Tít...Tít...Tít...
Những tiếng động của máy móc vang lên khiến mọi người hoảng sợ.Mọi người lo lắng ngồi trên ghế hàng ghế chờ của bệnh viện.Ánh mắt nó lo lắng nhìn vào cửa phòng cấp cứu.Bây giờ thì nó đã biết hối hận mà hắn nói là gì rồi.
Tách...Tách...Tách...
Một giọt nước mắt,hai giọt rồi ba giọt rơi xuống.Nó đau đớn nắm chặt lấy chiệc nhẫn mà hắn đã tặng.Ánh mắt đầy hy vọng nhìn vào chiếc nhẫn.Hay tay đan vào nhau,đưa lên trước miệng,thầm cầu nguyện.
- Xin anh,đừng có mệnh hệ gì.
Trong phòng cấp cứu,Yen không ngừng đổ mồ hôi.Viên đạn cắm vào sâu ở phần bụng nên hơi nguy hiểm.Vả lại,loại đạn này còn tẩm độc nên khó có thể giữ được mạng sống.Các chất độc đã lan tỏa ra khắp cơ thể và truyền đến các tế bào máu.Yen lo lắng nhìn vào hắn rồi lại nhìn sang máy đo nhịp tim của hắn.
Những đường gấp khúc đang ngày một giãn ra biểu hiện nhịp tim đang dần yếu đi.Yen hoảng hốt vội vàng tăng tốc độ.Trong phòng cấp cứu rộng lớn chỉ còn tiếng thở đều đều của mọi người và tiếng máy móc đang chạy.
- Chuẩn bị dụng cụ kích tim.- Thấy tình hình càng ngày càng chuyển biến xấu hơn,Yen quay sang các y tá rồi ra lệnh.
- Vâng thưa viện trưởng.
Nói rồi,các y ta tất bật chạy đi chuẩn bị dụng cụ.Yen mệt mỏi ngồi thừ bên giường bệnh của hắn,ông chắp hai tay lại,mắt nhắm kín,không dám nhìn lấy hắn.Ông thầm cầu nguyện,hy vọng số mạng hắn lớn,hy vọng hắn tai qua nạn khỏi.
- Phi,...Bác nhất định sẽ cứu lấy con.
Ở trên giường bênh,hắn vẫn yên lặng nằm như một cái xác chết.Đôi mắt hắn nhắm nghiền lại,đôi môi vì các chất độc lan tỏa mà đã trở nên tím hắn lên.Làn da cũng trở nên trắng bệch như người chết.
Yen từ từ đứng dậy,nhẹ bước ra khỏi phòng cấp cứu.Thấy Yen,tất cả mọi người vội vàng chạy đến,hỏi liên tục khiến Yen không biết nên phải trả lời thế nào.Cũng may,có ông Kiệt đến giải vây rồi kéo Yen ra xa.Hai người nói nói gì đó rất lâu.Nói xong,Yen gật đầu rồi bước vào phòng cấp cứu.
- Thưa viện trưởng,đã chuẩn bị xong.- Y tá thở hổn hển báo cáo.
- Được rồi.Chuẩn bị kích tim.- Yen gật đầu.Tay ông run run cầm láy máy kích.
Ngay lúc này đây,ông cần phải tỉnh táo để cứu lấy mạng sống hắn.Nghĩ như vậy,Yen cố găng điều chỉnh lại mình,hai tay nắm chắc lấy máy kích,ánh mắt kiên định xác định chỗ kích.
- 1..2..3 kích tim.- Yen hạ máy kích cuống,cả người hắn bật lên như có lo xo nâng.
Nhịp im của hắn vẫn không có một chút gì biến đổi nào cả.Mà thậm chí,còn yếu hơn lúc ban đầu.Yen lo lắng nhìn vào máy đo nhịp tim rồi tiếp tục nói.
- 1..2..3 kích tim.....1..2..3 kích tim....1..2..3 kích tim...- Yen liên tiếp hét lên.
Nhịp tim của hắn yếu dần,yếu dần rồi trở thành một đường thẳng.Yen hốt hoảng run run tay đánh rơi cả máy kích.Ông lấy từ tròg túi áo blue trắng ra một cái ống tiêm,trong đó có một thứ chất lỏng màu xanh trời óng ánh.Ông dùng kim tiêm đó,tiêm vào cổ tay hắn,thứ chất lỏng đỏ được truyền vào tay hắn.Nhịp tim của hắn chỉ còn là những đường thẳng.Hơi thở cũng tắt ngúm.Yen đau đớn quỳ rạp xuống trước thi thể của hắn,nước mắt ông khẽ rơi.Đứa cháu ông yêu thương nhất thực sự đã ra đi rồi.
