-Nam Đế đã băng hà!
Một ngày đầu tháng 2, Kỉ lịch 6000. Tuyết đột nhiên rơi kín trời. Hoàng Long cuộn mình gầm lên 3 tiếng, xé toang cả một vùng trời, rung chuyển cả một vùng đất.
Nhiều người bàng hoàng không dám tin thứ thông tin vừa dội vào trong tai, nhiều người đã bắt đầu rớm nước mắt, kẻ khác lại ngây ngốc đứng đó lầm bầm.
Hoàng Long rống lên 3 tiếng, chỉ có một ý nghĩa duy nhất. 3000 năm nay đã vậy. Chỉ có một ý nghĩa duy nhất.
-Nam Đế đã băng hà!
Vương Vũ Hoành chết lặng mất 5 giây khi nghe Lão Nô báo tin này. Sau đó, chẳng nói một lời, hắn vọt người lao ra khỏi phòng, bỏ lại Bích Thanh đang ôm bụng bầu đứng phía sau.
Hắn chạy. Chạy nhanh nhất có thể. Hắn lao ra khỏi Hoàng tử cung, hắn thấy gia nhân đang vây kín xung quanh cổng để treo tang. Những bức trướng tang màu đen trắng lạnh lẽo. Đầu ai cũng đeo một dải khăn trắng.
Hắn không dừng bước. Hắn tách đám người, tiếp tục nhắm thẳng về Đế Vương Cung mà chạy. Hắn lướt qua đoàn người vừa than khóc vừa mặc đồ đen đeo khăn trắng. Tất cả những bóng người ấy, hòa cùng lớp tường thành lạnh lẽo, hòa cùng trời tuyết bay lả tả, quện vào nhau thành những hình khối nhị sắc u ám.
Hắn lao qua cánh cổng rộng lớn dẫn lên Đế Vương Cung. Chẳng ai cản hắn. Hắn chạy qua hành lang dài dằng dặc dẫn tới Lễ đường. Quan lại 2 bên lặng lẽ cúi đầu khi hắn chạy qua.
Hắn mở cánh cửa xông vào. Toàn bộ Lễ đường phủ trùm 2 màu đen trắng đập vào mắt hắn, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh Hoàng kim rực rỡ thường ngày.
Trong Lễ đường dài tới 200m, rộng tới hơn 1000m2 này, hàng ngàn gia nhân đang quỳ rạp xuống đất, hướng đầu về vị trí trung tâm. Ai ai cũng đang nén những tiếng sụt sùi. Trước khi Hoàng gia than khóc, bọn họ không được phép phát ra một tiếng động nào.
Những bức trướng Âm Dương phủ kín Lễ đường. Loài Rồng từ Âm Dương mà ra, rồi lại theo luật Âm Dương mà hòa mình vào dòng chảy của thế giới, rồi tan biến vào hư vô. Âm Dương là gốc của Đại Nam Đế quốc, là Đạo của Đại Nam Đế quốc, là định mệnh của Đại Nam Đế quốc.
Ánh mắt Vương Vũ Hoành phải mất một lúc mới dám nhìn về phía trung tâm, vị trí tối cao mà vạn người đang cúi lạy. Trước biểu tượng Âm Dương Long Ấn khổng lồ, nằm giữa hàng nghìn cây nến đen đốt lên ngọn lửa trắng bập bùng, là Linh cữu của Đế vương. Đứng cạnh Linh cữu, là bóng dáng quen thuộc của Vương Bá Thế. Anh ta mặc một bộ đồ lễ đen, choàng bên ngoài một chiếc áo choàng trắng, đầu quấn khăn trắng buông dài phía sau.
Quỳ ở xung quanh, là những anh chị em còn lại của hắn, rồi tới nội tộc. Hắn nhìn thấy Vương Thụy An, thấy Vương Tuyết Trinh, hắn nhìn thấy những vị Đại Tướng mà hắn chỉ mới chào hỏi sơ sơ. Hắn thấy cả Đinh Huyết Vũ, đã lần đầu tiên bỏ đi bộ chiến bào tanh sặc mùi máu mà mặc lên bộ áo lễ.
