Kim Dịch đột nhiên tức giận nói:
- Mẹ kiếp, rốt cục các ngươi có quan hệ gì, sao lại phức tạp như vậy?
- Phó Thư Bảo, ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta... Không bỏ trốn cùng người khác!
Băng Oánh tức tới mặt đỏ tía tai, rốt cục cũng thu được dũng khí mà nói. Tuy nhiên chỉ nói một câu, trong lòng có quỷ nên đã xấu hổ tới quẫn bách không chịu nổi rồi.
- Ngươi không chỉ bỏ trốn với Tú Cát mà e rằng đã lên giường với hắn rồi, phải không?
Phó Thư Bảo cười lạnh nói. Vị thê tử tương lai này cho tới giờ chưa bao giờ đứng trên lập trường của hắn để suy nghĩ bất cứ một vấn đề gì. Chuyện này khiến hắn không thể có chút thương xót nào với nàng.
- Ngươi...
Băng Oánh đột nhiên nghĩ tới chiếc bút lông tà ác kia, cũng không có gan lên tiếng.
Phó Thư Bảo cũng chẳng thèm liếc nàng một cái nào nữa, tức giận nói:
- Như vậy đi, hoặc là chúng ta tranh chấp ngay tại đây, hiềm nghi lẫn nhau, tới ngày mai cùng chết, hoặc là theo cách ta làm, cùng nhau tiến công Hoàng Kim Thành.
Mạc Khinh Vân im lặng.
Kim Dịch cũng không nói gì.
Phó Thư Bảo cười lạnh nói:
- Hai các ngươi một là tộc trưởng Xà Nhân tộc, một là tông chủ Quy Vân Tông nhưng ta thấy các ngươi chẳng qua chỉ là loại người ích kỷ, chẳng coi tính mạng người nhà mình vào đâu. Thôi đi, xem như lão tử không biết gì hết, ngày mai cùng chết đi. Một người thì nghĩ tới bí mật của Luyện Thiên Thần Quyển, một kẻ còn muốn lấy Luyện Thiên Thần Quyển, còn muốn tạo quan hệ với hoàng đế tương lai. Các ngươi cứ vào quan tài mà mơ đi! Âm Nhi, chúng ta trở về đi. Trở về ngủ một giấc sảng khoái.
- Ừ.
Độc Âm Nhi đáp một tiếng, rất dịu dàng.
- Chờ một chút!
Mạc Khinh Vân gọi Phó Thư Bảo lại, nói:
- Chúng ta có thể phát tín hiệu cho người bên ngoài ra tay, nhưng sau khi ra tay thì chúng ta ở trong Hoàng Kim Thành, trong tay trống không.
Phó Thư Bảo nói:
- Ta có biện pháp...
Một đám mây đen kéo tới. Cả bầu trời đêm vốn thoáng đáng lập tức trở nên đen tối.
o0o
Một đám lửa được đốt lên từ trong Ngự Hoa Viên, trong chớp mắt đã khuếch tán tới địa phương khác của Hoàng Kim Thành. Đương nhiên gió cũng có tác dụng nhưng không phải là lý do khiến hỏa thế khuếch tán mạnh. Nó có thể lan nhanh như thế là bởi vì người phóng hỏa chính là Phó Thư Bảo.
Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa có tính xuyên thấu quỷ dị và năng lực phi hành, nước bình thường không có khả năng diệt được. Cho nên Hoàng Kim Vệ nắm thủy Nguyên Tố tới cứu hỏa mà mồi lửa lại bất diệt, thường vừa bị diệt lại nổi lên. Chẳng qua khi phóng hỏa trước mặt Mạc Khinh Vân và Kim Dịch, hắn cũng không có gan lộ ra Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của mình, vẫn phải dùng Bạch Lân Phấn để che dấu màu sắc thực.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Hoàng Kim Thành đã tràn ngập ánh lửa, loạn thành một đám.
Ngay lúc thế lửa lan rộng, Mạc Khinh Vân và Kim Dịch liền lần lượt có động tác.
