- Giờ sao? - Vân quay sang hỏi Văn.
- Sao là sao? Ý cậu muốn hỏi là bây giờ ăn gì à? Chắc phải gọi đồ ăn thôi.
- Ăn uống để sau đi. Tôi hỏi là cậu có giúp tôi tìm ra mục đích của Bạch Thế Thắng hay không.
- Chuyện này…
- Vậy là cậu cần trả ơn chứ gì? Sao, bao nhiêu tiền?
- Không phải là vấn đề tiền bạc…
- Vậy ý cậu là… - Vân bỗng nhiên đỏ mặt lên - Nè, đừng có thấy người ta hấp dẫn thế này rồi nảy sinh ham muốn đấy nhé! Tui không phải người dễ dãi.
- Không phải cái đó. - Văn dở khóc dở cười. Hai cha con nhà này nhờ vả người khác toàn như vậy sao? Hắn chỉ thấy khó xử vì hôm nọ Nguyễn Bạch cũng nhờ hắn giúp đỡ một chuyện gần tương tự. - Thôi được rồi, để tôi yên tĩnh một lúc xem.
- Làm gì?
- Tổng hợp lại những gì hôm nay thu hoạch được.
Nói rồi, Văn đóng quyển sách lại, bỏ cặp kính xuống bàn. Hắn nhắm mắt ngồi đó, ngoài tiếng thở đều đều thì không còn phát ra một tiếng động nào.
Vân thầm cảm thấy quái lạ, nhưng cô không can thiệp. Đến cả tiếng điện thoại cũng nhẹ nhàng tắt đi. Cô ngồi đó chờ đợi.
Nửa tiếng sau, hắn mở mắt ra. Chẳng biết từ khi nào, mồ hôi đã toát đầy người hắn. Tiếng thở của hắn cũng gấp gáp và mệt mỏi rõ rệt.
- Sao rồi? - Vân bật dậy hỏi.
Văn phều phào cười một tiếng. - Cho tôi xin cốc nước với.
- Đây đây. - Vân nhanh chóng lấy cốc nước mà Văn vừa dùng tiếp khách, đưa cho hắn. Hắn ừng ực uống một ngụm, rồi khà một hơi rất khan. Cổ họng hắn khát cháy.
- Sao rồi? - Vân lại hỏi.
- Tôi vừa đưa thêm những gì thu hoạch được hôm nay vào trong không gian tưởng tượng. Tôi muốn hoàn thiện những mảnh ghép về chân dung của Bạch Thế Thắng.
- Không gian tưởng tượng? Là cái gì thế?
- Là thế giới trong tâm trí con người. Những thứ cần suy ngẫm, tôi cất nó vào trong thế giới ấy. Trong đó rất yên tĩnh, và thời gian cũng như trôi chậm lại, và những bức chân dung mà tôi hình dung ra, sẽ có thể hiện thực hóa thành thực thể.
- Cái quái gì hoang đường vậy? Nếu cần không gian như vậy, cậu lên internet cũng được mà? Ở đó có đủ mọi thứ cậu cần.
Văn cười.
- Tôi cũng từng thử dùng internet rồi, nhưng không gian tưởng tượng giúp tôi rất nhiều. Mỗi khi bước vào đó, tôi có thể mô phỏng ra gần như mọi thứ.
- Ví dụ?
- Tôi tạo ra trong đó một phiên bản Bạch Thế Thắng, qua những gì tôi nghe được về anh ta. Sau đó, tôi ở đó và quan sát anh ta. Rồi khi nghe thêm những câu chuyện khác về con người này, tôi sẽ lại tạo ra một phiên bản thứ 2. Thứ 3, thứ 4. Cứ lần lượt như vậy. Tôi luôn tự hỏi trong đầu, đối với mỗi con người, họ là ai, họ đến từ đâu, họ có tuổi thơ như thế nào, họ có tính cách gì, họ có sở thích gì, họ có mong muốn gì. Và họ cần gì. Con người vốn rất phức tạp, nên không thể sử dụng một phiên bản để mô tả về họ. Tôi cần càng nhiều phiên bản càng tốt. Cứ như vậy, cho tới khi tất cả các phiên bản của Bạch Thế Thắng mà tôi mường tượng ra chồng lên nhau, và một thứ gì đó chung nhất hiện ra. Đó cũng là lúc tôi hiểu hơn về con người ấy, và còn… thử giao đấu với anh ta nữa.
- Giao đấu?
