Trong lớp học luôn có những thành phần học sinh cá biệt, mà mỗi khi có sự vụ gì xảy ra, giáo viên luôn biết đích xác rằng chính những tên học sinh ấy là thủ phạm.
Đối với Kwaruh, Vương Vũ Hoành chả biết từ lúc nào đã trở thành kiểu học sinh cá biệt như vậy.
Những năm gần đây, bất cứ chuyện gì đau đầu xảy ra, đều liên quan tới Đại Nam.
Mà nói thực ra thì, Đại Nam luôn là nơi tụ tập những kẻ nổi loạn thích phá phách đó, nhưng tới mức độ như hiện nay thì sử thượng chỉ có mình Vương Vũ Hoành.
Vương Lập Đế ngày trước có chiến lực nghịch thiên là vậy, cũng chỉ làm ta đau đầu đôi ba lần mà thôi. Ngươi lại chỉ là tên yếu đuối nhất trong số chúng ta, hà cớ gì hết lần này tới lần khác lại khiến ta phải ra mặt xử lý như vậy?
- Không có chuyện gì. Việc nội bộ, ta tự khắc giải quyết.
- Khốn nạn! Rõ ràng là ngươi đã biết trước chuyện gì sắp xảy ra, mà còn không thèm thảo luận trước với ta, không, với chúng ta 1 tiếng?! - Kwaruh tức giận đấm thùm thụp xuống nền đất. Khắp tầng thứ 4 Vô thức cũng rung rinh theo từng cú đấm. - Ngươi nghĩ mình là ai hả?!!
- Ta là Đế Vương Đại Nam. Chuyện xảy ra trong đất nước ta, ta là người có toàn quyền quyết định. Hi vọng các ngươi ngoan ngoãn đứng ngoài làm khán giả.
Vương Vũ Hoành vừa không chút nao núng giữ vững tốc độ bay tới Sa Li Khan, vừa trả lời rất hời hợt. Đúng lúc này, làn sóng thứ 2 từ Sa Li Khan lại phát ra, quật cho hắn suýt rơi xuống mặt đất.
- Hỗn đản!!! - Kwaruh gầm lớn 1 tiếng. Toàn bộ ý chí của ông ta nhắm hoàn toàn về phương Nam, như 1 cơn bão tuyết cuồng nộ muốn thổi bay toàn bộ thế giới.- Nếu Đại Hùng Kwaruh thực sự ra mặt, dù có là 3 tòa Hắc Tháp cũng chưa chắc có thể ngăn cản.
Ở trên tầng 100 Đệ Nhị Tháp, John Pan nhìn ra khung cửa sổ ảo hướng về phương Bắc, lo lắng tự nhủ.
- Hắn không thể - Triệu Khuyết nhàn nhạt trả lời - Đơn giản là hắn không thể. Kẻ kế thừa Đại Thư viện Rukth’Oarr sẽ bị 1 lời nguyền phải gắn chặt thân xác với mảnh đất Rukth’Oarr. Đây là cái giá phải trả cho việc trở thành sinh vật hùng mạnh nhất thế giới. Không ai được phép bước vào mảnh đất của hắn, nhưng hắn cũng chẳng thể nào rời khỏi nơi ấy.
- Tôi vẫn luôn tự hỏi, tại sao cậu lại biết nhiều tới vậy. Cả về Dooms Day, Hồng Định, rồi cả Rukth’Oarr nữa. - John Pan quay lại nhìn Triệu Khuyết với 1 ánh mắt vừa có chút ngưỡng mộ vừa có chút dè chừng.
- Tới khi khai phá được bí mật của Hắc Tháp, ông cũng sẽ hiểu mà thôi.Ngay khi ý chí của Kwaruh vừa muốn rời khỏi mảnh đất này, chưa cần thực thể của hắn di chuyển 1 bước chân, thì toàn bộ cơ thể hắn đã không thể nào cử động.
2 cánh tay to lớn của hắn bị giăng ngang ra 2 phía. Trên 2 cánh tay ấy, ẩn ẩn hiện lên 6 sợi xích băng giá nặng nề nối tới 6 phương hướng, rồi mất hút vào 6 cánh cổng không gian hiện ra giữa không trung.
