Tiếng thét kinh hãi của Thái hậu truyền đến.
“Hoàng thượng, ngươi xem.”
Sở Phách Thiên đi đến bên cạnh Thái hậu, nhìn gấu bông trong tay Thái hậu, lúc này đã hoàn toàn phát điên.
Gấu bông kia không có vấn đề gì, chỉ là một con gấu bông tầm thường mà thôi. Nhưng vấn đề là ở bên trên có khắc ngày sinh tháng đẻ của Sở Phách Thiên. Mà quan trọng nhất là bên dưới còn viết tám chữ, “Đoạn tử tuyệt tôn, không chết tử tế.”
Sở Phách Thiên gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt nhiễm đầy tia máu. Bình thường hắn luôn sủng ái Hoa Thanh Nhi, nhưng nếu nữ nhân hắn sủng ái lại muốn hại hắn chết, như vậy hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Hắn lập tức ra lệnh: “Người đâu, nhốt Hoa Thanh Nhi vào thiên lao. Thông báo cho Ngự Lâm quân lập tức đi lục soát Lại bộ Thượng Thư phủ, nhốt cả nhà vào thiên lao.”
Lúc này Hoa Thanh Nhi cảm thấy choáng váng, sau đó mới lấy lại ý thức, dần tỉnh lại. Nhưng lúc nàng vừa tỉnh lại, vừa vặn nghe Hoàng thượng ra lệnh. Nhất thời hoa mắt choáng váng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Đồng thời những chuyện xảy ra khi nãy cũng đập vào trong óc nàng. Nàng bị ép uống thuốc, sau đó mất đi ý thức. Không hiểu sao bị người khác ép buộc nói những lời kia trước mặt Hoàng thượng. Nàng tỉnh ra, nàng lập tức đến bên chân Hoàng thượng, khóc nói: “Hoàng thượng, những lời vừa nãy của nô tì là giả, nô tì bị oan a.......”
Nhưng chưa kịp nói xong, nàng đã bị Sở Phách Thiên đá văng một cước ra xa.
Bây giờ Sở Phách Thiên không cần nghe nàng giải thích, trong mắt hắn không còn sự dịu ngoan, thanh thuần, quyến rũ của nàng. Trong đầu của hắn bây giờ chỉ còn là những lời lúc nãy của nàng.
Thì ra, nàng là nữ nhi của Lí Nghị. Cho tới nay, hắn chỉ nghĩ nàng là dân nữ bình thường. Cho nên phá lệ với nàng, bởi vì cảm thấy nàng sẽ không liên lụy đến chính trị. Cảm thấy nàng là nữ nhân thuộc về hắn, mà không phải là quân cờ được an bài. Cho nên lúc ở cùng nàng, hắn luôn tâm sự thật lòng với nàng, bí mật chính trị cũng nói. Là do hắn nghĩ nàng chỉ là một dân nữ bình thường mà thôi. Nhưng, thì ra ngay từ đầu hắn đã bị đưa vào tròng. Thì ra, Hoa Thanh Nhi này là quân cờ Lí Nghị an bài bên người hắn. Hay cho một cái lợi ích, nhìn thật trung thành và tận tâm, làm việc cẩn thận, thì ra cũng đã rắp tâm hại người từ sớm.
Hắn là hoàng đế, tuyệt đối sẽ không cho phép bị người khác lừa gạt, bọn họ phải trả giá bằng máu cho Sở quốc.
Hoa Thanh Nhi bị Sở Phách Thiên đá, liền phun ra một búng máu tươi. Nàng là nữ tử khuê phòng, vào cung lại sống trong an nhàn sung sướng, làm sao có thể chịu đựng được cú đá đó. Phun ra một búng máu, Hoa Thanh Nhi muốn cầu tình, nhưng cú đá kia quá nặng. Nàng vừa mở miệng ra, chưa nói được chữ nào, cảm thấy trước mặt tối đen, sau đó ngất xỉu.
Mà lúc nàng vừa ngất xỉu, bà vú cũng đi đến bên cạnh, lôi nàng ra ngoài không thương tiếc chút nào.
Có thể nói, kiếp sống chuyên được sủng ái của Hoa Thanh Nhi đã chấm dứt, nghênh đón nàng sẽ là sự thật tàn khốc nhất.
Trong phủ Lí Nghị, nhiều ngày này cũng không tốt lắm, bởi vì trong cung cứ truyền tin tức nói là có một nam tử đầu trọc cứ chạy quanh cung của Thanh nhi.
Vừa nghe tin tức này, hắn cảm thấy là có người đang đối phó Thanh Nhi, không chỉ có Thanh Nhi, còn bao gồm Lí gia của hắn. Trong lòng hắn vẫn luôn bất an, cho nên hắn đã sớm đề phòng.
Mà đêm nay, hắn vẫn đang ở trong thư phòng, dự tính việc này, lại đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn và ồn ào hẳn lên. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có dự cảm không tốt càng mạnh.
Quả nhiên, thống lĩnh Ngự Lâm quân mang theo một đám Ngự Lâm quân xông vào. Vừa thấy tình huống này, hắn lập tức muốn đứng lên hỏi có chuyện gì.
Nhưng hắn vừa đi được hai bước đã bị chặn lại. Hắn cố nén tức giận hỏi: “Đây là có ý gì?”
Thống lĩnh Ngự Lâm quân nói: “Ý gì sao?Lí đại nhân không thấy sao? Cũng đúng, Lí đại nhân luôn luôn là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, không nghĩ đến cũng sẽ có ngày bị xét nhà diệt tộc. Vậy thì bản thống lĩnh sẽ tốt bụng nói với ngươi. Thanh phi nương nương có ý đồ mưu hại hoàng thượng, là tội tru di cửu tộc, Lí đại nhân là phụ thân của Thanh phi, đương nhiên cũng không tránh khỏi.”
Vừa nghe xong, Lí Nghị cảm thấy trước mắt là một màu đen. Sao sự tình lại đến nước này. Trước giờ cho dù hắn có làm gì đi nữa, thì cũng luôn chuẩn bị tốt, đây cũng là nguyên nhân nhiều năm qua hắn vẫn luôn bình yên vô sự. Nhưng giờ phút này, hắn vẫn cảm giác không thể tin. Quan hệ của hắn và Thanh Nhi bí ẩn như vậy, sao lại có người biết được.
Đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, nhớ tới lần trước trên công đường, Vân Mộng Vũ uy hiếp hắn. Nàng chắc chắn là biết việc này, như vậy chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nàng ta, nhưng sao nàng lại có thế lực lớn như vậy. Hắn nhất thời cũng nghĩ không ra.
