Nước ngầm dưới lòng núi Bách chảy qua một lớp trầm tích cổ xưa, đem theo rất nhiều khoáng vật hiếm. Lớp đá trầm tích nằm về phía Nam sườn núi, từ chỗ đám Hồng Vân đi tới đó, mất tầm 2 tiếng đồng hồ. Lý Thanh Long dẫn đường phía trước, bỗng dưng dừng lại, ra hiệu cho mọi người tìm chỗ ẩn nấp.
Xa xa, trên nền lớp đá trầm tích cổ, nhìn thấy rõ ràng một toán người đang lặng lẽ hì hụi khai thác. Toàn bộ lớp đá cổ xưa đều bị khai quật đến tanh bành.
Lý Thanh Long nhíu mày giận dữ. Núi Bách dù không phải là tài sản của nhà hắn, nhưng cũng là nơi hắn lớn lên. Hành động của đám người này không chỉ phá hoại lớp đá trầm tích cổ, còn làm đảo lộn cả hệ sinh thái trên núi.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, một người đã phóng lên trước.
Nguyễn Hồng Vân.
Từ trên cành cây cao, phi thân nhảy xuống, sợi dây cáp quăng quăng một vòng trên không trung, nhắm thẳng vào cổ một tên phía dưới. Phập một tiếng, đã thấy tên đó bị Vân túm chặt, sợi dây siết quanh cổ.
Cả đám người sững sờ vì biến cố đột ngột này, còn kẻ bị siết cổ thì kêu toang toác lên hoảng loạn.
Nhìn ra mới thấy, tên này chính là Hoàng Linh, một thủ hạ của Bạch Thế Thắng ở Kình Ngư.
- Cho mày 3 giây, nói ra Bạch Thế Thắng sai chúng mày làm cái gì. Không nói chị mày siết cổ!
Không vòng vo lằng nhằng, Vân cho đối phương quyền lựa chọn sinh tử.
- Đừng để ý tới tao! Lên! Giết nó!!!
Hoàng Linh cũng có chút ra vẻ nghĩa khí, y như trong phim, vì nghĩa quên thân mà hét lên một câu. Lập tức, đám đồng bọn của hắn vốn cũng chẳng thương tiếc gì đồng đội, cũng đã nhào lên. Ai có cuốc dùng cuốc, ai có thuổng dùng thuổng, ai có dao dùng dao, đằng đằng sát khí lao vào như muốn ăn tươi nuốt sống Vân.
- Fire!!!
Một quả cầu lửa ngay lập tức xuất hiện giữa không trung, bay một vòng xung quanh Vân, đốt qua vài tên. Chúng bị bỏng kêu oai oái.
- Đừng có đốt lửa trong rừng!
Lý Thanh Long thấy cảnh này cũng xót hết cả ruột. Hắn đành phải lao ra theo. Liệng ngay trên đầu hắn, là 2 con đại bàng oai vệ.
Đám người nhìn thấy Lý Thanh Long, cũng đã bắt đầu rén rén.
Uỵch! Uỵch! Uỵch!
Lại thêm những tiếng bước chân nặng nề chạy tới. Từ trong cánh rừng, lao ra một thân hình to béo đồ sộ.
- Bất Tử Đại Nhân!
- Bất Tử Đại Nhân đấy! - Nhiều đứa nhốn nháo.
- Giờ làm sao?
- Chạy thôi chứ làm sao?!
- Còn thằng Linh thì sao?
- Kệ mẹ nó đi! Tao không có liều mạng!
Hoàng Linh nghe thấy những lời này, thật sự là ngao ngán trong lòng. Lũ ô hợp này cũng là mới tập hợp về dưới uy thế của Bạch Thế Thắng. Bình thường sai bảo này nọ còn được, chứ đòi hỏi lòng trung thành thì cũng thật là xa xỉ.
- Chúng mày nói thế mà nghe được à?! - Chợt một giọng nói lẫm liệt vang lên làm Hoàng Linh suýt khóc. Là Thế Vũ, kẻ vẫn hay tị nạnh với hắn - Gặp nguy bỏ bạn, còn dám xưng là học trò của thầy Phương? Chúng mày có thấy tự hổ thẹn với tư tưởng cao quý của Thầy hay không?
