Hoa Hồn và Nam Tuyệt Thiên chẳng ai nhịn ai, mở to mắt trừng nhau như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Hỏa Linh vì chữa thương cho Thiên Sơn Tuyết tiêu tốn không biết bao nhiêu công lực. E là lần này phải điều dưỡng rất lâu, vậy mà hai tên nam nhân điên khùng kia còn rảnh rỗi mà đấu đá với nhau. U Lam quả thật rất tức giận. Xem ra nàng còn không ra tay, bọn họ còn chưa biết lợi hại.
- Tiểu Tuyết sắp không xong rồi…i…..i…. – U Lam ho khan một tiếng, căng cổ rống lên, quả nhiên Hoa Hồn và Nam Tuyệt Thiên nhanh hơn cả chớp, gạt đối phương qua một bên, lao vào Phượng Minh Điện.
Bên ngoài không có hai người bọn họ quả nhiên thoải mái hơn nhiều, chỉ có điều, Vĩnh Linh còn có vẻ rất cố chấp.
- Vĩnh Linh đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi. – U Lam thấy nàng đã mệt mỏi, vừa nhẹ giọng nói vừa đỡ tay Vĩnh Linh dậy.
- U Lam, ngươi nói xem, đường ca, huynh ấy đã quên người đó rồi hay sao? – Vĩnh Linh như kẻ vô hồn, nhỏ giọng hỏi U Lam.
U Lam thở dài một tiếng, cũng không biết phải nói thế nào cho phải. Tính tình Vĩnh Linh không phải nàng không biết. Từ khi Liên Hàn Tuyết bỏ mình, nàng ấy đã như vậy, lạnh lùng, tị huyết, bất kì nữ nhân nào muốn đến gần Nam Tuyệt Thiên đều bị nàng xuống tay không thương tiếc. Nam Tuyệt Thiên hiểu rất rõ nàng đang làm gì, nhưng hắn không ra tay ngăn cản, hoặc giả là không thèm để ý tới. Chỉ có đối với Lạc Nhạn là hắn có vẻ quan tâm, cảnh cáo nàng đừng có quá phận. Nhưng chuyện lần này…aiz….quả thật là nghiệt duyên.
- Vĩnh Linh, đừng như vậy nữa, ngươi cũng không thể để cho biểu ca cả đời này không có một nữ nhân nào đứng bên cạnh, dù là vì Tuyết nhi hay vì bất kì điều gì cũng không được. – U Lam thở dài, Vĩnh Linh quá cố chấp, như vậy, người cả đời này đau khổ chỉ có thể là chính bản thân nàng ấy.
- Nhưng ta nhìn ra được, đường ca đối với Thiên Sơn Tuyết rất khác, lẽ nào huynh ấy đã quên mười bốn vạn năm trước…
- Vĩnh Linh, đừng tự làm khổ chính mình nữa. – Không đợi Vĩnh Linh nói hết những lời sầu khổ ấy, U Lam đã vội cắt ngang. – Hãy đối tốt với Thiên Sơn Tuyết, đó chính là điều mà chúng ta phải làm thay Tuyết nhi, cũng chính là điều nàng ấy muốn.
- Vậy sao, nếu như tuyết có thể rơi bốn mùa như Thiên Sơn linh cảnh thì tốt biết mấy….
Giọng Vĩnh Linh nhỏ dần, U Lam thật sự cũng không nỡ nghe tiếp.
**************** Đường phân li ***************
- Linh nhi, mau đến đây, đến đây bắt ta này. – Tiếng trẻ con giòn vang, tiểu cô nương mặc bạch y vừa chạy vừa hét to. Tuyết vẫn rơi dày đặc nhưng nàng vẫn rất phấn chấn, vui vẻ, không hề sợ lạnh giá. Tiểu cô nương tên Linh nhi kia vừa chạy theo phía sao vừa thở hồng hộc. Chạy trên tuyết quả là rất khó mà, nàng sẽ không phải là đối thủ của Tuyết nhi đâu.
