Côn Lôn phái từ xưa tới nay vẫn được xưng là huyền môn chánh tông, trong đó ba tông phái Đạo, Pháp, Thánh tạo thành thế chân vạc là có địa vị chí cao vô thượng trong nội bộ, còn các tông phái khác trong quá trình mấy ngàn năm nếu không bị mai một thì cũng đã rời ra hải ngoại từ lâu.
Chỉ có chi phái Đan Dương Tông chuyên luyện đan và Kiếm Trì tông chuyên luyện kiếm là hàng ngàn năm nay vẫn miễn cưỡng có chỗ đứng trong Côn Lôn phái.
Khi các đại tông mạch phân ra các chi nhánh, ắt sẽ được thành lập tại những ngọn tiên phong trong phạm vi Côn Lôn Tiên Phủ, mỗi ngọn tự lập thành phủ riêng.
Bởi vậy Côn Lôn phái luôn trường thịnh như trăm hoa đua nở, không hề suy giảm chút nào.
Việc phát triển nhân lực là chuyện liên quan tới hưng suy của tông phái, thành ra tại Long môn đại hội nơi Vạn Thanh Cốc, cho dù là ai cũng không dám thờ ơ tùy tiện, ngoại trừ Vương Mẫu Phong trước sau vẫn ở đẳng cấp siêu nhiên thế ngoại, các ngọn tiên phong đều phái người tới cả. Lúc các chi phái tuyển chọn, đều theo sắp xếp từ các đại hội lần trước luân phiên nhau phân lấy quyền ưu tiên chọn lựa, tránh trường hợp cùng tranh giành một người hoặc chi phái nào đó bị suy yếu vì không có người tài.
"Dương Chân"
Giọng nói già nua liên tiếp gọi mấy lần, đều không có người ứng thanh, cả sân liền nổi lên những tiếng xì xầm.
Dương Chân đang chìm đắm trong buồn bã, bị người lôi kẻ kéo mấy cái mới giật mình bừng tỉnh, đưa mắt nhìn quanh liền phát hiện có vô số ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm.
Lúc này một chấp sự đạo nhân trên đài lại đọc to tên hắn lần nữa.
Dương Chân ngơ ngẩn đứng dậy đi ra khỏi hàng.
Khi ấy trên sân số đệ tử vẫn còn lại quá nửa.
"Thiên Ngoại Phong chọn lấy Dương Chân." Trên đài tuyến đọc lại một lần, đồng thời một bạch y chân nhân tiến tới trước mặt Dương Chân.
"Không, ta đã có sư phụ rồi." Dương Chân nhìn người lạ mặt phía trước, chợt như vừa tỉnh mộng đột nhiên gào tướng lên.
Cả sân tức thì xôn xao.
"Trật tự!" Tử Thừa Chân Nhân quát nhẹ, thanh âm của ông ta không lớn nhưng truyền tới tai mọi người trong sân rất rõ ràng.
"Sư phụ ngươi là ai?" Bạch y chân nhân kia kinh ngạc hỏi.
"Ta... ta là đệ tử của Ngọc Tiêu Phong, sư phụ ta là Tiêu Vân Vong..." giọng nói của Dương Chân càng lúc càng nhỏ, đầu cúi gằm xuống.
Bạch y chân nhân kia lặng người, sau đó quay đầu nhìn về phía chủ sự Tử Thừa Chân Nhân, chỉ thấy lão đạo trầm mặc giây lát ròi gật gật đầu.
"Thôi được, nể mặt Tiêu sư đệ, ta xin rút lui vậy." Bạch y chân nhân tỏ vẻ rất tiếc nuối nhìn Dương Chân thêm một lần rồi mới lui lại phía sau.
Lại có thêm mấy đệ tử được tuyển chọn, tiếng tuyên đọc trên đài đã dừng, cả sân trở nên im phăng phắc.
Những đệ tử phòng chữ Thiên còn lưu trong sân đều ngồi ngay ngắn, sắc mặt nghiêm trang, nhưng trong lòng lo lắng không thôi, chỉ mong thanh âm trên kia tuyên đọc thêm vài lần nữa.
Không một tiếng gió, không một tiếng thở, tất cả giống như không hề có bất cứ tiếng động nào, chỉ còn những cặp mắt tuyệt vọng ngóng lên phía trên.
"Long môn đại hội kết thúc, những đệ tử phòng chữ Thiên đã tu hết năm năm, tức khắc tự chọn lấy tương lai." Rốt cục thì Tử Thừa Chân Nhân cũng tuyên đọc vận mệnh của bọn họ.
Cả sân tức thì nổi lên những tiếng ai oán, nháy mắt biến thành một khối hỗn loạn, một vài người quỳ sụp tại chỗ đấm ngực vò đâu gào khóc thảm thiết.
Những đệ tử phòng chữ Nhân và phòng chữ Địa đứng ngoài nhìn vào, tất cả đều yên lặng.
Trong số các đệ tử bị đào thải, ai được chọn làm đạo đồng thì được ở lại, dù sao vẫn còn có chút hy vọng có thể ngóc đầu dậy, những đệ tử bị trả về vận mạng thật không biết dự tính thế nào.
Trước khi xuất sơn, bọn họ đều bị tiến hành tẩy lễ; sau khi suất sơn, tất cả những việc phát sinh nơi đây sẽ hoàn toàn quên hết.
Phần lớn bọn họ là được trả về thế tục, nhưng cũng có một bộ phận không còn nơi nào để về thì được lưu làm đệ tử phàm tục ngoại đạo, được đưa tới đạo quán ở ngoài núi, đối với tiên đạo khó mà có duyên gặp lại.
Mệnh vận như vậy cũng đành chịu, có người cười nói vui vẻ, cũng có người khóc lóc thương tâm.
Dương Chân lui lại một bên xa xa, nhìn thấy những người cũng tầm tuổi hắn, đã cùng chung tu luyện nhiều năm, trong đó cũng có không ít người quen thân, lại nghĩ tới sau ngày hôm nay suốt đời chẳng còn cơ hội gặp lại, vận mệnh cách trở, hắn đột nhiên cảm thấy có một tư vị rất khó tả.
Còn hắn thì sao? Nếu những người hắn chờ đợi không đến, sau này biết làm thế nào?
Dương Chân nhìn khắp sân cảm giác vui buồn lẫn lộn, trong lòng tự gào lớn lên, ta nhất định không thể từ bỏ, ta nhất định phải kiên trì, hai bàn tay nắm chặt lại tựa hồ như muốn nắm chặt lấy vận mệnh của chính mình.
"Bây giờ đi đâu về đâu?" Tử Thừa Chân Nhân chẳng biết từ lúc nào đã tới trước mặt Dương Chân, thản nhiên khoanh tay nhìn hắn, hàng lông mày thô ngắn giật giật điệu bộ kỳ quái khôn tả.
"Ta..." Dương Chân mấp máy miệng, rốt cục lại không thể thốt ra được lời nào.
Tử Thừa Chân Nhân kiên nhẫn đứng một bên, dường như đang đợi câu trả lời của hắn, hai người cứng cương trì như vậy hồi lâu.
Đúng lúc này chợt một đạo ánh sáng vàng chóe chớp động giữa đám người trên sân, xông ngang xông dọc khắp nơi tạo ra một tràng những tiếng huyên náo.
Quái nhân vẫn ngồi một góc, chẳng biết từ bao giờ đã vào trong sân đi tới đi lui như thăm dò gì đó, cái mũ trúc to đùng che đi cả nửa khuôn mặt của ông ta khiến người ta không thể nhìn được rõ ràng.
Đột nhiên đạo kim quang vọt thành một đường cong rơi xuống ngay cạnh Dương Chân, hắn cẩn thận quan sát, té ra là một con vượn nhỏ khả ái phi thường. Con vật đó nhảy choi choi tại chỗ kêu lên hai tiếng chi chi, cặp mắt vàng rực nhìn chằm chặp lên người hắn, rồi đứng sững bất động tại chỗ.
Dương Chân trong lòng cảm thấy kỳ quái, bất giác ngồi xổm xuống, đưa tay định vuốt, con vật đó đột nhiên lại chẳng còn thấy đâu nữa.
Trước mắt hắn xuất hiện một lão đầu lùn tịt, chỉ thấy ông ta đưa tay tháo chiếc mũ to xuống, lộ ra cái đầu trọc lóc, hàng mi dài rủ xuống hai bên thành hình chữ bát, đặc biệt hai vành tai ông ta dài và nhọn dựng ngược lên trên. Hiện tại, cặp mắt xám xịt của lão đang quan sát hắn một cách cẩn thận.
"Tiểu Kim chọn trúng ngươi rồi, đi theo lão phu." Lão đầu đưa cánh tay gầy đét nhẹ nhàng vuốt ve con vượn nhỏ đã trở lại trên vai ông ta, nó nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, hai bàn tay khua loạn như đang giãy dụa, lại như đang bắt đầu tự vuốt lấy bộ lông của mình.
"Tiểu Kim?" Dương Chân nghe thấy giọng nói khản đục đó liền vội vàng đứng dậy.
"Lão phu là Nhất Kỳ ở Vạn Thú Cốc." Lão đầu cất giọng nói tiếp.
"Người là... Nhất Kỳ sư bá?" Tử Thừa ở bên cạnh sớm đã để ý tới ông ta, nhưng có vẻ như chưa từng nhận ra thân phận của ông.
Lão đầu liếc Tử Thừa một cái, lạnh lùng nói: "Vẫn còn có người biết được thân phận của lão phu, thật hiếm có."
Tử Thừa Chân Nhân đưa tay hành lễ thốt: "Sư bá nhiều năm không xuất hiện trên nhân thế, bây giờ sao lại tới đây?"
Nhất Kỳ lão nhân xua tay một cái, nói gằn từng chữ: "Thu đồ đệ."
Tử Thừa kinh hãi vô cùng, nói: "Người sao không nói sớm, đó là..." giọng nói liền tỏ vẻ do dự, thần sắc có mấy phần khó coi ngó lại Dương Chân.
"Chưa muộn, chính là hắn." Nhất Kỳ lão nhân đưa ngón tay chỉ vào Dương Chân, con vượn nhỏ trên vai lão cũng như hiểu được, khua loạn cánh tay kêu lên chi chi.
Ánh mắt Tử Thừa lộ vẻ kỳ quái, trầm ngâm giấy lát rồi cười nói: "Như thế rất tốt, có thể làm đệ tử của người cũng là do phúc khí của hắn." Nói đoạn đưa mắt nhìn Dương Chân đang đứng ngơ ngẩn bên cạnh.
Dương Chân đang lúc hoảng hốt, lại thấy hai người bọn họ đã tự quyết định tất cả, trong lòng tức thì nổi giận.
Sư phụ trong cảm nhận của hắn, đương nhiên phải là Tiêu Vân Vong với vẻ phong lưu như thần tiên trong loài người ấy, còn cái lão đầu u ám lùn xịt này làm sao có thể làm sư phụ của hắn được?
Huống hồ suốt bốn năm mài dũa tu luyện gian khổ, sớm đã khiến cả tâm lẫn chí của hắn trưởng thành gấp trăm lần, trong ngoài đều như biến thành người khác, hiện tại sức mấy cam tâm bị người ta tùy ý sắp xếp?
Ở nhiều với Nhạc Thiên hắn cũng bị lây cái tính của gã, đối với những người trong giới thần tiên, cảm giác kính sợ tới mức thần bí cũng đã tiêu đi quá nửa.
Dương Chân liền kiên quyết cự tuyệt: "Ta có sư phụ rồi, không thể nào theo lão đầu này được."
Nhất Kỳ thoáng ngạc nhiên, rõ ràng chưa từng có người nào dám mở miệng cự tuyệt ông ta. Tử Thừa Chân Nhânh chợt cười ha ha nói: "Nếu vậy thì cho ngươi đi theo bọn họ xuống núi luôn, thế nào?" Nói đoạn đưa ngón tay chỉ vào đám đệ tử phòng chữ Thiên đang đứng thất hồn lạc phách giữa sân.