Mọi thứ, mọi thứ khiến hắn cảm nhận rõ ràng sự uy nghiêm của Phụ vương vẫn trấn giữ Lễ đường này, trấn giữ Đế quốc này, dù hắn không muốn cũng phải thừa nhận, ông đã không còn tại thế.
Bá Thế quay mặt xuống, nhìn hắn, nét mặt mệt mỏi pha lẫn sự đau buồn khó giấu giếm. Đôi mắt anh ta vẫn nhìn hắn hiền từ và nhẫn nại, như bao lâu nay vẫn thế.
-Vũ Hoành, lên nhìn mặt cha lần cuối đi em.
Hắn bước từng bước đi trên quãng đường dài dằng dặc ấy. Mỗi bước đi, lại là một lần nhớ lại những khoảnh khắc, dù chẳng nhiều nhặn gì, nhưng vẫn chẳng thể nào quên.
Chẳng biết mất bao lâu, chẳng biết đã từ khi nào, hắn đã đứng trên bậc thềm cao, nơi người ta vẫn thường đừng để yết kiến Đế Vương. Hắn lại như thấy mình của 1 năm về trước, ngượng nghịu nhưng quả quyết, lấy hết dũng khí nói với cha rằng mình muốn lấy Hoàng Bích Thanh xứ Giang Hạ làm vợ.
Hắn vẫn nhớ cái cảm giác xấu hổ tới tột cùng khi nhận những lời cười nhạo từ khắp bốn phía. Và hắn vẫn nhớ rõ cái khoảnh khắc ấy, khi Phụ vương vỗ một vỗ thật mạnh xuống tay vịn, làm rung chuyển của Kinh thành, cũng khiến bá quan phải câm miệng.
Hắn vẫn nhớ lời ông nói khi đó.
“Bất cứ một ai trên thế gian này, đều có quyền ham muốn, đều được phép có khát vọng. Con là con trai của ta, con lại càng không bao giờ được phép từ bỏ quyền được khát vọng của mình. Con muốn lấy vợ, vậy để cha đi hỏi vợ cho con.”
Hắn nhìn tới xuống thân xác được bọc trong những lớp lụa trắng đen, tới gương mặt phủ trùm tấm khăn lạnh lẽo.
Hắn chưa một lần nào trong đời nói ra, rằng hắn tự hào vì là con trai của ông. Rằng dù hắn có bị người ta chê cười chế nhạo thế nào, dù người ta đem hắn ra so sánh với ông có bao nhiêu lần, dù hắn biết mình kém cỏi ra sao, trong thâm tâm, chưa một giây một phút nào hắn buông bỏ một phần ngạo nghễ, một phần tự cao vì là con trai của Vương Lập Đế.
Phụ vương của hắn, người vẫn còn đang hừng hực sung mãn, một tay che trời, lấy sức một người mà đàn áp cả một lục địa, người nắm giữ một Vương triều hoàng kim, cứ như vậy mà ra đi. Không một cách giải thích. Không một lời từ biệt.
Hắn bước tới, vén tấm khăn ấy lên.
Một lúc sau, Vương Vũ Hoành đau đớn cất lên một tiếng hét.
-Cha!!!!!
Vương Tuyết Trinh phải chạy tới níu hắn lại. Vương Bá Thế quay mặt đi một bên. Hoàng gia nội tộc bắt đầu sụt sùi. Và hàng ngàn gia nô bên dưới òa lên than khóc.
Lặng lẽ trong một góc tối, một đứa nhóc 12 tuổi đứng đó, mặc một bộ đồ đen tuyền, không đeo khăn trắng, cũng chẳng cúi đầu, ánh sáng hắt lên một nửa gương mặt không chút cảm xúc, giương đôi mắt đen ngắm nhìn tất cả.