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, thống lĩnh Ngự Lâm quân đã hạ lệnh mang hắn đi.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân là đệ đệ một phi tử trong cung, nhưng tỷ tỷ của hắn ở trong cung vẫn bị Thanh phi đè ép, bây giờ Thanh phi xem như xong rồi, như vậy tỷ tỷ của hắn có khả năng đắc thế, đến lúc đó gia tộc của hắn cũng được lên đời.
Cho nên Thống lĩnh lúc này tới bắt Lí Nghị, trong lòng cực kỳ vui vẻ, tâm tình rất tốt, cũng chỉ châm chọc vài câu ngoài miệng mà thôi. Trong lòng hắn lại có dự tính khác. Hôm nay cao hứng, chút nữa hắn sẽ đi Hồng Diễm lâu ăn mừng, chờ khi bọn họ bị nhốt vào thiên lao, sẽ đối xử thật tốt với bọn họ.
Ngày tiếp theo, chuyện này ồn ào huyên náo, mọi người đều bàn luận tích cực về việc này. Ai cũng không nghĩ ra Lí Nghị và Thanh phi có quan hệ cha con, lại che dấu quá tốt, càng không nghĩ tới là phi tử được sủng ái nhất trong cung và đại thần Thượng Thư quan trọng trong triều lại bị bắt. Đây quả nhiên là họa phúc khó lường, thiên ý khó dò a.
Vân Mộng Vũ nằm trên ghế trong vườn hoa, hưởng thụ cảnh đẹp. Nàng cầm tin tức về Thanh phi trên tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười sung sướng.
Thanh phi, phi tử hoàng thượng sủng ái nhất, lại bị nàng giải quyết. Mà lão hồ li Lí Nghị kia, xem chừng đến bây giờ còn không rõ mọi việc sao lại xảy ra như vậy, làm sao có thể liên lụy đến hắn, lại không biết là ai ở sau lưng hại hắn.
Miệng nàng cười sung sướng, trong mắt phát ra những tia sáng như ngọc. Nhìn tư liệu trong tay, tâm tình càng vui vẻ.
Lúc này trong Hứa vương phủ, Hứa vương nghe hạ nhân bẩm báo, trong mắt hiện lên sự tính kế.
Đợi hạ nhân bẩm báo xong, hắn liền vẫy tay cho người lui xuống, trong lòng nghĩ Vân Mộng Vũ quả nhiên là không thể coi thường a, quả nhiên rất giỏi tính kế.
Tung chiêu liên tục, lão hồ li Lí Nghị kia chắc vẫn còn đang trong sương mù, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nếu không phải hắn biết được thân phận của Vân Mộng Vũ, hắn căn bản không thể nghĩ tới chuyện này là do nàng làm, hơn nữa còn làm thật oanh động.
Trong chùa nàng làm cho Thái hậu phát ra mầm móng nghi ngờ đối với Thanh phi, bên ngoài Hoa Thanh cung có nhiều lời đồn, lại thêm chuyện Hoàng thượng mây mưa không nghe bẩm báo làm cho Thái hậu nóng giận. Mà trong lúc đó Thanh phi chắc chắn không ngừng lấy lòng hoàng thượng, nhưng ba ngày sau, tình huống cũng không có chuyển biến, như vậy Hoàng thượng, Thái hậu càng lúc càng hoài nghi nàng. Đến ngày cuối cùng, lại thấy tận mắt mọi việc, một tia tin tưởng trong lòng cũng gần như tiêu tan. Căn bản sẽ không cho Thanh phi cơ hội giải thích.
Hơn nữa như vậy không chỉ có thể làm cho Hoàng thượng không mềm lòng giải quyết Thanh phi cùng với Lí Nghị, còn có thể làm cho bọn họ hoảng loạn, cảm nhận được sợ hãi, nhưng lại không có cách nào khác, cuối cùng lại đưa bọn họ vào ngục tù.
Hứa vương cực kỳ tán thưởng Vân Mộng Vũ, trong lòng nghĩ sẽ tìm ngày nói chuyện hợp tác với nàng. Phỏng chừng lần này chắc là không cần ngăn cách bởi tấm lụa mỏng. Nghĩ đến đây, khóe miệng gợi lên một độ cong.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một trận đập cửa.
Nghe được tiếng đập cửa, Hứa vương thu hồi ý cười trên miệng, nói: “Vào đi.”
Tiếp theo có một thị vệ đi vào, bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, bên ngoài có người tự xưng là thuộc hạ của Lí Nghị, nói là có văn kiện quan trọng đưa vương gia.”
Hứa vương nghe nói như thế, nhíu mày, thuộc hạ của Lí Nghị sao, trong mắt nhất thời có hứng thú, nói: “Cho hắn vào đi.”
Chỉ chốc lát một người ăn mặc bình thường, diện mạo bình thường đi vào. Người này bình thường đến nỗi ai vừa thấy hắn thì sau đó cũng quên đi hình dạng của hắn.
Nhìn người này, trong mắt Hứa vương có tia sáng.
Người kia tự xưng là thuộc hạ của Lí Nghị, vừa vào liền xoay người hành lễ: “Tiểu nhân tham kiến Hứa vương.”
Hứa vương chỉ nhìn hắn, cười nhưng không nói. Mà người kia vẫn quỳ như cũ, không đứng lên.
Sau khi uống một ngụm trà, Hứa vương cười nói: “Đứng lên đi, thuộc hạ của Lí Nghị quả nhiên rất khác biệt, rất biết quy tắc.”
Người kia đứng dậy, trên mặt không có biểu tình gì, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh. Sau khi đứng lên, hắn lấy ra một phong thơ, trình lên, nói: “Đây là thư lão gia viết từ ba ngày trước, lúc ấy lão gia nói nếu hắn có chuyện gì, lấy phong thơ này đi tìm Hứa vương.”
Hứa vương nghe xong, tia sáng trong mắt càng sáng, hắn nhận thư xem, càng xem, ý cười trên khóe miệng càng dày đặc. Thầm nghĩ trong lòng, Lí Nghị quả nhiên không phải một người đơn giản, chính xác là lão hồ li.
Mà giờ phút này Lí Nghị trong đại lao chịu không ít đau khổ, không hiểu sao lại bị đánh. Nhất là thống lĩnh Ngự Lâm quân đi bắt hắn ngày hôm qua, hôm nay lại vào nhà lao, dám ra tay đánh hắn, hơn nữa lại mua chuộc người trong thiên lao phá lệ ra tay với Lí Nghị.
Lí Nghị không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Nhưng trong lòng hắn sẽ nhớ kỹ thống lĩnh Ngự Lâm quân này, nếu hắn được thả, nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần hắn đã gây ra cho mình.
Sau bữa tối trong Hiên vương phủ, sau khi Vân Mộng Vũ cân nhắc một phen, mở miệng nói với Sở Hiên: “Sở Hiên, tối này ta có việc nên phải ra ngoài một lát.”
