Chiếc trực thăng của hắn hạ cánh xuống sân sau biệt thự.Phi cơ riêng bước xuống khỏi trực thăng,đi đến trước mặt hắn,cúi đầu chào.
- Chào chủ tịch.Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi rồi.
- Tốt.Lên trực thăng đi.- Hắn lạnh lùng trả lời.- Anh chuẩn bị xong hết chưa?- Nói với phi công xong,hắn quay qua Hưng đang đứng bên cạnh rồi hỏi.
- Đợi một chút nữa được không.- Hưng vừa nói vừa nhìn đồng hồ.Trên khuôn mặt anh hiện rõ hai chữ "chờ người".
- Sao vậy.Anh đợi ai à?- Hắn thắc mắc.
Két...
Sau câu hỏi của hắn,một con xe thắng lại trước cổng biệt thự.Từ trên xe,5R và Duy bước xuống.Nhanh chân chạy đến trước mặt hắn,Duy vội lên tiếng.
- Ric,mày tính chiến đấu một mình à?
- Sao mày biết mà đến.- Hắn hỏi.Khuôn mặt hắn biến dạng,hậm hực nhìn về phía Hưng.
Cảm nhận được ánh nhìn đầy tia lửa của hắn hướng về phía mình,Hưng sởn gai óc.Không dám ngẫng mặt lên nhìn hắn.Gì chứ một khi mà hắn đã giận thì nên cách xa 10m.
- Nguyễn Hoàng Khánh Hưng.- Hắn rít lên từng tiếng.
- Anh...
- Anh...anh....anh cái gì.- Chưa để Hưng giải thích,hắn hét lên.
Trong màn đêm tĩnh mịch,tiếng hét của hắn làm ai đó đang ở trong bụi rậm giật mình.Tiếng hét giống như tiếng gầm của một con sư tử đang nổi cơn giận.Hưng lo sợ,không dám nói gì thêm.Ngay cả 5R và Duiy cũng không dám hó hé một lời dù rất muốn bênh vực Hưng.Không thấy Hưng nói gì,hắn lại lên tiếng.
- Tốt nhất đừng nên bán đứng em.- Nói rồi,hắn lên trực thăng riêng,yên vị trên đó mà không thèm nhìn mọi người ở dưới.
- Ric giận anh rồi làm sao?- Duy nhìn Hưng với ánh mắt lo lắng.
- Không sao đâu.Mấy đứa lên đó đi.- Hưng trấn an cả bọn.
- Còn anh thì sao?- Rin ái ngại nhìn Hưng.
- Anh đi theo sau.Còn một số công việc nữa anh cần phải giải quyết.Thôi,mấy đừa lên trực thăng đi.- Hưng thúc dục.
Sau khi nhìn 6 người họ yên vị trên trực thăng và cất cánh,Hưng mới yên tâm lên trên một con xe đã được chuẩn bị sẵn rồi phóng vụt đến trụ sở của R.I.P.
Nhìn họ từng người một khuất dần,nó thở phào nhẹ nhõm bước từ trong một bụi cây gần đó ra.Vốn dĩ chỉ muốn đến nhìn trộm hắn một lát cho thỏa nỗi nhớ ai ngờ lại chứng kiến cảnh hắn đi xa.Nhìn chiếc máy bay vút tận trên trời,trong hốc mắt nó như có một thứ chất lỏng trong suốt nào đó chảy ra.
Lấy tay quệt đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi,nó khẽ thì thầm:
- Tôi có còn được gặp lại cậu không đây!!!
Ở một nơi khác,Khôi đang say giấc trên chiếc giường yêu quý thì chiếc điện thoại kêu lên inh ỏi.Mệt mỏi khi bị làm phiền,Khôi bắt máy trong trạng thái bực tức:
- Alô.
Đáp lại anh là một tràng khóc dài thút thít của một đứa con gái nào đó.Vừa lo lắng,vừa tức giận,Khôi lại lên tiếng lần nữa.
