Sa mạc kéo dài nhìn như không có tận cùng, cũng không có màu sắc gì khác ngoài màu cát vàng duy nhất.
Trên bầu trời màu xanh lam, hai thân ảnh đang bay đi rất nhanh.
Hai nhân ảnh này một là Lạp Mỗ Đức tới từ Tư Ba Quốc, một người khác chính là Thanh Thủy. Hai Lực Sĩ dùng Lực Lượng Chi Dực phi hành trên bầu trời, tốc độ cực nhanh. Người duy nhất không cần Lực Lượng Chi Dực cũng có thể phi hành tất nhiên là Phó Thư Bảo. Giờ phút này hắn đang ngồi trên cặp mông mềm mại, hưởng thụ niềm vui phi hành.
Mặt trời chói chang trên đầu chiếu xuống. Bầu trời sa mạc không có một tia gió, phi hành một đường, không biết đã đi bao xa. Quần áo trên người Thanh Thủy đã bị mồ hôi làm ẩm ướt hết, lộ ra tấm lưng trong suốt. Quần áo ẩm ướt dán chặt lên thân thể, có cảm giác đẹp mông lung.
- Cứ nửa ngày lại tạm nghỉ một chút. Hai ngày là có thể tới doanh địa của chúng ta.
Lạp Mỗ Đức bay phía trước, quay đầu nói.
- Nửa ngày nghỉ tạm một chút, chẳng lẽ có ốc đảo sao?
Nghỉ tạm trong cát vàng, Phó Thư Bảo cảm thấy nhớ nhung cảm giác thoải mái khi ngồi trên cái mông kia. Dù sao cũng không cần hắn phi hành, hắn tuyệt đối chẳng thấy mệt chút nào.
- Đương nhiên là có rồi. Phó công tử xin cứ yên tâm. Ta vô cùng quen thuộc địa hình sa mạc Vô Thủy, lúc nghỉ tạm nhất định sẽ có ốc đảo.
Lạp Mỗ Đức chấn động Lực Lượng Chi Dực, hơi đẩy nhanh tốc độ. Tu vi lực lượng của hắn mặc dù đã đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực nhưng so với Thanh Thủy còn kém hơn một chút. Thanh Thủy mang theo một người phi hành, còn hắn là một mình bay, thế mà đến giờ hắn đã cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi cũng chảy đẫm lưng áo.
- Thanh Thủy, ngươi có nóng không?
Phó Thư Bảo hỏi.
- Không nóng.
Là Luyện Lực Sĩ cấp cao nhất, nếu một chút nóng mà cũng không chịu được thì đối với Thanh Thủy đúng làm trò cười.
- Mặc dù ngươi có thể chịu đựng nhưng ta vẫn để cho ngươi mát một chút nhé.
Phó Thư Bảo liền cầm một viên Băng Phách Thạch ra tay. Lập tức một luồng hàn khí liền tràn ra không gian. Đỉnh đầu dù vẫn là mặt trời chói chang treo cao nhưng chỉ một khối Băng Phách Thạch đã hình thành một không gian mát lạnh độc nhất.
Không gian giá lạnh độc nhất này cũng bao phủ cả Lạp Mỗ Đức đang bay vào. Dưới sự cố gắng hết sức của Phó Thư Bảo, Lạp Mỗ Đức và Thanh Thủy dù đang bay rất nhanh nhưng giá lạnh cũng không bị gió thổi tan, vẫn duy trì phạm vi và cường độ nhất định.
- Lạnh thật! Phó công tử, ngươi dùng bảo vật thần bí gì vậy?
Nóng bức biến mất, giá lạnh ập tới, toàn thân bỗng chốc khoan khoái nhẹ nhàng. Trong lòng Lạp Mỗ Đức tò mò, quay đầu lại hỏi.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Chẳng qua chỉ là một viên Băng Phách Thạch mà thôi. Ta mua được từ trong tay một Luyện Lực Sĩ cấp cao mà.
Hắn cũng còn vài chục viên Băng Phách Thạch, nhưng có bảo vật thì cần phải giấu diếm một chút.
