- Thằng còi này là Vương Thành Văn?
- Vâng, là em.
- Mày còi thế này, có thật sự đánh được Luyện Thể cấp 8 không đấy?
- Luyện Thể cấp 8, là... như thế nào hả anh?
- Moá!! Chúng mày có chắc là nó không vậy?
Lý Thanh Long kinh ngạc, quay xuống hỏi đám phía dưới, cả lũ gật đầu đồng ý. Cả trường đều đang hả hê, muốn nhìn thằng Văn bị đập cho một trận.
- Còi thế này, có thật không vậy? Ê nhóc, đấm thử tao một cái xem.
- Mẹ em dạy không được tự tiện đánh người.
- Moá! Tao bảo đánh thì cứ đánh đi, nói nhiều!
- Em đánh anh là do anh bảo nhé, anh đừng đánh lại em đó, cũng đừng gọi người chặn đánh em đó.
- Moá! Tao hứa, thằng oắt này cũng lõi đời ghê nhỉ? Nào, tới, tới! Ủa...?!
Nói tới, là thằng Văn đưa tay sờ lên bụng hắn, nhắm mắt lại, như muốn lắng nghe cái gì.
- Moá! Tao bảo mày đấm tao, chứ có bảo mày sờ tao đâu? Làm cái trò gì thế? Ê? Mày có vấn đề về giới tính à? Tao biết tao rất đẹp trai, nhưng mà...
Tên Lý Thanh Long này, hình như nói rất nhiều. Văn cau mày. Nó đang cảm nhận được, nhịp độ của cơ thể tên này. Từng thớ cơ co giật, từng đợt co bóp của dạ dày, từng đợt hít thở.
Đây là lần đầu tiên, nó cảm nhận nhịp độ của một con người, được sờ trực tiếp như vậy. Bởi đối phương đứng im cho nó đánh. Tất cả, giống như một vòng tuần hoàn, lên, rồi lại xuống. Nó cũng điều chỉnh nhịp độ của chính mình, lên, rồi lại xuống.
Bắt được rồi! Nó mở mắt, chùng chân xuống, vặn nắm tay đưa lên hông, hít thật sâu, mắt nhìn thẳng. Tay trái chuẩn bị thu về. Nó chuẩn bị tung quyền.
Trong mắt Lý Thanh Long, bỗng như nhìn thấy, một vòng khí xoáy, tụ lại về phía nắm tay thằng bé. Vùng xoáy này, tạo nên một áp lực vô cùng kinh khủng, như chuẩn bị xuyên thấu mình.
- Moá! Dừng tay! Dừng tay!
Nhưng đã muộn, quyền đã xuất, không còn cách nào cản lại. Ít nhất là với trình độ non nớt của Văn, không cách nào kìm lại. Nó chợt nhận ra, thu tay trái về, đấm tay phải ra, lại có thể khiến uy lực tăng thêm một lần. Một quyền này, như sóng biển sôi trào, nhắm thẳng vào vùng bụng của Lý Thanh Long.
Lý Thanh Long, không hổ danh là học sinh Cao trung, lại là Tứ Đại Thiên Vương của trường, cảm giác được nguy hiểm, vội vàng nhanh chóng né sang một bên.
Quyền áp, phát ra hết tầm, lại như còn muốn phá xuyên ranh giới giữa nắm tay và không khí, mà không được, cuối cùng áp súc lại, tạo thành một tiếng nổ nhỏ.
Bang!!
“Bộc Phá Quyền!”, Lý Thanh Long vừa né qua, khí lưu còn phả vào mặt hắn, mát rượi. Hắn thất kinh. “Thằng lỏi con này, mới lớp 6 thật sao? Đã có thể dùng Bộc Phá Quyền!”
- Moá! Đã bảo dừng mà không chịu dừng! Mày muốn giết tao thật đó hả?
