Edit: Sunny Út
Vân Y về tới dịch quán, trong lòng không thể bình phục.
Nguyệt Thần cư muốn Hồi sinh thảo, như vậy làm sao có thể sẽ dễ dàng giao ra Sinh mệnh chi hoa?
Vân Y phát hiện ngay từ đầu mình nghĩ quá mức đơn giản, cho dù ở thất quốc thi đấu có được sinh mệnh chi hoa, nhưng cũng không an toàn mà rời đi. Hơn nữa, còn có khả năng mang đến họa diệt quốc cho Bắc quốc.
Mình ngàn tính vạn tính, không có tính đến Nguyệt Thần cư muốn Hồi sinh thảo, với Sinh mệnh chi hoa cũng không thể buông tay. Như vậy, hiện tại nên làm như thế nào mới tốt.
Vân Y một mình bước đi bước lại, trong lòng nghĩ quang minh chính đại lấy thì không có khả năng.
Như vậy, chỉ có thể trộm hoặc là đoạt.
Trộm, hiện tại sinh mệnh chi hoa đang ở trong tay Nguyệt Thần.
Nghe đồn võ công Nguyệt Thần trác tuyệt vô song, mình không phải là đối thủ của nàng.
Trừ phi, mình dùng Linh Âm công kích. Nhưng có khả năng sẽ tạo rất nhiều thương vong.
Nghĩ đến Sở Hiên, nghĩ đến mình, đột nhiên cảm thấy thế giới này thực bi thương. Khi mình nghèo túng, lúc Sở Hiên trúng độc, có ai giúp họ không?
Vân Y xoay người đi đến một thùng gỗ trước mặt, trầm mặc một hồi. Mở ra. Thùng bị mở ra, nàng lấy ra một cây đàn cổ xưa. Thân đàn mang ánh huỳnh quang, mang theo ma lực không thể kháng cự.
Linh Âm ra, thiên hạ vô song!
Vân Y khẽ vuốt Linh Âm, cảm thụ như nhịp đập của sinh mệnh. Nhất thời, Vân Y cảm thấy trong lòng an tâm rất nhiều.
Có nó, nàng mới có thể tự tin kháng cự lại cường địch.
Ở trước mặt kẻ thù, mình phải mạnh, mới có thể đạt tới mục tiêu của mình.
Sinh mệnh chi hoa, nàng phải có được. Ánh mắt Vân Y kiên định, trên tay càng ôm chặt Linh Âm.
Hôm sau, Đông quốc đại biểu cũng đến đây.
Lần này Đông quốc đến là thừa tướng đại diện, nhưng thừa tướng này không trẻ tuổi như Vân Y.
Đông quốc Hoàng Hậu mang thai, Đông quốc Doàng đế sủng hoàng hậu, nên không đi, bởi vậy phái thừa tướng đến đây.
Biết được tin tức này, Vân Y khẽ cười.
Đông Thành Vũ coi như là tướng công tốt, biết Linh Lung mang thai, không rời Đông quốc.
Hiện tại năm quốc gia đều đến, chỉ thiếu Hạo quốc.
Hạo quốc, Hạo Hàn sau khi tham gia Quỳnh Hoa yến thì bệnh qua đời. Đế vị do thái tử Hạo Minh kế thừa.
Vân Y có cảm giác, mình sẽ thấy An vương kia.
Quả nhiên, trước ngày thi đấu, Hạo quốc Hoàng đế đến.
Như vậy Sở Minh An cũng đến.
Trước khi bắt đầu thi đấu, Quân quốc cố ý cử hành yến tiệc, cho lục quốc đón gió tẩy trần. Yến tiệc, Vân Y đứng ở cửa Hoàng cung của Quân quốc, cười lạnh lùng.
Quân Lãnh Mạc, quân vương mình có chút xem trọng.
Cũng làm ra chuyện mua danh chuộc tiếng, lấy sinh mệnh chi hoa để khoe mỹ danh, huynh muội bọn họ cũng như nhau cả.
Vân Y xuống xe ngựa, Thổ Dũng theo sau. Hai người vừa xuống xe ngựa, lập tức có cung nữ đi lên dẫn đường, dẫn bọn họ đến nơi cử hành yến tiệc.
Đi trên đường, khóe mắt Vân Y âm thầm đánh giá Quân quốc. Cho dù đối với Quân Hờ Hững có cái nhìn không tốt, nhưng lại đánh giá cao Hoàng cung này.
Phong cách cổ xưa, trang nghiêm mang theo một cỗ uy hiếp. Làm cho người khác tự nhiên thuần phục. Hai người nhanh chóng đến nơi cử hành yến tiệc.
Vân Y đến có vẻ sớm, người của ngũ quốc cùng với Quân quốc chưa đến.
Vân Y đến sớm như vậy, là vì không muốn cho người khác chú ý, Bắc quốc là quốc gia nhỏ nhất, nếu đến cuối thì không hay.
