“Không phải nghe nói thiếu tướng quân hẹn hò với Vi cô nương ở trong vườn sao? Buổi tối hôm qua ta âm thầm qua vườn nhìn xem, chỗ nào đâu? Rõ ràng là thiếu phu nhân hẹn hò với thiếu tướng quân mà.”
“E hèm, Thiếu tướng quân phủng Thiếu phu nhân như lòng bàn tay, làm sao có thể coi trọng Vi cô nương? Đồn nhầm chăng?”
“Ta cảm thấy là hiểu lầm. Vì mấy ngày trước Thiếu phu nhân có may xiêm y, Vi cô nương làm một bộ kiểu dáng và màu sắc lại không khác của Thiếu phu nhân lắm, không chừng có người nhìn nhầm Thiếu phu nhân thành Vi cô nương đấy. Còn có, Thiếu tướng quân ở trong vườn múa kiếm, Thiếu phu nhân cũng thường hay đi xem, Vi cô nương đi xem náo nhiệt làm gì?”
“Thiếu tướng quân ngoại trừ Thiếu phu nhân ra, làm gì có liếc mắt nhìn cô nương nào một cái? Nói gì mà hẹn hò cùng Vi cô nương? Ai truyền ra trước vậy, không có hảo tâm hả? Nhìn không thấy Thiếu tướng quân và Thiếu phu nhân ân ái phải không?”
“Đúng vậy đúng vậy. Thiếu tướng quân là ai chứ, làm sao hiếm lạ Vi cô nương gì đó? Không thấy kết cục lúc trước của Mã Vân sao?”
Nha đầu bà tử phủ Tướng quân đang xì xào bàn tán, nghị luận lời đồn gần đây mới nghe được. Tuy có nghe đồn nói Tưởng Hoa An và Phạm Vi ở trong vườn hẹn hò, mọi người hỏi han nhau, nhưng không có ai nhìn thấy chính xác. Trái lại thật ra lại có không ít người thấy Hạ Viên đến trong vườn nhìn xem Tưởng Hoa An múa kiếm. Tiểu phu thê nói chuyện cười đùa, như hình với bóng, cực kỳ ân ái.
Lúc mọi người đang thảo luận chuyện này thì Hạ Viên đang ở trong vườn xem Tưởng Hoa An múa kiếm, cười dài nói: “An ca ca thật là lợi hại, để cho muội tới nhìn huynh múa kiếm, rút củi dưới đáy nồi. Lời đồn này sẽ tự sụp đổ.”
Tưởng Hoa An thu kiếm, giữ vai Hạ Viên nói: “Để ta phải đối phó một tiểu nữ tử như nàng ta, đại tài tiểu dụng (có tài lớn lại làm việc nhỏ). Về sau lại có chuyện thế này, muội phải học cách âm thầm xử lý.
“Về sau còn có chuyện thế này?” Hạ Viên giả vờ cả kinh, ngẩng mặt nói: “Sao các nàng không mơ ước Hoa Khoan Hoa Hồng bọn họ, cứ muốn nhìn chăm chăm vào huynh? Không lẽ thấy huynh dễ dàng bị quyến rũ?”
“E hèm, nói cái gì đó?” Tưởng Hoa An vươn tay xoa đầu Hạ Viên, “Ta là trưởng tử, được phong Thiếu tướng quân. Vả lại muội nhỏ tuổi.”
Tưởng Hoa An là trưởng tử phủ Tướng quân, tương lai sẽ đương gia phủ Tướng quân. Nếu Phạm Vi làm thiếp Tưởng Hoa An, lại có chỗ dựa là thân thích với Tưởng lão phu nhân, cho dù là nhóm phu nhân Nhị phòng Tam phòng, cũng không dám xem thường nàng quá mức, tự nhiên tốt hơn làm thiếp Nhị phòng Tam phòng. Hơn nữa Hạ Viên tuổi nhỏ, khẳng định không sinh được con nhanh như vậy. Nếu Phạm Vi có thể mau chóng sinh hạ nhi tử, địa vị lại thêm vững chắc hơn. Huống chi còn có vài vị thiếu gia chưa thành thân, lại không thể chưa thú chính thê trước mà đã nạp thiếp. Bởi vậy bất kể là Mã Vân cũng tốt, Phạm Vi cũng được, đều đặt lực chú ý lên trên người Tưởng Hoa An. Chỉ tiếc các nàng đều tính nhầm rồi.
Hạ Viên tự nhiên hiểu được ý tứ Tưởng Hoa An, lúc này chính là muốn trêu ghẹo hắn, nhón nhón chân nói nhỏ bên tai Tưởng Hoa An: “An ca ca, kỳ thật huynh có nghĩ tới vấn đề nạp thiếp hay không?”
“Có nha!” Tưởng Hoa An đưa tay lên ôm eo Hạ Viên, cũng nói nhỏ bên tai nàng: “Ta nghĩ là, bất kể là tình huống nào, cũng không thể nạp thiếp. Một cái Hạnh Nhân luôn bên cạnh muội ta đã rất chán ghét, lại muốn có cái thiếp, càng chán ghét.”
Gì chứ gì chứ hả? Hạnh Nhân là hầu hạ ta, thiếp là hầu hạ hắn, sao có thể đánh đồng rồi? Hạ Viên nở nụ cười “phì”, thì ra hắn cho rằng Hạnh Nhân và thiếp đều là người như bóng đèn sao? (người cản trở)
Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên vừa cười vừa đi, thế này mới giật mình thấy nàng thế mà lại cao hơn chút, bỗng giữ chặt nàng đo chiều cao, cười nói: “Viên nhi, bây giờ muội đã cao đến cằm ta rồi. Còn muốn cao hơn nữa thì nguy.”
“Nữ hài tử vừa đến mười lăm mười sáu tuổi, bình thường đã cố định rồi, cho dù cao cũng không cao bao nhiêu.” Lúc này Hạ Viên cũng phát hiện mình không cần nhón chân lên cũng có thể nói nhỏ với Tưởng Hoa An rồi, không khỏi mừng rỡ. Có điều trước kia quen nhón chân nói chuyện với hắn, thói quen này muốn sửa ngay thật không thể được.
“Lần đầu tiên nhìn thấy muội thì muội mới bốn tuổi, nhỏ như vậy, ôm lấy giống tiểu bạch thỏ, mềm nhũn.” Tưởng Hoa An đưa tay hạ thấp xuống, để tay ở trước ngực nói: “Lúc muội gả vào phủ Tướng quân thì chỉ cao đến ngực ta thế này.” Nói xong cảm thán,
“Nhìn muội từng năm từng năm lớn lên, được như bây giờ. Cảm giác rất không dễ dàng.”
“Muội cũng cảm giác không dễ dàng!” Hạ Viên cũng cảm thán, chậm rãi hỏi: “An ca ca, huynh nhìn muội lớn lên, có từng xem muội là tiểu muội muội hay không? Thật sự, thật sự có loại cảm giác này hay không?”
Tưởng Hoa An ngẩn người, trong chốc lát mới hiểu được ý tứ Hạ Viên, không khỏi nở nụ cười, “Nha đầu ngốc, nghĩ gì thế? Cảm giác đối với muội muội và đối với thê tử, làm sao ta có thể không phân rõ?
“Huynh lại không có muội muội, làm sao huynh biết
/100
|