THIÊN TÀI CUỒNG PHI- PHẾ VẬT TAM TIỂU THƯ

Chương 203

/231


Edior: thu thảo

Nhiều người như thế, lại đến nhanh như thế, đủ thấy trước đây bọn họ đã mai phục ở xung quanh U Mai viện này.

Lạc Vân Hi âm thầm nghĩ.

Mà giờ khắc này, Đỗ Tình Yên xuất hiện ở bên trong phòng, nàng ta vung tay áo lên, mấy viên dạ minh châu bị giơ lên, ánh sáng trắng như tuyết tràn ngập cả chủ phòng.

Vậy mà, đập vào mắt là chủ phòng trống trơn, không có một người nào.

"Tìm đi!" Môi Đỗ Tình Yên tái nhợt rốt cuộc nhanh chóng phun ra câu này, có chút vô lực dựa vào vai Bạch Chỉ bên cạnh, hiển nhiên là rất mệt.

"Vâng!" Thị vệ tuân lệnh, lập tức vòng qua bình phong, lục loại ở gian ngoài.

Bởi vì đây là gian nhà của Nhan Quốc Công, động tác của bọn hắn cũng không dám quá lớn, chỉ lo phá huỷ vật gì quý trọng trong phòng.

Đỗ Tình Yên nghỉ ngơi một lúc, tức giận quát bọn hắn: "Tìm thành thật một chút, trong phòng có thích khách chính là chuyện lớn, ông ngoại sẽ không trách các ngươi."

Kỳ thực, lúc nghe đến động tĩnh của bọn hắn, Quân Lan Phong đã nắm chặt bả vai Lạc Vân Hi xoay một cái, hai người liền trốn xuống gầm giườn.

Quân Lan Phong thuần thục xốc lên tấm gỗ dày dưới gầm giường, rõ ràng là một cái mật đạo, sau khi hai người trốn vào, đóng lại tấm gỗ dày, cũng không vội rời đi.

Cách tấm gỗ dày nghe động tĩnh bên trong căn phòng khiến Lạc Vân Hi khẽ cau mày.

Sao Đỗ Tình Yên lại ở Nhan phủ thế này?

Nếu như nói nàng ta ở Nhan phủ, vậy sao lại xuất hiện ở U Mai viện, mà sao lại co thể xuất hiện thần tốc như vậy, coi như là nàng ta muốn đến đây, vậy cũng quá trùng hợp thì phải?

Nàng ngẩng đầu, không thể nói chuyện, nhưng dựa vào ánh sáng xuyên qua khe hở của ván gỗ vào, nhìn thấy cặp mắt Quân Lan Phong đang thâm tình chăm chú nhìn mình.

Mặt nàng không khỏi nóng lên, muốn trách cứ, nhưng Quân Lan Phong đã vòng chặt eo nàng, dịu dàng ôm chặt nàng, môi hắn chếch vè hướng tai phải nàng.

Đầu lưỡi nóng bỏng khéo léo phất qua thùy tai nữ tử, Lạc Vân Hi chợt cảm thấy thân mình run lên, đầu óc trống rỗng.

Mỗi khi hắn chạm vào chỗ mẫn cảm của nàng, đều là phản ứng hoảng loạn như vậy, ánh mắt Quân Lan Phong càng thêm sâu thẳm, không kìm lòng được mà liếm mấy lần.

"Đừng. . . " Lỗ tai Lạc Vân Hi đã nhanh chóng nóng rực.

"Hi nhi, được ở cùng ngươi thật tốt." Giọng nói của nam nhân thấp thoáng như một cơn gió nóng, thổi thẳng vào người nghe.

Cả người Lạc Vân Hi đều chấn động.

Giọng Đỗ Tình Yên nói thật nhỏ vang lên trên đỉnh đầu, hắn ở trường hợp này nói ra những lời đó, là muốn nói rõ cái gì?

Trong lòng hắn hoàn toàn đều là mình sao?

Nói trong lòng không đắc ý không cao hứng thì đúng là giả, môi Lạc Vân Hi cong lên một độ cong nhất định, mắt phượng hơi nhíu, quyến rũ trợn mắt nhìn hắn.

