THIÊN TÀI CUỒNG PHI- PHẾ VẬT TAM TIỂU THƯ

Chương 228: Thiếu

/231


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi cùng Quan Hàn trở về Nhan phủ.

Cách cửa lớn của Nhan phủ không tới vài bước, bước chân của Quan Hàn đã dừng lại, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười, nói với Lạc Vân Hi: "Tỷ tỷ, mau vào đi!"

"Ngươi không vào sao?" Lạc Vân Hi hỏi hắn.

Mấy hôm nay, Quan Hàn rất ít khi ở bên mình, dường như cũng không muốn đến Nhan phủ.

Quan Hàn thản nhiên nói: "Ta không vào."

Hắn nói xong, quay người rời khỏi đó.

Lạc Vân Hi ngưng mắt nhìn bóng lưng hắn, dáng người cao to có vẻ hơi tịch mịch thê lương, trong lòng nàng không khỏi hơi đau.

Từ khi ở chỗ Tam di nương biết được, trước kia mẫu thân thực sự đã sinh ra một đôi long phượng thai, lúc chiến loạn, đứa nhỏ này có thể bảo vệ hay không cũng rất khó nói, vì sợ làm nàng thương tâm, cho nên nàng ấy vẫn chưa từng đề cập về chuyện này.

Bởi vậy, Lạc Vân Hi gần như đã xác định được thân phận của Quan Hàn, thế nhưng, Quan Hàn cũng không đồng ý có chút quan hệ nào với Nhan gia, chỉ thừa nhận nàng này một người tỷ tỷ, điều này cũng khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ.

Lạc Vân Hi vào Nhan phủ, cách đó không xa, Quan Hàn cũng đứng ở chỗ ngoặt, nhìn về phương hướng của nàng.

Tỷ tỷ, đây là một xưng hô có bao nhiêu thân thiết!

Lúc trước, hắn được nghĩa phụ mang vào quân đoàn, quân đoàn đều nắm trong tay Hòa Nguyệt đế Nguyệt Vũ, hắn không thể không tự hủy dung nhan của mình, kiếm sống dưới mí mắt của hắn ta, từng bước một mà trèo lên vị trí thủ lĩnh, hắn đã sớm mất đi tình cảm một người bình thường nên có.

Chỉ có tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng có khả năng từng sống trong cực khổ giãy giụa giống như hắn trước kia, thường xuất hiện trong những giấc mông của hắn, nhìn về hướng hắn khóc rưng rức cầu cứu, để hắn có dũng khí và niềm tin vô cùng kiên định để tiếp tục bước đi.

Hắn không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.

Mà tỷ tỷ, Lạc Vân Hi, so với suy nghĩ của hắn còn kiên cường hơn nhiều, cũng hạnh phúc hơn.

Sau nửa canh giờ, Quân Lan Phong chạy tới Nhan phủ, hắn còn chưa đi tới cửa lớn, đã phải tránh né rất nhiều thị vệ của Nhan phủ, trốn vào nơi ở của Lạc Vân Hi, tại Nhan gia, nàng có một nơi khá rộng lớn, có bốn nhà xung quanh, không gian trống trải, tuy nhiều hạ nhân, nhưng vẫn tuân thủ lễ pháp, không loạn chút nào.

Sau giờ ngọ tới giờ mùi, Lạc Vân Hi chợp mắt trong phòng, hạ nhân trong viện đứng ở nơi xa xa để bảo vệ, cho nên không nhìn thấy Quân Lan Phong mặc một bộ quần áo tím vội vã vào đây, thuần thục nhảy qua cửa sổ vào chủ phòng, rồi đóng cửa phòng lại.

Động tác của hắn tuy nhẹ, nhưng vẫn bị Lạc Vân Hi nghe thấy.

Vốn là không ngủ, lúc này nàng liền dứt khoát trực tiếp lật người lên, nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, trong lòng đã đoán được hắn đến đây vì việc gì.

"Nhan Dung Kiều đi rồi." Nàng trực tiếp mở miệng.

