Nam nhân nói xong lại uống một ngum rượu lớn, cười sang sảng. Vương Vũ Đồng thì kích động tới mức mặt đỏ bừng, dù xuất thân trong đan dược thế gia nhưng bút ký của Độ Ngôn thì hắn chưa từng được biết đến, dù là bản sao đã bị Độ Ngôn lượt bỏ nhiều thứ nhưng hắn vẫn rất khao khát được nhìn một cái.
Tiêu Nguyệt nhìn cái mặt kích động của Vương Vũ Đồng thì vô hắn một phát. “Huynh cứ mơ đi Vũ Đồng, bao nhiêu thế lực có chuẩn bị ùn ụt đến để tranh đoạt, huynh nghĩ với tài lực của huynh có thể tranh lại họ sao?” – Tiêu Nguyệt rất thản nhiên, đối với bút ký của Độ Ngôn gì đó nàng không hề có hứng thú, dù sao nàng cũng có Thiên Lam và Hỗn Độn giới chỉ, không cần phải vì một quyển bút ký cũ kỹ mà kích động.
Vương Vũ Đồng nghe Tiêu Nguyệt nói xong thì tỉnh mộng, hai má xệ xuống, nga~ hắn quên mất điều này. Nam nhân sảng khoái kia tiếp tục uống rượu, rồi nói.
“Không sao không sao, đừng ủ rũ như thế, bút ký này không có được nhưng chắc chắn có một điều các ngươi sẽ thấy hứng thú hơn.”
Vương Vũ Đồng dù nghe được lời nam nhân nói nhưng tâm trạng vấn không vui được. Nma nhân vỗ vào lưng Vương Vũ Đồng một cái thật mạnh.
“Tiểu tử này, thật là! Lần trước khi ta đi vào Lạc Nhật sâm lâm thì đụng phải một đám không ra gì chặn cướp. Ha ha! Còn không biết tự lượng sức, cướp ai không cướp lại đòi cướp của ta đây? Cuối cùng bị ta đánh bầm dập, chạy về hang ổ. Ta đương nhiên là đuổi theo, tới tận ổ của chúng cướp ngược lại, thật là sảng khoái.”
Cả năm người Tiêu Nguyệt đều chảy ra ba vạch hắc tuyến, cướp bóc mà sao lại tự hào đến như vậy? Còn đem ra khoe khoang. Nhưng Tiêu Nguyệt lại nghĩ đến, bên trong Lạc Nhật sâm lâm ngoại trừ linh thú ra còn phải đối mặt với con người nữa, nam nhân này dám tới tận ổ cướp ngược lại quả thật là có bản lĩnh. Sau đó Tiêu Nguyệt lại tự mình cảm thán, lần trước nàng một thân một mình đi qua Lạc Nhật sâm lâm, quả thật là được Thiên Lam bảo vệ.
Nam nhân dường như hết sức vui vẻ, lập tức nói tiếp.
“Cũng nhờ lần cướp ngược đó ta mới phát hiện một di tích sắp xuất thế, nghe nhiều người nói rằng đó là di tích của viễn cổ, trong đó ắt hẳn có rất nhiều báu vật, vả lại chắc chắn sẽ có nhiều loại vũ kỹ và đan phương thất truyền.”
Đối với người tu luyện thì đây quả thật là rất hấp dẫn, vũ kỹ và đan phương thất truyền, sẽ có rất nhiều người liều mạng tranh đoạt. Đối với linh giả chỉ là vũ kỹ bình thường hơi cao cấp một chút cũng đã rất hấp dẫn với họ rồi nói chi là vũ kỹ thời viễn cổ.
Nam nhân lại đem cả vò tức nhưỡng uống hết rồi đứng dậy. “Nhưng mà trước lối vào di tích có một linh thú rất cường đại, hãy chờ một tháng sau khi các thế lực tập trung lại giết linh thú, người bình thường như chúng ta có thể đi vào tầm bảo. Rượu cũng đã uống hết, tạm biệt. Có duyên thì gặp lại”
Tiêu Nguyệt nghe được tin tức này thì nhíu nhíu mày, loại di tích thế này nên đi một lần cho biết, dù trong Hỗn Độn giới chỉ có rất nhiều công pháp nhưng nó không có nhiều công pháp thích hợp dành cho nàng, đi tới đây một chút xem duyên phận vậy.