Lòng Quân Lan Phong đều đã tan chảy, ôm chặt vòng eo nàng, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."

Hai người thuận theo thềm đá của mật thất đi xuống, hai bên thềm đá cũng không có đèn đuốc, chẳng qua bọn hắn có dạ minh châu, muốn đi cũng không thành vấn đề.

Đi mười mấy bước, đã không nghe thấy động tĩnh trong chủ phòng nữa, Lạc Vân Hi mới nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi biết dưới đáy giường Nhan Quốc Công có mật đạo này?"

Quân Lan Phong cười đắc ý nói: "Thế gian còn có chuyện gì ta không biết sao?"

Lạc Vân Hi nhướng mày lên, hỏi ngược lại hắn: "Phải không? Vậy ngươi nói một chút, tầng thứ ba trong chăn gấm của ta có giấu cái gì?"

Quân Lan Phong ngạc nhiên, cao giọng cười ha hả, không khỏi đưa tay nặn nặn gò má của nàng: "Hi nhi, giấu cái gì vậy?"

Lạc Vân Hi nhanh tay che miệng hắn, nghiêm giọng: "Không sợ bị người khác phát hiện sao?"

Quân Lan Phong nắm chặt cổ tay nàng, cổ tay nữ tử trắng như bạch ngọc, rất dài nhỏ, nhưng so với trước đây, lại có thịt hơn một chút, hắn thương yêu vuốt nhẹ mấy lần, đè lại mu bàn tay của nàng, hôn mấy cái vào lòng bàn tay của nàng.

Lạc Vân Hi nhìn hắn không nói lời nào, đến khi khuôn mặt của mình bị che kín bởi mấy rặng mây hồng.

"Hi nhi, ngươi có lúc rất đáng yêu!" Quân Lan Phong hận không thể giấu nàng vừa ngốc vừa đáng yêu thế này vào trong áo.

"Còn không đi thôi!" Lạc Vân Hi nói sang chuyện khác, rút tay mình ra, bước nhanh đi tới phía trước.

Quân Lan Phong nhanh chân đuổi theo nàng, dặn dò: "Ở đây tối, đi theo ta, đừng đi loạn."

Rất lâu sau, Lạc Vân Hi hỏi: "Tại sao còn chưa đến, phía trước làm sao vậy?"

"Chờ một chút ngươi sẽ biết." Quân Lan Phong lấp lửng.

Hai người cẩn thận mà đi, một lúc lâu sau, Lạc Vân Hi thở nhẹ: "Ngươi xem, nơi đó có ánh sáng!"

Trên mặt đất cách đó không xa có ánh sáng trắng yếu ớt chiếu xuống, không gian từ dưới này nhìn lên đủ để thấy rõ ràng chùm sáng, õ rràng là từ phía trên chiếu tới.

"Đến rồi!" Quân Lan Phong thấp giọng nói một câu, rồi lại đột nhiên kéo Lạc Vân Hi, quay người đè nàng ở trên vách đá, sâu sắc nhìn nàng.

"Làm gì vậy?" Lạc Vân Hi phát giác giọng mình đã trở nên khàn khàn, lòng càng "ầm ầm" nhảy lên.

Quân Lan Phong không nói lời nào, cúi đầu, cắn vào bờ môi đỏ của nàng, sau khi vừa nhào nặn vừa mút, mới thỏa mãn than một tiếng.

Lạc Vân Hi rũ lông mi xuống.

"Chờ một lát nữa quay trở về, cũng không biết khi nào có thể nhìn thấy ngươi." Quân Lan Phong ghé vào lỗ tai nàng nói, giọng nói nhỏ, giống như lầm bầm, chất chứa quyến luyến nồng đậm.

"Hửm? " Lạc Vân Hi nâng đôi mi thanh tú lên, trên đó sẽ là chỗ nào?

