Cho dù là thế nào thì Tố Nhân Phường vẫn đã khai trương rồi.
Đối với đám nữ nô của Tố Nhân Phường, bọn họ không phải nhảy vào một hố lửa mà tiến vào một cuộc sống hoàn toàn mới. Dựa theo lời của ông chủ thì các nàng cuối cùng phải trở thành mỹ nữ gián điệp xuất sắc nhất, không chỉ sắc nghệ vô song mà còn có thể học rất nhiều tri thức khác, thậm chí là kỹ xảo sát nhân.
Lúc đó, điểm quan trọng nhất trong công việc của bọn họ là phải thông qua phương thức dùng sắc dụ để thu các loại tin tức tình báo, nhưng cũng không phải muốn bọn họ đem bản thân ra để đổi lấy tin tức. Sự thật là chỉ cần bọn họ không muốn thì không ai bức bách bọn họ làm chuyện đó. Kể cả ông chủ cũng sẽ không làm vậy.
Nữ nô mà Phương Tín mua về đều là hải tặc, nô lệ bắt từ giặc cướp, nô lệ bỏ trốn, cũng có một số nữ tử đáng thương gia cảnh bần hàn, vì để người nhà sống sót mà phải tình nguyện làm nô lệ, cuối cùng lại được Phương Tín mua.
Những nữ tử này nếu không phải được Phương Tín mua thì chờ đợi bọn họ sẽ là cuộc sống nô lệ thê thảm hơn cả ngàn vạn lần. Chủ nhân của bọn họ căn bản sẽ không coi bọn họ là người. Nhưng Phó Thư Bảo lại không chỉ xem bọn họ là con người mà còn cho bọn họ cơ hội được giáo dục, thậm chí còn trả lương cao.
Chủ nhân như vậy, cuộc đời mới như vậy, ai mà không muốn nắm chặt chứ? Ai mà lại không biết cố gắng báo đáp chủ nhân của bọn họ chứ?
Thật ra chính Phó Thư Bảo cũng không yên cầu về phương diện này nọ nhưng nếu giờ cần hiến thân thì bọn họ cũng không chút do dự mà hiến thân ngay.
Sau vở kịch tại Tố Nhân Phường, tiếng tăm của vị thần y giả mạo Phó Thư Bảo liền nhanh chóng truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của kinh thành.
Kế hoạch đã định trước là cần Độc Âm Nhi hạ độc và giải độc, hiện giờ dù không làm vậy nhưng cũng có kết quả tốt như nhau.
Tất cả dường như đều phát triển theo phương hướng đã định cả.
- Hoa Hoa Thần y cái quỷ gì? Ta khinh. Ai lấy cái tên quê mùa này thế hả?
Nghe Phương Tín báo tin, Phó Thư Bảo cảm thấy đúng là quá buồn cười.
- Còn nữa...
Phương Tín nói một loạt:
- Thần y háo sắc, thần y kỹ viện, thần y đêm chơi tám nàng, thần y tăng độ lớn độ mạnh...
Thần y tăng độ lớn tăng độ mạnh à? Đột nhiên nghe thấy danh hiệu như thế, Phó Thư Bảo chỉ cảm thấy trời đất đảo điên, đầu choáng muốn chết. Trời đất, đây đâu phải tôn xưng của thần y. Đấy là danh hiệu của mấy kẻ lừa đảo bán thuốc kích dục thôi.
- Bên La gia cũng không có động tĩnh gì. La Kiệt không cho người tới phá quán nữa. Nhưng ta cũng vẫn muốn phái người đi giám thị tất cả cử động của La gia.
Cuối cùng Phương Tín báo cáo.
- Được rồi, ngươi cứ làm đi.
Phó Thư Bảo nói. Năng lực thu thập tin tức của Phương Tín càng ngày càng tốt, khiến hắn cũng cảm thấy vui mừng vì đã không nhìn lầm người.
Phương Tín gật gật đầu, đi ra ngoài cửa.
- Chờ một chút.
Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ tới một chuyện, gọi hắn lại:
- Đúng rồi, Phương Tín, ngươi chú ý cơ thể một chút, đừng có ngất ở Tố Nhân Phường đó.
Phương Tín cười hắc hắc nói:
- Thiếu gia đã sắp xếp tốt rồi. Thật ra ta cũng... thỉnh thoảng vụng trộm một chút nhưng không phải là tham lam quá. Mà các cô nương cũng đều coi thiếu gia là thần tượng, hai ngày nay đều quấn lấy ta hỏi về ngươi. Lần sau mà ngươi tới Tố Nhân Phường, bọn họ, bọn họ muốn...
- Bọn họ muốn làm gì chứ?
Phó Thư Bảo hơi tò mò hỏi.
Phương Tín cười ha hả nói:
- Bọn họ nói chỉ cần thiếu gia ăn được, chín mươi chị em bọn họ đều nguyện cùng hầu hạ thiếu gia đấy.
Chín mươi người sao? Dù vẫn rất tự tin đối với năng lực ở phương diện đó nhưng khi nghe thấy con số khổng lồ này, hai chân Phó Thư Bảo vẫn nhũn cả ra.