- Ai vậy?
- Là tôi,Nhi.- Đầu dây bên kia trả lời.Nghe đến cái tên nay,Khôi như tỉnh ngủ,anh lo lắng hỏi tiếp.
- Cô sao vậy?Sao lại khóc?
- Em trai tôi đi lạc mất rồi,anh tìm nó giúp tôi được không?- Nhi trả lời,không dấu đi được những tiếng nấc.
- Ok,tôi đến ngay.
Nói rồi,Khôi nhanh chóng cúp điện thoại.Anh đến bàn làm việc vơ lấy chùm chìa khoá xe và chiếc áo khoác da mang vào rồi đi nhanh xuống gara.Chọn cho mình con Ferrari quen thuộc,anh lên xe rồi khởi động máy,chạy với tốc độ "bàn thờ".Dừng lại trước biệt thự Hàn Gia,Khôi bấm chuông inh ỏi.Một cô hầu ra mở cửa và hỏi:
- Cậu là Khôi?
- Đúng.
Nghe câu trả lời của anh,cô hầu vội mở cửa rồi mời Khôi vào.Đi nhanh đến đại sảnh,trước mắt Không là Nhi với khuôn mặt đẫm nước mắt.Bên cạnh còn có Trúc và Trân đang an ủi.Nguyên Nguyên thì cố gắng gọi điện thoại cho ai đó.Còn gia Long...bám sát Trân như keo kéo.(Tg: Haizz...Nhà người ta đang có chuyện mà cái thằng cha Long này tỉnh bơ là sao.Ở đây không phải chổ hẹn hò đâu nha cha. Gia Long: Mày muốn gì... Tg: Em xl,em lộn...*chạy không có dép mà mất*)
- Có chuyện gì vậy?- Khôi ngơ ngác hỏi Gia Long.
- Em trai Nhi là Hàn Hoàng Khang mất tích rồi.- Gia Long tỉnh bơ trả lời.
- Không sao đâu.Để tôi gọi người tìm giúp cho.- Khôi trấn an Nhi.- Mà ba mẹ cô đã biết chưa?- Khôi tiếp lời.
- Cảm ơn.Ba mẹ tôi hiện tại đang ở bên Mĩ,tôi chưa thông báo vì sợ họ lo lắng.- Nhi nhìn Khôi cảm kích.
- Ừ.
Thấy Nhi đã dần ổn định lại tinh thần,Khôi yên tâm đi ra ngoài,bước lên con siêu xe,Khôi nhanh chóng chạy đến trụ sở của R.I.P.Nhìn thấy anh,ai nấy đều cúi đầu chào.Vớ đại mộ tên cận vệ,anh gấp gáp hỏi:
- Rin đâu?
- Dạ thưa bang phó,Chủ tịch và 5R cùng Bảo Duy đã qua Đức rồi ạ.- Tên cận vệ ấp úng trả lời.Khi đứng gần một người lãnh băng như Khôi thì hắn ta vẫn không thể nào bình tĩnh bược.
- Khi nào?- Khôi kiệm lời.
- Dạ,mới đi lúc 7h.
- Ừ.
Chưa để tên cận vệ chào,Khôi vội chạy lên phòng sát thủ.Đạp tung cánh cửa một cách thô bạo,Khôi đưa mắt tìm kiếm một người nào đó....Thấy rồi.
- Nhật Hạ,em giúp anh việc này được chứ?- Khôi lấy lại hơi thở rồi hỏi.
- Việc gì vậy ạ?- Nhật Hạ ngạc nhiên.
- Em tìm giúp anh một cậu bé trai,tên Hàn Hoàng Khang.Hình đây.- Khôi đưa tấm hình của nhóc Khang cho Hạ.
- Được rồi.Đợi em một lát.Mà nhóc đó lạc ở đâu vậy?- Nhật hạ nhận lấy tấm hình rồi hỏi.
