Bước từng bước đi qua những đống hoang tàn, người đàn ông luộm thuộm nhếch nhác tiến về chân tòa tháp khổng lồ, bất chấp những uy áp của 1 Chí Tôn Cường giả từ trên trời cao tỏa xuống phong bế vạn vật.
Ông ta cứ vậy tìm tới thân xác đã cháy đen thui của Liễu Thanh Chân, cúi xuống lục lọi, rồi lấy ra 1 chiếc nhẫn màu trắng.
Trên bầu trời cao, tiếng phạch phạch của từng chuyến phi cơ mang theo quân lính của 3 đại quốc kia tới trú đóng. Tạm thời bọn họ sẽ hội quân ở Quận 2 để chờ đợi đàm phán với Quân đội Đại Nam tại Quận 3.
Người đàn ông chỉ nhếch mép mỉm cười, rồi quay người lặng lẽ rời đi.
Khi ông ta bước vào 1 con phố đổ nát, chỉ thấy 1 thanh niên toàn thân mặc đồ trắng đang ngồi đợi. Trên vai anh ta xách theo 1 đứa nhóc.
- Quân chủ, em không nghĩ sẽ được gặp Quân chủ tại nơi này.
Thanh niên ấy lên tiếng.
- Ngươi lại để con mắt đánh lừa nhận thức của bản thân rồi. – Người đàn ông cười cười – Ta không phải là Quân chủ của ngươi, nhưng cũng có thể ta chính là Quân chủ của ngươi, mà thực ra điều ấy chẳng có gì khác biệt.
Nói rồi, ông ta quăng chiếc nhẫn trắng cho thanh niên kia bắt lấy.
- Cho ta gửi lời hỏi thăm tới Huỳnh Vĩ Thụy nhé.
Nói rồi người đàn ông ấy vung tay chém mạnh vào không khí. 1 vết nứt không gian xuất hiện ngay giữa đường phố. Phía bên kia vết nứt, có thể nhìn thấy 1 hoang mạc hoang vu hiu quạnh.
Ông ta bước qua vết nứt ấy, rồi biến mất khỏi nơi đây như chưa bao giờ xuất hiện.
Thanh niên kia đeo chiếc nhẫn trắng lên ngón tay, xốc lấy Hà Minh Đức trên vai rồi đứng dậy. Hắn đưa mắt nhìn về phương Nam, nơi bờ biển bao la đang lồng lộng những cơn gió.
Điện thoại reo. Hắn rút ra nghe.
- Vũ Hải Phong đấy à? – Đầu dây bên kia vang tới.
- Tôi đây. Lão Thụy đó à?
- Ngươi có đang ở Sa Li Khan chứ?
- Rất may mắn cho lão, hiện giờ tôi đang ở Sa Li Khan.
- Ha ha. Vậy coi như để huề vốn cho công sức ta nghiên cứu chạy chữa cho cô bé Quỳnh Anh kia, ngươi giúp ta chút việc nhỏ chứ nhỉ?
- Chẳng có việc nào của lão là nhỏ hết.
- Số là, có 1 cái Casino ở Quận 2, thực ra chỉ là 1 cái Casino trá hình. Chủ nơi đó cũng là khách hàng quen của ta. Mà chính ta cũng giới thiệu cho cái tên giả mạo Illya vào đó làm ấy.
- Ờ, cái Casino đó hả? Tôi có biết. Là cái mà tháng trước bị Đinh Huyết Vũ đốt trụi đúng không?
- Chính nó đó. Chuyện là bên dưới cái Casino đó là 1 cơ sở thí nghiệm ngầm. Ta sẽ bán cho bên đó mấy cái phương pháp thí nghiệm, bù lại bọn họ sẽ cung cấp cho ta mẫu vật. Chẳng biết thằng chủ Casino đó kiếm đâu ra lắm mẫu vật thế, nghe nói hắn còn cung cấp cả cho thằng Liễu Thanh Chân nữa.
- Lão tập trung vào vấn đề cho tôi nhờ, lòng vòng quá.