Đuổi Phương Tín ra khỏi sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc xong, trở lại Phó Thư Bảo liền thấy Chu Uyển Nhi đang đứng ở cửa phòng hắn, dáng vẻ gian gian, trông rất buồn cười.
- E hèm!
Cố ý đi thật nhẹ, Phó Thư Bảo mãi lúc tới sát phía sau Chu Uyển Nhi mới đột nhiên lên tiếng, lập tức khiến nàng giật nảy mình.
- Thiếu gia, thật là...
Trở thành quân sư kiêm quản gia của Phó Thư Bảo, Chu Uyển Nhi cũng sửa lại cách xưng hô, gọi Phó Thư Bảo giống như tất cả thuộc hạ và nữ nô của hắn.
- Ngươi can đảm như thế sao?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Còn nữa, ngươi lén len lút lút đứng ở cửa phòng ta là muốn làm gì hả?
Chu Uyển Nhi chu chu môi, có vẻ không vui nói:
- Ta không hề lén lén lút lút chút nào nhé. Ta là cố tình tới tìm ngươi đó.
- Âm Nhi tỷ tỷ và Chi Ni Nhã tỷ của ngươi đâu? Không phải là ngươi rất thích ở cùng với bọn họ à? Tới tìm ta làm gì?
Tuy là quân sư và quản gia của mình nhưng Phó Thư Bảo vẫn chưa để Chu Uyển Nhi làm chuyện gì. Từ khi nàng tới sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc tới nay vẫn thích chơi với Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã nhất, nếu không thì cũng đi với ca ca nàng là Chu Di Mộng. Gặp mặt đơn độc như thế này là lần đầu tiên đó.
- Đương nhiên là bày mưu cho ngươi rồi.
Chu Uyển Nhi chững chạc đàng hoàng nói.
Phó Thư Bảo cười:
- Ngươi được đó. Hôm nay muốn bày mưu gì cho ta đây?
- Trước khi ta nói, ta muốn hỏi rõ một điểm đã. Sau này thiếu gia đi tìm Phương Tín kia thì nhất định phải có mặt ta. Nếu không ta không thể nắm được tin tức liên tục, làm sao có thể đưa ra ý kiến cho người được chứ? Ngươi có thể làm thế không, thiếu gia?
Phó Thư Bảo ngạc nhiên nói:
- Thế nào, ngươi biết Phương Tín là người thu tin tức cho ta sao?
- Ta không chỉ biết hắn là người thu tin tức cho thiếu gia mà còn biết người lấy ngôi nhà cũ của chúng ta mở Tố Nhân Phường cơ.
- ....
- Chẳng qua ca ca ta đã nói rồi, cũ không đi thì mới không đến. Nhà cũ là của thiếu gia, chúng ta cũng chẳng ngại người dùng nó vào việc gì.
Phó Thư Bảo đúng là cảm thấy hơi đau đầu với quỷ tinh linh trước mặt này, cười khổ gật gật đầu:
- Được rồi, sau này Phương Tín tới báo cáo thì ta sẽ gọi ngươi. Hiện giờ thì nói ý kiến của ngươi được chứ? Phương Tín vừa rồi mới báo cáo là La gia không có động tĩnh gì. Mặt khác, bên Thái Bình Vương Tước cũng chưa có gì lạ. Hiện tại ta cũng chưa tìm được hướng đột phá.
Suy nghĩ một chút, Chu Uyển Nhi mới trầm ngâm nói:
- Nước muốn lặng mà gió chẳng đừng. Biểu hiện bình tĩnh như vậy thật ra mới là dấu hiệu nguy hiểm nhất. Hiện tại Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước không có hành động gì lớn, không phải là không muốn đối phó với chúng ta. Theo ta thấy, thật ra bọn họ đang so kiên nhẫn, xem ai không nhịn nổi mà ra tay trước. Như thế thì bọn họ mới có thể có một người làm ngư ông đắc lợi.
- Ý ngươi là, hiện giờ chúng ta giống như cá thịt trên thớt, ai cũng có thể chém giết sao?
- Còn không phải sao? Thanh Dật Vương Tước có quân giới làm hậu thuẫn, còn có cả La gia là đệ nhất thế gia của Tú Quốc, hiện tại lại có cả tộc trưởng xà tộc Kim Dịch tới giúp. Mà phía Thái Bình Vương Tước không chỉ có quan văn làm chỗ dựa, còn có Tử Bí Đảo Nhân Xã và Quy Vân Tông, thực lực cũng không dưới Thanh Dật Vương Tước chút nào. Vậy thưa thiếu gia, bên chúng ta có gì đây?
Ngừng lại một chút, Chu Uyển Nhi lại nhíu đôi mày tuyệt đẹp mà nói:
- Cái vị sư phụ Định Thiên Vương Tước của ngươi, ta nghe Âm Nhi tỷ nói, tối qua hắn còn lăn lộn một đêm tại Tố Nhân Phường, đến giờ cũng chưa thò mặt ra đâu.
