Thiên Tài Khí Phi

Chương 40: Nữ tử đứng nhất Yến Kinh

/168


Vân Mộng Vũ nhìn ván cờ trước mắt nhất thời có chút sửng sốt. Ván cờ này làm cho nàng nhớ tới chuyện cũ.

Nàng nhớ tới ông của nàng, ông nàng chơi cờ phi thường giỏi. Ông ngoại của nàng thì thích những thứ cổ đại, xa xưa, còn ông nội của nàng thì lại si mê chơi cờ. Mà ván cờ này chính là ông nàng từng cùng với nàng đã giải qua.

Lần đó ông nàng thông qua ván cờ này đã giảng giải cho nàng rất nhiều đạo lý, cho nên đến bây giờ nàng còn nhớ rất rõ ràng.

Dùng cờ như dùng người.

Nàng nhớ tới nàng và ông chơi cờ ngày trước. Theo trí nhớ, nàng cầm một quân cờ, cảm giác đánh cờ truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, trong lòng nhất thời có chút hoảng hốt.

Nàng lúc này giống như lâm vào một cảm giác kỳ diệu, nàng chỉ làm theo trí nhớ, từng bước hạ cờ, đến khi kết thúc cả bàn cờ. Nàng mới phát hiện trong mắt đã là một mảnh ẩm ướt, lúc này cái gì nàng cũng không muốn làm, thầm nghĩ tìm một nơi không người khóc lớn một trận.

Người thân của nàng ở phương xa có còn lo lắng cho nàng không?

Trong lòng nhất thời nổi lên ưu thương vô hạn, tựa hồ như phá vỡ cơ thể mà phát ra.

Nàng buông quân cờ đang cầm trong tay, tay đặt dưới bàn, nắm chặt tay lại, nắm đến các ngón tay đều trắng toát. Như chỉ có làm vậy, mới có thể giảm bớt đau đớn đang dâng lên trong lòng. Tuy rằng khác thời không, nàng vẫn có thể cảm giác được đau thương của mọi người.

Cái loại cảm giác này thực kỳ lạ, thực kì diệu.

Trên thế giới này có một loại yêu thương có thể mạnh hơn tất cả mọi sự yêu thương, đó chính là tình thân. Loại cảm giác tình thân này, chỉ cần sống cùng nhau, một, hai hay mười năm thì vĩnh viễn vẫn cảm nhận được sự ấm áp của nhau.

Vân Mộng Vũ khó có thể kềm chế mà nhớ lại chuyện xưa.

Nhưng người xung quanh thì toàn bộ tâm tư bây giờ đều đặt trên ván cờ, tất nhiên là không ai chú ý đến nàng. Mọi người đều có cảm giác khó thở.

Chỉ trong chốc lát, Vân Mộng Vũ đã giải được toàn bộ ván cờ.

Mười ván cờ, suốt mười ván cờ a.

Bao nhiêu kì tài cao thủ, khổ tâm cố gắng cả đời đều khó có thể phá giải được 1 ván cờ, nhưng lại bị nàng dễ dàng giải quyết toàn bộ trong vài nén nhang.

Mọi người lúc này đã muốn điên cuồng, đây là chuyện gì a, mười ván, là mười ván a, cứ như vậy mà giải quyết trước mặt các nàng.

Nhóm bình thẩm lại một lần nữa kích động, lão Thái Phó cũng kích động, cả người đều run run lên. Hắn sống cả đời chưa thấy ai làm được, vậy mà lại bị một nữ tử chỉ vung tay một phát là đã giải được hết.

Chuyện phát sinh hôm nay, suốt đời hắn khó quên, rung động này thật sự quá lớn. Vẻ mặt hắn kích động nhìn ván cờ trên bàn đã được giải, trong đầu nghĩ về lời nói của một người bạn.

Vận mệnh Sở quốc sẽ gặp đại nạn, may mà có một nữ tử tuyệt thế từ phương xa đến, sẽ cứu vớt khi Sở quốc bị loạn.

Ván cờ này kỳ thật là bạn tốt của hắn tạo ra từ rất nhiều năm trước, hắn từng nói qua, ván cờ này sẽ được người có duyên giải được, mà người này sẽ là người cứu cả Sở quốc. Mà bây giờ, hắn rốt cục đã thấy được nữ tử này.

Nữ tử trước mắt có thể nói là tài hoa cái thế, tao nhã vô song, Sở quốc sẽ không tìm được người thứ hai như thế này.

Trận đấu cờ buổi chiều cũng đã kết thúc, nhưng hôm nay lại có người phá được mười ván cờ, là chuyện lạ từ trước đến nay.

Phá cả mười ván, ai có thể theo kịp đây.

Kết quả trận đấu của ban ngày được truyền ra, toàn bộ Yến kinh chấn động, Yến kinh lâm vào cảm giác cuồng nhiệt chưa từng có, cuồng nhiệt sùng bái Vân Mộng.

“Quá lợi hại, tuyệt đối là thiên tài a. Ai có thể giải được mười ván trong một thời gian ngắn như vậy.”