- Số là, ta có gửi ở đó 1 mẫu vật số 3016 để thử nghiệm 1 vài thứ. Tới khi nghe tin Đinh Huyết Vũ đốt chỗ đó ra tro rồi thì ta cũng tiếc hùi hụi cho là mất toi cái mẫu vật đó rồi. Nhưng mới đây lại nhận được thông tin là số 3016 đã kịp trốn thoát vào cống ngầm.
- Ông muốn tôi bắt hắn mang về chứ gì?
- Cẩn thận nhé. Không phải dạng vừa đâu. Mẫu vật đó có khả năng ngưng đọng thời gian đấy. Cực kì điên cuồng và khát máu. Chính nó đã đấm toác bụng tất cả các nhân viên canh giữ đấy. Nhớ bắt sống nó nhé. Cậu giết nó thì tôi tiếc lắm.
- Đừng nói với tôi mẫu vật đó là…
- Khửa khửa.Khi Từ Nghiệp Hoa tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ trong căn phòng của mình.
Hắn thấy đầu óc mình choáng váng. Kí ức cuối cùng của hắn là buổi tiệc rượu chia tay Lão Ngũ.
Hắn nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Hắn thấy lờ mờ 1 số chòm sao vẫn lấp ló giữa ban ngày. Hắn thoáng tính nhẩm được ít nhất đã 3 tháng trôi qua.
- Lão Đại, anh tỉnh rồi à?
Tiếng Phạm Ngọc Trâm vang lên từ ngoài cửa phòng. Cô bước vào với gương mặt vừa mừng vừa lo sợ.
- Anh có thực sự là Lão Đại không đó?
- Anh đây. Nhìn vẻ mặt cô thế này, có phải “hắn” đã xuất hiện phải không?
- Đúng vậy. “Hắn” làm em sợ muốn chết luôn á. Nhưng cũng may là anh đã trở về rồi. Vậy là tốt rồi.
- Chuyện của Lão Ngũ… sao rồi?
Nói tới đây, Từ Nghiệp Hoa thấy đôi mắt của Lục Muội rưng rưng muốn khóc, cũng đã đoán ra điều gì. Hắn ngồi dậy khoác chiếc áo khoác đồng phục của trại lên người, bước tới vỗ lên đầu cô gái.
- Hắn đã quyết tâm tới vậy, và cũng đã hoàn thành chính kế hoạch mà mình đề ra, ta nên mừng cho hắn mới phải.
Tới lúc này, Phạm Ngọc Trâm không kiềm chế nổi nữa. Cô bật khóc như 1 đứa trẻ. Lão Ngũ hiền lành chất phác dễ lừa của cô đã mãi mãi không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Tiếng khóc ấy vang vọng khắp trại quản giáo Từ Mẫu, khiến cho bầu không khí nơi đây u uất tang thương đến não nề.Ở 1 gian phòng, Lão Tam đang ngồi đối tửu với Lão Nhị.
- Lão Ngũ là kẻ yếu nhất trong số chúng ta, nhưng lại là kẻ kiên định nhất.
- Ta thấy hắn ngu ngốc nhất thì có.
- Chúng ta đều có chấp niệm của riêng mình. Hắn có chấp niệm của hắn. Thôi, chén nữa đi.
Lão Tam cầm bình rượu rót thêm cho cả 2. Họ lại cụng chén.
- Lão Ngũ vào trại cũng đã lâu. Hắn cũng chỉ xưng mình là Liễu Thanh Chân mà thôi. Ngươi có biết lai lịch của hắn chứ?
- Sao lại hỏi ta?
- Ta thấy ngươi hòa đồng với tất cả mọi người. Đáng lẽ ngươi phải biết nhiều hơn người khác chứ?
- Ta chỉ biết hắn họ Vương.
- Đó?! Biết tới vậy luôn? Mà Vương…
- Không phải “Vương” đó đâu. Hắn có chút tư chất nào đâu. Nhưng mà cũng có chút liên quan đấy.
- Là sao?
- Ngươi có biết những gia nô của Vương tộc đều sẽ được mang họ Vương nếu họ muốn chứ? Đây đã là truyền thống lâu đời.
- Có nghe qua.