- Trung tâm mua sắm SY.- Khôi kiệm lời.
- Ok....
Nói xong,Nhật Ha đi đến bấm bấm gì đó trên chiếc laptop của mình.Những người khác trong phòng bây giờ mới để ý đến sự có mặt của Khôi.Họ vội đứng dậy cúi đầu chào anh.Anh không nói gì,chỉ khẽ gật đầu.Điều anh lo lắng nhất bây giờ là làm sao tìm được nhóc Khang để trấn an Nhi.Còn những thứ khác,anh không quan tâm.
Anh thực sự cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa.Tại sao lại lo lắng khi thấy Nhi khóc?Tại sao lại cuống cuồng đi tìm nhóc Khang về cho Nhi?...Trong đầu anh hiện tại không có gì ngoài những câu hỏi tại sao.Có lẽ sau vụ việc này,anh phải về xem lại tình cảm của mình mới được.
- Xong rồi.Em tìm thấy nhóc Khang rồi anh Nic ơi.- Nhật Hạ mừng rỡ gọi Khôi.
- Đâu?- Khôi như vớ được vàng,anh nhanh chân đi đến nhìn trước màn hình laptop của Nhật Hạ.
- Đây.Có hai nút màu đỏ đang di chuyển và một trong hai nút đó là Khang.Nút còn lại thì em không biết.Theo hướng di chuyển thì em suy đoán là đang đi về phía ngoại thành.Có lẽ là nhóc Khang bị bắt cóc.- Nhật Hạ xoa xoa cằm.
- Được rồi,cảm ơn em nhiều lắm.Anh đi đây.- Nói rồi Khôi bước đi.
- Anh có cần em kêu người theo dõi chiếc xe này không?- Nhật Hạ hỏi.
- Ừ,em cho người theo dõi đi.Cảm ơn em.- Khôi quay mặt lại.Mỉm cười trả lời.
- Không có gì.-Nhật Hạ cũng cười.
Đi nhanh về biệt thự Hàn Gia,Khôi vui vẻ báo tin cho Nhi biết:
- Đừng khóc nữa.Nic tìm được nhóc Khang rồi.- Khôi dịu dàng dỗ dành Nhi.
Nghe đến cái tên Khang,Nhi bừng tỉnh,đôi mắt đãm nước chăm chăm nhìn khôi.Cô nắm lấy đôi tay rắn chắc của anh,lắc lắc hỏi:
- Vậy...Key hiện tại đang ở đâu?
- Có lẽ là Key bị bắt cóc rồi.- Giọng Khôi trầm trầm,cố gắng phát ra thật nhỏ.Hy vọng Nhi không nghe thấy.
Nghe được câu trả lời từ Khôi,Nhi hoảng loạn ngất lịm đi.Đỡ lấy Nhi,Khôi xót xa nhìn hkuoon mặt hoàn mĩ của cô.Anh đặt cô trong lòng mình,ôm thật chặt lấy cô như sợ bị lấy mất.
- Cái gì???- Trúc và Trân đồng thanh hét lên.
- Anh Nic,anh không đùa chứ.- Trúc nhìn Khôi nghi ngờ.
- Nhật Hạ đã điều tra giúp anh và con bé đang điều người đi tìm kiếm.- Khôi vẫn không rời mắt khỏi Nhi.
- Anh Yic,anh tìm nhóc Khang giúp em được không?- Trân nhìn Gia Long với đôi mắt không thể nào đáng thương hơn.Nhìn thấy biểu cảm dễ thương của Trân,Gia Long không thể nào không động lòng.
- Ừ,để anh tìm cho.- Nói rồi,Gia Long cầm điện thoại lên,định gọi cho ai đó thì một giọng nói quen thuộc khác ở ngoài cửa vang lên.
- Không cần tìm nữa.Anh đưa nó về đây.- Người đó không ai xa lạ mà là Hưng.
- Sao???..Sao anh lại tìm được?- Nguyên Nguyên ấp úng.