Câu nói này làm cả lũ lầm lũi cúi đầu ăn năn. Thế Vũ lại nói tiếp.
- Hoàng Linh là ai? Là đứa nghĩa khí nhất, trung thành nhất, đáng tin cậy nhất. Nó khi bị bắt, còn sợ mình sẽ bị địch tra tấn mà tiết lộ ra bí mật của chủ, còn kiên quyết xả thân vì nghĩa như vậy. Còn chúng mày thì sao? Bỏ mặc nó mà chạy!!!
Hoàng Linh nghe những lời tán dương này, cảm động rưng rưng. Thế Vũ lại tiếp.
- Ít ra muốn chạy, thì cũng phải hoàn thành xong di nguyện của nó rồi mới chạy. Ta phải cho nó một cái chết vinh quang, để địch nhân không thể khai thác được gì từ nó, như vậy mới là trọn đạo làm người!
- Cái đ* c* m*!!!
Hoàng Linh nghe câu này xong, suýt cắn phải lưỡi mà chết. Còn Thế Vũ, không nói hai lời, đã dùng tốc độ của mình lao tới, hai tay thủ sẵn hai con dao.
- Thế Vũ, bố mày rủa mày chết không toàn thây…
- Im mồm đi thằng ngu!
Thế Vũ vừa lướt qua người Hoàng Linh, rủa một câu, con dao chớp nhoáng cắt đứt sợi dây cáp, rồi lại thụp người xuống, lưỡi dao nhấp nhoáng trên tay, nhắm thẳng về phía Vân.
- Ồ!
Chỉ một nhát dao, đã có thể cắt đứt dây cáp của mình, cũng khiến Vân hơi chút ngạc nhiên. Hiển nhiên con dao kia cũng không phải hàng chợ. Còn đối phó với một kẻ địch có tốc độ, cô cũng không quá ngán.
Phật phật!!
Chiếc áo choàng đỏ lại tung lên che tầm mắt Thế Vũ, còn Vân tức tốc lui về phía sau, miệng đã lẩm bẩm niệm phép.
Phía sau, đám người kia cũng đã lao lên.
Lý Thanh Long huýt sáo một tiếng, 2 con đại bàng hung hãn lao xuống, lượn thành một vòng tròn đe dọa bất cứ kẻ nào tới gần. Bản thân hắn cũng đã rút con dao rựa đi rừng ra, thủ thế, mắt nhìn quanh đầy cảnh giác.
Phùng Huyết Cường cũng bước lên phía trước, vẻ mặt dữ dằn, cùng thân hình đồ sộ chấn nhiếp tất cả.
Trong khi không một đứa nào dám bước lên phía trước, bỗng từ tuyến sau, huỳnh huỵch lao tới một con kẻ to con không hề kém cạnh, điên cuồng lao tới húc thẳng vào Phùng Huyết Cường.
Là Thái Sơn.
Tất cả bỗng nhiên reo hò hào hứng. Hai con trâu mộng này đánh nhau đúng là một màn đặc sắc hiếm có.
Một là Thái Sơn, uy danh lẫm liệt khắp Hải Thành. Một là Phùng Huyết Cường, chỉ một quyền đánh chết Trần Thiên Anh. So ra, uy danh của Phùng Huyết Cường đã đạt tới mức giai thoại, một kẻ cục súc như Thái Sơn có cố cả đời cũng không thể sánh bằng.
Nào ngờ, người ta chỉ thấy, Bất Tử Đại Nhân trong truyền thuyết đất Hải Thành, đang bị Thái Sơn đè ra đánh túi bụi không chút phản kháng. Mà thực ra là có phản kháng, nhưng yếu ớt tới nỗi không đáng kể.
Đây rõ ràng là một thằng béo yếu xìu, bị một thằng to khỏe đè ra bắt nạt.