Dù sao, đôi khi, tiểu quốc phải có bộ dáng của tiểu quốc. Nếu không, chọc giận vài quốc gia khác, bị người ta giết, vậy thật là oan uổng.
Cung nữ dẫn Vân Y đến chỗ ngồi, Thổ Dũng ngồi sau Vân Y. Vân Y đã đến, vẫn chưa có gợn sóng gì. Người ở đây không hứng thú với Vân Y, trong mắt họ, Vân Y đại biểu Bắc quốc chỉ là quốc gia không có hi vọng mà thôi.
Thổ Dũng ngồi sau sắc mặt rất khó coi. Mà Vân Y nhìn bọn họ như vậy, cũng không có phản ứng gì, giống như không để ý.
Kỳ thật, Vân Y cũng không vui. Nhưng nàng không muốn khắc khẩu với bọn họ, vô nghĩa thôi. Vân Y đợi đến lúc thi đấu, cố gắng biểu hiện, hung hăng cho họ một chưởng.
Vân Y ngồi ở kia, cầm lấy ly rượu trên bàn, dương dương tự đắc uống rượu, tâm tình vui vẻ. Thổ Dũng ngồi sau, lúc đầu thì sắc mặt khó coi. Nhưng nhìn thấy thừa tướng đại nhân không có vẻ phẫn nộ, cũng từ từ an tĩnh lại. Thổ Dũng cũng bắt chước Vân Y, cầm lấy ly rượu, uống.
Mọi người xung quanh không thèm để ý hai người, nhưng cũng có liếc mặt. Trên yến hội, im lặng uống rượu nhưng lại dương dương tự đắc lại rất ít người.
Thời gian trôi qua, người cũng lần lượt đến.
Người của Đông quốc tới rất sớm, khi Vân Y nhìn thấy thừa tướng của Đông quốc, trong lòng không khỏi xấu hổ. Thật sự là cảm thấy hắn có vẻ giống thừa tướng hơn nàng.
Sau khi Đông quốc đến, Tây quốc Hạo vương Tây Lâm Hạo cũng đến.
Tây Lâm Hạo đã đến, không khí thân thiện hơn nhiều, thần y vẫn hấp dẫn nhiều người a.
Tây Lâm Hạo vừa ngồi, vợ chồng Nam Thiếu Dục cũng đến.
Bọn họ gần nàng, Vân Y lập tức đưa mắt nhìn bọn họ, muốn xem đôi vợ chồng trong truyền thuyết này như thế nào.
Nam Thiếu Dục vẫn ngọc thụ lâm phong, mang vẻ mặt ôn nhu.
Mà nữ tử bên cạnh hắn, cũng mang vẻ mặt ôn nhu. Vương phi Nam Thiếu Dục bộ dạng anh khí vô song, vừa thấy liền cảm thấy là người hào phóng.
Hai người đứng một chỗ, thật đúng là quần anh tụ hội, vô cùng xứng đôi.
Nhìn hai người, lòng Vân Y đột nhiên đau kịch liệt. Áo trắng kia, giống như bóng dáng đó, cứ như vậy đi vào lòng nàng, lập tức cảm giác đau vô cùng.
Vân Y ức chế đỡ ngực của mình, sau đó trước mắt lại xuất hiện bóng người làm nàng cả kinh.
Ngân mặt hắc y, một thân khí chất lạnh lùng vô song, lại tuấn tú cao quý.
Tử y đẹp đẽ quý giá, nõn nà, mặt như hoa đào, ánh mắt như nước mùa thu. Khí chất kia, như từ nữ thần giáng trần, cao quý hoa lệ, đẹp đến tận cùng.
Xứng, thật sự rất xứng.
Nhưng một màn như vậy, lại làm Vân Y đau đớn.
Vân Y cảm thấy đau. Vân Y cảm thấy ngay cả khí lực nâng tay lên cũng không có.
Vì sao, Vân Y cúi đầu, không dám nghĩ là vì sao.
Nàng không ngừng nắm chặt hai tay mình.
Mạnh mẽ giấu đi nước mắt, lại ngẩng đầu vẫn cười phong thanh vân đạm, hai tay đã đầm đìa máu tươi.
Tư Cảnh Hiên cùng Quân Ánh Nguyệt vừa vào, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
Quân quốc tiểu công chúa, quả nhiên tuyệt sắc vô song, quý khí thiên thành.
Bích Thủy sơn trang, trang chủ Tư Cảnh Hiên, quả nhiên đạm mạc lỗi lạc.
Tuy rằng thấy không rõ dung mạo, nhưng khí chất tuyệt thế của Tư Cảnh Hiên đủ để người khác cảm giác được dung mạo.
Tư Cảnh Hiên đi đến vị trí của mình, vẫn là bộ dáng chớ gần.
Mà Quân Ánh Nguyệt lại mang ý cười trong suốt, hơn nữa dung mạo tuyệt thế, giống như nữ thần chói mắt, không hổ nữ tử danh xưng Nguyệt Thần.
