Nguyễn Bạch lén lút bước từng bước xuống căn hầm, cố gắng khẽ khàng tới mức không gây tiếng động. Khí lực của hắn tỏa ra dò xét khắp xung quanh, và dù không còn cảm nhận thấy bất kì mối đe dọa nào, hắn cũng không vì thế mà buông lỏng.
Hắn dù sao cũng là một Shadow Runner, những tình huống như vậy trải qua đã nhiều. Sau một vài thủ thuật để đảm bảo chắc chắn sự an toàn, hắn mới bước hẳn xuống căn hầm bí mật này.
Nơi đây khá là tối tăm, le lói vài ánh đèn LED xanh chiếu sáng một vài góc trong căn phòng. Nhìn sơ qua, hắn nhận ra đây là một phòng thí nghiệm nhỏ, nhìn qua thì bừa bộn lếch thếch, nhưng nhìn kĩ sẽ biết không phải dạng vừa. Máy móc dụng cụ đều là hàng chất lượng cao.
Những dấu tích trong căn phòng này chỉ ra một cuộc đấu, hay đúng hơn là một cuộc tàn sát. Một “thứ” gì đó vừa chui ra từ cái buồng thí nghiệm trong góc tường, và ra tay tàn sát toàn bộ 5 tên La Croix xấu số. Nhìn những cái xác chẳng còn hình thù trên nền nhà, Nguyễn Bạch phải cố kìm nén ham muốn lục soát mấy đống bầy nhầy đó xem có gì hay ho. Hắn trước hết cần tìm hiểu xem “thứ” đó đã biến đâu mất. Rất nhanh, hắn tìm thấy một mảng tường vỡ dẫn xuống cống ngầm phía dưới.
Xem ra sinh vật này có bản năng muốn tránh né ánh sáng hay sao đó, vừa thoát khỏi buồng thí nghiệm là lập tức tìm đường chui xuống dưới để chạy trốn. Kể cũng tiện cho hắn. Chẳng ai muốn đối đầu với một thứ mạnh mẽ như vậy.
Hệ thống cống ngầm bên dưới Sa Li Khan thì cũng loằng ngoằng phức tạp như mọi nơi khác ở Đại Nam mà thôi. Dưới đó chắc cũng có nhiều thứ hỗn tạp. Mà dù sao thì hắn cũng chẳng cần quan tâm tới nơi đó ngay lúc này. Truy đuổi cái “thứ” đó, cũng khá là hạ sách.
Thôi thì đành tìm xem nơi đây còn chút manh mối gì sót lại hay không. Nguyễn Bạch rất nhanh chóng và thiện nghệ, chưa đầy 30 phút đã lục soát sạch sẽ cái phòng nghiên cứu không lấy gì làm to này. Những thứ cần chú ý, hắn đều đã vơ hết, những thứ không quá giá trị, hắn đều đã vứt lại.
Chẳng ai biết hắn đã thấy những gì, đọc những gì, lấy những gì, bỏ lại những gì. Ngay cả căn phòng này, sau đó đều bị hắn phóng hỏa đốt sạch.
Black Cock, luôn là một kẻ bị giới trong nghề căm ghét là vì vậy. Thứ hắn chiếm, kẻ khác sẽ không thể nào lần ra. Thứ hắn bỏ lại, hắn cũng sẽ không để kẻ nào chạm tới. Những bí mật tày trời hắn nắm được, hắn sẽ chẳng khi nào hé răng với bất kì ai. Thứ hắn không chiếm được, hắn sẽ đạp đổ. Chẳng ai biết hắn đang nhắm tới mục đích gì, đang tìm kiếm thứ gì, thậm chí, còn chẳng ai biết hắn thực sự là ai.
Hắn chẳng phải người tốt, cũng không phải người xấu, hắn cũng chưa một giây một phút nào tin cậy bất kì ai. Hắn ra vẻ sẵn sàng giở mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng mục đích của hắn là gì, nào có ai biết? Thậm chí tới cả con gái hắn, hắn cũng giấu giếm quá nhiều điều.
Bỏ lại sau lưng căn hầm đang rừng rực cháy, Nguyễn Bạch đưa con Hắc Kê đặt lên vai mình, cứ thế đơn độc bước đi. Khóe miệng hắn khẽ nhếch một nụ cười.- Thằng này tới chết cũng không khai à?