Phó Thư Bảo:
- ....
Không phải hắn tức vì lão chơi bời mà tức vì lão không trả tiền!
Lấy danh nghĩa là sư phụ, lại còn có tiếng là tam vương tử của Tú Quốc, các cô nương của Tố Nhân Phường tất nhiên là muốn báo ân, tất nhiên là phải tranh thủ ngọt ngào với hắn, làm sao lại dám thu tiền hắn chứ?
- Thế cục bị động như vậy đối với chúng ta mà nói là rất bất lợi. Nếu không muốn ngồi yên đợi người tới chém giết thì chúng ta chỉ có xuất kích hai đường mới được!
- Xuất kích hai đường sao?
- Đường thứ nhất, thiếu gia cần làm cho cái vị sư phụ không có ý chí chiến đấu kia tỉnh táo lại, nhanh chóng mang ngươi và Âm Nhi tỷ tiến vào Hoàng Kim Thành, thăm dò tình huống của Tú Lực hoàng đế- đường thứ hai chính là bắt lấy La Kiệt.
Đường thứ nhất thì tất nhiên Phó Thư Bảo đã nghĩ tới, tuyệt đối tán đồng. Nhưng đường thứ hai lại khiến hắn kinh hãi:
- Uyển Nhi muội muội, ngươi sao lại nghĩ tới chuyện bắt La Kiệt? Dưới cục diện này, chúng ta mà đụng vào người La gia thì không phải là cho Thanh Dật Vương Tước và La gia có cớ để động đao với chúng ta sao?
Chu Uyển Nhi đáp:
- Chẳng lẽ thiếu gia không biết lén lút mà bắt hắn lại sao? Chẳng lẽ sau khi xong việc không biết giá họa cho Thái Bình Vương Tước sao?
Nếu như kế mượn dao giết người, giá họa cho người vô tội này là do một người trưởng thành nói ra thì Phó Thư Bảo cũng không thấy gì là không ổn. Nhưng nó lại do một cô bé mời hơn mười tuổi như Chu Uyển Nhi này nói ra, trong lòng hắn cảm thấy thật là quỷ dị.
- La gia mặc dù nhiều con cháu nhưng hiện giờ gia chủ La Nghiêm chỉ có một người con trai là La Kiệt thôi. Cho nên La Kiệt đối với hắn mà nói chính là mạng sống rồi. Chỉ cần La Kiệt biến mất, La Nghiêm khẳng định sẽ đại loạn, cũng nhất định sẽ dẫn ra hai con cá lớn mà thiếu gia muốn đối phó.
Hai con cá lớn mà Phó Thư Bảo muốn đối phó chính là tộc trưởng Xà Nhân tộc Kim Dịch và Ngả Mễ Đại Na. Chu Uyển Nhi phân tích như thế, lông mày hắn liền lập tức giãn ra.
Chu Uyển Nhi lại nói:
- Ta tin rằng La Kiệt nhất định nắm rất nhiều tin tức mà chúng ta không biết. Chỉ cần hắn rơi vào tay chúng ta, từ tin tức trong miệng hắn, chúng ta có thể biến cục diện bị động trước mắt thành chủ động rồi.
- Tốt lắm. Cứ làm như vậy đi.
Phó Thư Bảo cười tươi. Xem ra hắn chiêu mộ Chu Uyển Nhi làm quân sư và quản gia là chuyện vô cùng chuẩn xác rồi.
- Còn nữa, thiếu gia à. Chờ chuyện này xong rồi, ngươi phải cấp tiền cho ta để ta buôn bán nhé. Thế mạnh của ta không phải dùng âm mưu quỷ kế đâu, là buôn bán đấy.
Khi Phó Thư Bảo đang cảm thấy vui mừng, Chu Uyển Nhi vừa hờn vừa giận nói:
- Phải biết rằng người ta vẫn là một nữ tử chưa trưởng thành đấy. Bày âm mưu quỷ kế nhiều, lớn lên sẽ trở thành nữ nhân bại hoại mất.
- Ối...
Thế này thì Phó Thư Bảo cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Trước thì không muốn gọi là bé gái, giờ lại bảo là chưa lớn. Lòng dạ đàn bà đúng là khó đoán, kể cả một cô bé mới mười tuổi đã thế sao? Lại còn cái gì mà phụ nữ bại hoại chứ? Nếu như thế thì đã làm sao?
- Còn nữa, thiếu gia, ta có một yêu cầu, hy vọng người có thể thỏa mãn.
- Yêu cầu gì? Cứ nói đi.
Phó Thư Bảo rất sảng khoái đáp.
- Ta biết bên trong Tố Nhân Phường có rất nhiều quần áo xinh đẹp kỳ lạ, đều do thiếu gia tự mình thiết kế. Thứ đó, thiếu gia có thể lén cho ta một cái... Áo bikini không?
Phì, máu tươi bắn ra khỏi miệng Phó Thư Bảo...