Bởi vì Vân Mộng Vũ cảm thấy xưng Sở Hiên là vương gia, xưng chính mình là thiếp thân nàng cảm thấy cả người nổi da gà. Cho nên nàng đều gọi tên hắn, nhưng đó là khi không có ai, nếu không nàng vẫn theo quy cũ mà gọi. Sở Hiên cũng không chú trọng việc này, cảm thấy nàng thích là được.
Nghe nàng nói, tuy rằng trong lòng Sở Hiên nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà chỉ ôn nhu trả lời: “Được, nhớ về sớm.”
Vân Mộng Vũ khẽ gật đầu, nàng rất vừa lòng đối với thái độ của Sở Hiên. Bởi vì chuyện của nàng, Sở Hiên chưa bao giờ can thiệp, cũng cho tới bây giờ không cản trở gì nàng. Nàng sống trong Hiên vương phủ, cảm giác giống như ở Quận chúa phủ.
Buổi tối, Vân Mộng Vũ mặc một thân nam trang, lặng lẽ vào Hồng Diễm lâu.
Chuyện của Linh Lung nàng vẫn để trong lòng, nàng luôn cảm thấy phải nhanh chóng giải quyết, mà ngay từ đầu bởi vì chuyện của Hoa Thanh Nhi, nàng nhất thời cũng không có tâm tình đến Hồng Diễm lâu. Nhưng hôm qua Hoa Thanh Nhi và Lí Nghị đều bị nhốt vào thiên lao, chỉ chờ hành quyết. Cho nên, nàng coi như yên tâm. Bởi vậy trong lòng cũng buông lỏng, nên nghĩ đến chuyện này.
Nàng đi đến một gian phòng trên lầu hai, sau đó Linh Lung cũng đến đây.
Nàng giương mắt nhìn Linh Lung, phát hiện nàng ấy có nhiều ưu tư, hơn nữa nhiều ngày nay cũng không thấy, bây giờ nhìn lại, phát hiện người tiều tụy đi rất nhiều. Nhịn không được thân thiết hỏi: “Linh Lung, sao vậy, có phải thân thể không thoải mái hay không?”
Linh Lung vừa nghe, giương mắt cười nói: “Không có, Linh Lung rất tốt. Đúng rồi, tiểu thư, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến Hồng Diễm lâu?”
“Bởi vì nhớ ngươi a, cho nên mới tới. Như thế nào, Linh Lung ngươi không chào đón ta sao?” Vân Mộng Vũ mang ý cười trong suốt nói.
Linh Lung vừa nghe, ưu phiền tan biến một chút, cười trả lời: “Làm sao lại như vậy chứ, nhìn thấy tiểu thư, ta vui mừng còn không kịp.”
Không khí vui vẻ một chút, Linh Lung liền ngồi xuống, cùng Vân Mộng Vũ hàn huyên một chút. Một lát sau, ánh mắt Vân Mộng Vũ nhìn thấy một bóng người bên ngoài cửa sổ, nhất thời trong mắt hiện lên ý cười, nên tìm cớ, cho Linh Lung lui xuống.
Mà chính nàng lại khoanh tay đến bên cửa sổ, nhìn Đông Thành Vũ đang đi lên.
Trong lòng thầm than, chẳng lẽ hai người yêu nhau sẽ cảm ứng được nhau sao?
Cho nên cho dù khuôn mặt của Linh Lung thay đổi, Đông Thành Vũ không nhận ra, nhưng hắn vẫn thường xuyên tới đây, là vì trong lòng có cảm giác khó kháng cự được?
Đông Thành Vũ đang đi lên, đột nhiên cảm giác có người nhìn hắn, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Vân Mộng Vũ. Lúc này Vân Mộng Vũ mang một thân nam trang, đứng phía trước cửa sổ, vẻ mặt cao thâm cười cười nhìn hắn. Thấy nàng cười, hắn cảm thấy da đầu run lên.
Hắn cố nén cảm giác quái dị trong lòng, vẫn đi đến gian phòng của mình. Ai ngờ vừa ngồi xuống, đưa ly trà lên miệng, còn chưa kịp uống, đã bị một nha hoàn mời qua gian phòng của Vân Mộng Vũ.
Đông Thành Vũ vừa đi vừa nghĩ. Chẳng lẽ nàng nói về chuyện của Chỉ nhi sao? Nghĩ đến chuyện này, trong ánh mắt liền tràn ngập sự mong chờ. Có thể giống cảm giác của hắn hay không, Chỉ nhi chưa chết, vẫn còn sống, sống rất tốt?
Hắn nhanh chóng đi vào gian phòng của Vân Mộng Vũ, hắn không khách khí đi vào, trực tiếp ngồi đối diện với Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ nhìn hắn như thế cũng không để ý, chỉ cười cười cũng làm cho Đông Thành Vũ cân nhắc mãi, cảm thấy chuyện hôm nay không đơn giản như vậy.
Nàng chỉ liếc mắt nhìn hắn, không có động tác khác. Trong lòng nàng tự nhiên biết hắn đã biết nàng là các chủ Thiên Binh các. Dù sao đêm đó Hứa Du Nhiên đến Quận chúa phủ muốn giết của nàng, xung quanh vẫn có người của Thiên Binh các. Cho nên chuyện đêm đó, nàng cũng đã biết.
Đông Thành Vũ thấy nàng không nói gì, trong lòng có chút nóng nảy. Nếu là bình thường hắn tự nhiên cũng sẽ chịu đựng, nhưng việc này có khả năng liên quan đến Chỉ nhi, sao có thể làm cho hắn không nóng nảy được. Vì thế hắn nhịn không được mở miệng hỏi: “Không biết Vân tiểu thư hôm nay tìm bản cung là có chuyện gì?”
Hắn tận lực làm cho thanh âm của mình không phập phồng, giống như bình thường. Nhưng vẫn mang theo chút run run. Mà sự biến hóa này cũng bị Vân Mộng Vũ nhìn thấy. Nàng thầm nghĩ trong lòng, Đông Thành Vũ này là phu quân xứng đáng để gửi gắm. Vô luận trước đây hắn vì Chỉ nhi mà ẩn nhẫn, cuối cùng lại bùng nổ. Hay là hôm nay đến Hồng Diễm lâu, cùng với sự khẩn trương lúc này. Tất cả đều làm cho nàng rất vừa lòng.
“Đông thái tử cho rằng bổn tiểu thư tìm ngươi tới là có chuyện gì?” Nàng sẽ không nhanh chóng nói ra chuyện của Linh Lung, trước hết nàng muốn hành hạ hắn.
Vừa nghe Vân Mộng Vũ nói, Đông Thành Vũ cũng không để ý đến chuyện lộ cảm xúc. Nếu nàng là các chủ Thiên Binh các, như vậy có rất nhiều chuyện đều đã biết. Một khi đã như vậy, hắn cũng không cần giả vờ bình tĩnh.