Quân Ánh Nguyệt ngồi sát Tư Cảnh Hiên, bọn họ ngồi đối diện Vân Y.
Vân Y không muốn bọ họ thấy mình.
Mà, Tư Cảnh Hiên từ đầu đến cuối cũng không nhìn nàng. Vân Y cảm thấy trong lòng ê ẩm, mất mát, phiền muộn.
Tư Cảnh Hiên không nhìn qua đây, nhưng Quân Ánh Nguyệt lại mang ý tứ không rõ liếc qua.
Vân Y cảm giác tầm mắt kia, ngẩng đầu đón nhận, nhìn ánh mắt của Quân Ánh Nguyệt. Vân Y cả kinh, giật mình, lập tức nhớ tới cái gì, nhợt nhạt cười với Quân Ánh Nguyệt.
Quân Ánh Nguyệt nhìn Vân Y cười, cũng không có phản ứng gì.
Quân Ánh Nguyệt tất nhiên đã biết thân phận của mình, chỉ là nàng không biết mình biết Tư Cảnh Hiên!
Như vậy nàng chú ý mình, là vì Hồi sinh thảo.
Hồi sinh thảo, nếu đã ở trong tay mình, vậy không có khả năng lấy ra.
Mà sinh mệnh chi hoa, mình cũng là tình thế bắt buộc.
Hai người trên mặt không có biến hóa, nhưng ánh mắt thâm trầm giao nhau. Ánh mắt cũng dời đi khi Quân Lãnh Mạc và Sở Thụy Phong đi vào, yến hội cũng chính thức bắt đầu.
Bên trái Quân Hờ Hững là Hạo Minh, cũng chính là An vương ở Sở quốc. Đã hơn một năm, không biết Sở Thụy Phong nhìn thấy đệ đệ này, hiện nay lại trở thành nước đứng thứ hai thì có cảm nhận gì.
Nhất định rất thú vị.
Quả nhiên, Vân Y bắt được ánh mắt của Sở Thụy Phong nghiêm trọng.
Bên phải Quân Hờ Hững là Sở Thụy Phong, Sở Thụy Phong vẫn luôn tươi cười.
Ba người ổn định xong, Quân Lãnh Mạc vung tay lên, ở dưới lập tức im lặng.
“Ngày mai thất quốc thi đấu ở Thương Sơn, Quân quốc là nơi tổ chức, cảm giác rất vinh hạnh. Trước khi thi đấu, tổ chức yến hội, để các vị đón gió tẩy trần. Hy vọng mọi người đêm nay vui vẻ, ngày mai có thể có được thành tích tốt.” Quân Lãnh Mạc nói xong, nâng chén, mọi người đều đứng dậy nâng chén.
Uống cạn ly rượu, Vân Y ngồi xuống, cảm giác có người nhìn mình.
Vân Y cảm thấy mình như con mồi của hắn. Vân Y nhìn qua, quả nhiên Vân Y thấy ánh mắt như sói của Hạo Minh.
Vân Y không nói gì, Quân quốc là nơi không hay ho gì, mỗi ngày đều phải đối mặt với vài nguời khó chịu.
Vân Y chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn, sau đó chuyển mắt nhìn nơi khác.
Hạo Minh bị Vân Y ngó lơ, trong ánh mắt càng phát ra u ám.
Vân Mộng Vũ, được lắm!
Sở Thụy Phong vẫn chú ý Hạo Minh, bởi vậy khi cảm xúc của hắn thay đổi, cũng cảm giác đươkc. Sở Thụy Phong cảm thấy tò mò, là cái gì có thể làm cho Hạo Minh có cảm xúc như vậy.
Sở Thụy Phong nhìn theo Hạo Minh, nhìn thấy một thân áo trắng, phong thanh vân đạm ngồi ở bên kia.
Ánh mắt Sở Thụy Phong ngưng trệ, cho dù đã hơn một năm trôi qua. Nhưng bóng dáng kia lại chưa bao giờ biến mất, luôn quanh quẩn trong đáy lòng hắn.
Nhất thời, Sở Thụy Phong hiểu rõ vì sao cảm xúc của Hạo Minh dao động, chính hắn cũng cảm thấy kinh hãi.
Quân Lãnh Mạc chỉ mang ánh mắt thản nhiên nhìn Vân Y, không còn động tác khác, như bình thường. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện tay cầm ly rượu của hắn cứng ngắc.
Biến hóa của mọi người khác nhau, Vân Y vẫn vân đạm phong thanh ngồi đó.
Những người này, mình phải đối mặt. Nếu đã đến Quân quốc, không cần phải cuốn vào những âm mưu đó.
Ánh mắt của Quân Ánh Nguyệt tuy rằng đều ở trên người Tư Cảnh Hiên, nhưng cũng vô ý đảo qua Vân Y.