Trong lòng thầm cảm thấy hỏng bét, nhưng hắn cũng không thể không bội phục thiên phú kinh người của Chu Uyển Nhi tại phương diện này. Nói cách khác, theo hắn thấy, Chu Uyển Nhi nếu không trưởng thành thành một người phụ nữ bại hoại thì đúng thật là phí của trời rồi.
o0o
Thanh danh thần y truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của kinh đô, Tú Lý muốn tìm cách tiến vào Hoàng Kim Thành cũng dễ dàng hơn nhiều. Chẳng qua cũng phải làm một số việc theo trình tự hành chính, cũng cần tốn chút thời gian.
Nếu đã chia ra để hành động thì phía Phó Thư Bảo cũng bắt đầu chuẩn bị thôi.
Tơ của Ngân Ti Tàm Mãng dao cắt không đứt chính là dây thừng tốt nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Còn có cả bao bố để trùm kín người. Cái này thì tương đối phổ biến, cũng rất dễ tìm. Kho lúa của sứ quán có rất nhiều bao tải to, vừa lúc cầm ra dùng tốt.
Giờ chỉ còn một thứ tài liệu quan trọng nhất, đó là thuốc mê hoặc là độc dược. Tài liệu như thế, đi mua ở nhà thuốc thì rõ ràng là để lại manh mối rồi. Nhưng chuyện này cũng được giải quyết tốt thôi. Bên cạnh hắn có một đại sư dùng độc là Độc Âm Nhi đây.
- Từ ngày thần y diễn trò tại Tố Nhân Phường, Âm Nhi hình như không vui lắm. Hiện tại mình đi tìm nàng xin thuốc mê gì đó, không biết là nàng có cố ý làm khó mình không đây? Chắc là không đâu. Âm Nhi muội dù hơi nóng tính một chút nhưng dù sao cũng là người biết tình biết lý. Chuyện đại sự như bắt La Kiệt. Nàng phải biết là không nên gây sự với ta...
Vừa chầm chậm đi về phía phòng Độc Âm Nhi, trong lòng Phó Thư Bảo lại ngổn ngang suy nghĩ.
Chuẩn bị các loại tài liệu thật ra là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng chuyện bắt một người có thân phận như La Kiệt mà thần không biết quỷ không hay thì lại là một chuyện có độ khó rất cao. Đây cũng là vấn đề mà Phó Thư Bảo đau đầu suy nghĩ mãi.
Còn chưa tới phòng Độc Âm Nhi, một tràng cười trong như chuông bạc đột nhiên truyền tới lỗ tai Phó Thư Bảo. Hắn không khỏi thu hồi tâm tư. Gặp phụ nữ là một chuyện rất phiền toái, cũng phải có sách lược. Hắn muốn tập trung tinh thần.
Dường như không chỉ có tiếng cười của mình Độc Âm Nhi mà còn có cả Chi Ni Nhã nữa.
Trong lòng Phó Thư Bảo lấy làm lạ:
- Hai nữ nhân này giống như là nước với lửa, sao lại ngồi trong cùng một phòng mà cười đùa đây?
Vừa nghĩ như thế, hắn cũng len lén bước tới, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nữa.
Nhón chân nhón tay, âm thầm đi tới cửa, một tràng cười trong trẻo lại đột nhiên truyền ra từ bên trong. Lúc này tiếng nói của Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã cũng đã truyền tới tai Phó Thư Bảo, mặc dù rất nhỏ nhưng làm sao có thể thoát khỏi thính giác của Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố lực như hắn chứ?
- Âm Nhi tỷ, ngươi có lấy làm lạ không? Bảo ca ca sao lại có thể thiết kế ra loại quần áo đẹp thế này chứ? Hơn nữa còn rất nhiều loại nhé. Ta dám đánh cược là ta đã đi nhiều nước trên thế giới, chưa thấy nữ nhân nước nào lại mặc quần áo như vậy đâu. Thế thì hắn làm sao lại thiết kế ra được chứ? Dù sao thì ta cũng không tin là hắn bộc phát ra linh cảm đâu.
- Chuyện này ta cũng không biết. Dù sao thì ta chỉ biết là hắn rất háo sắc. Một nam nhân háo sắc tới một trình độ nào đó, có loại y phục hạ lưu nào mà không thiết kế ra được chứ?
Phó Thư Bảo đứng ở ngoài cửa, sắc mặt đã biến thành màu gan lợn.
- Âm Nhi tỷ, ngươi nói Bảo ca ca háo sắc như thế, hắn có... Có ấy... Với ngươi không?
- Không có!
Âm Nhi tỷ, ngươi không nên tức giận như thế. Hắn có từng... Hôn ngươi không?
- Không có! Ngươi hỏi cái gì thế? Các ngươi có sao?
- Ấy? Không có mà!
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm mắng một tiếng.
- Mẹ kiếp, ai cũng giảo hoạt, muốn moi tin từ miệng đối phương cả. Xem ra đều không phải là loại đèn cạn dầu đâu.
Sự thật là hắn đều có tiếp xúc thân mật với hai nữ nhân này rồi, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi. Điểm này hắn còn hiểu rõ hơn hai nữ nhân này.