Các y tá thấy vậy thì vội vàng đi ra khỏi phòng cấp cứu và báo tin cho mọi người.Mọi người ùa ập chạy vào phòng cấp cứu.Nhìn thấy cảnh này,không ai kìm nén được đau đớn mà bật khóc.Bà Diana thở gấp rồi ngất đi khi thấy thi thể của hắn.
Khôi,Long,Nguyên,Duy,Minh,Hưng và Thiên cùng 4R quỳ rạp xuống xung quanh giường hắn đang nằm.Nó đau đớn nhìn chằm chằm váo hắn.Nỗi mất mát này còn đau gấp 10 lần khi mẹ nó ra đi.Nó bước từng bước thật nhẹ đến giường của hắn.Nó run run đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn.
Hắn vẫn vậy,vẫn là nét lạnh lùng ngạo mạn bất diệt.Nhưng ngay giờ phút này,khuôn mặt hắn lại sáng lung linh lên một cách kì lạ.Đôi môi đã không còn tím tái nữa mà hồng hào như một thiên thần.Mái tóc màu tím buông xuống,che mất hàng long mày rậm rạp.Đôi mắt nhắm nghiền.Có lẽ,hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Nó vuốt vuốt khuôn mặt hoàn mĩ của hắn.Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má rồi rơi xuống mặt hắn.
- Anh...Anh à,tỉnh lại đi.Xin anh đấy...Đừng đùa nữa.Không vui đâu.- Nó cười như không.Cứ lay lay người hắn.Nó không tin,không tin hắn đã chết.Hắn mạnh mẽ lắm,hắn nhất định sẽ không ra đi dễ dàng như vậy đâu.
- Anh đừng ngủ nữa.Em sợ lắm.Mau tỉnh dậy đi.Em biết lỗi rồi.Em hối hận rồi.- Nó ngã khụy xuống,nước mắt vẫn không ngừng rơi.Ánh mắt vô hồn nhìn hắn.Nhi và Trúc vội vàng chạy đến đỡ lấy nó.Nhìn nó đau đớn như vạy,mọi người cũng không kìm lòng được mà bật khóc theo.
- Uyên...À không...Ken,chị đừng như vậy.Anh Phi đi rồi,đi thật rồi.Chị nhìn đi,anh ấy đã tắt thở rồi.- Trân ôm lấy nó,vỗ vỗ vai nó trấn an.
- Không.Chị không tin.Không...- Nó vô thức ôm lấy đầu,hét lên.
Đầu nó lại đau nhói,đau như búa bổ.Hai tay nó ôm lấy đầu như muốn bóp nát.Người nó ngã ra sàn,lăn qua lăn lại để kìm nén cơn đau.Mọi người thấy vậy thì hốt hoảng đưa nó vào phòng cấp cứu bên cạnh.
1 tuần sau...
Nó mơ mang tỉnh dậy,đầu nó đau buốt.Nó từ từ mở mắt ra rồi đưa mắt tìm kiếm một người nào đó.Nó khá thất vọng khi trước mặt nó không phải là người mà nó cần tìm.Ánh mắt nó rũ xuống.Hắn thật sự đã ra đi rồi.
- Chị...Chị không sao chứ???- Kỳ Nam thấy biểu hiện đầy khó hiểu của nó thì vội hỏi.
- Không...Không sao.- Nó lắc lắc đầu.Không dám ngước mắt lên nhìn Kỳ Nam.Vì nước mắt nó đã bắt đầu tràn ra bờ mi rồi.Nó không muốn người khác thấy nó yếu đuối.
- Chị...Chị muốn xuất viện.Em làm giấy xuất viện giúp chị nhé.- Nó lấy tay lau đi nước mắt rồi nhìn Kỳ Nam đề nghị.
- Nhưng...Chị đang yếu lắm.- Kỳ Nam từ chối.
- Chị không sao.Em giúp chị nhé!!!- Nó nắm lấy tay Kỳ Nam,năn nỉ.