Quang thấy khá phiền. Cái tên Marco này không ngờ lại dũng khí tới vậy. Bị tra tấn tới chết đi sống lại bao lần cũng nhất quyết không khai một lời. 2 tên kia thì hắn lỡ giết mất rồi. Con nhỏ bắn tỉa phía xa thì hắn không thể bắt kịp, hẳn giờ cũng đã chuồn.
Chỉ còn lại một tên đang “hóa vàng” ở chỗ kia…
Phập!!!
Từ trên trời cao, một tia sáng đỏ rực rọi thẳng xuống đất, nhắm thẳng vào chỗ tên La Croix đang hóa vàng nằm 1 góc kia. Tia sáng này mang theo nhiệt lượng lớn tới mức đứng đó từ xa mà Quang cũng phải cảm thấy nóng rát mặt mày. Thứ ánh sáng này còn nóng hơn cả Minh Quang Xạ Tuyến của hắn.
Nhìn lại, chỉ thấy trên một trảng đất đen sì, thân xác của kẻ xấu số kia đã biến thành tro bụi.
Quang toát hết mồ hôi. Hắn ngước lên trời, chỉ thấy một khẩu pháo công nghệ cao đang treo lơ lửng giữa không trung. Dấu hiệu trên khẩu pháo ấy hắn nhìn mà vô cùng quen mắt. Đó chính là Quốc kì Đại Nam.
Chẳng còn chút nghi ngờ gì, đây là một trong những vũ khí của Đinh Huyết Vũ, một trong 5 Đại tướng của Quân đội Đại Nam.
- Cái quái gì… - Quang thực sự muốn văng tục một câu. Hắn không nghĩ rằng một Đại tướng như Đinh Huyết Vũ lại ngang nhiên can thiệp vào công việc của một Ám Hành Sứ Giả, lại còn ở một nơi không rõ địch hay thù như Quận 2.
Renggg!!!!
Điện thoại đột ngột réo chuông. Quang mở máy. Số lạ. Nhưng mã đường dây là của quân đội.
- Alo?
- Ám Hành Sứ Giả, cho ngươi 30s để rời khỏi nơi đó, trước khi ta nướng chín toàn bộ khu vực ấy.
- Cái gì cơ? Huyết Vũ? Ông là Đinh Huyết Vũ phải không? Chuyện này là như thế nào…
- 29. 28…
- Mịa!!
Từ phía xa, Quang đã nhìn thấy thêm 3 ụ pháo nữa đang bay tới, bất chấp đám robot của Quận 2 đang cố sức đuổi theo truy cản.
Hắn chửi thầm Đinh Huyết Vũ bằng tất cả những lời lẽ tục tĩu mà hắn có thể nghĩ ra.
Đinh Huyết Vũ, Quang chưa từng ưa kẻ này. Vương Tuyết Trinh cũng không ưa, Vương Vũ Hoành cũng không ưa, mà thực tế chẳng ai có cảm tình với hắn ta.
Một trong 5 Đại tướng của Đại Nam Đế quốc, nhưng hắn lại không hề nắm quyền chỉ đạo bất kì một binh chủng nào. Bởi lẽ, Đinh Huyết Vũ, một mình hắn tạo nên một quân đoàn.
Nhất Nhân Binh Chủng.
Trong lịch sử đương đại, nếu nói một mình chiến cả một quốc gia, thì mới có một Vương Vũ Hoành. Nhưng nếu nói một thân một mình xông pha vào một trận đại chiến, thì lại có thêm Đinh Huyết Vũ.
Nếu nói trong 5 Đại tướng của Đại Nam, thuần về chiến lực, thì mạnh mẽ nhất không phải Vương Thụy An. Nói về độ hổ báo, cũng chẳng phải Nguyễn Hữu Dũng.
Tàn bạo nhất, khát máu nhất, cuồng sát nhất, cũng chỉ có thể kể tên một người. Đinh Huyết Vũ.
Kể cả khi hắn đã được Vương Thụy An nhận làm nghĩa tử, hắn vẫn ngang nhiên không lấy họ Vương.