Lý Thanh Long mặc dù né được, mặc dù với trình độ của hắn, một chiêu Bộc Phá Quyền của một đứa con nít chưa coi là nguy hiểm, nhưng hắn vẫn nhảy dựng lên như con gà chọi. Tính cách tên này, rất ưa thích phô trương.
Văn nhún vai, nhìn lại hắn. Rõ ràng bảo người ta cứ đấm đi, giờ lại còn kêu ca. Loài người, ai cũng hành động phi logic như vậy à?
- Mày được lắm! Đệ tử của Trần Thiên Anh chứ gì? Nó tưởng chỉ mình nó đào tạo ra đệ tử tốt? Vậy mày thử đấu với đệ tử của tao xem!
Đám đông lại xôn xao. Đệ tử của anh Long, không biết là ai?
Hắn giơ tay đưa lên miệng, huýt sáo một cái lanh lảnh.
Vài giây sau đó, một tiếng gầm vang vọng. Ai nấy đều thất kinh.
Cả lũ dáo dác đưa mắt nhìn quanh, chợt có đứa hét lên, từ đằng xa, phía khu vườn sinh vật, bay vọt lên khỏi một toà nhà, chính là... một con rồng!
Con rồng bay vọt tới, làm cả lũ hét lên kinh hãi, bay lên sân khấu, quy phục sau lưng Lý Thanh Long. Con rồng phải cao gần bằng một người lớn, có 4 chân, 2 cánh, cổ dài, răng sắc nhọn lởm chởm, đầu to như quả dưa hấu, mắt long sòng sọc nhìn khắp xung quanh. Nó nhìn tới đâu, có đứa sợ hãi tới đó.
Tiếng la hét vang dội.
“Trời ơi! Rồng kìa!”
“Long Đại ca lên núi thực tập có một năm mà thôi, xách về một thanh Trảm Long Đao, một cái Hộ giáp, còn có cả một con rồng!”
“Giờ ở trường này Long Đại ca là vô địch thiên hạ rồi!”
“Hoá ra học sinh Cao trung lại oai phong mạnh mẽ như vậy sao? Đúng là phải cố gắng học lên Cao trung mới được!”
…
- Xí! Chỉ là một con rồng con! Mà còn chả phải rồng, chỉ là một con Drake nhỏ mà thôi!
Quang nhìn thấy cảnh này, lẩm bẩm. Hắn cảm thấy, trên đời rất nhiều thằng gà mờ, lại được vạn chúng chú mục, được tung hê, được ngưỡng mộ. Hắn đường đường 4 bằng Thạc sĩ, tài năng ngút trời, chiến lực mạnh mẽ, tri thức đầy mình, 23 tuổi đã có thể sử dụng Âm Dương Long Khí, là kẻ trẻ nhất trong lịch sử 3000 năm của Vương tộc có thể làm được, tại sao, không ai quan tâm tới.
Cuộc đời, thật bất công! Hắn than thở. Hắn còn hơi có chút xúc động, nhảy lên sân khấu biểu diễn Âm Dương Long Khí cho cả lũ cùng coi. Nhưng tất nhiên, là hắn không trẻ con tới vậy.
Linh nhún vai, nhìn hắn, không bình luận gì. Nói thế nào, đối với học sinh, nhìn thấy rồng, dù có là rồng con đi nữa, cũng vô cùng xúc động.
Trên sân khấu, thằng Văn nhìn thấy con rồng, cũng đã sợ vãi ra rồi. Cả đời này, lần đầu tiên nhìn thấy hung thú, trước giờ, nó chỉ quen nhìn mấy con chó ở chợ mà thôi. Mà nó từng bị chó cắn, nó sợ chó lắm. Mà con rồng này, to gấp 10, 20 lần con chó, nếu mà bị cắn, chắc đau lắm.
- Đây là Kiki, là đệ tử của tao. Trần Thiên Anh không có mặt ở đây, vậy thì tao cũng không có cách nào so đấu. Nhưng đệ tử đấu đệ tử, hẳn là công bằng? Kiki của tao cũng chỉ là hung thủ cấp 8 mà thôi, Luyện Thể cấp 8, mày còn đánh được, phải không?