- Được rồi.Để em đi làm giấy xuất viện cho chị.- Kỳ Nam chịu thua với cái tính ương bương của nó rồi.Anh đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng cửa đóng,nước mắt nó trực trào.Nó lấy điện thoại ra ngắm hình hắn.Hắn vẫn như vậy.Không cười nhiều nhưng nó vẫn cảm thấy thật ấm áp khi ở cạnh hắn.Hắn luôn mang đến cảm giác an toàn cho nó.
- Em nhớ anh lắm.- Nó đưa tay xoa xoa khuôn mặt hắn trong hình,nhẹ nhàng nói trong nước mắt.
Sau khi Kỳ Nam làm giấy xuất viện xong,Kỳ Nam liền đưa nó trở về biệt thự White Rose theo yêu cầu của nó.Nhìn những đồ đạc trong biệt thự,nỗi nhớ lại ùa về.Tim nó quặn thắt lại.Nó đau đớn bước vào phòng hắn để tìm lại hơi ấm ngày xưa.Nó đưa tay chạm lấy những đồ vật trong phòng hắn,một cõi ấm áp xem thẳng vào tim.Nó mở laptop bật bài nhạc mà hắn vẫn thường hay nghe.Nó mơ màng chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay biết.
Đợi mãi mà không thấy nó ra,Kỳ Nam lo lắng đi thẳng vào biệt thự và lên tầng 2.Thấy một căn phòng không đóng cửa,Kỳ Nam nhẹ nhàng đi vào.Thấy nó ôm lấy tấm hình hắn ngủ,trên khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt.Nhìn nó như vậy,Kỳ Nam không khỏi đau lòng.Anh đi đến bế thóc nó lên rồi đưa về biệt thự Hoàng Gia.
- Con bé sao vậy???- Thấy nó ngủ say,Hoàng Kỳ lo lắng hỏi.
- Chị ấy ngủ ạ.- Kỳ Nam cúi đầu chào Hoàng Kỳ rồi lễ phép trả lời.
- Ừ,cháu đưa con bé lên phòng giúp ta.- Hoang Kỳ cưng chiều nhìn nó rồi quay sang nhờ vả Kỳ Nam.
- Vâng ạ.- Kỳ Nam nói xong liền đưa nó trở về phòng.
Tối đến,nó mơ màng tỉnh dậy.Đưa mắt nhìn xung quanh.Phát hiện căn phòng khá quen thuộ,nó ngơ ngác đứng dậy rồi đi đến từng ngóc ngách.Đây chính là căn phòng của nó hồi còn ở biệt thự Hoàng Gia đây mà.Căn phòng vẫn không thay đổi là bao nhiêu.Đây là căn phòng do chính tay mẹ nó thiết kế nên nó rất hài lòng và yêu thích.
Cạch...
Đang chăm chú quan sát căn phòng thì tiếng cửa mở ra.Từ bên ngoài,Thiên Thiên đút hai tay vào túi quần,chậm rãi đi về phía nó.
- Ken,...Em xuống nhà đi.Còn ăn tối nữa.- Thiên Thiên nhìn cô em gái yêu quý của mình,nhẹ nhàng nói.
- Em biết rồi.Anh xuống trước đi.- Nó xua xua tay.
- Đừng buồn nữa.Người đi cũng đã đi rồi.Mà người sống thì vẫn phải sống.Cố lên em gái yêu của anh.- Thiên Thiên nói xong thì liền đi ra khỏi phòng.
Thiên nói đúng,nó không thể vì nỗi buồn của mình mà làm ba và anh trai buồn được.Phải mạnh mẽ lên.
Nghĩ đến đây,nó như được tiếp thêm động lực.Nó vào nhà vệ sinh làm VSCN rồi ước xuống nhà dưới trong chiếc váy búp bê màu trắng nhẹ nhàng.Thấy nó xuống,Hoàng Kỳ,Trân và Thiên Thiên vui mừng không thôi.Cuối cùng thì nó cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi.
- Con chào ba.- Nó đi nhanh đến hôn lên má Hoàng Kỳ rồi cười nhẹ và nói.
- Ừ.Con gái yêu.Mau ngồi xuống đây ăn tối cùng cả nhà nào.- Hoàng Kỳ nhìn nó yêu thương.
- Phải rồi.Em ngồi xuống đi.- Thiên Thiên đẩy ghế ra rồi đặt nó ngồi xuống.
- Vâng ạ.
- Phải rồi,Bảo Trân,con và Gia Long dự định khi nào sẽ đính hôn???- Hoàng Kỳ chợt nhớ đến Gia Long,ông cười hỏi.
