Trong Quận 2 có một khu phố ăn chơi nổi tiếng, gọi là khu Óc Chó. Theo như truyền thống của vùng Sa Li Khan này, những khu phố với cái tên xấu xí đều là nơi sang trọng, mà ngược lại, những nơi có tên càng hoành tráng thì càng xập xệ.
Phố Óc Chó cũng không ngoại lệ. Khu phố này có thể dễ dàng lọt top 5 những điểm ăn chơi xa hoa bậc nhất thế giới. Nơi đây không chỉ nổi tiếng vì những dịch vụ ăn chơi tẩy táng, những cuộc vui bất tận, những cú tiêu pha kinh hồn bạt vía, mà còn vì sự đa dạng sắc tộc một cách công khai cực kì hiếm thấy ở không chỉ Đại Nam Đế quốc, mà còn cả trên thế giới này.
Bởi lẽ, Sa Li Khan dù sao cũng là một đặc khu kinh tế với độ phụ thuộc vào Triều đình rất thấp. Quận 2 lại là nơi tự do cởi mở nhất trong thung lũng. Khá dễ hiểu khi thấy tràn ngập con đường này là đủ mọi chủng loài. Không chỉ những chủng loài “tương đối” dễ gặp như Người Sói, Người Bướm, Người Rắn, hay Người Lùn mà cả những chủng cực kì hiếm thấy như Người Cá và Ngạ Quỷ đều có mặt. Bọn họ theo đường biển, đi cùng những đoàn thương lái lớn từ Cận Tây hoặc Tân Lục Địa mà tìm tới Sa Li Khan, và kiếm bộn tiền bằng những ngành dịch vụ, từ “trong sáng” cho tới “bớt trong sáng hơn chút”.
Ở đây, họ được gọi bằng cái tên “Ngoại tộc”, và trong mắt những đại gia nơi này, Ngoại tộc luôn là của hiếm. Hiếm thì sẽ quý. Ngoại tộc nghiễm nhiên trở thành thứ đồ trang trí xa xỉ đánh giá đẳng cấp cho các cuộc vui chơi. Người ta định giá Ngoại tộc như định giá các món hàng. Chủng loài càng hiếm, giá càng cao. Các gói dịch vụ với mức giá theo cấp số nhân, và càng có tiền, người ta càng được tiếp cận những gói dịch vụ “đặc sản” hơn nữa, những dịch vụ mà phàm nhân chả bao giờ có thể tưởng tượng ra, những dịch vụ mà ở mức độ nào đó, biến thái và bệnh hoạn đến kinh tởm.
Đã nói là phàm nhân không cách nào tưởng tượng ra, đương nhiên là không cách nào giải thích qua loa mà các ngươi có thể hiểu. Quang thì biết. Hắn dù sao cũng là xuất thân Quý tộc, lại còn là Quý tộc của Quý tộc. Nhưng cũng giống như dòng chính của Vương tộc, hắn cũng kinh tởm và khinh bỉ thứ ăn chơi xa hoa lãng phí và bệnh hoạn như vậy.
Con phố này phần nào khiến hắn không thoải mái. Không phải vì thứ mặt tối lẩn khuất sau những ánh điện neon hoa mĩ kia. Hắn vốn đã có độ trơ nhất định với những chuyện như vậy. Kẻ nhạy cảm quá mức thì đâu thể trở thành một mật thám giỏi. Hơn nữa, những người tới nơi này làm ăn, Ngoại tộc hay không Ngoại tộc, cũng đều có cho mình một lựa chọn. Để mặc dòng đời xô đẩy cũng là một lựa chọn. Họ không phàn nàn, hắn cũng không phàn nàn thuê cho họ.
Điều hắn không thấy thoải mái lắm, vì nơi này cứ gợi nhớ hắn tới cái tụ điểm ăn chơi nho nhỏ dưới lòng đất Hải Thành năm nào. Hắn lại nhớ lại những điều trăn trở mà người con gái đó gieo rắc vào tâm trí hắn.
Nhớ lại năm đó, nếu không có Hoàng Bích Thanh ra mặt, nói không chừng hắn đã bị cô ta “bế” đi, rồi lại thành con tin chính trị hoặc cái gì đó đáng sợ hơn như nô lệ mua vui chẳng hạn... Nghĩ cũng kinh. Dù tới bây giờ, đã 5 bằng Tiến sĩ trong tay, kinh nghiệm tích lũy đầy mình, nhưng nếu phải đối đầu với cô gái đó, hắn e sợ mình vẫn còn “non”.
