Vào đến thành, hai mắt không đủ cho Vệ Tử Quân nhìn, nhìn bên trái thấy mới lạ, nhìn bên phải lại ngạc nhiên, tinh thần dị thường phấn khởi.
Không thể tưởng được thành thị ở cổ đại lại phát triển như vậy. Nhìn thấy hai bên đường lớn, tửu lâu, trà quán, ngân hiệu đổi tiền không cái nào là không có, những cửa hàng mà hiện đại có, ở đây cơ bản đều tìm được, tuy có chút đơn giản, nhưng không khó nhìn ra ở đây buôn bán phồn vinh.
Nhìn cảnh phố xá náo nhiệt, Vệ Tử Quân cảm thấy chính mình cũng hòa nhập vào đó, vui đến quên cả trời đất ở trên đường rong chơi không biết chán. Cổ đại mái cong lợp ngói, lầu son gác tía, tường vàng gạch thô, xanh nhạt vàng nhạt, làm cho Vệ Tử Quân cảm thấy thân thiết không nói lên lời, cư nhiên có loại cảm giác đi xa về thăm quê hương.
Thật lâu thật lâu không có cảm giác an tâm không vướng bận lo lắng như vậy , ngẫm lại mình lúc trước, mua xe sang, mặc hàng hiệu, ăn cũng bao nhiêu đó đồ ăn. Bất động sản mua hết chỗ này lại chỗ khác, chung quy ngủ cũng nằm trong hai mét vuông. Mà lúc trước nàng lại liều mạng kiếm tiền, ngay cả nàng cũng không phân biệt được cuộc sống của mình là vui hay không vui, cũng không biết mình có hạnh phúc hay không.
Nàng cho rằng hạnh phúc chính là có một cái nhà, có ba có mẹ bên cạnh. Mà nàng dù có rất nhiều bất động sản, nhưng cái nào mới là nhà của nàng đâu? Người ta nói, cha mẹ ở nơi nào, nhà liền ở nơi nơi đó, mà cha mẹ đều mất, nàng cuối cùng cũng không tìm được đường về nhà.
Mà hôm nay, cảm giác có cha mẹ bên cạnh đã trở lại, có lẽ nàng cả đời hy vọng chính là ở một nơi thân thiết nhàn nhã như thế này để hưởng trọn một kiếp luân hồi. Nếu bắt nàng đem tất cả tài phú để đánh đổi , nàng cũng sẽ vui vẻ chấp nhật.
Đếm đếm năm mươi văn tiền trong tay, Vệ Tử Quân không khỏi cười cười, nghĩ cũng không muốn nghĩ. Năm mươi văn! Ở hiện đại còn không ăn được một bữa Fastfood tốt một chút.
Nhưng làm sao đem năm mươi văn tiền biến thành năm mươi hai, thậm chí là năm mươi vạn lượng mới là mục đích chính của hôm nay.
Vừa đi vừa nhìn ngó khắp mọi nơi, nàng muốn tìm một cơ hội buôn bán.
Đang lúc nhìn ngó, phía trước truyền đến tiếng động lớn, âm thanh nhốn nháo ầm ỹ.
Vệ Tử Quân đi đến đó, nguyên lai là một tửu lâu. Tửu lâu này cao ba tầng, trên đỉnh mái ngói lưu ly màu xanh đặt khổng tước, sừng đầu mái hiên cong vút vểnh lên cao, mái dưới treo mười cái đèn lồng to màu đỏ. Cửa sổ vẽ hoa, khung cửa chạm trổ hoa văn, trước cửa đặt hai tượng sư tử đá, hai bên trái phải của đường đi xuống được che kín bởi các bức tiên hạc được chạm khắc trên đá.Trên đỉnh của mái dưới treo biển hiệu, trên đề ba chữ to được thiếp vàng ‘Đan Hạc Lâu’ (1)
Vệ Tử Quân thầm nghĩ, tửu lâu này hoa lệ bất phàm như vậy, chắc chắn không phải người bình thường có thể mở.
Hơn nữa dựa vào khả năng quan sát tỉ mỉ của thương nhân, nàng kết luận, đây chắc chắn là nơi bỏ tiền thì nhiêu nhưng ăn thì chẳng bao nhiêu.