- Dạ,tụi con dự định tuần tới sẽ đính hôn cùng với Nguyên Nguyên và Trúc luôn ạ.- Bảo Trân cười e thẹn.
- Tốt lắm.
- Ba à!!!- Nó đột nhiên kêu Hoàng Kỳ khiến ông không khỏi lo lắng.
- Con nói đi.
- Con muốn đi qua Mĩ du học.- Nó buông đũa xuống,nghiêm túc nói.
- Sao vậy???Ở đây với ba không tốt sao???
- Đúng vậy.Em đừng đi.- Thiên Thiên ngăn cản.
- Anh Thiên,em muốn đi du học.Đó là ước mơ từ nhỏ của em rồi.Ba à,con muốn qua Mĩ để học sâu hơn về ngành kinh tế.Con muốn phụ giúp ba và anh Thiên quẩn lí công ty.- Nó mỉm cười nhẹ.
- Nhưng...- Thiên Thiên định nói gì đó thì bị nó cướp lời.
- Anh Thiên,em tuyệt đối không phải vì buồn nên mới qua đó để chạy trốn đâu.- Nó đặt tay nó lên tay Thiên,Nhẹ nhàng cười hư để chứng minh những lời mình nói là thật.
- Thôi được rồi.Em dự định khi nào sẽ đi???- Thiên Thiên đầu hàng.Tính bướng bỉnh từ nhỏ của nó đã bất trị rồi mà.Nó mà quyết định thì trời có sập cũng không thể làm nó lau động đâu.
- Ngay mai ạ.
- Nhanh vậy sao???- Thiên và Trân đồng thanh.
- Chị không định tham dự lễ đính hôn của em sao???- Trân tiếc nuối.
- Xin lỗi em.Chị muốn đi nhanh để sớm ổn định và học nữa.- Nó cười.- Ngày mai con đi được không ba???- Nó tiếp lời.
- Ừ.Nếu con muốn.- Hoàng Kỳ bất đắc dĩ gật đầu.
- Con cảm ơn ba.- Nó vui mừng mỉm cười.
----------------END CHAPTER 74-------------------
Những tiếng động của máy móc vang lên khiến mọi người hoảng sợ.Mọi người lo lắng ngồi trên ghế hàng ghế chờ của bệnh viện.Ánh mắt nó lo lắng nhìn vào cửa phòng cấp cứu.Bây giờ thì nó đã biết hối hận mà hắn nói là gì rồi.
Tách...Tách...Tách...
Một giọt nước mắt,hai giọt rồi ba giọt rơi xuống.Nó đau đớn nắm chặt lấy chiệc nhẫn mà hắn đã tặng.Ánh mắt đầy hy vọng nhìn vào chiếc nhẫn.Hay tay đan vào nhau,đưa lên trước miệng,thầm cầu nguyện.
- Xin anh,đừng có mệnh hệ gì.
Trong phòng cấp cứu,Yen không ngừng đổ mồ hôi.Viên đạn cắm vào sâu ở phần bụng nên hơi nguy hiểm.Vả lại,loại đạn này còn tẩm độc nên khó có thể giữ được mạng sống.Các chất độc đã lan tỏa ra khắp cơ thể và truyền đến các tế bào máu.Yen lo lắng nhìn vào hắn rồi lại nhìn sang máy đo nhịp tim của hắn.
Những đường gấp khúc đang ngày một giãn ra biểu hiện nhịp tim đang dần yếu đi.Yen hoảng hốt vội vàng tăng tốc độ.Trong phòng cấp cứu rộng lớn chỉ còn tiếng thở đều đều của mọi người và tiếng máy móc đang chạy.
- Chuẩn bị dụng cụ kích tim.- Thấy tình hình càng ngày càng chuyển biến xấu hơn,Yen quay sang các y tá rồi ra lệnh.
- Vâng thưa viện trưởng.
Nói rồi,các y ta tất bật chạy đi chuẩn bị dụng cụ.Yen mệt mỏi ngồi thừ bên giường bệnh của hắn,ông chắp hai tay lại,mắt nhắm kín,không dám nhìn lấy hắn.Ông thầm cầu nguyện,hy vọng số mạng hắn lớn,hy vọng hắn tai qua nạn khỏi.
- Phi,...Bác nhất định sẽ cứu lấy con.
