Mặt trời dần khuất núi, dưới chân núi Thanh Vân, những người cuối cùng còn nấn ná lại cũng bắt đầu rời đi.
Từ xa xa, có một vệt sáng đang tiến tới núi Thanh Vân, những đệ tử gác cổng vừa thấy liền nhận ra quen thuộc, lập tức thi triển phép thuật, cánh cổng dẫn lên núi lần nữa được hiện ra, hối hả chạy lên nghênh đón.
Ánh sáng chói lóa đáp xuống từ trên không trung, một bạch y nam tử khoan thai bước tới. Theo sự xuất hiện của hắn, bầu không khí dường như biến đổi, khí chất nghiêm trang, thanh thoát từ trong cốt cách hắn tỏa ra khiến người khác như trở nên đui mù, cam tâm cúi đầu, kính cẩn tôn sùng.
Chúng đệ tử cúi thấp đầu như thể nhìn thẳng vị thần tiên trước mặt là hành động phạm thượng, trong giọng nói không giấu được sự kích động, đồng thanh gọi:
– Bạch sư thúc!
Bạch y nam tử đó nhìn dáng vẻ bên ngoài chỉ hơn hai mươi, mắt phượng xếch dài, hắc bạch phân minh, sóng mũi cao thẳng, môi khẽ mím, biểu tình nghiêm nghị. Dù hắn là nam nhân nhưng thật đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng vẻ đẹp của hắn là biểu tượng hoàn hảo của người tu tiên, để người người kính ngưỡng, không một ai dám có suy nghĩ khinh mạn. Nam tử đó tên gọi là Bạch Thiên Lam, là sư đệ của chưởng môn Thanh Vân.
Bạch Thiên Lam có danh vọng rất cao trong giới tu tiên, một phần vì đạo hạnh của hắn rất cao, xét về thực lực, hắn tuyệt đối đứng trong hàng ngũ dần đầu của giới tu tiên. Hắn khi tuổi còn rất trẻ đã tu được tiên cốt, giữ được sự thanh xuân trường tồn, phần khác là vì nhân cách cao quý của hắn…
Bạch Thiên Lam đưa mắt nhìn chúng đệ tử đang thi lễ với mình, lên tiếng:
– Không cần đa lễ!
Chỉ một câu nói đơn giản của hắn dành cho mình, chúng đệ tử đã cảm thấy thật vinh hạnh.
– Đệ tử không dám!
Bạch Thiên Lam khẽ gật đầu xem như nhận lễ, rồi tiến về phía cánh cổng, chúng đệ tự theo tuần tự bước sau lưng hắn.
Bạch Thiên Lam đi được mấy bước bỗng nhiên dừng chân, hắn đưa mắt nhìn sang một bụi cây. Mấy người đệ tử bất ngờ thấy Bạch Thiên Lam đột ngột dừng lại liền đứng sững tại chỗ, tò mò nhìn theo tầm mắt của Bạch Thiên Lam.
Bụi cây vốn yên tĩnh bỗng dưng khẽ động vài cái, một cái đầu nho nhỏ từ trong đó ló ra. Phát hiện mọi người đang nhìn mình, đứa nhỏ giật mình lại nấp vào bụi cây. Một tên đệ tử đánh bạo tiến lên thưa:
– Sư thúc, có thể nó là người đến dự tuyển môn sinh năm nay, để đệ tử đuổi nó…
Bạch Thiên Lam bỏ ngoài tai những lời tên đó nói, hắn tiến lại gần bụi cây, lên tiếng nói:
– Ngươi ra đây.
Dù hắn nói rất nhỏ nhẹ, nhưng chưa đầy nghiêm trang, đứa nhỏ càng chột dạ thụt đầu lại, mãi lúc lâu mới len lén đưa mắt nhìn vị tiên nhân trước mắt.