Tiếc thay, nàng muốn hỏi cũng không hỏi ra, nghe được tiếng của nàng xem như đáp lại, Quân Lan Phong mừng đến lại một lần nữa vùi đầu, thâm tình mà mút nước bọt của nàng, nhiệt độ cả người không ngừng tăng lên, bắp thịt càng ngày càng căng cứng, rốt cục, hắn không dám tiếp tục nữa, sợ mình không khắc chế được, bứt ra thật nhanh, nói: "Lên thôi."

Ngực Lạc Vân Hi dãn ra, tham lam hô hấp một ngụm không khí mới mẻ, khóe môi không tự chủ giơ lên với hắn.

Quân Lan Phong đã sắp cười nở hoa rồi, độ cong khóe miệng không thể trở lại bình thường, biểu hiện của Hi nhi càng ngày càng làm hắn vui mừng.

Ở chỗ tảng đá xanh, có một sợi dây thừng nhỏ, Quân Lan Phong ôm lấy Lạc Vân Hi, cuốn lấy dây thừng, bay thật nhanh về phía trước.

"Phía trước là nước." Quân Lan Phong nhắc nhở nàng, nhìn nàng trông vô cùng xinh xắn, không nhịn được lại nổi lên ý khiêu khích nàng, cắn vành tai nàng của, nụ cười nhiễm phải một phần tà mị.

Lạc Vân Hi giơ bàn tay phải lên, đánh một cái ở trên mặt hắn: "Thành thật một chút, ở giữa không trung đây!"

Thấy nữ tử cau mày, Quân Lan Phong cũng không nói đùa nữa, ôm lấy nàng leo tới nơi.

Nơi này lại có một cái lối nhỏ, thuận theo con đường này đi không bao xa, quả nhiên có sông nước sâu ngang eo.

"Bơi theo ta qua." Quân Lan Phong thay đổi dắt tay nàng, hai người hít một hơi, cùng xông vào trong nước, như hai con cá lớn mạnh mẽ bơi lội.

Hai người rất nhanh liền bơi tới, "rầm" một tiếng nước nhỏ nhẹ vang lên, bọn hắn đồng thời nổi đầu lên mặt nước, hít một hơi thật sâu. Chưa kịp để Lạc Vân Hi hỏi han, Quân Lan Phong cảnh giác đánh giá hoàn cảnh xung quanh lập tức ấn lại bờ vai của nàng nhấn xuống nước.

"Vừa có người tới, ta đi đuổi bọn họ." Thân mình Quân Lan Phong ở dưới đáy nước, không cách nào mở miệng, liền nhanh chóng viết vài chữ vào lòng bàn tay Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi gật đầu, không chắc chắn được đó là ai, nhưng có thể khiến cho Quân Lan Phong cảnh giác như thế, thì không thể là người thường.

Quân Lan Phong nhảy lên trên mặt nước, trực tiếp chạy vội về hướng Tây, Lạc Vân Hi nghe được xung quanh không có động tĩnh gì nữa, không khỏi lặng lẽ thò đầu nổi lên trên mặt nước. Nhìn về bốn phía, trong bầu trời đêm có một vòng sáng của ánh trăng tròn chiếu rọi trên mặt hồ, hiện ra một mảnh nhu hòa, đằng xa có cây cối, tất cả nhà cửa đều bị bóng đêm che khuất, chỉ có thể lại nhìn thấy mái đình đỏ chói ần đó, cây cột vàng trạm trổ hoa văn, trang hoàng vô cùng hoa lệ, giống như là ở hoàng cung vậy.

Sau khi nàng ngẩn ra, cúi đầu, đang muốn lặn xuống nước, nhưng lại nhìn thấy rất rõ ràng khuôn mặt hiện trên mặt nước dao động, nàng thấy bóng dáng thực sự của mình.

Sửng sốt nửa ngày, một tay nàng bịt miệng, suýt nữa kêu lên sợ hãi.

Trời ạ! Mặt nạ da người của nàng biến mất lúc nào thế?

Mặt hồ xanh thẳm trong suốt, phản chiếu một gương mặt mà ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy xa lạ.