- Ta cũng là Lực Sĩ tu luyện lực lượng thủy Nguyên Tố. Băng Phách Thạch này thật ra ta cũng biết một chút, đáng tiếc là vô duyên chưa có được một viên.
Lạp Mỗ Đức nói vẻ tiếc nuối.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Thứ này có gì đâu. Nếu Lạp Mỗ Đức đại ca thích thì chờ khi ta không cần dùng nữa sẽ tặng nó cho ngươi.
- Tặng cho ta sao? Băng Phách Thạch này là linh tài cực kỳ quý giá đó.
Giọng nói của Lạp Mỗ Đức trở nên hơi run rẩy.
- Không nói tới chuyện làm ăn, người như Lạp Mỗ Đức đại ca luôn luôn là người khiến Phó Thư Bảo ta kính trọng. Chúng ta kết giao bằng hữu đi.
- Tốt! Vậy trước hết ta xin tạ ơn ngươi. Sau này nếu có việc gì cần tới Lạp Mỗ Đức ta thì xin Phó công tử cứ nói một tiếng!
Từ giọng điệu kích động của Lạp Mỗ Đức thì hắn nhất định thiếu những linh tài như Băng Phách Thạch này, cũng rất cần dùng nó.ếu Phó Thư Bảo muốn tặng thì hắn chẳng dại gì mà không nhận.
- Đúng rồi. Không biết có tiện cho Lạp Mỗ Đức đại ca không, liệu có thể cho ta nói chuyện với vương phi Ba Mễ Na không?
Nếu đã bắt đầu tốt thì phải thừa cơ rèn sắt khi còn nóng, Phó Thư Bảo lập tức lên tiếng hỏi.
- Chuyện này có gì không tốt đâu. Hai bên chúng ta khẳng định còn hợp tác lâu dài mà.
Lạp Mỗ Đức cười nói.
- Vương phi Ba Mễ Na của chúng ta là một cô nương bình dân được tiên vương lấy về, vẫn bị quý tộc Tư Ba Quốc đàn áp. Chuyện như thế, khi tiên vương khi còn sống, đám quý tộc không cách nào động tới vương phi nên lộ vẻ khách sáo, nhưng tiên vương vừa chết đi, chúng liền muốn khai đao với người, muốn dồn vương phi vào chỗ chết. Phải biết rằng vương phi đối xử với bình dân phi thường nhân từ, được bình dân rất ủng hộ. Do vậy, vương phi bị buộc vào tuyệt cảnh đành phải phản kháng. Ta chính là tướng quân bình dân đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi của vương phi. Ha ha, không biết con đường phía trước thế nào nhưng có thể theo vương phi chiến đấu oanh liệt một hồi, cho dù chết cũng đáng.
Hóa ra là như vậy. Phó Thư Bảo đã hơi hiểu thế cục Tư Ba Quốc bây giờ. Hiện giờ hắn bàn việc buôn bán với vương phi Ba Mễ Na, là một loại quan hệ hợp tác. Nếu nói địch thủ của bằng hữu của ngươi cũng là địch thủ của ngươi, hắn hiện giờ đang đứng phía đối lập với Mục Hãn Ba Da vương tử. Chẳng qua có thêm kẻ địch cũng chẳng sợ. Đã có đối thủ như Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước, hắn cũng chả lo thêm một Mục Hãn Ba Da vương tử này. Mặt khác, Tư Ba Quốc hiện giờ đang nội chiến, cho dù Mục Hãn Ba Da vương tử biết cũng không thể làm gì được hắn.
Nghỉ ngơi hồi lâu xong, dưới sự dẫn đường của Lạp Mỗ Đức, Thanh Thủy và Phó Thư Bảo quả nhiên tới được một ốc đảo. Chẳng qua ba người cũng không quấy nhiễu cuộc sống của người dân trong ốc đảo này, nghỉ ngơi một chút, lấy ít nước rồi lên đường.
Phi hành hai ngày liên tục, một ốc đảo rất lớn đã hiện ra trong tầm mắt.