Vì thế hắn hỏi: “Ngươi đã tra ra được chuyện của Chỉ nhi rồi sao?”
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, nàng nhịn không được nhíu mày. Sau đó bình tĩnh nói: “Đúng vậy, đã tra ra. Nhưng, ta sẽ không dễ dàng nói cho ngươi biết.”
“Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng nói cho bản cung? Ngươi muốn điều kiện gì, cứ nói, chỉ cần bản cung có thể làm thì chắc chắc sẽ đồng ý.” Đông Thành Vũ mang giọng điệu thành khẩn nói, cứ như nếu nàng nói cho hắn, có khả năng ngay cả giang sơn hắn cũng sẽ đưa cho nàng.
Nhìn hắn như vậy, Vân Mộng Vũ cảm thấy chính mình có chút tàn nhẫn. Nhưng nghĩ lại mấy năm nay Linh Lung khổ sở, vì thế quyết định nhất định phải khảo nghiệm một phen, mới có thể cho hắn biết chân tướng. Hơn nữa, chuyện này, nàng biết Linh Lung cũng nóng ruột. Cho nên lát nữa Đông Thành Vũ đi, nàng còn phải thương lượng với Linh Lung.
Vì thế nàng cười yếu ớt: “Được rồi, ngươi đã nói thẳng, ta đây cũng sẽ nói thẳng luôn. Ngươi hẳn là biết trên núi của Bắc quốc có một loại hoa tên là Tuyết Lan. Mà điều kiện của ta chính là ngươi đi lấy đóa hoa này đem đến trước mặt ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tin tức của Chỉ nhi.”
Nghe điều kiện, Đông Thành Vũ nhịn không được nhíu mày. Tuyết Lan này có chút khó hái, hơn nữa đến một tháng sau mới có. Nghĩ đến đi một tháng rồi trở về, hắn cảm thấy trong lòng có chút không nỡ, không biết là vì sao.
Nhưng, hắn vẫn gật đầu đồng ý.
Nhìn hắn như vậy, nàng nhịn không được trêu chọc vài câu.
“Đông thái tử, ngươi không sợ ta lừa gạt ngươi sao?”
Vừa nghe xong, Đông Thành Vũ nở nụ cười. Sau khi Đông Thành Vũ cười xong, nói: “Gạt ta, bây giờ hẳn là Vân tiểu thư nên lo lắng mới đúng. Dù sao ta đã biết ngươi là các chủ Thiên Binh các. Ta nghĩ, chuyện này, chắc ngươi không muốn cho cả thiên hạ biết đó chứ? Cứ như vậy, Sở Phách Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, tất nhiên là sẽ nhắm vào ngươi, còn có các thế lực của các nước khác, ta nghĩ đều rất thích thú canh chừng Thiên Binh các. Dù sao ngươi chỉ là một nữ tử, làm cho người ta cảm thấy rất nhu nhược. Thiên Binh các luôn luôn là tổ chức thần bí nổi danh. Nếu để người ta biết các chủ Thiên Binh các là nữ tử, tổ chức thần bí kia phải suy nghĩ lại. Cho nên so sánh với ta, ta chỉ đi hái thuốc mà thôi, bên trọng bên khinh, bản cung tin tưởng Vân tiểu thư hiểu rõ.”
Nghe Đông Thành Vũ nói, Vân Mộng Vũ thầm mắng to. Vừa rồi sao lại bị bộ dáng ngây thơ si tình của hắn mê hoặc chứ. Thì ra trong lòng hắn đã có tính toán, âm thầm tính kế trên người nàng.
Vì thế nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mắng hắn trong lòng, sau đó cho hắn nhanh chóng đi Bắc quốc.
Đông thành vũ đi rồi, nàng liền tìm người gọi Linh Lung vào.
Linh Lung mang vẻ mặt sầu bi tiến vào, hơn nữa trong mắt còn chứa sự khó hiểu.
Thấy nàng như vậy, nàng cũng đã đoán được một chút, vì thế, nàng kéo nàng ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói: “Ta chưa nói cho hắn biết, ta chỉ cho hắn đi Bắc quốc hái Tuyết Lan. Tuyết Lan là một loại thuốc để khôi phục dung mạo.”
Nàng nói tới đây, Linh Lung đột nhiên không thể tin giương mắt nhìn nàng, trong mắt hàm chứa tia hi vọng.
Nhìn nàng ấy như thế, nàng ôn nhu cười nói: “Chỉ cần mang Tuyết Lan về, trong Thiên Binh các sẽ có người giúp ngươi khôi phục dung mạo. Mà ngươi chỉ cần ăn vào, ba ngày sau sẽ khôi phục lại dung mạo như cũ. Chỉ cần ngươi khôi phục lại dung mạo, như vậy ngươi có thể cùng Đông Thành Vũ về Đông quốc, sống một cuộc sống mới.”
Nghe ba chữ Đông Thành Vũ, Linh Lung thương tâm cúi đầu. Nhìn nàng như vậy, Vân Mộng Vũ biết trong lòng của nàng vẫn bị mặc cảm. Dù sao Hồng Diễm lâu này luôn làm cho nàng cảm thấy không xứng với Đông Thành Vũ.
“Nếu Đông Thành Vũ có một ngày bị mất tất cả, thậm chí làm ăn mày, ngươi sẽ không cần hắn, ghét bỏ hắn sao?” Thanh âm Vân Mộng Vũ vang lên bên tai Linh Lung.
Nhìn nàng như vậy, Vân Mộng Vũ nở nụ cười. Mà Linh Lung còn muốn nói nữa, Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng che miệng nàng lại. Vân Mộng Vũ cười nói: “Không cần nghĩ nhiều, ngươi chỉ cần đặt mình vào góc độ của Đông Thành Vũ mà suy nghĩ. Biết hắn chân chính cần cái gì, chân chính để ý cái gì. Ngươi không cần lo lắng. Một tháng sau Đông Thành Vũ mới có thể trở về. Nhưng vô luận ngươi quyết định chuyện gì, ta đều hy vọng cuối cùng ngươi có thể hạnh phúc.”
Linh Lung nghe nàng nói, khẽ gật đầu, trong mắt đã ươn ướt.
Hàn huyên một chút với Linh Lung, Vân Mộng Vũ trở về Hiên vương phủ, ngủ thật say. Trong lòng nghĩ, sự tình cuối cùng cũng đã phát triển theo hướng thuận lợi.
Nhưng hôm sau nàng thức giấc, Hồng Mai mang đến cho nàng một tin tức giật gân.
Hoa Thanh Nhi cùng Lí Nghị trong ngục ngày hôm qua lúc nửa đêm đã bị cướp đi.
