Kế hoạch lúc đầu coi như xôi hỏng bỏng không, hứng thú dạo phố cũng dần trở nên vô vị, đang lúc Phó Thư Bảo định ra hiệu cho mấy nàng nữ bộc tham ăn kia chuẩn bị về phủ thì con phố trước mặt bỗng truyền tới tiếng kêu khóc thảm thương và tiếng một người đàn ông thô lỗ quát lớn:
- Tiện nhân! Ngươi tưởng rằng ngươi bán thân cho La gia rồ thì có thể bỏ đi dễ dàng như vậy sao? Đừng có mơ.
- La quản gia, xin ngài hãy tha cho ta, ta không bao giờ dám trốn nữa…
Tiếng nói hòa lẫn tiếng khóc của một cô gái truyền tới.
- La gia?
Phó Thư Bảo chợt chột dạ, người vốn không thích lo chuyện bao đồng như hắn khi nghe thấy hai chữ “La gia” này thì bất luận thế nào cũng phải lên phía trước xem sao.
Nơi diễn ra cảnh tượng ồn ào đó chính là một xuân điếm, lúc này có một đám các kỹ nữ ăn mặc hở hang đứng hai bên xem cảnh tượng trước mắt.
Một tên đàn ông trung niên râu ria đầy mặt đang quát mắng một nữ nhân dung mạo thanh lệ, cô gái đó chắc chưa đến 20, quỳ dưới đất không ngừng khấu đầu, những người đi đường đứng xem xung quanh cũng chỉ chỏ bàn tán.
Phó Thư Bảo và bốn nữ bộc cùng chen lên phía trước.
Xem một lúc, Phó Thư Bảo còn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào nên quay sang hỏi một người đàn ông trung niên đứng xem bên cạnh:
- Đại ca, có chuyện gì vậy?
Người đàn ông trung niên đó vốn định trừng mắt với người vừa hỏi, nhưng khi nhìn thấy người hỏi đó lại là một thiếu niên mặc cẩm y hoa phục, bên cạnh hắn còn có bốn nữ bộc xinh đẹp như hoa, thì bỗng niềm nở hẳn, cười ha ha đáp:
- Vị công tử này chắc từ nơi xa tới phải không? Xuân điếm này có tên là Hoa Điền Cư, là xuân điếm do La gia mở ra, cô gái kia tưởng rằng bán thân cho La gia làm nữ nô, nhưng vì sắc vóc cũng không tệ nên được đưa tới đây bán thân, sau khi hiểu ra thì nàng định chạy trốn, nhưng chạy không thoát.
- Đánh một cô gái trên đường như thế này mà cũng không ai quản sao? Đây là kinh thành dưới chân thiên tử cơ mà.
Phó Thư Bảo thuận miệng hỏi.
Người đàn ông trung niên cười đáp:
- Quản? Ha ha, trong kinh thành này thế lực của La gia không nhỏ đâu, rất nhiều quan viên đều không dám đắc tội, những người ra vào Hoa Điền Cư này cũng đều là vương công quý tộc, hoặc những thương gia làm ăn lớn, họ đều biết những cô gái đáng thương mà họ đùa bỡn từ đâu mà có, nhưng chẳng ai muốn lo chuyện này cả, đời là vậy mà, công tử, xem rồi cũng sẽ thấy quen thôi.
- Đa tạ!
Nói một tiếng cám ơn xong, Phó Thư Bảo cũng không hỏi thêm nữa, biết được Hoa Điền Cư này là do La gia mở ra cũng đã đủ rồi.
Lúc này tên gia nô của La gia đạp chân lên vai cô gái kia nói:
- Đợi lúc quay về lão tử sẽ đích thân dạy dỗ ngươi làm thế nào tiếp khách, mẹ nó, còn chạy nữa lão tử đánh cho gãy luôn hai chân ngươi!