Xoạch một tiếng. Một cô Người Bướm thân hình lả lướt, đôi mắt to tròn, phấn hoa bay lả lơi tiếp cận hắn bằng một cái đụng chạm tình tứ. Quang đang trong dòng suy nghĩ tới người con gái không cần nhắc tên cũng biết là ai kia, chỉ vì cái đụng này mà giật mình đứng hình mất 5 giây. Định thần lại, dẹp đi vẻ ngơ ngác ngu ngốc mà hắn biết mình đang phô ra, hắn lắc đầu. Cô nàng kia lại níu tay hắn, đôi mắt van nài. Bàn tay còn lại với những ngón tay thon dài và bộ móng sặc sỡ giơ lên 3 ngón tay.
Hắn vẫn lắc đầu.
Cô nàng kia phụng phịu, rút lại 1 ngón tay, chỉ còn 2 ngón.
Hắn lắc đầu, gạt cô nàng ra một bên, 2 tay đút túi áo, lặng lẽ bước nhanh về khách sạn.
Cô nàng kia bĩu môi nhìn về phía hắn khinh bỉ, hẳn đang nghĩ đã nghèo mà còn vào phố ăn chơi. Nhưng vừa nhìn theo chưa được bao lâu, đã thấy người đàn ông ấy hòa lẫn vào đám đông, hoàn toàn mất tăm mất tích, như một bóng ma.
Quang bước nhanh vào khách sạn. Khách sạn nằm trong một con hẻm nhỏ khuất tầm nhìn, không hề bóng bẩy sang trọng, nhưng lại sạch sẽ và ấm cúng vừa đủ.
Phía sau một quầy bar, Hồng đang một tay lắc lắc một ly cocktail, một tay vẫn liến thoắng bấm điện thoại.
-Anh Quang, về sớm thế? Không “vui chơi” gì à?
-Không rảnh. Sao nay yêu đời thế? Kiếm được khá không?
Kẻ tên là Hồng này, đương nhiên là con Gián ở Hải Thành 3 năm trước. Làm Gián cho Vương tộc, kiếm chác cũng đủ ngon lành, nên 3 năm sau, hắn tới Sa Li Khan thử vận may với một khách sạn nhỏ. Ai dè, ế ẩm tới sắp phá sản.
Bất đắc dĩ, Hồng lại tiếp tục làm Gián để duy trì cái sản nghiệp khó khăn lắm mới dựng lên được này, vì hắn không muốn phải ra đường nằm vạ vật lần thứ 2 trong đời. Ai dè, cái trò đời. Hắn quả nhiên sinh ra để làm Gián. Từ ngày trở về con đường cũ, việc kinh doanh của hắn lại phất như nước lũ dâng mái nhà, khách khứa nườm nượp, thông tin ê chề.
Thế rồi, oan gia ngõ hẻm thế nào, lại tiếp đón Vương Minh Quang.
-Nhờ ơn nhờ phúc đại ca, từ ngày đại ca tới thuê, khách khứa ra vào như mắc cửi.
Quang bước tới trước quầy bar, ngồi xuống, đón lấy ly cocktail từ tay Hồng.
-Loại mới à?
-Đang nghiên cứu đó. Đại ca thử xem uống thế nào. Nếu ngon em sẽ cho vào menu.
Quang hớp một hớp.
-Cũng được. Này, nhà có laptop chứ?
-Có, nhưng cũng không phải loại quá xịn đâu. Chủ yếu để em tập tành sáng tác ấy mà.
-Chạy được Salidroid 7 là được rồi. À mà chú sáng tác cái gì thế? Lắm ước mơ quá nhỉ?
-Sắc hiệp á anh. Dạo này ở phố Óc Chó cũng thu thập được khá nhiều kinh nghiệm thực tiễn, lại có nhiều người sẵn sàng đọc và góp ý nữa, viết cuốn lắm. – Hồng lè lưỡi liếm mép một cái – Đại ca rảnh thì đọc rồi góp ý cho em nhé?
-Dẹp dẹp! Bảo tao đọc Văn, khác gì lấy cục đá đập vào đầu. Thôi, đưa cái lap đây. Nhớ lưu hết đống Sắc Hiệp vớ vẩn gì đó ra chỗ khác, anh mày sẽ quét sạch dữ liệu 1 lần đấy.
