Nhận thấy ánh mắt quen thuộc nhìn chăm chú vào mình, Vân Mộng Vũ mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy phía cửa sổ lầu các cao nhất Minh Nguyệt tửu lâu có một mảnh góc áo trắng thuần chợt lóe trước mắt. Vân Mộng Vũ chỉ nhìn thấy được hoa văn trên góc áo, tựa hồ rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Vân Mộng Vũ chọn một đường không người chú ý, theo tường tướng phủ một lặng lẽ đi vào. Lại tìm địa phương yên lặng đi trở về, dù sao Tâm Mộng Cư cũng là một nơi hẻo lánh, ít người lui tới. Rất nhanh liền lặng lẽ ẩn vào khuê phòng. Lúc này, trong phòng không có một bóng người, Vân Mộng Vũ lập tức kêu Hồng Mai chuẩn bị nước ấm cùng đồ ăn.
Ngày kế, Vân Mộng Vũ vừa dùng xong ngọ thiện, Hồng Mai liền tiến vào bẩm báo một tin tức ngoài ý muốn.
Lão thái thái đã trở lại, người này Vân Mộng Vũ gọi là bà nội. Người này không phải kẻ dễ bắt nạt, tuy rằng tạm thời không trêu chọc mình, nhưng lại ngầm đi tìm viện binh, thật sự là đáng giận. Còn lão thái thái kia cũng vậy, nếu thân thể không tốt, ở Thủy Nguyệt am tĩnh dưỡng, nên thanh tâm quả dục tĩnh dưỡng, còn muốn trở về tham gia náo nhiệt.
Lão thái thái năm đó cũng là người cực kì lợi hại, hơn nữa Vân Mộ đối với mẫu thân này cũng cực kỳ tôn trọng. Mà lão thái thái lại không thích Vân Mộng Vũ, bởi vì Vân Mộng Vũ tính cách yếu đuối, không giống hai nữ nhi của Lí Như, một hào phóng, một xinh đẹp, dỗ lão thái thái rất vui vẻ. Mà Lí Như cũng là người khéo lấy lòng người khác, trước mặt lão thái thái luôn bày ra bộ dáng hiền lành. Bởi vì lão thái thái không vui, Vân Mộ đối với Vân Mộng Vũ càng ngày càng xa cách. Cửu nhi cửu chi, mọi người dần dần nhanh chóng quên đi trong tướng phủ còn có một đại tiểu thư. Nếu không phải có hộ quốc tướng quân phủ ở phía sau chống lưng, Vân Mộng Vũ không có khả năng gả cho Dạ vương làm chính phi.
Vân Mộng Vũ trong lòng vốn không muốn cùng một lão nhân so đo, không nghĩ tới, lão hiện tại lại trở về nghĩ muốn đối phó mình. Vân Mộng Vũ trong lòng không khỏi cười lạnh, ngươi đã muốn tham gia, ta đây cũng không cần cùng ngươi khách khí.
“Hồng Mai, chúng ta chuẩn bị, một hồi đi ra ngoài nghênh đón lão phu nhân.”
Lúc này, trước cửa tướng phủ đứng đầy người, Vân Mộ đứng đầu, Lí Như đứng ở bên cạnh Vân Mộ, các di nương cùng các tiểu thư còn lại đứng ở phía sau Vân Mộ. Nối dài về sau một đám đông nha hoàn, gã sai vặt cùng bà tử. Nhìn vị trí của Lí Như, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một đạo mũi nhọn, Lí Như này đúng là tự cho mình là phu nhân tướng phủ a. Hơn nữa, hiện tại lão phu nhân đã trở lại, Lí Như có núi dựa, không khỏi lại bắt đầu rục rịch. Bất quá, có Vân Mộng Vũ ta ở đây, ngươi cũng đừng mong được vừa lòng đẹp ý.
Thu hồi ánh mắt, Vân Mộng Vũ chân thành đi đến trước người Vân Mộ, hơi hơi cuối người, hướng Vân Mộ thỉnh cái. Vân Mộ nhìn Vân Mộng Vũ, chỉ thấy Vân Mộng Vũ hôm nay mặc một y trang vàng nhạt, trên cổ tay áo thêu kim tuyến vòng quanh mấy đóa Thanh Liên. Lại nhìn Vân Mộng Vũ, mi như viễn sơn, môi anh đào mũi thanh, môi không điểm mà đỏ.