Kwaruh gồng người. Hắn dùng tới thứ sức mạnh thuần túy nhất và dữ dội nhất thế giới này để kéo 2 cánh tay mình thoát khỏi vòng kềm tỏa của 6 sợi xích nối tới 6 thế giới, nhưng không thể.
Sứ mệnh của hắn, cũng chính là sứ mệnh của Rukth’Oarr, là trung tâm giữ cho Lục giới còn lại không bị phân tách. Đây là lời tuyên thệ mà chính hắn đã lập ra tại Thượng nguồn dòng Mẫu Hà, là ước định không cách nào phá vỡ.
Chỉ còn tiếng hét phẫn nộ hướng thẳng về phương Nam.- Tiểu Hà và Ed-kun có vẻ im hơi lặng tiếng.
Vừa vung đao ngăn cản làn sóng thứ 2 đánh tới, Sasaki vừa nhắn riêng cho Vương Vũ Hoành.
Vì chủ trương của Sasaki bấy lâu nay vẫn là người không phạm ta, ta không phạm người, nên hiển nhiên hắn không có ý định can dự vào chuyện mà Vũ Hoành đã cho là nội bộ. Chỉ có điều, 2 tên kia dường như cũng đang hành xử rất kì lạ.
- Khó nói. - Vũ Hoành đáp lời - Khó mà tra ra bọn chúng có liên quan bao sâu với chuyện này. Cũng có thể là đồng phạm, cũng có thể chỉ là ngồi im xem kịch.
- Ngươi cũng gan lắm, Hoành-kun - Sasaki đáp lời - Cố tình để cho Dooms Day diễn ra. Ngươi hẳn phải rõ hơn ai hết độ nguy hiểm của Sa Li Khan chứ?
- Ta có 1 lời hẹn với Elena, và lần này ta nhất quyết muốn tìm hiểu cho ra nhẽ.
- Với kẻ đứng sau Sa Li Khan phải không? - Sasaki đột nhiên trầm giọng - Hoành-kun, tuyệt đối cẩn thận với “kẻ đó”.
- 16 năm nay, chưa có thời khắc nào là ta không ‘cẩn thận’.
Nói rồi, Vương Vũ Hoành cắt đứt liên lạc, tiếp tục bay tới nghênh đón những luồng sóng tiếp theo.Sasaki thở dài 1 tiếng. Hắn đã từng bỏ rất nhiều năm tháng trai trẻ để nghiên cứu về Thung lũng Sa Li Khan và 3 tòa Hắc Tháp. Hắn còn lấy đó làm cảm hứng để xây dựng nên Fusan Database của mình. Ngay cả chiếc mặt nạ Vô Diện, cũng là từ 1 nguồn cảm hứng không tên…Những cơn gió của 1 chiều không gian khác, 1 dòng thời gian khác, cứ hết đợt này tới đợt khác phả vào mặt Thanh Phong.
Hắn nghe rõ từng lời than thở của 1 thực thể đã vùi sâu vào miền kí ức, lẩn khuất đâu đó trong vô vàn những dòng chảy phức tạp giữa thung lũng này. Những kí ức ấy thoắt ẩn thoắt hiện, đứt đoạn mà liền mạch, vô hình mà hữu thanh, như chờ đợi tới thời khắc hậu nhân có thể tìm kiếm và lắng nghe.
Âm thanh ấy ngày càng rõ rệt hơn, nhưng không phải bởi vì nó đã được thấu hiểu, mà bởi đang có kẻ dùng cách thô bạo nhất để khoan vào lớp trầm tích của kí ức ấy, mà lôi ra từng dòng thông tin, như cái cách mà nhân loại vẫn vơ vét tài nguyên lên khỏi mặt đất.