Mặt mày trắng như tuyết, đôi mắt lại mở lại như ngôi sao sáng lấp lánh trên trời, lông mi dài dày đặc, con ngươi ngậm nước, sống mũi cao thẳng, gió đêm thổi tới, tạo thành gợn sóng ly ti trên mặt hồ, cũng thổi chút ánh sáng long lanh trên da thịt nữ tử.

Đại não Lạc Vân Hi "oanh" một cái, lập tức khôi phục bình tĩnh, chuyện quan trọng nhất, chính là nhanh chóng bơi vào bờ, vừa lên bờ, liền chạy hướng ngược lại với hướng Quân Lan Phong chạy, cũng không chạy được vài bước, nàng lại dừng lại.

Nếu Quân Lan Phong quay lại mà không tìm thấy nàng, cho là nàng xảy ra vấn đề gì, vậy biết làm sao bây giờ?

Lạc Vân Hi suy nghĩ chốc lát, từ bên hông rút ra chủy thủ, viết lên trên mặt đất bốn chữ "ta đi trước", liền cởi áo ngoài ướt sũng xuống ném ở một bên, xoay người đi vào rừng cây.

Quần áo có lúc cũng sẽ bán đứng người, cho nên, nàng cởi áo ngoài, trong lòng cũng thoải mái một chút, dù cho có người thấy nàng, cũng chưa chắc có thể nhận ra nàng là ai.

Thế mà, nàng chạy vội tới giữa rừng cây, lại không ngừng kêu khổ.

Chỉ thấy đầu kia của rừng cây, rõ ràng, có vô số bóng người lúc ẩn lúc hiện.

Đố là yến tiệc tối hôm nay hoàng cung tổ chức!

Nàng đã vô cùng xác định nơi này là hoàng cung, mà yến tiệc thường tổ chức ngoài trời, rất rõ ràng là tổ chức ở phía trước.

Đang muốn bước về sau, một tiếng từ bên trái truyền đến: "Người nào giả thần giả quỷ!"

Lòng Lạc Vân Hi căng thẳng, không dám dùng Tuyết Cẩm, sợ bị người ta biết được thân phận, đành phải nắm chặt chủy thủ  cầm cán nó trong lòng bàn tay, chỉ lộ ra lưỡi đao sắc bén bên ngoài, dùng cái này để phòng thủ, thân hình như điện, nhanh chóng chạy tới chỗ ánh sáng.

Rừng cây này cành lá tươi tốt, không có con đường khác đi được, hoặc là tiến lên, hoặc là lui về sau.

Lui về sau, chính là đường về chỗ cũ, khả năng sẽ gặp phải Quân Lan Phong, Quân Lan Phong nhất định sẽ nhận ra nàng. Nàng hiện tại, còn không muốn để cho người khác biết diện mào thật của nàng.

Cho nên, nàng lựa chọn tiến lên.

Tóc dài ướt sũng buông ở đầu vai, lúc nữ tử chạy như điên, tóc tung len không trung, ngổn ngang trong gió, trên người mặc quần áo màu trắng như tuyết càng nói rõ nàng giờ phút này chật vật thế nào.

Thế nhưng, không ai dời mắt được chính là gương mặt xinh đẹp kia, da thịt trắng như tuyết dưới bóng cây mờ lại trở lên rõ ràng hơn.

Nhóm người Ngự Lâm Quân chỉ nhìn thoáng qua gò má duyên dáng của nàng, thì đã kinh động như gặp được thiên tiên, bước nhanh hơn, bay vượt qua đuổi tới.

Lạc Vân Hi nhắm ngay đám người, vọt thẳng vào, muốn nhờ vào đó mà chạy trốn.

Thế mà, nàng còn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia mang đến.

"Trời ạ! Là ai vậy?"

"A, đẹp quá!"

Theo mấy tiếng thét kinh hãi, tất cả mọi người đều nhìn nàng.

Lạc Vân Hi bắt đầu lo lắng, phẫn hận trừng mắt chàng thanh niên vừa mới kêu lớn nhất một cái rồi rời đi, người đó đã hoá đá tại chỗ, trong miệng phát ra tiếng than thở không dám tin.