Người mở tửu lâu này rất thông minh, bởi vì trên đời có một số loại người với thân phận đặc thù và trong một số trường hợp lại cần một chỗ như nơi này.
Người đến những chỗ này thường có hai loại. Một là có tiền nhưng không có chỗ xài, xài ở những chỗ này để khẳng định giá trị của mình. Còn có một loại người, không liên quan đến việc tiền xài nhiều hay ít, cái chính là bọn họ muốn cho người mà mình mở tiệc chiêu đãi cảm thấy vui sướng vì được bọn họ coi trọng.
Âm thanh xôn xao nàng nghe thấy lúc nãy là đến từ tửu lâu rộng mở cửa sổ này, cùng mọi người đang đứng trước cửa chờ vào ăn.
Không thể tưởng được ở cổ đại mà cũng có cục Diện này,nhìn thấy những người đứng chờ bên ngoài, đều là cẩm y tơ lụa, quần áo bất phàm. Mà cách chủ nhân của tửu lâu này làm, không những ở bên cạnh làm một mái che nắng sang trọng, lại trang bị ghế dựa tốt nhất, còn có tiểu nhị phục vụ trà bánh, cho nên dù là chờ cũng sẽ không mất thân phận.
“Lục Lang, mau lên.” Tiểu nhị đang phục vụ hô lớn .
“Ai! Đến đây!” Người tiểu nhị gọi là Lục Lang mang theo nước trà bước nhanh chạy tới.
Lúc buông ấm trà xoay người lại thì thấy trước cửa có người đang đứng trông ngóng. Thấy người nọ tóc búi cao, đỉnh đầu bố quan, quần áo bạch sam mặc trên dáng người thon gầy,tự nhiên phóng khoáng không thể tả , khuôn mặt trắng như ngọc khẽ nhíu mi, đôi mắt long lanh màu trời xanh híp lại, chiếc mũi thẳng tắp trơn bóng, môi hồng mang theo chút ý người. Thần thái giống như đang nghĩ chuyện gì vui vẻ lắm, lại giống như đang tính kế. Thấy phong thái bộ dạng đó khẳng định là người có chút thân phận, tức thì tiến lên khom người tiếp đón.
“Xin hỏi khách quý đi mấy người, có đặt chỗ trước hay chưa?”
Lời nói xong mới phát hiện người này cư nhiên mặc vải bố trường sam, liền cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ vị khách quý này cố ý mặc như vậy? Nhưng không đúng a, quý tộc đương thời thích cái gì, lại đang thịnh hành cái gì hắn đều biết, chưa bao giờ nghe nói thịnh hành mặc áo thô vải bố , chẳng lẽ mắt mình nhìn nhầm? Nhưng xem khí phái của vị khách này, lại không thể đem xiêm y để định giá con người . Tự hỏi hắn nhìn người vô số,cũng chưa bao giờ gặp được vị khách khó đoán như vậy. Đang cân nhắc nên làm gì, không nghĩ khách nhân nhưng lại mở miệng trước, kia câu nói lại làm hắn ngạc nhiên đến choáng váng.
“Xin hỏi tiểu ca, trong điếm có cần người phụ giúp?”
Vệ Tử Quân cũng là do dự rất lâu mới ra quyết định này. Người để cho nàng hầu hạ đúng là ông trời ban phúc lớn. Ai bảo mình muốn nhìn trộm cơ mật buôn bán của người ta đâu, đành chịu nhục đi.
“Dù có cần, nhưng là người như công tử,sợ là không làm được việc hầu hạ người khác đâu.” Lục Lang nhìn Vệ Tử Quân da thịt nõn nà,nhìn bộ dáng nhẹ nhàng sạch sẽ khoan khoái. Người như vậy sao làm được chuyện như thế này, ngay cả hắn cũng không đành lòng để người như vậy thân mang khói dầu nơi nơi bị khách nhân kêu réo, thực sự không biết nên cho hắn làm chuyện gì.
“Tiểu ca lo lắng nhiều, bưng trà rót nước hầu hạ người khác chuyện gì ta cũng từng làm, nếu quý điếm cần người phụ,ta cũng là rất thích hợp .”
“Này… Vậy công tử theo ta vào đi.”
“Làm phiền tiểu ca .”
Này thế sự khó dự liệu, người gặp gỡ nhau cũng không thể kiểm soát, không đến nửa nén hương, Vệ Tử Quân đã đội mũ tiểu nhị trên đầu chạy trước chạy sau .