Bạch Thiên Lam đưa đôi mắt như trời đêm sâu thẫm, hoàn toàn không rõ cảm xúc nhìn đứa nhỏ, lại bảo:
– Ra đây.
Đứa nhỏ lúc này mới rụt rụt rè rè bước ra khỏi bụi cây. Dáng vẻ nó nhỏ xíu, gầy trơ xương, quần áo rách nát dơ dấy, cái đầu của nó vì trốn trong bụi cây càng trở nên lùm xùm, dính đầy lá cây. Đứa nhỏ sợ hãi, nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ đưa mắt nhìn thêm vị thần tiên này.
– Tại sao ngươi chưa về nhà?
Mấy tên đệ tử phía sau thì khẽ biến sắc, trong mắt họ Bạch Thiên Lam là thần tiên cao quý, một kẻ phàm nhân hạ tiện như đứa nhỏ kia sao có tư cách tiếp chuyện với Bạch Thiên Lam được.
Đứa nhỏ bối rối nắm nắm tay, không biết trả lời thế nào. Bạch Thiên Lam kiên nhẫn chờ đợi, không hối thúc. Một lúc sau, nó mới cất tiếng nói:
– Con… con… không có nhà…
– Ngươi ở đâu?
– Con… ở một cái thôn cách nơi này rất xa… con không biết đường về…
– Ai đã đưa ngươi đến đây?
– Là… một vị đại thúc trong thôn… nhưng không thấy nữa…
Bạch Thiên Lam dường như đã hiểu ra tình cảnh trước mắt. Hắn đưa mắt dò xét, hóa ra đứa nhỏ là một nữ hài, tuổi mới lên tám, tâm tính thiện lương nhưng đáng tiếc, nó không có cốt cách để tu tiên. Vĩnh kiếp!
Thế gian này bị chi phối bởi luật nhân quả! Kiếp xa xưa của nó đã phạm lỗi lầm gì để bị phán xét vĩnh viễn không thể thoát khỏi thân phàm trần, mãi mãi chịu đau khổ của vòng luân hồi…?
Nhìn đứa nhỏ khờ dại trước mắt, Bạch Thiên Lam nẩy lên một cảm giác thương cảm. Nhưng đáng tiếc, hắn không thể cải biến số phận của nó được.
– Ta sẽ cho người đưa ngươi về làng, nếu họ không thu nhận ngươi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi vào một gia đình tử tế.
Sau khi phân phó xong, Bạch Thiên Lam quay đầu đi. Đứa nhỏ đang ngỡ ngàng vì sự sắp xếp của Bạch Thiên Lam thấy hắn định bỏ đi thì hốt hoảng chạy theo níu áo hắn lại.
Bạch Thiên Lam không phản ứng, chỉ đưa mắt nhìn đứa nhỏ đang bám chặt vạt áo của mình không buông, nhưng những tên đệ tử xung quanh thấy nó dám xúc phạm bậc tôn thượng như vậy sớm đã tức tới đỏ mắt. Có tên cả gan tiến lên, lớn tiếng mắng:
– Vô lễ, còn không mau buông tay!
Đứa nhỏ bị quát lớn, hai mắt nhắm tịt cũng quyết không buông tay.
Tên đệ tử định xông tới kéo đứa nhỏ ra thì bị Bạch Thiên Lam ra hiệu ngừng hành động.
Bạch Thiên Lam ôn tồn hỏi:
– Ngươi muốn gì?
Đứa nhỏ ngước mặt nhìn Bạch Thiên Lam, hai mắt ươn ướt, nức nở nói:
– Xin đừng đuổi con…
– Ngươi không có căn cơ, ở lại nơi này cũng vô dụng…
Đứa nhỏ hốt hoảng, hớt ha hớt hải nói:
– Con biết nấu cơm, gánh nước, dọn dẹp nhà cửa, chuyện gì con cũng biết làm. Xin ngài đừng đuổi con đi…
Bạch Thiên Lam có chút bất đắc dĩ.
