Độc Âm Nhi dù mỗi ngày đều tu luyện hai lần, hơn nữa dùng linh quả Thiên Diệp Phù Bình nhưng nàng vẫn cảm thấy rõ ràng là Phó Thư Bảo tiến bộ nhanh hơn mình. Nàng không cách nào đuổi theo nổi. Càng khiến nàng buồn phiền là khi biết Phó Thư Bảo có tài liệu tu luyện siêu cấp Linh vẫn thạch thạch hạch nhưng không có Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa như Phó Thư Bảo thì nàng cũng không cách nào tu luyện được.
Như vậy chẳng khác nào một người đói khát trong sa mạc, đột nhiên nhìn thấy một hồ nước tràn ngập sóng xanh, nhưng lại giống như khung cảnh ảo ảnh trên mặt biển.
Như vậy, lộ trình vốn cần hai mươi ngày mới có thể đi hết, phải bốn mươi ngày sau mới kết thúc. Vượt qua Linh Tú sơn mạch, tiến vào địa giới lãnh địa của Độc Lang Tộc.
Từ kinh đô đi về hướng tây, quãng đường xa xôi, địa thế càng lúc càng phức tạp, dân cư cũng càng ngày càng thưa thớt. Nếu như từ lãnh địa của Độc Lang Tộc đi tiếp về phía tây thì sẽ tới sa mạc hoang vu, nhìn thấy sa mạc Vô Thủy không bờ bến.
Nếu có thể đi xuyên qua sa mạc Vô Thủy, như vậy có thể tới địa giới của Tư Ba Quốc xa xôi tại Trung Châu. Đúng là từ biến đổi trên mặt đất đã có thể thấy được, đất phong của Tú Lý là một khối xương khó gặm thế nào.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, tên sư phụ này lại muốn đồ đệ Phó Thư Bảo tiếp nhận.
Phó Thư Bảo dù xem như là một phú ông nhưng một chút tiền của hắn đối với một vùng đất phong hoang vu như vậy, dùng cải thiện một chút mà nói chẳng khác nào dùng một ly nước cứu hỏa, còn lâu mới đủ.
Bốn phía lãnh địa của Độc Lang Tộc toàn là núi cao và rừng rậm, là một vùng đầm lầy tương đối bằng phẳng. nếu không bay từ trên trời xuống thì cũng chỉ có một cửa vào, đó là một dải đường hẹp giữa hai ngọn núi, Nhất Tuyến Thiên.
Đội ngũ đi đến Nhất Tuyến Thiên, Thập Bát Lang Kỵ của Độc Lang Tộc đã đợi ở đó.
Qua Nhất Tuyến Thiên, địa thế thấp hẳn, cuối cùng là vùng đầm lầy bùn đất. Xe ngựa căn bản không thể di chuyển trong này. Không còn cách nào khác, mấy chiếc xe đi từ kinh đô tới đành phải dỡ ra, ném vào bên trong đầm lầy. La Kiệt, Ngả Mễ Đại Na, Thập Tứ, Thập Thất, bốn tên tù binh lúc này mới được thấy ánh mặt trời.
Hơn năm mươi ngày đường bôn ba, bọn họ đều bị ném vào bên trong thùng xe tối mịt, ngay cả những nhu cầu cá nhân cũng rất hạn chế, khổ không chịu nổi.
- Các ngươi đưa ta tới nơi nào thế này?
La Kiệt nhìn bốn phía, thấy xung quanh toàn là núi cao và rừng rậm nguyên thủy, kéo dài ngút tầm mắt, âm trầm vô cùng, tâm trạng lập tức trở nên khủng hoảng.
Phó Thư Bảo ngồi thoải mái trên lưng ngựa, quay lại cười hắc hắc nói:
- Kiệt công tử, chúng ta đang đi đến lãnh địa của Độc Lang Tộc. Nơi ngươi đứng hiện giờ là Vụ Tráo Chiểu Trạch. Cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng có nhảy vào trong đầm lầy nhé. Đến lúc đó ta sẽ không cứu ngươi đâu.
- Phó Thư Bảo, thả ta ra đi. Ta sẽ cho ngươi tiền xài cả đời không hết.