- Đại ca, xin ngươi hãy tha cho ta đi, ta thề ta sẽ đem trả tiền lại cho ngươi.
Bị đá vào vai, cô gái đó lăn ra trên nền đất, nhưng nàng ta vẫn cố nén đau, cố lồm cồm bò dậy, ôm lấy chân gia nô của La gia khẩn cầu thống thiết.
Tên gia nô của La gia chỉ cười nhạt nói:
- Hừ, trả tiền? Ngươi trả nổi sao? Bọn ta đã phải bỏ ra 50 ngân tệ để mua ngươi về, muốn trả, cứ theo quy củ, trả ta 50 kim tệ đi!
Đám người đứng xem xung quanh lại lên tiếng bàn tán, dùng 50 ngân tệ mua về, thì cũng chỉ có giá nửa kim tệ, thế mà muốn chuộc thân lại thì phải bỏ ra 50 kim tệ, cũng chính là 5000 ngân tệ! Thế có khác nào đi cướp?
- Ta, ta… Ta có chết cũng không tiếp khách!
Biết khó lòng mà kiếm đủ 50 kim tệ, cô gái đó bỗng đứng dậy, nhanh chóng lao về phía vách tường.
- Muốn chết ư, thế thì cũng phải kiếm cho đủ tiền chuộc thân đã rồi mới chết được!
Tên gia nô của La gia đưa tay ra giữ lấy, đẩy một cái cô gái kia lại té nhào xuống đất.
- 50 kim tệ đó, để ta trả.
Phó Thư Bảo không đành lòng xem tiếp nữa. Nếu trên con phố này chỉ có hắn, gia nô của La gia và cô gái kia, thì hắn tuyệt đối không dùng tiền để giải quyết vấn đề, mà hắn sẽ dùng nắm đấm. Nhưng ở đây có hàng trăm người đứng xem, lại là trước cửa xuân điếm của La gia, nên hắn chỉ có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề này.
Tên gia nô của La gia đưa mắt nhìn Phó Thư Bảo, hắn hơi sững ra một chút rồi nói:
- Vị công tử này chắc là chưa hiểu rõ đây là chỗ nào phải không?
Ngay lúc hắn nói câu đó, thì từ trong Hoa Điền Cư có ba tên tráng hán lần lượt bước ra, nhìn từ khí chất và bước đi trầm ổn của bọn họ, không khó đoán được bọn họ đều là những Lực Sĩ thực lực không tầm thường chút nào.
Phó Thư Bảo lại cười nhạt một tiếng, đáp:
- Lúc nãy chẳng phải ngươi đã nói rồi sao, nàng ta muốn chuộc thân thì phải trả 50 kim tệ, nói ra trước mặt bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ ngươi không thừa nhận sao?
- Đó là giá trong nội bộ chúng ta thôi, nếu ngươi muốn chuộc thân thay nàng ta, thì phải trả 100 kim tệ!
Đám người xem xung quanh lại ồn ào bàn tán, có cướp tiền thì cũng không cần cướp lộ liễu như thế chứ, làm vậy chẳng khác gì muốn công tử tốt bụng đó nản lòng. Một trăm kim tệ, nếu là ở chợ nô lệ thì có thể mua được 200 nữ nô như thế, có ai lại bằng lòng bỏ ra chừng ấy tiền để mua một nữ nô bỏ trốn chứ?
Nhưng trái với suy nghĩ của những người đứng xung quanh và mấy gia nô của La gia, thiếu niên ra tay nghĩa hiệp kia không hề biết khó mà lui, hắn ta chậm rãi rút túi tiền có thêu kim tuyến ra, tùy tiện xuống chân của nữ nô bỏ trốn đó.
- Trong túi tiền này chắc cũng có khoảng 120 kim tệ, nhặt lên và đếm ra 100 kim tệ trả cho bọn họ, chỗ còn lại đi mua ít y phục thay đi, sau này cô sẽ là nữ nô của ta.
