THIÊN KIM HẠ PHỦ

Chương 69 - Chương 69

/100


Tưởng Hoa An chặn miệng Hạ Viên, nghiêng tai nghe động tĩnh ngoài cửa sổ, cảm giác được đôi môi Hạ Viên như cánh hoa khẽ run trong lòng bàn tay mình, nháy mắt lòng bàn tay đã mềm mại ướt át, cánh tay bỗng trở nên cứng đờ, nhanh chóng buông lỏng tay, ghé vào bên tai Hạ Viên, thì thầm: “Muội cứ nằm yên, ta đi ra ngoài một lát!” Nói xong nhảy xuống nhẹ nhàng như mèo, vụt cái đã ra cửa phòng.

Giọng nói thì thào của Tưởng Hoa An khi tiến vào tai Hạ Viên, Hạ Viên cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy hỗn hợp mùi rượu và hơi thở nong nóng quanh quẩn bên vành tai, rồi lan xuống cổ, sau lưng lập tức nổi da gà, nhất thời không dám nhúc nhích. Đợi phục hồi tinh thần, thì nghe ngoài cửa sổ có vài giọng nói hét lên: “Lão đại, là chúng ta, đừng đánh!” Lại là giọng nói của Tưởng Hoa Hồng Tưởng Hoa Cái.

“Đã đêm tối, các ngươi tìm tới cửa ta, còn không nên đánh sao?” Giọng nói Tưởng Hoa An không lớn, nhưng uy nghiêm trong ngày thường vẫn có.

“Lão đại, chúng ta đi ngang qua mà thôi, ngang qua thôi, lập tức đi ngay!” Tưởng Hoa Hồng dẫn ba vị tiểu tướng, chạy trối chết.

Hạ Viên nghe tiếng cửa vang lên, sau khi Tưởng Hoa An vào phòng, dường như mò mẫm rót một ly trà uống, nhất thời vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.

Tưởng Hoa An uống hai ly trà mới lên giường, trong bóng đêm nhìn thấy thân thể nho nhỏ của Hạ Viên nép ở góc giường, đưa mắt nhìn một lúc, thế này mới ngã đầu nằm ngủ.

Hạ Viên nghe tiếng hô hấp đều đều của Tưởng Hoa An ở bên cạnh, đoán là hắn đã ngủ say, lúc này lại không buồn ngủ, nằm suy nghĩ không biết cha nương có nhớ mình hay không? Mình gả đi rồi, không biết ca ca và đệ đệ có quen hay không? Lại trằn trọc một lát, lại quá mót, lặng lẽ ngồi dậy, sau khi ánh mắt thích ứng với bóng tối, thấy mặt Tưởng Hoa An hướng ra ngoài, hai chân dài rắn chắc đang co lại, bàn chân lại đang gác ở bên mép giường. Đánh giá một tí, tự nhiên giường sẽ cao hơn nửa người mình, muốn bước qua Tưởng Hoa An phải một cước nhảy xuống, dường như rất nguy hiểm, đang do dự không biết làm sao xuống giường. Đợi một lúc, thấy Tưởng Hoa An không có động tĩnh gì, lòng cũng buông lỏng, chậm rãi đi ra bên ngoài, trước tiên giơ cái chân phải qua chỗ đầu gối Tưởng Hoa An, tay phải cũng đưa tới, chống trên mép giường, đang muốn giơ chân trái đến bên giường thì đã thấy hai chân Tưởng Hoa An động đậy, cả người xoay vào bên trong, trở thành nằm thẳng. Hạ Viên nhất thời hoảng sợ, chân trái vướng phải chân Tưởng Hoa An, “Cạch” một tiếng, ngã sấp lên người Tưởng Hoa An, đầu vừa khéo đụng ngay vùng bụng Tưởng Hoa An. Made by hoacodat_diendanlequydon.com

Nguy rồi nguy rồi, lần này thật đúng là mất mặt mà, đừng nói hắn nghĩ ta muốn bò lên khi dễ hắn nhé? Có điều nói lại, cái đùi này của hắn lực mười phần đàn hồi, còn có cái bụng nữa, dường như quá rắn chắc rồi, không hổ là người luyện võ. Tâm tư Hạ Viên quay trở lại, miệng lại phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Tiếng kêu sợ hãi của nàng mới phát ra nửa tiếng, một cánh tay cường tráng đã đỡ nàng về phía trước, hỏi: “Sao vậy?”

“Muội muốn xuống giường, không có cố ý đi trên người huynh!” Hạ Viên vội vàng biện bạch một câu, vươn người muốn đứng dậy, lại bị tay Tưởng Hoa An nhấc tới, theo quán tính đẩy ra phía trước, thật khó khăn mới ngồi ở trên đùi Tưởng Hoa An, hai tay chộp lấy vạt áo trên lồng ngực Tưởng Hoa An, vạt áo kia lúc hở không hở, cư nhiên lúc này lại hở ra rồi, lộ ra vòm ngực Tưởng Hoa An gợi cảm rắn chắc.