- Ha ha... Vậy ngươi ngoan ngoãn câm miệng đi, ta sẽ cho ngươi tiền xài cả đời cũng không hết, thế nào?
Hai người đều là kẻ có tiền, miệng đều thối như nhau.
- Ta... Ta có thể cho ngươi tất!
- Câm miệng ngươi lại! Đừng cho rằng thiếu gia của chúng ta là người tâm địa thiện lương thì ngươi được voi đòi tiên. Bổn cô nương không thích ngươi chút nào!
Đông Mai trông coi tù binh, liền dùng roi da quất lên mông La Kiệt. Chát một tiếng giòn tan, da rách thịt nát.
- Một nữ bộc mà dám đánh ta!
Đối mặt với Phó Thư Bảo thì La Kiệt còn kiêng nể nhưng đối mặt với Đông Mai thì nộ khí của hắn lại tái phát.
Xuân Lan bên cạnh liền giơ chân phấn lên đạp hắn một cước:
- Nếu không đi thì bổn cô nương sẽ ném người vào trong hố bùn ngay!
Mặc dù trông rất xinh xắn nhưng khi nổi nóng, nàng đúng là có chút mùi vị của hổ cái.
- Kiệt công tử, nhịn một chút đi...
Ngả Mễ Đại Na quần áo ối loạn, nhắc nhở nhỏ một câu.
La Kiệt mím mím môi, trong lòng dù hận không thể chính tay đâm hai nữ bộc đáng chửi hắn này nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, yên lặng đi theo Ngả Mễ Đại Na, buồn phiền tiến về phía trước.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Độc Âm Nhi. Nàng cười khổ lắc đầu, trong lòng thầm mắng:
- Chủ nhân bất chính không nuôi nổi nữ bộc nghiêm chỉnh, cũng đều không phải thứ tốt.
Dưới sự dẫn dắt của Độc Âm Nhi và Thập Bát Lang Kỵ, di chuyển hồi lâu, rốt cục cũng xuyên qua vùng đầy đầm lầy, tiến vào một khu đất bằng phẳng rộng lớn. Một bộ tộc xuất hiện trong mắt mọi người. Kiến trúc của bộ tộc này phần lớn là cây cỏ, bốn phía dùng hàng rào tre gỗ vây lại, phòng ngự dã thú tiến vào.
Trên đường Phó Thư Bảo đã được Độc Âm Nhi nói rõ, Độc Lang Tộc ngày nay chỉ có hơn hai ngàn nhân khẩu, hơn nữa một nửa đều là người già trẻ nhỏ. Sự hưng thịnh năm xưa đã không còn tồn tại nữa. Nếu không phải có Vụ Tráo Chiểu Trạch hiểm ác ngăn cách với thế giới bên ngoài thì e rằng tộc này đã bị tuyệt diệt từ lâu rồi.
Còn chưa tới cửa trại, Độc Hoạt đã mang một đám tộc nhân đi ra đón.
Nghe nói lần này Phó Thư Bảo không chỉ lôi mấy củ khoai lang nóng bỏng tay tới mà còn dẫn theo cả Dật Hương Công Chúa của Thánh Đóa Lan Quốc tiến hành khảo sát Độc Lang Tộc, Độc Hoạt lập tức dở khóc dở cười. Khách sáo vài câu với Chi Ni Nhã, hắn liền kéo Phó Thư Bảo tới một bên nói:
- Tiểu Phó, ngươi làm gì vậy hả? Bắt La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na làm con tin, như vậy không phải là dẫn địch thủ cường đại tới lãnh địa của chúng ta sao? Thế còn chưa tính, ngươi sao lại còn lừa gạt công chúa dị quốc tới. Phải biết rằng Thánh Đóa Lan Quốc cũng là một đại quốc không kém Tú Quốc, chúng ta càng không thể trêu vào đâu.
Phó Thư Bảo lúc này mới nói hết kế hoạch bắt đám người La Kiệt ra, sau đó lại nói:
- Độc lão, người cứ yên tâm. Kể cả cha La Kiệt là La Nghiêm cũng không biết ta bắt nhi tử của hắn. Chỉ cần tin tức không lộ ra ngoài thì ai mà biết được chứ? Còn cả Chi Ni Nhã, người càng không cần quan tâm. Đó là... Ha ha, hồng nhan tri kỷ của ta.