“Hoàng thượng, ngươi xem.”
Sở Phách Thiên đi đến bên cạnh Thái hậu, nhìn gấu bông trong tay Thái hậu, lúc này đã hoàn toàn phát điên.
Gấu bông kia không có vấn đề gì, chỉ là một con gấu bông tầm thường mà thôi. Nhưng vấn đề là ở bên trên có khắc ngày sinh tháng đẻ của Sở Phách Thiên. Mà quan trọng nhất là bên dưới còn viết tám chữ, “Đoạn tử tuyệt tôn, không chết tử tế.”
Sở Phách Thiên gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt nhiễm đầy tia máu. Bình thường hắn luôn sủng ái Hoa Thanh Nhi, nhưng nếu nữ nhân hắn sủng ái lại muốn hại hắn chết, như vậy hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Hắn lập tức ra lệnh: “Người đâu, nhốt Hoa Thanh Nhi vào thiên lao. Thông báo cho Ngự Lâm quân lập tức đi lục soát Lại bộ Thượng Thư phủ, nhốt cả nhà vào thiên lao.”
Lúc này Hoa Thanh Nhi cảm thấy choáng váng, sau đó mới lấy lại ý thức, dần tỉnh lại. Nhưng lúc nàng vừa tỉnh lại, vừa vặn nghe Hoàng thượng ra lệnh. Nhất thời hoa mắt choáng váng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Đồng thời những chuyện xảy ra khi nãy cũng đập vào trong óc nàng. Nàng bị ép uống thuốc, sau đó mất đi ý thức. Không hiểu sao bị người khác ép buộc nói những lời kia trước mặt Hoàng thượng. Nàng tỉnh ra, nàng lập tức đến bên chân Hoàng thượng, khóc nói: “Hoàng thượng, những lời vừa nãy của nô tì là giả, nô tì bị oan a.......”
Nhưng chưa kịp nói xong, nàng đã bị Sở Phách Thiên đá văng một cước ra xa.
Bây giờ Sở Phách Thiên không cần nghe nàng giải thích, trong mắt hắn không còn sự dịu ngoan, thanh thuần, quyến rũ của nàng. Trong đầu của hắn bây giờ chỉ còn là những lời lúc nãy của nàng.
Thì ra, nàng là nữ nhi của Lí Nghị. Cho tới nay, hắn chỉ nghĩ nàng là dân nữ bình thường. Cho nên phá lệ với nàng, bởi vì cảm thấy nàng sẽ không liên lụy đến chính trị. Cảm thấy nàng là nữ nhân thuộc về hắn, mà không phải là quân cờ được an bài. Cho nên lúc ở cùng nàng, hắn luôn tâm sự thật lòng với nàng, bí mật chính trị cũng nói. Là do hắn nghĩ nàng chỉ là một dân nữ bình thường mà thôi. Nhưng, thì ra ngay từ đầu hắn đã bị đưa vào tròng. Thì ra, Hoa Thanh Nhi này là quân cờ Lí Nghị an bài bên người hắn. Hay cho một cái lợi ích, nhìn thật trung thành và tận tâm, làm việc cẩn thận, thì ra cũng đã rắp tâm hại người từ sớm.
Hắn là hoàng đế, tuyệt đối sẽ không cho phép bị người khác lừa gạt, bọn họ phải trả giá bằng máu cho Sở quốc.
Hoa Thanh Nhi bị Sở Phách Thiên đá, liền phun ra một búng máu tươi. Nàng là nữ tử khuê phòng, vào cung lại sống trong an nhàn sung sướng, làm sao có thể chịu đựng được cú đá đó. Phun ra một búng máu, Hoa Thanh Nhi muốn cầu tình, nhưng cú đá kia quá nặng. Nàng vừa mở miệng ra, chưa nói được chữ nào, cảm thấy trước mặt tối đen, sau đó ngất xỉu.
Mà lúc nàng vừa ngất xỉu, bà vú cũng đi đến bên cạnh, lôi nàng ra ngoài không thương tiếc chút nào.
Có thể nói, kiếp sống chuyên được sủng ái của Hoa Thanh Nhi đã chấm dứt, nghênh đón nàng sẽ là sự thật tàn khốc nhất.
Trong phủ Lí Nghị, nhiều ngày này cũng không tốt lắm, bởi vì trong cung cứ truyền tin tức nói là có một nam tử đầu trọc cứ chạy quanh cung của Thanh nhi.
Vừa nghe tin tức này, hắn cảm thấy là có người đang đối phó Thanh Nhi, không chỉ có Thanh Nhi, còn bao gồm Lí gia của hắn. Trong lòng hắn vẫn luôn bất an, cho nên hắn đã sớm đề phòng.
Mà đêm nay, hắn vẫn đang ở trong thư phòng, dự tính việc này, lại đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn và ồn ào hẳn lên. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có dự cảm không tốt càng mạnh.
Quả nhiên, thống lĩnh Ngự Lâm quân mang theo một đám Ngự Lâm quân xông vào. Vừa thấy tình huống này, hắn lập tức muốn đứng lên hỏi có chuyện gì.
Nhưng hắn vừa đi được hai bước đã bị chặn lại. Hắn cố nén tức giận hỏi: “Đây là có ý gì?”
Thống lĩnh Ngự Lâm quân nói: “Ý gì sao?Lí đại nhân không thấy sao? Cũng đúng, Lí đại nhân luôn luôn là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, không nghĩ đến cũng sẽ có ngày bị xét nhà diệt tộc. Vậy thì bản thống lĩnh sẽ tốt bụng nói với ngươi. Thanh phi nương nương có ý đồ mưu hại hoàng thượng, là tội tru di cửu tộc, Lí đại nhân là phụ thân của Thanh phi, đương nhiên cũng không tránh khỏi.”
Vừa nghe xong, Lí Nghị cảm thấy trước mắt là một màu đen. Sao sự tình lại đến nước này. Trước giờ cho dù hắn có làm gì đi nữa, thì cũng luôn chuẩn bị tốt, đây cũng là nguyên nhân nhiều năm qua hắn vẫn luôn bình yên vô sự. Nhưng giờ phút này, hắn vẫn cảm giác không thể tin. Quan hệ của hắn và Thanh Nhi bí ẩn như vậy, sao lại có người biết được.
Đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, nhớ tới lần trước trên công đường, Vân Mộng Vũ uy hiếp hắn. Nàng chắc chắn là biết việc này, như vậy chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nàng ta, nhưng sao nàng lại có thế lực lớn như vậy. Hắn nhất thời cũng nghĩ không ra.
