc của Hoàng Hậu nương nương, nhưng trước mặt Trưởng công chúa cũng không dám sơ ý, lúc này vừa thấy Hạ Viên, thấy nàng nhu thuận, nên khen mấy câu, còn nói thêm: “Mấy ngày trước An Bình Hầu phu nhân vào cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nói Trưởng công chúa làm lễ nhận một nghĩa nữ, còn cực lực tấm tắc khen, lại thuật lại chuyện ngày đó thư nhi cùng nhi tử tướng quân đối thoại cho Hoàng hậu nương nương nghe, làm Hoàng hậu nương nương vô cùng vui vẻ. Nay vừa nhìn thấy, thư nhi tuy tuổi còn nhỏ, thật sự lại lanh lợi khác thường.”

Thường công công nói chuyện, thấy Hạ Viên thay đổi xiêm y xong đi ra, nhãn tình bỗng sáng lên, khen ngợi: “Mặc áo choàng lông hồ ly nho nhỏ, càng tôn lên đôi gò má tinh xảo. Thật sự rất giống Trưởng công chúa lúc trước.”

Đang nói, cỗ kiệu đã chuẩn bị xong, Trưởng công chúa bế Hạ Viên lên kiệu, dặn bảo mấy câu, đại khái cũng chỉ là khi thấy Hoàng hậu phải hành lễ thế nào. Hạ Viên gật đầu đáp ứng, hì hì, chúng ta được đến hoàng cung chơi một ngày.

Vào cung, có nội thị khác đến đây nói: “Hoàng hậu nương nương theo Hoàng thượng đến Ngự hoa viên yến khách, thỉnh Trưởng công chúa dẫn theo thư nhhi đến Ngự hoa viên.”

“Nghe đâu Bắc Thành Quốc phái sứ quốc đến chơi, chẳng lẽ tiếp đãi bọn họ?” Trưởng công chúa để nhuyễn kiệu nâng đến noãn phòng của Ngự Hoa viên. Một bên hỏi nội thị: “Hôm kia nghe Tiểu hoàng tử Đường Chí Lễ của Bắc Thành quốc cũng đến đây, kêu gào muốn cùng Đại hoàng tử Nhị hoàng tử thi cái này thi cái kia, còn có việc này?”

Nội thị ghé sát vào nhuyễn kiệu nói: “Trưởng công chúa, người không biết ư? Vị Tiểu hoàng tử kia cũng chỉ hơn sáu tuổi thôi, tự đánh giá là tiểu thần đồng Bắc Thành quốc bọn họ, hài tử nho nhỏ, thần thái kiêu căng, thực làm người ta ghét cay ghét đắng, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử chúng ta, một người đã mười ba, một người đã mười hai, thật không thể cùng tiểu hài tử hắn tranh cãi, đấu cờ đấu nghệ được, nếu thắng, người ta sẽ lấy cớ lấy lớn hiếp nhỏ, nếu không cẩn thận bị thua, thực là mất mặt. Vì vậy đang vội tìm một người tuổi nhỏ hoặc tương đương tiểu hoàng tử Bắc Thành quốc, lại có chút mồm miệng cùng hắn thi đấu, nếu thua, thì nói tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không ảnh hưởng gì. Nếu thắng, tất nhiên là một việc vui lớn. Chính là trong cung tiểu công chúa tuy thông minh, nhưng lại quá nhỏ, chỉ mới bốn tuổi, ngày thường ngàn dỗ vạn dỗ còn muốn khóc nhè đây, tất nhiên không thể trông cậy vào nàng đi ra ngăn trở Đường Chí Lễ. Nhìn thấy vị Đường Chí Lễ không lễ phép gia giáo kia, loi nhoi vờ vịt nói chuyện như người lớn, còn không biết trời cao đất rộng nói một hai câu bức người, làm người ngột ngạt.”

Trưởng công chúa vừa nghe lời nói quan Nội thị..., cau mày nói: “Bắc Thành quốc bọn họ dũng cảm thiện chiến, chuyện gì cũng thích tỷ thí




/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status