Ốc đảo này lớn ít nhất phải gấp năm sáu lần Hậu Thổ Thành. Trong đó có những cây dừa cao vút tận trong mây, có cây cọ và cả những cánh đồng nho rậm rạp. Ở giữ ốc đảo là một hồ nước thiên nhiên rất lớn, xanh mướt tấm mắt, phản chiếu mây trắng trên trời, giống như một tấm kính lớn vậy. Bên cạnh hồ nước có một tòa thành trì sừng sững. Tường thành đều là do đá và đất sét tạo thành, có lầu quan sát và tháp tên. Nhìn từ xa lại, một số chiến sĩ mặc y phục của dị quốc đang tuần hành trên tường thành. Một số cây cờ có hình một con voi màu trắng đang tung bay trong gió, không rõ số lượng bao nhiêu.
- Đây là căn cứ của chúng ta, Bạch Tượng Thành.
Lạp Mỗ Đức chỉ về phía ngôi thành trì kia, nói.
Phó Thư Bảo gật gật đầu, không nói nhưng trong lòng lại thầm nhủ:
- Một tòa thành trì như vậy, đúng là lâm vào tuyệt cảnh rồi. Nếu không có lương ăn, cho dù cái tên Mục Hãn Ba Da kia không đến tấn công thì chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Thân ảnh Lạp Mỗ Đức xuất hiện trên tường thành, lập tức đám chiến sĩ Tư Ba Quốc trên tường hoan hô ầm ĩ. Nhưng khi nhìn thấy Thanh Thủy bay cùng Lạp Mỗ Đức, lại thấy một thiếu niên mặc hoa phục đang ngồi trên mông Thanh Thủy thì bọn họ đều lộ vẻ rất kỳ quái. Đã từng thấy người cưỡi ngựa, cười trâu, cưỡi lợn, nhưng chưa bao giờ thấy người cưỡi người. Phải biết rằng người có Lực Lượng Chi Dực ít nhất đều là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực. Người như vậy, cho dù quốc vương một nước cũng phải tôn trọng, không dám tự tiện đắc tội. Thế thì thiếu niên mặc hoa phục này có thân phận gì chứ? Không ngờ lại còn cưỡi trên mông người ta!
Trên bầu trời màu xanh lam, hai thân ảnh đang bay đi rất nhanh.
Hai nhân ảnh này một là Lạp Mỗ Đức tới từ Tư Ba Quốc, một người khác chính là Thanh Thủy. Hai Lực Sĩ dùng Lực Lượng Chi Dực phi hành trên bầu trời, tốc độ cực nhanh. Người duy nhất không cần Lực Lượng Chi Dực cũng có thể phi hành tất nhiên là Phó Thư Bảo. Giờ phút này hắn đang ngồi trên cặp mông mềm mại, hưởng thụ niềm vui phi hành.
Mặt trời chói chang trên đầu chiếu xuống. Bầu trời sa mạc không có một tia gió, phi hành một đường, không biết đã đi bao xa. Quần áo trên người Thanh Thủy đã bị mồ hôi làm ẩm ướt hết, lộ ra tấm lưng trong suốt. Quần áo ẩm ướt dán chặt lên thân thể, có cảm giác đẹp mông lung.
- Cứ nửa ngày lại tạm nghỉ một chút. Hai ngày là có thể tới doanh địa của chúng ta.
Lạp Mỗ Đức bay phía trước, quay đầu nói.
- Nửa ngày nghỉ tạm một chút, chẳng lẽ có ốc đảo sao?
Nghỉ tạm trong cát vàng, Phó Thư Bảo cảm thấy nhớ nhung cảm giác thoải mái khi ngồi trên cái mông kia. Dù sao cũng không cần hắn phi hành, hắn tuyệt đối chẳng thấy mệt chút nào.
- Đương nhiên là có rồi. Phó công tử xin cứ yên tâm. Ta vô cùng quen thuộc địa hình sa mạc Vô Thủy, lúc nghỉ tạm nhất định sẽ có ốc đảo.