Đối với đám nữ nô của Tố Nhân Phường, bọn họ không phải nhảy vào một hố lửa mà tiến vào một cuộc sống hoàn toàn mới. Dựa theo lời của ông chủ thì các nàng cuối cùng phải trở thành mỹ nữ gián điệp xuất sắc nhất, không chỉ sắc nghệ vô song mà còn có thể học rất nhiều tri thức khác, thậm chí là kỹ xảo sát nhân.
Lúc đó, điểm quan trọng nhất trong công việc của bọn họ là phải thông qua phương thức dùng sắc dụ để thu các loại tin tức tình báo, nhưng cũng không phải muốn bọn họ đem bản thân ra để đổi lấy tin tức. Sự thật là chỉ cần bọn họ không muốn thì không ai bức bách bọn họ làm chuyện đó. Kể cả ông chủ cũng sẽ không làm vậy.
Nữ nô mà Phương Tín mua về đều là hải tặc, nô lệ bắt từ giặc cướp, nô lệ bỏ trốn, cũng có một số nữ tử đáng thương gia cảnh bần hàn, vì để người nhà sống sót mà phải tình nguyện làm nô lệ, cuối cùng lại được Phương Tín mua.
Những nữ tử này nếu không phải được Phương Tín mua thì chờ đợi bọn họ sẽ là cuộc sống nô lệ thê thảm hơn cả ngàn vạn lần. Chủ nhân của bọn họ căn bản sẽ không coi bọn họ là người. Nhưng Phó Thư Bảo lại không chỉ xem bọn họ là con người mà còn cho bọn họ cơ hội được giáo dục, thậm chí còn trả lương cao.
Chủ nhân như vậy, cuộc đời mới như vậy, ai mà không muốn nắm chặt chứ? Ai mà lại không biết cố gắng báo đáp chủ nhân của bọn họ chứ?
Thật ra chính Phó Thư Bảo cũng không yên cầu về phương diện này nọ nhưng nếu giờ cần hiến thân thì bọn họ cũng không chút do dự mà hiến thân ngay.
Sau vở kịch tại Tố Nhân Phường, tiếng tăm của vị thần y giả mạo Phó Thư Bảo liền nhanh chóng truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của kinh thành.
Kế hoạch đã định trước là cần Độc Âm Nhi hạ độc và giải độc, hiện giờ dù không làm vậy nhưng cũng có kết quả tốt như nhau.
Tất cả dường như đều phát triển theo phương hướng đã định cả.
- Hoa Hoa Thần y cái quỷ gì? Ta khinh. Ai lấy cái tên quê mùa này thế hả?
Nghe Phương Tín báo tin, Phó Thư Bảo cảm thấy đúng là quá buồn cười.
- Còn nữa...
Phương Tín nói một loạt:
- Thần y háo sắc, thần y kỹ viện, thần y đêm chơi tám nàng, thần y tăng độ lớn độ mạnh...
Thần y tăng độ lớn tăng độ mạnh à? Đột nhiên nghe thấy danh hiệu như thế, Phó Thư Bảo chỉ cảm thấy trời đất đảo điên, đầu choáng muốn chết. Trời đất, đây đâu phải tôn xưng của thần y. Đấy là danh hiệu của mấy kẻ lừa đảo bán thuốc kích dục thôi.
- Bên La gia cũng không có động tĩnh gì. La Kiệt không cho người tới phá quán nữa. Nhưng ta cũng vẫn muốn phái người đi giám thị tất cả cử động của La gia.
Cuối cùng Phương Tín báo cáo.
- Được rồi, ngươi cứ làm đi.
Phó Thư Bảo nói. Năng lực thu thập tin tức của Phương Tín càng ngày càng tốt, khiến hắn cũng cảm thấy vui mừng vì đã không nhìn lầm người.
Phương Tín gật gật đầu, đi ra ngoài cửa.
- Chờ một chút.
Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ tới một chuyện, gọi hắn lại:
- Đúng rồi, Phương Tín, ngươi chú ý cơ thể một chút, đừng có ngất ở Tố Nhân Phường đó.
Phương Tín cười hắc hắc nói:
- Thiếu gia đã sắp xếp tốt rồi. Thật ra ta cũng... thỉnh thoảng vụng trộm một chút nhưng không phải là tham lam quá. Mà các cô nương cũng đều coi thiếu gia là thần tượng, hai ngày nay đều quấn lấy ta hỏi về ngươi. Lần sau mà ngươi tới Tố Nhân Phường, bọn họ, bọn họ muốn...
- Bọn họ muốn làm gì chứ?
Phó Thư Bảo hơi tò mò hỏi.
Phương Tín cười ha hả nói:
- Bọn họ nói chỉ cần thiếu gia ăn được, chín mươi chị em bọn họ đều nguyện cùng hầu hạ thiếu gia đấy.
Chín mươi người sao? Dù vẫn rất tự tin đối với năng lực ở phương diện đó nhưng khi nghe thấy con số khổng lồ này, hai chân Phó Thư Bảo vẫn nhũn cả ra.