Tất cả mọi người chưng hửng. Vậy ra truyền thuyết đất Hải Thành, tính tin cậy lại thấp đến thảm hại như vậy?
Cả lũ lập tức bỏ đi nỗi lo sợ trong lòng, tất cả đồng loạt xông lên nhắm vào Lý Thanh Long.
Phía bên kia, Hoàng Linh và Thế Vũ cũng hiệp lực tác chiến với Vân. Đối phó với 2 đứa này, Vân cũng không thể thong dong. Tình thế bỗng trở nên không mấy khả quan, mà mấu chốt vẫn là do Bất Tử Đại Nhân lòi mặt chuột quá sớm.Erik nín thở. Hắn dỏng tai nghe ngóng. Hắn thật cẩn thận hé mắt quan sát phía dưới.
Có tất cả 4 người đi tới. Tất cả đều mặc đồng phục trắng.
Trong đó, đi phía trước, là một người trung niên da ngăm ngăm, trên mặt bịt một dải băng trắng. Đi cạnh ông ta, là một thiếu niên chỉ trạc tuổi hắn.
- Lê Đức Khang, mày phải hiểu, cái thời chơi bời làm Tiếu Diện vớ vẩn của mày với lũ du côn đã qua rồi. Anh trai mày cũng từng có thời như vậy, nhưng khi tao kể cho nó nghe về di sản thực sự của gia tộc ta, nó cũng đã hiểu. Nó chết dưới tay Bạch Thế Thắng, không phải vì thù oán cá nhân. Bố mẹ mày bị giết bởi Bạch Thế Thắng, cũng không phải tư thù. Bạch Linh Đội chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ những bí mật của mảnh đất này, và Bạch Thế Thắng chỉ đơn giản là một đối tượng đã xâm phạm vào sự linh thiêng của nó. Nhớ lấy, Bạch Thế Thắng chỉ là một đối tượng cần phải giết chết, chứ không phải cừu nhân của mày. Bạch Linh Đội không mang tư thù, chỉ có sứ mệnh!
Tiếu Diện lặng lẽ gật đầu.
Cái gì mà tư thù, cái gì mà sứ mệnh, hắn không quan tâm. Nhưng rốt cuộc thì Bạch Thế Thắng sẽ phải chết, chỉ điều đó đã có thể khiến hắn hài lòng.
Xa xa, trên nền lớp đá trầm tích cổ, nhìn thấy rõ ràng một toán người đang lặng lẽ hì hụi khai thác. Toàn bộ lớp đá cổ xưa đều bị khai quật đến tanh bành.
Lý Thanh Long nhíu mày giận dữ. Núi Bách dù không phải là tài sản của nhà hắn, nhưng cũng là nơi hắn lớn lên. Hành động của đám người này không chỉ phá hoại lớp đá trầm tích cổ, còn làm đảo lộn cả hệ sinh thái trên núi.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, một người đã phóng lên trước.
Nguyễn Hồng Vân.
Từ trên cành cây cao, phi thân nhảy xuống, sợi dây cáp quăng quăng một vòng trên không trung, nhắm thẳng vào cổ một tên phía dưới. Phập một tiếng, đã thấy tên đó bị Vân túm chặt, sợi dây siết quanh cổ.
Cả đám người sững sờ vì biến cố đột ngột này, còn kẻ bị siết cổ thì kêu toang toác lên hoảng loạn.
Nhìn ra mới thấy, tên này chính là Hoàng Linh, một thủ hạ của Bạch Thế Thắng ở Kình Ngư.
- Cho mày 3 giây, nói ra Bạch Thế Thắng sai chúng mày làm cái gì. Không nói chị mày siết cổ!
Không vòng vo lằng nhằng, Vân cho đối phương quyền lựa chọn sinh tử.
- Đừng để ý tới tao! Lên! Giết nó!!!
Hoàng Linh cũng có chút ra vẻ nghĩa khí, y như trong phim, vì nghĩa quên thân mà hét lên một câu. Lập tức, đám đồng bọn của hắn vốn cũng chẳng thương tiếc gì đồng đội, cũng đã nhào lên. Ai có cuốc dùng cuốc, ai có thuổng dùng thuổng, ai có dao dùng dao, đằng đằng sát khí lao vào như muốn ăn tươi nuốt sống Vân.