- Trong không gian tưởng tượng, tôi đã thử giao đấu với anh ta.
- Nhưng cậu còn chưa đích thân trải nghiệm chiến lực của hắn? Và dám chắc hắn cũng chưa thể hiện hết sức mạnh của mình.
Văn gật đầu.
- Tôi quan tâm tới tiềm lực hơn là chiến lực. Vì tiềm lực sẽ biểu hiện ra thành chiến lực.
- Tiềm lực?
- Ý chí, hoài bão, đam mê, cố chấp, dục vọng, kiên trì, nhẫn nhịn. Tất cả những thứ đó đều là thước đo cho tiềm lực. Và tôi đã từng chứng kiến một con người có tiềm lực mạnh thì sẽ trở nên đáng sợ tới mức nào, nên tôi cho rằng thứ đó còn quan trọng hơn cả tư chất hay tri thức.
- Cậu muốn nói tới, Trần Thiên Anh? - Vân đã đoán ra. Cô vốn là con người nhanh nhạy. Không phải ngẫu nhiên mà Bạch Thế Thắng nhắc tới cái tên đó.
Văn lặng lẽ gật đầu.
- Vì sao hắn lại nói là cậu đã thất bại? Vì sao cậu lại cố chấp với việc phải tới Long Thành như thế? Mà thôi, có những chuyện cậu không muốn nói, thì tôi sẽ không hỏi. Thế, kết quả cuộc chiến trong tưởng tượng đó thế nào?
Văn đưa mắt nhìn Vân, nhún vai.
- Không có cửa.
Không có cửa, tức là đánh không lại? Nhưng mà ai đánh không lại ai? Chuyện này Vân đang định hỏi, thì Văn đã nói tiếp.
- Dù sao thì, tôi vẫn chưa nhìn ra được rõ ràng mục đích của Bạch Thế Thắng. Nhưng chỉ cần ta nắm được điểm xuất phát của anh ta, ta sẽ nắm được đích đến.
- Điểm xuất phát của Bạch Thế Thắng?
- Là thứ mà anh ta khao khát. Vì sao anh ta lại khao khát nó? Là vì anh ta thiếu thốn nó. Tôi nhớ thầy Nguyễn Mạnh có viết một câu rất hay thế này: “Những kẻ tàn ác nhất, đều xuất thân từ những người lương thiện nhất”.
Vân đang định nói gì, bỗng khựng người lại.
Đúng thế, dù Vương Thành Văn nói chuyện có hơi thiếu cơ sở, nhưng ngẫm lại không có gì là không đúng. Ta muốn biết Bạch Thế Thắng đang nhắm tới điều gì, ta phải hiểu vì sao hắn lại nhắm tới thứ đó. Vân luôn làm việc dựa theo Keyword, tức là những từ khóa rõ ràng, chứ không phải là những lập luận mơ hồ.
Lần này, Keyword có vẻ chính là sự lương thiện của Bạch Thế Thắng.
Bíp bíp!!
Điện thoại của Vân kêu lên.
- Sao thế? - Văn hỏi.
- Tin vui tin vui! Chúng ta có khách hàng đầu tiên rồi!Gió đêm từ hoang mạc Akajar thổi qua song cửa sắt lạnh đến run người.
Phù Dung trằn trọc quấn lớp chăn mỏng dính lên người, quay qua quay lại đã hơn chục lần. Hắn không sao ngủ nổi.
Con quỷ ẩn sâu trong người hắn cứ rên rỉ.
“Anh bạn… Thoát khỏi đây… Tìm kiếm tự do của chúng ta đi nào… Tìm về cho ta 108 yếu tố Thiên Nguyên, để ta thức tỉnh… Cùng nhau… Chúng ta sẽ trở thành Chiến thần vô địch…”
- Ông có trật tự cho tôi ngủ chút được không? - Hắn gắt lên.
“Ngủ??? Ngạ quỷ chưa bao giờ ngủ. Ngạ quỷ là chúa tể của đêm đen. Trong đêm tối, khi 6 giống loài yếu đuối kia say ngủ, thì chúng ta bắt đầu cuộc săn lùng. Khi đám người sói còn co cụm bảo vệ lẫn nhau dưới ánh trăng, thì chúng ta hoành hành khắp thế gian. Đối với Ngạ Quỷ, không có nghỉ ngơi, không có kết thúc, chỉ có những cuộc chiến bất tận.”
