THIÊN KIM HẠ PHỦ

Chương 71 - Chương 71

/100


Edit: hoacodat

Tưởng Hoa Khoan thấy Trần Châu đẩy mạnh cửa vọt đi vào, vội vươn tay kéo nàng, ai ngờ Trần Châu đã vọt vào cửa rồi, bị hắn dùng lực kéo, vướng chân cạnh cửa, ngã về phía sau.

Tưởng Hoa Khoan nhanh tay lẹ mắt, chân trái tiến lên một bước vượt qua cửa, hai tay thu lại, kéo Trần Châu vào trong ngực, cằm chống lên đầu Trần Châu, dạy dỗ: “Đại tẩu đã ngủ rồi, sao muội còn đi vào tùy tiện vậy?”

Tưởng Hoa An nghe cửa phòng mở, sớm buông Hạ Viên ra, nhìn thấy Tưởng Hoan Khoan chân trái bên trong cửa, chân phải ngoài cửa, ôm Trần Châu vừa giáo huấn vừa ngẩng đầu nhìn đến đây, không khỏi thở dài nói: “Đã trễ thế này, các ngươi có chuyện gì không?”

“Muội...” Vừa rồi Trần Châu nghe tiếng Hạ Viên nói Châu tỷ tới đây, nên không chút nghĩ ngợi phá cửa đi vào, lúc này mới cảm thấy mình không nên xúc động như vậy, nhìn thấy Tưởng Hoa An xiêm y chỉnh tề ngồi ở mép giường, Hạ Viên đang nhìn mình, lập tức không nói ra được.

Vừa rồi Hạ Viên giãy dụa ra khỏi tay Tưởng Hoa An, đang muốn nhảy xuống, hai chân đang lơ lửng trước giường, bỗng nhiên dừng lại. Lúc này thấy Tưởng Hoa Khoan ôm Trần Châu đứng ở đó, cũng có chút xấu hổ. Tưởng Hoa An chỉ chơi đùa mình thôi, Trần Châu lại xông vào như vậy, nếu truyền ra ngoài, người không biết còn nghĩ Tưởng Hoa An cưỡng bức mình đấy, vậy cũng không ổn. Nàng suy nghĩ vội mở miệng: “Châu tỷ, muội suýt chút nữa rớt xuống, An ca ca kéo muội lại thôi, cũng không có chuyện gì. Đúng rồi, tỷ có lời gì muốn nói với muội sao?”

Trần Châu cũng thấy mình có chút lỗ mãng, giãy dụa thoát khỏi ngực Tưởng Hoa Khoan, vẫy vẫy tay nói với Hạ Viên: “Cũng không có chuyện gì đáng kể, sáng mai ta lại đến nói với muội.” Nói xong ngược lại kéo Tưởng Hoa Khoan bước đi.

Trở về phòng cùng Tưởng Hoa Khoan, Trần Châu ngồi ở mép giường, bỗng cực kỳ uể oải.

Tưởng Hoa Khoan thấy Trần Châu không cười cười nói năng vui vẻ giống như ngày xưa, gãi gãi đầu nói: “Nếu muội sợ ngủ chung với ta, ta tự đi ngủ thư phòng cũng được.”

“Nhưng mà, muội chưa quen cuộc sống nơi đây, ngủ một mình cũng sợ hãi lắm.” Trần Châu vừa khóc nức nở vừa nói: “Nghe hỉ nương nói, giường này trong vòng bốn tháng không thể để nha đầu đi lên ngủ, muội cũng không thể kêu Tiểu Hà đi vào ngủ cùng được.”

“Nếu không, ta ngủ dưới đất, muội ngủ trên giường nhé!” Tưởng Hoa Khoan thấy Trần Châu điềm đạm đáng yêu, bỗng mềm lòng, hai tay khoanh trước ngực nói: “Dù sao trời lại nóng, ngủ dưới đất mát mẻ hơn.”

“Sao huynh không nói sớm!” Trần Châu hết khóc mỉm cười, oán trách Tưởng Hoa Khoan: “Huynh sớm nói muốn ngủ dưới đất, muội cũng không cần mò mẫm đi tìm Viên nhi.”