Ở trên giường bênh,hắn vẫn yên lặng nằm như một cái xác chết.Đôi mắt hắn nhắm nghiền lại,đôi môi vì các chất độc lan tỏa mà đã trở nên tím hắn lên.Làn da cũng trở nên trắng bệch như người chết.
Yen từ từ đứng dậy,nhẹ bước ra khỏi phòng cấp cứu.Thấy Yen,tất cả mọi người vội vàng chạy đến,hỏi liên tục khiến Yen không biết nên phải trả lời thế nào.Cũng may,có ông Kiệt đến giải vây rồi kéo Yen ra xa.Hai người nói nói gì đó rất lâu.Nói xong,Yen gật đầu rồi bước vào phòng cấp cứu.
- Thưa viện trưởng,đã chuẩn bị xong.- Y tá thở hổn hển báo cáo.
- Được rồi.Chuẩn bị kích tim.- Yen gật đầu.Tay ông run run cầm láy máy kích.
Ngay lúc này đây,ông cần phải tỉnh táo để cứu lấy mạng sống hắn.Nghĩ như vậy,Yen cố găng điều chỉnh lại mình,hai tay nắm chắc lấy máy kích,ánh mắt kiên định xác định chỗ kích.
- 1..2..3 kích tim.- Yen hạ máy kích cuống,cả người hắn bật lên như có lo xo nâng.
Nhịp im của hắn vẫn không có một chút gì biến đổi nào cả.Mà thậm chí,còn yếu hơn lúc ban đầu.Yen lo lắng nhìn vào máy đo nhịp tim rồi tiếp tục nói.
- 1..2..3 kích tim.....1..2..3 kích tim....1..2..3 kích tim...- Yen liên tiếp hét lên.
Nhịp tim của hắn yếu dần,yếu dần rồi trở thành một đường thẳng.Yen hốt hoảng run run tay đánh rơi cả máy kích.Ông lấy từ tròg túi áo blue trắng ra một cái ống tiêm,trong đó có một thứ chất lỏng màu xanh trời óng ánh.Ông dùng kim tiêm đó,tiêm vào cổ tay hắn,thứ chất lỏng đỏ được truyền vào tay hắn.Nhịp tim của hắn chỉ còn là những đường thẳng.Hơi thở cũng tắt ngúm.Yen đau đớn quỳ rạp xuống trước thi thể của hắn,nước mắt ông khẽ rơi.Đứa cháu ông yêu thương nhất thực sự đã ra đi rồi.
Các y tá thấy vậy thì vội vàng đi ra khỏi phòng cấp cứu và báo tin cho mọi người.Mọi người ùa ập chạy vào phòng cấp cứu.Nhìn thấy cảnh này,không ai kìm nén được đau đớn mà bật khóc.Bà Diana thở gấp rồi ngất đi khi thấy thi thể của hắn.
Khôi,Long,Nguyên,Duy,Minh,Hưng và Thiên cùng 4R quỳ rạp xuống xung quanh giường hắn đang nằm.Nó đau đớn nhìn chằm chằm váo hắn.Nỗi mất mát này còn đau gấp 10 lần khi mẹ nó ra đi.Nó bước từng bước thật nhẹ đến giường của hắn.Nó run run đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn.
Hắn vẫn vậy,vẫn là nét lạnh lùng ngạo mạn bất diệt.Nhưng ngay giờ phút này,khuôn mặt hắn lại sáng lung linh lên một cách kì lạ.Đôi môi đã không còn tím tái nữa mà hồng hào như một thiên thần.Mái tóc màu tím buông xuống,che mất hàng long mày rậm rạp.Đôi mắt nhắm nghiền.Có lẽ,hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Nó vuốt vuốt khuôn mặt hoàn mĩ của hắn.Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má rồi rơi xuống mặt hắn.
- Anh...Anh à,tỉnh lại đi.Xin anh đấy...Đừng đùa nữa.Không vui đâu.- Nó cười như không.Cứ lay lay người hắn.Nó không tin,không tin hắn đã chết.Hắn mạnh mẽ lắm,hắn nhất định sẽ không ra đi dễ dàng như vậy đâu.
- Anh đừng ngủ nữa.Em sợ lắm.Mau tỉnh dậy đi.Em biết lỗi rồi.Em hối hận rồi.- Nó ngã khụy xuống,nước mắt vẫn không ngừng rơi.Ánh mắt vô hồn nhìn hắn.Nhi và Trúc vội vàng chạy đến đỡ lấy nó.Nhìn nó đau đớn như vạy,mọi người cũng không kìm lòng được mà bật khóc theo.