Có 1 mũi khoan vô hình với 100 luồng ren đang khoan từng mũi, từng mũi vào lớp phù sa thông tin đã được bồi đắp qua bao nhiêu thế hệ nơi hạ nguồn dòng sông. Mũi khoan ấy còn khoan cả vào thế giới tưởng tượng của Nguyễn Thanh Phong, từ đó bắn tung tóe ra vô số mảnh vỡ với những sắc màu chói lóa, làm bật ra những hình ảnh mà hắn chưa từng được chứng kiến trong đời.
Hắn lại nghe thấy từng nốt nhạc bật ra từ từng mảnh sắc màu, lại thấy bóng dáng 1 ai đó đang kéo đàn violin từ phía bên kia của thế giới. Tiếng đàn ấy lại dẫn dụ cho từng mảnh kí ức lạ lùng không phải của hắn, va đập vào nhau tạo nên cửa ngõ để bước vào 1 thế giới thần kì hơn.
Nguyễn Thanh Phong nhắm chặt mắt, bịt chặt tai lại. Hắn không thể, và cũng không muốn tiếp nhận những luồng thông tin quá khổng lồ và quá xa lạ ấy ùa vào trong trí não mình. Hắn không thích âm nhạc. Hắn không hiểu về âm nhạc. Hắn càng không muốn để thứ âm nhạc ấy chiếm cứ lấy những xúc cảm nằm sâu trong tâm trí hắn.Nơi đây không có ánh sáng, vì vậy cũng không có màu sắc.
Nơi đây không có âm thanh.
Nơi đây không nóng, không lạnh, không đau đớn cũng không dễ chịu.
Không có buồn bã hay vui vẻ.
Chẳng có gì hết.
Chỉ có 1 sự trống rỗng vô cùng vô tận.
Thậm chí hắn đã không còn nhận thức để hiểu được về sự trống rỗng ấy.
Hắn là ai? Hắn không biết. Và hắn thậm chí còn không hề thắc mắc về điều ấy.
Không nhìn thấy, không nghe thấy, không ngửi thấy, không chạm thấy, cũng chẳng thể nhận thức về bất cứ điều gì.
Nơi này giống như điểm tận cùng của cuộc sống, hay thậm chí đã ở bờ bên kia của sự tồn tại? Hắn không biết. Hắn cũng chẳng thắc mắc.
Chỉ là, sâu thẳm bên trong hắn, có 1 chút điều khúc mắc gì đó níu lấy sự tồn tại này. 1 chút ý chí nhỏ nhoi sắp sửa tan loãng vào sự tận cùng sâu thẳm nơi đây.
“Trống rỗng là bản chất của vạn vật”
1 thứ ý thức nào đó, 1 luồng suy nghĩ nào đó, từ vô cùng vô tận xa xôi truyền tới hắn, truyền tải qua 1 thứ ngôn ngữ mà hắn có thể hiểu.
Ừ, có lẽ vậy. Hắn đâu có quan tâm điều đó đúng hay sai.
“Hãy trở về với khởi nguồn của mình. Hãy nhớ lại những cảm giác đầu tiên mà ngươi có về thế giới xung quanh. Hãy nhớ lại những cảm giác sơ khai mà ngươi không cách nào nhớ lại, vì khi đó ngươi chưa có ngôn ngữ để mô tả về chúng. Ngôn ngữ là phương tiện truyền tải nhận thức, nhưng cũng chính là rào cản của nhận thức. Quên chúng đi. Quên những dòng suy nghĩ đã được diễn dịch một cách sai lầm bởi sự giới hạn của ngôn ngữ. Cảm nhận lại mọi thứ bằng thứ trực giác đơn sơ nhất. Đừng cố định nghĩa bất cứ thứ gì. Ngươi sinh ra với đôi mắt nhắm chặt và một cơ thể trần trụi. Đừng để nỗi sợ hãi định hình nên những phản vệ đầy định kiến và ích kỉ. Hãy chấp nhận nó.”
Và thế là, theo từng câu từ mà ý thức ấy dẫn dắt, hắn bắt đầu cảm nhận thấy từng chút từng chút nỗi sợ hãi len lỏi bên trong cơ thể mình, không cách nào ngăn cản. Hắn bắt đầu cảm nhận thấy sự bất động và bất lực của bản thân trước 1 vùng không gian bao la và kì bí. Hắn sợ hãi tới mức chỉ muốn cất lên tiếng khóc thét cầu cứu. Nhưng không thể.