Có con rồng lại đặt tên là Kiki như chó vậy sao? Cả đám xung quanh bụm miệng cười. Nhưng, dần dần có tiếng cổ vũ.
- Đúng thế, đệ tử đấu đệ tử, vô cùng công bằng.
- Đúng thế, Kiki đại nhân, nhai đầu thằng Vương Thành Văn đi!
- Đại nhân Kiki, phun lửa đốt chết thằng Vương Thành Văn đi!
- Gặm chân nó!
- Moi ruột nó!
- Cái thằng vô thiên bất trị, chuyên đi gây hoạ khắp nơi, gặp ai cũng muốn cắn, nay đã có Kiki đại nhân cắn lại nó!
- Cắn nó! Cắn nó!
- Cắn nó! Cắn nó!
Tiếng hô dần vang lên, kèm theo cả từng tiếng vỗ tay, như một đoàn quân đồng lòng hướng về kẻ địch.
- Lên! - Lý Thanh Long quát. Kiki cũng chùng người xuống, như chuẩn bị lấy đà vồ lấy thằng Văn.
- Khoan đã!
Thằng Văn đang muốn chạy, nó không muốn bị cắn. Bỗng nhiên, một người đã không biết từ lúc nào, bước lên sân khấu, đứng trước mặt nó.
- Anh Quang! Cứu em!
Đám đông cũng xôn xao. Không biết từ khi nào, đã có một người lách qua cả đám người, nhẹ nhàng lưu loát, nhảy lên sân khấu.
“Thằng ất ơ nào thế nhỉ?”
“Người nhà thằng Vương Thành Văn à? Có khi là anh trai?”
“Nhìn mặt ngu ngu như vậy, đúng là anh em, rất giống nhau”
“Mình thấy anh ấy cũng đẹp trai ấy chứ?”, tiếng một nữ sinh.
“Đẹp trai quái gì, đẹp trai mà ngu thì làm được gì? Nhảy lên trước mõm con rồng như thế, chả bị nó đớp cho một cái”
…
Cơ mặt Quang giật giật. Hiếm hoi lắm hắn mới có dịp đứng lên sân khấu trước bao người, đã chắc mẩm các em gái phải phát sốt vì dung mạo tuấn tú của mình, ai dè hắn lại bị cả lũ coi như thằng ngáo đá.
Hắn lại hơi có chút xúc động muốn dùng Âm Dương Long Khí đốt cả lũ này ra tro.
- Ông anh là ai? - Lý Thanh Long hỏi.
- Ha ha, anh đây, là người giám hộ của Vương Thành Văn.
“Há há, tao cứ tưởng là anh trai, hoá ra là giám hộ!”
“Thảo nào cứ thấy kì kì, tao sống ở chợ tao biết, mẹ thằng Văn mới 30 tuổi, làm sao có con trai lớn như vậy!”
“Hoá ra không phải con trai, mà là thấy người ta goá bụa đơn thân, nên mới làm phi công trẻ lái máy bay bà già”
“Moá, đã muốn lái máy bay, không chọn bà nào có tiền có quyền, lại đi chọn cái nhà nghèo rớt mùng tơi như vậy, rõ là ngu mà!”
“Đẹp trai mà ngu!”
“Đúng thế! Đẹp trai mà ngu!”
…
Cơ mặt Quang lại co giật. Hắn đâu biết cái vẻ đẹp trai của mình sẽ khiến đám nam sinh ngứa mắt. Lần đầu xuất hiện trước đám đông, đang muốn ra vẻ oai phong lẫm liệt, rốt cuộc lại bị chửi thê thảm như vậy.
Hắn lại có chút xúc động rồi. Tay phải đã hơi có khí lạnh, tay trái đã hơi có khí nóng, hắn muốn dùng Âm Dương Long Khí lắm rồi.
Số của mình, rõ ràng không thể nào nổi bật được hay sao? Hắn thở dài, nhìn về phía Lý Thanh Long và con rồng.