Xen kẽ dòng người, như chia hoa rẽ liễu, nàng chạy thật nhanh tới chỗ tối ở đối diện.

"Ngừng, dừng lại!" Trên cao, vô số bóng người đều đứng lên, hoàng đế rống to làm màng tai mọi người rung động.

"Bắt lấy nàng!" Hoàng thượng lớn tiếng quát, trong mắt có khiếp sợ và kích động mà những người khác chưa từng thấy.

Sắc mặt thái hậu "xoạt" một cái thay đổi, đứng lên, lạnh lùng kêu lên: "Còn không mau bắt lấy nàng, đừng để nàng chạy!"

"Đừng làm nàng bị thương! Không cho phép người nào làm nàng bị thương! Làm nàng bị hương, chu di cửu tộc!" Hoàng đế nhìn Ngự Lâm Quân chen chúc ra ngoài, lập tức quát lạnh một tiếng, dùng nội lực đưa câu nói này đến cực xa, tất cả mọi người đều nghe thấy được.

Mọi người không tự chủ được kinh sợ.

Hoàng thượng vậy mà lại hạ mệnh lệnh như vậy!

Chẳng lẽ, hoàng thượng quen biết thức nữ nhân kia?

Là nàng, là đại tiểu thư của Nhan!" Rốt cục, có người mặt đầy kinh sợ mà nói ra.

Chỉ là, giọng lão nhân này không dám quá lớn.

"Hình như là nàng, tại sao có thể là nàng, nàng . . . không phải đã chết rồi sao?"

Mà lúc này, khắp nơi đều không thiếu chỗ vang lên tiếng nghi vấn và kinh ngạc liên tiếp.

Những người không thể nhận ra cô gái tuyệt sắc này tất nhiên cũng là người trẻ tuổi, chưa từng gặp Nhan đại tiểu thư, lập tức tập hợp đến bên những người biết chuyện, tò mò hỏi han.

Không chờ bọn hắn xác nhận tin tức này, trên đài cao vang lên tiếng vui mừng có chút thê lương bi ai và hưng phấn trực tiếp khiến bọn hắn có câu trả lời chắc chắn.

"Dung Khuynh! Khuynh nhi!"

Cả người Nhan Quốc Công run rẩy, lảo đảo chạy xuống khỏi đài cao, râu cũng tùy gió thổi bay lên, hắn chạy thật nhanh đuổi theo hướng Lạc Vân Hi, trong giọng nói có vẻ sợ hãi càng thêm rõ ràng: "Là ngươi phải không, là ngươi phải không Dung Khuynh, trả lời cha một tiếng đi!"

Lúc chạy, bởi vì quá kích động, hắn vấp vào áo bào mình ngã.

Nhan Thiếu Khanh nhanh chóng nhảy xuống, đỡ lấy hắn, lạnh lùng quát: "Tất cả mọi người đuổi theo cho ta!"

Hắn hầm hầm giận dữ, nhắc nhở những người khác, dồn dập sai thị vệ của mình: "Đều đuổi theo cho ta, bắt nàng kia về!"

"Thiếu Khanh, Thiếu Khanh . . . " Hai chân Nhan Quốc Công mỏi rã, nắm chặt tay Nhan Thiếu Khanh, không ngừng lẩm bẩm, như mắc phải ma chướng: "Ta vậy mà trông thấy Dung Khuynh! Trong đời ta, vậy mà còn có thể nhìn thấy nó lần nữa, ta cho rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy con gái của ta nữa, Thiếu Khanh, ngươi hiểu ta có bao nhiêu kích động không . . . "

Nói rồi, gương mặt trải đầy phong sương của chiến trường kia, con ngươi già nua nghiêm nghị, nước mắt đục ngầu rơi từng viên lớn xuống.

"Phụ thân." Mũi Nhan Thiếu Khanh đau xót, thấp giọng nói: "Ta cũng không ngờ, chẳng qua, ngài trước tiên bình tĩnh đã. Dung Khuynh đã chết nhiều năm như vậy, sao còn sống chứ? Có thể nhận lầm người thôi."