“Giờ hãy để những cảm giác sơ khai của ngươi được đánh thức. Hãy nhớ lại cái giây phút ngươi rời khỏi tử cung ấm áp mà bước vào thế giới đáng sợ này. Hãy để nỗi sợ hãi ấy đánh thức ngươi dậy 1 lần nữa. Hãy nhớ tới vòng tay che chở ngươi, dòng sữa ấm nóng chứa đầy sức sống, và lời ru đưa ngươi vào giấc ngủ bình yên.”
Vẫn với đôi mắt nhắm chặt, hắn như đã trở lại thời khắc ban đầu của cuộc đời mình, chờ đợi những vòng tay, dòng sữa, lời ru tới xua tan đi nỗi sợ hãi bất lực đang bao trùm lên tâm trí non nớt của hắn.
Hắn chờ đợi 1 vòng tay mềm mại, nhưng thứ hắn cảm nhận thấy, lại chỉ là một nền đất khô cứng.
Hắn chờ đợi dòng sữa ấm nóng, nhưng trong miệng hắn tanh lòm vị máu.
Hắn chờ đợi 1 lời ru, nhưng bên tai hắn vang vọng lại chỉ có tiếng khóc kinh hoàng của chính mình.
“Ta là ai?”
Một luồng ý chí từ chính bên trong hắn vọng tới, vang dội khắp khoảng không vô định.
- Anh Văn! Anh Văn! Thầy Văn ơi!!!
Giọng hét thất thanh của thằng Long làm dội lên những cơn đau khủng khiếp trong đầu hắn. Rồi cơn đau ấy lan dần xuống cổ, ngực, 2 cánh tay, đôi chân, cho tới tận những ngón chân hắn.
Sau cơn đau ấy, là những luồng cảm giác ngứa ngáy chạy dọc toàn thân. Tiếp theo đó, mọi giác quan của hắn mới bắt đầu trở lại. Xúc giác, vị giác, khứu giác, rồi thị giác.
Hắn đang nằm ngửa trên bãi phế liệu.
Đối với Kwaruh, Vương Vũ Hoành chả biết từ lúc nào đã trở thành kiểu học sinh cá biệt như vậy.
Những năm gần đây, bất cứ chuyện gì đau đầu xảy ra, đều liên quan tới Đại Nam.
Mà nói thực ra thì, Đại Nam luôn là nơi tụ tập những kẻ nổi loạn thích phá phách đó, nhưng tới mức độ như hiện nay thì sử thượng chỉ có mình Vương Vũ Hoành.
Vương Lập Đế ngày trước có chiến lực nghịch thiên là vậy, cũng chỉ làm ta đau đầu đôi ba lần mà thôi. Ngươi lại chỉ là tên yếu đuối nhất trong số chúng ta, hà cớ gì hết lần này tới lần khác lại khiến ta phải ra mặt xử lý như vậy?
- Không có chuyện gì. Việc nội bộ, ta tự khắc giải quyết.
- Khốn nạn! Rõ ràng là ngươi đã biết trước chuyện gì sắp xảy ra, mà còn không thèm thảo luận trước với ta, không, với chúng ta 1 tiếng?! - Kwaruh tức giận đấm thùm thụp xuống nền đất. Khắp tầng thứ 4 Vô thức cũng rung rinh theo từng cú đấm. - Ngươi nghĩ mình là ai hả?!!
- Ta là Đế Vương Đại Nam. Chuyện xảy ra trong đất nước ta, ta là người có toàn quyền quyết định. Hi vọng các ngươi ngoan ngoãn đứng ngoài làm khán giả.
Vương Vũ Hoành vừa không chút nao núng giữ vững tốc độ bay tới Sa Li Khan, vừa trả lời rất hời hợt. Đúng lúc này, làn sóng thứ 2 từ Sa Li Khan lại phát ra, quật cho hắn suýt rơi xuống mặt đất.