- Fire!!!
Một quả cầu lửa ngay lập tức xuất hiện giữa không trung, bay một vòng xung quanh Vân, đốt qua vài tên. Chúng bị bỏng kêu oai oái.
- Đừng có đốt lửa trong rừng!
Lý Thanh Long thấy cảnh này cũng xót hết cả ruột. Hắn đành phải lao ra theo. Liệng ngay trên đầu hắn, là 2 con đại bàng oai vệ.
Đám người nhìn thấy Lý Thanh Long, cũng đã bắt đầu rén rén.
Uỵch! Uỵch! Uỵch!
Lại thêm những tiếng bước chân nặng nề chạy tới. Từ trong cánh rừng, lao ra một thân hình to béo đồ sộ.
- Bất Tử Đại Nhân!
- Bất Tử Đại Nhân đấy! - Nhiều đứa nhốn nháo.
- Giờ làm sao?
- Chạy thôi chứ làm sao?!
- Còn thằng Linh thì sao?
- Kệ mẹ nó đi! Tao không có liều mạng!
Hoàng Linh nghe thấy những lời này, thật sự là ngao ngán trong lòng. Lũ ô hợp này cũng là mới tập hợp về dưới uy thế của Bạch Thế Thắng. Bình thường sai bảo này nọ còn được, chứ đòi hỏi lòng trung thành thì cũng thật là xa xỉ.
- Chúng mày nói thế mà nghe được à?! - Chợt một giọng nói lẫm liệt vang lên làm Hoàng Linh suýt khóc. Là Thế Vũ, kẻ vẫn hay tị nạnh với hắn - Gặp nguy bỏ bạn, còn dám xưng là học trò của thầy Phương? Chúng mày có thấy tự hổ thẹn với tư tưởng cao quý của Thầy hay không?
Câu nói này làm cả lũ lầm lũi cúi đầu ăn năn. Thế Vũ lại nói tiếp.
- Hoàng Linh là ai? Là đứa nghĩa khí nhất, trung thành nhất, đáng tin cậy nhất. Nó khi bị bắt, còn sợ mình sẽ bị địch tra tấn mà tiết lộ ra bí mật của chủ, còn kiên quyết xả thân vì nghĩa như vậy. Còn chúng mày thì sao? Bỏ mặc nó mà chạy!!!
Hoàng Linh nghe những lời tán dương này, cảm động rưng rưng. Thế Vũ lại tiếp.
- Ít ra muốn chạy, thì cũng phải hoàn thành xong di nguyện của nó rồi mới chạy. Ta phải cho nó một cái chết vinh quang, để địch nhân không thể khai thác được gì từ nó, như vậy mới là trọn đạo làm người!
- Cái đ* c* m*!!!
Hoàng Linh nghe câu này xong, suýt cắn phải lưỡi mà chết. Còn Thế Vũ, không nói hai lời, đã dùng tốc độ của mình lao tới, hai tay thủ sẵn hai con dao.
- Thế Vũ, bố mày rủa mày chết không toàn thây…
- Im mồm đi thằng ngu!
Thế Vũ vừa lướt qua người Hoàng Linh, rủa một câu, con dao chớp nhoáng cắt đứt sợi dây cáp, rồi lại thụp người xuống, lưỡi dao nhấp nhoáng trên tay, nhắm thẳng về phía Vân.
- Ồ!
Chỉ một nhát dao, đã có thể cắt đứt dây cáp của mình, cũng khiến Vân hơi chút ngạc nhiên. Hiển nhiên con dao kia cũng không phải hàng chợ. Còn đối phó với một kẻ địch có tốc độ, cô cũng không quá ngán.
Phật phật!!
Chiếc áo choàng đỏ lại tung lên che tầm mắt Thế Vũ, còn Vân tức tốc lui về phía sau, miệng đã lẩm bẩm niệm phép.
Phía sau, đám người kia cũng đã lao lên.