- Cái gì?
Độc Hoạt nhất thời sững sờ tại chỗ. Theo hắn nhận thấy, cháu gái bảo bối của hắn và tên tiểu tử này đã sớm có tình cảm sâu sắc, sao lại mọc ra một Chi Ni Nhã này nữa? Nghiêng mắt thấy cháu gái bảo bối của mình đang cười nói gì đó với công chúa dị quốc tóc vàng kia, xem ra rất hòa hợp. Như thế lại càng khiến hắn mơ hồ.
Đang nói chuyện, một thân ảnh màu lục bay vọt ra khỏi bộ tộc, còn chưa tới trước mặt thì Thanh Thủy đã kinh hoàng vọt tới ngăn cản. Động tác của hai người đều cực nhanh. Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, trong không trung đã truyền ra một tiếng chấn động rất lớn!
Đột nhiên ra tay chính là thánh tộc trưởng Độc Vô Song của Độc Lang Tộc và Thanh Thủy. Người trước thì bay ra muốn ôm nhi tử một cái nhưng hành động mạnh mẽ tất nhiên lập tức khiến Thanh Thủy phản ứng.
Là thị vệ thiếp thân của Phó Thư Bảo, lấy an toàn của hắn làm mục tiêu cao nhất, làm sao nàng có thể để Độc Vô Song thành công được chứ?
Đồng thời xuất quyền, lại bị lực lượng phản chấn truyền tới từ nắm tay đối phương đánh bay trở lại.
- Thanh Thủy, trở về đi!
Phó Thư Bảo cười khổ nói.
- Đó là mẹ ta.
Mẹ của chủ nhân thì tất nhiên không thể nào ra tay được rồi. Thanh Thủy lè lưỡi, đi về phía sau Phó Thư Bảo. thấy nhi tử của mình hô lên ngăn nữ tử kia lại, Độc Vô Song cũng không có dấu hiệu ra tay tiếp, chỉ nghi hoặc nhìn Thanh Thủy, dường như phỏng đoán tại sao một thiếu nữ nhỏ tuổi như vậy mà lại có tu vi lực lượng cao như thế.
Như vậy chẳng khác nào một người đói khát trong sa mạc, đột nhiên nhìn thấy một hồ nước tràn ngập sóng xanh, nhưng lại giống như khung cảnh ảo ảnh trên mặt biển.
Như vậy, lộ trình vốn cần hai mươi ngày mới có thể đi hết, phải bốn mươi ngày sau mới kết thúc. Vượt qua Linh Tú sơn mạch, tiến vào địa giới lãnh địa của Độc Lang Tộc.
Từ kinh đô đi về hướng tây, quãng đường xa xôi, địa thế càng lúc càng phức tạp, dân cư cũng càng ngày càng thưa thớt. Nếu như từ lãnh địa của Độc Lang Tộc đi tiếp về phía tây thì sẽ tới sa mạc hoang vu, nhìn thấy sa mạc Vô Thủy không bờ bến.
Nếu có thể đi xuyên qua sa mạc Vô Thủy, như vậy có thể tới địa giới của Tư Ba Quốc xa xôi tại Trung Châu. Đúng là từ biến đổi trên mặt đất đã có thể thấy được, đất phong của Tú Lý là một khối xương khó gặm thế nào.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, tên sư phụ này lại muốn đồ đệ Phó Thư Bảo tiếp nhận.
Phó Thư Bảo dù xem như là một phú ông nhưng một chút tiền của hắn đối với một vùng đất phong hoang vu như vậy, dùng cải thiện một chút mà nói chẳng khác nào dùng một ly nước cứu hỏa, còn lâu mới đủ.
Bốn phía lãnh địa của Độc Lang Tộc toàn là núi cao và rừng rậm, là một vùng đầm lầy tương đối bằng phẳng. nếu không bay từ trên trời xuống thì cũng chỉ có một cửa vào, đó là một dải đường hẹp giữa hai ngọn núi, Nhất Tuyến Thiên.