- Hỗn đản!!! - Kwaruh gầm lớn 1 tiếng. Toàn bộ ý chí của ông ta nhắm hoàn toàn về phương Nam, như 1 cơn bão tuyết cuồng nộ muốn thổi bay toàn bộ thế giới.- Nếu Đại Hùng Kwaruh thực sự ra mặt, dù có là 3 tòa Hắc Tháp cũng chưa chắc có thể ngăn cản.
Ở trên tầng 100 Đệ Nhị Tháp, John Pan nhìn ra khung cửa sổ ảo hướng về phương Bắc, lo lắng tự nhủ.
- Hắn không thể - Triệu Khuyết nhàn nhạt trả lời - Đơn giản là hắn không thể. Kẻ kế thừa Đại Thư viện Rukth’Oarr sẽ bị 1 lời nguyền phải gắn chặt thân xác với mảnh đất Rukth’Oarr. Đây là cái giá phải trả cho việc trở thành sinh vật hùng mạnh nhất thế giới. Không ai được phép bước vào mảnh đất của hắn, nhưng hắn cũng chẳng thể nào rời khỏi nơi ấy.
- Tôi vẫn luôn tự hỏi, tại sao cậu lại biết nhiều tới vậy. Cả về Dooms Day, Hồng Định, rồi cả Rukth’Oarr nữa. - John Pan quay lại nhìn Triệu Khuyết với 1 ánh mắt vừa có chút ngưỡng mộ vừa có chút dè chừng.
- Tới khi khai phá được bí mật của Hắc Tháp, ông cũng sẽ hiểu mà thôi.Ngay khi ý chí của Kwaruh vừa muốn rời khỏi mảnh đất này, chưa cần thực thể của hắn di chuyển 1 bước chân, thì toàn bộ cơ thể hắn đã không thể nào cử động.
2 cánh tay to lớn của hắn bị giăng ngang ra 2 phía. Trên 2 cánh tay ấy, ẩn ẩn hiện lên 6 sợi xích băng giá nặng nề nối tới 6 phương hướng, rồi mất hút vào 6 cánh cổng không gian hiện ra giữa không trung.
Kwaruh gồng người. Hắn dùng tới thứ sức mạnh thuần túy nhất và dữ dội nhất thế giới này để kéo 2 cánh tay mình thoát khỏi vòng kềm tỏa của 6 sợi xích nối tới 6 thế giới, nhưng không thể.
Sứ mệnh của hắn, cũng chính là sứ mệnh của Rukth’Oarr, là trung tâm giữ cho Lục giới còn lại không bị phân tách. Đây là lời tuyên thệ mà chính hắn đã lập ra tại Thượng nguồn dòng Mẫu Hà, là ước định không cách nào phá vỡ.
Chỉ còn tiếng hét phẫn nộ hướng thẳng về phương Nam.- Tiểu Hà và Ed-kun có vẻ im hơi lặng tiếng.
Vừa vung đao ngăn cản làn sóng thứ 2 đánh tới, Sasaki vừa nhắn riêng cho Vương Vũ Hoành.
Vì chủ trương của Sasaki bấy lâu nay vẫn là người không phạm ta, ta không phạm người, nên hiển nhiên hắn không có ý định can dự vào chuyện mà Vũ Hoành đã cho là nội bộ. Chỉ có điều, 2 tên kia dường như cũng đang hành xử rất kì lạ.
- Khó nói. - Vũ Hoành đáp lời - Khó mà tra ra bọn chúng có liên quan bao sâu với chuyện này. Cũng có thể là đồng phạm, cũng có thể chỉ là ngồi im xem kịch.
- Ngươi cũng gan lắm, Hoành-kun - Sasaki đáp lời - Cố tình để cho Dooms Day diễn ra. Ngươi hẳn phải rõ hơn ai hết độ nguy hiểm của Sa Li Khan chứ?
- Ta có 1 lời hẹn với Elena, và lần này ta nhất quyết muốn tìm hiểu cho ra nhẽ.
- Với kẻ đứng sau Sa Li Khan phải không? - Sasaki đột nhiên trầm giọng - Hoành-kun, tuyệt đối cẩn thận với “kẻ đó”.