Một ngày đầu tháng 2, Kỉ lịch 6000. Tuyết đột nhiên rơi kín trời. Hoàng Long cuộn mình gầm lên 3 tiếng, xé toang cả một vùng trời, rung chuyển cả một vùng đất.
Nhiều người bàng hoàng không dám tin thứ thông tin vừa dội vào trong tai, nhiều người đã bắt đầu rớm nước mắt, kẻ khác lại ngây ngốc đứng đó lầm bầm.
Hoàng Long rống lên 3 tiếng, chỉ có một ý nghĩa duy nhất. 3000 năm nay đã vậy. Chỉ có một ý nghĩa duy nhất.
-Nam Đế đã băng hà!
Vương Vũ Hoành chết lặng mất 5 giây khi nghe Lão Nô báo tin này. Sau đó, chẳng nói một lời, hắn vọt người lao ra khỏi phòng, bỏ lại Bích Thanh đang ôm bụng bầu đứng phía sau.
Hắn chạy. Chạy nhanh nhất có thể. Hắn lao ra khỏi Hoàng tử cung, hắn thấy gia nhân đang vây kín xung quanh cổng để treo tang. Những bức trướng tang màu đen trắng lạnh lẽo. Đầu ai cũng đeo một dải khăn trắng.
Hắn không dừng bước. Hắn tách đám người, tiếp tục nhắm thẳng về Đế Vương Cung mà chạy. Hắn lướt qua đoàn người vừa than khóc vừa mặc đồ đen đeo khăn trắng. Tất cả những bóng người ấy, hòa cùng lớp tường thành lạnh lẽo, hòa cùng trời tuyết bay lả tả, quện vào nhau thành những hình khối nhị sắc u ám.
Hắn lao qua cánh cổng rộng lớn dẫn lên Đế Vương Cung. Chẳng ai cản hắn. Hắn chạy qua hành lang dài dằng dặc dẫn tới Lễ đường. Quan lại 2 bên lặng lẽ cúi đầu khi hắn chạy qua.
Hắn mở cánh cửa xông vào. Toàn bộ Lễ đường phủ trùm 2 màu đen trắng đập vào mắt hắn, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh Hoàng kim rực rỡ thường ngày.
Trong Lễ đường dài tới 200m, rộng tới hơn 1000m2 này, hàng ngàn gia nhân đang quỳ rạp xuống đất, hướng đầu về vị trí trung tâm. Ai ai cũng đang nén những tiếng sụt sùi. Trước khi Hoàng gia than khóc, bọn họ không được phép phát ra một tiếng động nào.
Những bức trướng Âm Dương phủ kín Lễ đường. Loài Rồng từ Âm Dương mà ra, rồi lại theo luật Âm Dương mà hòa mình vào dòng chảy của thế giới, rồi tan biến vào hư vô. Âm Dương là gốc của Đại Nam Đế quốc, là Đạo của Đại Nam Đế quốc, là định mệnh của Đại Nam Đế quốc.
Ánh mắt Vương Vũ Hoành phải mất một lúc mới dám nhìn về phía trung tâm, vị trí tối cao mà vạn người đang cúi lạy. Trước biểu tượng Âm Dương Long Ấn khổng lồ, nằm giữa hàng nghìn cây nến đen đốt lên ngọn lửa trắng bập bùng, là Linh cữu của Đế vương. Đứng cạnh Linh cữu, là bóng dáng quen thuộc của Vương Bá Thế. Anh ta mặc một bộ đồ lễ đen, choàng bên ngoài một chiếc áo choàng trắng, đầu quấn khăn trắng buông dài phía sau.
Quỳ ở xung quanh, là những anh chị em còn lại của hắn, rồi tới nội tộc. Hắn nhìn thấy Vương Thụy An, thấy Vương Tuyết Trinh, hắn nhìn thấy những vị Đại Tướng mà hắn chỉ mới chào hỏi sơ sơ. Hắn thấy cả Đinh Huyết Vũ, đã lần đầu tiên bỏ đi bộ chiến bào tanh sặc mùi máu mà mặc lên bộ áo lễ.
