THIÊN TÀI CUỒNG PHI- PHẾ VẬT TAM TIỂU THƯ

Chương 215: Thiếu

/231


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi nghe Phi Vũ nói đùa, môi mỏng không nhịn được gợi lên, rất hài lòng cười, một mặt tiếp nhận hộp đồ ăn từ trong hắn bưng đồ ăn ra, một mặt nói cám ơn.

Đoan Mộc Ly khẽ nhíu mày, ngược lại quát hỏi Huyền Ca: "Sao ám vệ chuẩn bị đồ ăn khuya còn chưa xong?"

Huyền Ca vội vàng đi dục, nhưng Phi Vũ lại bình tĩnh nói: "Nhị hoàng tử, gia nhà chúng ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, bao tử Hi Nhi tiểu thư không tốt, mỗi một món ăn đều là người bên cạnh hắn sắp xếp, hôm nay tiểu thư không ăn bữa tối, gia cũng không có tâm tư ăn, những thức ăn này đều hâm nóng nhiều lần, không ngờ đang phát huy được tác dụng."

Lạc Vân Hi nghe vậy, trong lòng có chút ấm áp.

Trước đây ở Lạc phủ, Quân Lan Phong sẽ phái người đến đưa đồ ăn cho nàng, từ khi đến Đại phủ, Quân Lan Phong dứt khoát phái đầu bếp qua.

Thì ra, rất nhiều chuyện nàng đã quen, bất chợt có một ngày cảm thấy dư vị, mới cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.

Nàng rửa tay ở một chậu vàng bên cạnh, cũng không cần đũa, nhặt một cái sủi cảo thủy tinh, đưa cho Quân Lan Phong, nghiêng đầu cười nói: "Đây là thưởng cho ngươi!"

Quân Lan Phong mừng rỡ như điên, lúc này cúi người xuống, môi mỏng khẽ nhếch, ngậm sủi cảo vào trong miệng, thuận tiện sượt xuống ngón tay trắng nõn của nữ tử.

Động tác này, bọn hắn đã phối hợp vô cùng thuần thục, làm đám người bên cạnh sợ ngây người.

Sắc mặt Đoan Mộc Ly "xoạt" một cái thay đổi thành khó coi, giọng nói cũng trầm thấp hơn: "Sư muội, ngươi cũng nên đút cho ta một cái!"

Quân Lan Phong ăn sủi cảo thơm ngát, liếc ngang trừng hắn.

Lạc Vân Hi nghĩ một lát, hơi mỉm cười nói: "Biểu hiện của sư huynh hôm nay cũng không tệ, cuối cùng không âm dương quái khí với ta nữa, vậy thì —— "

"Liền thưởng ngươi một cái!" Quân Lan Phong nhận lấy câu chuyện của nàng, tiện tay giáp một cái sủi cảo hấp vứt ở trong chén ngọc trước mặt Đoan Mộc Ly.

Lạc Vân Hi chỉ cười không nói, nâng cháo lên uống.

Quân Lan Phong và Đoan Mộc Ly cũng cầm bát đũa ở một bên dùng bữa, những người khác nhưng lại tự giác lui ra khỏi điện, trước khi đi, mặt đều đỏ.

Nhất là người của Đoan Mộc Ly, từ trước đến giờ đâu được thấy Trung Sơn Vương nghiêm túc lại có động tác ngoài dự liệu của bọn hắn thế này!

Thế nhưng, Trung Sơn Vương chẳng phải từ trước đến giờ đều có bệnh sạch sẽ sao? Hắn vậy mà lại ăn đồ người khác dùng tay chạm vào, không thể tưởng tượng nổi!

Ăn cơm xong, Quân Lan Phong đã đưa Lạc Vân Hi về Đại phủ, Đoan Mộc Ly thấy thế, khẽ thở dài, cũng không cự tuyệt nữa. Từ hôm nay dùng bữa có thể thấy, sư muội và Trung Sơn Vương đã có một loại hiểu ngầm, chính là hắn cũng không chen chân vào nổi.