“Đúng vậy, quả thực là có thể so với thần a. Ta về sau nhất định phải cho nữ nhi của ta cố gắng, lấy Vân Mộng Vũ làm gương. Có thể bằng một phần mười của Vân Mộng Vũ, phụ thân như ta cũng được an ủi.”

“Từ nay về sau, Vân Dung cùng Phó Tâm Lan đều trở thành quá khứ. Từ nay về sau, Vân Mộng Vũ chính là nữ thần trong lòng ta.”

“Xem ra Vân Mộng Vũ cùng Dạ vương quả nhiên là cùng cách a, nữ tử phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song như vậy làm sao có thể như lời của Dạ vương phủ truyền ra.”

“Đúng vậy, xem ra đồn đãi quả nhiên không thể tin a. Vân Mộng Vũ này làm sao có thể là phế vật, đây là tuyệt thế thiên tài a.”

“Đúng vậy, đúng vậy, có thể nói là nữ tử đứng nhất Yến kinh.”

Giờ phút này mọi người ở Yến kinh đem Vân Mộng Vũ trở thành nữ thần, bọn họ hiện tại rất muốn đến hoàng cung xem tài nghệ của nàng, không biết nữ tử tuyệt thế vô song kia lại có biểu hiện kinh tài tuyệt diễm như thế nào.

Lúc này ở trong tướng phủ, Lí Như phẫn nộ quăng hết đồ trên bàn xuống đất, sau một trận âm thanh lách cách, trong phòng nhất thời lâm vào một đống hỗn độn. (Sally: con mình không bằng ngươi thì không thấy mà lại đi ganh người ta)

“Chết tiệt, tiện nhân kia, xem ra ta thật sự đã nhìn lầm nàng. Hôm nay nàng ta nổi bật như vậy, lại khiến Dung nhi của ta không có cơ hội biểu hiện. Chết tiệt, tiện nhân, một ngày nào đó, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ làm ngươi giống như mẹ ngươi. Tiện nhân này, dám huỷ hoại đường sống của nữ nhi ta yêu thương nhất, hiện tại lại hủy hoại tiền đồ xuất sắc nhất của nữ nhi ta. Đáng chết, thật là đáng chết.” Giờ phút này Lí Như không còn mang bộ dáng ôn nhu thường ngày, vẻ mặt vặn vẹo, trong mắt đầy sự ác độc, làm cho người ta nhìn thấy cũng khiếp sợ.

Mà trong vương phủ hiện tại cũng đang bắt đầu nổi gió.

Vương Tuyết Nhi đang đứng ở trong phòng của mình, một hắc y nhân đang quỳ trước mặt nàng ta, trên mặt che khăn màu đen.

“Vương Tam, ngươi đi giải quyết Vân Mộng Vũ cho ta.”

“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”

Đợi Hắc y nhân đi rồi, Vương Tuyết Nhi mang vẻ mặt lãnh khốc.

Vân Mộng Vũ, nữ tử đứng nhất Yến kinh.

Hay cho một nữ tử đứng nhất Yến kinh a.

Thật là làm cho nàng ngoài ý muốn a, từng là bao cỏ phế vật, trong nháy mắt lại làm cho người ta loá mắt, tài văn chương bức người. Như vậy cũng không tốt, như vậy sẽ làm nàng nguy hiểm hơn. Người có khả năng uy hiếp đến nàng tuyệt đối không nương tay.

Dù sao nàng hiện tại nàng cần cây đại thụ là Dạ vương, tuyệt đối không thể bởi vì một Vân Mộng Vũ mà gây ra sai lầm.

Nghĩ đến đây, trong mắt Vương Tuyết Nhi hàn quang loé lên, cả người mang hơi thở lạnh băng, làm cho người ta cảm giác sợ hãi.

Trong thư phòng của Dạ vương, Dạ vương Sở Dạ lúc này cũng mang vẻ mặt không hiểu đứng ở nơi đó. Trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn, ánh mắt biến ảo không rõ.

Vân Mộng Vũ, hay cho một cái Vân Mộng Vũ, che dấu thật sâu, hắn vậy mà không phát hiện ra.

Rốt cuộc là vì sao nàng phải làm như thế, nàng muốn làm gì?

Chẳng lẽ ngay từ đầu nàng đã nghĩ phải rời khỏi hắn, nếu không làm sao có thể che dấu chính mình như vậy. Nếu không lúc trước khi bị người khác vu khống cho tội thông dâm, nàng làm sao có thể nhịn được.

Nghĩ đến nàng vì muốn rời đi mà làm đóng giả bao cỏ phế vật, nghĩ đến bữa tiệc ngày ấy nàng mang khí chất xa xưa, yên tĩnh như nước, trong lòng hắn có cảm giác rầu rĩ, có chút không thoải mái.

Trong mắt Sở Dạ biến ảo vài lần, cuối cùng lại trở nên bình tĩnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà khí, làm cho người ta nhìn thấy liền có cảm giác lạnh cả người.

/168

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status