Yến hội vẫn diễn ra, trên sâu khấu ca múa đủ loại. Mọi người xem cũng cảm thấy vui vẻ.
“Nghe nói Ánh Nguyệt công chúa kĩ thuật múa thiên hạ vô song, không biết bổn hoàng có vinh hạnh thưởng thức không?” Đột nhiên có một thanh âm mang ý cười nói.
Mọi người nhìn lại, nhìn thấy Hạo Minh cầm ly rượu thưởng thức, mắt cũng không nhìn. Mọi người không rõ thần sắc, cũng không biết tâm tư của hắn.
Hạo Minh thực làm người ta khó hiểu, ý tứ của hắn không ai đoán được.
Hắn thích sắc đẹp của Ánh Nguyệt công chúa sao?
Không phải ngẫu nhiên, nghe đồn Hạo Minh từ một năm trước về nước, thủy chung không gần nữ sắc. Trong thiên hạ đều đồn hắn không thích nữ nhân.
Nhưng hiện tại xem ra, chẳng lẽ trong lòng Hạo Minh thích là Ánh Nguyệt công chúa, cho nên đối với cac nữ nhân khác chướng mắt. Cũng có khả năng này.
Mà có người đoán, Hạo Minh khiêu chiến Quân quốc, muốn đoạt thứ nhất.
Mọi người xôn xao, mà đương sự Quân Ánh Nguyệt nhìn Hạo Minh, trên mặt ý cười nhợt nhạt.
Nụ cười nhạt nhẽo này, làm cho mỹ nhân như ở trong đám mây, có vẻ khuynh thành tuyệt thế.
Quân Ánh Nguyệt nhìn Hạo Minh, không hiểu tâm tư của hắn. Nhưng Quân Ánh Nguyệt đối với đề nghị của Hạo Minh cũng không phản bác. Nàng nhìn Tư Cảnh Hiên, phát hiện Tư Cảnh Hiên vẫn im lặng uống rượu. Nhất thời, ánh mắt Quân Ánh Nguyệt chợt lóe.
Quân Ánh Nguyệt khẽ mở miệng, thanh âm dễ nghe vang lên.
“Nếu Hạo hoàng có nhã hứng như vậy, bản cung sẽ không biết xấu hổ.” Quân Ánh Nguyệt dứt lời, đứng dậy đi đến đài cao.
Mỹ nhân như ngọc, từng bước sinh liên, quả nhiên cướp đi ánh mắt.
Đến dưới đài, Quân Ánh Nguyệt tay áo vung lên, người đã bay lên đài.
Dáng người như yên, tuyệt vời vô song.
Trên đài cao, tử y liễm diễm vô song, vũ bước kinh diễm.
Không có âm nhạc, Quân Ánh Nguyệt bắt đầu múa.
Không hổ là thiên hạ đệ nhất nữ tử danh xưng Nguyệt Thần, khi không có nhạc đệm, vẫn có thể kinh diễm.
Kỹ thuật nhảy này, làm cho người ta cảm thấy nhạc đệm chỉ là trói buộc.
Nguyệt Thần vũ bước tuyệt diễm thiên hạ.
Lúc Quân Ánh Nguyệt múa, Tư Cảnh Hiên lại đột nhiên nhìn về phía Vân Y. Nhìn nữ tử trong lòng, nhìn nàng ngồi một mình, vẫn mang khí chất thản nhiên.
Vân Y đột nhiên ngẩng đầu, thấy đôi mắt kia.
Vân Y lập tức bối rối cúi đầu, khi ngẩng đầu, Quân Ánh Nguyệt đã múa xong, lại khôi phục bộ dáng như thường.
Quân Ánh Nguyệt từ đài cao nhảy xuống, mang theo vô song tao nhã.
“Hạo hoàng, bản cung múa như thế nào?” Quân Ánh Nguyệt ngồi xuống, cũng nhợt nhạt hỏi một câu.
Mà lúc Quân Ánh Nguyệt khiêu vũ, hắn chưa từng ngẩng đầu. Nghe Quân Ánh Nguyệt hỏi, khóe miệng hắn cong lên.
“Nguyệt Thần vũ bước, tất nhiên là thiên hạ vô song.” Hạo Minh lời nói thản nhiên, nhẹ nhàng.
Mọi người không chú ý khẩu khí của hắn, mà sau khi nghe hắn nói, tất cả đều gật đầu.
Nghe được câu trả lời vừa lòng, Quân Ánh Nguyệt vừa lòng cười, khóe mắt nhìn về phía Tư Cảnh Hiên. Lại phát hiện, Tư Cảnh Hiên tựa hồ không động đây, vẫn lẳng lặng uống rượu.
Nhìn một màn này, Quân Ánh Nguyệt cảm thấy buồn bã.
Sắc mặt Quân Ánh Nguyệt không vui, nàng mang tâm tình không tốt nhìn mọi người, lúc nhìn đến Vân Y, ánh mắt sáng lên
Vân Y về tới dịch quán, trong lòng không thể bình phục.