- Trên đường ra ngoại thành để giải quyết công việc,anh thấy một đám người lôi kéo cậu bé này vào trong một kho hàng cũ kĩ.Cậu bé kêu cứu nên anh giúp.Vậy thôi.- Hưng giải thích.
- Vậy chấm đỏ trên định vị là anh.- Khôi như hiểu ra vấn đề.
- Chị Kan.- Thấy Nhi nằm trong lòng Khôi,Key nhanh nhảu chạy đến.
Bây giờ mọi người mới có dịp để ý đến tư thế mờ ám của Nhi và Khôi.Ngày lúc đó,Nhi tỉnh lại,thấy mấy con mắt đang dán trên người mình,Nhi nhìn lại một lượt.Hình như có gì đó không đúng.Chính là cô đang nằm trong lòng của ai đó.Ngước mắt lên nhìn,đạp vào mắt cô là khuôn mặt hoàn mĩ của Khôi.Anh cũng đang nhìn cô.Bốn mắt nhìn nhau.
- Áaaaaaaaaaaa....- Nhi hét lên một tràng dài.Giật mình,Khôi buông Nhi ra.
- Anh làm gì vậy?- Nhi tiếp túc hét lên với công suất không nhỏ.
- Lúc...Lúc nảy cô ngất trên người tôi còn gì.- Khôi ấp a ấp úng.
- Vậy tại sao anh không đặt tôi xuống.*Lúng túng*
- Lúc nãy không chú ý...nên tôi quên mất...*Đỏ mặt*
- Hai người thôi đi.Có vậy thôi mà cũng om xòm.Tôi với Trân đây này.Có sao đâu? *Nắm tay* - Sau một lúc xem kịch chán chê,Gia Long mới lên tiếng ngăn cản họ.
- Tôi và hắn không giống hai người.Hai người là couple còn tôi và hắn không là gì cả.- Nhi vừa nói vừa chỉ về phía Khôi.
- Vậy thì hai người có gì luôn đi.- Nguyên Nguyên cười đểu.
- Có gì là có gì.Mày im mồm.- Khôi vừa tức vừa ngại hét lên.
- Thì hai người trở thành một couple giống như Trân và Long í.- Trúc hùa theo Nguyên Nguyên.Tiện đà,cô gác tay mình lên vai anh.
- Này...Này...Lấy cái tay của cô xuống.Đừng có lợi dụng.- Nguyên Nguyên hất tay Trúc xuống khỏi vai mình,phủi phủi vai chọc tức Trúc.
- Ai thèm lợi dụng anh chứ....Hừ....- Ném cho Nguyên Nguyên một cái liếc cháy da cháy thịt,Trúc hừ lạnh.
- Mấy đứa thôi đi.Lớn rồi mà cứ như con nít.- Hưng lên tiếng ngăn chặn chiến tranh bùng nổ.
- Anh là...- Bây giờ Nhi mới để ý đến sự có mặt của Hưng và nhóc Key.- Key...Cưng về khi nào vậy?Cưng có biết là chị lo cho cưng lắm không?- Nhìn thấy Key,Nhi vui mừng đến nỗi rơi nước mắt.
- Em mới về.Là anh Hưng cứu em- Key dở giọng cún con.Đưa tay chỉ về phía Hưng.
- Anh là Hưng,là bạn của ba thằng này.- Hưng mỉm cười nhìn Nhi.
- Dù sao cũng cảm ơn anh.- Đáp trả lại nụ cười của Hưng,Nhi cũng nở một nụ cười thân thiện.
Nhìn thấy Nhi cười với Hưng mà không phải anh.Bất giác,trong lòng anh như có ngọn lửa gì đó đốt cháy,nóng lắm.
- Thôi,cháo mấy đứa,anh về đây.- Nói rồi,Hưng bước đi.Nhưng,có cánh tay nào đó giữ anh lại.Quay lại nhìn thì thấy Khôi.Anh ngạc nhiên nhìn Khôi hỏi:
- Có chuyện gì nữa vậy?