Nói một cách nào đó, hắn cũng giống như Vương Minh Quang vậy. Nghênh ngang ngạo nghễ không sợ trời không sợ đất, hầu như không chịu sự kiểm soát của bất kì ai. Hắn một mình mang sức mạnh của cả 1 quân đoàn, ra trận chỉ với niềm vui giết chóc, và vì một lý do nào đó mang nỗi căm ghét cực kì sâu sắc tới dị tộc.
Chẳng ai nể phục hắn. Người ta chỉ khiếp sợ hắn. Và trừ Vương Vũ Hoành, còn lại có lẽ chẳng có ai là không khiếp sợ hắn, muốn né tránh hắn như tránh tà. Người ta sợ cái điệu cười bệnh hoạn của hắn, sợ đôi mắt săm soi như thể muốn róc xương lột da người đối diện bất kì lúc nào. Người ta ghê tởm cái mùi máu lúc nào cũng nồng nặc hòa quyện cùng mọi thứ mùi hôi thối trên bộ quần áo đã 20 năm không giặt giũ của hắn.
Nguyễn Thế Sơn trong những năm gần đây, được người đời đồn đại là Đinh Huyết Vũ thứ hai, đơn giản vì ở hắn ta cũng toát ra mùi độc tố ghê rợn, cũng được một mình một quân đoàn, không phải lãnh đạo bất kì ai. Nhưng Quang biết rõ, so với Nguyễn Thế Sơn, Đinh Huyết Vũ còn ghê tởm và đáng ghét hơn nhiều lắm.
Hắn cũng biết, Đinh Huyết Vũ đang không ở quá xa nơi này, chắc chắn phải trong phạm vi Thung lũng Sa Li Khan. Hắn không rõ liệu Vương Thụy An có biết tới sự có mặt của hắn, và của Đinh Huyết Vũ tại nơi này hay chưa, và lý do vì sao Đinh Huyết Vũ lại làm những chuyện này. Nhưng dù có là gì đi nữa, việc hắn nói sẽ thiêu rụi nơi này, tuyệt không phải nói giỡn.
Quang không có nhiều thời gian. Hắn cũng đã mơ hồ ý thức được rằng nơi mình đang đứng có thể sở hữu một thứ bí mật gì đó, mà Đinh Huyết Vũ và cũng có thể là một thế lực nào đó đang muốn che giấu. Hắn rất nhanh chóng mà nhìn về phía sòng bạc. Chỉ thấy, từ nơi đó lồm cồm bò ra Nguyễn Bạch.
Quang vừa tức vừa buồn cười. Xem ra Shadow Runner huyền thoại không phải chỉ là thổi phồng. Đinh Huyết Vũ bất chấp mọi giá để che giấu thứ gì đó, còn Quang chưa kịp trở tay, thì Nguyễn Bạch lại đã xong xuôi.
Quang nhanh chóng chạy tới, ngay khi Nguyễn Bạch còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng điểm huyệt khiến tên này bất động.
- Anh bạn trẻ! Làm… làm gì vậy?! - Nguyễn Bạch giương bộ mặt ngây thơ vô tội ra hỏi.
- Trong vòng 20 giây nữa, toàn bộ nơi này sẽ bị thiêu rụi. Nếu tôi bỏ ông ở lại đây, ông hẳn sẽ thành thịt nướng.
- Anh bạn muốn gì? - Nguyễn Bạch nghe vậy, lập tức bỏ hết những lời thừa thãi, đổi thái độ ngay lập tức.
- Không cần quá nhiều. Tôi sẽ cần thứ tôi cần, nếu ông có. - Vừa nói, Quang vừa đánh mắt nhìn xuống phía dưới sòng bạc. - Thứ tôi không cần, ông cứ giữ.
Khá khen cho một tên Ám Hành Sứ Giả! Nguyễn Bạch nể phục thầm trong bụng. Hắn vốn đã đi trước tên này một bước, cũng là vì kinh nghiệm của hắn dày dạn hơn. Nhưng tên này cũng phản ứng thật là nhanh, dù trong thế đường cùng vẫn có thể chiếm lại được tiên cơ.
- Được! Không vấn đề! - Nguyễn Bạch không chút do dự gật đầu, dù trong lòng vẫn đang có chút hậm hực kèm tiếc nuối.
Phía trên cao, 6 ụ súng đã quy tụ lại thành một vòng cung. 6 nguồn nhiệt lớn đã bắt đầu ngưng tụ.