Hồng nhăn nhó. Hắn cúi xuống, lôi từ trong tủ ra một cái laptop nhỏ.
-Anh thích thì cứ xóa hết đi. Chương viết ra em đều có back up hết rồi, phải đề phòng chứ. – Nói rồi, ngó quanh không có khách khứa nào, hắn mới cúi đầu ghé miệng vào tai Quang nói nhỏ - Đem ghi chép của Illya tới chỗ lão An, chẳng phải là nhẹ gánh hay sao?
Quang chỉ khẽ cười. Hắn đứng dậy, xách theo chiếc laptop, bước lên phòng.
Có những việc, hắn phải tự mình làm mà không dựa dẫm vào bất kì ai. Đây chính là ý nghĩa của cái danh xưng mà hắn mang trên vai.
Bước vào phòng, khóa kín cửa. Hắn kiểm tra căn phòng một hồi, rồi mới đặt chiếc laptop xuống bàn làm việc.
Chiếc máy này vốn làm gì có Sắc Hiệp Ngôn Tình gì, chỉ có một số thư mục hướng dẫn mà Hồng đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Như vậy cũng tiết kiệm được đôi chút thời gian.
Quang bắt đầu truy cập vào đường truyền của Quận 3, nhẹ nhàng vượt qua tường lửa của Quân đội. Sau đó, hắn rút trong túi ra một đầu đọc thẻ. Hắn cắm dây cáp nối với laptop, và lấy một tấm thẻ trắng đặt vào đầu đọc.
Hiện giờ, trong toàn bộ 3 Quận của Sa Li Khan, chỉ có duy nhất 4 tấm thẻ đã được cài đặt bộ mã để vượt qua Vòng lặp Man’Noerr. Đây là 4 chiếc chìa khóa duy nhất có khả năng xoay chuyển tình thế sắp tới. Trong tay Quang, chính là 1 trong 4 tấm thẻ đó, được kẹp trong quyển sổ ghi chép của Illya Krug.
Tấm thẻ này do chính Nguyễn Bạch đưa cho hắn.
Con người này, không hề đơn giản. Nguyễn Bạch. Hắc Kê. Hắn là ai? Và hắn đang toan tính điều gì?
Quang bỏ qua những nghi vấn ấy, bắt đầu sử dụng tấm thẻ để truy cập vào Vòng lặp Man’Noerr của Quận 2.
Phố Óc Chó cũng không ngoại lệ. Khu phố này có thể dễ dàng lọt top 5 những điểm ăn chơi xa hoa bậc nhất thế giới. Nơi đây không chỉ nổi tiếng vì những dịch vụ ăn chơi tẩy táng, những cuộc vui bất tận, những cú tiêu pha kinh hồn bạt vía, mà còn vì sự đa dạng sắc tộc một cách công khai cực kì hiếm thấy ở không chỉ Đại Nam Đế quốc, mà còn cả trên thế giới này.
Bởi lẽ, Sa Li Khan dù sao cũng là một đặc khu kinh tế với độ phụ thuộc vào Triều đình rất thấp. Quận 2 lại là nơi tự do cởi mở nhất trong thung lũng. Khá dễ hiểu khi thấy tràn ngập con đường này là đủ mọi chủng loài. Không chỉ những chủng loài “tương đối” dễ gặp như Người Sói, Người Bướm, Người Rắn, hay Người Lùn mà cả những chủng cực kì hiếm thấy như Người Cá và Ngạ Quỷ đều có mặt. Bọn họ theo đường biển, đi cùng những đoàn thương lái lớn từ Cận Tây hoặc Tân Lục Địa mà tìm tới Sa Li Khan, và kiếm bộn tiền bằng những ngành dịch vụ, từ “trong sáng” cho tới “bớt trong sáng hơn chút”.
Ở đây, họ được gọi bằng cái tên “Ngoại tộc”, và trong mắt những đại gia nơi này, Ngoại tộc luôn là của hiếm. Hiếm thì sẽ quý. Ngoại tộc nghiễm nhiên trở thành thứ đồ trang trí xa xỉ đánh giá đẳng cấp cho các cuộc vui chơi. Người ta định giá Ngoại tộc như định giá các món hàng. Chủng loài càng hiếm, giá càng cao. Các gói dịch vụ với mức giá theo cấp số nhân, và càng có tiền, người ta càng được tiếp cận những gói dịch vụ “đặc sản” hơn nữa, những dịch vụ mà phàm nhân chả bao giờ có thể tưởng tượng ra, những dịch vụ mà ở mức độ nào đó, biến thái và bệnh hoạn đến kinh tởm.