- Chào chủ tịch.Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi rồi.
- Tốt.Lên trực thăng đi.- Hắn lạnh lùng trả lời.- Anh chuẩn bị xong hết chưa?- Nói với phi công xong,hắn quay qua Hưng đang đứng bên cạnh rồi hỏi.
- Đợi một chút nữa được không.- Hưng vừa nói vừa nhìn đồng hồ.Trên khuôn mặt anh hiện rõ hai chữ "chờ người".
- Sao vậy.Anh đợi ai à?- Hắn thắc mắc.
Két...
Sau câu hỏi của hắn,một con xe thắng lại trước cổng biệt thự.Từ trên xe,5R và Duy bước xuống.Nhanh chân chạy đến trước mặt hắn,Duy vội lên tiếng.
- Ric,mày tính chiến đấu một mình à?
- Sao mày biết mà đến.- Hắn hỏi.Khuôn mặt hắn biến dạng,hậm hực nhìn về phía Hưng.
Cảm nhận được ánh nhìn đầy tia lửa của hắn hướng về phía mình,Hưng sởn gai óc.Không dám ngẫng mặt lên nhìn hắn.Gì chứ một khi mà hắn đã giận thì nên cách xa 10m.
- Nguyễn Hoàng Khánh Hưng.- Hắn rít lên từng tiếng.
- Anh...
- Anh...anh....anh cái gì.- Chưa để Hưng giải thích,hắn hét lên.
Trong màn đêm tĩnh mịch,tiếng hét của hắn làm ai đó đang ở trong bụi rậm giật mình.Tiếng hét giống như tiếng gầm của một con sư tử đang nổi cơn giận.Hưng lo sợ,không dám nói gì thêm.Ngay cả 5R và Duiy cũng không dám hó hé một lời dù rất muốn bênh vực Hưng.Không thấy Hưng nói gì,hắn lại lên tiếng.
- Tốt nhất đừng nên bán đứng em.- Nói rồi,hắn lên trực thăng riêng,yên vị trên đó mà không thèm nhìn mọi người ở dưới.
- Ric giận anh rồi làm sao?- Duy nhìn Hưng với ánh mắt lo lắng.
- Không sao đâu.Mấy đứa lên đó đi.- Hưng trấn an cả bọn.
- Còn anh thì sao?- Rin ái ngại nhìn Hưng.
- Anh đi theo sau.Còn một số công việc nữa anh cần phải giải quyết.Thôi,mấy đừa lên trực thăng đi.- Hưng thúc dục.
Sau khi nhìn 6 người họ yên vị trên trực thăng và cất cánh,Hưng mới yên tâm lên trên một con xe đã được chuẩn bị sẵn rồi phóng vụt đến trụ sở của R.I.P.
Nhìn họ từng người một khuất dần,nó thở phào nhẹ nhõm bước từ trong một bụi cây gần đó ra.Vốn dĩ chỉ muốn đến nhìn trộm hắn một lát cho thỏa nỗi nhớ ai ngờ lại chứng kiến cảnh hắn đi xa.Nhìn chiếc máy bay vút tận trên trời,trong hốc mắt nó như có một thứ chất lỏng trong suốt nào đó chảy ra.
Lấy tay quệt đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi,nó khẽ thì thầm:
- Tôi có còn được gặp lại cậu không đây!!!
Ở một nơi khác,Khôi đang say giấc trên chiếc giường yêu quý thì chiếc điện thoại kêu lên inh ỏi.Mệt mỏi khi bị làm phiền,Khôi bắt máy trong trạng thái bực tức:
- Alô.
Đáp lại anh là một tràng khóc dài thút thít của một đứa con gái nào đó.Vừa lo lắng,vừa tức giận,Khôi lại lên tiếng lần nữa.
- Ai vậy?
