Vân Mộng Vũ rất kinh ngạc nhìn cái kia bóng đen vào phòng của Vân Dung.
Đây là có chuyện gì?
Vân Dung ở trong cung có quen ai sao?
Vì sao nàng không có ấn tượng, hay là nàng bỏ qua cái gì? Vân phủ, mà không, Lí gia có người ở trong cung sao?
Vân Mộng Vũ rất nhanh loại bỏ tin tức trong đầu.
Đột nhiên, một cái tên hiện lên trong óc của nàng.
Hoa Thanh Nhi!
Lúc nãy đi theo bóng đen đó để tìm hiểu tin tức, lúc ấy vẫn chưa để ý, chỉ là nhìn một cái rồi đi. Mà hiện tại đem một ít manh mối cùng chi tiết xâu chuỗi lại, nàng có phát hiện mới.
Hoa Thanh Nhi là Thanh phi nương nương được sủng ái nhất.
Thanh phi này là năm năm trước đương kim hoàng thượng ở ngoài cung gặp. Nghe nói lúc ấy Sở hoàng đang du ngoạn trên hồ, đột nhiên bị một tiếng đàn du dương hấp dẫn, liền đi tới thưởng thức tiếng đàn thì gặp Hoa Thanh Nhi.
Mà Hoa Thanh Nhi vốn là một dân nữ bình thường, bởi vì lần gặp gỡ này mà bay lên làm phượng hoàng.
Hoa Thanh Nhi tiến cung liền nhận được ngàn vạn sự sủng ái, năm năm qua đều được hoàng thượng cưng chiều hết mực. Tuy rằng có nhiều người bởi vì ghen tỵ nên hãm hại, nhưng nàng đều có thể bình yên vượt qua, hơn nữa lại càng được sủng hạnh.
Từ đó có thể thấy được, Hoa Thanh Nhi cũng là người lợi hại, có thể thao túng cả thâm cung hỗn loạn. Mà nếu có thể như thế, có thể năng lực mị hoặc của nàng ta cực kì lợi hại, nếu không làm sao có thể ở trong ba ngàn giai nhân vẫn được hoàng thượng sủng ái. Vả lại thủ đoạn của nàng khẳng định là có, nếu không đủ độc, làm sao có thể tồn tại được chốn hoàng cung này mà vẫn bình yên.
Nhưng bởi vì vấn đề xuất thân của Hoa Thanh Nhi, Thái hậu vẫn không yêu thích. Đương kim thái hậu thích Hoàng hậu hiền lành đoan trang.
Mà đương kim hoàng thượng cũng không phải hạng người ngu ngốc, cho nên tuy rằng cực kỳ sủng ái Hoa Thanh Nhi, có khi mở một con mắt nhắm một con mắt đối với nàng, nhưng một khi liên lụy đến quốc gia đại sự hoặc là việc gì quá mức, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ.
Cho nên thái hậu mặc dù không thích nàng, nhưng hoàng thượng cũng coi như sáng suốt, không phải là người trầm mê trong nữ sắc, cũng chưa bao giờ làm phật ý nàng.
Mà Vân Mộng Vũ coi trọng Hoa Thanh Nhi này cũng khôn hẳn là do nàng được hoàng thượng yêu thương, mà là bởi vì khi Hoa Thanh Nhi gặp được Sở hoàng, lúc đó người bên cạnh Sở hoàng là Lí Nghị.
Lí Nghị, hiện nay là lại bộ Thượng Thư, lại là phụ thân của Lí Như.
Mà từ đó về sau, Lí gia được hoàng thượng coi trọng, người của Lí gia đa số đều làm quan. Cũng là bởi vì như thế, chuyện Lí Như lên làm chính thất lại được cân nhắc, suy xét. Nhưng bởi vì Mộc gia phản đối nên đương kim hoàng thượng cùng thái hậu băn khoăn, bọn họ mới không thể không bỏ qua.
Mà hiện tại, Vân Dung đang liên hệ với người đó, chính là Hoa Thanh Nhi.
Các nàng muốn làm cái gì, tốt nhất là không liên quan đến nàng.
Nếu không, ai cũng không thể dễ dàng khi dễ nàng.
Nếu dám đụng tới nàng một lần nữa, nàng sẽ làm cho các nàng ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết!
Nghĩ đến đây, Vân Mộng Vũ nheo mắt lại, trong mắt hàn quang hiện ra.
Những người này sớm đã làm cho nàng hết nhẫn nại, nàng không có tâm tình chơi trò nhàm chán đó. Cho nên trăm ngàn lần đừng trêu chọc nàng, bằng không, nàng sẽ cho các nàng biết thủ đoạn của nữ nhân hiện đại là như thế nào.
Bất quá, chuyện hôm nay, xem ra là Sở Hiên giúp nàng tránh được, không biết hắn làm như thế nào để những người đó mất cảnh giác, mà lại tiếp tục xem bọn họ hành động.