Mộ Kình Thiên nhìn nam nhân rời khỏi tửu lâu thì nhẹ giọng nói. “Đây rõ ràng là nam nhân đó cố ý tiếc lộ tin tức cho chúng ta mà, rốt cuộc mục đích của hắn là gì?”
Vũ Phong cũng nhìn theo bóng lưng của nam nhân biến mất sau cánh cửa, suy nghĩ một lát. “Tuy không biết mục đích của hắn ta là gì nhưng hắn ta không hề có địch ý với chúng ta. Cảm giác như là hắn cố ý giúp chúng ta vậy.”
Lục Lâm lại tiết kiệm lời, chỉ đáp một câu. “Mặc kệ hắn đi.”
Vương Vũ Đồng thì không quan tâm nhiều cho mấy, chỉ ôm vò tức nhưỡng rỗng tuếch rồi hướng về tiểu nhị gọi thêm một vò tức nhưỡng khác. Hắn đang thèm tức nhưỡng nga, uống hết mất tiêu rồi, phải gọi thêm một vò nữa.
Rất nhanh tiểu nhị mang ra thêm một vò tức nhưỡng nữa, mỗi người ôm một tâm trạng riêng ngồi uống rượu. Vương Vũ Đồng thì đơn thuần là muốn uống rượu, Tiêu Nguyệt thì suy nghĩ nên đi xem duyên phận, Mộ Kình Thiên thì nghĩ rằng nếu đi di tích có lẽ sẽ tìm thấy một vài loại đan dược có thể giúp ích cho hắn, Vũ Phong và Lục Lâm thì lại muốn thử thách bản thân, phải mạnh lên, họ còn có việc nhất định phải hoàn thành.
Chỉ có Tiểu Bạch là vô au vô lo, ôm một bát tức nhưỡng chậm rãi liếm, nó rất thích mùi vị này a~ Phải tranh thủ nếm nhiều một chút mới được.
Sau khi uống rượu no nê thì Vương Vũ Đồng nhanh chóng thanh toán tiền và mua thêm mười vò tức nhưỡng cất trong túi càn khôn, sải bước đi theo mấy người Tiêu Nguyệt về khách điếm, chuyện tình về hội đấu giá đã có Mộ Kình Thiên đi hỏi thăm nên hắn cũng không quan tâm, có gì hôm đó đi chiêm ngưỡng xem quyển bút ký đó có bộ dạng ra sao thôi.
Tiêu Nguyệt nhìn cái mặt kích động của Vương Vũ Đồng thì vô hắn một phát. “Huynh cứ mơ đi Vũ Đồng, bao nhiêu thế lực có chuẩn bị ùn ụt đến để tranh đoạt, huynh nghĩ với tài lực của huynh có thể tranh lại họ sao?” – Tiêu Nguyệt rất thản nhiên, đối với bút ký của Độ Ngôn gì đó nàng không hề có hứng thú, dù sao nàng cũng có Thiên Lam và Hỗn Độn giới chỉ, không cần phải vì một quyển bút ký cũ kỹ mà kích động.
Vương Vũ Đồng nghe Tiêu Nguyệt nói xong thì tỉnh mộng, hai má xệ xuống, nga~ hắn quên mất điều này. Nam nhân sảng khoái kia tiếp tục uống rượu, rồi nói.
“Không sao không sao, đừng ủ rũ như thế, bút ký này không có được nhưng chắc chắn có một điều các ngươi sẽ thấy hứng thú hơn.”
Vương Vũ Đồng dù nghe được lời nam nhân nói nhưng tâm trạng vấn không vui được. Nma nhân vỗ vào lưng Vương Vũ Đồng một cái thật mạnh.
“Tiểu tử này, thật là! Lần trước khi ta đi vào Lạc Nhật sâm lâm thì đụng phải một đám không ra gì chặn cướp. Ha ha! Còn không biết tự lượng sức, cướp ai không cướp lại đòi cướp của ta đây? Cuối cùng bị ta đánh bầm dập, chạy về hang ổ. Ta đương nhiên là đuổi theo, tới tận ổ của chúng cướp ngược lại, thật là sảng khoái.”