- Là tôi,Nhi.- Đầu dây bên kia trả lời.Nghe đến cái tên nay,Khôi như tỉnh ngủ,anh lo lắng hỏi tiếp.
- Cô sao vậy?Sao lại khóc?
- Em trai tôi đi lạc mất rồi,anh tìm nó giúp tôi được không?- Nhi trả lời,không dấu đi được những tiếng nấc.
- Ok,tôi đến ngay.
Nói rồi,Khôi nhanh chóng cúp điện thoại.Anh đến bàn làm việc vơ lấy chùm chìa khoá xe và chiếc áo khoác da mang vào rồi đi nhanh xuống gara.Chọn cho mình con Ferrari quen thuộc,anh lên xe rồi khởi động máy,chạy với tốc độ "bàn thờ".Dừng lại trước biệt thự Hàn Gia,Khôi bấm chuông inh ỏi.Một cô hầu ra mở cửa và hỏi:
- Cậu là Khôi?
- Đúng.
Nghe câu trả lời của anh,cô hầu vội mở cửa rồi mời Khôi vào.Đi nhanh đến đại sảnh,trước mắt Không là Nhi với khuôn mặt đẫm nước mắt.Bên cạnh còn có Trúc và Trân đang an ủi.Nguyên Nguyên thì cố gắng gọi điện thoại cho ai đó.Còn gia Long...bám sát Trân như keo kéo.(Tg: Haizz...Nhà người ta đang có chuyện mà cái thằng cha Long này tỉnh bơ là sao.Ở đây không phải chổ hẹn hò đâu nha cha. Gia Long: Mày muốn gì... Tg: Em xl,em lộn...*chạy không có dép mà mất*)
- Có chuyện gì vậy?- Khôi ngơ ngác hỏi Gia Long.
- Em trai Nhi là Hàn Hoàng Khang mất tích rồi.- Gia Long tỉnh bơ trả lời.
- Không sao đâu.Để tôi gọi người tìm giúp cho.- Khôi trấn an Nhi.- Mà ba mẹ cô đã biết chưa?- Khôi tiếp lời.
- Cảm ơn.Ba mẹ tôi hiện tại đang ở bên Mĩ,tôi chưa thông báo vì sợ họ lo lắng.- Nhi nhìn Khôi cảm kích.
- Ừ.
Thấy Nhi đã dần ổn định lại tinh thần,Khôi yên tâm đi ra ngoài,bước lên con siêu xe,Khôi nhanh chóng chạy đến trụ sở của R.I.P.Nhìn thấy anh,ai nấy đều cúi đầu chào.Vớ đại mộ tên cận vệ,anh gấp gáp hỏi:
- Rin đâu?
- Dạ thưa bang phó,Chủ tịch và 5R cùng Bảo Duy đã qua Đức rồi ạ.- Tên cận vệ ấp úng trả lời.Khi đứng gần một người lãnh băng như Khôi thì hắn ta vẫn không thể nào bình tĩnh bược.
- Khi nào?- Khôi kiệm lời.
- Dạ,mới đi lúc 7h.
- Ừ.
Chưa để tên cận vệ chào,Khôi vội chạy lên phòng sát thủ.Đạp tung cánh cửa một cách thô bạo,Khôi đưa mắt tìm kiếm một người nào đó....Thấy rồi.
- Nhật Hạ,em giúp anh việc này được chứ?- Khôi lấy lại hơi thở rồi hỏi.
- Việc gì vậy ạ?- Nhật Hạ ngạc nhiên.
- Em tìm giúp anh một cậu bé trai,tên Hàn Hoàng Khang.Hình đây.- Khôi đưa tấm hình của nhóc Khang cho Hạ.
- Được rồi.Đợi em một lát.Mà nhóc đó lạc ở đâu vậy?- Nhật hạ nhận lấy tấm hình rồi hỏi.
- Trung tâm mua sắm SY.- Khôi kiệm lời.
- Ok....