Quang xách Nguyễn Bạch lên vai, dùng hết tốc độ chạy khỏi nơi này, vừa đúng lúc 6 luồng sáng kia bắn xuống, trắng lóa cả một vùng trời.
Hắn dù sao cũng là một Shadow Runner, những tình huống như vậy trải qua đã nhiều. Sau một vài thủ thuật để đảm bảo chắc chắn sự an toàn, hắn mới bước hẳn xuống căn hầm bí mật này.
Nơi đây khá là tối tăm, le lói vài ánh đèn LED xanh chiếu sáng một vài góc trong căn phòng. Nhìn sơ qua, hắn nhận ra đây là một phòng thí nghiệm nhỏ, nhìn qua thì bừa bộn lếch thếch, nhưng nhìn kĩ sẽ biết không phải dạng vừa. Máy móc dụng cụ đều là hàng chất lượng cao.
Những dấu tích trong căn phòng này chỉ ra một cuộc đấu, hay đúng hơn là một cuộc tàn sát. Một “thứ” gì đó vừa chui ra từ cái buồng thí nghiệm trong góc tường, và ra tay tàn sát toàn bộ 5 tên La Croix xấu số. Nhìn những cái xác chẳng còn hình thù trên nền nhà, Nguyễn Bạch phải cố kìm nén ham muốn lục soát mấy đống bầy nhầy đó xem có gì hay ho. Hắn trước hết cần tìm hiểu xem “thứ” đó đã biến đâu mất. Rất nhanh, hắn tìm thấy một mảng tường vỡ dẫn xuống cống ngầm phía dưới.
Xem ra sinh vật này có bản năng muốn tránh né ánh sáng hay sao đó, vừa thoát khỏi buồng thí nghiệm là lập tức tìm đường chui xuống dưới để chạy trốn. Kể cũng tiện cho hắn. Chẳng ai muốn đối đầu với một thứ mạnh mẽ như vậy.
Hệ thống cống ngầm bên dưới Sa Li Khan thì cũng loằng ngoằng phức tạp như mọi nơi khác ở Đại Nam mà thôi. Dưới đó chắc cũng có nhiều thứ hỗn tạp. Mà dù sao thì hắn cũng chẳng cần quan tâm tới nơi đó ngay lúc này. Truy đuổi cái “thứ” đó, cũng khá là hạ sách.
Thôi thì đành tìm xem nơi đây còn chút manh mối gì sót lại hay không. Nguyễn Bạch rất nhanh chóng và thiện nghệ, chưa đầy 30 phút đã lục soát sạch sẽ cái phòng nghiên cứu không lấy gì làm to này. Những thứ cần chú ý, hắn đều đã vơ hết, những thứ không quá giá trị, hắn đều đã vứt lại.
Chẳng ai biết hắn đã thấy những gì, đọc những gì, lấy những gì, bỏ lại những gì. Ngay cả căn phòng này, sau đó đều bị hắn phóng hỏa đốt sạch.
Black Cock, luôn là một kẻ bị giới trong nghề căm ghét là vì vậy. Thứ hắn chiếm, kẻ khác sẽ không thể nào lần ra. Thứ hắn bỏ lại, hắn cũng sẽ không để kẻ nào chạm tới. Những bí mật tày trời hắn nắm được, hắn sẽ chẳng khi nào hé răng với bất kì ai. Thứ hắn không chiếm được, hắn sẽ đạp đổ. Chẳng ai biết hắn đang nhắm tới mục đích gì, đang tìm kiếm thứ gì, thậm chí, còn chẳng ai biết hắn thực sự là ai.
Hắn chẳng phải người tốt, cũng không phải người xấu, hắn cũng chưa một giây một phút nào tin cậy bất kì ai. Hắn ra vẻ sẵn sàng giở mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng mục đích của hắn là gì, nào có ai biết? Thậm chí tới cả con gái hắn, hắn cũng giấu giếm quá nhiều điều.
Bỏ lại sau lưng căn hầm đang rừng rực cháy, Nguyễn Bạch đưa con Hắc Kê đặt lên vai mình, cứ thế đơn độc bước đi. Khóe miệng hắn khẽ nhếch một nụ cười.- Thằng này tới chết cũng không khai à?