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, thống lĩnh Ngự Lâm quân đã hạ lệnh mang hắn đi.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân là đệ đệ một phi tử trong cung, nhưng tỷ tỷ của hắn ở trong cung vẫn bị Thanh phi đè ép, bây giờ Thanh phi xem như xong rồi, như vậy tỷ tỷ của hắn có khả năng đắc thế, đến lúc đó gia tộc của hắn cũng được lên đời.
Cho nên Thống lĩnh lúc này tới bắt Lí Nghị, trong lòng cực kỳ vui vẻ, tâm tình rất tốt, cũng chỉ châm chọc vài câu ngoài miệng mà thôi. Trong lòng hắn lại có dự tính khác. Hôm nay cao hứng, chút nữa hắn sẽ đi Hồng Diễm lâu ăn mừng, chờ khi bọn họ bị nhốt vào thiên lao, sẽ đối xử thật tốt với bọn họ.
Ngày tiếp theo, chuyện này ồn ào huyên náo, mọi người đều bàn luận tích cực về việc này. Ai cũng không nghĩ ra Lí Nghị và Thanh phi có quan hệ cha con, lại che dấu quá tốt, càng không nghĩ tới là phi tử được sủng ái nhất trong cung và đại thần Thượng Thư quan trọng trong triều lại bị bắt. Đây quả nhiên là họa phúc khó lường, thiên ý khó dò a.
Vân Mộng Vũ nằm trên ghế trong vườn hoa, hưởng thụ cảnh đẹp. Nàng cầm tin tức về Thanh phi trên tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười sung sướng.
Thanh phi, phi tử hoàng thượng sủng ái nhất, lại bị nàng giải quyết. Mà lão hồ li Lí Nghị kia, xem chừng đến bây giờ còn không rõ mọi việc sao lại xảy ra như vậy, làm sao có thể liên lụy đến hắn, lại không biết là ai ở sau lưng hại hắn.
Miệng nàng cười sung sướng, trong mắt phát ra những tia sáng như ngọc. Nhìn tư liệu trong tay, tâm tình càng vui vẻ.
Lúc này trong Hứa vương phủ, Hứa vương nghe hạ nhân bẩm báo, trong mắt hiện lên sự tính kế.
Đợi hạ nhân bẩm báo xong, hắn liền vẫy tay cho người lui xuống, trong lòng nghĩ Vân Mộng Vũ quả nhiên là không thể coi thường a, quả nhiên rất giỏi tính kế.
Tung chiêu liên tục, lão hồ li Lí Nghị kia chắc vẫn còn đang trong sương mù, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nếu không phải hắn biết được thân phận của Vân Mộng Vũ, hắn căn bản không thể nghĩ tới chuyện này là do nàng làm, hơn nữa còn làm thật oanh động.
Trong chùa nàng làm cho Thái hậu phát ra mầm móng nghi ngờ đối với Thanh phi, bên ngoài Hoa Thanh cung có nhiều lời đồn, lại thêm chuyện Hoàng thượng mây mưa không nghe bẩm báo làm cho Thái hậu nóng giận. Mà trong lúc đó Thanh phi chắc chắn không ngừng lấy lòng hoàng thượng, nhưng ba ngày sau, tình huống cũng không có chuyển biến, như vậy Hoàng thượng, Thái hậu càng lúc càng hoài nghi nàng. Đến ngày cuối cùng, lại thấy tận mắt mọi việc, một tia tin tưởng trong lòng cũng gần như tiêu tan. Căn bản sẽ không cho Thanh phi cơ hội giải thích.
Hơn nữa như vậy không chỉ có thể làm cho Hoàng thượng không mềm lòng giải quyết Thanh phi cùng với Lí Nghị, còn có thể làm cho bọn họ hoảng loạn, cảm nhận được sợ hãi, nhưng lại không có cách nào khác, cuối cùng lại đưa bọn họ vào ngục tù.
Hứa vương cực kỳ tán thưởng Vân Mộng Vũ, trong lòng nghĩ sẽ tìm ngày nói chuyện hợp tác với nàng. Phỏng chừng lần này chắc là không cần ngăn cách bởi tấm lụa mỏng. Nghĩ đến đây, khóe miệng gợi lên một độ cong.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một trận đập cửa.
Nghe được tiếng đập cửa, Hứa vương thu hồi ý cười trên miệng, nói: “Vào đi.”
Tiếp theo có một thị vệ đi vào, bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, bên ngoài có người tự xưng là thuộc hạ của Lí Nghị, nói là có văn kiện quan trọng đưa vương gia.”
Hứa vương nghe nói như thế, nhíu mày, thuộc hạ của Lí Nghị sao, trong mắt nhất thời có hứng thú, nói: “Cho hắn vào đi.”
Chỉ chốc lát một người ăn mặc bình thường, diện mạo bình thường đi vào. Người này bình thường đến nỗi ai vừa thấy hắn thì sau đó cũng quên đi hình dạng của hắn.
Nhìn người này, trong mắt Hứa vương có tia sáng.
Người kia tự xưng là thuộc hạ của Lí Nghị, vừa vào liền xoay người hành lễ: “Tiểu nhân tham kiến Hứa vương.”
Hứa vương chỉ nhìn hắn, cười nhưng không nói. Mà người kia vẫn quỳ như cũ, không đứng lên.
Sau khi uống một ngụm trà, Hứa vương cười nói: “Đứng lên đi, thuộc hạ của Lí Nghị quả nhiên rất khác biệt, rất biết quy tắc.”
Người kia đứng dậy, trên mặt không có biểu tình gì, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh. Sau khi đứng lên, hắn lấy ra một phong thơ, trình lên, nói: “Đây là thư lão gia viết từ ba ngày trước, lúc ấy lão gia nói nếu hắn có chuyện gì, lấy phong thơ này đi tìm Hứa vương.”
Hứa vương nghe xong, tia sáng trong mắt càng sáng, hắn nhận thư xem, càng xem, ý cười trên khóe miệng càng dày đặc. Thầm nghĩ trong lòng, Lí Nghị quả nhiên không phải một người đơn giản, chính xác là lão hồ li.
Mà giờ phút này Lí Nghị trong đại lao chịu không ít đau khổ, không hiểu sao lại bị đánh. Nhất là thống lĩnh Ngự Lâm quân đi bắt hắn ngày hôm qua, hôm nay lại vào nhà lao, dám ra tay đánh hắn, hơn nữa lại mua chuộc người trong thiên lao phá lệ ra tay với Lí Nghị.
Lí Nghị không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Nhưng trong lòng hắn sẽ nhớ kỹ thống lĩnh Ngự Lâm quân này, nếu hắn được thả, nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần hắn đã gây ra cho mình.
Sau bữa tối trong Hiên vương phủ, sau khi Vân Mộng Vũ cân nhắc một phen, mở miệng nói với Sở Hiên: “Sở Hiên, tối này ta có việc nên phải ra ngoài một lát.”