Giờ phút này, thản nhiên đứng ở nơi đó mỉm cười, cả người dưới ánh mặt trời tựa như ảo mộng, đẹp mĩ không giống thật. Xuất thần gian, xa xa xe ngựa lão phu nhân đã đến gần. Vân Mộ lập tức tiến lên đứng ở bên cạnh xe ngựa, tự mình dìu lão phu nhân xuống xe. Vân Mộ dìu lão phu nhân đi đến cửa tướng phủ, mọi người lập tức cùng kêu lên thỉnh an.
“Cấp lão phu nhân thỉnh an.”
“Cấp tổ mẫu thỉnh an.”
Nhìn cảnh tượng như vậy, lão phu nhân vừa lòng vuốt cằm, lập tức nhìn bọn họ.
Chỉ thấy hôm nay Lí Như mặc một thân gấm vóc màu lam, cả người nhìn đều là đoan trang hào phóng, nhất phái uy nghiêm, rất đúng phong phạm đương gia chủ mẫu. Lão phu nhân nhìn rất là vừa lòng, những năm gần đây thật là ủy khuất nàng, nàng tốt xấu gì cũng là đích nữ của lại bộ Thượng Thư, lại cam tâm tình nguyện làm thiếp, mười mấy năm qua chịu mệt nhọc, lại vì tướng phủ sinh hai nữ nhi xuất sắc.
Chỉ tiếc, hai cháu gái xuất sắc này đều có địa vị thứ nữ.
Nghĩ đến đây, trong mắt lão phu nhân hiện lên một đạo quang tính kế. Đang nhìn hai cháu gái mình sủng ái, Vân Dung vẻ mặt điềm tĩnh, tự nhiên hào phóng. Vân Ngọc xinh đẹp như hoa, xinh đẹp khả nhân. Càng xem lão phu nhân càng vừa lòng. Nếu không có Vân Mộng Vũ chặn đường, tương lai tướng phủ vinh hoa phú quý nhất định không thể ngờ.
Nghĩ đến đây, lão phu nhân liền bắt đầu tìm bóng dáng Vân Mộng Vũ. Khi thấy rõ Vân Mộng Vũ, lấy lão phu nhân không kiềm chế được mà thất thần. Nữ tử đứng ở bên cạnh Lí di nương, vẻ mặt bình yên, cười yếu ớt, phong tư sáng chói là nữ tử yếu đuối trước kia, nói chuyện đều nói lắp Vân Mộng Vũ sao? Lão phu nhân giờ phút này mới phát hiện, nàng bị mọi người trong tướng phủ xem nhẹ, quên đi trong tướng phủ còn có một đích nữ, tướng phủ đại tiểu thư không ngờ khi trổ mã lại động lòng người như vậy.
Bất quá, dù cho như thế nào đi nữa, nàng chung quy cũng chỉ là một khí phi bị Dạ vương hưu. Tuy Sở quốc dân phong mở ra, Vân Mộng Vũ có thể tái giá, nhưng khí phi Dạ vương ai sẽ dám thú. Vân Mộng Vũ đã không thể cấp tướng phủ mang đến gì ích lợi, ngược lại còn biến thành sỉ nhục tướng phủ. Nghĩ, lão phu nhân liền chán ghét quay đầu đi.
Nhìn thấy lão phu nhân đối với Vân Mộng Vũ bất mãn, Lí Như mài khẽ nhướng lên, trong mắt lộ vẻ đắc ý. Lập tức tiến lên cùng Vân Mộ một tả một hữu giúp đỡ lão phu nhân vào phủ.
Khi bước qua Vân Mộng Vũ, ánh mắt Vân Mộ phức tạp nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt một cái.
Mà Vân Ngọc lại vô cùng kiêu ngạo đến bên tai Vân Mộng Vũ nói: “Vân Mộng Vũ, phế vật chính là phế vật, ngươi là vĩnh viễn đều không được chấp nhận.” Nói xong cười đắc ý, theo sát sau đi vào phủ.
Vân Ngọc kiêu ngạo đắc ý, Vân Mộng Vũ nhưng căn bản không thèm để ý, một nữ nhân ngực to ngốc nghếch, sớm muộn gì ta cũng thuận tay đem ngươi giải quyết. Nhưng thật ra, thái độ lão phu nhân, thật đúng là lòng người dễ thay đổi a. Trong mắt lão phu nhân chỉ có con của bà, chỉ có danh lợi phú quý, ai đối với tướng phủ có lợi, bà liền hướng về người đó, nếu không dù là thân cháu gái cũng vô dụng.