Lạp Mỗ Đức chấn động Lực Lượng Chi Dực, hơi đẩy nhanh tốc độ. Tu vi lực lượng của hắn mặc dù đã đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực nhưng so với Thanh Thủy còn kém hơn một chút. Thanh Thủy mang theo một người phi hành, còn hắn là một mình bay, thế mà đến giờ hắn đã cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi cũng chảy đẫm lưng áo.
- Thanh Thủy, ngươi có nóng không?
Phó Thư Bảo hỏi.
- Không nóng.
Là Luyện Lực Sĩ cấp cao nhất, nếu một chút nóng mà cũng không chịu được thì đối với Thanh Thủy đúng làm trò cười.
- Mặc dù ngươi có thể chịu đựng nhưng ta vẫn để cho ngươi mát một chút nhé.
Phó Thư Bảo liền cầm một viên Băng Phách Thạch ra tay. Lập tức một luồng hàn khí liền tràn ra không gian. Đỉnh đầu dù vẫn là mặt trời chói chang treo cao nhưng chỉ một khối Băng Phách Thạch đã hình thành một không gian mát lạnh độc nhất.
Không gian giá lạnh độc nhất này cũng bao phủ cả Lạp Mỗ Đức đang bay vào. Dưới sự cố gắng hết sức của Phó Thư Bảo, Lạp Mỗ Đức và Thanh Thủy dù đang bay rất nhanh nhưng giá lạnh cũng không bị gió thổi tan, vẫn duy trì phạm vi và cường độ nhất định.
- Lạnh thật! Phó công tử, ngươi dùng bảo vật thần bí gì vậy?
Nóng bức biến mất, giá lạnh ập tới, toàn thân bỗng chốc khoan khoái nhẹ nhàng. Trong lòng Lạp Mỗ Đức tò mò, quay đầu lại hỏi.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Chẳng qua chỉ là một viên Băng Phách Thạch mà thôi. Ta mua được từ trong tay một Luyện Lực Sĩ cấp cao mà.
Hắn cũng còn vài chục viên Băng Phách Thạch, nhưng có bảo vật thì cần phải giấu diếm một chút.
- Ta cũng là Lực Sĩ tu luyện lực lượng thủy Nguyên Tố. Băng Phách Thạch này thật ra ta cũng biết một chút, đáng tiếc là vô duyên chưa có được một viên.
Lạp Mỗ Đức nói vẻ tiếc nuối.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Thứ này có gì đâu. Nếu Lạp Mỗ Đức đại ca thích thì chờ khi ta không cần dùng nữa sẽ tặng nó cho ngươi.
- Tặng cho ta sao? Băng Phách Thạch này là linh tài cực kỳ quý giá đó.
Giọng nói của Lạp Mỗ Đức trở nên hơi run rẩy.
- Không nói tới chuyện làm ăn, người như Lạp Mỗ Đức đại ca luôn luôn là người khiến Phó Thư Bảo ta kính trọng. Chúng ta kết giao bằng hữu đi.
- Tốt! Vậy trước hết ta xin tạ ơn ngươi. Sau này nếu có việc gì cần tới Lạp Mỗ Đức ta thì xin Phó công tử cứ nói một tiếng!
Từ giọng điệu kích động của Lạp Mỗ Đức thì hắn nhất định thiếu những linh tài như Băng Phách Thạch này, cũng rất cần dùng nó.ếu Phó Thư Bảo muốn tặng thì hắn chẳng dại gì mà không nhận.
- Đúng rồi. Không biết có tiện cho Lạp Mỗ Đức đại ca không, liệu có thể cho ta nói chuyện với vương phi Ba Mễ Na không?
Nếu đã bắt đầu tốt thì phải thừa cơ rèn sắt khi còn nóng, Phó Thư Bảo lập tức lên tiếng hỏi.
- Chuyện này có gì không tốt đâu. Hai bên chúng ta khẳng định còn hợp tác lâu dài mà.
Lạp Mỗ Đức cười nói.