Người tu tiên tuy vẫn còn là xác phàm, nhưng mọi hoạt động phàm nhân đã được hạn chế, họ không cần thiết phải ăn ngày ba bữa như người thường. Những sinh hoạt thường ngày tuy vẫn có, nhưng cũng khác rất nhiều so với cách suy nghĩ phàm nhân…
– Con xin ngài mà… không một ai thích con, ai cũng không thích lại gần con… xin đừng đuổi con đi…
Bạch Thiên Lam tính cách lạnh nhạt, khí chất cao cao tại thượng nên thường không mấy ai có gan thân cận, họ chỉ đứng cách một khoảng, đưa mắt kính ngưỡng nhìn hắn. Đứa nhỏ này thì còn quá nhỏ, không thể hiểu sự sâu xa trong đó, nó chỉ biết ở bên cạnh Bạch Thiên Lam nó rất an tâm, dù hắn không cho nó một ánh mắt trìu mến nhưng hắn cũng sẽ không làm hại nó.
Hai mắt của nó nhìn hắn đầy mong mỏi. Như chỉ cần hắn nói “Không”, nó sẽ lập tức bật khóc.
– Ngươi không thể tu tiên!
Bạch Thiên Lam lần nữa nhấn mạnh.
Đứa nhỏ lắc lắc đầu nói:
– Con không cần tu tiên, con chỉ mong người sẽ thu nhận con. Cho dù là nô tì, kẻ hầu gì cũng được…
– Nơi này không cần người hầu.
– Tiên nhân…
Đứa nhỏ tuyệt vọng lên tiếng kêu, rồi nó rút mặt vào trong vạt áo Bạch Thiên Lam, hai vai nhỏ run lên bần bật, dù không phát ra tiếng, nhưng ai cũng biết nó đang khóc.
Bạch Thiên Lam lại dụng tâm nhìn vào nhân duyên của nó, quả thật, mối liên hệ của nó với người đời cũng rất nhạt. Đưa nó về lại chốn cũ, cũng không biết là phúc hay họa….
Từ xa xa, có một vệt sáng đang tiến tới núi Thanh Vân, những đệ tử gác cổng vừa thấy liền nhận ra quen thuộc, lập tức thi triển phép thuật, cánh cổng dẫn lên núi lần nữa được hiện ra, hối hả chạy lên nghênh đón.
Ánh sáng chói lóa đáp xuống từ trên không trung, một bạch y nam tử khoan thai bước tới. Theo sự xuất hiện của hắn, bầu không khí dường như biến đổi, khí chất nghiêm trang, thanh thoát từ trong cốt cách hắn tỏa ra khiến người khác như trở nên đui mù, cam tâm cúi đầu, kính cẩn tôn sùng.
Chúng đệ tử cúi thấp đầu như thể nhìn thẳng vị thần tiên trước mặt là hành động phạm thượng, trong giọng nói không giấu được sự kích động, đồng thanh gọi:
– Bạch sư thúc!
Bạch y nam tử đó nhìn dáng vẻ bên ngoài chỉ hơn hai mươi, mắt phượng xếch dài, hắc bạch phân minh, sóng mũi cao thẳng, môi khẽ mím, biểu tình nghiêm nghị. Dù hắn là nam nhân nhưng thật đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng vẻ đẹp của hắn là biểu tượng hoàn hảo của người tu tiên, để người người kính ngưỡng, không một ai dám có suy nghĩ khinh mạn. Nam tử đó tên gọi là Bạch Thiên Lam, là sư đệ của chưởng môn Thanh Vân.
Bạch Thiên Lam có danh vọng rất cao trong giới tu tiên, một phần vì đạo hạnh của hắn rất cao, xét về thực lực, hắn tuyệt đối đứng trong hàng ngũ dần đầu của giới tu tiên. Hắn khi tuổi còn rất trẻ đã tu được tiên cốt, giữ được sự thanh xuân trường tồn, phần khác là vì nhân cách cao quý của hắn…
Bạch Thiên Lam đưa mắt nhìn chúng đệ tử đang thi lễ với mình, lên tiếng:
– Không cần đa lễ!
