Thiên Kim Nhà Nghèo

Chương 2: Con gái nên nuông chiều

/14


Editor: trang bubble ^^ 

"Lần này xuôi gió xuôi nước, về sẽ mau. Lần này, liền nghe nói Xảo Nương cho ta thêm một vị cháu ngoại gái, lúc này bèn vội vàng tới xem một chút." Đại ca của Xảo Nương, Phương Đạt vừa thấy là bà Trịnh, vội đưa một hộp đựng thức ăn xách theo trong tay cho bà, cười nói: "Đây là một chút đồ ăn mua từ trong trấn, cho mọi người nếm thử." Vừa nói vừa lấy ra một chuỗi ngọc xinh xắn dễ thương từ trong lòng ngực, cười ha ha không ngừng đưa cho bà Trịnh liếc nhìn trước rồi nói: "Vừa vặn lần này ra biển lấy được một chuỗi ngọc, đúng lúc làm lễ ra mắt cho cháu ngoại gái ta."

Bà Trịnh và Phương Đạt khách sáo mấy câu, thì lại liếc nhìn chuỗi ngọc trong tay Phương Đạt, gật đầu chép miệng thở dài nói: "Nhìn giống như là món đồ tiểu thư gia đình giàu có mới đeo, thật là làm cho cữu cữu thân gia tốn kém rồi."

"Cháu ngoại gái của mình, có món đồ tốt đương nhiên dành cho nàng trước." Phương Đạt một đường nói, một đường theo Bà Trịnh sải bước vào cửa, ở ngoài mành kêu Xảo Nương một tiếng. Xảo Nương sớm nghe được tiếng đại ca, vào lúc này vội đáp, cười nói: "Tuy là Quý Tỷ Nhi không có đầy tháng, nhưng huynh là đại cữu mình, cũng không có gì chú ý, cứ đi vào nhìn một chút đi!"

Bà Trịnh lấy một tách trà có nắp sạch sẽ, tìm một bọc lá trà mà Trịnh Minh Phát cất kỹ, dầu gì cũng pha một tách trà có nắp đi vào cho Phương Đạt uống, trong miệng nói: "Đây mặc dù không xem là trà ngon lắm, vị lại mùi thơm ngát, cữu cữu thân gia làm trơn cổ họng thôi!"

Phương Đạt nhận, lại bởi vì rèm bị bà Trịnh vén mạnh lên, cuốn vào một chút mùi heo khô hanh vào, bèn không biến sắc nói: "Thân gia, nuôi hai đầu heo nếu là bán rồi, còn sẽ nuôi nữa không? Theo ý ta, trong nhà không tính là rộng rãi, lại mới thêm một đứa bé, không bằng đừng nuôi heo. Rỗi rãnh chỉ làm chút thêu thùa để bán còn có lời chút."

Trong lòng bà Trịnh nói thầm: nếu tiền làm thêu thùa lời có thể nhiều hơn nuôi heo, ai còn bám víu không nuôi heo không được? Thật là đàn ông no không biết đàn ông chết đói.

Phương Đạt giống như nhìn thấu ý nghĩ của bà Trịnh, cười nói: "Nếu làm chút thêu thùa bình thường, đương nhiên bán không bao nhiêu tiền. Lần này, ta có được rất nhiều đồ án tinh sảo từ ngoài biển, các ngươi đồ lại thêu ở vải bình phong, tự nhiên có thể bán giá tốt."

"Đây tất nhiên tốt!" Bà Trịnh nhìn trời cũng không sớm, muốn giữ Phương Đạt lại ăn cơm, bèn đi tới trên đường mua thịt.

Nơi này, Phương Đạt thấy Quý Tỷ Nhi còn chưa tỉnh, lại không đợi kịp, bế nàng lên, đeo chuỗi ngọc đó vào trên cổ nàng.

Quý Tỷ Nhi đang ngủ, lại cảm giác có người treo một thứ vào trên cổ nàng, tiếp đó lỗ tai lại bị nắn mấy cái, ngáp một cái nhỏ mở mắt ra, lại thấy một người đàn ông sáp gần nàng nói: "Lỗ tai nhỏ vừa dầy vừa mềm, dái tai cũng dài, rõ ràng là có một đứa có phúc, cũng đừng bạc đãi nàng."

"Còn không phải là nuông chiều nàng?" Xảo Nương hé miệng cười nói: "Còn chưa có sang tháng, lại đã thu vài món quà, nói nàng không có phúc cũng không ai tin. Có điều chuỗi ngọc này của đại ca, lẽ ra tặng cho đại tẩu mang mới phải, sao lại lấy ra tặng cho đứa bé nho nhỏ như nàng?"

"Không quan trọng, tương lai không chừng liền là người mang vật lại tiến vào Phương gia chúng ta!" Phương Đạt nhìn Quý Tỷ Nhi, càng nhìn càng yêu, chỉ hận đây không phải là con gái của mình, cười hắc hắc không ngừng hỏi canh giờ bát tự của Quý Tỷ Nhi, lại có ý liên hôn.

Bản thân lão bà (vợ) Phương Đạt sinh liền năm đứa con trai, hoàn toàn không có một đứa con gái, lúc này biết được muội muội sinh ra một bé gái, làm sao không vui mừng? Ra biển mới vừa về đến nhà, lão bà đã kéo hắn thầm nói: "Xảo Nương sinh ra một bé gái, gọi là Quý Tỷ Nhi, tuy là còn chưa có đầy tháng, đã nghe nói đặc biệt ngoan ngoãn. Ông hãy nhìn cho kỹ, nếu là sinh tốt, phải lặng lẽ nói với Xảo Nương, tương lai thân càng thêm thân với chúng ta." Trước đó Phương Đạt ấp ủ tâm tư này, lúc này tự nhiên lộ ra lời.

Xảo Nương nghe ra ý của đại ca, cũng cười ha ha nói: "Hỏi ý muội, dĩ nhiên là đồng ý, chỉ là bà bà (mẹ chồng) bảo Tằng bán tiên, Tằng đạo nhân, tính bát tự cho Quý Tỷ Nhi, nói bát tự của nàng lớn, hôn phối còn phải lớn hơn một bát tự so với nàng, mới đè ép được, chỉ sợ bát tự mấy đứa Tín Ca bọn họ không ép được nàng."

"Lúc này bàn tạm thế thôi!" Phương Đạt suy nghĩ tìm người hợp nhất bát tự cho con trai mình và Quý Tỷ Nhi, nếu không hợp được thì lại nói.

Quý Tỷ Nhi thăm dò rõ ràng người đến là cữu cữu của mình, đợi nghe được chuyện của cữu cữu và nương,

/14

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status