"Ta không thể nhận nhầm! Bọn hắn cũng sẽ không!" Sắc mặt Nhan Quốc Công bất chợt biến đổi, lớn tiếng cắt đứt lời hắn.

Nhưng Nhan Thiếu Khanh rất lý trí, sợ phụ thân hi vọng quá lớn, lúc rảnh không có việc gì lại nghĩ lung tung, đành phải nhắm mắt nói: "Phụ thân ngài đừng kích động, ngài cũng biết, mặt nạ da người có thể tạo khuôn mặt rất giống."

"Mặt nạ da người sao?" Thân mình Nhan Quốc Công lắc mấy cái, trong lòng, bất chợt liền tối xuống.

"Ừm, cho nên, đừng ôm hy vọng quá lớn, chúng ta đi lên nghỉ ngơi trước." Lúc hắn nói xong lời này, Nhan Dung Kiều đã chạy tới, duỗi tay đỡ lấy Nhan Quốc Công, trong ánh mắt xẹt qua khiếp sợ.

Nhan Dung Khuynh sao? Tại sao có thể là nàng! Chẳng phải nàng đã chết sao . . . Tròng mắt nàng ta đầy vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ, còn xen lẫn chút sốt sắng nữa.

Lạc Vân Hi vận khinh công đến mức tận cùng, giẫm trên ngọn cây, quay đầu nhìn lại, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh !

Tất cả toàn là người, mục tiêu của bọn hắn, chỉ có thể là nàng mà thôi! "Shit!" nàng lẩm bẩm chửi một tiếng,  về phần vì sao ư? Vì nàng là một người con gái yếu đuối, có cần thiết để nhiều người như vậy truy sát sao?

Không thể suy nghĩ nhiều, nàng phi thân tìm đường ra ngoài cung, thế mà, kèn lệnh của hoàng cung đã vang lên, cả Ngự Lâm Quân trong cung đều biết xuất hiện thích khách, cần phải bắt sống, toàn thể phát động.

Lạc Vân Hi thấy khắp nơi đều là đèn lồng thắp sáng, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Nàng đây là tạo cái nghiệt gì! Sớm biết như vậy, còn không bằng để Quân Lan Phong biết khuôn mặt mình!

Không có bất kỳ thời điểm nào, có thể khiến nàng nhớ nhung tên quỷ đáng ghét kia hơn so với hiện tại!

Nàng đang oán hận, một bóng dáng như giớ "xoạt" một cái bay tới sát bờ vai nàng, liền nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói: "Đi theo ta!"

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, mặt Lạc Vân Hi đầy kinh hỉ, nhanh chóng quay đầu, Quân Lan Phong đã ôm ngang nàng lên, mũi chân đan chéo trên mặt đất một cái, thân hình như gió, "vù" một tiếng biến mất tại chỗ.

Quân Lan Phong đối với hoàng cung rất quen thuộc, tuyệt đối là cao hơn Lạc Vân Hi rất nhiều.

Xoay chuyển vài cái, tiếng huyên náo của những Ngự Lâm Quân kia đã càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Dẫm xuống mái hiên, Quân Lan Phong tung người nhảy vọt, ôm Lạc Vân Hi vững vàng đứng dưới một cây đại thụ, không có nửa khắc chần chờ, nhanh chóng vào trong điện.

Lạc Vân Hi nhận ra, đây là nơi ở của hắn tại hoàng cung, cây đại thụ kia, nàng từng ở ngay bên dưới đó chải đầu, ấn tượng sâu sắc không gì sánh được.

Cho đến khi vào chủ phòng, chân sau Quân Lan Phong giẫm một cái, đóng cửa phòng, để nữ tử xuống giường mềm.

Lạc Vân Hi ngồi dậy, nhìn thấy Quân Lan Phong đang đánh giá mình, nghĩ đến cái gì, đè giọng xuống cực thấp, hỏi: "Trung Sơn Vương, ngươi ôm một nữ nhân xa lạ đến nơi của ngươi thế này là có ý gì?"

/231

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status