Quang thấy khá phiền. Cái tên Marco này không ngờ lại dũng khí tới vậy. Bị tra tấn tới chết đi sống lại bao lần cũng nhất quyết không khai một lời. 2 tên kia thì hắn lỡ giết mất rồi. Con nhỏ bắn tỉa phía xa thì hắn không thể bắt kịp, hẳn giờ cũng đã chuồn.
Chỉ còn lại một tên đang “hóa vàng” ở chỗ kia…
Phập!!!
Từ trên trời cao, một tia sáng đỏ rực rọi thẳng xuống đất, nhắm thẳng vào chỗ tên La Croix đang hóa vàng nằm 1 góc kia. Tia sáng này mang theo nhiệt lượng lớn tới mức đứng đó từ xa mà Quang cũng phải cảm thấy nóng rát mặt mày. Thứ ánh sáng này còn nóng hơn cả Minh Quang Xạ Tuyến của hắn.
Nhìn lại, chỉ thấy trên một trảng đất đen sì, thân xác của kẻ xấu số kia đã biến thành tro bụi.
Quang toát hết mồ hôi. Hắn ngước lên trời, chỉ thấy một khẩu pháo công nghệ cao đang treo lơ lửng giữa không trung. Dấu hiệu trên khẩu pháo ấy hắn nhìn mà vô cùng quen mắt. Đó chính là Quốc kì Đại Nam.
Chẳng còn chút nghi ngờ gì, đây là một trong những vũ khí của Đinh Huyết Vũ, một trong 5 Đại tướng của Quân đội Đại Nam.
- Cái quái gì… - Quang thực sự muốn văng tục một câu. Hắn không nghĩ rằng một Đại tướng như Đinh Huyết Vũ lại ngang nhiên can thiệp vào công việc của một Ám Hành Sứ Giả, lại còn ở một nơi không rõ địch hay thù như Quận 2.
Renggg!!!!
Điện thoại đột ngột réo chuông. Quang mở máy. Số lạ. Nhưng mã đường dây là của quân đội.
- Alo?
- Ám Hành Sứ Giả, cho ngươi 30s để rời khỏi nơi đó, trước khi ta nướng chín toàn bộ khu vực ấy.
- Cái gì cơ? Huyết Vũ? Ông là Đinh Huyết Vũ phải không? Chuyện này là như thế nào…
- 29. 28…
- Mịa!!
Từ phía xa, Quang đã nhìn thấy thêm 3 ụ pháo nữa đang bay tới, bất chấp đám robot của Quận 2 đang cố sức đuổi theo truy cản.
Hắn chửi thầm Đinh Huyết Vũ bằng tất cả những lời lẽ tục tĩu mà hắn có thể nghĩ ra.
Đinh Huyết Vũ, Quang chưa từng ưa kẻ này. Vương Tuyết Trinh cũng không ưa, Vương Vũ Hoành cũng không ưa, mà thực tế chẳng ai có cảm tình với hắn ta.
Một trong 5 Đại tướng của Đại Nam Đế quốc, nhưng hắn lại không hề nắm quyền chỉ đạo bất kì một binh chủng nào. Bởi lẽ, Đinh Huyết Vũ, một mình hắn tạo nên một quân đoàn.
Nhất Nhân Binh Chủng.
Trong lịch sử đương đại, nếu nói một mình chiến cả một quốc gia, thì mới có một Vương Vũ Hoành. Nhưng nếu nói một thân một mình xông pha vào một trận đại chiến, thì lại có thêm Đinh Huyết Vũ.
Nếu nói trong 5 Đại tướng của Đại Nam, thuần về chiến lực, thì mạnh mẽ nhất không phải Vương Thụy An. Nói về độ hổ báo, cũng chẳng phải Nguyễn Hữu Dũng.
Tàn bạo nhất, khát máu nhất, cuồng sát nhất, cũng chỉ có thể kể tên một người. Đinh Huyết Vũ.
Kể cả khi hắn đã được Vương Thụy An nhận làm nghĩa tử, hắn vẫn ngang nhiên không lấy họ Vương.
Nói một cách nào đó, hắn cũng giống như Vương Minh Quang vậy. Nghênh ngang ngạo nghễ không sợ trời không sợ đất, hầu như không chịu sự kiểm soát của bất kì ai. Hắn một mình mang sức mạnh của cả 1 quân đoàn, ra trận chỉ với niềm vui giết chóc, và vì một lý do nào đó mang nỗi căm ghét cực kì sâu sắc tới dị tộc.