- Vậy còn có gì khó hiểu nữa? Mẹ hắn là 1 gia nô của Vương tộc. Bà ta hẳn đã tình cờ biết được bí mật gì đó tày trời lắm nên phải trốn chạy khỏi Long Thành. Thậm chí bọn họ còn bị truy sát nữa.
- Tất cả chỉ là suy đoán của ngươi thôi phải không?
- Đương nhiên. Nếu ta thực sự biết chuyện gì thì chẳng lẽ còn yên ổn ngồi đây sao?
- Nếu thật sự là vậy… Mẹ của Lão Ngũ chết có vẻ cũng không phải do Liễu Thanh Chân. Có thể bà ta đã bị “khử” bởi Vương tộc.
- Vậy thì, kẻ mà Lão Ngũ thực sự muốn trả thù… có thể không phải là Liễu Thanh Chân.
- Thử nghĩ xem, sau tất cả, hiện tại bên nào đang chịu điêu đứng nhất? Chẳng phải là Vương tộc đó sao?
- Ngươi thực sự nghĩ rằng Lão Ngũ thật thà chất phác của chúng ta lại có thể tính toán được tới vậy sao?
- Ai biết được chứ. Có thể tất cả chỉ là sự tình cờ. Nhưng với cái chết của Lão Ngũ, biết đâu bức màn bí mật che phủ Vương tộc suốt bao năm qua sẽ dần bị vén lên?
- Bí mật về cái chết của Vương Lập Đế đúng không?
- ...
- Hà hà hà.
- Hà hà hà.
- Đúng là ăn cơm cà nói chuyện thiên hạ mà! Quên đi! Quên đi!
- Đồng ý! Đồng ý!
Bọn họ lại tiếp tục cụng chén.
- Kế đến là ngươi rồi, Lão Nhị.
- Nhanh thật. Rốt cuộc cũng phải đến lúc trở về.
- Ngươi sẽ không làm điều dại dột như Lão Ngũ chứ?
- Ha ha ha! Ta trở về với cuộc sống phong lưu của ta, hà cớ gì phải dại dột như Lão Ngũ chứ?
Đúng lúc ấy, quản giáo Kha đột ngột bước vào.
- Diệt Vô Sắc. Cậu được mãn hạn.
Ông ta cứ vậy tìm tới thân xác đã cháy đen thui của Liễu Thanh Chân, cúi xuống lục lọi, rồi lấy ra 1 chiếc nhẫn màu trắng.
Trên bầu trời cao, tiếng phạch phạch của từng chuyến phi cơ mang theo quân lính của 3 đại quốc kia tới trú đóng. Tạm thời bọn họ sẽ hội quân ở Quận 2 để chờ đợi đàm phán với Quân đội Đại Nam tại Quận 3.
Người đàn ông chỉ nhếch mép mỉm cười, rồi quay người lặng lẽ rời đi.
Khi ông ta bước vào 1 con phố đổ nát, chỉ thấy 1 thanh niên toàn thân mặc đồ trắng đang ngồi đợi. Trên vai anh ta xách theo 1 đứa nhóc.
- Quân chủ, em không nghĩ sẽ được gặp Quân chủ tại nơi này.
Thanh niên ấy lên tiếng.
- Ngươi lại để con mắt đánh lừa nhận thức của bản thân rồi. – Người đàn ông cười cười – Ta không phải là Quân chủ của ngươi, nhưng cũng có thể ta chính là Quân chủ của ngươi, mà thực ra điều ấy chẳng có gì khác biệt.
Nói rồi, ông ta quăng chiếc nhẫn trắng cho thanh niên kia bắt lấy.
- Cho ta gửi lời hỏi thăm tới Huỳnh Vĩ Thụy nhé.
Nói rồi người đàn ông ấy vung tay chém mạnh vào không khí. 1 vết nứt không gian xuất hiện ngay giữa đường phố. Phía bên kia vết nứt, có thể nhìn thấy 1 hoang mạc hoang vu hiu quạnh.
Ông ta bước qua vết nứt ấy, rồi biến mất khỏi nơi đây như chưa bao giờ xuất hiện.