Mạc Khinh Vân móc một ống tròn bằng kim loại màu đen dài cỡ ngón tay ra, truyền Đại Vô Vũ Trụ Lực của hắn vào trong đó. Ống tròn màu đen kia liền rít lên một tiếng, đột nhiên bắn lên trên không trung. Bay tới một độ cao nhất định, nổ ầm một cái liền bùng nổ. Trong nháy mắt, cả bầu trời đêm đen kịt liền có một vùng hoa khói rất lớn nở ra, ánh sáng như ngọc rất cuốn hút.
Khói hoa Lực Luyện Khí loại thu nhỏ. Phó Thư Bảo lần đầu tiên được thấy thứ này. Thái Bình Vương Tước lần này xem ra cũng bỏ đủ tiền vốn rồi.
Ngay sau Mạc Khinh Vân, Kim Dịch cũng móc ra một quả cầu kim loại tròn màu đen, chỉ lớn hơn một trứng gà một chút. Cũng không thấy Kim Dịch truyền lực lượng vào bên trong, trực tiếp ném lên không trung. Ầm một tiếng nổ vang, một đám lửa liền nở rộ trên bầu trời, phạm vi còn rộng hơn cả loại Lực Luyện Khí khói hoa thu nhỏ của Mạc Khinh Vân một chút.
Đến lúc này, tín hiệu ra tay xem như đã được phát ra rồi.
Mạc Khinh Vân và Kim Dịch đồng thời đưa mắt ra nhìn thẳng vào Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo nhún nhún vai, cười khổ nói:
- Ta là đệ tử của Tam vương tử Định Thiên Vương Tước, các ngươi không nghĩ là sư phụ ta có năng lực bày phục binh để tranh đoạt vương vị đấy chứ?
Mạc Khinh Vân hừ lạnh một tiếng:
- Tú Lý là một vương tước không tranh giành gì nhất trong vương thất Tú Quốc. Chuyện này mọi người trong Tú Quốc đều biết. Ta cũng chẳng trông cậy là hắn cũng có nhân mã tiến tới. Bây giờ ta chỉ muốn biết, chúng ta đã làm những việc cần làm rồi, đối sách của ngươi là gì? Ta cũng không muốn tới khi tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ mang người giết tới đây rồi mà ngươi mới nói ra đâu.
- Đi theo ta đi. Các ngươi cũng phải tới gặp hoàng đế Tú Lực thật một chút.
Phó Thư Bảo đưa mắt nhìn Độc Âm Nhi, lại kéo nàng đi về phía lương đình trong hồ nước.
- Phó Thư Bảo, hừ hừ...
Mạc Khinh Vân đi phía sau thầm cười lạnh.
- Hiện giờ ngươi là con cá mà lão tử coi trọng, thò tay là có thể bắt được. Lần này thực sự có thu hoạch rồi. Tấn công mạnh mẽ thế này, binh mã của Thanh Dật Vương Tước nhất định sẽ tổn thất thảm trọng. Nhân mã của Thái Bình Vương Tước cũng tổn hao nhiều, lực lượng một phương suy yếu, một phương lại giữ được thực lực. Đợi khi trận tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này Thái Bình Vương Tước chiếm thế thượng phong thì ta sẽ bắt tiểu tử này. Luyện Thiên Thần Quyển sẽ là của ta rồi!
Đi đến lương đình trong hồ nước, Phó Thư Bảo lại lấy chuông nhỏ màu vàng vẫn đeo ở thắt lưng ra lay động nhẹ nhàng. Tiếng chuông từ từ lan ra. Dưới một vùng khói lửa chiếu rọi, tiếng chuông này không phù hợp với khung cảnh lắm.
- Tiểu tử, ngươi tự dưng rung chuông làm gì thế?
Kim Dịch cảnh giác nói.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Xin lỗi, mỗi khi ta lo lắng thì lại rung chuông này. Tiếng động như vậy sẽ không truyền xa đâu. Tộc trưởng Kim Dịch ngươi cứ yên tâm đi, sẽ không dẫn Hoàng Kim Vệ tới đâu.
Băng Oánh khinh thường phì một tiếng:
- Tiếng chuông kia của hắn là gọi bốn nữ bộc mỹ nữ của hắn. Hừ, cũng chỉ có loại hạ lưu háo sắc như hắn mới có thể làm ra cái thứ đồ chơi này.