Vì thế, Hạ Viên lấy một cái tư thế hoàn toàn không bình thường với thiếu nhi ngồi lên cơ thể Tưởng Hoa An, tay nắm chặt vạt áo hắn, dường như là một con sói cái vội vàng, vừa mới xé xong vạt áo Tưởng Hoa An vậy. Ôi, ta không cố ý đâu! Trong lòng Hạ Viên gào thét, cơ thể như rơi vào trạng thái hóa đá, đang xấu hổ, lại nghe Tưởng Hoa An ôn nhu nói: “Muội còn nhỏ, đừng như vậy.”

Đây là cái gì với cái gì? Ta nào có thế nào với ngươi? Hạ Viên cũng bớt hóa đá lại, mặt đỏ tai hồng, cứng họng muốn biện bạch, lại nhác thấy tay Tưởng Hoa An vòng qua sau lưng nàng không có buông ra, dường như còn nín cười, thế là vừa thẹn vừa quẫn, vội buông vạt áo Tưởng Hoa An ra.

Lúc này là đầu tháng bảy, nắng nóng không chịu nổi, xiêm y hai người đều mỏng manh, náo loạn một cái, lại ra mồ hôi. Tưởng Hoa An cảm giác cơn say chưa tiêu, lúc này lại ôm Hạ Viên, cảm giác cái mông nhỏ của nàng ngồi trên đùi mình, trên người còn truyền đến một cỗ hương vị dễ ngửi, bỗng nhiên “Khụ” một tiếng, đưa tay ôm Hạ Viên xuống đất: “Bồn cầu sau tấm bình phong!”

Hạ Viên không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn giày của mình, nương theo ánh sáng khe cửa đi đến sau tấm bình phong.

Thính lực Tưởng Hoa An rất tốt, tiếng động “Tí tách” sau tấm bình phong lúc có lúc không cứ truyền vào màng nhĩ hắn, trong lòng đột nhiên co rút, lẩm bẩm: “Còn phải chờ vài năm!” Lời vừa ra khỏi miệng, duỗi tay ra, khép vạt áo lại, vun chăn lên đắp tới bụng, nghiêng người đi nằm ngủ.

Sau khi Hạ Viên làm chuyện xong trở về, thấy Tưởng Hoa An vẫn không nhúc nhích, lúc này cũng không tin hắn đã ngủ say, trèo lên mép giường, nghênh ngang vượt qua người hắn, nằm chết dí bên cạnh hắn.

So với Tưởng Hoa An yên tĩnh, Tưởng Hoa Khoan lại ầm ĩ nhiều hơn. Vì Trần Châu uống một ngụm rượu, trên người lại nổi lên mẫn đỏ suốt đêm tìm người lấy phấn rôm đến thoa, lại uống rất nhiều trà dã rượu, tự nhiên mấy lần như vậy, quấy nhiễu Tưởng Hoa Khoan không thể ngủ yên.

Tưởng Hoa Khoan thấy Trần Châu ngồi ở trên giường ngứa không chịu nổi, đưa tay gãi lưng, vội đè tay nàng lại, không cho nàng gãi, rồi nói: “Nhịn đi, cái này càng gãi càng ngứa.”

“Muội không nhịn được!” Trần Châu oán trách Tưởng Hoa Khoan “Đều tại huynh, đều tại huynh, không nên cho ta uống rượu giao bôi, chẳng lẽ không biết ta uống rượu sẽ nổi đỏ sao?”

“Ối!” Tưởng Hoa Khoan bị chỉ trích mà không hiểu ra sao, không còn cách nào đành phải vươn tay xoa lưng cho Trần Châu, cho nàng đỡ ngứa. Lại an ủi: “Nhịn chút nữa sẽ tốt lên.” Truyện đăng duy nhất trên diễn .. đàn Lê ..Quý Đôn.

“Thoải mái hơn rồi!” Trần Châu được Tưởng Hoa Khoan xoa xoa lưng, cảm giác tốt hơn một chút, chỉ huy nói: “Mạnh hơn chút nữa, dùng lực mạnh hơn chút nữa!”

Tưởng Hoa Khoan yên lặng, đành phải xoa xuống vuốt lên lưng nàng. Chỉ chốc lát, xiêm y trên người Trần Châu có rất nhiều nếp nhăn. Đang định dừng tay, lại nghe bên ngoài có tiếng vang, dường như có ai không nhịn được phì cười. Bỗng quát lên: “Ai ở bên ngoài đó?” Nói xong đã nhảy xuống, đẩy cửa lao ra.

“Nhị ca huynh chỉ cần để ý dùng sức với Nhị tẩu, chúng ta không quấy rầy nữa!” Tưởng Hoa Hồng dẫn theo ba vị tiểu tướng khác,vừa giễu cợt, vừa sớm vội chạy xa xa.

Trần Châu


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status