Lý Thanh Long huýt sáo một tiếng, 2 con đại bàng hung hãn lao xuống, lượn thành một vòng tròn đe dọa bất cứ kẻ nào tới gần. Bản thân hắn cũng đã rút con dao rựa đi rừng ra, thủ thế, mắt nhìn quanh đầy cảnh giác.
Phùng Huyết Cường cũng bước lên phía trước, vẻ mặt dữ dằn, cùng thân hình đồ sộ chấn nhiếp tất cả.
Trong khi không một đứa nào dám bước lên phía trước, bỗng từ tuyến sau, huỳnh huỵch lao tới một con kẻ to con không hề kém cạnh, điên cuồng lao tới húc thẳng vào Phùng Huyết Cường.
Là Thái Sơn.
Tất cả bỗng nhiên reo hò hào hứng. Hai con trâu mộng này đánh nhau đúng là một màn đặc sắc hiếm có.
Một là Thái Sơn, uy danh lẫm liệt khắp Hải Thành. Một là Phùng Huyết Cường, chỉ một quyền đánh chết Trần Thiên Anh. So ra, uy danh của Phùng Huyết Cường đã đạt tới mức giai thoại, một kẻ cục súc như Thái Sơn có cố cả đời cũng không thể sánh bằng.
Nào ngờ, người ta chỉ thấy, Bất Tử Đại Nhân trong truyền thuyết đất Hải Thành, đang bị Thái Sơn đè ra đánh túi bụi không chút phản kháng. Mà thực ra là có phản kháng, nhưng yếu ớt tới nỗi không đáng kể.
Đây rõ ràng là một thằng béo yếu xìu, bị một thằng to khỏe đè ra bắt nạt.
Tất cả mọi người chưng hửng. Vậy ra truyền thuyết đất Hải Thành, tính tin cậy lại thấp đến thảm hại như vậy?
Cả lũ lập tức bỏ đi nỗi lo sợ trong lòng, tất cả đồng loạt xông lên nhắm vào Lý Thanh Long.
Phía bên kia, Hoàng Linh và Thế Vũ cũng hiệp lực tác chiến với Vân. Đối phó với 2 đứa này, Vân cũng không thể thong dong. Tình thế bỗng trở nên không mấy khả quan, mà mấu chốt vẫn là do Bất Tử Đại Nhân lòi mặt chuột quá sớm.Erik nín thở. Hắn dỏng tai nghe ngóng. Hắn thật cẩn thận hé mắt quan sát phía dưới.
Có tất cả 4 người đi tới. Tất cả đều mặc đồng phục trắng.
Trong đó, đi phía trước, là một người trung niên da ngăm ngăm, trên mặt bịt một dải băng trắng. Đi cạnh ông ta, là một thiếu niên chỉ trạc tuổi hắn.
- Lê Đức Khang, mày phải hiểu, cái thời chơi bời làm Tiếu Diện vớ vẩn của mày với lũ du côn đã qua rồi. Anh trai mày cũng từng có thời như vậy, nhưng khi tao kể cho nó nghe về di sản thực sự của gia tộc ta, nó cũng đã hiểu. Nó chết dưới tay Bạch Thế Thắng, không phải vì thù oán cá nhân. Bố mẹ mày bị giết bởi Bạch Thế Thắng, cũng không phải tư thù. Bạch Linh Đội chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ những bí mật của mảnh đất này, và Bạch Thế Thắng chỉ đơn giản là một đối tượng đã xâm phạm vào sự linh thiêng của nó. Nhớ lấy, Bạch Thế Thắng chỉ là một đối tượng cần phải giết chết, chứ không phải cừu nhân của mày. Bạch Linh Đội không mang tư thù, chỉ có sứ mệnh!
Tiếu Diện lặng lẽ gật đầu.
Cái gì mà tư thù, cái gì mà sứ mệnh, hắn không quan tâm. Nhưng rốt cuộc thì Bạch Thế Thắng sẽ phải chết, chỉ điều đó đã có thể khiến hắn hài lòng.
/802
|