"Ngươi..." Dương Chân không ngờ đường đường đạo mạo như lão lại đem cái quyền Vạn Thanh Cốc Chủ ra uy hiếp hắn, lửa giận bốc lên đầu phừng phừng mà không phát tác ra được.
Nhất Kỳ thấy vậy mỉm cười, hùa theo Tử Thừa gật gật đầu rồi đeo lại cái mũ rộng vành. Một luồng ánh sáng hư ảo chợt lóe lên, hai người một vượn đã biến mất tăm tích khỏi khoảng sân.
Tử Thừa đứng sững tại chỗ kinh ngạc vô cùng, ngẩng đầu nhìn về chân trời phía nam, ông ta đột ngột lại nở ra một nụ cười gian xảo.
Long môn đại hội đến đây chấm dứt.
"Lão già chết dịch, thả ta ra, thả ta ra!"
Trên biển mây mờ mịt, một ông lão ngự trên một cuộn mây sắc vàng, trông dáng vẻ như chậm chạp mà thực ra đang lao đi rất nhanh. Dưới chân ông lão có một gã thiếu niên nằm co quắp, đang không ngừng dãy dụa.
Ông lão hiển nhiên là Nhất Kỳ, vừa rồi chính lão đã thi triển đại pháp lực Bằng Không Na Di bắt Dương Chân chạy đi.
Hiện tại bọn họ đang trên đường đi tới Vạn Thú Cốc tại phía nam của Côn Lôn Tiên Phủ.
Trên bầu trời, vầng thái dương đỏ rực đang ẩn hiện trong những ráng mây vàng rực rỡ. Giữa bát phương mây cuộn, đột nhiên hiện ra một dãy núi sừng sững.
"Lão già chết dịch, thả ta ra, ta phải quay về Ngọc Tiêu Phong..."
"Vạn Thú Cốc so với Ngọc Tiêu Phong kia của ngươi còn tốt gấp trăm lần, tội gì phải thế?"
"Cho dù là tốt gấp vạn lần, ta cũng không muốn tới." Dương Chân kiên quyết không chịu.
"Ngươi có thể chất thánh linh, lại ẩn chứa thần khí, theo lão phu tới Vạn Thú Cốc chính là kỳ duyên của ngươi đó." Tiểu Kim đang gà gật trên vai cũng bởi câu nói đó của Nhất Kỳ mà giật mình tỉnh dậy, cặp mắt láo liên một hồi rồi lại rụt đầu bất động.
"Ta thà chết cũng không bái ngươi làm sư phụ." Dương Chân căm phẫn đáp.
Nhất Kỳ im lặng hồi lâu, bất thần vung tay giải khai cấm chế trên người Dương Chân miệng nói: "Đến rồi."
Đột nhiên trời đất như đảo lộn, gió rít vù vù, Dương Chân vừa mới cảm nhận mình đang phá mây hạ xuống, còn chưa hoàn hồn thì trước mắt hắn đã xuất hiện một sơn cốc vĩ đại tràn đầy sinh khí.
Sơn cốc này do một dãy núi nối tiếp nhau bao bọc xung quanh mà thành. Trong cốc cổ thụ chót vót, cây cỏ rậm rạp trăm hoa đua nở, dường như bốn mùa trong năm đã dừng luân chuyển, tất cả sơn xuyên linh khí đều tập trung cả tại nơi này.
Từ trên các vách đá dựng đứng xuống tới đáy cốc, trăm ngàn khe suối ào ào chảy xuyên vào trong những khu rừng rậm, hội tụ thành một cái hồ xanh biếc ở giữa sơn cốc. Từ những làn sóng, hơi nước bốc lên như mây mù sương khói, trên dưới một màu, ngẩn ngơ như trong cõi mộng.
Càng kỳ lạ hơn là vô số những linh cầm dị thú nhởn nhơ khắp sơn lâm, dưới mặt hồ, bám vách đá, bay trên trời điểu thú không ngừng quây tụ khắp bốn phương nhìn muốn tràn con mắt.
Từ tầng mây trên trời, thỉnh thoảng lại có những tia nắng vàng chiếu xuống khiến Vạn Thú Cốc như được phủ một lớp tiên vân bảy màu, trong trẻo kỳ ảo vô cùng.
Lúc này, cụm mây sắc vàng đã hạ xuống căn nhà thủy tạ bên cạnh hồ, đó là một dãy nhà làm bằng trúc tím dựng ngay trên khói nước ven bờ, từng gian từng gian liên tiếp, hành lang nối liền với nhau.
"Chủ nhân về rồi, chủ nhân về rồi."
Một con anh vũ màu sắc rực rỡ mồm miệng liên thanh bay lên trước đón đường, theo sau là một bầy cả khỉ lông màu đỏ lửa lẫn vượn trắng, còn có cả một con hồ ly trắng muốt chẳng biết từ chỗ nào đột ngột nhảy ra, hùa theo bầy linh thú thiên hình vạn trạng huyên náo kéo đến đầy vẻ thân mật.
Ngước mắt nhìn chỉ thấy núi non trùng điệp xanh thẳm như tranh vẽ, mỗi bước mỗi cảnh như cõi tiên, Dương Chân bất giác như mê như say trong chốn đào nguyên tiên cảnh này, hắn không thể không thừa nhận rằng so với nơi này thì Ngọc Tiêu Phong cũng có mấy phần thô kệch.
Đột nhiên cảm thấy có thứ gì động đậy, cúi đầu nhìn xuống chợt thấy có một con khỉ sáu tai toàn thân đỏ rực vô cùng kỳ dị đang lôi kéo hắn, cặp mắt xanh biếc đang láo liên vô cùng linh động có vẻ muốn dò xét gì đó.
Hiện tại toàn thân Nhất Kỳ lão nhân bị bao vây bởi đủ các loại kỳ hình dị thú lớn nhỏ bất đồng, con bay con trèo, chít chít chóe chóe huyên náo một vùng. Dương Chân nhìn thấy không khỏi hoa hết mắt mũi.
"Uầm!" một tràng tiếng nước phun trào nặng nề kèm theo tiếng kêu kỳ dị vọng tới.
Trên mặt hồ xanh ngắt như ngọc phỉ thúy bên ngoài Tử Trúc Lâu xuất hiện cả ngàn con Huyền quy lớn nhỏ khác nhau, sắp xếp thành hàng ngũ đàn đàn lớp lớp bơi đến. Trong đó có một con to như một quả đồi nhỏ, lưng có thể chở bảy tám người chứ không ít, tiếng kêu kỳ dị vừa rồi chính là do nó phát ra. Hiện tại nó đang tự mình dẫn tất cả đồng bạn tới chào đón chủ nhân.
Trong khu rừng phía xa, hàng chục con tiên hạc tung cánh nô đùa, bên cạnh đó là một bầy mai hoa lộc (hươu sao) nhởn nhơ uống nước.
"Lão phu có thể đem một thân bản lĩnh thuần dưỡng linh thú truyền thụ tất cả cho ngươi." Nhất Kỳ tung ra một ít quả cây kỳ lạ, đám linh thú kia liền lớp lớp phân tán, chỉ còn lại con anh vũ biết nói cùng với Tiểu Kim ở lại bầu bạn với ông ta.
"Ta muốn học ngự kiếm phi thiên, pháp lực thần thông, ai thèm học cái đạo ức hiếp súc vật, phí công vô ích." Dương Chân tuy trong bụng rất thích thú, nhưng miệng vẫn khăng khăng không chịu thừa nhận, hắn cũng không tin lão đầu nhỏ thó này có thể bắt được hắn phải bái sư.
"Ha ha, rốt cục thì căn bản cũng không ngoài cái đạo thông dẫn cơ thể với tự nhiên, kiếm bất quá cũng chỉ là một loại binh khí mà thôi, thảo mộc đều có thể làm binh, vạn vật đều có thể thành khí, nếu thuần phục được đủ loại sinh linh thì cũng có thể thuần phục vạn vật, không có đối thủ." Nhất Kỳ phẩy tay khẽ lắc đầu, ít nhiều có ý trách Dương Chân ngu ngốc không thông.
Dương Chân hứ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
"Đại đạo thiên vạn điều (*), việc gì cứ phải khăng khăng tìm lấy một?" Nhất Kỳ nhìn Dương Chân hồi lâu rồi khẽ thở dài, xoay người đi tới chỗ dãy nhà trúc.
"Đồ ngốc, đồ ngốc..." Con anh vũ lại không bay theo ông ta, ngược lại còn bay tới đỉnh đầu Dương Chân lượn qua lượn lại, huyên thuyên không dứt như bất bình thay cho chủ nhân.
"Thần điểu ta cũng từng thấy qua rồi, huống hồ cái thứ học vẹt con con như ngươi." Dương Chân búng tay phát ra một đạo kiếm khí dọa cho con anh vũ bay tuốt ra xa, không ngừng kêu lên chí chóe.
* * * ※※※ * * *
Dương Chân chẳng đặng chẳng đừng phải lưu lại Vạn Thú Cốc, tính nết hắn ngoài mềm trong cứng, lần này bị ép tới đây trong lòng vốn rất không phục, nhưng cũng đành chịu hoàn cảnh chứ biết làm sao hơn.
Chỉ là hắn nhất định không chịu đàm phán với Nhất Kỳ lão nhân, thành ra cứ mỗi người một việc không liên quan gì tới nhau cả. Hắn cả ngày nếu không phải ngồi luyện công thì lại ra kiếm linh thú trêu đùa, lâu dần ũng cảm thấy đỡ tịch mịch.
Nháy mắt đã qua một tháng.
Hiện tại hắn vừa mới hoàn tất buổi luyện công trong gian nhà trúc của riêng hắn, đang từ cửa sổ nhìn về nơi xa, thả mình trong trầm tư.
Từ lúc hắn dung hợp được hai đạo tâm pháp đột phá giới hạn quan trọng, tu vi có thể nói là một bước lên trời. Chỉ là hắn cũng không rõ mình tiếp theo phải làm sao để tu luyện. Những thứ hắn luyện tập bất quá cũng chỉ là tàn biên của Tiệt Thần Đạo và Nguyên Thủy Thiên Chương, thậm chí Thiên Chương cũng chưa từng luyện qua phần tâm quyết phía sau cảnh giới Trúc Cơ. Cứ như hiện nay thì hắn hoàn toàn chủ yếu luyện thần là chính, cái pháp môn cổ quái mới dung nạp kia cũng chỉ là phụ, cảm nhận với thiên địa có nhanh nhạy hơn, lục thức thần thông sơ hiện, tạm thời coi như chớm có khả năng tích cốc.
Hắn nghĩ chỉ cần học được thuật ngự kiếm là có thể tự mình bay về Ngọc Tiêu Phong. Thế nhưng phải làm sao để học? Hắn đâu có biết.
"Phách" Một đạo kim quang xẹt qua cửa sổ hạ xuống ngay cái ghế phía trước, con tiểu bạch hồ mà Dương Chân mới nuôi không lâu đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất giật mình kêu chí chóe, tiếng kêu của nó đầy vẻ bất mãn con vượn nhỏ.
"Tiểu Kim, lão quỷ đó tìm ta sao?" Dương Chân vừa nhìn đã nhận ra đó chính là con vượn nhỏ vô cùng linh lợi của Nhất Kỳ.
Tiểu Kim quay về phía Dương Chân nhe răng vẻ dọa nạt, rồi lại đưa tay gãi gãi vào đầu con tiểu bạch hồ làm thân, miệng khẹc khẹc mấy tiếng xua tay chỉ ra phía bên ngoài sau đó liền nhảy vọt qua cửa sổ.
Dương Chân vỗ về cho con tiểu bạch hồ một lúc cho nó ngủ lại, trong lúc không để ý vấp chân một cái suýt ngã, lúc đó mới phát hiện có một con mãng xà sừng trắng vảy xanh mới bò tới.