- Thật là một giống loài đáng thương. - Phù Dung bật dậy, quấn tạm lớp chăn bên người, mở cửa bước ra.
“Ê anh bạn. Rốt cuộc cũng muốn tìm kiếm tự do rồi sao?”
- Ra ngoài hóng gió. Ông cứ lải nhải như vậy khó ngủ quá.
Trại quản giáo Từ Mẫu thật sự không coi trọng khuôn khổ. Giờ đã là 1 giờ sáng, phòng của phạm nhân cũng không bị khóa, ai thích ra ngoài thì ra. Miễn là còn trong khuôn viên trại là được. Bởi vì muốn thoát khỏi cấm chế xung quanh cũng chẳng phải điều dễ dàng.
Phù Dung tìm lối lên sân thượng. Đây là lần đầu tiên hắn lên sân thượng vào buổi đêm. Khí trời lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt.
Bầu trời đêm chi chít ánh sao, sáng vằng vặc chiếu xuống những đỉnh núi sắc nhọn. Tiếng gió thổi ù ù như những lời thì thầm của hoang mạc bất tận thổi tới từ phương Tây. Sân thượng cũng không chỉ có mình hắn, còn có một người đang nằm ngửa, dang tay dang chân, mặt ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.
Là Lão Tứ.
Gọi là Lão Tứ, nhưng hắn còn trẻ hơn cả Lão Ngũ hay Lão Thất. Gương mặt thanh tú thư sinh, hiền hòa dễ mến, mái tóc dài để xõa sau lưng. Lão Tứ năm nay mới 19 tuổi.
Trong 7 người bạn tù của Phù Dung, Lão Thất Bạch Thế Thắng thì hiền lành, Lục Muội thì hờ hững vô tâm, Lão Ngũ thì thật thà bộc trực, Lão Tam thì đứng đắn, Lão Nhị thì hòa đồng, Lão Đại thì vị tha. Còn Lão Tứ, rất thích nhường nhịn người khác.
Chỉ có điều, tên này bị đau lưng mãn tính. Nên mỗi khi nghỉ ngơi sau khi lao động, hoặc là bất cứ khi nào có thể, hắn đều sẽ nằm ngửa ra đó, ngẩng đầu nhìn trời, mặc kệ mọi chuyện xung quanh.
- Sao là sao? Ý cậu muốn hỏi là bây giờ ăn gì à? Chắc phải gọi đồ ăn thôi.
- Ăn uống để sau đi. Tôi hỏi là cậu có giúp tôi tìm ra mục đích của Bạch Thế Thắng hay không.
- Chuyện này…
- Vậy là cậu cần trả ơn chứ gì? Sao, bao nhiêu tiền?
- Không phải là vấn đề tiền bạc…
- Vậy ý cậu là… - Vân bỗng nhiên đỏ mặt lên - Nè, đừng có thấy người ta hấp dẫn thế này rồi nảy sinh ham muốn đấy nhé! Tui không phải người dễ dãi.
- Không phải cái đó. - Văn dở khóc dở cười. Hai cha con nhà này nhờ vả người khác toàn như vậy sao? Hắn chỉ thấy khó xử vì hôm nọ Nguyễn Bạch cũng nhờ hắn giúp đỡ một chuyện gần tương tự. - Thôi được rồi, để tôi yên tĩnh một lúc xem.
- Làm gì?
- Tổng hợp lại những gì hôm nay thu hoạch được.
Nói rồi, Văn đóng quyển sách lại, bỏ cặp kính xuống bàn. Hắn nhắm mắt ngồi đó, ngoài tiếng thở đều đều thì không còn phát ra một tiếng động nào.
Vân thầm cảm thấy quái lạ, nhưng cô không can thiệp. Đến cả tiếng điện thoại cũng nhẹ nhàng tắt đi. Cô ngồi đó chờ đợi.
Nửa tiếng sau, hắn mở mắt ra. Chẳng biết từ khi nào, mồ hôi đã toát đầy người hắn. Tiếng thở của hắn cũng gấp gáp và mệt mỏi rõ rệt.
- Sao rồi? - Vân bật dậy hỏi.
Văn phều phào cười một tiếng. - Cho tôi xin cốc nước với.
- Đây đây. - Vân nhanh chóng lấy cốc nước mà Văn vừa dùng tiếp khách, đưa cho hắn. Hắn ừng ực uống một ngụm, rồi khà một hơi rất khan. Cổ họng hắn khát cháy.