Thanh niên kia đeo chiếc nhẫn trắng lên ngón tay, xốc lấy Hà Minh Đức trên vai rồi đứng dậy. Hắn đưa mắt nhìn về phương Nam, nơi bờ biển bao la đang lồng lộng những cơn gió.
Điện thoại reo. Hắn rút ra nghe.
- Vũ Hải Phong đấy à? – Đầu dây bên kia vang tới.
- Tôi đây. Lão Thụy đó à?
- Ngươi có đang ở Sa Li Khan chứ?
- Rất may mắn cho lão, hiện giờ tôi đang ở Sa Li Khan.
- Ha ha. Vậy coi như để huề vốn cho công sức ta nghiên cứu chạy chữa cho cô bé Quỳnh Anh kia, ngươi giúp ta chút việc nhỏ chứ nhỉ?
- Chẳng có việc nào của lão là nhỏ hết.
- Số là, có 1 cái Casino ở Quận 2, thực ra chỉ là 1 cái Casino trá hình. Chủ nơi đó cũng là khách hàng quen của ta. Mà chính ta cũng giới thiệu cho cái tên giả mạo Illya vào đó làm ấy.
- Ờ, cái Casino đó hả? Tôi có biết. Là cái mà tháng trước bị Đinh Huyết Vũ đốt trụi đúng không?
- Chính nó đó. Chuyện là bên dưới cái Casino đó là 1 cơ sở thí nghiệm ngầm. Ta sẽ bán cho bên đó mấy cái phương pháp thí nghiệm, bù lại bọn họ sẽ cung cấp cho ta mẫu vật. Chẳng biết thằng chủ Casino đó kiếm đâu ra lắm mẫu vật thế, nghe nói hắn còn cung cấp cả cho thằng Liễu Thanh Chân nữa.
- Lão tập trung vào vấn đề cho tôi nhờ, lòng vòng quá.
- Số là, ta có gửi ở đó 1 mẫu vật số 3016 để thử nghiệm 1 vài thứ. Tới khi nghe tin Đinh Huyết Vũ đốt chỗ đó ra tro rồi thì ta cũng tiếc hùi hụi cho là mất toi cái mẫu vật đó rồi. Nhưng mới đây lại nhận được thông tin là số 3016 đã kịp trốn thoát vào cống ngầm.
- Ông muốn tôi bắt hắn mang về chứ gì?
- Cẩn thận nhé. Không phải dạng vừa đâu. Mẫu vật đó có khả năng ngưng đọng thời gian đấy. Cực kì điên cuồng và khát máu. Chính nó đã đấm toác bụng tất cả các nhân viên canh giữ đấy. Nhớ bắt sống nó nhé. Cậu giết nó thì tôi tiếc lắm.
- Đừng nói với tôi mẫu vật đó là…
- Khửa khửa.Khi Từ Nghiệp Hoa tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ trong căn phòng của mình.
Hắn thấy đầu óc mình choáng váng. Kí ức cuối cùng của hắn là buổi tiệc rượu chia tay Lão Ngũ.
Hắn nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Hắn thấy lờ mờ 1 số chòm sao vẫn lấp ló giữa ban ngày. Hắn thoáng tính nhẩm được ít nhất đã 3 tháng trôi qua.
- Lão Đại, anh tỉnh rồi à?
Tiếng Phạm Ngọc Trâm vang lên từ ngoài cửa phòng. Cô bước vào với gương mặt vừa mừng vừa lo sợ.
- Anh có thực sự là Lão Đại không đó?
- Anh đây. Nhìn vẻ mặt cô thế này, có phải “hắn” đã xuất hiện phải không?
- Đúng vậy. “Hắn” làm em sợ muốn chết luôn á. Nhưng cũng may là anh đã trở về rồi. Vậy là tốt rồi.
- Chuyện của Lão Ngũ… sao rồi?
Nói tới đây, Từ Nghiệp Hoa thấy đôi mắt của Lục Muội rưng rưng muốn khóc, cũng đã đoán ra điều gì. Hắn ngồi dậy khoác chiếc áo khoác đồng phục của trại lên người, bước tới vỗ lên đầu cô gái.
