Thiên Ma Nữ Vương

Chương 8 - Chương 8

/105


Cuối cùng, Y Nhi cũng làm xong mấy món ăn.

Y Nhi nhìn Hắc Vũ vẻ mặt thèm thuồng nhìn thức ăn trên bàn thì bật cười khổ. Nàng hỏi lại:

- Huynh thật sự muốn ăn sao?

Hắc Vũ giật lấy đôi đũa, vẻ mặt như trách Y Nhi keo kiệt không cho hắn ăn.

- Đương nhiên!

Nói rồi, hắn gắp lia gắp lịa, rồi chợt nhớ ra nhìn Y Nhi đang đứng ôm mâm ở một bên, hỏi:

- Tại sao nàng không ngồi xuống?

Y Nhi thật thà đáp:

- Y Nhi là người hầu, không thể ngồi chung với công tử được.

Hắc Vũ nghe xong lại nổi giận, đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng quát:

- Ta không phải công tử của nàng, nàng không phải người hầu của ta! Mau ngồi xuống đi!

Y Nhi bị thái độ giận dữ của Hắc Vũ làm hoảng sợ, nàng vẫn chần chừ không thể quyết đoán.

- Mau ngồi!

Hắc Vũ lần nữa hét lên.

Thế là Y Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhưng nàng chỉ ngồi ngẩn người nhìn Hắc Vũ mà không hề động đũa. Hắc Vũ thấy vậy lên tiếng hỏi:

- Tại sao nàng không ăn đi?

Y Nhi nói:

- Đây là lần đầu tiên có người ăn thức ăn do Y Nhi nấu…

Hắc Vũ nghe thế liền tự mãn, hất mặt nói:

- Thế à! Được ta ăn là…

Nào ngờ, hắn kịp nói hết câu đã bị câu kế tiếp của Y Nhi làm ngậm miệng:

- Bạch công tử không bao giờ chịu ăn, ngày nào thức ăn vẫn còn y nguyên…

Hắc Vũ tím mặt hỏi lại:

- Nàng nói cái gì?

Y Nhi ngơ ngác nhìn hắn, không biết hắn lại nổi giận cái gì.

- Nàng… nàng nói… toàn bộ thức ăn này đều là của tên Bạch công tử kia để lại?

Y Nhi tỏ ý đây là đương nhiên mà.

Hắc Vũ thấy vẻ mặt vô tội của nàng làm hắn như nuốt phải hoàng liên, tức mà không thể làm được gì. Hắn đưa đôi đũa lên cao định đập xuống bàn nhưng chần chừ mấy lần cuối cùng cũng không đập xuống được. Thay vào đó, hắn cầm chén cơm lên ăn lấy ăn để, thoáng chốc đã càn quét bàn cơm sạch sẽ.

Hắc Vũ vẫn chưa nguôi giận, đưa tay quẹt ngang miệng, nhưng không lau hết những hạt cơm còn dính trên miệng. Hắn lớn tiếng ra lệnh:

- Từ ngày mai, nàng phải nấu cơm cho ta ăn! Giống như của tên Bạch công tử đó, à không, phải ngon hơn của tên Bạch công tử đó!

Tuyên bố xong, Hắc Vũ đùng đùng bỏ đi để lại Y Nhi ngơ ngơ ngác ngác ngồi sững sờ tại chỗ.

- Rốt cuộc… là chuyện gì xảy ra vậy?

Thái Hòa đang ở trong phòng đọc sách, thấy Hắc Vũ tức tối bước vào thì lấy làm ngạc nhiên. Thái Hòa lên tiếng hỏi:

- Là ai dám chọc giận quý sư đệ của ta vậy?

Hắc Vũ hừ lạnh.

- Một tên Bạch công tử nào đó!

Thái Hòa nhíu mày, quan sát Hắc Vũ một lúc mới trầm trọng lên tiếng hỏi:

- Sư đệ… đệ đã lén kỹ viện nào hay đệ là… đoạn tụ?

Phụt

Hắc Vũ phun hết ngụm nước trong miệng ra đầy bàn.

Hắc Vũ tiến lại gần Thái Hòa, môi khẽ nhếch cười nham hiểm, trông hệt như một ma vương chuyển thế, âm trầm lên tiếng nói:

- Sư huynh… huynh có muốn biết rõ hay không?

Thái Hòa kinh hoàng tránh xa một bên, cuống cuồng nói:

- Không! Không! Sư đệ, là huynh nói sai rồi! Đệ xem như chưa từng nghe đi…

Hắc Vũ sa sầm mặt, vô cùng buồn bã nói:

- Sư huynh, huynh biết không… thật ra đệ là một người rất nhạy cảm… rất dễ bị tổn thương…

Thái Hòa lạnh toát cả sống lưng, nài nỉ:

- Sư đệ, đệ nói đi, ta phải làm sao mới làm đệ tha thứ được?

Hắc Vũ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:

- Nghe nói… huynh vừa luyện được Chân Tiên Đan…

Thái Hòa nghe thấy “Chân Tiên Đan” thì thay đổi sắc mặt, lại nhìn tên sư đệ khốn kiếp đang bị “tổn thương” kia, Thái Hòa biết mình đã gặp phải đạo tặc, nhưng vì lời nói đã thốt ra, Thái Hòa nhịn đau nói:

- Đ… được! Ta cho đệ là được chứ gì…

Chưa dừng tại đây, Hắc Vũ tiếp tục bi thương nói:

- Sư huynh, thật ra… chậu hoa Liên Cơ của huynh là do đệ “sơ ý” làm hư…

Thái Hòa há hốc mồm, thì ra tên đạo tặc này chính là kẻ đã phá hoại Liên Cơ mà hắn dầy công chăm sóc, Thái Hòa bắt đầu thở dốc nói:

- Được! Ta không tính…

- Sư huynh, còn có Thiên Tước của huynh là do ta vặt lông. Ta cũng là bị lừa mà thôi! Mấy tên khốn kiếp dám lừa ta, nói dùng lông của Thiên Tước làm cánh có thể bay tự do trên trời. Ta còn nhỏ dại nên nhất thời nghe theo sự xúi giục của bọn chúng…

Thái Hòa trợn ngược cả mắt, Thiên Tước hắn nuôi dưỡng hơn chục năm trong một đêm thành Thiên Kê, nguyên nhân là do tên tướng cướp này…

Hắc Vũ vẫn chưa ngừng lại.

- Sư huynh…

Thái Hòa cúi gầm mặt, nghiến răng nói:

- Rốt cuộc ngươi còn gây ra chuyện gì nữa?

Hắc Vũ có chút chột dạ:

- Chuyện lớn thì hết rồi, chỉ còn có chút chuyện nhỏ thôi…

- Chuyện nhỏ?

/105

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status