Từ hôm trước Dương Chân trong lúc cao hứng đã giúp con tiểu bạch hồ tranh đoạt được một cây Thiên niên tham oa (**) từ con đại mãng, sau đó con tiểu bạch hồ cứ bám riết lấy hắn không chịu rời đi. Lần này con đại mãng cũng theo tới đây, có vẻ như muốn đoạt lại Thiên niên tham oa của tiểu bạch hồ. Hắn liền nhấc chân đá cho một cú, con đại mãng kia mới chịu quay đầu bò vào bụi cây rậm rạp sau đó biến mất vào trong khu rừng.
Những ngày qua, hắn phát hiện hết thảy những con vật lớn nhỏ trong sơn cốc ít nhiều đều có chút linh tính, đối xử với nhau rất hòa thuận, thi thoảng mới ngẫu nhiên chành chọe với nhau nhưng cũng không hề làm tổn thương hòa khí. Bởi vậy những việc kỳ quái vừa rồi, hắn sớm đã coi như chuyện thường.
Đứng bên hồ, quay đầu nhìn lại căn nhà nhỏ bằng trúc do chính tay hắn dựng lên, bất giác đỏ bừng cả mặt. Căn nhà ọp ẹp xiêu vẹo, xem ra chỉ một cơn gió thổi tới ắt phải đổ rụi chứ không sai.
Nếu cha còn sống, nhìn thấy tài thợ mộc mà nhi tử đã học được từ ông đến mức này, không biết sẽ phản ứng ra sao nữa?
Dương Chân càng nghĩ càng nản, hình bóng trầm mặc cô độc của phụ thân trong đầu hắn chợt nhòa đi, thay vào đó là mẹ hắn, bà sẽ châm chọc hắn mấy câu, rồi dịu dàng răn dạy hắn, vừa bảo vệ vừa vỗ về khiến tâm lý của con trẻ cảm thấy vô cùng thoải mái. Đáng tiếc, tất cả những điều đó hắn đã chẳng còn thấy được nữa.
Hắn giờ đang tại Côn Lôn Sơn, tại cái thế giới như trong mộng tưởng này, hắn phải không ngừng đấu tranh vì chính vận mệnh của bản thân.
Hắn nhìn lại một lần như lấy thêm dũng khí, rồi mới cất bước tiến đến dãy nhà trúc bên hồ của Nhất Kỳ.
Dương Chân đề khí khinh thân ngự phong vọt lên, liên tiếp vung tay đạp chân ba lần trên mặt hồ như chuồn chuồn điểm nước, tới lần cuối cùng thì đạp lên lưng một con rùa phóng người bay lên hơn mười trượng cao, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống ngay bên ngoài Tử Trúc Cư.
"Lão quỷ, ngươi tìm ta?" Giọng Dương Chân chẳng có chút nào thừa nhận đối phương là một lão tiền bối của Côn Lôn. Thấy Nhất Kỳ lão nhân đang yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, con anh vũ lắm lời không có ở đây, nếu không thì nó ắt đã huyên thuyên đủ điều rồi.
Đôi mắt của Nhất Kỳ lão nhân từ từ hé mở lộ ra ánh mắt xám đục già nua, lúc này cây long trượng mà ông không lúc nào rời thân đang được đặt bên cạnh, chiếc mũ rộng được treo trên vách, cái đầu hói lơ thơ tóc đặc biệt bóng nhẫy.
"Ngươi bất kỳ lúc nào cũng có thể đi."
"Thật sao?"
Dương Chân mừng rỡ, nháy mắt đã tan hết cả giận dỗi. Hắn căn bản không có phương pháp nào rời khỏi cái nơi non cao nước thẳm này. Hơn nữa Côn Lôn Tiên Phủ to lớn tới mức khó mà tưởng tượng, hắn sợ tìm một hai tháng cũng chưa chắc thấy được Ngọc Tiêu Phong nằm tại chỗ nào.
Chỉ cần ra khỏi sơn cốc, còn lại không quan tâm tới thứ gì khác.
"Kiếm, Thanh Tiên Mộc ngàn năm." Giọng nói của Nhất Kỳ lão nhân phảng phất như được phát ra từ trong bụng, chòm râu dài cũng không hề động đậy, vừa dứt lời thì trên tay ông ta đã đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm gỗ màu xanh đen dài chừng một thước.
"Cho ta ư?" Dương Chân tuy miệng còn đang hỏi mà tay đã bất giác đón lấy. Vừa cầm đã thấy rất nặng y như được làm từ đồng nguyên chất, thân kiếm thanh thoát đơn giản, ẩn hiện những đường vân màu vàng kim, có thể cảm giác được một luồng sức mạnh linh lực khó dò lưu chuyển bên trong.
"Nó, có thể đưa ngươi rời cốc." Nhất Kỳ lão nhân nói dứt lời liền nhắm mắt trở lại như trước.
"Vậy... ta lấy nhé?" Dương Chân đối với thuật luyện kiếm chẳng biết tí nào, lần này lão quỷ đó chủ động nhượng bộ, thậm chí là tỏ ra khuất phục khiến hắn tức thì vô cùng sung sướng, tuy vậy vẫn có mấy phần cảnh giác nói: "Tuy ta nói không chịu bái làm đệ tử của ngươi, nhưng nếu quả thực... ngươi nhất định muốn ta học Thông linh thuật gì đó thì... ta cũng có thể thử xem..."
Nhất Kỳ lão nhân đột nhiên mở bừng mắt chiếu ra những tia sáng vui vẻ y như đứa trẻ.
Dương Chân lúc này mới dường như thoáng nhận ra cái bẫy của lão quỷ này. Hắn vốn định nuốt lời luôn nhưng trong lòng thầm tính toán một hồi rồi quyết định vẫn tiếp nhận sự nhượng bộ của lão ta, bởi rốt cục thì một thanh phi kiếm cũng là thứ mà hắn mơ tưởng từ lâu. Trước mắt mà nói thì chỉ như vậy cũng đủ để gạt tất cả mọi thứ sang một bên.
"Thông linh thuật này tuyệt đối không phải tầm thường, sau khi học được rồi thì trên có thể thông với tinh túy của thảo mộc cùng vạn vật linh trưởng, dưới có thể thông với u minh quỷ hồn, thuần dưỡng linh thú bất quả chỉ là một nhánh rất nhỏ mà thôi." Nhất Kỳ lão nhân chậm rãi nói.
"Ngươi dù sao cũng vẫn là bậc tiền bối của Côn Lôn phái, sao có thể hiểu được cái đạo thông với quỷ hồn này, đó rõ ràng là thuật pháp tà môn ngoại đạo!" Dương Chân ở nơi phàm tục từ nhỏ tới lớn, đương nhiên đối với quỷ thần kính nhi viễn chi, giọng nói với Nhất Kỳ bất giác có chút khinh thường.
"Thế nào là chính? Thế nào là tà?" Nhất Kỳ lão nhân hỏi ngược lại.
Dương Chân giật mình gãi đầu, chợt thấy Tiểu Kim đang nằm trên mặt đất ở bên cạnh đang há miệng nhe răng với hắn tựa hồ như đang cười nhạo, giọng nói thành ra có chút bực dọc: "Yêu ma quỷ quái thì là tà chứ sao nữa."
"Yêu ma quỷ quái thì là tà?" Nhất Kỳ lão nhân lầm bầm, hồi lâu chợt cười như si ngốc nói: "Phải a, chính tà cần gì phải có lý do?"
"Cây tiên kiếm này tu luyện thế nào đây?" Dương Chân cho rằng lão đầu này không chừng mắc chứng thất tâm phong (***) nên cũng chẳng để ý, trước mắt hắn cần nhất là phải học được thuật phi thiên, đó là điều mà hắn vẫn hằng ao ước.
"Hãy xem lão phu."
Dương Chân nghe thấy liền đưa mắt nhìn lên, một quầng lam quang lóe sáng, nhanh chóng phình to ra nháy mắt đã như bao trùm cả thiên địa. Sau cơn choáng váng cực độ, thần thức của hắn đột nhiên lạc tới một không gian đen thẫm vô cùng vô tận, trên không tới trời dưới không chạm đất, mênh mênh mang mang, tay chân cũng chẳng có chỗ bám víu.
Đang lúc phiêu đãng tại hư không, hắn chợt cảm thấy có mấy phần quen thuộc, giống như hắn đang ở trong tâm hải khi luyện thần, mênh mang không bến không bờ. Lúc này không biết từ đâu bay tới một đạo lưu tinh lao thẳng vào hắn.
Hắn muốn né tránh nhưng lại phát hiện bản thân đã hoàn toàn mất đi sức lực.
UỲNH!
Lưu tinh ầm ầm xuyên phá thân thể của hắn, một cảm giác vô cùng kỳ dị ùa tới, trước mắt chỉ là một khoảng hắc ám vô tận, trải qua giây lát lại giống như bắt đầu mộng mị, ý thức của hắn bị kéo vào một thế giới hư ảo rực rỡ.
Những luồng ánh sáng vàng thẫm, trắng toát, xanh biếc, hồng phấn... không ngừng chiếu rọi tạo ra hàng trăm hình dạng kỳ lạ, giống như tiên nữ từ trên trời cao huy động cánh tay rắc xuống ngàn vạn màu sắc lung linh.
Đột nhiên các hình ảnh kỳ dị tan vụn ra rồi tiêu tán không thấy đâu nữa, trước mắt lại rơi vào không gian hắc ám ngột ngạt.
Bốp! Sau khi lập lòe mấy lần, sắc trời đột nhiên sáng trắng. Có một cái hạt đang bắt đầu nảy mầm. Mầm cây chắc nịch nhanh chóng lớn lên, nháy mắt đã chia cành rẽ nhánh, đâm chồi nẩy lộc thành một cây đại thụ cao chót vót, cành lá rậm rạp xanh biếc chiếm hết toàn bộ không gian.
Tuế nguyệt thăng trầm, bốn mùa lưu chuyển, vạn vật cũng thay đổi. Trải qua ngàn vạn năm khai hóa hỗn độn, cây đại thụ đã có tinh linh. Nó sung sướng phát hiện ra một thế giới còn rộng lớn hơn nữa, sinh mệnh của nó như đột nhiên thăng hoa, phấn khởi tung tăng chạy nhảy, tha hồ hưởng thụ...
Dần dần nó học được cách bay lượn trong gió, hòa chim chóc líu lo, theo hoa cỏ nhảy múa, cùng buồn cùng vui với vạn vật thảo mộc, cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Ngày tháng cứ thế trôi đi.
Một ngày kia tại họa chợt như từ trên trời rơi xuống, tinh khí thần mộc bị gãy, rễ linh bị chặt rời khỏi đất mẹ, linh thần bị phong ấn trong một thế giới nhỏ bé, chỉ còn lại sự cô độc vĩnh hằng, sầu hận, cam chịu, bi thương, tịch mịch...
"Linh tâm cùng chiếu, ấn thức như một, tạo thành pháp kiếm đạo."
Lúc này, một giọng nói u ám vấn vít truyền tới.
Dương Chân đang trong trạng thái vong ngã đột nhiên như nhận được mệnh lệnh, trí tuệ liền lập tức trở lại, linh thức nhanh nhẹn giống như phương pháp luyện thần, từ trong kết giới tối tăm thăm thẳm bắt đầu đuổi theo đạo ánh sáng màu lục của thần mộc tinh linh, cảm nhận được sự tịch mịch đằng đẵng của mộc linh, cảm nhận được nó một cách hoàn toàn...
Dùng mọi biện pháp mà mộc linh kia vẫn lẩn trốn y như trước, cuối cùng sau một hồi tay đấm chân đá, mộc linh mới miễn cưỡng thần phục.
"Kiếm, rèn luyện linh trận tinh vi, hàng ngày hãy tới nơi đây."
Dương Chân thốt nhiên bừng tỉnh, chợt thấy hai tay Nhất Kỳ vẫn đang nâng thanh kiếm gỗ màu xanh, bình thản nhắm mắt giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Sắc trời cũng đã dần tối.
Đi ra khỏi Tử trúc cư, đứng trên hành lang, lòng hắn cảm thấy rất thanh thản. Trong mắt hắn non vẫn là non, nước vẫn là nước nhưng rốt cục lại cảm thấy có ít nhiều không giống trước đây.