Bởi vì Vân Mộng Vũ cảm thấy xưng Sở Hiên là vương gia, xưng chính mình là thiếp thân nàng cảm thấy cả người nổi da gà. Cho nên nàng đều gọi tên hắn, nhưng đó là khi không có ai, nếu không nàng vẫn theo quy cũ mà gọi. Sở Hiên cũng không chú trọng việc này, cảm thấy nàng thích là được.
Nghe nàng nói, tuy rằng trong lòng Sở Hiên nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà chỉ ôn nhu trả lời: “Được, nhớ về sớm.”
Vân Mộng Vũ khẽ gật đầu, nàng rất vừa lòng đối với thái độ của Sở Hiên. Bởi vì chuyện của nàng, Sở Hiên chưa bao giờ can thiệp, cũng cho tới bây giờ không cản trở gì nàng. Nàng sống trong Hiên vương phủ, cảm giác giống như ở Quận chúa phủ.
Buổi tối, Vân Mộng Vũ mặc một thân nam trang, lặng lẽ vào Hồng Diễm lâu.
Chuyện của Linh Lung nàng vẫn để trong lòng, nàng luôn cảm thấy phải nhanh chóng giải quyết, mà ngay từ đầu bởi vì chuyện của Hoa Thanh Nhi, nàng nhất thời cũng không có tâm tình đến Hồng Diễm lâu. Nhưng hôm qua Hoa Thanh Nhi và Lí Nghị đều bị nhốt vào thiên lao, chỉ chờ hành quyết. Cho nên, nàng coi như yên tâm. Bởi vậy trong lòng cũng buông lỏng, nên nghĩ đến chuyện này.
Nàng đi đến một gian phòng trên lầu hai, sau đó Linh Lung cũng đến đây.
Nàng giương mắt nhìn Linh Lung, phát hiện nàng ấy có nhiều ưu tư, hơn nữa nhiều ngày nay cũng không thấy, bây giờ nhìn lại, phát hiện người tiều tụy đi rất nhiều. Nhịn không được thân thiết hỏi: “Linh Lung, sao vậy, có phải thân thể không thoải mái hay không?”
Linh Lung vừa nghe, giương mắt cười nói: “Không có, Linh Lung rất tốt. Đúng rồi, tiểu thư, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến Hồng Diễm lâu?”
“Bởi vì nhớ ngươi a, cho nên mới tới. Như thế nào, Linh Lung ngươi không chào đón ta sao?” Vân Mộng Vũ mang ý cười trong suốt nói.
Linh Lung vừa nghe, ưu phiền tan biến một chút, cười trả lời: “Làm sao lại như vậy chứ, nhìn thấy tiểu thư, ta vui mừng còn không kịp.”
Không khí vui vẻ một chút, Linh Lung liền ngồi xuống, cùng Vân Mộng Vũ hàn huyên một chút. Một lát sau, ánh mắt Vân Mộng Vũ nhìn thấy một bóng người bên ngoài cửa sổ, nhất thời trong mắt hiện lên ý cười, nên tìm cớ, cho Linh Lung lui xuống.
Mà chính nàng lại khoanh tay đến bên cửa sổ, nhìn Đông Thành Vũ đang đi lên.
Trong lòng thầm than, chẳng lẽ hai người yêu nhau sẽ cảm ứng được nhau sao?
Cho nên cho dù khuôn mặt của Linh Lung thay đổi, Đông Thành Vũ không nhận ra, nhưng hắn vẫn thường xuyên tới đây, là vì trong lòng có cảm giác khó kháng cự được?
Đông Thành Vũ đang đi lên, đột nhiên cảm giác có người nhìn hắn, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Vân Mộng Vũ. Lúc này Vân Mộng Vũ mang một thân nam trang, đứng phía trước cửa sổ, vẻ mặt cao thâm cười cười nhìn hắn. Thấy nàng cười, hắn cảm thấy da đầu run lên.
Hắn cố nén cảm giác quái dị trong lòng, vẫn đi đến gian phòng của mình. Ai ngờ vừa ngồi xuống, đưa ly trà lên miệng, còn chưa kịp uống, đã bị một nha hoàn mời qua gian phòng của Vân Mộng Vũ.
Đông Thành Vũ vừa đi vừa nghĩ. Chẳng lẽ nàng nói về chuyện của Chỉ nhi sao? Nghĩ đến chuyện này, trong ánh mắt liền tràn ngập sự mong chờ. Có thể giống cảm giác của hắn hay không, Chỉ nhi chưa chết, vẫn còn sống, sống rất tốt?
Hắn nhanh chóng đi vào gian phòng của Vân Mộng Vũ, hắn không khách khí đi vào, trực tiếp ngồi đối diện với Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ nhìn hắn như thế cũng không để ý, chỉ cười cười cũng làm cho Đông Thành Vũ cân nhắc mãi, cảm thấy chuyện hôm nay không đơn giản như vậy.
Nàng chỉ liếc mắt nhìn hắn, không có động tác khác. Trong lòng nàng tự nhiên biết hắn đã biết nàng là các chủ Thiên Binh các. Dù sao đêm đó Hứa Du Nhiên đến Quận chúa phủ muốn giết của nàng, xung quanh vẫn có người của Thiên Binh các. Cho nên chuyện đêm đó, nàng cũng đã biết.
Đông Thành Vũ thấy nàng không nói gì, trong lòng có chút nóng nảy. Nếu là bình thường hắn tự nhiên cũng sẽ chịu đựng, nhưng việc này có khả năng liên quan đến Chỉ nhi, sao có thể làm cho hắn không nóng nảy được. Vì thế hắn nhịn không được mở miệng hỏi: “Không biết Vân tiểu thư hôm nay tìm bản cung là có chuyện gì?”
Hắn tận lực làm cho thanh âm của mình không phập phồng, giống như bình thường. Nhưng vẫn mang theo chút run run. Mà sự biến hóa này cũng bị Vân Mộng Vũ nhìn thấy. Nàng thầm nghĩ trong lòng, Đông Thành Vũ này là phu quân xứng đáng để gửi gắm. Vô luận trước đây hắn vì Chỉ nhi mà ẩn nhẫn, cuối cùng lại bùng nổ. Hay là hôm nay đến Hồng Diễm lâu, cùng với sự khẩn trương lúc này. Tất cả đều làm cho nàng rất vừa lòng.
“Đông thái tử cho rằng bổn tiểu thư tìm ngươi tới là có chuyện gì?” Nàng sẽ không nhanh chóng nói ra chuyện của Linh Lung, trước hết nàng muốn hành hạ hắn.
Vừa nghe Vân Mộng Vũ nói, Đông Thành Vũ cũng không để ý đến chuyện lộ cảm xúc. Nếu nàng là các chủ Thiên Binh các, như vậy có rất nhiều chuyện đều đã biết. Một khi đã như vậy, hắn cũng không cần giả vờ bình tĩnh.