Chỉ có Lý Thanh Long cảm thấy không ổn. Kẻ đứng trước mình, tư thế thoải mái tự nhiên, nhưng lại không có sơ hở, thâm sâu khó lường, nhưng đáng ngại nhất, là hắn cảm thấy Kiki đang e dè sợ hãi.
Lý Thanh Long xuất thân từ một gia tộc nuôi thú tại Hải Thành, chuyên luyện thú cho các đại gia chơi. Giống Drake này, tuy không phải là Rồng, nhưng cũng đã vô cùng quý hiếm, là mặt hàng kinh doanh trụ cột của gia tộc hắn. Có khi 100 năm mới bán được một con, nhưng bán một con cũng đủ để gia tộc trụ vững trong 100 năm sau.
Drake, không phải là rồng, nhưng cũng có một phần huyết mạch của rồng. Nhưng đứng trước người này, nó e dè, nó sợ hãi, nó run rẩy. Vô cùng kì lạ.
Lý Thanh Long không thể nào coi thường người trước mặt. Hắn chỉ có thể lễ phép.
- Ông anh, chuyện ngày hôm nay, chỉ là học sinh vui đùa với nhau, thằng em cũng không muốn gây ra chuyện gì lớn, vụ đánh nhau này, cũng chỉ là đùa thôi...
- Không cần, đánh thì cứ đánh.
- Hả?!
Thằng Văn sửng sốt thốt lên. Nó còn tưởng, anh Quang lên đây cứu nó.
- Chỉ một con rồng nhép, chẳng lẽ đánh không nổi? Nhưng không phải hôm nay. Một tháng nữa, tỉ thí.
Quang ung dung nói.
“Moá, người ta đã chín chắn như vậy, đã không muốn làm to chuyện, thằng này còn cố tình gây sự!”
“Người nhà thằng Văn, đứa nào cũng thích cắn người vậy à?”
“Đây không phải là thích cắn, đây là ngu!”
“Đẹp trai nhưng mà ngu!”
- Vâng, là em.
- Mày còi thế này, có thật sự đánh được Luyện Thể cấp 8 không đấy?
- Luyện Thể cấp 8, là... như thế nào hả anh?
- Moá!! Chúng mày có chắc là nó không vậy?
Lý Thanh Long kinh ngạc, quay xuống hỏi đám phía dưới, cả lũ gật đầu đồng ý. Cả trường đều đang hả hê, muốn nhìn thằng Văn bị đập cho một trận.
- Còi thế này, có thật không vậy? Ê nhóc, đấm thử tao một cái xem.
- Mẹ em dạy không được tự tiện đánh người.
- Moá! Tao bảo đánh thì cứ đánh đi, nói nhiều!
- Em đánh anh là do anh bảo nhé, anh đừng đánh lại em đó, cũng đừng gọi người chặn đánh em đó.
- Moá! Tao hứa, thằng oắt này cũng lõi đời ghê nhỉ? Nào, tới, tới! Ủa...?!
Nói tới, là thằng Văn đưa tay sờ lên bụng hắn, nhắm mắt lại, như muốn lắng nghe cái gì.
- Moá! Tao bảo mày đấm tao, chứ có bảo mày sờ tao đâu? Làm cái trò gì thế? Ê? Mày có vấn đề về giới tính à? Tao biết tao rất đẹp trai, nhưng mà...
Tên Lý Thanh Long này, hình như nói rất nhiều. Văn cau mày. Nó đang cảm nhận được, nhịp độ của cơ thể tên này. Từng thớ cơ co giật, từng đợt co bóp của dạ dày, từng đợt hít thở.
Đây là lần đầu tiên, nó cảm nhận nhịp độ của một con người, được sờ trực tiếp như vậy. Bởi đối phương đứng im cho nó đánh. Tất cả, giống như một vòng tuần hoàn, lên, rồi lại xuống. Nó cũng điều chỉnh nhịp độ của chính mình, lên, rồi lại xuống.