- Xem ra ngươi cũng hiểu tương đối rõ vị hôn phu tương lai của mình đó.
Phó Thư Bảo cười cười.
- Phì! Ta dù chết cũng không cưới ngươi.
Sắc mặt Băng Oánh lạnh như băng.
- Vậy thì ngươi đi chết đi. Chỉ cần ta không chết thì cữu gia Tông Chủ của ngươi sẽ bắt ngươi đi đổi lấy nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển. Mà ta thì khẳng định sẽ không chết.
- Ngươi...
Băng Oánh lập tức tắt tiếng. So miệng lưỡi với Phó Thư Bảo thì nàng tất nhiên là thất bại chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Phó Thư Bảo cũng không nói gì thêm. Mấy cái chuông vàng ròng để gọi đám Đông Mai hắn đã thưởng cho Thanh Thủy rồi. Trên người hắn chỉ còn một chiếc chuông liên thể với Thanh Thủy.
Ở trong kinh đô, chỉ cần hắn truyền lực lượng vào đây, rung chuông là Thanh Thủy có thể tìm được hắn. Mà lợi dụng tốc độ phi hành của đôi cánh lực lượng, chẳng mất bao lâu là có thể tới đây rồi.
Mạc Khinh Vân và Kim Dịch đều có viện binh, hắn làm sao có thể không có chứ?
- Tiểu tử, ngươi đi chậm chạp như vậy là có ý đồ gì?
Phát giác ra dưới tình huống như thế này, Phó Thư Bảo vẫn giữ tốc độ đi như tản bộ, Mạc Khinh Vân rốt cục cũng nổi lòng cảnh giác.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Mạc tông chủ, ngươi là tông sư một phái, lá gan hẳn không nhỏ như vậy chứ? Ta không sợ, ngươi sợ cái gì?
Mạc Khinh Vân quát lớn:
- Nói nhảm ít thôi. Mau dẫn đường!
- Tốt, ta dẫn đường đây.
Phó Thư Bảo lúc này mới bước nhanh về phía hồ nước.
Đi đến lương đình ở giữa hồ nước, Phó Thư Bảo liền dời cái bàn đá đi, lộ ra một cửa động.
- Mẹ kiếp, rốt cục các ngươi có quan hệ gì, sao lại phức tạp như vậy?
- Phó Thư Bảo, ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta... Không bỏ trốn cùng người khác!
Băng Oánh tức tới mặt đỏ tía tai, rốt cục cũng thu được dũng khí mà nói. Tuy nhiên chỉ nói một câu, trong lòng có quỷ nên đã xấu hổ tới quẫn bách không chịu nổi rồi.
- Ngươi không chỉ bỏ trốn với Tú Cát mà e rằng đã lên giường với hắn rồi, phải không?
Phó Thư Bảo cười lạnh nói. Vị thê tử tương lai này cho tới giờ chưa bao giờ đứng trên lập trường của hắn để suy nghĩ bất cứ một vấn đề gì. Chuyện này khiến hắn không thể có chút thương xót nào với nàng.
- Ngươi...
Băng Oánh đột nhiên nghĩ tới chiếc bút lông tà ác kia, cũng không có gan lên tiếng.
Phó Thư Bảo cũng chẳng thèm liếc nàng một cái nào nữa, tức giận nói:
- Như vậy đi, hoặc là chúng ta tranh chấp ngay tại đây, hiềm nghi lẫn nhau, tới ngày mai cùng chết, hoặc là theo cách ta làm, cùng nhau tiến công Hoàng Kim Thành.
Mạc Khinh Vân im lặng.
Kim Dịch cũng không nói gì.
Phó Thư Bảo cười lạnh nói:
- Hai các ngươi một là tộc trưởng Xà Nhân tộc, một là tông chủ Quy Vân Tông nhưng ta thấy các ngươi chẳng qua chỉ là loại người ích kỷ, chẳng coi tính mạng người nhà mình vào đâu. Thôi đi, xem như lão tử không biết gì hết, ngày mai cùng chết đi. Một người thì nghĩ tới bí mật của Luyện Thiên Thần Quyển, một kẻ còn muốn lấy Luyện Thiên Thần Quyển, còn muốn tạo quan hệ với hoàng đế tương lai. Các ngươi cứ vào quan tài mà mơ đi! Âm Nhi, chúng ta trở về đi. Trở về ngủ một giấc sảng khoái.