- Sao rồi? - Vân lại hỏi.
- Tôi vừa đưa thêm những gì thu hoạch được hôm nay vào trong không gian tưởng tượng. Tôi muốn hoàn thiện những mảnh ghép về chân dung của Bạch Thế Thắng.
- Không gian tưởng tượng? Là cái gì thế?
- Là thế giới trong tâm trí con người. Những thứ cần suy ngẫm, tôi cất nó vào trong thế giới ấy. Trong đó rất yên tĩnh, và thời gian cũng như trôi chậm lại, và những bức chân dung mà tôi hình dung ra, sẽ có thể hiện thực hóa thành thực thể.
- Cái quái gì hoang đường vậy? Nếu cần không gian như vậy, cậu lên internet cũng được mà? Ở đó có đủ mọi thứ cậu cần.
Văn cười.
- Tôi cũng từng thử dùng internet rồi, nhưng không gian tưởng tượng giúp tôi rất nhiều. Mỗi khi bước vào đó, tôi có thể mô phỏng ra gần như mọi thứ.
- Ví dụ?
- Tôi tạo ra trong đó một phiên bản Bạch Thế Thắng, qua những gì tôi nghe được về anh ta. Sau đó, tôi ở đó và quan sát anh ta. Rồi khi nghe thêm những câu chuyện khác về con người này, tôi sẽ lại tạo ra một phiên bản thứ 2. Thứ 3, thứ 4. Cứ lần lượt như vậy. Tôi luôn tự hỏi trong đầu, đối với mỗi con người, họ là ai, họ đến từ đâu, họ có tuổi thơ như thế nào, họ có tính cách gì, họ có sở thích gì, họ có mong muốn gì. Và họ cần gì. Con người vốn rất phức tạp, nên không thể sử dụng một phiên bản để mô tả về họ. Tôi cần càng nhiều phiên bản càng tốt. Cứ như vậy, cho tới khi tất cả các phiên bản của Bạch Thế Thắng mà tôi mường tượng ra chồng lên nhau, và một thứ gì đó chung nhất hiện ra. Đó cũng là lúc tôi hiểu hơn về con người ấy, và còn… thử giao đấu với anh ta nữa.
- Giao đấu?
- Trong không gian tưởng tượng, tôi đã thử giao đấu với anh ta.
- Nhưng cậu còn chưa đích thân trải nghiệm chiến lực của hắn? Và dám chắc hắn cũng chưa thể hiện hết sức mạnh của mình.
Văn gật đầu.
- Tôi quan tâm tới tiềm lực hơn là chiến lực. Vì tiềm lực sẽ biểu hiện ra thành chiến lực.
- Tiềm lực?
- Ý chí, hoài bão, đam mê, cố chấp, dục vọng, kiên trì, nhẫn nhịn. Tất cả những thứ đó đều là thước đo cho tiềm lực. Và tôi đã từng chứng kiến một con người có tiềm lực mạnh thì sẽ trở nên đáng sợ tới mức nào, nên tôi cho rằng thứ đó còn quan trọng hơn cả tư chất hay tri thức.
- Cậu muốn nói tới, Trần Thiên Anh? - Vân đã đoán ra. Cô vốn là con người nhanh nhạy. Không phải ngẫu nhiên mà Bạch Thế Thắng nhắc tới cái tên đó.
Văn lặng lẽ gật đầu.
- Vì sao hắn lại nói là cậu đã thất bại? Vì sao cậu lại cố chấp với việc phải tới Long Thành như thế? Mà thôi, có những chuyện cậu không muốn nói, thì tôi sẽ không hỏi. Thế, kết quả cuộc chiến trong tưởng tượng đó thế nào?
Văn đưa mắt nhìn Vân, nhún vai.
- Không có cửa.
Không có cửa, tức là đánh không lại? Nhưng mà ai đánh không lại ai? Chuyện này Vân đang định hỏi, thì Văn đã nói tiếp.
- Dù sao thì, tôi vẫn chưa nhìn ra được rõ ràng mục đích của Bạch Thế Thắng. Nhưng chỉ cần ta nắm được điểm xuất phát của anh ta, ta sẽ nắm được đích đến.
- Điểm xuất phát của Bạch Thế Thắng?
- Là thứ mà anh ta khao khát. Vì sao anh ta lại khao khát nó? Là vì anh ta thiếu thốn nó. Tôi nhớ thầy Nguyễn Mạnh có viết một câu rất hay thế này: “Những kẻ tàn ác nhất, đều xuất thân từ những người lương thiện nhất”.