Vân Mộng Vũ nhìn bóng dáng đi xa, thật châm chọc cười, cũng trở về Tâm Mộng Cư. Dù sao một đám các nàng cũng không muốn gặp mình, lưu lại cũng chỉ chướng mắt, không bằng trở về làm chuyện của mình còn hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Mộng Vũ vừa dùng xong đồ ăn sáng, Hồng Mai liền tiến vào bẩm báo Khúc mama cầu kiến. Khúc mama là tâm phúc bên người lão phu nhân. Khóe miệng Vân Mộng Vũ gợi lên một tia trào phúng, nhanh như vậy liền nhịn không được sao.
Khúc mama vừa tiến vào, nhìn thấy Vân Mộng Vũ ngồi ở vị trí chủ thượng, tay phải cầm một ly trà, tay trái cầm cái chén, nhàn nhã tự đắc phẩm trà. Nhìn cảnh này, trong lòng Khúc mẹ không khỏi sửng sốt, đại tiểu thư quả nhiên không giống trước kia. Khí độ này không phải người bình thường có thể so sánh. Khúc mama nhìn thấy ánh mắt đại tiểu thư đảo qua, lập tức tiến lên xoay người hành lễ, “Cấp đại tiểu thư thỉnh an, lão nô phụng mệnh lão phu nhân, đến thỉnh đại tiểu thư qua thương lượng một chút chuyện.”
Thương lượng sự tình, nghe nói như thế, ánh mắt Vân Mộng Vũ không khỏi tối sầm lại. Người không đánh ta, ta không đánh người. Người nếu phạm ta, ta tất trả lại gấp bội.
Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, có lễ nói: “Mama đứng lên đi, nếu tổ mẫu có việc phân phó, Vũ nhi liền đi qua, không dám để cho tổ mẫu chờ lâu. Thỉnh Khúc mama đi về trước bẩm báo tổ mẫu, Vũ nhi lập tức đến ngay.” Nói xong quay đầu nhìn Hồng Mai nói: “Hồng Mai, ngươi đưa Khúc mama ra ngoài đi.”
Hoàn thành mệnh lệnh xong, Khúc mama cung kính lui ra ngoài.
Mà Lục Bình bên cạnh, lúc này nhịn không được, “Tiểu thư, lão phu nhân tìm người khẳng định không có hảo tâm. Khẳng định lại là Lí di nương kia ở trước mặt lão phu nhân nói huyên thuyên, tiểu thư để nô tỳ cùng người đi.”
Vân Mộng Vũ chọn một đường không người chú ý, theo tường tướng phủ một lặng lẽ đi vào. Lại tìm địa phương yên lặng đi trở về, dù sao Tâm Mộng Cư cũng là một nơi hẻo lánh, ít người lui tới. Rất nhanh liền lặng lẽ ẩn vào khuê phòng. Lúc này, trong phòng không có một bóng người, Vân Mộng Vũ lập tức kêu Hồng Mai chuẩn bị nước ấm cùng đồ ăn.
Ngày kế, Vân Mộng Vũ vừa dùng xong ngọ thiện, Hồng Mai liền tiến vào bẩm báo một tin tức ngoài ý muốn.
Lão thái thái đã trở lại, người này Vân Mộng Vũ gọi là bà nội. Người này không phải kẻ dễ bắt nạt, tuy rằng tạm thời không trêu chọc mình, nhưng lại ngầm đi tìm viện binh, thật sự là đáng giận. Còn lão thái thái kia cũng vậy, nếu thân thể không tốt, ở Thủy Nguyệt am tĩnh dưỡng, nên thanh tâm quả dục tĩnh dưỡng, còn muốn trở về tham gia náo nhiệt.
Lão thái thái năm đó cũng là người cực kì lợi hại, hơn nữa Vân Mộ đối với mẫu thân này cũng cực kỳ tôn trọng. Mà lão thái thái lại không thích Vân Mộng Vũ, bởi vì Vân Mộng Vũ tính cách yếu đuối, không giống hai nữ nhi của Lí Như, một hào phóng, một xinh đẹp, dỗ lão thái thái rất vui vẻ. Mà Lí Như cũng là người khéo lấy lòng người khác, trước mặt lão thái thái luôn bày ra bộ dáng hiền lành. Bởi vì lão thái thái không vui, Vân Mộ đối với Vân Mộng Vũ càng ngày càng xa cách. Cửu nhi cửu chi, mọi người dần dần nhanh chóng quên đi trong tướng phủ còn có một đại tiểu thư. Nếu không phải có hộ quốc tướng quân phủ ở phía sau chống lưng, Vân Mộng Vũ không có khả năng gả cho Dạ vương làm chính phi.