- Hắn đã quyết tâm tới vậy, và cũng đã hoàn thành chính kế hoạch mà mình đề ra, ta nên mừng cho hắn mới phải.
Tới lúc này, Phạm Ngọc Trâm không kiềm chế nổi nữa. Cô bật khóc như 1 đứa trẻ. Lão Ngũ hiền lành chất phác dễ lừa của cô đã mãi mãi không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Tiếng khóc ấy vang vọng khắp trại quản giáo Từ Mẫu, khiến cho bầu không khí nơi đây u uất tang thương đến não nề.Ở 1 gian phòng, Lão Tam đang ngồi đối tửu với Lão Nhị.
- Lão Ngũ là kẻ yếu nhất trong số chúng ta, nhưng lại là kẻ kiên định nhất.
- Ta thấy hắn ngu ngốc nhất thì có.
- Chúng ta đều có chấp niệm của riêng mình. Hắn có chấp niệm của hắn. Thôi, chén nữa đi.
Lão Tam cầm bình rượu rót thêm cho cả 2. Họ lại cụng chén.
- Lão Ngũ vào trại cũng đã lâu. Hắn cũng chỉ xưng mình là Liễu Thanh Chân mà thôi. Ngươi có biết lai lịch của hắn chứ?
- Sao lại hỏi ta?
- Ta thấy ngươi hòa đồng với tất cả mọi người. Đáng lẽ ngươi phải biết nhiều hơn người khác chứ?
- Ta chỉ biết hắn họ Vương.
- Đó?! Biết tới vậy luôn? Mà Vương…
- Không phải “Vương” đó đâu. Hắn có chút tư chất nào đâu. Nhưng mà cũng có chút liên quan đấy.
- Là sao?
- Ngươi có biết những gia nô của Vương tộc đều sẽ được mang họ Vương nếu họ muốn chứ? Đây đã là truyền thống lâu đời.
- Có nghe qua.
- Vậy còn có gì khó hiểu nữa? Mẹ hắn là 1 gia nô của Vương tộc. Bà ta hẳn đã tình cờ biết được bí mật gì đó tày trời lắm nên phải trốn chạy khỏi Long Thành. Thậm chí bọn họ còn bị truy sát nữa.
- Tất cả chỉ là suy đoán của ngươi thôi phải không?
- Đương nhiên. Nếu ta thực sự biết chuyện gì thì chẳng lẽ còn yên ổn ngồi đây sao?
- Nếu thật sự là vậy… Mẹ của Lão Ngũ chết có vẻ cũng không phải do Liễu Thanh Chân. Có thể bà ta đã bị “khử” bởi Vương tộc.
- Vậy thì, kẻ mà Lão Ngũ thực sự muốn trả thù… có thể không phải là Liễu Thanh Chân.
- Thử nghĩ xem, sau tất cả, hiện tại bên nào đang chịu điêu đứng nhất? Chẳng phải là Vương tộc đó sao?
- Ngươi thực sự nghĩ rằng Lão Ngũ thật thà chất phác của chúng ta lại có thể tính toán được tới vậy sao?
- Ai biết được chứ. Có thể tất cả chỉ là sự tình cờ. Nhưng với cái chết của Lão Ngũ, biết đâu bức màn bí mật che phủ Vương tộc suốt bao năm qua sẽ dần bị vén lên?
- Bí mật về cái chết của Vương Lập Đế đúng không?
- ...
- Hà hà hà.
- Hà hà hà.
- Đúng là ăn cơm cà nói chuyện thiên hạ mà! Quên đi! Quên đi!
- Đồng ý! Đồng ý!
Bọn họ lại tiếp tục cụng chén.
- Kế đến là ngươi rồi, Lão Nhị.
- Nhanh thật. Rốt cuộc cũng phải đến lúc trở về.
- Ngươi sẽ không làm điều dại dột như Lão Ngũ chứ?
- Ha ha ha! Ta trở về với cuộc sống phong lưu của ta, hà cớ gì phải dại dột như Lão Ngũ chứ?
Đúng lúc ấy, quản giáo Kha đột ngột bước vào.
- Diệt Vô Sắc. Cậu được mãn hạn.
/802
|