- Mệt quá, Tuyết nhi, ta không chơi nữa, ngươi lúc nào cũng chạy nhanh hơn ta. – Linh nhi buồn bực ngồi xuống đống tuyết trắng, vểnh môi giận dỗi.
- Tiểu Linh nhi đừng giận, Tuyết nhi cho ngươi cái này. – Thấy Linh nhi không vui, cô bé Tuyết nhi kia liền đến bên cạnh an ủi nàng, Tuyết nhi đưa cho nàng một quả cầu nhỏ trong suốt, bên trong là đóa tuyết liên nở rộ cùng những bông tuyết đang bay. Ánh mắt Linh nhi sáng lên, nhìn quả cầu không rời mắt.
- Tuyết nhi thật tốt, ta thích nhất Tuyết nhi. – Đúng là tiểu hài tử mau giận mau quên, chẳng mấy chốc hai đứa trẻ lại khanh khách cười đùa vui vẻ.
- Tuyết nhi, lớn lên muội muốn gả cho đường ca sao? – Linh nhi nằm trên đám cỏ xanh, nhìn trời, hỏi tiểu cô nương bên cạnh.
- Ta cũng không biết nữa, nhưng mẫu thân và dì U đều nói vậy, hơn nữa ta thích nhất Thiên ca. – Tuyết nhi không để ý đến vẻ mặt hơi thoáng buồn của Linh nhi, vui vẻ trả lời nàng.
- Nếu ngươi có đường ca rồi có phải sẽ không thân thiết với ta nữa. – Giọng Linh nhi buồn bã.
- Sao có thể như thế được chứ, Tuyết nhi thích nhất Thiên ca, cũng thích nhất Linh nhi. – Tuyết nhi véo gương mặt đang ủ rũ của Linh nhi, cười khanh khách.
- Thật chứ, Linh nhi cũng thích nhất Tuyết nhi. – Linh nhi nghe nàng nói vậy cũng vui vẻ cười to.
- Mẫu thân, người nói gì, Tuyết nhi chết rồi. – Linh nhi sửng sốt, cây sáo ngọc trên tay rơi xuống đất, vỡ tan. – Không thể thế được, con không tin. – Linh nhi òa khóc bỏ chạy đi, để lại mẫu thân nàng với tiếng thở dài buồn bã.
Nàng trốn trong bụi hoa, khóc nức nở, hai vai run rẩy kịch liệt. Tuyết nhi chẳng phải ta đã hứa sẽ tặng ngươi sáo ngọc làm quà sinh nhật sao? Sao ngươi lại khiến ta thất hứa. Chẳng phải ngươi đã hứa sẽ đưa ta đến Quỷ giới ngắm mạn châu sa hoa sao, ngươi từng nói thích Thiên ca, muốn gả cho huynh ấy, sao ngươi lại đi như vậy, ngươi là kẻ xấu, Linh nhi ghét nhất Tuyết nhi…
******************* Đường phân li *****************
Vĩnh Linh rờ khỏi Ma Cung, bóng lưng nàng chưa bao giờ cô đơn như vậy, ít nhất là vào lúc này nàng quả thật rất yếu đuối. Nam Tuyệt Thiên, huynh có thể quên Tuyết nhi, nhưng Vĩnh Linh ta không thể. Nếu bảo hộ Thiên Sơn Tuyết là điều nàng ấy muốn thì Vĩnh Linh ta nhất định thay nàng ấy hoàn thành.
U Lam nhìn Vĩnh Linh rời khỏi, cũng không biết cảm nhận ra sao. Dù sao Nam Vĩnh Linh và Liên Hàn Tuyết có những chuyện người ngoài như nàng không can thiệp được. Nếu như một ngày biết được trên thế gian này còn một Liên Hàn Tuyết, Nam Vĩnh Linh ngươi nên vui hay là nên buồn đây.. Dù sao mọi chuyện đã đi vào dĩ vãng rồi, đừng để những kí ức đó giày vò ngươi, thay vào đó, hãy vì nó mà sống thật tốt. Vĩnh Linh, xin lỗi, đối với ngươi mà nói có lẽ Tuyết nhi không nên chết, nhưng ta đành ích kỉ một lần, chỉ một lần này thôi. Rốt cuộc U Lam ta giúp Thiên Sơn Tuyết là đúng hay sai.