Bắt được rồi! Nó mở mắt, chùng chân xuống, vặn nắm tay đưa lên hông, hít thật sâu, mắt nhìn thẳng. Tay trái chuẩn bị thu về. Nó chuẩn bị tung quyền.
Trong mắt Lý Thanh Long, bỗng như nhìn thấy, một vòng khí xoáy, tụ lại về phía nắm tay thằng bé. Vùng xoáy này, tạo nên một áp lực vô cùng kinh khủng, như chuẩn bị xuyên thấu mình.
- Moá! Dừng tay! Dừng tay!
Nhưng đã muộn, quyền đã xuất, không còn cách nào cản lại. Ít nhất là với trình độ non nớt của Văn, không cách nào kìm lại. Nó chợt nhận ra, thu tay trái về, đấm tay phải ra, lại có thể khiến uy lực tăng thêm một lần. Một quyền này, như sóng biển sôi trào, nhắm thẳng vào vùng bụng của Lý Thanh Long.
Lý Thanh Long, không hổ danh là học sinh Cao trung, lại là Tứ Đại Thiên Vương của trường, cảm giác được nguy hiểm, vội vàng nhanh chóng né sang một bên.
Quyền áp, phát ra hết tầm, lại như còn muốn phá xuyên ranh giới giữa nắm tay và không khí, mà không được, cuối cùng áp súc lại, tạo thành một tiếng nổ nhỏ.
Bang!!
“Bộc Phá Quyền!”, Lý Thanh Long vừa né qua, khí lưu còn phả vào mặt hắn, mát rượi. Hắn thất kinh. “Thằng lỏi con này, mới lớp 6 thật sao? Đã có thể dùng Bộc Phá Quyền!”
- Moá! Đã bảo dừng mà không chịu dừng! Mày muốn giết tao thật đó hả?
Lý Thanh Long mặc dù né được, mặc dù với trình độ của hắn, một chiêu Bộc Phá Quyền của một đứa con nít chưa coi là nguy hiểm, nhưng hắn vẫn nhảy dựng lên như con gà chọi. Tính cách tên này, rất ưa thích phô trương.
Văn nhún vai, nhìn lại hắn. Rõ ràng bảo người ta cứ đấm đi, giờ lại còn kêu ca. Loài người, ai cũng hành động phi logic như vậy à?
- Mày được lắm! Đệ tử của Trần Thiên Anh chứ gì? Nó tưởng chỉ mình nó đào tạo ra đệ tử tốt? Vậy mày thử đấu với đệ tử của tao xem!
Đám đông lại xôn xao. Đệ tử của anh Long, không biết là ai?
Hắn giơ tay đưa lên miệng, huýt sáo một cái lanh lảnh.
Vài giây sau đó, một tiếng gầm vang vọng. Ai nấy đều thất kinh.
Cả lũ dáo dác đưa mắt nhìn quanh, chợt có đứa hét lên, từ đằng xa, phía khu vườn sinh vật, bay vọt lên khỏi một toà nhà, chính là... một con rồng!
Con rồng bay vọt tới, làm cả lũ hét lên kinh hãi, bay lên sân khấu, quy phục sau lưng Lý Thanh Long. Con rồng phải cao gần bằng một người lớn, có 4 chân, 2 cánh, cổ dài, răng sắc nhọn lởm chởm, đầu to như quả dưa hấu, mắt long sòng sọc nhìn khắp xung quanh. Nó nhìn tới đâu, có đứa sợ hãi tới đó.
Tiếng la hét vang dội.
“Trời ơi! Rồng kìa!”
“Long Đại ca lên núi thực tập có một năm mà thôi, xách về một thanh Trảm Long Đao, một cái Hộ giáp, còn có cả một con rồng!”
“Giờ ở trường này Long Đại ca là vô địch thiên hạ rồi!”
“Hoá ra học sinh Cao trung lại oai phong mạnh mẽ như vậy sao? Đúng là phải cố gắng học lên Cao trung mới được!”