Mà trong phòng Vân Dung giờ phút này cũng là truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của người đang cúi đầu.
“Dung tiểu thư, nương nương nói ngươi yên tâm. Bằng tài năng của ngươi, làm Mẫu Đơn vương thì dễ như trở bàn tay. Mà chuyện của Ngọc tiểu thư, đợi Dung tiểu thư lấy ngọc Mẫu Đơn, hơn nữa nương nương sẽ nói giúp, hôn sự này hủy bỏ hẳn là vẫn có hi vọng.”
Vừa rồi Vân Mộng Vũ nhìn đến bóng đen cởi quần áo ra, lộ ra bộ mặt thật, là nha đầu bên người Vân Dung.
“Nương nương đã nói vậy, ta đây cũng an tâm. Đúng rồi, Thải nhi, tại sao ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, nương nương hôm nay có rất nhiều việc sao?” Vân Dung làm như đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi.
“Là như vậy, hôm nay trên đường nô tỳ đến Hoa Thanh cung, cảm giác phía sau như có người đi theo. Tiểu thư cũng biết, nô tỳ có một ít công phu, nương nương mới có thể đem nhiều chuyện giao cho nô tỳ làm. Nô tỳ lúc ấy sợ bại lộ, liền nghĩ biện pháp cắt đuôi. Sau khi đến Hoa Thanh cung, nô tỳ báo chuyện này với nương nương. Nương nương lập tức phái ám vệ đi thăm dò, kết quả phát hiện chỉ là con mèo đi đêm. Bởi vì việc này, nương nương cố ý dặn dò nô tỳ, cho nên nô tỳ về trễ.” Thải nhi lập tức đem chuyện vừa rồi phát sinh nói một lần.
Nói xong, trong lòng cũng hơi ảo não. Ít nhiều nương nương hôm nay không có trách tội, nếu không, bởi vì suy nghĩ của nàng mà rước hoạ vào thân. Nghĩ lại, không khỏi cảm thấy rất là may mắn.
Sau khi nghe xong, Vân Dung cũng không để trong lòng. Tâm tư hiện tại của nàng đều đặt ở Mẫu Đơn hội vào ngày mai.
“Lần này được nương nương chỉ diểm, Dung nhi biết nên làm như thế nào. Dung nhi ngày mai sẽ không phụ sự kỳ vọng của nương nương. Về phần Vân Mộng Vũ, nàng căn bản cái gì cũng không biết, căn bản không đủ gây sợ hãi. Mà ta ngày mai nhất định đoạt được hoa mẫu đơn vương đồng thời cũng làm cho Vân Mộng Vũ thân bại danh liệt.” Nói xong, Vân Dung trong mắt hiện lên một tia oán độc. Nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, lại khôi phục bộ dáng không quan tâm đến mọi chuyện. Tinh tế quan sát, thì sẽ phát hiện, cảm xúc của Vân Dung giấu kín, khí thế càng thu lại, làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác ghê rợn đến rùng mình.
Vân Dung nói xong, Thải nhi cũng không nói gì nữa.
Ở trong lòng nàng, Vân Mộng Vũ chỉ là một khí phi mà thôi, một bao cỏ, đến tham gia Mẫu Đơn hội đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Mà tiểu thư Vân Dung thì ngược lại, tài mạo song toàn, phế vật kia khó có thể sánh được.
Hai người đều cảm thấy ngày mai mọi chuyện sẽ được như ý, nhưng các nàng không nghĩ đến bao cỏ trong mắt các nàng ngày mai sẽ làm như thế nào để cướp mất ngọc Mẫu Đơn trước mắt các nàng, lại kéo dài thêm giai thoại của mẫu thân nàng.
Hôm sau, Vân Mộng Vũ vốn định ngủ thêm một chút, nhưng bên ngoài thật sự rất ầm ỹ, nàng cũng chỉ thuận ý mà dậy sớm.
Nàng đúng là hết chỗ nói với nữ nhân ở cổ đại này, không phải chỉ là Mẫu Đơn hội thôi sao, vui vẻ đến thế sao?
Một đám sáng sớm không ngủ được, chuẩn bị từ rất sớm, không chịu ngủ thêm, vậy mà lại quấy nhiễu giấc ngủ của nàng.
Bất quá nghĩ lại, trong lòng nàng liền bình thường trở lại.
Các trò giải trí ở cổ đại ít như vậy, thật lâu mới đợi được một lễ hội lớn, có kích động một chút cũng là điều dễ hiểu.
Vân Mộng Vũ một bên làm chuyện của mình, một bên an ủi bản thân. Rất nhanh liền xong hết mọi việc.
Chờ nàng đẩy cửa ra, khi đi ra, nàng nhất thời có một cảm giác hoa mắt.