Trong đầu hắn chợt nghĩ: Lão quỷ đó không ngờ cũng có đôi chút thần thông.
Cứ như vậy, mỗi ngày sau khi Dương Chân hành công xong thì lại tới chỗ của Nhất Kỳ lão nhân tiến hành thần du tu luyện, khi thì cùng trò chuyện với thảo mộc bằng tâm ngữ, khi lại vui đùa với cầm thú qua linh cảnh, đối với vạn vật đều có chút thể ngộ.
Dần dần trong mắt hắn, thảo mộc sinh linh, tẩu thú phi cầm, thậm chí mỗi đỉnh núi, tảng đá đều là những vật có linh tính giống như con người vậy, bọn chúng cũng có buồn vui yêu giận, cũng tự có cảm nhận, cũng tự có một thế giới riêng của chúng.
Trong vô tình, Dương Chân đã thâm nhập vào một nhánh đạo pháp tự nhiên, khác biệt hoàn toàn với cả hai tông phái Pháp và Đạo của Côn Lôn.
Bằng phương pháp hướng dẫn như chẳng theo quy tắc nào cả của Nhất Kỳ lão nhân, nhãn giới của hắn được khai mở rộng rãi, đồng thời đối với việc ngộ đạo đã có tiến triển vượt bậc, không còn mù mờ với con đường tu tiên như trước nữa mà đã hoàn toàn đăng đường nhập thất vào trong đại đạo, ngẩng cao đầu tiến tới thế giới rộng lớn của tu chân.
Tuy hắn vẫn cứ như trước, không chịu thừa nhận Nhất Kỳ lão nhân là sư phụ, suốt ngày chỉ kêu bằng lão quỷ lão đầu loạn xạ, nhưng trong lòng hắn thì đã kính phục ông ta vô cùng.
Thỏ lặn ác tà, đã bất tri bất giác ở trong cốc một vòng xuân qua thu lại.
Rốt cục tính từ ngày Dương Chân vào Côn Lôn tới nay cũng đã tròn sáu năm.
Một ngày, từ nơi rừng thẳm trong Vạn Thú Cốc đột ngột cất lên một tiếng hú lảnh lót, tiếp đó là những tiếng vó chân linh thú vang lên ào ào. Một người cưỡi trên lưng con Cửu sắc lộc dẫn theo cả đàn hươu sao lẫn lộn với giác mã, báo đốm, linh dương cùng đủ loại sơn thú khác nhanh chóng vọt qua khoảng loạn thạch giữa rừng, nháy mắt đã tới bãi cỏ xanh ngát rộng mênh mông trên đồi cao.
Dương Chân vỗ vỗ vào thân hình dũng mãnh của con Cửu sắc lộc bên dưới, hắn há miệng hú lên hai tiếng một dài một ngắn, cả đàn thú lớn nhỏ phía sau lưng lập tức tản ra chạy đi bốn phía, khiến cho mặt đất lại bốc lên một quầng bụi lớn.
Cưỡi Cửu sắc lộc chạy chầm chậm một lúc, địa thế càng lúc càng cao, cuối cùng hắn cũng dừng trên một vách đá cao chót vót, bên dưới là rừng cây rập rạp cùng bình nguyên màu mỡ xanh tươi, xa xa có thể nhìn thấy cả hồ nước nằm giữa sơn cốc.
Khí trời đang tiết thu trong lành, bầu trời không một gợn mây xanh ngắt một màu.
Cảnh tình đó khiến Dương Chân không khỏi cảm khái hú lên một tràng dài, âm thanh vang vọng lan tỏa mãi mãi trong sơn cốc, phảng phất như thấu lên tận trời cao.
Chỉ trong giây lát, hàng vạn con thú khắp bốn bề trong cốc cũng theo đó mà gầm hí, âm thanh như long ngâm hổ khiếu vang dội trời đất, ầm ào như sấm dậy vang xa hàng chục dặm, phản vọng trong cốc hồi lâu vẫn chưa dứt, khí thế vô cùng hùng tráng giống như có đại hội vạn thú vậy.
Dương Chân không giấu được vẻ đắc ý. Một năm qua Nhất Kỳ lão nhân tuy không hề truyền cho hắn một đạo khẩu quyết, một môn pháp thuật nào, nhưng đã ngấm ngầm điểm hóa khiến hắn có thể hiểu được đạo thuật tâm trí liên thông với vạn vật, trong sơn cốc này ngoại trừ một vài con linh thú đã đắc đạo cùng với tinh quái ngàn năm ra thì hầu hết đều bị hắn thuần phục cả.
Cứ lúc rỗi rãi hắn lại khiển dẫn bầy thú chạy khắp nơi trong cốc, huyên náo tới oanh oanh liệt liệt giống như đang điều khiển thiên quân vạn mã.
Đôi khi hắn lại cảm thấy mình đúng là Vạn Thú chi Vương, thậm chí còn nghĩ cho dù mình có phải ở luôn tại nơi này cũng được.
Chỉ là những nỗi tịch mịch, những điều sung sướng trong lòng hắn lại chẳng biết chia sẻ với ai được. Cứ mỗi khi việc tu luyện phi kiếm có tiến triển, lòng hắn lại xao động, cảm thấy những ý nghĩ bất an bắt đầu ngọ ngoạy trong tâm khảm.
Hắn mong mỏi có thể cho sư phụ, sư huynh và cả sư tỷ nữa thấy hắn đã trưởng thành thế nào, tiến bộ thế nào... để hắn được khẳng định với họ mình không phải là phết vật.
Trong lòng hắn, mặc dù không thừa nhận, nhưng nơi này thủy chung cũng đã giống như một ngôi nhà của hắn rồi.
Trái tim hắn lại kiên nhẫn chờ đợi trong dày vò đau đớn.
Âm thanh của bầy thú từ từ im dần, đột nhiên có một tiếng rít quái dị phá không truyền tới, trên trời liền xuất hiện một cái chấm đen.
Chỉ trong nháy mắt, một con chim cực lớn màu xanh đã nhanh nhẹn vọt tới, giương cánh quạt ào ào bay lượn ngay trên sơn nhai. Dương Chân nhìn thấy cái tư thế oai hùng của con chim đó vô cùng quen thuộc, trong lòng chợt kích động khôn tả.
"Thanh Điểu, Thanh Điểu"
"Quác quác, ai kêu bản điểu đó?"
"Là ta đây, Thanh Điểu tiền bối ngay cả ân nhân cứu mệnh cũng không nhớ ư?" Dương Chân thấy Thanh Điểu lượn vòng hạ dần xuống liền giơ tay vẫy gọi cật lực.
Thanh Điểu bổ nhào một cái, chớp mắt đã lượn tới ngay trên đỉnh đầu Dương Chân, một luồng gió mạnh quạt tới khiến y phục hắn tung bay phần phật. Con Cửu sắc lộc bên dưới kêu lên mấy tiếng đầy vẻ bất an, bốn chân bứt rứt, bản năng của nó cũng cảm nhận được sự uy hiếp đáng sợ.
Quang mang lóe lên, Thanh Điểu đã hóa thân biến nhỏ lại cỡ một con yến tước đậu ngay trên sừng của của Cửu sắc lộc, cặp mắt lửa ngươi vàng của nó phát ra ánh sáng lấp lánh, chớp chớp nhìn Dương Chân.
"Bản điểu nhớ ra rồi, là tên tiểu ngốc nghếch, hiện tại đã biến thành đại ngốc nghếch rồi." Thanh Điểu vừa mở miệng đã khiến Dương Chân tức muốn chết đi được.
"Thanh Điểu tiền bối, sao lại tới nơi này?" Dương Chân tuy trong lòng thầm chửi tới mười tám đời súc sinh, nhưng mặt vẫn cười cười hỏi.
"Sơn cốc của Nhất Kỳ tiểu tử đầy linh khí, nhiều linh vật, bản điểu vẫn thường qua lại, quác quác." Thanh Điểu xoay xoay cổ, rỉa rỉa mấy sợi lông trên đôi cánh màu xanh làm ra vẻ rất ngây thơ đáng yêu.
"Nhất Kỳ tiểu tử?" Dương Chân sững người.
"Bản điểu sống từ thời thượng cổ tới giờ, ít ra cũng tới cả vạn năm, gọi nó một tiếng tiểu tử đã là coi trọng nó lắm rồi, quác." Thanh Điểu quạt một bên cánh, cái đầu nhỏ nghênh nghênh như tự cảm thấy mình thật là đẹp đẽ khả ái.
"Tiền bối giúp ta một việc, đưa ta trở về Ngọc Tiêu Phong có được không?" Dương Chân hấp háy mắt đầy vẻ hy vọng.
"Đừng mơ, bản điểu sẽ không bao giờ để con người làm bẩn thần thể của bản điểu đâu." Thanh Điểu hừ giọng rồi bay lên không, bộ dạng như muốn tránh xa Dương Chân.
"Ai thèm, ta chỉ là muốn nhờ ngươi đưa đường thôi. Mà nói thẳng ra ngươi chắc gì đã mang nổi ta, hừ." Dương Chân cố làm ra vẻ mặt dửng dưng.
"Ngươi dám xem thường bản điểu? Khi bản điểu khiếu ngạo thiên địa thì cái phái Côn Lôn này còn chưa thành lập đâu, quác!" Thanh Điểu xù lông, quạt cánh vọt lên cao rồi lại hạ trở xuống.
"Không dám, không dám, nói vậy tức là Thanh Điểu tiền bối đáp ứng rồi?"
"Quác, việc không có lợi thì bản điểu không làm."
"Vậy điểu tiền bối muốn gì đây?"
"Thiên tài địa bảo, đồ ăn ngon, đồ chơi hay."
"Ta biết nơi này có một con thuồng luồng vảy xanh ngàn năm, tiến bối có hứng thú chăng?"
"Quác quác, tiểu tử ngươi giỏi a, bất quá, bản điểu rất thích."
"Con giao lòng này tu thành yêu đan rồi, ta đánh không lại."
"Yêu đan của "rắn bốn chân" tốt a, nuốt vào có thể tăng trăm năm đạo hạnh, bản điểu lấy được sẽ chia cho ngươi một nữa, quác quác."
Một người một điểu cứ đả kích nhau phừng phừng, khiến cho con Cửu sắc lộc bên dưới linh thức nông cạn hoang mang tới kinh hồn vỡ mật, chỉ sợ mình bị họ ăn sống nuốt tươi cũng không chừng.
Trong Vạn Thú Cốc chỉ có duy nhất một nơi mà Dương Chân không dám tới, đó là sâu dưới đáy hồ. Con giao long vảy xanh đó cả năm ẩn nấp trong cái hang trong lòng hồ sâu không thấy đáy, thường ngày thì ôn thuận vô cùng, nhưng nếu có người lặn xuống là lập tức liều chết tấn công, giống như đang bảo vệ một bảo vật hãn thế nào đó.
Có được Thanh Điểu uy phong lẫm lẫm trợ giúp, nói không chừng có thể do xét ra được. Dù sao thì Nhất Kỳ từ trước tới này đều không quan tâm tới hành động của hắn, mặc kệ cho hắn tha hồ náo loạn.
Hắn liền hú lên một tiếng, Cửu sắc lộc tung bốn vó không hề chậm trễ lao thẳng vào trong rừng, nháy mắt đã xuống tới lưng chừng núi, Thanh Điểu rít lên quái dị quạt cánh bay theo phía sau.
Hết chương 8
Chú thích:
(*) Chỗ này Nhất Kỳ lão nhân đã chơi chữ, "Đại đạo thiên vạn điều" nghĩa là ngàn vạn con đường lớn, nhưng cũng có nghĩa là cái đạo lý mênh mông vô tận, chỉ chó mắng mèo ngầm giác ngộ cho Dương Chân.
(**) Oa là đứa trẻ, Tham là cây sâm. Thiên niên tham oa, tức là cây nhân sâm ngàn năm. Tương truyền nhân sâm càng già trông càng giống một đứa bé có đầy đủ thân mình chân tay. Do vậy nhân sâm ngàn năm mới gọi là Thiên niên tham oa.