- 16 năm nay, chưa có thời khắc nào là ta không ‘cẩn thận’.
Nói rồi, Vương Vũ Hoành cắt đứt liên lạc, tiếp tục bay tới nghênh đón những luồng sóng tiếp theo.Sasaki thở dài 1 tiếng. Hắn đã từng bỏ rất nhiều năm tháng trai trẻ để nghiên cứu về Thung lũng Sa Li Khan và 3 tòa Hắc Tháp. Hắn còn lấy đó làm cảm hứng để xây dựng nên Fusan Database của mình. Ngay cả chiếc mặt nạ Vô Diện, cũng là từ 1 nguồn cảm hứng không tên…Những cơn gió của 1 chiều không gian khác, 1 dòng thời gian khác, cứ hết đợt này tới đợt khác phả vào mặt Thanh Phong.
Hắn nghe rõ từng lời than thở của 1 thực thể đã vùi sâu vào miền kí ức, lẩn khuất đâu đó trong vô vàn những dòng chảy phức tạp giữa thung lũng này. Những kí ức ấy thoắt ẩn thoắt hiện, đứt đoạn mà liền mạch, vô hình mà hữu thanh, như chờ đợi tới thời khắc hậu nhân có thể tìm kiếm và lắng nghe.
Âm thanh ấy ngày càng rõ rệt hơn, nhưng không phải bởi vì nó đã được thấu hiểu, mà bởi đang có kẻ dùng cách thô bạo nhất để khoan vào lớp trầm tích của kí ức ấy, mà lôi ra từng dòng thông tin, như cái cách mà nhân loại vẫn vơ vét tài nguyên lên khỏi mặt đất.
Có 1 mũi khoan vô hình với 100 luồng ren đang khoan từng mũi, từng mũi vào lớp phù sa thông tin đã được bồi đắp qua bao nhiêu thế hệ nơi hạ nguồn dòng sông. Mũi khoan ấy còn khoan cả vào thế giới tưởng tượng của Nguyễn Thanh Phong, từ đó bắn tung tóe ra vô số mảnh vỡ với những sắc màu chói lóa, làm bật ra những hình ảnh mà hắn chưa từng được chứng kiến trong đời.
Hắn lại nghe thấy từng nốt nhạc bật ra từ từng mảnh sắc màu, lại thấy bóng dáng 1 ai đó đang kéo đàn violin từ phía bên kia của thế giới. Tiếng đàn ấy lại dẫn dụ cho từng mảnh kí ức lạ lùng không phải của hắn, va đập vào nhau tạo nên cửa ngõ để bước vào 1 thế giới thần kì hơn.
Nguyễn Thanh Phong nhắm chặt mắt, bịt chặt tai lại. Hắn không thể, và cũng không muốn tiếp nhận những luồng thông tin quá khổng lồ và quá xa lạ ấy ùa vào trong trí não mình. Hắn không thích âm nhạc. Hắn không hiểu về âm nhạc. Hắn càng không muốn để thứ âm nhạc ấy chiếm cứ lấy những xúc cảm nằm sâu trong tâm trí hắn.Nơi đây không có ánh sáng, vì vậy cũng không có màu sắc.
Nơi đây không có âm thanh.
Nơi đây không nóng, không lạnh, không đau đớn cũng không dễ chịu.
Không có buồn bã hay vui vẻ.
Chẳng có gì hết.
Chỉ có 1 sự trống rỗng vô cùng vô tận.
Thậm chí hắn đã không còn nhận thức để hiểu được về sự trống rỗng ấy.
Hắn là ai? Hắn không biết. Và hắn thậm chí còn không hề thắc mắc về điều ấy.
Không nhìn thấy, không nghe thấy, không ngửi thấy, không chạm thấy, cũng chẳng thể nhận thức về bất cứ điều gì.
Nơi này giống như điểm tận cùng của cuộc sống, hay thậm chí đã ở bờ bên kia của sự tồn tại? Hắn không biết. Hắn cũng chẳng thắc mắc.