Nguyệt Thần cư muốn Hồi sinh thảo, như vậy làm sao có thể sẽ dễ dàng giao ra Sinh mệnh chi hoa?
Vân Y phát hiện ngay từ đầu mình nghĩ quá mức đơn giản, cho dù ở thất quốc thi đấu có được sinh mệnh chi hoa, nhưng cũng không an toàn mà rời đi. Hơn nữa, còn có khả năng mang đến họa diệt quốc cho Bắc quốc.
Mình ngàn tính vạn tính, không có tính đến Nguyệt Thần cư muốn Hồi sinh thảo, với Sinh mệnh chi hoa cũng không thể buông tay. Như vậy, hiện tại nên làm như thế nào mới tốt.
Vân Y một mình bước đi bước lại, trong lòng nghĩ quang minh chính đại lấy thì không có khả năng.
Như vậy, chỉ có thể trộm hoặc là đoạt.
Trộm, hiện tại sinh mệnh chi hoa đang ở trong tay Nguyệt Thần.
Nghe đồn võ công Nguyệt Thần trác tuyệt vô song, mình không phải là đối thủ của nàng.
Trừ phi, mình dùng Linh Âm công kích. Nhưng có khả năng sẽ tạo rất nhiều thương vong.
Nghĩ đến Sở Hiên, nghĩ đến mình, đột nhiên cảm thấy thế giới này thực bi thương. Khi mình nghèo túng, lúc Sở Hiên trúng độc, có ai giúp họ không?
Vân Y xoay người đi đến một thùng gỗ trước mặt, trầm mặc một hồi. Mở ra. Thùng bị mở ra, nàng lấy ra một cây đàn cổ xưa. Thân đàn mang ánh huỳnh quang, mang theo ma lực không thể kháng cự.
Linh Âm ra, thiên hạ vô song!
Vân Y khẽ vuốt Linh Âm, cảm thụ như nhịp đập của sinh mệnh. Nhất thời, Vân Y cảm thấy trong lòng an tâm rất nhiều.
Có nó, nàng mới có thể tự tin kháng cự lại cường địch.
Ở trước mặt kẻ thù, mình phải mạnh, mới có thể đạt tới mục tiêu của mình.
Sinh mệnh chi hoa, nàng phải có được. Ánh mắt Vân Y kiên định, trên tay càng ôm chặt Linh Âm.
Hôm sau, Đông quốc đại biểu cũng đến đây.
Lần này Đông quốc đến là thừa tướng đại diện, nhưng thừa tướng này không trẻ tuổi như Vân Y.
Đông quốc Hoàng Hậu mang thai, Đông quốc Doàng đế sủng hoàng hậu, nên không đi, bởi vậy phái thừa tướng đến đây.
Biết được tin tức này, Vân Y khẽ cười.
Đông Thành Vũ coi như là tướng công tốt, biết Linh Lung mang thai, không rời Đông quốc.
Hiện tại năm quốc gia đều đến, chỉ thiếu Hạo quốc.
Hạo quốc, Hạo Hàn sau khi tham gia Quỳnh Hoa yến thì bệnh qua đời. Đế vị do thái tử Hạo Minh kế thừa.
Vân Y có cảm giác, mình sẽ thấy An vương kia.
Quả nhiên, trước ngày thi đấu, Hạo quốc Hoàng đế đến.
Như vậy Sở Minh An cũng đến.
Trước khi bắt đầu thi đấu, Quân quốc cố ý cử hành yến tiệc, cho lục quốc đón gió tẩy trần. Yến tiệc, Vân Y đứng ở cửa Hoàng cung của Quân quốc, cười lạnh lùng.
Quân Lãnh Mạc, quân vương mình có chút xem trọng.
Cũng làm ra chuyện mua danh chuộc tiếng, lấy sinh mệnh chi hoa để khoe mỹ danh, huynh muội bọn họ cũng như nhau cả.
Vân Y xuống xe ngựa, Thổ Dũng theo sau. Hai người vừa xuống xe ngựa, lập tức có cung nữ đi lên dẫn đường, dẫn bọn họ đến nơi cử hành yến tiệc.
Đi trên đường, khóe mắt Vân Y âm thầm đánh giá Quân quốc. Cho dù đối với Quân Hờ Hững có cái nhìn không tốt, nhưng lại đánh giá cao Hoàng cung này.
Phong cách cổ xưa, trang nghiêm mang theo một cỗ uy hiếp. Làm cho người khác tự nhiên thuần phục. Hai người nhanh chóng đến nơi cử hành yến tiệc.
Vân Y đến có vẻ sớm, người của ngũ quốc cùng với Quân quốc chưa đến.
Vân Y đến sớm như vậy, là vì không muốn cho người khác chú ý, Bắc quốc là quốc gia nhỏ nhất, nếu đến cuối thì không hay.