(***) Thất tâm phong, chứng bệnh bần thần suy giảm trí nhớ, đặc trưng của tuổi già.
Chỉ có chi phái Đan Dương Tông chuyên luyện đan và Kiếm Trì tông chuyên luyện kiếm là hàng ngàn năm nay vẫn miễn cưỡng có chỗ đứng trong Côn Lôn phái.
Khi các đại tông mạch phân ra các chi nhánh, ắt sẽ được thành lập tại những ngọn tiên phong trong phạm vi Côn Lôn Tiên Phủ, mỗi ngọn tự lập thành phủ riêng.
Bởi vậy Côn Lôn phái luôn trường thịnh như trăm hoa đua nở, không hề suy giảm chút nào.
Việc phát triển nhân lực là chuyện liên quan tới hưng suy của tông phái, thành ra tại Long môn đại hội nơi Vạn Thanh Cốc, cho dù là ai cũng không dám thờ ơ tùy tiện, ngoại trừ Vương Mẫu Phong trước sau vẫn ở đẳng cấp siêu nhiên thế ngoại, các ngọn tiên phong đều phái người tới cả. Lúc các chi phái tuyển chọn, đều theo sắp xếp từ các đại hội lần trước luân phiên nhau phân lấy quyền ưu tiên chọn lựa, tránh trường hợp cùng tranh giành một người hoặc chi phái nào đó bị suy yếu vì không có người tài.
"Dương Chân"
Giọng nói già nua liên tiếp gọi mấy lần, đều không có người ứng thanh, cả sân liền nổi lên những tiếng xì xầm.
Dương Chân đang chìm đắm trong buồn bã, bị người lôi kẻ kéo mấy cái mới giật mình bừng tỉnh, đưa mắt nhìn quanh liền phát hiện có vô số ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm.
Lúc này một chấp sự đạo nhân trên đài lại đọc to tên hắn lần nữa.
Dương Chân ngơ ngẩn đứng dậy đi ra khỏi hàng.
Khi ấy trên sân số đệ tử vẫn còn lại quá nửa.
"Thiên Ngoại Phong chọn lấy Dương Chân." Trên đài tuyến đọc lại một lần, đồng thời một bạch y chân nhân tiến tới trước mặt Dương Chân.
"Không, ta đã có sư phụ rồi." Dương Chân nhìn người lạ mặt phía trước, chợt như vừa tỉnh mộng đột nhiên gào tướng lên.
Cả sân tức thì xôn xao.
"Trật tự!" Tử Thừa Chân Nhân quát nhẹ, thanh âm của ông ta không lớn nhưng truyền tới tai mọi người trong sân rất rõ ràng.
"Sư phụ ngươi là ai?" Bạch y chân nhân kia kinh ngạc hỏi.
"Ta... ta là đệ tử của Ngọc Tiêu Phong, sư phụ ta là Tiêu Vân Vong..." giọng nói của Dương Chân càng lúc càng nhỏ, đầu cúi gằm xuống.
Bạch y chân nhân kia lặng người, sau đó quay đầu nhìn về phía chủ sự Tử Thừa Chân Nhân, chỉ thấy lão đạo trầm mặc giây lát ròi gật gật đầu.
"Thôi được, nể mặt Tiêu sư đệ, ta xin rút lui vậy." Bạch y chân nhân tỏ vẻ rất tiếc nuối nhìn Dương Chân thêm một lần rồi mới lui lại phía sau.
Lại có thêm mấy đệ tử được tuyển chọn, tiếng tuyên đọc trên đài đã dừng, cả sân trở nên im phăng phắc.
Những đệ tử phòng chữ Thiên còn lưu trong sân đều ngồi ngay ngắn, sắc mặt nghiêm trang, nhưng trong lòng lo lắng không thôi, chỉ mong thanh âm trên kia tuyên đọc thêm vài lần nữa.
Không một tiếng gió, không một tiếng thở, tất cả giống như không hề có bất cứ tiếng động nào, chỉ còn những cặp mắt tuyệt vọng ngóng lên phía trên.
"Long môn đại hội kết thúc, những đệ tử phòng chữ Thiên đã tu hết năm năm, tức khắc tự chọn lấy tương lai." Rốt cục thì Tử Thừa Chân Nhân cũng tuyên đọc vận mệnh của bọn họ.
Cả sân tức thì nổi lên những tiếng ai oán, nháy mắt biến thành một khối hỗn loạn, một vài người quỳ sụp tại chỗ đấm ngực vò đâu gào khóc thảm thiết.
Những đệ tử phòng chữ Nhân và phòng chữ Địa đứng ngoài nhìn vào, tất cả đều yên lặng.
Trong số các đệ tử bị đào thải, ai được chọn làm đạo đồng thì được ở lại, dù sao vẫn còn có chút hy vọng có thể ngóc đầu dậy, những đệ tử bị trả về vận mạng thật không biết dự tính thế nào.
Trước khi xuất sơn, bọn họ đều bị tiến hành tẩy lễ; sau khi suất sơn, tất cả những việc phát sinh nơi đây sẽ hoàn toàn quên hết.
Phần lớn bọn họ là được trả về thế tục, nhưng cũng có một bộ phận không còn nơi nào để về thì được lưu làm đệ tử phàm tục ngoại đạo, được đưa tới đạo quán ở ngoài núi, đối với tiên đạo khó mà có duyên gặp lại.
Mệnh vận như vậy cũng đành chịu, có người cười nói vui vẻ, cũng có người khóc lóc thương tâm.
Dương Chân lui lại một bên xa xa, nhìn thấy những người cũng tầm tuổi hắn, đã cùng chung tu luyện nhiều năm, trong đó cũng có không ít người quen thân, lại nghĩ tới sau ngày hôm nay suốt đời chẳng còn cơ hội gặp lại, vận mệnh cách trở, hắn đột nhiên cảm thấy có một tư vị rất khó tả.
Còn hắn thì sao? Nếu những người hắn chờ đợi không đến, sau này biết làm thế nào?
Dương Chân nhìn khắp sân cảm giác vui buồn lẫn lộn, trong lòng tự gào lớn lên, ta nhất định không thể từ bỏ, ta nhất định phải kiên trì, hai bàn tay nắm chặt lại tựa hồ như muốn nắm chặt lấy vận mệnh của chính mình.
"Bây giờ đi đâu về đâu?" Tử Thừa Chân Nhân chẳng biết từ lúc nào đã tới trước mặt Dương Chân, thản nhiên khoanh tay nhìn hắn, hàng lông mày thô ngắn giật giật điệu bộ kỳ quái khôn tả.
"Ta..." Dương Chân mấp máy miệng, rốt cục lại không thể thốt ra được lời nào.
Tử Thừa Chân Nhân kiên nhẫn đứng một bên, dường như đang đợi câu trả lời của hắn, hai người cứng cương trì như vậy hồi lâu.
Đúng lúc này chợt một đạo ánh sáng vàng chóe chớp động giữa đám người trên sân, xông ngang xông dọc khắp nơi tạo ra một tràng những tiếng huyên náo.
Quái nhân vẫn ngồi một góc, chẳng biết từ bao giờ đã vào trong sân đi tới đi lui như thăm dò gì đó, cái mũ trúc to đùng che đi cả nửa khuôn mặt của ông ta khiến người ta không thể nhìn được rõ ràng.
Đột nhiên đạo kim quang vọt thành một đường cong rơi xuống ngay cạnh Dương Chân, hắn cẩn thận quan sát, té ra là một con vượn nhỏ khả ái phi thường. Con vật đó nhảy choi choi tại chỗ kêu lên hai tiếng chi chi, cặp mắt vàng rực nhìn chằm chặp lên người hắn, rồi đứng sững bất động tại chỗ.
Dương Chân trong lòng cảm thấy kỳ quái, bất giác ngồi xổm xuống, đưa tay định vuốt, con vật đó đột nhiên lại chẳng còn thấy đâu nữa.
Trước mắt hắn xuất hiện một lão đầu lùn tịt, chỉ thấy ông ta đưa tay tháo chiếc mũ to xuống, lộ ra cái đầu trọc lóc, hàng mi dài rủ xuống hai bên thành hình chữ bát, đặc biệt hai vành tai ông ta dài và nhọn dựng ngược lên trên. Hiện tại, cặp mắt xám xịt của lão đang quan sát hắn một cách cẩn thận.
"Tiểu Kim chọn trúng ngươi rồi, đi theo lão phu." Lão đầu đưa cánh tay gầy đét nhẹ nhàng vuốt ve con vượn nhỏ đã trở lại trên vai ông ta, nó nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, hai bàn tay khua loạn như đang giãy dụa, lại như đang bắt đầu tự vuốt lấy bộ lông của mình.
"Tiểu Kim?" Dương Chân nghe thấy giọng nói khản đục đó liền vội vàng đứng dậy.
"Lão phu là Nhất Kỳ ở Vạn Thú Cốc." Lão đầu cất giọng nói tiếp.
"Người là... Nhất Kỳ sư bá?" Tử Thừa ở bên cạnh sớm đã để ý tới ông ta, nhưng có vẻ như chưa từng nhận ra thân phận của ông.
Lão đầu liếc Tử Thừa một cái, lạnh lùng nói: "Vẫn còn có người biết được thân phận của lão phu, thật hiếm có."
Tử Thừa Chân Nhân đưa tay hành lễ thốt: "Sư bá nhiều năm không xuất hiện trên nhân thế, bây giờ sao lại tới đây?"
Nhất Kỳ lão nhân xua tay một cái, nói gằn từng chữ: "Thu đồ đệ."
Tử Thừa kinh hãi vô cùng, nói: "Người sao không nói sớm, đó là..." giọng nói liền tỏ vẻ do dự, thần sắc có mấy phần khó coi ngó lại Dương Chân.
"Chưa muộn, chính là hắn." Nhất Kỳ lão nhân đưa ngón tay chỉ vào Dương Chân, con vượn nhỏ trên vai lão cũng như hiểu được, khua loạn cánh tay kêu lên chi chi.
Ánh mắt Tử Thừa lộ vẻ kỳ quái, trầm ngâm giấy lát rồi cười nói: "Như thế rất tốt, có thể làm đệ tử của người cũng là do phúc khí của hắn." Nói đoạn đưa mắt nhìn Dương Chân đang đứng ngơ ngẩn bên cạnh.
Dương Chân đang lúc hoảng hốt, lại thấy hai người bọn họ đã tự quyết định tất cả, trong lòng tức thì nổi giận.
Sư phụ trong cảm nhận của hắn, đương nhiên phải là Tiêu Vân Vong với vẻ phong lưu như thần tiên trong loài người ấy, còn cái lão đầu u ám lùn xịt này làm sao có thể làm sư phụ của hắn được?
Huống hồ suốt bốn năm mài dũa tu luyện gian khổ, sớm đã khiến cả tâm lẫn chí của hắn trưởng thành gấp trăm lần, trong ngoài đều như biến thành người khác, hiện tại sức mấy cam tâm bị người ta tùy ý sắp xếp?
Ở nhiều với Nhạc Thiên hắn cũng bị lây cái tính của gã, đối với những người trong giới thần tiên, cảm giác kính sợ tới mức thần bí cũng đã tiêu đi quá nửa.
Dương Chân liền kiên quyết cự tuyệt: "Ta có sư phụ rồi, không thể nào theo lão đầu này được."
Nhất Kỳ thoáng ngạc nhiên, rõ ràng chưa từng có người nào dám mở miệng cự tuyệt ông ta. Tử Thừa Chân Nhânh chợt cười ha ha nói: "Nếu vậy thì cho ngươi đi theo bọn họ xuống núi luôn, thế nào?" Nói đoạn đưa ngón tay chỉ vào đám đệ tử phòng chữ Thiên đang đứng thất hồn lạc phách giữa sân.
"Ngươi..." Dương Chân không ngờ đường đường đạo mạo như lão lại đem cái quyền Vạn Thanh Cốc Chủ ra uy hiếp hắn, lửa giận bốc lên đầu phừng phừng mà không phát tác ra được.