Đây là tình huống gì......
Đây là có chuyện gì?
Vân Dung ở trong cung có quen ai sao?
Vì sao nàng không có ấn tượng, hay là nàng bỏ qua cái gì? Vân phủ, mà không, Lí gia có người ở trong cung sao?
Vân Mộng Vũ rất nhanh loại bỏ tin tức trong đầu.
Đột nhiên, một cái tên hiện lên trong óc của nàng.
Hoa Thanh Nhi!
Lúc nãy đi theo bóng đen đó để tìm hiểu tin tức, lúc ấy vẫn chưa để ý, chỉ là nhìn một cái rồi đi. Mà hiện tại đem một ít manh mối cùng chi tiết xâu chuỗi lại, nàng có phát hiện mới.
Hoa Thanh Nhi là Thanh phi nương nương được sủng ái nhất.
Thanh phi này là năm năm trước đương kim hoàng thượng ở ngoài cung gặp. Nghe nói lúc ấy Sở hoàng đang du ngoạn trên hồ, đột nhiên bị một tiếng đàn du dương hấp dẫn, liền đi tới thưởng thức tiếng đàn thì gặp Hoa Thanh Nhi.
Mà Hoa Thanh Nhi vốn là một dân nữ bình thường, bởi vì lần gặp gỡ này mà bay lên làm phượng hoàng.
Hoa Thanh Nhi tiến cung liền nhận được ngàn vạn sự sủng ái, năm năm qua đều được hoàng thượng cưng chiều hết mực. Tuy rằng có nhiều người bởi vì ghen tỵ nên hãm hại, nhưng nàng đều có thể bình yên vượt qua, hơn nữa lại càng được sủng hạnh.
Từ đó có thể thấy được, Hoa Thanh Nhi cũng là người lợi hại, có thể thao túng cả thâm cung hỗn loạn. Mà nếu có thể như thế, có thể năng lực mị hoặc của nàng ta cực kì lợi hại, nếu không làm sao có thể ở trong ba ngàn giai nhân vẫn được hoàng thượng sủng ái. Vả lại thủ đoạn của nàng khẳng định là có, nếu không đủ độc, làm sao có thể tồn tại được chốn hoàng cung này mà vẫn bình yên.
Nhưng bởi vì vấn đề xuất thân của Hoa Thanh Nhi, Thái hậu vẫn không yêu thích. Đương kim thái hậu thích Hoàng hậu hiền lành đoan trang.
Mà đương kim hoàng thượng cũng không phải hạng người ngu ngốc, cho nên tuy rằng cực kỳ sủng ái Hoa Thanh Nhi, có khi mở một con mắt nhắm một con mắt đối với nàng, nhưng một khi liên lụy đến quốc gia đại sự hoặc là việc gì quá mức, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ.
Cho nên thái hậu mặc dù không thích nàng, nhưng hoàng thượng cũng coi như sáng suốt, không phải là người trầm mê trong nữ sắc, cũng chưa bao giờ làm phật ý nàng.
Mà Vân Mộng Vũ coi trọng Hoa Thanh Nhi này cũng khôn hẳn là do nàng được hoàng thượng yêu thương, mà là bởi vì khi Hoa Thanh Nhi gặp được Sở hoàng, lúc đó người bên cạnh Sở hoàng là Lí Nghị.
Lí Nghị, hiện nay là lại bộ Thượng Thư, lại là phụ thân của Lí Như.
Mà từ đó về sau, Lí gia được hoàng thượng coi trọng, người của Lí gia đa số đều làm quan. Cũng là bởi vì như thế, chuyện Lí Như lên làm chính thất lại được cân nhắc, suy xét. Nhưng bởi vì Mộc gia phản đối nên đương kim hoàng thượng cùng thái hậu băn khoăn, bọn họ mới không thể không bỏ qua.
Mà hiện tại, Vân Dung đang liên hệ với người đó, chính là Hoa Thanh Nhi.
Các nàng muốn làm cái gì, tốt nhất là không liên quan đến nàng.
Nếu không, ai cũng không thể dễ dàng khi dễ nàng.
Nếu dám đụng tới nàng một lần nữa, nàng sẽ làm cho các nàng ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết!
Nghĩ đến đây, Vân Mộng Vũ nheo mắt lại, trong mắt hàn quang hiện ra.
Những người này sớm đã làm cho nàng hết nhẫn nại, nàng không có tâm tình chơi trò nhàm chán đó. Cho nên trăm ngàn lần đừng trêu chọc nàng, bằng không, nàng sẽ cho các nàng biết thủ đoạn của nữ nhân hiện đại là như thế nào.
Bất quá, chuyện hôm nay, xem ra là Sở Hiên giúp nàng tránh được, không biết hắn làm như thế nào để những người đó mất cảnh giác, mà lại tiếp tục xem bọn họ hành động.