Đội ngũ đi đến Nhất Tuyến Thiên, Thập Bát Lang Kỵ của Độc Lang Tộc đã đợi ở đó.
Qua Nhất Tuyến Thiên, địa thế thấp hẳn, cuối cùng là vùng đầm lầy bùn đất. Xe ngựa căn bản không thể di chuyển trong này. Không còn cách nào khác, mấy chiếc xe đi từ kinh đô tới đành phải dỡ ra, ném vào bên trong đầm lầy. La Kiệt, Ngả Mễ Đại Na, Thập Tứ, Thập Thất, bốn tên tù binh lúc này mới được thấy ánh mặt trời.
Hơn năm mươi ngày đường bôn ba, bọn họ đều bị ném vào bên trong thùng xe tối mịt, ngay cả những nhu cầu cá nhân cũng rất hạn chế, khổ không chịu nổi.
- Các ngươi đưa ta tới nơi nào thế này?
La Kiệt nhìn bốn phía, thấy xung quanh toàn là núi cao và rừng rậm nguyên thủy, kéo dài ngút tầm mắt, âm trầm vô cùng, tâm trạng lập tức trở nên khủng hoảng.
Phó Thư Bảo ngồi thoải mái trên lưng ngựa, quay lại cười hắc hắc nói:
- Kiệt công tử, chúng ta đang đi đến lãnh địa của Độc Lang Tộc. Nơi ngươi đứng hiện giờ là Vụ Tráo Chiểu Trạch. Cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng có nhảy vào trong đầm lầy nhé. Đến lúc đó ta sẽ không cứu ngươi đâu.
- Phó Thư Bảo, thả ta ra đi. Ta sẽ cho ngươi tiền xài cả đời không hết.
- Ha ha... Vậy ngươi ngoan ngoãn câm miệng đi, ta sẽ cho ngươi tiền xài cả đời cũng không hết, thế nào?
Hai người đều là kẻ có tiền, miệng đều thối như nhau.
- Ta... Ta có thể cho ngươi tất!
- Câm miệng ngươi lại! Đừng cho rằng thiếu gia của chúng ta là người tâm địa thiện lương thì ngươi được voi đòi tiên. Bổn cô nương không thích ngươi chút nào!
Đông Mai trông coi tù binh, liền dùng roi da quất lên mông La Kiệt. Chát một tiếng giòn tan, da rách thịt nát.
- Một nữ bộc mà dám đánh ta!
Đối mặt với Phó Thư Bảo thì La Kiệt còn kiêng nể nhưng đối mặt với Đông Mai thì nộ khí của hắn lại tái phát.
Xuân Lan bên cạnh liền giơ chân phấn lên đạp hắn một cước:
- Nếu không đi thì bổn cô nương sẽ ném người vào trong hố bùn ngay!
Mặc dù trông rất xinh xắn nhưng khi nổi nóng, nàng đúng là có chút mùi vị của hổ cái.
- Kiệt công tử, nhịn một chút đi...
Ngả Mễ Đại Na quần áo ối loạn, nhắc nhở nhỏ một câu.
La Kiệt mím mím môi, trong lòng dù hận không thể chính tay đâm hai nữ bộc đáng chửi hắn này nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, yên lặng đi theo Ngả Mễ Đại Na, buồn phiền tiến về phía trước.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Độc Âm Nhi. Nàng cười khổ lắc đầu, trong lòng thầm mắng:
- Chủ nhân bất chính không nuôi nổi nữ bộc nghiêm chỉnh, cũng đều không phải thứ tốt.
Dưới sự dẫn dắt của Độc Âm Nhi và Thập Bát Lang Kỵ, di chuyển hồi lâu, rốt cục cũng xuyên qua vùng đầy đầm lầy, tiến vào một khu đất bằng phẳng rộng lớn. Một bộ tộc xuất hiện trong mắt mọi người. Kiến trúc của bộ tộc này phần lớn là cây cỏ, bốn phía dùng hàng rào tre gỗ vây lại, phòng ngự dã thú tiến vào.