Không thể tưởng được thành thị ở cổ đại lại phát triển như vậy. Nhìn thấy hai bên đường lớn, tửu lâu, trà quán, ngân hiệu đổi tiền không cái nào là không có, những cửa hàng mà hiện đại có, ở đây cơ bản đều tìm được, tuy có chút đơn giản, nhưng không khó nhìn ra ở đây buôn bán phồn vinh.
Nhìn cảnh phố xá náo nhiệt, Vệ Tử Quân cảm thấy chính mình cũng hòa nhập vào đó, vui đến quên cả trời đất ở trên đường rong chơi không biết chán. Cổ đại mái cong lợp ngói, lầu son gác tía, tường vàng gạch thô, xanh nhạt vàng nhạt, làm cho Vệ Tử Quân cảm thấy thân thiết không nói lên lời, cư nhiên có loại cảm giác đi xa về thăm quê hương.
Thật lâu thật lâu không có cảm giác an tâm không vướng bận lo lắng như vậy , ngẫm lại mình lúc trước, mua xe sang, mặc hàng hiệu, ăn cũng bao nhiêu đó đồ ăn. Bất động sản mua hết chỗ này lại chỗ khác, chung quy ngủ cũng nằm trong hai mét vuông. Mà lúc trước nàng lại liều mạng kiếm tiền, ngay cả nàng cũng không phân biệt được cuộc sống của mình là vui hay không vui, cũng không biết mình có hạnh phúc hay không.
Nàng cho rằng hạnh phúc chính là có một cái nhà, có ba có mẹ bên cạnh. Mà nàng dù có rất nhiều bất động sản, nhưng cái nào mới là nhà của nàng đâu? Người ta nói, cha mẹ ở nơi nào, nhà liền ở nơi nơi đó, mà cha mẹ đều mất, nàng cuối cùng cũng không tìm được đường về nhà.
Mà hôm nay, cảm giác có cha mẹ bên cạnh đã trở lại, có lẽ nàng cả đời hy vọng chính là ở một nơi thân thiết nhàn nhã như thế này để hưởng trọn một kiếp luân hồi. Nếu bắt nàng đem tất cả tài phú để đánh đổi , nàng cũng sẽ vui vẻ chấp nhật.
Đếm đếm năm mươi văn tiền trong tay, Vệ Tử Quân không khỏi cười cười, nghĩ cũng không muốn nghĩ. Năm mươi văn! Ở hiện đại còn không ăn được một bữa Fastfood tốt một chút.
Nhưng làm sao đem năm mươi văn tiền biến thành năm mươi hai, thậm chí là năm mươi vạn lượng mới là mục đích chính của hôm nay.
Vừa đi vừa nhìn ngó khắp mọi nơi, nàng muốn tìm một cơ hội buôn bán.
Đang lúc nhìn ngó, phía trước truyền đến tiếng động lớn, âm thanh nhốn nháo ầm ỹ.
Vệ Tử Quân đi đến đó, nguyên lai là một tửu lâu. Tửu lâu này cao ba tầng, trên đỉnh mái ngói lưu ly màu xanh đặt khổng tước, sừng đầu mái hiên cong vút vểnh lên cao, mái dưới treo mười cái đèn lồng to màu đỏ. Cửa sổ vẽ hoa, khung cửa chạm trổ hoa văn, trước cửa đặt hai tượng sư tử đá, hai bên trái phải của đường đi xuống được che kín bởi các bức tiên hạc được chạm khắc trên đá.Trên đỉnh của mái dưới treo biển hiệu, trên đề ba chữ to được thiếp vàng ‘Đan Hạc Lâu’ (1)
Vệ Tử Quân thầm nghĩ, tửu lâu này hoa lệ bất phàm như vậy, chắc chắn không phải người bình thường có thể mở.
Hơn nữa dựa vào khả năng quan sát tỉ mỉ của thương nhân, nàng kết luận, đây chắc chắn là nơi bỏ tiền thì nhiêu nhưng ăn thì chẳng bao nhiêu.
Người mở tửu lâu này rất thông minh, bởi vì trên đời có một số loại người với thân phận đặc thù và trong một số trường hợp lại cần một chỗ như nơi này.