Vì thế hắn hỏi: “Ngươi đã tra ra được chuyện của Chỉ nhi rồi sao?”
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, nàng nhịn không được nhíu mày. Sau đó bình tĩnh nói: “Đúng vậy, đã tra ra. Nhưng, ta sẽ không dễ dàng nói cho ngươi biết.”
“Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng nói cho bản cung? Ngươi muốn điều kiện gì, cứ nói, chỉ cần bản cung có thể làm thì chắc chắc sẽ đồng ý.” Đông Thành Vũ mang giọng điệu thành khẩn nói, cứ như nếu nàng nói cho hắn, có khả năng ngay cả giang sơn hắn cũng sẽ đưa cho nàng.
Nhìn hắn như vậy, Vân Mộng Vũ cảm thấy chính mình có chút tàn nhẫn. Nhưng nghĩ lại mấy năm nay Linh Lung khổ sở, vì thế quyết định nhất định phải khảo nghiệm một phen, mới có thể cho hắn biết chân tướng. Hơn nữa, chuyện này, nàng biết Linh Lung cũng nóng ruột. Cho nên lát nữa Đông Thành Vũ đi, nàng còn phải thương lượng với Linh Lung.
Vì thế nàng cười yếu ớt: “Được rồi, ngươi đã nói thẳng, ta đây cũng sẽ nói thẳng luôn. Ngươi hẳn là biết trên núi của Bắc quốc có một loại hoa tên là Tuyết Lan. Mà điều kiện của ta chính là ngươi đi lấy đóa hoa này đem đến trước mặt ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tin tức của Chỉ nhi.”
Nghe điều kiện, Đông Thành Vũ nhịn không được nhíu mày. Tuyết Lan này có chút khó hái, hơn nữa đến một tháng sau mới có. Nghĩ đến đi một tháng rồi trở về, hắn cảm thấy trong lòng có chút không nỡ, không biết là vì sao.
Nhưng, hắn vẫn gật đầu đồng ý.
Nhìn hắn như vậy, nàng nhịn không được trêu chọc vài câu.
“Đông thái tử, ngươi không sợ ta lừa gạt ngươi sao?”
Vừa nghe xong, Đông Thành Vũ nở nụ cười. Sau khi Đông Thành Vũ cười xong, nói: “Gạt ta, bây giờ hẳn là Vân tiểu thư nên lo lắng mới đúng. Dù sao ta đã biết ngươi là các chủ Thiên Binh các. Ta nghĩ, chuyện này, chắc ngươi không muốn cho cả thiên hạ biết đó chứ? Cứ như vậy, Sở Phách Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, tất nhiên là sẽ nhắm vào ngươi, còn có các thế lực của các nước khác, ta nghĩ đều rất thích thú canh chừng Thiên Binh các. Dù sao ngươi chỉ là một nữ tử, làm cho người ta cảm thấy rất nhu nhược. Thiên Binh các luôn luôn là tổ chức thần bí nổi danh. Nếu để người ta biết các chủ Thiên Binh các là nữ tử, tổ chức thần bí kia phải suy nghĩ lại. Cho nên so sánh với ta, ta chỉ đi hái thuốc mà thôi, bên trọng bên khinh, bản cung tin tưởng Vân tiểu thư hiểu rõ.”
Nghe Đông Thành Vũ nói, Vân Mộng Vũ thầm mắng to. Vừa rồi sao lại bị bộ dáng ngây thơ si tình của hắn mê hoặc chứ. Thì ra trong lòng hắn đã có tính toán, âm thầm tính kế trên người nàng.
Vì thế nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mắng hắn trong lòng, sau đó cho hắn nhanh chóng đi Bắc quốc.
Đông thành vũ đi rồi, nàng liền tìm người gọi Linh Lung vào.
Linh Lung mang vẻ mặt sầu bi tiến vào, hơn nữa trong mắt còn chứa sự khó hiểu.
Thấy nàng như vậy, nàng cũng đã đoán được một chút, vì thế, nàng kéo nàng ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói: “Ta chưa nói cho hắn biết, ta chỉ cho hắn đi Bắc quốc hái Tuyết Lan. Tuyết Lan là một loại thuốc để khôi phục dung mạo.”
Nàng nói tới đây, Linh Lung đột nhiên không thể tin giương mắt nhìn nàng, trong mắt hàm chứa tia hi vọng.
Nhìn nàng ấy như thế, nàng ôn nhu cười nói: “Chỉ cần mang Tuyết Lan về, trong Thiên Binh các sẽ có người giúp ngươi khôi phục dung mạo. Mà ngươi chỉ cần ăn vào, ba ngày sau sẽ khôi phục lại dung mạo như cũ. Chỉ cần ngươi khôi phục lại dung mạo, như vậy ngươi có thể cùng Đông Thành Vũ về Đông quốc, sống một cuộc sống mới.”
Nghe ba chữ Đông Thành Vũ, Linh Lung thương tâm cúi đầu. Nhìn nàng như vậy, Vân Mộng Vũ biết trong lòng của nàng vẫn bị mặc cảm. Dù sao Hồng Diễm lâu này luôn làm cho nàng cảm thấy không xứng với Đông Thành Vũ.
“Nếu Đông Thành Vũ có một ngày bị mất tất cả, thậm chí làm ăn mày, ngươi sẽ không cần hắn, ghét bỏ hắn sao?” Thanh âm Vân Mộng Vũ vang lên bên tai Linh Lung.
Nhìn nàng như vậy, Vân Mộng Vũ nở nụ cười. Mà Linh Lung còn muốn nói nữa, Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng che miệng nàng lại. Vân Mộng Vũ cười nói: “Không cần nghĩ nhiều, ngươi chỉ cần đặt mình vào góc độ của Đông Thành Vũ mà suy nghĩ. Biết hắn chân chính cần cái gì, chân chính để ý cái gì. Ngươi không cần lo lắng. Một tháng sau Đông Thành Vũ mới có thể trở về. Nhưng vô luận ngươi quyết định chuyện gì, ta đều hy vọng cuối cùng ngươi có thể hạnh phúc.”
Linh Lung nghe nàng nói, khẽ gật đầu, trong mắt đã ươn ướt.
Hàn huyên một chút với Linh Lung, Vân Mộng Vũ trở về Hiên vương phủ, ngủ thật say. Trong lòng nghĩ, sự tình cuối cùng cũng đã phát triển theo hướng thuận lợi.
Nhưng hôm sau nàng thức giấc, Hồng Mai mang đến cho nàng một tin tức giật gân.
Hoa Thanh Nhi cùng Lí Nghị trong ngục ngày hôm qua lúc nửa đêm đã bị cướp đi.
/168
|