- Tiểu Tuyết sắp không xong rồi…i…..i…. – U Lam ho khan một tiếng, căng cổ rống lên, quả nhiên Hoa Hồn và Nam Tuyệt Thiên nhanh hơn cả chớp, gạt đối phương qua một bên, lao vào Phượng Minh Điện.
Bên ngoài không có hai người bọn họ quả nhiên thoải mái hơn nhiều, chỉ có điều, Vĩnh Linh còn có vẻ rất cố chấp.
- Vĩnh Linh đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi. – U Lam thấy nàng đã mệt mỏi, vừa nhẹ giọng nói vừa đỡ tay Vĩnh Linh dậy.
- U Lam, ngươi nói xem, đường ca, huynh ấy đã quên người đó rồi hay sao? – Vĩnh Linh như kẻ vô hồn, nhỏ giọng hỏi U Lam.
U Lam thở dài một tiếng, cũng không biết phải nói thế nào cho phải. Tính tình Vĩnh Linh không phải nàng không biết. Từ khi Liên Hàn Tuyết bỏ mình, nàng ấy đã như vậy, lạnh lùng, tị huyết, bất kì nữ nhân nào muốn đến gần Nam Tuyệt Thiên đều bị nàng xuống tay không thương tiếc. Nam Tuyệt Thiên hiểu rất rõ nàng đang làm gì, nhưng hắn không ra tay ngăn cản, hoặc giả là không thèm để ý tới. Chỉ có đối với Lạc Nhạn là hắn có vẻ quan tâm, cảnh cáo nàng đừng có quá phận. Nhưng chuyện lần này…aiz….quả thật là nghiệt duyên.
- Vĩnh Linh, đừng như vậy nữa, ngươi cũng không thể để cho biểu ca cả đời này không có một nữ nhân nào đứng bên cạnh, dù là vì Tuyết nhi hay vì bất kì điều gì cũng không được. – U Lam thở dài, Vĩnh Linh quá cố chấp, như vậy, người cả đời này đau khổ chỉ có thể là chính bản thân nàng ấy.
- Nhưng ta nhìn ra được, đường ca đối với Thiên Sơn Tuyết rất khác, lẽ nào huynh ấy đã quên mười bốn vạn năm trước…
- Vĩnh Linh, đừng tự làm khổ chính mình nữa. – Không đợi Vĩnh Linh nói hết những lời sầu khổ ấy, U Lam đã vội cắt ngang. – Hãy đối tốt với Thiên Sơn Tuyết, đó chính là điều mà chúng ta phải làm thay Tuyết nhi, cũng chính là điều nàng ấy muốn.
- Vậy sao, nếu như tuyết có thể rơi bốn mùa như Thiên Sơn linh cảnh thì tốt biết mấy….
Giọng Vĩnh Linh nhỏ dần, U Lam thật sự cũng không nỡ nghe tiếp.
**************** Đường phân li ***************
- Linh nhi, mau đến đây, đến đây bắt ta này. – Tiếng trẻ con giòn vang, tiểu cô nương mặc bạch y vừa chạy vừa hét to. Tuyết vẫn rơi dày đặc nhưng nàng vẫn rất phấn chấn, vui vẻ, không hề sợ lạnh giá. Tiểu cô nương tên Linh nhi kia vừa chạy theo phía sao vừa thở hồng hộc. Chạy trên tuyết quả là rất khó mà, nàng sẽ không phải là đối thủ của Tuyết nhi đâu.
- Mệt quá, Tuyết nhi, ta không chơi nữa, ngươi lúc nào cũng chạy nhanh hơn ta. – Linh nhi buồn bực ngồi xuống đống tuyết trắng, vểnh môi giận dỗi.