…
- Xí! Chỉ là một con rồng con! Mà còn chả phải rồng, chỉ là một con Drake nhỏ mà thôi!
Quang nhìn thấy cảnh này, lẩm bẩm. Hắn cảm thấy, trên đời rất nhiều thằng gà mờ, lại được vạn chúng chú mục, được tung hê, được ngưỡng mộ. Hắn đường đường 4 bằng Thạc sĩ, tài năng ngút trời, chiến lực mạnh mẽ, tri thức đầy mình, 23 tuổi đã có thể sử dụng Âm Dương Long Khí, là kẻ trẻ nhất trong lịch sử 3000 năm của Vương tộc có thể làm được, tại sao, không ai quan tâm tới.
Cuộc đời, thật bất công! Hắn than thở. Hắn còn hơi có chút xúc động, nhảy lên sân khấu biểu diễn Âm Dương Long Khí cho cả lũ cùng coi. Nhưng tất nhiên, là hắn không trẻ con tới vậy.
Linh nhún vai, nhìn hắn, không bình luận gì. Nói thế nào, đối với học sinh, nhìn thấy rồng, dù có là rồng con đi nữa, cũng vô cùng xúc động.
Trên sân khấu, thằng Văn nhìn thấy con rồng, cũng đã sợ vãi ra rồi. Cả đời này, lần đầu tiên nhìn thấy hung thú, trước giờ, nó chỉ quen nhìn mấy con chó ở chợ mà thôi. Mà nó từng bị chó cắn, nó sợ chó lắm. Mà con rồng này, to gấp 10, 20 lần con chó, nếu mà bị cắn, chắc đau lắm.
- Đây là Kiki, là đệ tử của tao. Trần Thiên Anh không có mặt ở đây, vậy thì tao cũng không có cách nào so đấu. Nhưng đệ tử đấu đệ tử, hẳn là công bằng? Kiki của tao cũng chỉ là hung thủ cấp 8 mà thôi, Luyện Thể cấp 8, mày còn đánh được, phải không?
Có con rồng lại đặt tên là Kiki như chó vậy sao? Cả đám xung quanh bụm miệng cười. Nhưng, dần dần có tiếng cổ vũ.
- Đúng thế, đệ tử đấu đệ tử, vô cùng công bằng.
- Đúng thế, Kiki đại nhân, nhai đầu thằng Vương Thành Văn đi!
- Đại nhân Kiki, phun lửa đốt chết thằng Vương Thành Văn đi!
- Gặm chân nó!
- Moi ruột nó!
- Cái thằng vô thiên bất trị, chuyên đi gây hoạ khắp nơi, gặp ai cũng muốn cắn, nay đã có Kiki đại nhân cắn lại nó!
- Cắn nó! Cắn nó!
- Cắn nó! Cắn nó!
Tiếng hô dần vang lên, kèm theo cả từng tiếng vỗ tay, như một đoàn quân đồng lòng hướng về kẻ địch.
- Lên! - Lý Thanh Long quát. Kiki cũng chùng người xuống, như chuẩn bị lấy đà vồ lấy thằng Văn.
- Khoan đã!
Thằng Văn đang muốn chạy, nó không muốn bị cắn. Bỗng nhiên, một người đã không biết từ lúc nào, bước lên sân khấu, đứng trước mặt nó.
- Anh Quang! Cứu em!
Đám đông cũng xôn xao. Không biết từ khi nào, đã có một người lách qua cả đám người, nhẹ nhàng lưu loát, nhảy lên sân khấu.
“Thằng ất ơ nào thế nhỉ?”
“Người nhà thằng Vương Thành Văn à? Có khi là anh trai?”
“Nhìn mặt ngu ngu như vậy, đúng là anh em, rất giống nhau”
“Mình thấy anh ấy cũng đẹp trai ấy chứ?”, tiếng một nữ sinh.