Đuổi Phương Tín ra khỏi sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc xong, trở lại Phó Thư Bảo liền thấy Chu Uyển Nhi đang đứng ở cửa phòng hắn, dáng vẻ gian gian, trông rất buồn cười.
- E hèm!
Cố ý đi thật nhẹ, Phó Thư Bảo mãi lúc tới sát phía sau Chu Uyển Nhi mới đột nhiên lên tiếng, lập tức khiến nàng giật nảy mình.
- Thiếu gia, thật là...
Trở thành quân sư kiêm quản gia của Phó Thư Bảo, Chu Uyển Nhi cũng sửa lại cách xưng hô, gọi Phó Thư Bảo giống như tất cả thuộc hạ và nữ nô của hắn.
- Ngươi can đảm như thế sao?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Còn nữa, ngươi lén len lút lút đứng ở cửa phòng ta là muốn làm gì hả?
Chu Uyển Nhi chu chu môi, có vẻ không vui nói:
- Ta không hề lén lén lút lút chút nào nhé. Ta là cố tình tới tìm ngươi đó.
- Âm Nhi tỷ tỷ và Chi Ni Nhã tỷ của ngươi đâu? Không phải là ngươi rất thích ở cùng với bọn họ à? Tới tìm ta làm gì?
Tuy là quân sư và quản gia của mình nhưng Phó Thư Bảo vẫn chưa để Chu Uyển Nhi làm chuyện gì. Từ khi nàng tới sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc tới nay vẫn thích chơi với Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã nhất, nếu không thì cũng đi với ca ca nàng là Chu Di Mộng. Gặp mặt đơn độc như thế này là lần đầu tiên đó.
- Đương nhiên là bày mưu cho ngươi rồi.
Chu Uyển Nhi chững chạc đàng hoàng nói.
Phó Thư Bảo cười:
- Ngươi được đó. Hôm nay muốn bày mưu gì cho ta đây?
- Trước khi ta nói, ta muốn hỏi rõ một điểm đã. Sau này thiếu gia đi tìm Phương Tín kia thì nhất định phải có mặt ta. Nếu không ta không thể nắm được tin tức liên tục, làm sao có thể đưa ra ý kiến cho người được chứ? Ngươi có thể làm thế không, thiếu gia?
Phó Thư Bảo ngạc nhiên nói:
- Thế nào, ngươi biết Phương Tín là người thu tin tức cho ta sao?
- Ta không chỉ biết hắn là người thu tin tức cho thiếu gia mà còn biết người lấy ngôi nhà cũ của chúng ta mở Tố Nhân Phường cơ.
- ....
- Chẳng qua ca ca ta đã nói rồi, cũ không đi thì mới không đến. Nhà cũ là của thiếu gia, chúng ta cũng chẳng ngại người dùng nó vào việc gì.
Phó Thư Bảo đúng là cảm thấy hơi đau đầu với quỷ tinh linh trước mặt này, cười khổ gật gật đầu:
- Được rồi, sau này Phương Tín tới báo cáo thì ta sẽ gọi ngươi. Hiện giờ thì nói ý kiến của ngươi được chứ? Phương Tín vừa rồi mới báo cáo là La gia không có động tĩnh gì. Mặt khác, bên Thái Bình Vương Tước cũng chưa có gì lạ. Hiện tại ta cũng chưa tìm được hướng đột phá.
Suy nghĩ một chút, Chu Uyển Nhi mới trầm ngâm nói:
- Nước muốn lặng mà gió chẳng đừng. Biểu hiện bình tĩnh như vậy thật ra mới là dấu hiệu nguy hiểm nhất. Hiện tại Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước không có hành động gì lớn, không phải là không muốn đối phó với chúng ta. Theo ta thấy, thật ra bọn họ đang so kiên nhẫn, xem ai không nhịn nổi mà ra tay trước. Như thế thì bọn họ mới có thể có một người làm ngư ông đắc lợi.
- Ý ngươi là, hiện giờ chúng ta giống như cá thịt trên thớt, ai cũng có thể chém giết sao?
- Còn không phải sao? Thanh Dật Vương Tước có quân giới làm hậu thuẫn, còn có cả La gia là đệ nhất thế gia của Tú Quốc, hiện tại lại có cả tộc trưởng xà tộc Kim Dịch tới giúp. Mà phía Thái Bình Vương Tước không chỉ có quan văn làm chỗ dựa, còn có Tử Bí Đảo Nhân Xã và Quy Vân Tông, thực lực cũng không dưới Thanh Dật Vương Tước chút nào. Vậy thưa thiếu gia, bên chúng ta có gì đây?
Ngừng lại một chút, Chu Uyển Nhi lại nhíu đôi mày tuyệt đẹp mà nói:
- Cái vị sư phụ Định Thiên Vương Tước của ngươi, ta nghe Âm Nhi tỷ nói, tối qua hắn còn lăn lộn một đêm tại Tố Nhân Phường, đến giờ cũng chưa thò mặt ra đâu.