- Vương phi Ba Mễ Na của chúng ta là một cô nương bình dân được tiên vương lấy về, vẫn bị quý tộc Tư Ba Quốc đàn áp. Chuyện như thế, khi tiên vương khi còn sống, đám quý tộc không cách nào động tới vương phi nên lộ vẻ khách sáo, nhưng tiên vương vừa chết đi, chúng liền muốn khai đao với người, muốn dồn vương phi vào chỗ chết. Phải biết rằng vương phi đối xử với bình dân phi thường nhân từ, được bình dân rất ủng hộ. Do vậy, vương phi bị buộc vào tuyệt cảnh đành phải phản kháng. Ta chính là tướng quân bình dân đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi của vương phi. Ha ha, không biết con đường phía trước thế nào nhưng có thể theo vương phi chiến đấu oanh liệt một hồi, cho dù chết cũng đáng.
Hóa ra là như vậy. Phó Thư Bảo đã hơi hiểu thế cục Tư Ba Quốc bây giờ. Hiện giờ hắn bàn việc buôn bán với vương phi Ba Mễ Na, là một loại quan hệ hợp tác. Nếu nói địch thủ của bằng hữu của ngươi cũng là địch thủ của ngươi, hắn hiện giờ đang đứng phía đối lập với Mục Hãn Ba Da vương tử. Chẳng qua có thêm kẻ địch cũng chẳng sợ. Đã có đối thủ như Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước, hắn cũng chả lo thêm một Mục Hãn Ba Da vương tử này. Mặt khác, Tư Ba Quốc hiện giờ đang nội chiến, cho dù Mục Hãn Ba Da vương tử biết cũng không thể làm gì được hắn.
Nghỉ ngơi hồi lâu xong, dưới sự dẫn đường của Lạp Mỗ Đức, Thanh Thủy và Phó Thư Bảo quả nhiên tới được một ốc đảo. Chẳng qua ba người cũng không quấy nhiễu cuộc sống của người dân trong ốc đảo này, nghỉ ngơi một chút, lấy ít nước rồi lên đường.
Phi hành hai ngày liên tục, một ốc đảo rất lớn đã hiện ra trong tầm mắt.
Ốc đảo này lớn ít nhất phải gấp năm sáu lần Hậu Thổ Thành. Trong đó có những cây dừa cao vút tận trong mây, có cây cọ và cả những cánh đồng nho rậm rạp. Ở giữ ốc đảo là một hồ nước thiên nhiên rất lớn, xanh mướt tấm mắt, phản chiếu mây trắng trên trời, giống như một tấm kính lớn vậy. Bên cạnh hồ nước có một tòa thành trì sừng sững. Tường thành đều là do đá và đất sét tạo thành, có lầu quan sát và tháp tên. Nhìn từ xa lại, một số chiến sĩ mặc y phục của dị quốc đang tuần hành trên tường thành. Một số cây cờ có hình một con voi màu trắng đang tung bay trong gió, không rõ số lượng bao nhiêu.
- Đây là căn cứ của chúng ta, Bạch Tượng Thành.
Lạp Mỗ Đức chỉ về phía ngôi thành trì kia, nói.
Phó Thư Bảo gật gật đầu, không nói nhưng trong lòng lại thầm nhủ:
- Một tòa thành trì như vậy, đúng là lâm vào tuyệt cảnh rồi. Nếu không có lương ăn, cho dù cái tên Mục Hãn Ba Da kia không đến tấn công thì chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Thân ảnh Lạp Mỗ Đức xuất hiện trên tường thành, lập tức đám chiến sĩ Tư Ba Quốc trên tường hoan hô ầm ĩ. Nhưng khi nhìn thấy Thanh Thủy bay cùng Lạp Mỗ Đức, lại thấy một thiếu niên mặc hoa phục đang ngồi trên mông Thanh Thủy thì bọn họ đều lộ vẻ rất kỳ quái. Đã từng thấy người cưỡi ngựa, cười trâu, cưỡi lợn, nhưng chưa bao giờ thấy người cưỡi người. Phải biết rằng người có Lực Lượng Chi Dực ít nhất đều là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực. Người như vậy, cho dù quốc vương một nước cũng phải tôn trọng, không dám tự tiện đắc tội. Thế thì thiếu niên mặc hoa phục này có thân phận gì chứ? Không ngờ lại còn cưỡi trên mông người ta!
/693
|