Nhất Kỳ thấy vậy mỉm cười, hùa theo Tử Thừa gật gật đầu rồi đeo lại cái mũ rộng vành. Một luồng ánh sáng hư ảo chợt lóe lên, hai người một vượn đã biến mất tăm tích khỏi khoảng sân.
Tử Thừa đứng sững tại chỗ kinh ngạc vô cùng, ngẩng đầu nhìn về chân trời phía nam, ông ta đột ngột lại nở ra một nụ cười gian xảo.
Long môn đại hội đến đây chấm dứt.
"Lão già chết dịch, thả ta ra, thả ta ra!"
Trên biển mây mờ mịt, một ông lão ngự trên một cuộn mây sắc vàng, trông dáng vẻ như chậm chạp mà thực ra đang lao đi rất nhanh. Dưới chân ông lão có một gã thiếu niên nằm co quắp, đang không ngừng dãy dụa.
Ông lão hiển nhiên là Nhất Kỳ, vừa rồi chính lão đã thi triển đại pháp lực Bằng Không Na Di bắt Dương Chân chạy đi.
Hiện tại bọn họ đang trên đường đi tới Vạn Thú Cốc tại phía nam của Côn Lôn Tiên Phủ.
Trên bầu trời, vầng thái dương đỏ rực đang ẩn hiện trong những ráng mây vàng rực rỡ. Giữa bát phương mây cuộn, đột nhiên hiện ra một dãy núi sừng sững.
"Lão già chết dịch, thả ta ra, ta phải quay về Ngọc Tiêu Phong..."
"Vạn Thú Cốc so với Ngọc Tiêu Phong kia của ngươi còn tốt gấp trăm lần, tội gì phải thế?"
"Cho dù là tốt gấp vạn lần, ta cũng không muốn tới." Dương Chân kiên quyết không chịu.
"Ngươi có thể chất thánh linh, lại ẩn chứa thần khí, theo lão phu tới Vạn Thú Cốc chính là kỳ duyên của ngươi đó." Tiểu Kim đang gà gật trên vai cũng bởi câu nói đó của Nhất Kỳ mà giật mình tỉnh dậy, cặp mắt láo liên một hồi rồi lại rụt đầu bất động.
"Ta thà chết cũng không bái ngươi làm sư phụ." Dương Chân căm phẫn đáp.
Nhất Kỳ im lặng hồi lâu, bất thần vung tay giải khai cấm chế trên người Dương Chân miệng nói: "Đến rồi."
Đột nhiên trời đất như đảo lộn, gió rít vù vù, Dương Chân vừa mới cảm nhận mình đang phá mây hạ xuống, còn chưa hoàn hồn thì trước mắt hắn đã xuất hiện một sơn cốc vĩ đại tràn đầy sinh khí.
Sơn cốc này do một dãy núi nối tiếp nhau bao bọc xung quanh mà thành. Trong cốc cổ thụ chót vót, cây cỏ rậm rạp trăm hoa đua nở, dường như bốn mùa trong năm đã dừng luân chuyển, tất cả sơn xuyên linh khí đều tập trung cả tại nơi này.
Từ trên các vách đá dựng đứng xuống tới đáy cốc, trăm ngàn khe suối ào ào chảy xuyên vào trong những khu rừng rậm, hội tụ thành một cái hồ xanh biếc ở giữa sơn cốc. Từ những làn sóng, hơi nước bốc lên như mây mù sương khói, trên dưới một màu, ngẩn ngơ như trong cõi mộng.
Càng kỳ lạ hơn là vô số những linh cầm dị thú nhởn nhơ khắp sơn lâm, dưới mặt hồ, bám vách đá, bay trên trời điểu thú không ngừng quây tụ khắp bốn phương nhìn muốn tràn con mắt.
Từ tầng mây trên trời, thỉnh thoảng lại có những tia nắng vàng chiếu xuống khiến Vạn Thú Cốc như được phủ một lớp tiên vân bảy màu, trong trẻo kỳ ảo vô cùng.
Lúc này, cụm mây sắc vàng đã hạ xuống căn nhà thủy tạ bên cạnh hồ, đó là một dãy nhà làm bằng trúc tím dựng ngay trên khói nước ven bờ, từng gian từng gian liên tiếp, hành lang nối liền với nhau.
"Chủ nhân về rồi, chủ nhân về rồi."
Một con anh vũ màu sắc rực rỡ mồm miệng liên thanh bay lên trước đón đường, theo sau là một bầy cả khỉ lông màu đỏ lửa lẫn vượn trắng, còn có cả một con hồ ly trắng muốt chẳng biết từ chỗ nào đột ngột nhảy ra, hùa theo bầy linh thú thiên hình vạn trạng huyên náo kéo đến đầy vẻ thân mật.
Ngước mắt nhìn chỉ thấy núi non trùng điệp xanh thẳm như tranh vẽ, mỗi bước mỗi cảnh như cõi tiên, Dương Chân bất giác như mê như say trong chốn đào nguyên tiên cảnh này, hắn không thể không thừa nhận rằng so với nơi này thì Ngọc Tiêu Phong cũng có mấy phần thô kệch.
Đột nhiên cảm thấy có thứ gì động đậy, cúi đầu nhìn xuống chợt thấy có một con khỉ sáu tai toàn thân đỏ rực vô cùng kỳ dị đang lôi kéo hắn, cặp mắt xanh biếc đang láo liên vô cùng linh động có vẻ muốn dò xét gì đó.
Hiện tại toàn thân Nhất Kỳ lão nhân bị bao vây bởi đủ các loại kỳ hình dị thú lớn nhỏ bất đồng, con bay con trèo, chít chít chóe chóe huyên náo một vùng. Dương Chân nhìn thấy không khỏi hoa hết mắt mũi.
"Uầm!" một tràng tiếng nước phun trào nặng nề kèm theo tiếng kêu kỳ dị vọng tới.
Trên mặt hồ xanh ngắt như ngọc phỉ thúy bên ngoài Tử Trúc Lâu xuất hiện cả ngàn con Huyền quy lớn nhỏ khác nhau, sắp xếp thành hàng ngũ đàn đàn lớp lớp bơi đến. Trong đó có một con to như một quả đồi nhỏ, lưng có thể chở bảy tám người chứ không ít, tiếng kêu kỳ dị vừa rồi chính là do nó phát ra. Hiện tại nó đang tự mình dẫn tất cả đồng bạn tới chào đón chủ nhân.
Trong khu rừng phía xa, hàng chục con tiên hạc tung cánh nô đùa, bên cạnh đó là một bầy mai hoa lộc (hươu sao) nhởn nhơ uống nước.
"Lão phu có thể đem một thân bản lĩnh thuần dưỡng linh thú truyền thụ tất cả cho ngươi." Nhất Kỳ tung ra một ít quả cây kỳ lạ, đám linh thú kia liền lớp lớp phân tán, chỉ còn lại con anh vũ biết nói cùng với Tiểu Kim ở lại bầu bạn với ông ta.
"Ta muốn học ngự kiếm phi thiên, pháp lực thần thông, ai thèm học cái đạo ức hiếp súc vật, phí công vô ích." Dương Chân tuy trong bụng rất thích thú, nhưng miệng vẫn khăng khăng không chịu thừa nhận, hắn cũng không tin lão đầu nhỏ thó này có thể bắt được hắn phải bái sư.
"Ha ha, rốt cục thì căn bản cũng không ngoài cái đạo thông dẫn cơ thể với tự nhiên, kiếm bất quá cũng chỉ là một loại binh khí mà thôi, thảo mộc đều có thể làm binh, vạn vật đều có thể thành khí, nếu thuần phục được đủ loại sinh linh thì cũng có thể thuần phục vạn vật, không có đối thủ." Nhất Kỳ phẩy tay khẽ lắc đầu, ít nhiều có ý trách Dương Chân ngu ngốc không thông.
Dương Chân hứ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
"Đại đạo thiên vạn điều (*), việc gì cứ phải khăng khăng tìm lấy một?" Nhất Kỳ nhìn Dương Chân hồi lâu rồi khẽ thở dài, xoay người đi tới chỗ dãy nhà trúc.
"Đồ ngốc, đồ ngốc..." Con anh vũ lại không bay theo ông ta, ngược lại còn bay tới đỉnh đầu Dương Chân lượn qua lượn lại, huyên thuyên không dứt như bất bình thay cho chủ nhân.
"Thần điểu ta cũng từng thấy qua rồi, huống hồ cái thứ học vẹt con con như ngươi." Dương Chân búng tay phát ra một đạo kiếm khí dọa cho con anh vũ bay tuốt ra xa, không ngừng kêu lên chí chóe.
* * * ※※※ * * *
Dương Chân chẳng đặng chẳng đừng phải lưu lại Vạn Thú Cốc, tính nết hắn ngoài mềm trong cứng, lần này bị ép tới đây trong lòng vốn rất không phục, nhưng cũng đành chịu hoàn cảnh chứ biết làm sao hơn.
Chỉ là hắn nhất định không chịu đàm phán với Nhất Kỳ lão nhân, thành ra cứ mỗi người một việc không liên quan gì tới nhau cả. Hắn cả ngày nếu không phải ngồi luyện công thì lại ra kiếm linh thú trêu đùa, lâu dần ũng cảm thấy đỡ tịch mịch.
Nháy mắt đã qua một tháng.
Hiện tại hắn vừa mới hoàn tất buổi luyện công trong gian nhà trúc của riêng hắn, đang từ cửa sổ nhìn về nơi xa, thả mình trong trầm tư.
Từ lúc hắn dung hợp được hai đạo tâm pháp đột phá giới hạn quan trọng, tu vi có thể nói là một bước lên trời. Chỉ là hắn cũng không rõ mình tiếp theo phải làm sao để tu luyện. Những thứ hắn luyện tập bất quá cũng chỉ là tàn biên của Tiệt Thần Đạo và Nguyên Thủy Thiên Chương, thậm chí Thiên Chương cũng chưa từng luyện qua phần tâm quyết phía sau cảnh giới Trúc Cơ. Cứ như hiện nay thì hắn hoàn toàn chủ yếu luyện thần là chính, cái pháp môn cổ quái mới dung nạp kia cũng chỉ là phụ, cảm nhận với thiên địa có nhanh nhạy hơn, lục thức thần thông sơ hiện, tạm thời coi như chớm có khả năng tích cốc.
Hắn nghĩ chỉ cần học được thuật ngự kiếm là có thể tự mình bay về Ngọc Tiêu Phong. Thế nhưng phải làm sao để học? Hắn đâu có biết.
"Phách" Một đạo kim quang xẹt qua cửa sổ hạ xuống ngay cái ghế phía trước, con tiểu bạch hồ mà Dương Chân mới nuôi không lâu đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất giật mình kêu chí chóe, tiếng kêu của nó đầy vẻ bất mãn con vượn nhỏ.
"Tiểu Kim, lão quỷ đó tìm ta sao?" Dương Chân vừa nhìn đã nhận ra đó chính là con vượn nhỏ vô cùng linh lợi của Nhất Kỳ.
Tiểu Kim quay về phía Dương Chân nhe răng vẻ dọa nạt, rồi lại đưa tay gãi gãi vào đầu con tiểu bạch hồ làm thân, miệng khẹc khẹc mấy tiếng xua tay chỉ ra phía bên ngoài sau đó liền nhảy vọt qua cửa sổ.
Dương Chân vỗ về cho con tiểu bạch hồ một lúc cho nó ngủ lại, trong lúc không để ý vấp chân một cái suýt ngã, lúc đó mới phát hiện có một con mãng xà sừng trắng vảy xanh mới bò tới.
Từ hôm trước Dương Chân trong lúc cao hứng đã giúp con tiểu bạch hồ tranh đoạt được một cây Thiên niên tham oa (**) từ con đại mãng, sau đó con tiểu bạch hồ cứ bám riết lấy hắn không chịu rời đi. Lần này con đại mãng cũng theo tới đây, có vẻ như muốn đoạt lại Thiên niên tham oa của tiểu bạch hồ. Hắn liền nhấc chân đá cho một cú, con đại mãng kia mới chịu quay đầu bò vào bụi cây rậm rạp sau đó biến mất vào trong khu rừng.