“Đẹp trai quái gì, đẹp trai mà ngu thì làm được gì? Nhảy lên trước mõm con rồng như thế, chả bị nó đớp cho một cái”
…
Cơ mặt Quang giật giật. Hiếm hoi lắm hắn mới có dịp đứng lên sân khấu trước bao người, đã chắc mẩm các em gái phải phát sốt vì dung mạo tuấn tú của mình, ai dè hắn lại bị cả lũ coi như thằng ngáo đá.
Hắn lại hơi có chút xúc động muốn dùng Âm Dương Long Khí đốt cả lũ này ra tro.
- Ông anh là ai? - Lý Thanh Long hỏi.
- Ha ha, anh đây, là người giám hộ của Vương Thành Văn.
“Há há, tao cứ tưởng là anh trai, hoá ra là giám hộ!”
“Thảo nào cứ thấy kì kì, tao sống ở chợ tao biết, mẹ thằng Văn mới 30 tuổi, làm sao có con trai lớn như vậy!”
“Hoá ra không phải con trai, mà là thấy người ta goá bụa đơn thân, nên mới làm phi công trẻ lái máy bay bà già”
“Moá, đã muốn lái máy bay, không chọn bà nào có tiền có quyền, lại đi chọn cái nhà nghèo rớt mùng tơi như vậy, rõ là ngu mà!”
“Đẹp trai mà ngu!”
“Đúng thế! Đẹp trai mà ngu!”
…
Cơ mặt Quang lại co giật. Hắn đâu biết cái vẻ đẹp trai của mình sẽ khiến đám nam sinh ngứa mắt. Lần đầu xuất hiện trước đám đông, đang muốn ra vẻ oai phong lẫm liệt, rốt cuộc lại bị chửi thê thảm như vậy.
Hắn lại có chút xúc động rồi. Tay phải đã hơi có khí lạnh, tay trái đã hơi có khí nóng, hắn muốn dùng Âm Dương Long Khí lắm rồi.
Số của mình, rõ ràng không thể nào nổi bật được hay sao? Hắn thở dài, nhìn về phía Lý Thanh Long và con rồng.
Chỉ có Lý Thanh Long cảm thấy không ổn. Kẻ đứng trước mình, tư thế thoải mái tự nhiên, nhưng lại không có sơ hở, thâm sâu khó lường, nhưng đáng ngại nhất, là hắn cảm thấy Kiki đang e dè sợ hãi.
Lý Thanh Long xuất thân từ một gia tộc nuôi thú tại Hải Thành, chuyên luyện thú cho các đại gia chơi. Giống Drake này, tuy không phải là Rồng, nhưng cũng đã vô cùng quý hiếm, là mặt hàng kinh doanh trụ cột của gia tộc hắn. Có khi 100 năm mới bán được một con, nhưng bán một con cũng đủ để gia tộc trụ vững trong 100 năm sau.
Drake, không phải là rồng, nhưng cũng có một phần huyết mạch của rồng. Nhưng đứng trước người này, nó e dè, nó sợ hãi, nó run rẩy. Vô cùng kì lạ.
Lý Thanh Long không thể nào coi thường người trước mặt. Hắn chỉ có thể lễ phép.
- Ông anh, chuyện ngày hôm nay, chỉ là học sinh vui đùa với nhau, thằng em cũng không muốn gây ra chuyện gì lớn, vụ đánh nhau này, cũng chỉ là đùa thôi...
- Không cần, đánh thì cứ đánh.
- Hả?!
Thằng Văn sửng sốt thốt lên. Nó còn tưởng, anh Quang lên đây cứu nó.
- Chỉ một con rồng nhép, chẳng lẽ đánh không nổi? Nhưng không phải hôm nay. Một tháng nữa, tỉ thí.
Quang ung dung nói.
“Moá, người ta đã chín chắn như vậy, đã không muốn làm to chuyện, thằng này còn cố tình gây sự!”
“Người nhà thằng Văn, đứa nào cũng thích cắn người vậy à?”
“Đây không phải là thích cắn, đây là ngu!”
“Đẹp trai nhưng mà ngu!”
/802
|