Vân đang định nói gì, bỗng khựng người lại.
Đúng thế, dù Vương Thành Văn nói chuyện có hơi thiếu cơ sở, nhưng ngẫm lại không có gì là không đúng. Ta muốn biết Bạch Thế Thắng đang nhắm tới điều gì, ta phải hiểu vì sao hắn lại nhắm tới thứ đó. Vân luôn làm việc dựa theo Keyword, tức là những từ khóa rõ ràng, chứ không phải là những lập luận mơ hồ.
Lần này, Keyword có vẻ chính là sự lương thiện của Bạch Thế Thắng.
Bíp bíp!!
Điện thoại của Vân kêu lên.
- Sao thế? - Văn hỏi.
- Tin vui tin vui! Chúng ta có khách hàng đầu tiên rồi!Gió đêm từ hoang mạc Akajar thổi qua song cửa sắt lạnh đến run người.
Phù Dung trằn trọc quấn lớp chăn mỏng dính lên người, quay qua quay lại đã hơn chục lần. Hắn không sao ngủ nổi.
Con quỷ ẩn sâu trong người hắn cứ rên rỉ.
“Anh bạn… Thoát khỏi đây… Tìm kiếm tự do của chúng ta đi nào… Tìm về cho ta 108 yếu tố Thiên Nguyên, để ta thức tỉnh… Cùng nhau… Chúng ta sẽ trở thành Chiến thần vô địch…”
- Ông có trật tự cho tôi ngủ chút được không? - Hắn gắt lên.
“Ngủ??? Ngạ quỷ chưa bao giờ ngủ. Ngạ quỷ là chúa tể của đêm đen. Trong đêm tối, khi 6 giống loài yếu đuối kia say ngủ, thì chúng ta bắt đầu cuộc săn lùng. Khi đám người sói còn co cụm bảo vệ lẫn nhau dưới ánh trăng, thì chúng ta hoành hành khắp thế gian. Đối với Ngạ Quỷ, không có nghỉ ngơi, không có kết thúc, chỉ có những cuộc chiến bất tận.”
- Thật là một giống loài đáng thương. - Phù Dung bật dậy, quấn tạm lớp chăn bên người, mở cửa bước ra.
“Ê anh bạn. Rốt cuộc cũng muốn tìm kiếm tự do rồi sao?”
- Ra ngoài hóng gió. Ông cứ lải nhải như vậy khó ngủ quá.
Trại quản giáo Từ Mẫu thật sự không coi trọng khuôn khổ. Giờ đã là 1 giờ sáng, phòng của phạm nhân cũng không bị khóa, ai thích ra ngoài thì ra. Miễn là còn trong khuôn viên trại là được. Bởi vì muốn thoát khỏi cấm chế xung quanh cũng chẳng phải điều dễ dàng.
Phù Dung tìm lối lên sân thượng. Đây là lần đầu tiên hắn lên sân thượng vào buổi đêm. Khí trời lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt.
Bầu trời đêm chi chít ánh sao, sáng vằng vặc chiếu xuống những đỉnh núi sắc nhọn. Tiếng gió thổi ù ù như những lời thì thầm của hoang mạc bất tận thổi tới từ phương Tây. Sân thượng cũng không chỉ có mình hắn, còn có một người đang nằm ngửa, dang tay dang chân, mặt ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.
Là Lão Tứ.
Gọi là Lão Tứ, nhưng hắn còn trẻ hơn cả Lão Ngũ hay Lão Thất. Gương mặt thanh tú thư sinh, hiền hòa dễ mến, mái tóc dài để xõa sau lưng. Lão Tứ năm nay mới 19 tuổi.
Trong 7 người bạn tù của Phù Dung, Lão Thất Bạch Thế Thắng thì hiền lành, Lục Muội thì hờ hững vô tâm, Lão Ngũ thì thật thà bộc trực, Lão Tam thì đứng đắn, Lão Nhị thì hòa đồng, Lão Đại thì vị tha. Còn Lão Tứ, rất thích nhường nhịn người khác.
Chỉ có điều, tên này bị đau lưng mãn tính. Nên mỗi khi nghỉ ngơi sau khi lao động, hoặc là bất cứ khi nào có thể, hắn đều sẽ nằm ngửa ra đó, ngẩng đầu nhìn trời, mặc kệ mọi chuyện xung quanh.
/802
|