- Uyên...À không...Ken,chị đừng như vậy.Anh Phi đi rồi,đi thật rồi.Chị nhìn đi,anh ấy đã tắt thở rồi.- Trân ôm lấy nó,vỗ vỗ vai nó trấn an.
- Không.Chị không tin.Không...- Nó vô thức ôm lấy đầu,hét lên.
Đầu nó lại đau nhói,đau như búa bổ.Hai tay nó ôm lấy đầu như muốn bóp nát.Người nó ngã ra sàn,lăn qua lăn lại để kìm nén cơn đau.Mọi người thấy vậy thì hốt hoảng đưa nó vào phòng cấp cứu bên cạnh.
1 tuần sau...
Nó mơ mang tỉnh dậy,đầu nó đau buốt.Nó từ từ mở mắt ra rồi đưa mắt tìm kiếm một người nào đó.Nó khá thất vọng khi trước mặt nó không phải là người mà nó cần tìm.Ánh mắt nó rũ xuống.Hắn thật sự đã ra đi rồi.
- Chị...Chị không sao chứ???- Kỳ Nam thấy biểu hiện đầy khó hiểu của nó thì vội hỏi.
- Không...Không sao.- Nó lắc lắc đầu.Không dám ngước mắt lên nhìn Kỳ Nam.Vì nước mắt nó đã bắt đầu tràn ra bờ mi rồi.Nó không muốn người khác thấy nó yếu đuối.
- Chị...Chị muốn xuất viện.Em làm giấy xuất viện giúp chị nhé.- Nó lấy tay lau đi nước mắt rồi nhìn Kỳ Nam đề nghị.
- Nhưng...Chị đang yếu lắm.- Kỳ Nam từ chối.
- Chị không sao.Em giúp chị nhé!!!- Nó nắm lấy tay Kỳ Nam,năn nỉ.
- Được rồi.Để em đi làm giấy xuất viện cho chị.- Kỳ Nam chịu thua với cái tính ương bương của nó rồi.Anh đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng cửa đóng,nước mắt nó trực trào.Nó lấy điện thoại ra ngắm hình hắn.Hắn vẫn như vậy.Không cười nhiều nhưng nó vẫn cảm thấy thật ấm áp khi ở cạnh hắn.Hắn luôn mang đến cảm giác an toàn cho nó.
- Em nhớ anh lắm.- Nó đưa tay xoa xoa khuôn mặt hắn trong hình,nhẹ nhàng nói trong nước mắt.
Sau khi Kỳ Nam làm giấy xuất viện xong,Kỳ Nam liền đưa nó trở về biệt thự White Rose theo yêu cầu của nó.Nhìn những đồ đạc trong biệt thự,nỗi nhớ lại ùa về.Tim nó quặn thắt lại.Nó đau đớn bước vào phòng hắn để tìm lại hơi ấm ngày xưa.Nó đưa tay chạm lấy những đồ vật trong phòng hắn,một cõi ấm áp xem thẳng vào tim.Nó mở laptop bật bài nhạc mà hắn vẫn thường hay nghe.Nó mơ màng chìm vào giấc ngủ lúc nào mà không hay biết.
Đợi mãi mà không thấy nó ra,Kỳ Nam lo lắng đi thẳng vào biệt thự và lên tầng 2.Thấy một căn phòng không đóng cửa,Kỳ Nam nhẹ nhàng đi vào.Thấy nó ôm lấy tấm hình hắn ngủ,trên khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt.Nhìn nó như vậy,Kỳ Nam không khỏi đau lòng.Anh đi đến bế thóc nó lên rồi đưa về biệt thự Hoàng Gia.
- Con bé sao vậy???- Thấy nó ngủ say,Hoàng Kỳ lo lắng hỏi.
- Chị ấy ngủ ạ.- Kỳ Nam cúi đầu chào Hoàng Kỳ rồi lễ phép trả lời.
- Ừ,cháu đưa con bé lên phòng giúp ta.- Hoang Kỳ cưng chiều nhìn nó rồi quay sang nhờ vả Kỳ Nam.
- Vâng ạ.- Kỳ Nam nói xong liền đưa nó trở về phòng.