Dù sao, đôi khi, tiểu quốc phải có bộ dáng của tiểu quốc. Nếu không, chọc giận vài quốc gia khác, bị người ta giết, vậy thật là oan uổng.
Cung nữ dẫn Vân Y đến chỗ ngồi, Thổ Dũng ngồi sau Vân Y. Vân Y đã đến, vẫn chưa có gợn sóng gì. Người ở đây không hứng thú với Vân Y, trong mắt họ, Vân Y đại biểu Bắc quốc chỉ là quốc gia không có hi vọng mà thôi.
Thổ Dũng ngồi sau sắc mặt rất khó coi. Mà Vân Y nhìn bọn họ như vậy, cũng không có phản ứng gì, giống như không để ý.
Kỳ thật, Vân Y cũng không vui. Nhưng nàng không muốn khắc khẩu với bọn họ, vô nghĩa thôi. Vân Y đợi đến lúc thi đấu, cố gắng biểu hiện, hung hăng cho họ một chưởng.
Vân Y ngồi ở kia, cầm lấy ly rượu trên bàn, dương dương tự đắc uống rượu, tâm tình vui vẻ. Thổ Dũng ngồi sau, lúc đầu thì sắc mặt khó coi. Nhưng nhìn thấy thừa tướng đại nhân không có vẻ phẫn nộ, cũng từ từ an tĩnh lại. Thổ Dũng cũng bắt chước Vân Y, cầm lấy ly rượu, uống.
Mọi người xung quanh không thèm để ý hai người, nhưng cũng có liếc mặt. Trên yến hội, im lặng uống rượu nhưng lại dương dương tự đắc lại rất ít người.
Thời gian trôi qua, người cũng lần lượt đến.
Người của Đông quốc tới rất sớm, khi Vân Y nhìn thấy thừa tướng của Đông quốc, trong lòng không khỏi xấu hổ. Thật sự là cảm thấy hắn có vẻ giống thừa tướng hơn nàng.
Sau khi Đông quốc đến, Tây quốc Hạo vương Tây Lâm Hạo cũng đến.
Tây Lâm Hạo đã đến, không khí thân thiện hơn nhiều, thần y vẫn hấp dẫn nhiều người a.
Tây Lâm Hạo vừa ngồi, vợ chồng Nam Thiếu Dục cũng đến.
Bọn họ gần nàng, Vân Y lập tức đưa mắt nhìn bọn họ, muốn xem đôi vợ chồng trong truyền thuyết này như thế nào.
Nam Thiếu Dục vẫn ngọc thụ lâm phong, mang vẻ mặt ôn nhu.
Mà nữ tử bên cạnh hắn, cũng mang vẻ mặt ôn nhu. Vương phi Nam Thiếu Dục bộ dạng anh khí vô song, vừa thấy liền cảm thấy là người hào phóng.
Hai người đứng một chỗ, thật đúng là quần anh tụ hội, vô cùng xứng đôi.
Nhìn hai người, lòng Vân Y đột nhiên đau kịch liệt. Áo trắng kia, giống như bóng dáng đó, cứ như vậy đi vào lòng nàng, lập tức cảm giác đau vô cùng.
Vân Y ức chế đỡ ngực của mình, sau đó trước mắt lại xuất hiện bóng người làm nàng cả kinh.
Ngân mặt hắc y, một thân khí chất lạnh lùng vô song, lại tuấn tú cao quý.
Tử y đẹp đẽ quý giá, nõn nà, mặt như hoa đào, ánh mắt như nước mùa thu. Khí chất kia, như từ nữ thần giáng trần, cao quý hoa lệ, đẹp đến tận cùng.
Xứng, thật sự rất xứng.
Nhưng một màn như vậy, lại làm Vân Y đau đớn.
Vân Y cảm thấy đau. Vân Y cảm thấy ngay cả khí lực nâng tay lên cũng không có.
Vì sao, Vân Y cúi đầu, không dám nghĩ là vì sao.
Nàng không ngừng nắm chặt hai tay mình.
Mạnh mẽ giấu đi nước mắt, lại ngẩng đầu vẫn cười phong thanh vân đạm, hai tay đã đầm đìa máu tươi.
Tư Cảnh Hiên cùng Quân Ánh Nguyệt vừa vào, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
Quân quốc tiểu công chúa, quả nhiên tuyệt sắc vô song, quý khí thiên thành.
Bích Thủy sơn trang, trang chủ Tư Cảnh Hiên, quả nhiên đạm mạc lỗi lạc.
Tuy rằng thấy không rõ dung mạo, nhưng khí chất tuyệt thế của Tư Cảnh Hiên đủ để người khác cảm giác được dung mạo.
Tư Cảnh Hiên đi đến vị trí của mình, vẫn là bộ dáng chớ gần.
Mà Quân Ánh Nguyệt lại mang ý cười trong suốt, hơn nữa dung mạo tuyệt thế, giống như nữ thần chói mắt, không hổ nữ tử danh xưng Nguyệt Thần.