Những người xung quanh đang sôi nổi bàn tán lập tức an tĩnh lại.
Thiếu niên đứng ra giúp đỡ ấy không chỉ bằng lòng bỏ ra số tiền đủ để mua 200 nữ nô kia để chuộc lấy một nữ nô bỏ trốn, hắn còn tiện tay thưởng cho cô ta hơn 20 kim tệ nữa, nhìn khắp cả Tú Quốc này, chắc cũng không tìm ra … Tên này bị ngốc sao?
- Công tử, ngươi vừa uống rượu ư?
Gia nô của La gia cũng sững ra một lúc mới định thần lại, hỏi.
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Việc này chẳng liên quan gì tới uống rượu cả, với ta, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải là vấn đề.
Lại sững ra một lúc, gia nô của La gia đó mới gật đầu đáp:
- Được thôi, nếu công tử đã kiên quyết như vậy, ta cũng đồng ý để công tử chuộc người, coi như kết giao được một người bạn như công tử vậy.
Khi đưa ra giá 100 kim tệ, hắn không hề nghĩ rằng thiếu niên trước mặt hắn sẽ đồng ý trả tiền, vì số tiền đó đủ để mua 200 nữ nô, cho dù nữ nô này sắc vóc có đẹp đến mấy cũng không đáng giá ngần ấy tiền, vậy thì , giao dịch này cũng không thể xảy ra được.
- Đi đi, làm theo lời ta.
Thấy nữ nô đó vẫn còn đứng ngây ra tại chỗ mà nhìn hắn, Phó Thư Bảo đành lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này, nữ nô kia mới nhặt túi tiền lên, run rẩy đứng đếm cho đủ 100 kim tệ và giao cho gia nô của La gia, sau khi lùi lại hai bước mới lấy hết can đảm nói:
- Ta… ta đã trả xong tiền chuộc thân, ta muốn… muốn lấy lại khế ước bán thân của ta!
- Cầm lấy đi, cũng không biết ngươi gặp vận may cứt chó gì mà lại gặp được quý công tử đây.
Gia nô của La gia cầm tờ khế ước bán thân đưa cho nữ nô kia
- Tiện nhân! Ngươi tưởng rằng ngươi bán thân cho La gia rồ thì có thể bỏ đi dễ dàng như vậy sao? Đừng có mơ.
- La quản gia, xin ngài hãy tha cho ta, ta không bao giờ dám trốn nữa…
Tiếng nói hòa lẫn tiếng khóc của một cô gái truyền tới.
- La gia?
Phó Thư Bảo chợt chột dạ, người vốn không thích lo chuyện bao đồng như hắn khi nghe thấy hai chữ “La gia” này thì bất luận thế nào cũng phải lên phía trước xem sao.
Nơi diễn ra cảnh tượng ồn ào đó chính là một xuân điếm, lúc này có một đám các kỹ nữ ăn mặc hở hang đứng hai bên xem cảnh tượng trước mắt.
Một tên đàn ông trung niên râu ria đầy mặt đang quát mắng một nữ nhân dung mạo thanh lệ, cô gái đó chắc chưa đến 20, quỳ dưới đất không ngừng khấu đầu, những người đi đường đứng xem xung quanh cũng chỉ chỏ bàn tán.
Phó Thư Bảo và bốn nữ bộc cùng chen lên phía trước.
Xem một lúc, Phó Thư Bảo còn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào nên quay sang hỏi một người đàn ông trung niên đứng xem bên cạnh:
- Đại ca, có chuyện gì vậy?