“Đều là ta sai!” Tưởng Hoa Khoan quyết định nhân nhượng, đỡ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vội đi tới tủ treo quần áo tìm sàng đan trải xuống đất gần bên giường ngủ, lại tìm một cái gối đầu để xuống, hai tay chống xuống gối rồi nằm xuống, cười nói: “Được rồi, ta ngủ đây!” Nói xong thấy Trần Châu co thân mình lui vào trong giường lớn, cười một cái liền chợp mắt.

Tối hôm qua trên người Trần Châu nổi lên mẫn đỏ, một đêm không ngủ ngon, lúc này sớm đã buồn ngủ lắm rồi, không tới một lúc đã ngủ say. Nằm mơ nhìn thấy một đám người mang mình vào trong kiệu hoa, bỗng hét lên: “Chờ ta làm chuyện xong xuôi rồi lên kiệu hoa!” Nói xong đẩy mọi người ra, giãy dụa nhảy xuống kiệu hoa. Cú nhảy này, lại vấp ngã vào chú rể, không khỏi sợ hãi hét ầm lên, chỉ cảm thấy mình thực vấp phải một người, chợt cũng tỉnh trở lại.

Tưởng Hoa Khoan đang an ổn ngủ được một lúc, chợt bị âm thanh nằm mộng của Trần Châu đánh thức, đang do dự có cần phải lên tiếng đánh thức nàng hay không, không nghĩ nàng lăn qua một cái, rơi thẳng từ trên giường xuống, không khỏi hoảng sợ, vội vươn tay đón đỡ, đánh vào mặt Trần Châu: “Mau tỉnh lại!”

“A!” Trần Châu vừa mở mắt chạm vào ánh mắt Tưởng Hoa Khoan, phát giác mình đang nằm trên người hắn, hoảng sợ vội la lên: “Muội không cố ý ngã vào huynh!”

Nếu để nàng như thế, dường như muốn đánh thức toàn bộ người trong phủ rồi! Tưởng Hoa Khoan âm thầm đổ mồ hôi, xoay người một cái, đặt Trần Châu ở dưới thân, môi phủ lên, ngăn Trần Châu nói, được rồi, toàn bộ đã yên tĩnh.

Lại nói đến Tưởng Hoa An nhìn thấy Trần Châu kéo Tưởng Hoa Khoan đi rồi, cười cười liếc nhìn Hạ Viên nói: “Ta còn tưởng muội sẽ đuổi ta đi, để Châu nhi ngủ chung giường cùng muội đấy! Thì ra muội vẫn thích ngủ chung giường với ta.” Tưởng Hoa An nói xong, thấy khuôn mặt Hạ Viên lại đỏ hồng lên, trong lòng vui sướng, khóe miệng nhếch lên, tự động nằm xuống.

“Ai thích ngủ với huynh...”, Hạ Viên thuận miệng đáp lại một câu, bỗng giật mình, vội ngừng nói, cũng nằm xuống. Có điều không nhịn được hơi nghiêng đầu lén nhìn Tưởng Hoa An, không nghĩ tới đôi mắt sáng quắc của Tưởng Hoa An cũng đang nhìn nàng chăm chú, lòng bỗng run lên, vội nói: “Nhìn cái gì vậy?”

“Nhìn tiểu tân nương của ta!” Tưởng Hoa An thấy vẻ mặt Hạ Viên bối rối, không khỏi cười ha ha, trở mình mặt hướng ra ngoài, cười nói: “Được rồi, ngủ đi!”

Trải qua chuyện tối hôm qua, Hạ Viên đã trấn định hơn rất nhiều, lúc này cũng nhắm mắt lại, buồn ngủ kéo tới, rất nhanh cũng ngủ mất.

Ngày hôm sau, Hạ Viên bị Hạnh Nhân đánh thức. Hạnh Nhân vội la lên: “Cô nương mau dậy đi, hôm nay phải về nhà đấy, đừng ngủ nữa.”

Hạ Viên vội mở mắt thấy sắc trời cũng không còn sớm, vội đứng




/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status