- Ừ.
Độc Âm Nhi đáp một tiếng, rất dịu dàng.
- Chờ một chút!
Mạc Khinh Vân gọi Phó Thư Bảo lại, nói:
- Chúng ta có thể phát tín hiệu cho người bên ngoài ra tay, nhưng sau khi ra tay thì chúng ta ở trong Hoàng Kim Thành, trong tay trống không.
Phó Thư Bảo nói:
- Ta có biện pháp...
Một đám mây đen kéo tới. Cả bầu trời đêm vốn thoáng đáng lập tức trở nên đen tối.
o0o
Một đám lửa được đốt lên từ trong Ngự Hoa Viên, trong chớp mắt đã khuếch tán tới địa phương khác của Hoàng Kim Thành. Đương nhiên gió cũng có tác dụng nhưng không phải là lý do khiến hỏa thế khuếch tán mạnh. Nó có thể lan nhanh như thế là bởi vì người phóng hỏa chính là Phó Thư Bảo.
Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa có tính xuyên thấu quỷ dị và năng lực phi hành, nước bình thường không có khả năng diệt được. Cho nên Hoàng Kim Vệ nắm thủy Nguyên Tố tới cứu hỏa mà mồi lửa lại bất diệt, thường vừa bị diệt lại nổi lên. Chẳng qua khi phóng hỏa trước mặt Mạc Khinh Vân và Kim Dịch, hắn cũng không có gan lộ ra Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của mình, vẫn phải dùng Bạch Lân Phấn để che dấu màu sắc thực.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Hoàng Kim Thành đã tràn ngập ánh lửa, loạn thành một đám.
Ngay lúc thế lửa lan rộng, Mạc Khinh Vân và Kim Dịch liền lần lượt có động tác.
Mạc Khinh Vân móc một ống tròn bằng kim loại màu đen dài cỡ ngón tay ra, truyền Đại Vô Vũ Trụ Lực của hắn vào trong đó. Ống tròn màu đen kia liền rít lên một tiếng, đột nhiên bắn lên trên không trung. Bay tới một độ cao nhất định, nổ ầm một cái liền bùng nổ. Trong nháy mắt, cả bầu trời đêm đen kịt liền có một vùng hoa khói rất lớn nở ra, ánh sáng như ngọc rất cuốn hút.
Khói hoa Lực Luyện Khí loại thu nhỏ. Phó Thư Bảo lần đầu tiên được thấy thứ này. Thái Bình Vương Tước lần này xem ra cũng bỏ đủ tiền vốn rồi.
Ngay sau Mạc Khinh Vân, Kim Dịch cũng móc ra một quả cầu kim loại tròn màu đen, chỉ lớn hơn một trứng gà một chút. Cũng không thấy Kim Dịch truyền lực lượng vào bên trong, trực tiếp ném lên không trung. Ầm một tiếng nổ vang, một đám lửa liền nở rộ trên bầu trời, phạm vi còn rộng hơn cả loại Lực Luyện Khí khói hoa thu nhỏ của Mạc Khinh Vân một chút.
Đến lúc này, tín hiệu ra tay xem như đã được phát ra rồi.
Mạc Khinh Vân và Kim Dịch đồng thời đưa mắt ra nhìn thẳng vào Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo nhún nhún vai, cười khổ nói:
- Ta là đệ tử của Tam vương tử Định Thiên Vương Tước, các ngươi không nghĩ là sư phụ ta có năng lực bày phục binh để tranh đoạt vương vị đấy chứ?
Mạc Khinh Vân hừ lạnh một tiếng:
- Tú Lý là một vương tước không tranh giành gì nhất trong vương thất Tú Quốc. Chuyện này mọi người trong Tú Quốc đều biết. Ta cũng chẳng trông cậy là hắn cũng có nhân mã tiến tới. Bây giờ ta chỉ muốn biết, chúng ta đã làm những việc cần làm rồi, đối sách của ngươi là gì? Ta cũng không muốn tới khi tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ mang người giết tới đây rồi mà ngươi mới nói ra đâu.