Người đàn ông trung niên đó vốn định trừng mắt với người vừa hỏi, nhưng khi nhìn thấy người hỏi đó lại là một thiếu niên mặc cẩm y hoa phục, bên cạnh hắn còn có bốn nữ bộc xinh đẹp như hoa, thì bỗng niềm nở hẳn, cười ha ha đáp:
- Vị công tử này chắc từ nơi xa tới phải không? Xuân điếm này có tên là Hoa Điền Cư, là xuân điếm do La gia mở ra, cô gái kia tưởng rằng bán thân cho La gia làm nữ nô, nhưng vì sắc vóc cũng không tệ nên được đưa tới đây bán thân, sau khi hiểu ra thì nàng định chạy trốn, nhưng chạy không thoát.
- Đánh một cô gái trên đường như thế này mà cũng không ai quản sao? Đây là kinh thành dưới chân thiên tử cơ mà.
Phó Thư Bảo thuận miệng hỏi.
Người đàn ông trung niên cười đáp:
- Quản? Ha ha, trong kinh thành này thế lực của La gia không nhỏ đâu, rất nhiều quan viên đều không dám đắc tội, những người ra vào Hoa Điền Cư này cũng đều là vương công quý tộc, hoặc những thương gia làm ăn lớn, họ đều biết những cô gái đáng thương mà họ đùa bỡn từ đâu mà có, nhưng chẳng ai muốn lo chuyện này cả, đời là vậy mà, công tử, xem rồi cũng sẽ thấy quen thôi.
- Đa tạ!
Nói một tiếng cám ơn xong, Phó Thư Bảo cũng không hỏi thêm nữa, biết được Hoa Điền Cư này là do La gia mở ra cũng đã đủ rồi.
Lúc này tên gia nô của La gia đạp chân lên vai cô gái kia nói:
- Đợi lúc quay về lão tử sẽ đích thân dạy dỗ ngươi làm thế nào tiếp khách, mẹ nó, còn chạy nữa lão tử đánh cho gãy luôn hai chân ngươi!
- Đại ca, xin ngươi hãy tha cho ta đi, ta thề ta sẽ đem trả tiền lại cho ngươi.
Bị đá vào vai, cô gái đó lăn ra trên nền đất, nhưng nàng ta vẫn cố nén đau, cố lồm cồm bò dậy, ôm lấy chân gia nô của La gia khẩn cầu thống thiết.
Tên gia nô của La gia chỉ cười nhạt nói:
- Hừ, trả tiền? Ngươi trả nổi sao? Bọn ta đã phải bỏ ra 50 ngân tệ để mua ngươi về, muốn trả, cứ theo quy củ, trả ta 50 kim tệ đi!
Đám người đứng xem xung quanh lại lên tiếng bàn tán, dùng 50 ngân tệ mua về, thì cũng chỉ có giá nửa kim tệ, thế mà muốn chuộc thân lại thì phải bỏ ra 50 kim tệ, cũng chính là 5000 ngân tệ! Thế có khác nào đi cướp?
- Ta, ta… Ta có chết cũng không tiếp khách!
Biết khó lòng mà kiếm đủ 50 kim tệ, cô gái đó bỗng đứng dậy, nhanh chóng lao về phía vách tường.
- Muốn chết ư, thế thì cũng phải kiếm cho đủ tiền chuộc thân đã rồi mới chết được!
Tên gia nô của La gia đưa tay ra giữ lấy, đẩy một cái cô gái kia lại té nhào xuống đất.
- 50 kim tệ đó, để ta trả.
Phó Thư Bảo không đành lòng xem tiếp nữa. Nếu trên con phố này chỉ có hắn, gia nô của La gia và cô gái kia, thì hắn tuyệt đối không dùng tiền để giải quyết vấn đề, mà hắn sẽ dùng nắm đấm. Nhưng ở đây có hàng trăm người đứng xem, lại là trước cửa xuân điếm của La gia, nên hắn chỉ có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề này.
Tên gia nô của La gia đưa mắt nhìn Phó Thư Bảo, hắn hơi sững ra một chút rồi nói:
- Vị công tử này chắc là chưa hiểu rõ đây là chỗ nào phải không?