Vân Mộng Vũ trong lòng vốn không muốn cùng một lão nhân so đo, không nghĩ tới, lão hiện tại lại trở về nghĩ muốn đối phó mình. Vân Mộng Vũ trong lòng không khỏi cười lạnh, ngươi đã muốn tham gia, ta đây cũng không cần cùng ngươi khách khí.
“Hồng Mai, chúng ta chuẩn bị, một hồi đi ra ngoài nghênh đón lão phu nhân.”
Lúc này, trước cửa tướng phủ đứng đầy người, Vân Mộ đứng đầu, Lí Như đứng ở bên cạnh Vân Mộ, các di nương cùng các tiểu thư còn lại đứng ở phía sau Vân Mộ. Nối dài về sau một đám đông nha hoàn, gã sai vặt cùng bà tử. Nhìn vị trí của Lí Như, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một đạo mũi nhọn, Lí Như này đúng là tự cho mình là phu nhân tướng phủ a. Hơn nữa, hiện tại lão phu nhân đã trở lại, Lí Như có núi dựa, không khỏi lại bắt đầu rục rịch. Bất quá, có Vân Mộng Vũ ta ở đây, ngươi cũng đừng mong được vừa lòng đẹp ý.
Thu hồi ánh mắt, Vân Mộng Vũ chân thành đi đến trước người Vân Mộ, hơi hơi cuối người, hướng Vân Mộ thỉnh cái. Vân Mộ nhìn Vân Mộng Vũ, chỉ thấy Vân Mộng Vũ hôm nay mặc một y trang vàng nhạt, trên cổ tay áo thêu kim tuyến vòng quanh mấy đóa Thanh Liên. Lại nhìn Vân Mộng Vũ, mi như viễn sơn, môi anh đào mũi thanh, môi không điểm mà đỏ.
Giờ phút này, thản nhiên đứng ở nơi đó mỉm cười, cả người dưới ánh mặt trời tựa như ảo mộng, đẹp mĩ không giống thật. Xuất thần gian, xa xa xe ngựa lão phu nhân đã đến gần. Vân Mộ lập tức tiến lên đứng ở bên cạnh xe ngựa, tự mình dìu lão phu nhân xuống xe. Vân Mộ dìu lão phu nhân đi đến cửa tướng phủ, mọi người lập tức cùng kêu lên thỉnh an.
“Cấp lão phu nhân thỉnh an.”
“Cấp tổ mẫu thỉnh an.”
Nhìn cảnh tượng như vậy, lão phu nhân vừa lòng vuốt cằm, lập tức nhìn bọn họ.
Chỉ thấy hôm nay Lí Như mặc một thân gấm vóc màu lam, cả người nhìn đều là đoan trang hào phóng, nhất phái uy nghiêm, rất đúng phong phạm đương gia chủ mẫu. Lão phu nhân nhìn rất là vừa lòng, những năm gần đây thật là ủy khuất nàng, nàng tốt xấu gì cũng là đích nữ của lại bộ Thượng Thư, lại cam tâm tình nguyện làm thiếp, mười mấy năm qua chịu mệt nhọc, lại vì tướng phủ sinh hai nữ nhi xuất sắc.
Chỉ tiếc, hai cháu gái xuất sắc này đều có địa vị thứ nữ.
Nghĩ đến đây, trong mắt lão phu nhân hiện lên một đạo quang tính kế. Đang nhìn hai cháu gái mình sủng ái, Vân Dung vẻ mặt điềm tĩnh, tự nhiên hào phóng. Vân Ngọc xinh đẹp như hoa, xinh đẹp khả nhân. Càng xem lão phu nhân càng vừa lòng. Nếu không có Vân Mộng Vũ chặn đường, tương lai tướng phủ vinh hoa phú quý nhất định không thể ngờ.
Nghĩ đến đây, lão phu nhân liền bắt đầu tìm bóng dáng Vân Mộng Vũ. Khi thấy rõ Vân Mộng Vũ, lấy lão phu nhân không kiềm chế được mà thất thần. Nữ tử đứng ở bên cạnh Lí di nương, vẻ mặt bình yên, cười yếu ớt, phong tư sáng chói là nữ tử yếu đuối trước kia, nói chuyện đều nói lắp Vân Mộng Vũ sao? Lão phu nhân giờ phút này mới phát hiện, nàng bị mọi người trong tướng phủ xem nhẹ, quên đi trong tướng phủ còn có một đích nữ, tướng phủ đại tiểu thư không ngờ khi trổ mã lại động lòng người như vậy.