Tối đến,nó mơ màng tỉnh dậy.Đưa mắt nhìn xung quanh.Phát hiện căn phòng khá quen thuộ,nó ngơ ngác đứng dậy rồi đi đến từng ngóc ngách.Đây chính là căn phòng của nó hồi còn ở biệt thự Hoàng Gia đây mà.Căn phòng vẫn không thay đổi là bao nhiêu.Đây là căn phòng do chính tay mẹ nó thiết kế nên nó rất hài lòng và yêu thích.
Cạch...
Đang chăm chú quan sát căn phòng thì tiếng cửa mở ra.Từ bên ngoài,Thiên Thiên đút hai tay vào túi quần,chậm rãi đi về phía nó.
- Ken,...Em xuống nhà đi.Còn ăn tối nữa.- Thiên Thiên nhìn cô em gái yêu quý của mình,nhẹ nhàng nói.
- Em biết rồi.Anh xuống trước đi.- Nó xua xua tay.
- Đừng buồn nữa.Người đi cũng đã đi rồi.Mà người sống thì vẫn phải sống.Cố lên em gái yêu của anh.- Thiên Thiên nói xong thì liền đi ra khỏi phòng.
Thiên nói đúng,nó không thể vì nỗi buồn của mình mà làm ba và anh trai buồn được.Phải mạnh mẽ lên.
Nghĩ đến đây,nó như được tiếp thêm động lực.Nó vào nhà vệ sinh làm VSCN rồi ước xuống nhà dưới trong chiếc váy búp bê màu trắng nhẹ nhàng.Thấy nó xuống,Hoàng Kỳ,Trân và Thiên Thiên vui mừng không thôi.Cuối cùng thì nó cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi.
- Con chào ba.- Nó đi nhanh đến hôn lên má Hoàng Kỳ rồi cười nhẹ và nói.
- Ừ.Con gái yêu.Mau ngồi xuống đây ăn tối cùng cả nhà nào.- Hoàng Kỳ nhìn nó yêu thương.
- Phải rồi.Em ngồi xuống đi.- Thiên Thiên đẩy ghế ra rồi đặt nó ngồi xuống.
- Vâng ạ.
- Phải rồi,Bảo Trân,con và Gia Long dự định khi nào sẽ đính hôn???- Hoàng Kỳ chợt nhớ đến Gia Long,ông cười hỏi.
- Dạ,tụi con dự định tuần tới sẽ đính hôn cùng với Nguyên Nguyên và Trúc luôn ạ.- Bảo Trân cười e thẹn.
- Tốt lắm.
- Ba à!!!- Nó đột nhiên kêu Hoàng Kỳ khiến ông không khỏi lo lắng.
- Con nói đi.
- Con muốn đi qua Mĩ du học.- Nó buông đũa xuống,nghiêm túc nói.
- Sao vậy???Ở đây với ba không tốt sao???
- Đúng vậy.Em đừng đi.- Thiên Thiên ngăn cản.
- Anh Thiên,em muốn đi du học.Đó là ước mơ từ nhỏ của em rồi.Ba à,con muốn qua Mĩ để học sâu hơn về ngành kinh tế.Con muốn phụ giúp ba và anh Thiên quẩn lí công ty.- Nó mỉm cười nhẹ.
- Nhưng...- Thiên Thiên định nói gì đó thì bị nó cướp lời.
- Anh Thiên,em tuyệt đối không phải vì buồn nên mới qua đó để chạy trốn đâu.- Nó đặt tay nó lên tay Thiên,Nhẹ nhàng cười hư để chứng minh những lời mình nói là thật.
- Thôi được rồi.Em dự định khi nào sẽ đi???- Thiên Thiên đầu hàng.Tính bướng bỉnh từ nhỏ của nó đã bất trị rồi mà.Nó mà quyết định thì trời có sập cũng không thể làm nó lau động đâu.
- Ngay mai ạ.
- Nhanh vậy sao???- Thiên và Trân đồng thanh.
- Chị không định tham dự lễ đính hôn của em sao???- Trân tiếc nuối.
- Xin lỗi em.Chị muốn đi nhanh để sớm ổn định và học nữa.- Nó cười.- Ngày mai con đi được không ba???- Nó tiếp lời.
- Ừ.Nếu con muốn.- Hoàng Kỳ bất đắc dĩ gật đầu.
- Con cảm ơn ba.- Nó vui mừng mỉm cười.
----------------END CHAPTER 74-------------------
/77
|