Nói xong,Nhật Ha đi đến bấm bấm gì đó trên chiếc laptop của mình.Những người khác trong phòng bây giờ mới để ý đến sự có mặt của Khôi.Họ vội đứng dậy cúi đầu chào anh.Anh không nói gì,chỉ khẽ gật đầu.Điều anh lo lắng nhất bây giờ là làm sao tìm được nhóc Khang để trấn an Nhi.Còn những thứ khác,anh không quan tâm.
Anh thực sự cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa.Tại sao lại lo lắng khi thấy Nhi khóc?Tại sao lại cuống cuồng đi tìm nhóc Khang về cho Nhi?...Trong đầu anh hiện tại không có gì ngoài những câu hỏi tại sao.Có lẽ sau vụ việc này,anh phải về xem lại tình cảm của mình mới được.
- Xong rồi.Em tìm thấy nhóc Khang rồi anh Nic ơi.- Nhật Hạ mừng rỡ gọi Khôi.
- Đâu?- Khôi như vớ được vàng,anh nhanh chân đi đến nhìn trước màn hình laptop của Nhật Hạ.
- Đây.Có hai nút màu đỏ đang di chuyển và một trong hai nút đó là Khang.Nút còn lại thì em không biết.Theo hướng di chuyển thì em suy đoán là đang đi về phía ngoại thành.Có lẽ là nhóc Khang bị bắt cóc.- Nhật Hạ xoa xoa cằm.
- Được rồi,cảm ơn em nhiều lắm.Anh đi đây.- Nói rồi Khôi bước đi.
- Anh có cần em kêu người theo dõi chiếc xe này không?- Nhật Hạ hỏi.
- Ừ,em cho người theo dõi đi.Cảm ơn em.- Khôi quay mặt lại.Mỉm cười trả lời.
- Không có gì.-Nhật Hạ cũng cười.
Đi nhanh về biệt thự Hàn Gia,Khôi vui vẻ báo tin cho Nhi biết:
- Đừng khóc nữa.Nic tìm được nhóc Khang rồi.- Khôi dịu dàng dỗ dành Nhi.
Nghe đến cái tên Khang,Nhi bừng tỉnh,đôi mắt đãm nước chăm chăm nhìn khôi.Cô nắm lấy đôi tay rắn chắc của anh,lắc lắc hỏi:
- Vậy...Key hiện tại đang ở đâu?
- Có lẽ là Key bị bắt cóc rồi.- Giọng Khôi trầm trầm,cố gắng phát ra thật nhỏ.Hy vọng Nhi không nghe thấy.
Nghe được câu trả lời từ Khôi,Nhi hoảng loạn ngất lịm đi.Đỡ lấy Nhi,Khôi xót xa nhìn hkuoon mặt hoàn mĩ của cô.Anh đặt cô trong lòng mình,ôm thật chặt lấy cô như sợ bị lấy mất.
- Cái gì???- Trúc và Trân đồng thanh hét lên.
- Anh Nic,anh không đùa chứ.- Trúc nhìn Khôi nghi ngờ.
- Nhật Hạ đã điều tra giúp anh và con bé đang điều người đi tìm kiếm.- Khôi vẫn không rời mắt khỏi Nhi.
- Anh Yic,anh tìm nhóc Khang giúp em được không?- Trân nhìn Gia Long với đôi mắt không thể nào đáng thương hơn.Nhìn thấy biểu cảm dễ thương của Trân,Gia Long không thể nào không động lòng.
- Ừ,để anh tìm cho.- Nói rồi,Gia Long cầm điện thoại lên,định gọi cho ai đó thì một giọng nói quen thuộc khác ở ngoài cửa vang lên.
- Không cần tìm nữa.Anh đưa nó về đây.- Người đó không ai xa lạ mà là Hưng.
- Sao???..Sao anh lại tìm được?- Nguyên Nguyên ấp úng.