Chẳng ai nể phục hắn. Người ta chỉ khiếp sợ hắn. Và trừ Vương Vũ Hoành, còn lại có lẽ chẳng có ai là không khiếp sợ hắn, muốn né tránh hắn như tránh tà. Người ta sợ cái điệu cười bệnh hoạn của hắn, sợ đôi mắt săm soi như thể muốn róc xương lột da người đối diện bất kì lúc nào. Người ta ghê tởm cái mùi máu lúc nào cũng nồng nặc hòa quyện cùng mọi thứ mùi hôi thối trên bộ quần áo đã 20 năm không giặt giũ của hắn.
Nguyễn Thế Sơn trong những năm gần đây, được người đời đồn đại là Đinh Huyết Vũ thứ hai, đơn giản vì ở hắn ta cũng toát ra mùi độc tố ghê rợn, cũng được một mình một quân đoàn, không phải lãnh đạo bất kì ai. Nhưng Quang biết rõ, so với Nguyễn Thế Sơn, Đinh Huyết Vũ còn ghê tởm và đáng ghét hơn nhiều lắm.
Hắn cũng biết, Đinh Huyết Vũ đang không ở quá xa nơi này, chắc chắn phải trong phạm vi Thung lũng Sa Li Khan. Hắn không rõ liệu Vương Thụy An có biết tới sự có mặt của hắn, và của Đinh Huyết Vũ tại nơi này hay chưa, và lý do vì sao Đinh Huyết Vũ lại làm những chuyện này. Nhưng dù có là gì đi nữa, việc hắn nói sẽ thiêu rụi nơi này, tuyệt không phải nói giỡn.
Quang không có nhiều thời gian. Hắn cũng đã mơ hồ ý thức được rằng nơi mình đang đứng có thể sở hữu một thứ bí mật gì đó, mà Đinh Huyết Vũ và cũng có thể là một thế lực nào đó đang muốn che giấu. Hắn rất nhanh chóng mà nhìn về phía sòng bạc. Chỉ thấy, từ nơi đó lồm cồm bò ra Nguyễn Bạch.
Quang vừa tức vừa buồn cười. Xem ra Shadow Runner huyền thoại không phải chỉ là thổi phồng. Đinh Huyết Vũ bất chấp mọi giá để che giấu thứ gì đó, còn Quang chưa kịp trở tay, thì Nguyễn Bạch lại đã xong xuôi.
Quang nhanh chóng chạy tới, ngay khi Nguyễn Bạch còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng điểm huyệt khiến tên này bất động.
- Anh bạn trẻ! Làm… làm gì vậy?! - Nguyễn Bạch giương bộ mặt ngây thơ vô tội ra hỏi.
- Trong vòng 20 giây nữa, toàn bộ nơi này sẽ bị thiêu rụi. Nếu tôi bỏ ông ở lại đây, ông hẳn sẽ thành thịt nướng.
- Anh bạn muốn gì? - Nguyễn Bạch nghe vậy, lập tức bỏ hết những lời thừa thãi, đổi thái độ ngay lập tức.
- Không cần quá nhiều. Tôi sẽ cần thứ tôi cần, nếu ông có. - Vừa nói, Quang vừa đánh mắt nhìn xuống phía dưới sòng bạc. - Thứ tôi không cần, ông cứ giữ.
Khá khen cho một tên Ám Hành Sứ Giả! Nguyễn Bạch nể phục thầm trong bụng. Hắn vốn đã đi trước tên này một bước, cũng là vì kinh nghiệm của hắn dày dạn hơn. Nhưng tên này cũng phản ứng thật là nhanh, dù trong thế đường cùng vẫn có thể chiếm lại được tiên cơ.
- Được! Không vấn đề! - Nguyễn Bạch không chút do dự gật đầu, dù trong lòng vẫn đang có chút hậm hực kèm tiếc nuối.
Phía trên cao, 6 ụ súng đã quy tụ lại thành một vòng cung. 6 nguồn nhiệt lớn đã bắt đầu ngưng tụ.
Quang xách Nguyễn Bạch lên vai, dùng hết tốc độ chạy khỏi nơi này, vừa đúng lúc 6 luồng sáng kia bắn xuống, trắng lóa cả một vùng trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/802
|