Cả năm người Tiêu Nguyệt đều chảy ra ba vạch hắc tuyến, cướp bóc mà sao lại tự hào đến như vậy? Còn đem ra khoe khoang. Nhưng Tiêu Nguyệt lại nghĩ đến, bên trong Lạc Nhật sâm lâm ngoại trừ linh thú ra còn phải đối mặt với con người nữa, nam nhân này dám tới tận ổ cướp ngược lại quả thật là có bản lĩnh. Sau đó Tiêu Nguyệt lại tự mình cảm thán, lần trước nàng một thân một mình đi qua Lạc Nhật sâm lâm, quả thật là được Thiên Lam bảo vệ.
Nam nhân dường như hết sức vui vẻ, lập tức nói tiếp.
“Cũng nhờ lần cướp ngược đó ta mới phát hiện một di tích sắp xuất thế, nghe nhiều người nói rằng đó là di tích của viễn cổ, trong đó ắt hẳn có rất nhiều báu vật, vả lại chắc chắn sẽ có nhiều loại vũ kỹ và đan phương thất truyền.”
Đối với người tu luyện thì đây quả thật là rất hấp dẫn, vũ kỹ và đan phương thất truyền, sẽ có rất nhiều người liều mạng tranh đoạt. Đối với linh giả chỉ là vũ kỹ bình thường hơi cao cấp một chút cũng đã rất hấp dẫn với họ rồi nói chi là vũ kỹ thời viễn cổ.
Nam nhân lại đem cả vò tức nhưỡng uống hết rồi đứng dậy. “Nhưng mà trước lối vào di tích có một linh thú rất cường đại, hãy chờ một tháng sau khi các thế lực tập trung lại giết linh thú, người bình thường như chúng ta có thể đi vào tầm bảo. Rượu cũng đã uống hết, tạm biệt. Có duyên thì gặp lại”
Tiêu Nguyệt nghe được tin tức này thì nhíu nhíu mày, loại di tích thế này nên đi một lần cho biết, dù trong Hỗn Độn giới chỉ có rất nhiều công pháp nhưng nó không có nhiều công pháp thích hợp dành cho nàng, đi tới đây một chút xem duyên phận vậy.
Mộ Kình Thiên nhìn nam nhân rời khỏi tửu lâu thì nhẹ giọng nói. “Đây rõ ràng là nam nhân đó cố ý tiếc lộ tin tức cho chúng ta mà, rốt cuộc mục đích của hắn là gì?”
Vũ Phong cũng nhìn theo bóng lưng của nam nhân biến mất sau cánh cửa, suy nghĩ một lát. “Tuy không biết mục đích của hắn ta là gì nhưng hắn ta không hề có địch ý với chúng ta. Cảm giác như là hắn cố ý giúp chúng ta vậy.”
Lục Lâm lại tiết kiệm lời, chỉ đáp một câu. “Mặc kệ hắn đi.”
Vương Vũ Đồng thì không quan tâm nhiều cho mấy, chỉ ôm vò tức nhưỡng rỗng tuếch rồi hướng về tiểu nhị gọi thêm một vò tức nhưỡng khác. Hắn đang thèm tức nhưỡng nga, uống hết mất tiêu rồi, phải gọi thêm một vò nữa.
Rất nhanh tiểu nhị mang ra thêm một vò tức nhưỡng nữa, mỗi người ôm một tâm trạng riêng ngồi uống rượu. Vương Vũ Đồng thì đơn thuần là muốn uống rượu, Tiêu Nguyệt thì suy nghĩ nên đi xem duyên phận, Mộ Kình Thiên thì nghĩ rằng nếu đi di tích có lẽ sẽ tìm thấy một vài loại đan dược có thể giúp ích cho hắn, Vũ Phong và Lục Lâm thì lại muốn thử thách bản thân, phải mạnh lên, họ còn có việc nhất định phải hoàn thành.
Chỉ có Tiểu Bạch là vô au vô lo, ôm một bát tức nhưỡng chậm rãi liếm, nó rất thích mùi vị này a~ Phải tranh thủ nếm nhiều một chút mới được.
Sau khi uống rượu no nê thì Vương Vũ Đồng nhanh chóng thanh toán tiền và mua thêm mười vò tức nhưỡng cất trong túi càn khôn, sải bước đi theo mấy người Tiêu Nguyệt về khách điếm, chuyện tình về hội đấu giá đã có Mộ Kình Thiên đi hỏi thăm nên hắn cũng không quan tâm, có gì hôm đó đi chiêm ngưỡng xem quyển bút ký đó có bộ dạng ra sao thôi.
/116
|