Chỉ một câu nói đơn giản của hắn dành cho mình, chúng đệ tử đã cảm thấy thật vinh hạnh.
– Đệ tử không dám!
Bạch Thiên Lam khẽ gật đầu xem như nhận lễ, rồi tiến về phía cánh cổng, chúng đệ tự theo tuần tự bước sau lưng hắn.
Bạch Thiên Lam đi được mấy bước bỗng nhiên dừng chân, hắn đưa mắt nhìn sang một bụi cây. Mấy người đệ tử bất ngờ thấy Bạch Thiên Lam đột ngột dừng lại liền đứng sững tại chỗ, tò mò nhìn theo tầm mắt của Bạch Thiên Lam.
Bụi cây vốn yên tĩnh bỗng dưng khẽ động vài cái, một cái đầu nho nhỏ từ trong đó ló ra. Phát hiện mọi người đang nhìn mình, đứa nhỏ giật mình lại nấp vào bụi cây. Một tên đệ tử đánh bạo tiến lên thưa:
– Sư thúc, có thể nó là người đến dự tuyển môn sinh năm nay, để đệ tử đuổi nó…
Bạch Thiên Lam bỏ ngoài tai những lời tên đó nói, hắn tiến lại gần bụi cây, lên tiếng nói:
– Ngươi ra đây.
Dù hắn nói rất nhỏ nhẹ, nhưng chưa đầy nghiêm trang, đứa nhỏ càng chột dạ thụt đầu lại, mãi lúc lâu mới len lén đưa mắt nhìn vị tiên nhân trước mắt.
Bạch Thiên Lam đưa đôi mắt như trời đêm sâu thẫm, hoàn toàn không rõ cảm xúc nhìn đứa nhỏ, lại bảo:
– Ra đây.
Đứa nhỏ lúc này mới rụt rụt rè rè bước ra khỏi bụi cây. Dáng vẻ nó nhỏ xíu, gầy trơ xương, quần áo rách nát dơ dấy, cái đầu của nó vì trốn trong bụi cây càng trở nên lùm xùm, dính đầy lá cây. Đứa nhỏ sợ hãi, nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ đưa mắt nhìn thêm vị thần tiên này.
– Tại sao ngươi chưa về nhà?
Mấy tên đệ tử phía sau thì khẽ biến sắc, trong mắt họ Bạch Thiên Lam là thần tiên cao quý, một kẻ phàm nhân hạ tiện như đứa nhỏ kia sao có tư cách tiếp chuyện với Bạch Thiên Lam được.
Đứa nhỏ bối rối nắm nắm tay, không biết trả lời thế nào. Bạch Thiên Lam kiên nhẫn chờ đợi, không hối thúc. Một lúc sau, nó mới cất tiếng nói:
– Con… con… không có nhà…
– Ngươi ở đâu?
– Con… ở một cái thôn cách nơi này rất xa… con không biết đường về…
– Ai đã đưa ngươi đến đây?
– Là… một vị đại thúc trong thôn… nhưng không thấy nữa…
Bạch Thiên Lam dường như đã hiểu ra tình cảnh trước mắt. Hắn đưa mắt dò xét, hóa ra đứa nhỏ là một nữ hài, tuổi mới lên tám, tâm tính thiện lương nhưng đáng tiếc, nó không có cốt cách để tu tiên. Vĩnh kiếp!
Thế gian này bị chi phối bởi luật nhân quả! Kiếp xa xưa của nó đã phạm lỗi lầm gì để bị phán xét vĩnh viễn không thể thoát khỏi thân phàm trần, mãi mãi chịu đau khổ của vòng luân hồi…?