May mà, nỗi khúc mắc của hắn cuối cùng cũng được giải hơn một nửa.

Có thể, hắn chỉ muốn trừng phạt Lạc Vân Hi bằng một phương pháp, để cho mình an lòng, mà không phải thật sự muốn mạng nàng.

Muốn nàng chết, hắn sao cam lòng đây?

Lạc Vân Hi về Đại phủ, trên xe ngựa chỉ có hai người nàng và Quân Lan Phong, bầu không khí bỗng nhiên liền trầm tĩnh lại.

"Hi nhi." Quân Lan Phong nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, không dám dùng sức, chỉ lo chọc giận nàng khiến nàng không cao hứng, trầm thấp giải thích: "Hôm nay ta ở cố cung quét tước di vật của mẫu thân, mẫu phi ta là cô cô của Đỗ Tình Yên. Năm trước đó, Đỗ Tình Yên sẽ cùng ta tơi cố cung, bởi vì nơi đó là cấm địa hoàng hậu ra lệnh, trong cung chỉ có ta mới có thể tự do đi tới."

Trong lòng Lạc Vân Hi vô cùng kinh ngạc, mẫu thân của Quân Lan Phong không phải Trung Sơn Vương phi sao? Sao lại sống trong hoàng cung? Nàng một bụng nghi vấn cũng không vội hỏi, mà là lẳng lặng lắng nghe.

"Vốn dĩ, ta muốn mang ngươi tới, nhưng lại sợ Đỗ Tình Yên nghi ngờ, sẽ gây bất lợi cho ngươi." Quân Lan Phong bất đắc dĩ thở dài: "Ta nhiều lần suy nghĩ muốn dẫn ngươi theo bên người, để cho tất cả mọi người đều biết ngươi là nữ nhân ta yêu nhất, thế nhưng, ta lại không dám làm như vậy, Hi nhi, ngươi nói xem ta chẳng có một chút dũng khí nào có phải không?"

Lạc Vân Hi nhẹ giọng nói: "Không phải. Ngươi là muốn bảo vệ ta, ta có thể hiểu được."

Cho dù một người đã cường đại đến không gì không thể làm lay động, nhưng hắn lại không dám thoải mái đối với người mình phải bảo vệ. Y hệt kiếp trước, nàng một lòng đều bả vệ người thân, nghĩ trăm phương ngàn kế bảo vệ bọn hắn, cuối cùng, vẫn bị tổ chức phát hiện.

Nếu nàng không chết, người thân sẽ phải chết.

Bởi vì tổ chức tuyệt đối không đồng ý để thành viên có người liên lụy và lo lắng.

Nàng đã chết, người thân đối với tổ chức liền không có tính chất uy hiếp.

Quân Lan Phong dùng cằm nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, khóe miệng nhếch lên độ cong thật lớn: "Ừ, sau này, ngươi đi theo ta."

Lạc Vân Hi lúc này mới hỏi: "Mẫu phi ngươi, làm sao lại sống ở trong cung?"

Thân thể Quân Lan Phong rõ ràng cứng đờ, Lạc Vân Hi cảm nhận được, duỗi tay vòng quanh eo hắn, lại ở trong lòng hắn cọ nhẹ vào lồng ngực của hắn, giọng nói nhiễm phải một phần lười biếng: "Có chuyện gì không thể nói với ta nói sao?"

Quân Lan Phong ôm chặt nàng, ngửa người dựa vào trên ghế ngồi. Ngoài cửa sổ gió đêm thổi bay 1 góc mành xe, hắn lẳng lặng kéo mành lộ ra khe hở, nhìn chân trời sao dày đặc, giọng nói nhẹ nhàng: "Mẫu phi và hoàng hậu quan hệ rất tốt, thời điểm có ta, phụ vương ta ở bên ngoài mang binh đánh giặc, hoàng hậu sợ không có người chăm sóc tốt nàng ấy, đã đón nàng ấy vào cung."

Lạc Vân Hi nghe ra một loại thương cảm không tên, nhưng không lên tiếng nữa.

Tay phải Quân Lan Phong nhẹ run rẩy, đã


/231

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status