Bất quá, dù cho như thế nào đi nữa, nàng chung quy cũng chỉ là một khí phi bị Dạ vương hưu. Tuy Sở quốc dân phong mở ra, Vân Mộng Vũ có thể tái giá, nhưng khí phi Dạ vương ai sẽ dám thú. Vân Mộng Vũ đã không thể cấp tướng phủ mang đến gì ích lợi, ngược lại còn biến thành sỉ nhục tướng phủ. Nghĩ, lão phu nhân liền chán ghét quay đầu đi.
Nhìn thấy lão phu nhân đối với Vân Mộng Vũ bất mãn, Lí Như mài khẽ nhướng lên, trong mắt lộ vẻ đắc ý. Lập tức tiến lên cùng Vân Mộ một tả một hữu giúp đỡ lão phu nhân vào phủ.
Khi bước qua Vân Mộng Vũ, ánh mắt Vân Mộ phức tạp nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt một cái.
Mà Vân Ngọc lại vô cùng kiêu ngạo đến bên tai Vân Mộng Vũ nói: “Vân Mộng Vũ, phế vật chính là phế vật, ngươi là vĩnh viễn đều không được chấp nhận.” Nói xong cười đắc ý, theo sát sau đi vào phủ.
Vân Ngọc kiêu ngạo đắc ý, Vân Mộng Vũ nhưng căn bản không thèm để ý, một nữ nhân ngực to ngốc nghếch, sớm muộn gì ta cũng thuận tay đem ngươi giải quyết. Nhưng thật ra, thái độ lão phu nhân, thật đúng là lòng người dễ thay đổi a. Trong mắt lão phu nhân chỉ có con của bà, chỉ có danh lợi phú quý, ai đối với tướng phủ có lợi, bà liền hướng về người đó, nếu không dù là thân cháu gái cũng vô dụng.
Vân Mộng Vũ nhìn bóng dáng đi xa, thật châm chọc cười, cũng trở về Tâm Mộng Cư. Dù sao một đám các nàng cũng không muốn gặp mình, lưu lại cũng chỉ chướng mắt, không bằng trở về làm chuyện của mình còn hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Mộng Vũ vừa dùng xong đồ ăn sáng, Hồng Mai liền tiến vào bẩm báo Khúc mama cầu kiến. Khúc mama là tâm phúc bên người lão phu nhân. Khóe miệng Vân Mộng Vũ gợi lên một tia trào phúng, nhanh như vậy liền nhịn không được sao.
Khúc mama vừa tiến vào, nhìn thấy Vân Mộng Vũ ngồi ở vị trí chủ thượng, tay phải cầm một ly trà, tay trái cầm cái chén, nhàn nhã tự đắc phẩm trà. Nhìn cảnh này, trong lòng Khúc mẹ không khỏi sửng sốt, đại tiểu thư quả nhiên không giống trước kia. Khí độ này không phải người bình thường có thể so sánh. Khúc mama nhìn thấy ánh mắt đại tiểu thư đảo qua, lập tức tiến lên xoay người hành lễ, “Cấp đại tiểu thư thỉnh an, lão nô phụng mệnh lão phu nhân, đến thỉnh đại tiểu thư qua thương lượng một chút chuyện.”
Thương lượng sự tình, nghe nói như thế, ánh mắt Vân Mộng Vũ không khỏi tối sầm lại. Người không đánh ta, ta không đánh người. Người nếu phạm ta, ta tất trả lại gấp bội.
Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, có lễ nói: “Mama đứng lên đi, nếu tổ mẫu có việc phân phó, Vũ nhi liền đi qua, không dám để cho tổ mẫu chờ lâu. Thỉnh Khúc mama đi về trước bẩm báo tổ mẫu, Vũ nhi lập tức đến ngay.” Nói xong quay đầu nhìn Hồng Mai nói: “Hồng Mai, ngươi đưa Khúc mama ra ngoài đi.”
Hoàn thành mệnh lệnh xong, Khúc mama cung kính lui ra ngoài.
Mà Lục Bình bên cạnh, lúc này nhịn không được, “Tiểu thư, lão phu nhân tìm người khẳng định không có hảo tâm. Khẳng định lại là Lí di nương kia ở trước mặt lão phu nhân nói huyên thuyên, tiểu thư để nô tỳ cùng người đi.”
/168
|