Phó Thư Bảo:
- ....
Không phải hắn tức vì lão chơi bời mà tức vì lão không trả tiền!
Lấy danh nghĩa là sư phụ, lại còn có tiếng là tam vương tử của Tú Quốc, các cô nương của Tố Nhân Phường tất nhiên là muốn báo ân, tất nhiên là phải tranh thủ ngọt ngào với hắn, làm sao lại dám thu tiền hắn chứ?
- Thế cục bị động như vậy đối với chúng ta mà nói là rất bất lợi. Nếu không muốn ngồi yên đợi người tới chém giết thì chúng ta chỉ có xuất kích hai đường mới được!
- Xuất kích hai đường sao?
- Đường thứ nhất, thiếu gia cần làm cho cái vị sư phụ không có ý chí chiến đấu kia tỉnh táo lại, nhanh chóng mang ngươi và Âm Nhi tỷ tiến vào Hoàng Kim Thành, thăm dò tình huống của Tú Lực hoàng đế- đường thứ hai chính là bắt lấy La Kiệt.
Đường thứ nhất thì tất nhiên Phó Thư Bảo đã nghĩ tới, tuyệt đối tán đồng. Nhưng đường thứ hai lại khiến hắn kinh hãi:
- Uyển Nhi muội muội, ngươi sao lại nghĩ tới chuyện bắt La Kiệt? Dưới cục diện này, chúng ta mà đụng vào người La gia thì không phải là cho Thanh Dật Vương Tước và La gia có cớ để động đao với chúng ta sao?
Chu Uyển Nhi đáp:
- Chẳng lẽ thiếu gia không biết lén lút mà bắt hắn lại sao? Chẳng lẽ sau khi xong việc không biết giá họa cho Thái Bình Vương Tước sao?
Nếu như kế mượn dao giết người, giá họa cho người vô tội này là do một người trưởng thành nói ra thì Phó Thư Bảo cũng không thấy gì là không ổn. Nhưng nó lại do một cô bé mời hơn mười tuổi như Chu Uyển Nhi này nói ra, trong lòng hắn cảm thấy thật là quỷ dị.
- La gia mặc dù nhiều con cháu nhưng hiện giờ gia chủ La Nghiêm chỉ có một người con trai là La Kiệt thôi. Cho nên La Kiệt đối với hắn mà nói chính là mạng sống rồi. Chỉ cần La Kiệt biến mất, La Nghiêm khẳng định sẽ đại loạn, cũng nhất định sẽ dẫn ra hai con cá lớn mà thiếu gia muốn đối phó.
Hai con cá lớn mà Phó Thư Bảo muốn đối phó chính là tộc trưởng Xà Nhân tộc Kim Dịch và Ngả Mễ Đại Na. Chu Uyển Nhi phân tích như thế, lông mày hắn liền lập tức giãn ra.
Chu Uyển Nhi lại nói:
- Ta tin rằng La Kiệt nhất định nắm rất nhiều tin tức mà chúng ta không biết. Chỉ cần hắn rơi vào tay chúng ta, từ tin tức trong miệng hắn, chúng ta có thể biến cục diện bị động trước mắt thành chủ động rồi.
- Tốt lắm. Cứ làm như vậy đi.
Phó Thư Bảo cười tươi. Xem ra hắn chiêu mộ Chu Uyển Nhi làm quân sư và quản gia là chuyện vô cùng chuẩn xác rồi.
- Còn nữa, thiếu gia à. Chờ chuyện này xong rồi, ngươi phải cấp tiền cho ta để ta buôn bán nhé. Thế mạnh của ta không phải dùng âm mưu quỷ kế đâu, là buôn bán đấy.
Khi Phó Thư Bảo đang cảm thấy vui mừng, Chu Uyển Nhi vừa hờn vừa giận nói:
- Phải biết rằng người ta vẫn là một nữ tử chưa trưởng thành đấy. Bày âm mưu quỷ kế nhiều, lớn lên sẽ trở thành nữ nhân bại hoại mất.
- Ối...
Thế này thì Phó Thư Bảo cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Trước thì không muốn gọi là bé gái, giờ lại bảo là chưa lớn. Lòng dạ đàn bà đúng là khó đoán, kể cả một cô bé mới mười tuổi đã thế sao? Lại còn cái gì mà phụ nữ bại hoại chứ? Nếu như thế thì đã làm sao?
- Còn nữa, thiếu gia, ta có một yêu cầu, hy vọng người có thể thỏa mãn.
- Yêu cầu gì? Cứ nói đi.
Phó Thư Bảo rất sảng khoái đáp.
- Ta biết bên trong Tố Nhân Phường có rất nhiều quần áo xinh đẹp kỳ lạ, đều do thiếu gia tự mình thiết kế. Thứ đó, thiếu gia có thể lén cho ta một cái... Áo bikini không?
Phì, máu tươi bắn ra khỏi miệng Phó Thư Bảo...