- Đi theo ta đi. Các ngươi cũng phải tới gặp hoàng đế Tú Lực thật một chút.
Phó Thư Bảo đưa mắt nhìn Độc Âm Nhi, lại kéo nàng đi về phía lương đình trong hồ nước.
- Phó Thư Bảo, hừ hừ...
Mạc Khinh Vân đi phía sau thầm cười lạnh.
- Hiện giờ ngươi là con cá mà lão tử coi trọng, thò tay là có thể bắt được. Lần này thực sự có thu hoạch rồi. Tấn công mạnh mẽ thế này, binh mã của Thanh Dật Vương Tước nhất định sẽ tổn thất thảm trọng. Nhân mã của Thái Bình Vương Tước cũng tổn hao nhiều, lực lượng một phương suy yếu, một phương lại giữ được thực lực. Đợi khi trận tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này Thái Bình Vương Tước chiếm thế thượng phong thì ta sẽ bắt tiểu tử này. Luyện Thiên Thần Quyển sẽ là của ta rồi!
Đi đến lương đình trong hồ nước, Phó Thư Bảo lại lấy chuông nhỏ màu vàng vẫn đeo ở thắt lưng ra lay động nhẹ nhàng. Tiếng chuông từ từ lan ra. Dưới một vùng khói lửa chiếu rọi, tiếng chuông này không phù hợp với khung cảnh lắm.
- Tiểu tử, ngươi tự dưng rung chuông làm gì thế?
Kim Dịch cảnh giác nói.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Xin lỗi, mỗi khi ta lo lắng thì lại rung chuông này. Tiếng động như vậy sẽ không truyền xa đâu. Tộc trưởng Kim Dịch ngươi cứ yên tâm đi, sẽ không dẫn Hoàng Kim Vệ tới đâu.
Băng Oánh khinh thường phì một tiếng:
- Tiếng chuông kia của hắn là gọi bốn nữ bộc mỹ nữ của hắn. Hừ, cũng chỉ có loại hạ lưu háo sắc như hắn mới có thể làm ra cái thứ đồ chơi này.
- Xem ra ngươi cũng hiểu tương đối rõ vị hôn phu tương lai của mình đó.
Phó Thư Bảo cười cười.
- Phì! Ta dù chết cũng không cưới ngươi.
Sắc mặt Băng Oánh lạnh như băng.
- Vậy thì ngươi đi chết đi. Chỉ cần ta không chết thì cữu gia Tông Chủ của ngươi sẽ bắt ngươi đi đổi lấy nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển. Mà ta thì khẳng định sẽ không chết.
- Ngươi...
Băng Oánh lập tức tắt tiếng. So miệng lưỡi với Phó Thư Bảo thì nàng tất nhiên là thất bại chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Phó Thư Bảo cũng không nói gì thêm. Mấy cái chuông vàng ròng để gọi đám Đông Mai hắn đã thưởng cho Thanh Thủy rồi. Trên người hắn chỉ còn một chiếc chuông liên thể với Thanh Thủy.
Ở trong kinh đô, chỉ cần hắn truyền lực lượng vào đây, rung chuông là Thanh Thủy có thể tìm được hắn. Mà lợi dụng tốc độ phi hành của đôi cánh lực lượng, chẳng mất bao lâu là có thể tới đây rồi.
Mạc Khinh Vân và Kim Dịch đều có viện binh, hắn làm sao có thể không có chứ?
- Tiểu tử, ngươi đi chậm chạp như vậy là có ý đồ gì?
Phát giác ra dưới tình huống như thế này, Phó Thư Bảo vẫn giữ tốc độ đi như tản bộ, Mạc Khinh Vân rốt cục cũng nổi lòng cảnh giác.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Mạc tông chủ, ngươi là tông sư một phái, lá gan hẳn không nhỏ như vậy chứ? Ta không sợ, ngươi sợ cái gì?
Mạc Khinh Vân quát lớn:
- Nói nhảm ít thôi. Mau dẫn đường!
- Tốt, ta dẫn đường đây.
Phó Thư Bảo lúc này mới bước nhanh về phía hồ nước.
Đi đến lương đình ở giữa hồ nước, Phó Thư Bảo liền dời cái bàn đá đi, lộ ra một cửa động.
/693
|