Trên đường Phó Thư Bảo đã được Độc Âm Nhi nói rõ, Độc Lang Tộc ngày nay chỉ có hơn hai ngàn nhân khẩu, hơn nữa một nửa đều là người già trẻ nhỏ. Sự hưng thịnh năm xưa đã không còn tồn tại nữa. Nếu không phải có Vụ Tráo Chiểu Trạch hiểm ác ngăn cách với thế giới bên ngoài thì e rằng tộc này đã bị tuyệt diệt từ lâu rồi.
Còn chưa tới cửa trại, Độc Hoạt đã mang một đám tộc nhân đi ra đón.
Nghe nói lần này Phó Thư Bảo không chỉ lôi mấy củ khoai lang nóng bỏng tay tới mà còn dẫn theo cả Dật Hương Công Chúa của Thánh Đóa Lan Quốc tiến hành khảo sát Độc Lang Tộc, Độc Hoạt lập tức dở khóc dở cười. Khách sáo vài câu với Chi Ni Nhã, hắn liền kéo Phó Thư Bảo tới một bên nói:
- Tiểu Phó, ngươi làm gì vậy hả? Bắt La Kiệt và Ngả Mễ Đại Na làm con tin, như vậy không phải là dẫn địch thủ cường đại tới lãnh địa của chúng ta sao? Thế còn chưa tính, ngươi sao lại còn lừa gạt công chúa dị quốc tới. Phải biết rằng Thánh Đóa Lan Quốc cũng là một đại quốc không kém Tú Quốc, chúng ta càng không thể trêu vào đâu.
Phó Thư Bảo lúc này mới nói hết kế hoạch bắt đám người La Kiệt ra, sau đó lại nói:
- Độc lão, người cứ yên tâm. Kể cả cha La Kiệt là La Nghiêm cũng không biết ta bắt nhi tử của hắn. Chỉ cần tin tức không lộ ra ngoài thì ai mà biết được chứ? Còn cả Chi Ni Nhã, người càng không cần quan tâm. Đó là... Ha ha, hồng nhan tri kỷ của ta.
- Cái gì?
Độc Hoạt nhất thời sững sờ tại chỗ. Theo hắn nhận thấy, cháu gái bảo bối của hắn và tên tiểu tử này đã sớm có tình cảm sâu sắc, sao lại mọc ra một Chi Ni Nhã này nữa? Nghiêng mắt thấy cháu gái bảo bối của mình đang cười nói gì đó với công chúa dị quốc tóc vàng kia, xem ra rất hòa hợp. Như thế lại càng khiến hắn mơ hồ.
Đang nói chuyện, một thân ảnh màu lục bay vọt ra khỏi bộ tộc, còn chưa tới trước mặt thì Thanh Thủy đã kinh hoàng vọt tới ngăn cản. Động tác của hai người đều cực nhanh. Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, trong không trung đã truyền ra một tiếng chấn động rất lớn!
Đột nhiên ra tay chính là thánh tộc trưởng Độc Vô Song của Độc Lang Tộc và Thanh Thủy. Người trước thì bay ra muốn ôm nhi tử một cái nhưng hành động mạnh mẽ tất nhiên lập tức khiến Thanh Thủy phản ứng.
Là thị vệ thiếp thân của Phó Thư Bảo, lấy an toàn của hắn làm mục tiêu cao nhất, làm sao nàng có thể để Độc Vô Song thành công được chứ?
Đồng thời xuất quyền, lại bị lực lượng phản chấn truyền tới từ nắm tay đối phương đánh bay trở lại.
- Thanh Thủy, trở về đi!
Phó Thư Bảo cười khổ nói.
- Đó là mẹ ta.
Mẹ của chủ nhân thì tất nhiên không thể nào ra tay được rồi. Thanh Thủy lè lưỡi, đi về phía sau Phó Thư Bảo. thấy nhi tử của mình hô lên ngăn nữ tử kia lại, Độc Vô Song cũng không có dấu hiệu ra tay tiếp, chỉ nghi hoặc nhìn Thanh Thủy, dường như phỏng đoán tại sao một thiếu nữ nhỏ tuổi như vậy mà lại có tu vi lực lượng cao như thế.
/693
|