Chỉ là, sâu thẳm bên trong hắn, có 1 chút điều khúc mắc gì đó níu lấy sự tồn tại này. 1 chút ý chí nhỏ nhoi sắp sửa tan loãng vào sự tận cùng sâu thẳm nơi đây.
“Trống rỗng là bản chất của vạn vật”
1 thứ ý thức nào đó, 1 luồng suy nghĩ nào đó, từ vô cùng vô tận xa xôi truyền tới hắn, truyền tải qua 1 thứ ngôn ngữ mà hắn có thể hiểu.
Ừ, có lẽ vậy. Hắn đâu có quan tâm điều đó đúng hay sai.
“Hãy trở về với khởi nguồn của mình. Hãy nhớ lại những cảm giác đầu tiên mà ngươi có về thế giới xung quanh. Hãy nhớ lại những cảm giác sơ khai mà ngươi không cách nào nhớ lại, vì khi đó ngươi chưa có ngôn ngữ để mô tả về chúng. Ngôn ngữ là phương tiện truyền tải nhận thức, nhưng cũng chính là rào cản của nhận thức. Quên chúng đi. Quên những dòng suy nghĩ đã được diễn dịch một cách sai lầm bởi sự giới hạn của ngôn ngữ. Cảm nhận lại mọi thứ bằng thứ trực giác đơn sơ nhất. Đừng cố định nghĩa bất cứ thứ gì. Ngươi sinh ra với đôi mắt nhắm chặt và một cơ thể trần trụi. Đừng để nỗi sợ hãi định hình nên những phản vệ đầy định kiến và ích kỉ. Hãy chấp nhận nó.”
Và thế là, theo từng câu từ mà ý thức ấy dẫn dắt, hắn bắt đầu cảm nhận thấy từng chút từng chút nỗi sợ hãi len lỏi bên trong cơ thể mình, không cách nào ngăn cản. Hắn bắt đầu cảm nhận thấy sự bất động và bất lực của bản thân trước 1 vùng không gian bao la và kì bí. Hắn sợ hãi tới mức chỉ muốn cất lên tiếng khóc thét cầu cứu. Nhưng không thể.
“Giờ hãy để những cảm giác sơ khai của ngươi được đánh thức. Hãy nhớ lại cái giây phút ngươi rời khỏi tử cung ấm áp mà bước vào thế giới đáng sợ này. Hãy để nỗi sợ hãi ấy đánh thức ngươi dậy 1 lần nữa. Hãy nhớ tới vòng tay che chở ngươi, dòng sữa ấm nóng chứa đầy sức sống, và lời ru đưa ngươi vào giấc ngủ bình yên.”
Vẫn với đôi mắt nhắm chặt, hắn như đã trở lại thời khắc ban đầu của cuộc đời mình, chờ đợi những vòng tay, dòng sữa, lời ru tới xua tan đi nỗi sợ hãi bất lực đang bao trùm lên tâm trí non nớt của hắn.
Hắn chờ đợi 1 vòng tay mềm mại, nhưng thứ hắn cảm nhận thấy, lại chỉ là một nền đất khô cứng.
Hắn chờ đợi dòng sữa ấm nóng, nhưng trong miệng hắn tanh lòm vị máu.
Hắn chờ đợi 1 lời ru, nhưng bên tai hắn vang vọng lại chỉ có tiếng khóc kinh hoàng của chính mình.
“Ta là ai?”
Một luồng ý chí từ chính bên trong hắn vọng tới, vang dội khắp khoảng không vô định.
- Anh Văn! Anh Văn! Thầy Văn ơi!!!
Giọng hét thất thanh của thằng Long làm dội lên những cơn đau khủng khiếp trong đầu hắn. Rồi cơn đau ấy lan dần xuống cổ, ngực, 2 cánh tay, đôi chân, cho tới tận những ngón chân hắn.
Sau cơn đau ấy, là những luồng cảm giác ngứa ngáy chạy dọc toàn thân. Tiếp theo đó, mọi giác quan của hắn mới bắt đầu trở lại. Xúc giác, vị giác, khứu giác, rồi thị giác.
Hắn đang nằm ngửa trên bãi phế liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/802
|