"Ta biết rồi." Mặt Quân Lan Phong mày lạnh lùng: "Trước đó, ta phụng theo thánh chỉ tới quân doanh làm việc, không ngờ là bị hoàng đế lừa đi, thả Nhan Dung Kiều ra. Vừa nhận được tin tức ta liền lập tức trở lại."

"Không phải nói hắn và mẹ ta khi còn trẻ có tình cảm sâu đậm sao? Vậy mà lại nói thả là thả với người có ý đồ bất chính đối với nương ta."

"Thân là đế vương, rất nhiều chuyện cũng là không phải do chính mình quyết định." Quân Lan Phong trầm giọng nói: "Hoa hoàng tử lộ chuyện Hòa nguyệt đã làm việc khiến hoàng thượng rất kiêng kỵ, ân tình của hắn không nhỏ chút nào."

Lạc Vân Hi nhẹ cong môi mỏng, nàng dựa ở trên gối dựa, mái tóc đen nhánh buông xuống dưới, giống như một thác nước vô tận, giọng nói lạnh lẽo từ giữa cánh môi đỏ phun ra: "Huyết Ưng sao, hắn thật sự dụng tâm với Đỗ Tình Yên. Trước đây chỉ vì nàng ta, hết lần này tới lần khác nhằm vào ta, thậm chí không tiếc mời người của Quân Đoàn Khô Lâu tới để đối phó với ta, hiện tại, lại vì nàng ta mà đi cứu Nhan Dung Kiều, ha ha, thật là tình cảm cuồng dại!"

Mắt Quân Lan Phong nguy hiểm nhắm lại: "Từ lúc hắn động thủ với ngươi, ân nghĩa của ta và hắn cũng đã đoạn tuyệt rồi! Hiện tại dù có duy trì, chẳng qua là vì bang giao để giữ hòa bình của quốc gia thôi!"

Bằng không, hắn đã sớm không cho Huyết Ưng sống đến bây giờ! Cho dù, hắn rất tôn kính mình, nhưng hắn cũng không thể khoan dung với một nhân vật tạo thành nguy hiểm cho Lạc Vân Hi tồn tại như vậy.

"Chờ Nhan Dung Kiều vào tới Hòa Nguyệt, ta sẽ nghĩ cách bắt giữ nàng ta." Quân Lan Phong nói rồi ngồi vào đầu giường, nâng lên một sợi trong mái tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Đúng lúc này, ở cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, truyền đến tiếng của Xuân Liễu: "Tiểu thư, người tỉnh chưa?"

Có lẽ nghe thấy trong nhà có động tĩnh, nàng ấy mới dám tới hỏi.

"Ừm." Lạc Vân Hi miễn cưỡng đáp.

"Quốc công vừa mới bảo người tới mời ngài qua đó, có cần nô tỳ vào giúp người múc nước chải đầu không?"

Lạc Vân Hi nghĩ hẳn là vì chuyện của Nhan Dung Kiều, liền nói: "Không cần."

Nàng vốn không ngủ, liền xuống dưới giường khoác áo lên.

"Đêm nay Nhan phủ bày tiệc, cũng mời gánh hát nổi tiếng trong kinh thành tới phủ biểu diễn, hoàng đế cũng tới, nói lần trước đổ oan là nàng hãm hại thái hậu, muốn nhận lỗi với nàng." Khóe miệng Quân Lan Phong nhếch lên một nụ cười châm chọc.

Hắn chậm rãi đi tới, tới cạnh người Lạc Vân Hi đang ngồi ở trước gương đồng, nhìn dung nhan đẹp như tiên của nàng trong gương, sắc mặt nhu hòa, duỗi tay vòng quanh eo nàng, chen chúc cùng nàng ở trên một cái ghế đẩu.

"Không chen không được sao?" Một tay Lạc Vân Hi gãi đầu, buồn cười hỏi.

Quân Lan Phong kề môi bên tai nàng, nhưng ánh mắt lại nhìn hai người gắn bó trong gương, trầm giọng nói: "Họ đề phòng nàng, nàng vốn đã không thích Nhan Dung Khuynh."

"Ừm."

"Nàng nói xem, khi nào ta có thể tới Nhan gia cầu hôn đây?" Quân Lan Phong


/231

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status