Đã nói là phàm nhân không cách nào tưởng tượng ra, đương nhiên là không cách nào giải thích qua loa mà các ngươi có thể hiểu. Quang thì biết. Hắn dù sao cũng là xuất thân Quý tộc, lại còn là Quý tộc của Quý tộc. Nhưng cũng giống như dòng chính của Vương tộc, hắn cũng kinh tởm và khinh bỉ thứ ăn chơi xa hoa lãng phí và bệnh hoạn như vậy.
Con phố này phần nào khiến hắn không thoải mái. Không phải vì thứ mặt tối lẩn khuất sau những ánh điện neon hoa mĩ kia. Hắn vốn đã có độ trơ nhất định với những chuyện như vậy. Kẻ nhạy cảm quá mức thì đâu thể trở thành một mật thám giỏi. Hơn nữa, những người tới nơi này làm ăn, Ngoại tộc hay không Ngoại tộc, cũng đều có cho mình một lựa chọn. Để mặc dòng đời xô đẩy cũng là một lựa chọn. Họ không phàn nàn, hắn cũng không phàn nàn thuê cho họ.
Điều hắn không thấy thoải mái lắm, vì nơi này cứ gợi nhớ hắn tới cái tụ điểm ăn chơi nho nhỏ dưới lòng đất Hải Thành năm nào. Hắn lại nhớ lại những điều trăn trở mà người con gái đó gieo rắc vào tâm trí hắn.
Nhớ lại năm đó, nếu không có Hoàng Bích Thanh ra mặt, nói không chừng hắn đã bị cô ta “bế” đi, rồi lại thành con tin chính trị hoặc cái gì đó đáng sợ hơn như nô lệ mua vui chẳng hạn... Nghĩ cũng kinh. Dù tới bây giờ, đã 5 bằng Tiến sĩ trong tay, kinh nghiệm tích lũy đầy mình, nhưng nếu phải đối đầu với cô gái đó, hắn e sợ mình vẫn còn “non”.
Xoạch một tiếng. Một cô Người Bướm thân hình lả lướt, đôi mắt to tròn, phấn hoa bay lả lơi tiếp cận hắn bằng một cái đụng chạm tình tứ. Quang đang trong dòng suy nghĩ tới người con gái không cần nhắc tên cũng biết là ai kia, chỉ vì cái đụng này mà giật mình đứng hình mất 5 giây. Định thần lại, dẹp đi vẻ ngơ ngác ngu ngốc mà hắn biết mình đang phô ra, hắn lắc đầu. Cô nàng kia lại níu tay hắn, đôi mắt van nài. Bàn tay còn lại với những ngón tay thon dài và bộ móng sặc sỡ giơ lên 3 ngón tay.
Hắn vẫn lắc đầu.
Cô nàng kia phụng phịu, rút lại 1 ngón tay, chỉ còn 2 ngón.
Hắn lắc đầu, gạt cô nàng ra một bên, 2 tay đút túi áo, lặng lẽ bước nhanh về khách sạn.
Cô nàng kia bĩu môi nhìn về phía hắn khinh bỉ, hẳn đang nghĩ đã nghèo mà còn vào phố ăn chơi. Nhưng vừa nhìn theo chưa được bao lâu, đã thấy người đàn ông ấy hòa lẫn vào đám đông, hoàn toàn mất tăm mất tích, như một bóng ma.
Quang bước nhanh vào khách sạn. Khách sạn nằm trong một con hẻm nhỏ khuất tầm nhìn, không hề bóng bẩy sang trọng, nhưng lại sạch sẽ và ấm cúng vừa đủ.
Phía sau một quầy bar, Hồng đang một tay lắc lắc một ly cocktail, một tay vẫn liến thoắng bấm điện thoại.
-Anh Quang, về sớm thế? Không “vui chơi” gì à?
-Không rảnh. Sao nay yêu đời thế? Kiếm được khá không?
Kẻ tên là Hồng này, đương nhiên là con Gián ở Hải Thành 3 năm trước. Làm Gián cho Vương tộc, kiếm chác cũng đủ ngon lành, nên 3 năm sau, hắn tới Sa Li Khan thử vận may với một khách sạn nhỏ. Ai dè, ế ẩm tới sắp phá sản.