- Trên đường ra ngoại thành để giải quyết công việc,anh thấy một đám người lôi kéo cậu bé này vào trong một kho hàng cũ kĩ.Cậu bé kêu cứu nên anh giúp.Vậy thôi.- Hưng giải thích.
- Vậy chấm đỏ trên định vị là anh.- Khôi như hiểu ra vấn đề.
- Chị Kan.- Thấy Nhi nằm trong lòng Khôi,Key nhanh nhảu chạy đến.
Bây giờ mọi người mới có dịp để ý đến tư thế mờ ám của Nhi và Khôi.Ngày lúc đó,Nhi tỉnh lại,thấy mấy con mắt đang dán trên người mình,Nhi nhìn lại một lượt.Hình như có gì đó không đúng.Chính là cô đang nằm trong lòng của ai đó.Ngước mắt lên nhìn,đạp vào mắt cô là khuôn mặt hoàn mĩ của Khôi.Anh cũng đang nhìn cô.Bốn mắt nhìn nhau.
- Áaaaaaaaaaaa....- Nhi hét lên một tràng dài.Giật mình,Khôi buông Nhi ra.
- Anh làm gì vậy?- Nhi tiếp túc hét lên với công suất không nhỏ.
- Lúc...Lúc nảy cô ngất trên người tôi còn gì.- Khôi ấp a ấp úng.
- Vậy tại sao anh không đặt tôi xuống.*Lúng túng*
- Lúc nãy không chú ý...nên tôi quên mất...*Đỏ mặt*
- Hai người thôi đi.Có vậy thôi mà cũng om xòm.Tôi với Trân đây này.Có sao đâu? *Nắm tay* - Sau một lúc xem kịch chán chê,Gia Long mới lên tiếng ngăn cản họ.
- Tôi và hắn không giống hai người.Hai người là couple còn tôi và hắn không là gì cả.- Nhi vừa nói vừa chỉ về phía Khôi.
- Vậy thì hai người có gì luôn đi.- Nguyên Nguyên cười đểu.
- Có gì là có gì.Mày im mồm.- Khôi vừa tức vừa ngại hét lên.
- Thì hai người trở thành một couple giống như Trân và Long í.- Trúc hùa theo Nguyên Nguyên.Tiện đà,cô gác tay mình lên vai anh.
- Này...Này...Lấy cái tay của cô xuống.Đừng có lợi dụng.- Nguyên Nguyên hất tay Trúc xuống khỏi vai mình,phủi phủi vai chọc tức Trúc.
- Ai thèm lợi dụng anh chứ....Hừ....- Ném cho Nguyên Nguyên một cái liếc cháy da cháy thịt,Trúc hừ lạnh.
- Mấy đứa thôi đi.Lớn rồi mà cứ như con nít.- Hưng lên tiếng ngăn chặn chiến tranh bùng nổ.
- Anh là...- Bây giờ Nhi mới để ý đến sự có mặt của Hưng và nhóc Key.- Key...Cưng về khi nào vậy?Cưng có biết là chị lo cho cưng lắm không?- Nhìn thấy Key,Nhi vui mừng đến nỗi rơi nước mắt.
- Em mới về.Là anh Hưng cứu em- Key dở giọng cún con.Đưa tay chỉ về phía Hưng.
- Anh là Hưng,là bạn của ba thằng này.- Hưng mỉm cười nhìn Nhi.
- Dù sao cũng cảm ơn anh.- Đáp trả lại nụ cười của Hưng,Nhi cũng nở một nụ cười thân thiện.
Nhìn thấy Nhi cười với Hưng mà không phải anh.Bất giác,trong lòng anh như có ngọn lửa gì đó đốt cháy,nóng lắm.
- Thôi,cháo mấy đứa,anh về đây.- Nói rồi,Hưng bước đi.Nhưng,có cánh tay nào đó giữ anh lại.Quay lại nhìn thì thấy Khôi.Anh ngạc nhiên nhìn Khôi hỏi:
- Có chuyện gì nữa vậy?
/77
|