Những ngày qua, hắn phát hiện hết thảy những con vật lớn nhỏ trong sơn cốc ít nhiều đều có chút linh tính, đối xử với nhau rất hòa thuận, thi thoảng mới ngẫu nhiên chành chọe với nhau nhưng cũng không hề làm tổn thương hòa khí. Bởi vậy những việc kỳ quái vừa rồi, hắn sớm đã coi như chuyện thường.
Đứng bên hồ, quay đầu nhìn lại căn nhà nhỏ bằng trúc do chính tay hắn dựng lên, bất giác đỏ bừng cả mặt. Căn nhà ọp ẹp xiêu vẹo, xem ra chỉ một cơn gió thổi tới ắt phải đổ rụi chứ không sai.
Nếu cha còn sống, nhìn thấy tài thợ mộc mà nhi tử đã học được từ ông đến mức này, không biết sẽ phản ứng ra sao nữa?
Dương Chân càng nghĩ càng nản, hình bóng trầm mặc cô độc của phụ thân trong đầu hắn chợt nhòa đi, thay vào đó là mẹ hắn, bà sẽ châm chọc hắn mấy câu, rồi dịu dàng răn dạy hắn, vừa bảo vệ vừa vỗ về khiến tâm lý của con trẻ cảm thấy vô cùng thoải mái. Đáng tiếc, tất cả những điều đó hắn đã chẳng còn thấy được nữa.
Hắn giờ đang tại Côn Lôn Sơn, tại cái thế giới như trong mộng tưởng này, hắn phải không ngừng đấu tranh vì chính vận mệnh của bản thân.
Hắn nhìn lại một lần như lấy thêm dũng khí, rồi mới cất bước tiến đến dãy nhà trúc bên hồ của Nhất Kỳ.
Dương Chân đề khí khinh thân ngự phong vọt lên, liên tiếp vung tay đạp chân ba lần trên mặt hồ như chuồn chuồn điểm nước, tới lần cuối cùng thì đạp lên lưng một con rùa phóng người bay lên hơn mười trượng cao, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống ngay bên ngoài Tử Trúc Cư.
"Lão quỷ, ngươi tìm ta?" Giọng Dương Chân chẳng có chút nào thừa nhận đối phương là một lão tiền bối của Côn Lôn. Thấy Nhất Kỳ lão nhân đang yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, con anh vũ lắm lời không có ở đây, nếu không thì nó ắt đã huyên thuyên đủ điều rồi.
Đôi mắt của Nhất Kỳ lão nhân từ từ hé mở lộ ra ánh mắt xám đục già nua, lúc này cây long trượng mà ông không lúc nào rời thân đang được đặt bên cạnh, chiếc mũ rộng được treo trên vách, cái đầu hói lơ thơ tóc đặc biệt bóng nhẫy.
"Ngươi bất kỳ lúc nào cũng có thể đi."
"Thật sao?"
Dương Chân mừng rỡ, nháy mắt đã tan hết cả giận dỗi. Hắn căn bản không có phương pháp nào rời khỏi cái nơi non cao nước thẳm này. Hơn nữa Côn Lôn Tiên Phủ to lớn tới mức khó mà tưởng tượng, hắn sợ tìm một hai tháng cũng chưa chắc thấy được Ngọc Tiêu Phong nằm tại chỗ nào.
Chỉ cần ra khỏi sơn cốc, còn lại không quan tâm tới thứ gì khác.
"Kiếm, Thanh Tiên Mộc ngàn năm." Giọng nói của Nhất Kỳ lão nhân phảng phất như được phát ra từ trong bụng, chòm râu dài cũng không hề động đậy, vừa dứt lời thì trên tay ông ta đã đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm gỗ màu xanh đen dài chừng một thước.
"Cho ta ư?" Dương Chân tuy miệng còn đang hỏi mà tay đã bất giác đón lấy. Vừa cầm đã thấy rất nặng y như được làm từ đồng nguyên chất, thân kiếm thanh thoát đơn giản, ẩn hiện những đường vân màu vàng kim, có thể cảm giác được một luồng sức mạnh linh lực khó dò lưu chuyển bên trong.
"Nó, có thể đưa ngươi rời cốc." Nhất Kỳ lão nhân nói dứt lời liền nhắm mắt trở lại như trước.
"Vậy... ta lấy nhé?" Dương Chân đối với thuật luyện kiếm chẳng biết tí nào, lần này lão quỷ đó chủ động nhượng bộ, thậm chí là tỏ ra khuất phục khiến hắn tức thì vô cùng sung sướng, tuy vậy vẫn có mấy phần cảnh giác nói: "Tuy ta nói không chịu bái làm đệ tử của ngươi, nhưng nếu quả thực... ngươi nhất định muốn ta học Thông linh thuật gì đó thì... ta cũng có thể thử xem..."
Nhất Kỳ lão nhân đột nhiên mở bừng mắt chiếu ra những tia sáng vui vẻ y như đứa trẻ.
Dương Chân lúc này mới dường như thoáng nhận ra cái bẫy của lão quỷ này. Hắn vốn định nuốt lời luôn nhưng trong lòng thầm tính toán một hồi rồi quyết định vẫn tiếp nhận sự nhượng bộ của lão ta, bởi rốt cục thì một thanh phi kiếm cũng là thứ mà hắn mơ tưởng từ lâu. Trước mắt mà nói thì chỉ như vậy cũng đủ để gạt tất cả mọi thứ sang một bên.
"Thông linh thuật này tuyệt đối không phải tầm thường, sau khi học được rồi thì trên có thể thông với tinh túy của thảo mộc cùng vạn vật linh trưởng, dưới có thể thông với u minh quỷ hồn, thuần dưỡng linh thú bất quả chỉ là một nhánh rất nhỏ mà thôi." Nhất Kỳ lão nhân chậm rãi nói.
"Ngươi dù sao cũng vẫn là bậc tiền bối của Côn Lôn phái, sao có thể hiểu được cái đạo thông với quỷ hồn này, đó rõ ràng là thuật pháp tà môn ngoại đạo!" Dương Chân ở nơi phàm tục từ nhỏ tới lớn, đương nhiên đối với quỷ thần kính nhi viễn chi, giọng nói với Nhất Kỳ bất giác có chút khinh thường.
"Thế nào là chính? Thế nào là tà?" Nhất Kỳ lão nhân hỏi ngược lại.
Dương Chân giật mình gãi đầu, chợt thấy Tiểu Kim đang nằm trên mặt đất ở bên cạnh đang há miệng nhe răng với hắn tựa hồ như đang cười nhạo, giọng nói thành ra có chút bực dọc: "Yêu ma quỷ quái thì là tà chứ sao nữa."
"Yêu ma quỷ quái thì là tà?" Nhất Kỳ lão nhân lầm bầm, hồi lâu chợt cười như si ngốc nói: "Phải a, chính tà cần gì phải có lý do?"
"Cây tiên kiếm này tu luyện thế nào đây?" Dương Chân cho rằng lão đầu này không chừng mắc chứng thất tâm phong (***) nên cũng chẳng để ý, trước mắt hắn cần nhất là phải học được thuật phi thiên, đó là điều mà hắn vẫn hằng ao ước.
"Hãy xem lão phu."
Dương Chân nghe thấy liền đưa mắt nhìn lên, một quầng lam quang lóe sáng, nhanh chóng phình to ra nháy mắt đã như bao trùm cả thiên địa. Sau cơn choáng váng cực độ, thần thức của hắn đột nhiên lạc tới một không gian đen thẫm vô cùng vô tận, trên không tới trời dưới không chạm đất, mênh mênh mang mang, tay chân cũng chẳng có chỗ bám víu.
Đang lúc phiêu đãng tại hư không, hắn chợt cảm thấy có mấy phần quen thuộc, giống như hắn đang ở trong tâm hải khi luyện thần, mênh mang không bến không bờ. Lúc này không biết từ đâu bay tới một đạo lưu tinh lao thẳng vào hắn.
Hắn muốn né tránh nhưng lại phát hiện bản thân đã hoàn toàn mất đi sức lực.
UỲNH!
Lưu tinh ầm ầm xuyên phá thân thể của hắn, một cảm giác vô cùng kỳ dị ùa tới, trước mắt chỉ là một khoảng hắc ám vô tận, trải qua giây lát lại giống như bắt đầu mộng mị, ý thức của hắn bị kéo vào một thế giới hư ảo rực rỡ.
Những luồng ánh sáng vàng thẫm, trắng toát, xanh biếc, hồng phấn... không ngừng chiếu rọi tạo ra hàng trăm hình dạng kỳ lạ, giống như tiên nữ từ trên trời cao huy động cánh tay rắc xuống ngàn vạn màu sắc lung linh.
Đột nhiên các hình ảnh kỳ dị tan vụn ra rồi tiêu tán không thấy đâu nữa, trước mắt lại rơi vào không gian hắc ám ngột ngạt.
Bốp! Sau khi lập lòe mấy lần, sắc trời đột nhiên sáng trắng. Có một cái hạt đang bắt đầu nảy mầm. Mầm cây chắc nịch nhanh chóng lớn lên, nháy mắt đã chia cành rẽ nhánh, đâm chồi nẩy lộc thành một cây đại thụ cao chót vót, cành lá rậm rạp xanh biếc chiếm hết toàn bộ không gian.
Tuế nguyệt thăng trầm, bốn mùa lưu chuyển, vạn vật cũng thay đổi. Trải qua ngàn vạn năm khai hóa hỗn độn, cây đại thụ đã có tinh linh. Nó sung sướng phát hiện ra một thế giới còn rộng lớn hơn nữa, sinh mệnh của nó như đột nhiên thăng hoa, phấn khởi tung tăng chạy nhảy, tha hồ hưởng thụ...
Dần dần nó học được cách bay lượn trong gió, hòa chim chóc líu lo, theo hoa cỏ nhảy múa, cùng buồn cùng vui với vạn vật thảo mộc, cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Ngày tháng cứ thế trôi đi.
Một ngày kia tại họa chợt như từ trên trời rơi xuống, tinh khí thần mộc bị gãy, rễ linh bị chặt rời khỏi đất mẹ, linh thần bị phong ấn trong một thế giới nhỏ bé, chỉ còn lại sự cô độc vĩnh hằng, sầu hận, cam chịu, bi thương, tịch mịch...
"Linh tâm cùng chiếu, ấn thức như một, tạo thành pháp kiếm đạo."
Lúc này, một giọng nói u ám vấn vít truyền tới.
Dương Chân đang trong trạng thái vong ngã đột nhiên như nhận được mệnh lệnh, trí tuệ liền lập tức trở lại, linh thức nhanh nhẹn giống như phương pháp luyện thần, từ trong kết giới tối tăm thăm thẳm bắt đầu đuổi theo đạo ánh sáng màu lục của thần mộc tinh linh, cảm nhận được sự tịch mịch đằng đẵng của mộc linh, cảm nhận được nó một cách hoàn toàn...
Dùng mọi biện pháp mà mộc linh kia vẫn lẩn trốn y như trước, cuối cùng sau một hồi tay đấm chân đá, mộc linh mới miễn cưỡng thần phục.
"Kiếm, rèn luyện linh trận tinh vi, hàng ngày hãy tới nơi đây."
Dương Chân thốt nhiên bừng tỉnh, chợt thấy hai tay Nhất Kỳ vẫn đang nâng thanh kiếm gỗ màu xanh, bình thản nhắm mắt giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Sắc trời cũng đã dần tối.
Đi ra khỏi Tử trúc cư, đứng trên hành lang, lòng hắn cảm thấy rất thanh thản. Trong mắt hắn non vẫn là non, nước vẫn là nước nhưng rốt cục lại cảm thấy có ít nhiều không giống trước đây.
Trong đầu hắn chợt nghĩ: Lão quỷ đó không ngờ cũng có đôi chút thần thông.