Trong lòng thầm cảm thấy hỏng bét, nhưng hắn cũng không thể không bội phục thiên phú kinh người của Chu Uyển Nhi tại phương diện này. Nói cách khác, theo hắn thấy, Chu Uyển Nhi nếu không trưởng thành thành một người phụ nữ bại hoại thì đúng thật là phí của trời rồi.
o0o
Thanh danh thần y truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của kinh đô, Tú Lý muốn tìm cách tiến vào Hoàng Kim Thành cũng dễ dàng hơn nhiều. Chẳng qua cũng phải làm một số việc theo trình tự hành chính, cũng cần tốn chút thời gian.
Nếu đã chia ra để hành động thì phía Phó Thư Bảo cũng bắt đầu chuẩn bị thôi.
Tơ của Ngân Ti Tàm Mãng dao cắt không đứt chính là dây thừng tốt nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Còn có cả bao bố để trùm kín người. Cái này thì tương đối phổ biến, cũng rất dễ tìm. Kho lúa của sứ quán có rất nhiều bao tải to, vừa lúc cầm ra dùng tốt.
Giờ chỉ còn một thứ tài liệu quan trọng nhất, đó là thuốc mê hoặc là độc dược. Tài liệu như thế, đi mua ở nhà thuốc thì rõ ràng là để lại manh mối rồi. Nhưng chuyện này cũng được giải quyết tốt thôi. Bên cạnh hắn có một đại sư dùng độc là Độc Âm Nhi đây.
- Từ ngày thần y diễn trò tại Tố Nhân Phường, Âm Nhi hình như không vui lắm. Hiện tại mình đi tìm nàng xin thuốc mê gì đó, không biết là nàng có cố ý làm khó mình không đây? Chắc là không đâu. Âm Nhi muội dù hơi nóng tính một chút nhưng dù sao cũng là người biết tình biết lý. Chuyện đại sự như bắt La Kiệt. Nàng phải biết là không nên gây sự với ta...
Vừa chầm chậm đi về phía phòng Độc Âm Nhi, trong lòng Phó Thư Bảo lại ngổn ngang suy nghĩ.
Chuẩn bị các loại tài liệu thật ra là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng chuyện bắt một người có thân phận như La Kiệt mà thần không biết quỷ không hay thì lại là một chuyện có độ khó rất cao. Đây cũng là vấn đề mà Phó Thư Bảo đau đầu suy nghĩ mãi.
Còn chưa tới phòng Độc Âm Nhi, một tràng cười trong như chuông bạc đột nhiên truyền tới lỗ tai Phó Thư Bảo. Hắn không khỏi thu hồi tâm tư. Gặp phụ nữ là một chuyện rất phiền toái, cũng phải có sách lược. Hắn muốn tập trung tinh thần.
Dường như không chỉ có tiếng cười của mình Độc Âm Nhi mà còn có cả Chi Ni Nhã nữa.
Trong lòng Phó Thư Bảo lấy làm lạ:
- Hai nữ nhân này giống như là nước với lửa, sao lại ngồi trong cùng một phòng mà cười đùa đây?
Vừa nghĩ như thế, hắn cũng len lén bước tới, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nữa.
Nhón chân nhón tay, âm thầm đi tới cửa, một tràng cười trong trẻo lại đột nhiên truyền ra từ bên trong. Lúc này tiếng nói của Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã cũng đã truyền tới tai Phó Thư Bảo, mặc dù rất nhỏ nhưng làm sao có thể thoát khỏi thính giác của Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố lực như hắn chứ?
- Âm Nhi tỷ, ngươi có lấy làm lạ không? Bảo ca ca sao lại có thể thiết kế ra loại quần áo đẹp thế này chứ? Hơn nữa còn rất nhiều loại nhé. Ta dám đánh cược là ta đã đi nhiều nước trên thế giới, chưa thấy nữ nhân nước nào lại mặc quần áo như vậy đâu. Thế thì hắn làm sao lại thiết kế ra được chứ? Dù sao thì ta cũng không tin là hắn bộc phát ra linh cảm đâu.
- Chuyện này ta cũng không biết. Dù sao thì ta chỉ biết là hắn rất háo sắc. Một nam nhân háo sắc tới một trình độ nào đó, có loại y phục hạ lưu nào mà không thiết kế ra được chứ?
Phó Thư Bảo đứng ở ngoài cửa, sắc mặt đã biến thành màu gan lợn.
- Âm Nhi tỷ, ngươi nói Bảo ca ca háo sắc như thế, hắn có... Có ấy... Với ngươi không?
- Không có!
Âm Nhi tỷ, ngươi không nên tức giận như thế. Hắn có từng... Hôn ngươi không?
- Không có! Ngươi hỏi cái gì thế? Các ngươi có sao?
- Ấy? Không có mà!
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm mắng một tiếng.
- Mẹ kiếp, ai cũng giảo hoạt, muốn moi tin từ miệng đối phương cả. Xem ra đều không phải là loại đèn cạn dầu đâu.
Sự thật là hắn đều có tiếp xúc thân mật với hai nữ nhân này rồi, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi. Điểm này hắn còn hiểu rõ hơn hai nữ nhân này.
/693
|