Quân Ánh Nguyệt ngồi sát Tư Cảnh Hiên, bọn họ ngồi đối diện Vân Y.
Vân Y không muốn bọ họ thấy mình.
Mà, Tư Cảnh Hiên từ đầu đến cuối cũng không nhìn nàng. Vân Y cảm thấy trong lòng ê ẩm, mất mát, phiền muộn.
Tư Cảnh Hiên không nhìn qua đây, nhưng Quân Ánh Nguyệt lại mang ý tứ không rõ liếc qua.
Vân Y cảm giác tầm mắt kia, ngẩng đầu đón nhận, nhìn ánh mắt của Quân Ánh Nguyệt. Vân Y cả kinh, giật mình, lập tức nhớ tới cái gì, nhợt nhạt cười với Quân Ánh Nguyệt.
Quân Ánh Nguyệt nhìn Vân Y cười, cũng không có phản ứng gì.
Quân Ánh Nguyệt tất nhiên đã biết thân phận của mình, chỉ là nàng không biết mình biết Tư Cảnh Hiên!
Như vậy nàng chú ý mình, là vì Hồi sinh thảo.
Hồi sinh thảo, nếu đã ở trong tay mình, vậy không có khả năng lấy ra.
Mà sinh mệnh chi hoa, mình cũng là tình thế bắt buộc.
Hai người trên mặt không có biến hóa, nhưng ánh mắt thâm trầm giao nhau. Ánh mắt cũng dời đi khi Quân Lãnh Mạc và Sở Thụy Phong đi vào, yến hội cũng chính thức bắt đầu.
Bên trái Quân Hờ Hững là Hạo Minh, cũng chính là An vương ở Sở quốc. Đã hơn một năm, không biết Sở Thụy Phong nhìn thấy đệ đệ này, hiện nay lại trở thành nước đứng thứ hai thì có cảm nhận gì.
Nhất định rất thú vị.
Quả nhiên, Vân Y bắt được ánh mắt của Sở Thụy Phong nghiêm trọng.
Bên phải Quân Hờ Hững là Sở Thụy Phong, Sở Thụy Phong vẫn luôn tươi cười.
Ba người ổn định xong, Quân Lãnh Mạc vung tay lên, ở dưới lập tức im lặng.
“Ngày mai thất quốc thi đấu ở Thương Sơn, Quân quốc là nơi tổ chức, cảm giác rất vinh hạnh. Trước khi thi đấu, tổ chức yến hội, để các vị đón gió tẩy trần. Hy vọng mọi người đêm nay vui vẻ, ngày mai có thể có được thành tích tốt.” Quân Lãnh Mạc nói xong, nâng chén, mọi người đều đứng dậy nâng chén.
Uống cạn ly rượu, Vân Y ngồi xuống, cảm giác có người nhìn mình.
Vân Y cảm thấy mình như con mồi của hắn. Vân Y nhìn qua, quả nhiên Vân Y thấy ánh mắt như sói của Hạo Minh.
Vân Y không nói gì, Quân quốc là nơi không hay ho gì, mỗi ngày đều phải đối mặt với vài nguời khó chịu.
Vân Y chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn, sau đó chuyển mắt nhìn nơi khác.
Hạo Minh bị Vân Y ngó lơ, trong ánh mắt càng phát ra u ám.
Vân Mộng Vũ, được lắm!
Sở Thụy Phong vẫn chú ý Hạo Minh, bởi vậy khi cảm xúc của hắn thay đổi, cũng cảm giác đươkc. Sở Thụy Phong cảm thấy tò mò, là cái gì có thể làm cho Hạo Minh có cảm xúc như vậy.
Sở Thụy Phong nhìn theo Hạo Minh, nhìn thấy một thân áo trắng, phong thanh vân đạm ngồi ở bên kia.
Ánh mắt Sở Thụy Phong ngưng trệ, cho dù đã hơn một năm trôi qua. Nhưng bóng dáng kia lại chưa bao giờ biến mất, luôn quanh quẩn trong đáy lòng hắn.
Nhất thời, Sở Thụy Phong hiểu rõ vì sao cảm xúc của Hạo Minh dao động, chính hắn cũng cảm thấy kinh hãi.
Quân Lãnh Mạc chỉ mang ánh mắt thản nhiên nhìn Vân Y, không còn động tác khác, như bình thường. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện tay cầm ly rượu của hắn cứng ngắc.
Biến hóa của mọi người khác nhau, Vân Y vẫn vân đạm phong thanh ngồi đó.
Những người này, mình phải đối mặt. Nếu đã đến Quân quốc, không cần phải cuốn vào những âm mưu đó.
Ánh mắt của Quân Ánh Nguyệt tuy rằng đều ở trên người Tư Cảnh Hiên, nhưng cũng vô ý đảo qua Vân Y.