- Tiểu Linh nhi đừng giận, Tuyết nhi cho ngươi cái này. – Thấy Linh nhi không vui, cô bé Tuyết nhi kia liền đến bên cạnh an ủi nàng, Tuyết nhi đưa cho nàng một quả cầu nhỏ trong suốt, bên trong là đóa tuyết liên nở rộ cùng những bông tuyết đang bay. Ánh mắt Linh nhi sáng lên, nhìn quả cầu không rời mắt.
- Tuyết nhi thật tốt, ta thích nhất Tuyết nhi. – Đúng là tiểu hài tử mau giận mau quên, chẳng mấy chốc hai đứa trẻ lại khanh khách cười đùa vui vẻ.
- Tuyết nhi, lớn lên muội muốn gả cho đường ca sao? – Linh nhi nằm trên đám cỏ xanh, nhìn trời, hỏi tiểu cô nương bên cạnh.
- Ta cũng không biết nữa, nhưng mẫu thân và dì U đều nói vậy, hơn nữa ta thích nhất Thiên ca. – Tuyết nhi không để ý đến vẻ mặt hơi thoáng buồn của Linh nhi, vui vẻ trả lời nàng.
- Nếu ngươi có đường ca rồi có phải sẽ không thân thiết với ta nữa. – Giọng Linh nhi buồn bã.
- Sao có thể như thế được chứ, Tuyết nhi thích nhất Thiên ca, cũng thích nhất Linh nhi. – Tuyết nhi véo gương mặt đang ủ rũ của Linh nhi, cười khanh khách.
- Thật chứ, Linh nhi cũng thích nhất Tuyết nhi. – Linh nhi nghe nàng nói vậy cũng vui vẻ cười to.
- Mẫu thân, người nói gì, Tuyết nhi chết rồi. – Linh nhi sửng sốt, cây sáo ngọc trên tay rơi xuống đất, vỡ tan. – Không thể thế được, con không tin. – Linh nhi òa khóc bỏ chạy đi, để lại mẫu thân nàng với tiếng thở dài buồn bã.
Nàng trốn trong bụi hoa, khóc nức nở, hai vai run rẩy kịch liệt. Tuyết nhi chẳng phải ta đã hứa sẽ tặng ngươi sáo ngọc làm quà sinh nhật sao? Sao ngươi lại khiến ta thất hứa. Chẳng phải ngươi đã hứa sẽ đưa ta đến Quỷ giới ngắm mạn châu sa hoa sao, ngươi từng nói thích Thiên ca, muốn gả cho huynh ấy, sao ngươi lại đi như vậy, ngươi là kẻ xấu, Linh nhi ghét nhất Tuyết nhi…
******************* Đường phân li *****************
Vĩnh Linh rờ khỏi Ma Cung, bóng lưng nàng chưa bao giờ cô đơn như vậy, ít nhất là vào lúc này nàng quả thật rất yếu đuối. Nam Tuyệt Thiên, huynh có thể quên Tuyết nhi, nhưng Vĩnh Linh ta không thể. Nếu bảo hộ Thiên Sơn Tuyết là điều nàng ấy muốn thì Vĩnh Linh ta nhất định thay nàng ấy hoàn thành.
U Lam nhìn Vĩnh Linh rời khỏi, cũng không biết cảm nhận ra sao. Dù sao Nam Vĩnh Linh và Liên Hàn Tuyết có những chuyện người ngoài như nàng không can thiệp được. Nếu như một ngày biết được trên thế gian này còn một Liên Hàn Tuyết, Nam Vĩnh Linh ngươi nên vui hay là nên buồn đây.. Dù sao mọi chuyện đã đi vào dĩ vãng rồi, đừng để những kí ức đó giày vò ngươi, thay vào đó, hãy vì nó mà sống thật tốt. Vĩnh Linh, xin lỗi, đối với ngươi mà nói có lẽ Tuyết nhi không nên chết, nhưng ta đành ích kỉ một lần, chỉ một lần này thôi. Rốt cuộc U Lam ta giúp Thiên Sơn Tuyết là đúng hay sai.
/15
|