Mà trong phòng Vân Dung giờ phút này cũng là truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của người đang cúi đầu.
“Dung tiểu thư, nương nương nói ngươi yên tâm. Bằng tài năng của ngươi, làm Mẫu Đơn vương thì dễ như trở bàn tay. Mà chuyện của Ngọc tiểu thư, đợi Dung tiểu thư lấy ngọc Mẫu Đơn, hơn nữa nương nương sẽ nói giúp, hôn sự này hủy bỏ hẳn là vẫn có hi vọng.”
Vừa rồi Vân Mộng Vũ nhìn đến bóng đen cởi quần áo ra, lộ ra bộ mặt thật, là nha đầu bên người Vân Dung.
“Nương nương đã nói vậy, ta đây cũng an tâm. Đúng rồi, Thải nhi, tại sao ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, nương nương hôm nay có rất nhiều việc sao?” Vân Dung làm như đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi.
“Là như vậy, hôm nay trên đường nô tỳ đến Hoa Thanh cung, cảm giác phía sau như có người đi theo. Tiểu thư cũng biết, nô tỳ có một ít công phu, nương nương mới có thể đem nhiều chuyện giao cho nô tỳ làm. Nô tỳ lúc ấy sợ bại lộ, liền nghĩ biện pháp cắt đuôi. Sau khi đến Hoa Thanh cung, nô tỳ báo chuyện này với nương nương. Nương nương lập tức phái ám vệ đi thăm dò, kết quả phát hiện chỉ là con mèo đi đêm. Bởi vì việc này, nương nương cố ý dặn dò nô tỳ, cho nên nô tỳ về trễ.” Thải nhi lập tức đem chuyện vừa rồi phát sinh nói một lần.
Nói xong, trong lòng cũng hơi ảo não. Ít nhiều nương nương hôm nay không có trách tội, nếu không, bởi vì suy nghĩ của nàng mà rước hoạ vào thân. Nghĩ lại, không khỏi cảm thấy rất là may mắn.
Sau khi nghe xong, Vân Dung cũng không để trong lòng. Tâm tư hiện tại của nàng đều đặt ở Mẫu Đơn hội vào ngày mai.
“Lần này được nương nương chỉ diểm, Dung nhi biết nên làm như thế nào. Dung nhi ngày mai sẽ không phụ sự kỳ vọng của nương nương. Về phần Vân Mộng Vũ, nàng căn bản cái gì cũng không biết, căn bản không đủ gây sợ hãi. Mà ta ngày mai nhất định đoạt được hoa mẫu đơn vương đồng thời cũng làm cho Vân Mộng Vũ thân bại danh liệt.” Nói xong, Vân Dung trong mắt hiện lên một tia oán độc. Nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, lại khôi phục bộ dáng không quan tâm đến mọi chuyện. Tinh tế quan sát, thì sẽ phát hiện, cảm xúc của Vân Dung giấu kín, khí thế càng thu lại, làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác ghê rợn đến rùng mình.
Vân Dung nói xong, Thải nhi cũng không nói gì nữa.
Ở trong lòng nàng, Vân Mộng Vũ chỉ là một khí phi mà thôi, một bao cỏ, đến tham gia Mẫu Đơn hội đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Mà tiểu thư Vân Dung thì ngược lại, tài mạo song toàn, phế vật kia khó có thể sánh được.
Hai người đều cảm thấy ngày mai mọi chuyện sẽ được như ý, nhưng các nàng không nghĩ đến bao cỏ trong mắt các nàng ngày mai sẽ làm như thế nào để cướp mất ngọc Mẫu Đơn trước mắt các nàng, lại kéo dài thêm giai thoại của mẫu thân nàng.
Hôm sau, Vân Mộng Vũ vốn định ngủ thêm một chút, nhưng bên ngoài thật sự rất ầm ỹ, nàng cũng chỉ thuận ý mà dậy sớm.
Nàng đúng là hết chỗ nói với nữ nhân ở cổ đại này, không phải chỉ là Mẫu Đơn hội thôi sao, vui vẻ đến thế sao?
Một đám sáng sớm không ngủ được, chuẩn bị từ rất sớm, không chịu ngủ thêm, vậy mà lại quấy nhiễu giấc ngủ của nàng.
Bất quá nghĩ lại, trong lòng nàng liền bình thường trở lại.
Các trò giải trí ở cổ đại ít như vậy, thật lâu mới đợi được một lễ hội lớn, có kích động một chút cũng là điều dễ hiểu.
Vân Mộng Vũ một bên làm chuyện của mình, một bên an ủi bản thân. Rất nhanh liền xong hết mọi việc.
Chờ nàng đẩy cửa ra, khi đi ra, nàng nhất thời có một cảm giác hoa mắt.
Đây là tình huống gì......
/168
|