Yến hội vẫn diễn ra, trên sâu khấu ca múa đủ loại. Mọi người xem cũng cảm thấy vui vẻ.
“Nghe nói Ánh Nguyệt công chúa kĩ thuật múa thiên hạ vô song, không biết bổn hoàng có vinh hạnh thưởng thức không?” Đột nhiên có một thanh âm mang ý cười nói.
Mọi người nhìn lại, nhìn thấy Hạo Minh cầm ly rượu thưởng thức, mắt cũng không nhìn. Mọi người không rõ thần sắc, cũng không biết tâm tư của hắn.
Hạo Minh thực làm người ta khó hiểu, ý tứ của hắn không ai đoán được.
Hắn thích sắc đẹp của Ánh Nguyệt công chúa sao?
Không phải ngẫu nhiên, nghe đồn Hạo Minh từ một năm trước về nước, thủy chung không gần nữ sắc. Trong thiên hạ đều đồn hắn không thích nữ nhân.
Nhưng hiện tại xem ra, chẳng lẽ trong lòng Hạo Minh thích là Ánh Nguyệt công chúa, cho nên đối với cac nữ nhân khác chướng mắt. Cũng có khả năng này.
Mà có người đoán, Hạo Minh khiêu chiến Quân quốc, muốn đoạt thứ nhất.
Mọi người xôn xao, mà đương sự Quân Ánh Nguyệt nhìn Hạo Minh, trên mặt ý cười nhợt nhạt.
Nụ cười nhạt nhẽo này, làm cho mỹ nhân như ở trong đám mây, có vẻ khuynh thành tuyệt thế.
Quân Ánh Nguyệt nhìn Hạo Minh, không hiểu tâm tư của hắn. Nhưng Quân Ánh Nguyệt đối với đề nghị của Hạo Minh cũng không phản bác. Nàng nhìn Tư Cảnh Hiên, phát hiện Tư Cảnh Hiên vẫn im lặng uống rượu. Nhất thời, ánh mắt Quân Ánh Nguyệt chợt lóe.
Quân Ánh Nguyệt khẽ mở miệng, thanh âm dễ nghe vang lên.
“Nếu Hạo hoàng có nhã hứng như vậy, bản cung sẽ không biết xấu hổ.” Quân Ánh Nguyệt dứt lời, đứng dậy đi đến đài cao.
Mỹ nhân như ngọc, từng bước sinh liên, quả nhiên cướp đi ánh mắt.
Đến dưới đài, Quân Ánh Nguyệt tay áo vung lên, người đã bay lên đài.
Dáng người như yên, tuyệt vời vô song.
Trên đài cao, tử y liễm diễm vô song, vũ bước kinh diễm.
Không có âm nhạc, Quân Ánh Nguyệt bắt đầu múa.
Không hổ là thiên hạ đệ nhất nữ tử danh xưng Nguyệt Thần, khi không có nhạc đệm, vẫn có thể kinh diễm.
Kỹ thuật nhảy này, làm cho người ta cảm thấy nhạc đệm chỉ là trói buộc.
Nguyệt Thần vũ bước tuyệt diễm thiên hạ.
Lúc Quân Ánh Nguyệt múa, Tư Cảnh Hiên lại đột nhiên nhìn về phía Vân Y. Nhìn nữ tử trong lòng, nhìn nàng ngồi một mình, vẫn mang khí chất thản nhiên.
Vân Y đột nhiên ngẩng đầu, thấy đôi mắt kia.
Vân Y lập tức bối rối cúi đầu, khi ngẩng đầu, Quân Ánh Nguyệt đã múa xong, lại khôi phục bộ dáng như thường.
Quân Ánh Nguyệt từ đài cao nhảy xuống, mang theo vô song tao nhã.
“Hạo hoàng, bản cung múa như thế nào?” Quân Ánh Nguyệt ngồi xuống, cũng nhợt nhạt hỏi một câu.
Mà lúc Quân Ánh Nguyệt khiêu vũ, hắn chưa từng ngẩng đầu. Nghe Quân Ánh Nguyệt hỏi, khóe miệng hắn cong lên.
“Nguyệt Thần vũ bước, tất nhiên là thiên hạ vô song.” Hạo Minh lời nói thản nhiên, nhẹ nhàng.
Mọi người không chú ý khẩu khí của hắn, mà sau khi nghe hắn nói, tất cả đều gật đầu.
Nghe được câu trả lời vừa lòng, Quân Ánh Nguyệt vừa lòng cười, khóe mắt nhìn về phía Tư Cảnh Hiên. Lại phát hiện, Tư Cảnh Hiên tựa hồ không động đây, vẫn lẳng lặng uống rượu.
Nhìn một màn này, Quân Ánh Nguyệt cảm thấy buồn bã.
Sắc mặt Quân Ánh Nguyệt không vui, nàng mang tâm tình không tốt nhìn mọi người, lúc nhìn đến Vân Y, ánh mắt sáng lên
/168
|