Ngay lúc hắn nói câu đó, thì từ trong Hoa Điền Cư có ba tên tráng hán lần lượt bước ra, nhìn từ khí chất và bước đi trầm ổn của bọn họ, không khó đoán được bọn họ đều là những Lực Sĩ thực lực không tầm thường chút nào.
Phó Thư Bảo lại cười nhạt một tiếng, đáp:
- Lúc nãy chẳng phải ngươi đã nói rồi sao, nàng ta muốn chuộc thân thì phải trả 50 kim tệ, nói ra trước mặt bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ ngươi không thừa nhận sao?
- Đó là giá trong nội bộ chúng ta thôi, nếu ngươi muốn chuộc thân thay nàng ta, thì phải trả 100 kim tệ!
Đám người xem xung quanh lại ồn ào bàn tán, có cướp tiền thì cũng không cần cướp lộ liễu như thế chứ, làm vậy chẳng khác gì muốn công tử tốt bụng đó nản lòng. Một trăm kim tệ, nếu là ở chợ nô lệ thì có thể mua được 200 nữ nô như thế, có ai lại bằng lòng bỏ ra chừng ấy tiền để mua một nữ nô bỏ trốn chứ?
Nhưng trái với suy nghĩ của những người đứng xung quanh và mấy gia nô của La gia, thiếu niên ra tay nghĩa hiệp kia không hề biết khó mà lui, hắn ta chậm rãi rút túi tiền có thêu kim tuyến ra, tùy tiện xuống chân của nữ nô bỏ trốn đó.
- Trong túi tiền này chắc cũng có khoảng 120 kim tệ, nhặt lên và đếm ra 100 kim tệ trả cho bọn họ, chỗ còn lại đi mua ít y phục thay đi, sau này cô sẽ là nữ nô của ta.
Những người xung quanh đang sôi nổi bàn tán lập tức an tĩnh lại.
Thiếu niên đứng ra giúp đỡ ấy không chỉ bằng lòng bỏ ra số tiền đủ để mua 200 nữ nô kia để chuộc lấy một nữ nô bỏ trốn, hắn còn tiện tay thưởng cho cô ta hơn 20 kim tệ nữa, nhìn khắp cả Tú Quốc này, chắc cũng không tìm ra … Tên này bị ngốc sao?
- Công tử, ngươi vừa uống rượu ư?
Gia nô của La gia cũng sững ra một lúc mới định thần lại, hỏi.
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Việc này chẳng liên quan gì tới uống rượu cả, với ta, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải là vấn đề.
Lại sững ra một lúc, gia nô của La gia đó mới gật đầu đáp:
- Được thôi, nếu công tử đã kiên quyết như vậy, ta cũng đồng ý để công tử chuộc người, coi như kết giao được một người bạn như công tử vậy.
Khi đưa ra giá 100 kim tệ, hắn không hề nghĩ rằng thiếu niên trước mặt hắn sẽ đồng ý trả tiền, vì số tiền đó đủ để mua 200 nữ nô, cho dù nữ nô này sắc vóc có đẹp đến mấy cũng không đáng giá ngần ấy tiền, vậy thì , giao dịch này cũng không thể xảy ra được.
- Đi đi, làm theo lời ta.
Thấy nữ nô đó vẫn còn đứng ngây ra tại chỗ mà nhìn hắn, Phó Thư Bảo đành lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này, nữ nô kia mới nhặt túi tiền lên, run rẩy đứng đếm cho đủ 100 kim tệ và giao cho gia nô của La gia, sau khi lùi lại hai bước mới lấy hết can đảm nói:
- Ta… ta đã trả xong tiền chuộc thân, ta muốn… muốn lấy lại khế ước bán thân của ta!
- Cầm lấy đi, cũng không biết ngươi gặp vận may cứt chó gì mà lại gặp được quý công tử đây.
Gia nô của La gia cầm tờ khế ước bán thân đưa cho nữ nô kia
/693
|