Cứ như vậy, mỗi ngày sau khi Dương Chân hành công xong thì lại tới chỗ của Nhất Kỳ lão nhân tiến hành thần du tu luyện, khi thì cùng trò chuyện với thảo mộc bằng tâm ngữ, khi lại vui đùa với cầm thú qua linh cảnh, đối với vạn vật đều có chút thể ngộ.
Dần dần trong mắt hắn, thảo mộc sinh linh, tẩu thú phi cầm, thậm chí mỗi đỉnh núi, tảng đá đều là những vật có linh tính giống như con người vậy, bọn chúng cũng có buồn vui yêu giận, cũng tự có cảm nhận, cũng tự có một thế giới riêng của chúng.
Trong vô tình, Dương Chân đã thâm nhập vào một nhánh đạo pháp tự nhiên, khác biệt hoàn toàn với cả hai tông phái Pháp và Đạo của Côn Lôn.
Bằng phương pháp hướng dẫn như chẳng theo quy tắc nào cả của Nhất Kỳ lão nhân, nhãn giới của hắn được khai mở rộng rãi, đồng thời đối với việc ngộ đạo đã có tiến triển vượt bậc, không còn mù mờ với con đường tu tiên như trước nữa mà đã hoàn toàn đăng đường nhập thất vào trong đại đạo, ngẩng cao đầu tiến tới thế giới rộng lớn của tu chân.
Tuy hắn vẫn cứ như trước, không chịu thừa nhận Nhất Kỳ lão nhân là sư phụ, suốt ngày chỉ kêu bằng lão quỷ lão đầu loạn xạ, nhưng trong lòng hắn thì đã kính phục ông ta vô cùng.
Thỏ lặn ác tà, đã bất tri bất giác ở trong cốc một vòng xuân qua thu lại.
Rốt cục tính từ ngày Dương Chân vào Côn Lôn tới nay cũng đã tròn sáu năm.
Một ngày, từ nơi rừng thẳm trong Vạn Thú Cốc đột ngột cất lên một tiếng hú lảnh lót, tiếp đó là những tiếng vó chân linh thú vang lên ào ào. Một người cưỡi trên lưng con Cửu sắc lộc dẫn theo cả đàn hươu sao lẫn lộn với giác mã, báo đốm, linh dương cùng đủ loại sơn thú khác nhanh chóng vọt qua khoảng loạn thạch giữa rừng, nháy mắt đã tới bãi cỏ xanh ngát rộng mênh mông trên đồi cao.
Dương Chân vỗ vỗ vào thân hình dũng mãnh của con Cửu sắc lộc bên dưới, hắn há miệng hú lên hai tiếng một dài một ngắn, cả đàn thú lớn nhỏ phía sau lưng lập tức tản ra chạy đi bốn phía, khiến cho mặt đất lại bốc lên một quầng bụi lớn.
Cưỡi Cửu sắc lộc chạy chầm chậm một lúc, địa thế càng lúc càng cao, cuối cùng hắn cũng dừng trên một vách đá cao chót vót, bên dưới là rừng cây rập rạp cùng bình nguyên màu mỡ xanh tươi, xa xa có thể nhìn thấy cả hồ nước nằm giữa sơn cốc.
Khí trời đang tiết thu trong lành, bầu trời không một gợn mây xanh ngắt một màu.
Cảnh tình đó khiến Dương Chân không khỏi cảm khái hú lên một tràng dài, âm thanh vang vọng lan tỏa mãi mãi trong sơn cốc, phảng phất như thấu lên tận trời cao.
Chỉ trong giây lát, hàng vạn con thú khắp bốn bề trong cốc cũng theo đó mà gầm hí, âm thanh như long ngâm hổ khiếu vang dội trời đất, ầm ào như sấm dậy vang xa hàng chục dặm, phản vọng trong cốc hồi lâu vẫn chưa dứt, khí thế vô cùng hùng tráng giống như có đại hội vạn thú vậy.
Dương Chân không giấu được vẻ đắc ý. Một năm qua Nhất Kỳ lão nhân tuy không hề truyền cho hắn một đạo khẩu quyết, một môn pháp thuật nào, nhưng đã ngấm ngầm điểm hóa khiến hắn có thể hiểu được đạo thuật tâm trí liên thông với vạn vật, trong sơn cốc này ngoại trừ một vài con linh thú đã đắc đạo cùng với tinh quái ngàn năm ra thì hầu hết đều bị hắn thuần phục cả.
Cứ lúc rỗi rãi hắn lại khiển dẫn bầy thú chạy khắp nơi trong cốc, huyên náo tới oanh oanh liệt liệt giống như đang điều khiển thiên quân vạn mã.
Đôi khi hắn lại cảm thấy mình đúng là Vạn Thú chi Vương, thậm chí còn nghĩ cho dù mình có phải ở luôn tại nơi này cũng được.
Chỉ là những nỗi tịch mịch, những điều sung sướng trong lòng hắn lại chẳng biết chia sẻ với ai được. Cứ mỗi khi việc tu luyện phi kiếm có tiến triển, lòng hắn lại xao động, cảm thấy những ý nghĩ bất an bắt đầu ngọ ngoạy trong tâm khảm.
Hắn mong mỏi có thể cho sư phụ, sư huynh và cả sư tỷ nữa thấy hắn đã trưởng thành thế nào, tiến bộ thế nào... để hắn được khẳng định với họ mình không phải là phết vật.
Trong lòng hắn, mặc dù không thừa nhận, nhưng nơi này thủy chung cũng đã giống như một ngôi nhà của hắn rồi.
Trái tim hắn lại kiên nhẫn chờ đợi trong dày vò đau đớn.
Âm thanh của bầy thú từ từ im dần, đột nhiên có một tiếng rít quái dị phá không truyền tới, trên trời liền xuất hiện một cái chấm đen.
Chỉ trong nháy mắt, một con chim cực lớn màu xanh đã nhanh nhẹn vọt tới, giương cánh quạt ào ào bay lượn ngay trên sơn nhai. Dương Chân nhìn thấy cái tư thế oai hùng của con chim đó vô cùng quen thuộc, trong lòng chợt kích động khôn tả.
"Thanh Điểu, Thanh Điểu"
"Quác quác, ai kêu bản điểu đó?"
"Là ta đây, Thanh Điểu tiền bối ngay cả ân nhân cứu mệnh cũng không nhớ ư?" Dương Chân thấy Thanh Điểu lượn vòng hạ dần xuống liền giơ tay vẫy gọi cật lực.
Thanh Điểu bổ nhào một cái, chớp mắt đã lượn tới ngay trên đỉnh đầu Dương Chân, một luồng gió mạnh quạt tới khiến y phục hắn tung bay phần phật. Con Cửu sắc lộc bên dưới kêu lên mấy tiếng đầy vẻ bất an, bốn chân bứt rứt, bản năng của nó cũng cảm nhận được sự uy hiếp đáng sợ.
Quang mang lóe lên, Thanh Điểu đã hóa thân biến nhỏ lại cỡ một con yến tước đậu ngay trên sừng của của Cửu sắc lộc, cặp mắt lửa ngươi vàng của nó phát ra ánh sáng lấp lánh, chớp chớp nhìn Dương Chân.
"Bản điểu nhớ ra rồi, là tên tiểu ngốc nghếch, hiện tại đã biến thành đại ngốc nghếch rồi." Thanh Điểu vừa mở miệng đã khiến Dương Chân tức muốn chết đi được.
"Thanh Điểu tiền bối, sao lại tới nơi này?" Dương Chân tuy trong lòng thầm chửi tới mười tám đời súc sinh, nhưng mặt vẫn cười cười hỏi.
"Sơn cốc của Nhất Kỳ tiểu tử đầy linh khí, nhiều linh vật, bản điểu vẫn thường qua lại, quác quác." Thanh Điểu xoay xoay cổ, rỉa rỉa mấy sợi lông trên đôi cánh màu xanh làm ra vẻ rất ngây thơ đáng yêu.
"Nhất Kỳ tiểu tử?" Dương Chân sững người.
"Bản điểu sống từ thời thượng cổ tới giờ, ít ra cũng tới cả vạn năm, gọi nó một tiếng tiểu tử đã là coi trọng nó lắm rồi, quác." Thanh Điểu quạt một bên cánh, cái đầu nhỏ nghênh nghênh như tự cảm thấy mình thật là đẹp đẽ khả ái.
"Tiền bối giúp ta một việc, đưa ta trở về Ngọc Tiêu Phong có được không?" Dương Chân hấp háy mắt đầy vẻ hy vọng.
"Đừng mơ, bản điểu sẽ không bao giờ để con người làm bẩn thần thể của bản điểu đâu." Thanh Điểu hừ giọng rồi bay lên không, bộ dạng như muốn tránh xa Dương Chân.
"Ai thèm, ta chỉ là muốn nhờ ngươi đưa đường thôi. Mà nói thẳng ra ngươi chắc gì đã mang nổi ta, hừ." Dương Chân cố làm ra vẻ mặt dửng dưng.
"Ngươi dám xem thường bản điểu? Khi bản điểu khiếu ngạo thiên địa thì cái phái Côn Lôn này còn chưa thành lập đâu, quác!" Thanh Điểu xù lông, quạt cánh vọt lên cao rồi lại hạ trở xuống.
"Không dám, không dám, nói vậy tức là Thanh Điểu tiền bối đáp ứng rồi?"
"Quác, việc không có lợi thì bản điểu không làm."
"Vậy điểu tiền bối muốn gì đây?"
"Thiên tài địa bảo, đồ ăn ngon, đồ chơi hay."
"Ta biết nơi này có một con thuồng luồng vảy xanh ngàn năm, tiến bối có hứng thú chăng?"
"Quác quác, tiểu tử ngươi giỏi a, bất quá, bản điểu rất thích."
"Con giao lòng này tu thành yêu đan rồi, ta đánh không lại."
"Yêu đan của "rắn bốn chân" tốt a, nuốt vào có thể tăng trăm năm đạo hạnh, bản điểu lấy được sẽ chia cho ngươi một nữa, quác quác."
Một người một điểu cứ đả kích nhau phừng phừng, khiến cho con Cửu sắc lộc bên dưới linh thức nông cạn hoang mang tới kinh hồn vỡ mật, chỉ sợ mình bị họ ăn sống nuốt tươi cũng không chừng.
Trong Vạn Thú Cốc chỉ có duy nhất một nơi mà Dương Chân không dám tới, đó là sâu dưới đáy hồ. Con giao long vảy xanh đó cả năm ẩn nấp trong cái hang trong lòng hồ sâu không thấy đáy, thường ngày thì ôn thuận vô cùng, nhưng nếu có người lặn xuống là lập tức liều chết tấn công, giống như đang bảo vệ một bảo vật hãn thế nào đó.
Có được Thanh Điểu uy phong lẫm lẫm trợ giúp, nói không chừng có thể do xét ra được. Dù sao thì Nhất Kỳ từ trước tới này đều không quan tâm tới hành động của hắn, mặc kệ cho hắn tha hồ náo loạn.
Hắn liền hú lên một tiếng, Cửu sắc lộc tung bốn vó không hề chậm trễ lao thẳng vào trong rừng, nháy mắt đã xuống tới lưng chừng núi, Thanh Điểu rít lên quái dị quạt cánh bay theo phía sau.
Hết chương 8
Chú thích:
(*) Chỗ này Nhất Kỳ lão nhân đã chơi chữ, "Đại đạo thiên vạn điều" nghĩa là ngàn vạn con đường lớn, nhưng cũng có nghĩa là cái đạo lý mênh mông vô tận, chỉ chó mắng mèo ngầm giác ngộ cho Dương Chân.
(**) Oa là đứa trẻ, Tham là cây sâm. Thiên niên tham oa, tức là cây nhân sâm ngàn năm. Tương truyền nhân sâm càng già trông càng giống một đứa bé có đầy đủ thân mình chân tay. Do vậy nhân sâm ngàn năm mới gọi là Thiên niên tham oa.
(***) Thất tâm phong, chứng bệnh bần thần suy giảm trí nhớ, đặc trưng của tuổi già.
/42
|