Người đến những chỗ này thường có hai loại. Một là có tiền nhưng không có chỗ xài, xài ở những chỗ này để khẳng định giá trị của mình. Còn có một loại người, không liên quan đến việc tiền xài nhiều hay ít, cái chính là bọn họ muốn cho người mà mình mở tiệc chiêu đãi cảm thấy vui sướng vì được bọn họ coi trọng.
Âm thanh xôn xao nàng nghe thấy lúc nãy là đến từ tửu lâu rộng mở cửa sổ này, cùng mọi người đang đứng trước cửa chờ vào ăn.
Không thể tưởng được ở cổ đại mà cũng có cục Diện này,nhìn thấy những người đứng chờ bên ngoài, đều là cẩm y tơ lụa, quần áo bất phàm. Mà cách chủ nhân của tửu lâu này làm, không những ở bên cạnh làm một mái che nắng sang trọng, lại trang bị ghế dựa tốt nhất, còn có tiểu nhị phục vụ trà bánh, cho nên dù là chờ cũng sẽ không mất thân phận.
“Lục Lang, mau lên.” Tiểu nhị đang phục vụ hô lớn .
“Ai! Đến đây!” Người tiểu nhị gọi là Lục Lang mang theo nước trà bước nhanh chạy tới.
Lúc buông ấm trà xoay người lại thì thấy trước cửa có người đang đứng trông ngóng. Thấy người nọ tóc búi cao, đỉnh đầu bố quan, quần áo bạch sam mặc trên dáng người thon gầy,tự nhiên phóng khoáng không thể tả , khuôn mặt trắng như ngọc khẽ nhíu mi, đôi mắt long lanh màu trời xanh híp lại, chiếc mũi thẳng tắp trơn bóng, môi hồng mang theo chút ý người. Thần thái giống như đang nghĩ chuyện gì vui vẻ lắm, lại giống như đang tính kế. Thấy phong thái bộ dạng đó khẳng định là người có chút thân phận, tức thì tiến lên khom người tiếp đón.
“Xin hỏi khách quý đi mấy người, có đặt chỗ trước hay chưa?”
Lời nói xong mới phát hiện người này cư nhiên mặc vải bố trường sam, liền cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ vị khách quý này cố ý mặc như vậy? Nhưng không đúng a, quý tộc đương thời thích cái gì, lại đang thịnh hành cái gì hắn đều biết, chưa bao giờ nghe nói thịnh hành mặc áo thô vải bố , chẳng lẽ mắt mình nhìn nhầm? Nhưng xem khí phái của vị khách này, lại không thể đem xiêm y để định giá con người . Tự hỏi hắn nhìn người vô số,cũng chưa bao giờ gặp được vị khách khó đoán như vậy. Đang cân nhắc nên làm gì, không nghĩ khách nhân nhưng lại mở miệng trước, kia câu nói lại làm hắn ngạc nhiên đến choáng váng.
“Xin hỏi tiểu ca, trong điếm có cần người phụ giúp?”
Vệ Tử Quân cũng là do dự rất lâu mới ra quyết định này. Người để cho nàng hầu hạ đúng là ông trời ban phúc lớn. Ai bảo mình muốn nhìn trộm cơ mật buôn bán của người ta đâu, đành chịu nhục đi.
“Dù có cần, nhưng là người như công tử,sợ là không làm được việc hầu hạ người khác đâu.” Lục Lang nhìn Vệ Tử Quân da thịt nõn nà,nhìn bộ dáng nhẹ nhàng sạch sẽ khoan khoái. Người như vậy sao làm được chuyện như thế này, ngay cả hắn cũng không đành lòng để người như vậy thân mang khói dầu nơi nơi bị khách nhân kêu réo, thực sự không biết nên cho hắn làm chuyện gì.
“Tiểu ca lo lắng nhiều, bưng trà rót nước hầu hạ người khác chuyện gì ta cũng từng làm, nếu quý điếm cần người phụ,ta cũng là rất thích hợp .”
“Này… Vậy công tử theo ta vào đi.”
“Làm phiền tiểu ca .”
Này thế sự khó dự liệu, người gặp gỡ nhau cũng không thể kiểm soát, không đến nửa nén hương, Vệ Tử Quân đã đội mũ tiểu nhị trên đầu chạy trước chạy sau .
/13
|