Nhìn đứa nhỏ khờ dại trước mắt, Bạch Thiên Lam nẩy lên một cảm giác thương cảm. Nhưng đáng tiếc, hắn không thể cải biến số phận của nó được.
– Ta sẽ cho người đưa ngươi về làng, nếu họ không thu nhận ngươi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi vào một gia đình tử tế.
Sau khi phân phó xong, Bạch Thiên Lam quay đầu đi. Đứa nhỏ đang ngỡ ngàng vì sự sắp xếp của Bạch Thiên Lam thấy hắn định bỏ đi thì hốt hoảng chạy theo níu áo hắn lại.
Bạch Thiên Lam không phản ứng, chỉ đưa mắt nhìn đứa nhỏ đang bám chặt vạt áo của mình không buông, nhưng những tên đệ tử xung quanh thấy nó dám xúc phạm bậc tôn thượng như vậy sớm đã tức tới đỏ mắt. Có tên cả gan tiến lên, lớn tiếng mắng:
– Vô lễ, còn không mau buông tay!
Đứa nhỏ bị quát lớn, hai mắt nhắm tịt cũng quyết không buông tay.
Tên đệ tử định xông tới kéo đứa nhỏ ra thì bị Bạch Thiên Lam ra hiệu ngừng hành động.
Bạch Thiên Lam ôn tồn hỏi:
– Ngươi muốn gì?
Đứa nhỏ ngước mặt nhìn Bạch Thiên Lam, hai mắt ươn ướt, nức nở nói:
– Xin đừng đuổi con…
– Ngươi không có căn cơ, ở lại nơi này cũng vô dụng…
Đứa nhỏ hốt hoảng, hớt ha hớt hải nói:
– Con biết nấu cơm, gánh nước, dọn dẹp nhà cửa, chuyện gì con cũng biết làm. Xin ngài đừng đuổi con đi…
Bạch Thiên Lam có chút bất đắc dĩ.
Người tu tiên tuy vẫn còn là xác phàm, nhưng mọi hoạt động phàm nhân đã được hạn chế, họ không cần thiết phải ăn ngày ba bữa như người thường. Những sinh hoạt thường ngày tuy vẫn có, nhưng cũng khác rất nhiều so với cách suy nghĩ phàm nhân…
– Con xin ngài mà… không một ai thích con, ai cũng không thích lại gần con… xin đừng đuổi con đi…
Bạch Thiên Lam tính cách lạnh nhạt, khí chất cao cao tại thượng nên thường không mấy ai có gan thân cận, họ chỉ đứng cách một khoảng, đưa mắt kính ngưỡng nhìn hắn. Đứa nhỏ này thì còn quá nhỏ, không thể hiểu sự sâu xa trong đó, nó chỉ biết ở bên cạnh Bạch Thiên Lam nó rất an tâm, dù hắn không cho nó một ánh mắt trìu mến nhưng hắn cũng sẽ không làm hại nó.
Hai mắt của nó nhìn hắn đầy mong mỏi. Như chỉ cần hắn nói “Không”, nó sẽ lập tức bật khóc.
– Ngươi không thể tu tiên!
Bạch Thiên Lam lần nữa nhấn mạnh.
Đứa nhỏ lắc lắc đầu nói:
– Con không cần tu tiên, con chỉ mong người sẽ thu nhận con. Cho dù là nô tì, kẻ hầu gì cũng được…
– Nơi này không cần người hầu.
– Tiên nhân…
Đứa nhỏ tuyệt vọng lên tiếng kêu, rồi nó rút mặt vào trong vạt áo Bạch Thiên Lam, hai vai nhỏ run lên bần bật, dù không phát ra tiếng, nhưng ai cũng biết nó đang khóc.
Bạch Thiên Lam lại dụng tâm nhìn vào nhân duyên của nó, quả thật, mối liên hệ của nó với người đời cũng rất nhạt. Đưa nó về lại chốn cũ, cũng không biết là phúc hay họa….
/105
|