Bất đắc dĩ, Hồng lại tiếp tục làm Gián để duy trì cái sản nghiệp khó khăn lắm mới dựng lên được này, vì hắn không muốn phải ra đường nằm vạ vật lần thứ 2 trong đời. Ai dè, cái trò đời. Hắn quả nhiên sinh ra để làm Gián. Từ ngày trở về con đường cũ, việc kinh doanh của hắn lại phất như nước lũ dâng mái nhà, khách khứa nườm nượp, thông tin ê chề.
Thế rồi, oan gia ngõ hẻm thế nào, lại tiếp đón Vương Minh Quang.
-Nhờ ơn nhờ phúc đại ca, từ ngày đại ca tới thuê, khách khứa ra vào như mắc cửi.
Quang bước tới trước quầy bar, ngồi xuống, đón lấy ly cocktail từ tay Hồng.
-Loại mới à?
-Đang nghiên cứu đó. Đại ca thử xem uống thế nào. Nếu ngon em sẽ cho vào menu.
Quang hớp một hớp.
-Cũng được. Này, nhà có laptop chứ?
-Có, nhưng cũng không phải loại quá xịn đâu. Chủ yếu để em tập tành sáng tác ấy mà.
-Chạy được Salidroid 7 là được rồi. À mà chú sáng tác cái gì thế? Lắm ước mơ quá nhỉ?
-Sắc hiệp á anh. Dạo này ở phố Óc Chó cũng thu thập được khá nhiều kinh nghiệm thực tiễn, lại có nhiều người sẵn sàng đọc và góp ý nữa, viết cuốn lắm. – Hồng lè lưỡi liếm mép một cái – Đại ca rảnh thì đọc rồi góp ý cho em nhé?
-Dẹp dẹp! Bảo tao đọc Văn, khác gì lấy cục đá đập vào đầu. Thôi, đưa cái lap đây. Nhớ lưu hết đống Sắc Hiệp vớ vẩn gì đó ra chỗ khác, anh mày sẽ quét sạch dữ liệu 1 lần đấy.
Hồng nhăn nhó. Hắn cúi xuống, lôi từ trong tủ ra một cái laptop nhỏ.
-Anh thích thì cứ xóa hết đi. Chương viết ra em đều có back up hết rồi, phải đề phòng chứ. – Nói rồi, ngó quanh không có khách khứa nào, hắn mới cúi đầu ghé miệng vào tai Quang nói nhỏ - Đem ghi chép của Illya tới chỗ lão An, chẳng phải là nhẹ gánh hay sao?
Quang chỉ khẽ cười. Hắn đứng dậy, xách theo chiếc laptop, bước lên phòng.
Có những việc, hắn phải tự mình làm mà không dựa dẫm vào bất kì ai. Đây chính là ý nghĩa của cái danh xưng mà hắn mang trên vai.
Bước vào phòng, khóa kín cửa. Hắn kiểm tra căn phòng một hồi, rồi mới đặt chiếc laptop xuống bàn làm việc.
Chiếc máy này vốn làm gì có Sắc Hiệp Ngôn Tình gì, chỉ có một số thư mục hướng dẫn mà Hồng đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Như vậy cũng tiết kiệm được đôi chút thời gian.
Quang bắt đầu truy cập vào đường truyền của Quận 3, nhẹ nhàng vượt qua tường lửa của Quân đội. Sau đó, hắn rút trong túi ra một đầu đọc thẻ. Hắn cắm dây cáp nối với laptop, và lấy một tấm thẻ trắng đặt vào đầu đọc.
Hiện giờ, trong toàn bộ 3 Quận của Sa Li Khan, chỉ có duy nhất 4 tấm thẻ đã được cài đặt bộ mã để vượt qua Vòng lặp Man’Noerr. Đây là 4 chiếc chìa khóa duy nhất có khả năng xoay chuyển tình thế sắp tới. Trong tay Quang, chính là 1 trong 4 tấm thẻ đó, được kẹp trong quyển sổ ghi chép của Illya Krug.
Tấm thẻ này do chính Nguyễn Bạch đưa cho hắn.
Con người này, không hề đơn giản. Nguyễn Bạch. Hắc Kê. Hắn là ai? Và hắn đang toan tính điều gì?
Quang bỏ qua những nghi vấn ấy, bắt đầu sử dụng tấm thẻ để truy cập vào Vòng lặp Man’Noerr của Quận 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/802
|