Mọi thứ, mọi thứ khiến hắn cảm nhận rõ ràng sự uy nghiêm của Phụ vương vẫn trấn giữ Lễ đường này, trấn giữ Đế quốc này, dù hắn không muốn cũng phải thừa nhận, ông đã không còn tại thế.
Bá Thế quay mặt xuống, nhìn hắn, nét mặt mệt mỏi pha lẫn sự đau buồn khó giấu giếm. Đôi mắt anh ta vẫn nhìn hắn hiền từ và nhẫn nại, như bao lâu nay vẫn thế.
-Vũ Hoành, lên nhìn mặt cha lần cuối đi em.
Hắn bước từng bước đi trên quãng đường dài dằng dặc ấy. Mỗi bước đi, lại là một lần nhớ lại những khoảnh khắc, dù chẳng nhiều nhặn gì, nhưng vẫn chẳng thể nào quên.
Chẳng biết mất bao lâu, chẳng biết đã từ khi nào, hắn đã đứng trên bậc thềm cao, nơi người ta vẫn thường đừng để yết kiến Đế Vương. Hắn lại như thấy mình của 1 năm về trước, ngượng nghịu nhưng quả quyết, lấy hết dũng khí nói với cha rằng mình muốn lấy Hoàng Bích Thanh xứ Giang Hạ làm vợ.
Hắn vẫn nhớ cái cảm giác xấu hổ tới tột cùng khi nhận những lời cười nhạo từ khắp bốn phía. Và hắn vẫn nhớ rõ cái khoảnh khắc ấy, khi Phụ vương vỗ một vỗ thật mạnh xuống tay vịn, làm rung chuyển của Kinh thành, cũng khiến bá quan phải câm miệng.
Hắn vẫn nhớ lời ông nói khi đó.
“Bất cứ một ai trên thế gian này, đều có quyền ham muốn, đều được phép có khát vọng. Con là con trai của ta, con lại càng không bao giờ được phép từ bỏ quyền được khát vọng của mình. Con muốn lấy vợ, vậy để cha đi hỏi vợ cho con.”
Hắn nhìn tới xuống thân xác được bọc trong những lớp lụa trắng đen, tới gương mặt phủ trùm tấm khăn lạnh lẽo.
Hắn chưa một lần nào trong đời nói ra, rằng hắn tự hào vì là con trai của ông. Rằng dù hắn có bị người ta chê cười chế nhạo thế nào, dù người ta đem hắn ra so sánh với ông có bao nhiêu lần, dù hắn biết mình kém cỏi ra sao, trong thâm tâm, chưa một giây một phút nào hắn buông bỏ một phần ngạo nghễ, một phần tự cao vì là con trai của Vương Lập Đế.
Phụ vương của hắn, người vẫn còn đang hừng hực sung mãn, một tay che trời, lấy sức một người mà đàn áp cả một lục địa, người nắm giữ một Vương triều hoàng kim, cứ như vậy mà ra đi. Không một cách giải thích. Không một lời từ biệt.
Hắn bước tới, vén tấm khăn ấy lên.
Một lúc sau, Vương Vũ Hoành đau đớn cất lên một tiếng hét.
-Cha!!!!!
Vương Tuyết Trinh phải chạy tới níu hắn lại. Vương Bá Thế quay mặt đi một bên. Hoàng gia nội tộc bắt đầu sụt sùi. Và hàng ngàn gia nô bên dưới òa lên than khóc.
Lặng lẽ trong một góc tối, một đứa nhóc 12 tuổi đứng đó, mặc một bộ đồ đen tuyền, không đeo khăn trắng, cũng chẳng cúi đầu, ánh sáng hắt lên một nửa gương mặt không chút cảm xúc, giương đôi mắt đen ngắm nhìn tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/802
|